• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đông qua xuân tới,

Đi hết bốn mùa,

Ưu tư thành bệnh...

Con người ta dù thế nào cũng phải có nỗi nhớ.



Cho dù là người mà ta vốn có được hay đã mất đi, thì nỗi nhớ đó cũng đủ để chống đỡ cho ta trong suốt những năm tháng về sau, để ta tự nhắc mình rằng, ta từng nhìn thấy bóng hình của thứ gọi là tình yêu."




from Trần Đạc





Chương 41"




Là một nhà biên kịch, Tống Thanh Y biết ngôn ngữ nào có thể kích động cảm xúc của mọi người,nhưng cô lại không làm như vậy.



Chỉ là dùng ngôn ngữ bình thường, phương thức bình lặng nhất để giải thích chuyện này.



Xin chào mọi người, tôi là Tống Thanh Y.



Hành trình tạo ra kịch bản "Người Tình Bảo vệ" không khó, lúc tôi viết nên câu chuyện này vô cùng thuận lợi trôi chảy.



Năm tôi viết ra kịch bản này, lúc đó tôi đã gần tốt nghiệp đại học, tôi viết tổng cộng hơn mười kịch bản, có một vài tác phẩm khi tôi viết ra đều không có phản ứng tốt. Nhưng tôi vẫn luôn tìm kiếm cơ hội mới để đột phá chính mình...



Tôi chưa bao giờ quên được cặp vợ chồng cãi nhau ở tầng dưới. Chính nhờ họ mà "Người Tình Bảo vệ" mới ra đời.



Yêu là gì, hẳn là có vô số lời giải đáp, nhưng đối với tôi mà nói, đó là lần đầu tiên nhìn thấy một người vì yêu mà phát cuồng, cũng là lần đầu tiên nghe được câu nói: Làm thế nào tôi có thể yêu anh đến như thế!



Rõ là yêu nhưng lại tự hỏi bản thân hỏi làm thế nào lại yêu đến như vậy?



Bởi vì anh ta bị bệnh, cho nên cô gái không thể cùng anh ta yêu được nữa.



Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều!Cô gái rõ ràng rất yêu nhưng khi biết chuyện lại tự hỏi bản thân như thể đang đấu tranh lựa chọn tình yêu và căn bệnh của anh ta! Dày xéo nhau và lựa chọn..liệu anh hay cô ấy ai là người xứng đáng để yêu?



Tống Thanh Y suy nghĩ lựa chọn vai nam chính sinh ra đã có hai linh hồn, còn nữ chính cô vẫn để trống. Vừa vặn lúc đó cô hay xem tin tức về xã hội và luật pháp, thấy được tv đưa tin về một cô gái bị những kẻ buôn người bắt đi,sau đó được một cô cảnh sát ra tay cứu thoát khỏi bọn buôn người vì thế nữ nhân vật chính "Người Tình Bảo vệ" cũng ra đời từ đó.Là một cô gái thiện lương,anh hùng, bên vực cái thiện.



Trên thế giới này căn bản không ai yêu và cảm thông cho anh ta.



Ích kỷ, lạnh lùng, thậm chí không có nhân tính, nhưng anh ta là người đáng giá được đồng tình. Cả hai gặp nhau,oan gia ngõ hẹp, thẳng đến khi cô phát hiện anh ta không bình thường,sau đó lại nối tiếp nối tiếp hiểu lầm rồi hóa giải.



Kịch bản này của tôi:nữ chính đại diện cho ánh sáng còn nam chính đại diện cho bóng tối,cuộc đời nam chính tưởng như đã rơi vào nơi tăm tối nhất thì được nữ chính kéo ra khỏi nơi ấy.Giống như họ sinh ra chỉ dành cho nhau.Mặc dù cuối cùng họ mất đi,nhưng tình yêu của họ đều làm cho người người xúc động.



Khi quay "Người tình bảo vệ", tôi rất biết ơn mọi người trong đoàn làm phim vì những nỗ lực,sự cố gắng của họ để có bộ phim này..



Bộ phim này không liên quan đến bất kỳ vụ bê bối nào như đạo văn, viết giùm, v.v..., tôi biết các bạn nói gì, khi tôi giải thích cho các bạn tôi không nhằm vào việc đánh bóng tên tuổi hay lôi kéo người khác. Về vấn đề như bản quyền,tranh chấp về việc tôi nhờ chị Vạn Tịch viết giùm rồi chiếm đoạt, tôi muốn nói là, nếu chị có bằng chứng tốt, thì hãy đi và kiện. Chúng ta hãy hẹn gặp lại nhau ở toà án.



Tôi không biện pháp nào chứng minh "Của tôi chính là của tôi ", nhưng tôi nghĩ rằng bên phía chị Vạn Tịch sẽ không có bằng chứng nào thuyết phục đó là của chị, còn một điều nữa là tôi chưa bao giờ tự xem mình là "Thiên tài thiếu nữ", cũng chưa từng nói qua tôi là bàn tay vàng biên kịch, hết thảy tất cả đều là mọi người áp đặt cho tôi.



Như vậy tôi có quyền yêu cầu xóa những tiêu đề này không? Nếu bạn có thể giúp tôi loại bỏ nó thì hay quá!



Một lần nữa,tôi xin đính chính lại kịch bản của "Người tình bảo vệ" không có liên quan đến bất kỳ tranh chấp bản quyền nào. Đó là nỗ lực của tất cả các thành viên trong đoàn làm phim. Là người tạo ra kịch bản này, nếu có bất kỳ tranh chấp nào về bản quyền kịch bản này, tôi sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.



Xin cảm ơn



Tống Thanh Y.



Tống Thanh Y run tay đăng weibo, quay đầu nhìn Trình Dật nói: "Em thật sự đã làm điều đó."



Cô cuối cùng cũng bước ra khỏi xiềng xích của người khác, phá vỡ nó và trở thành một Tống Thanh Y mới.



Trình Dật xoa đầu cô "Em rất tuyệt."



Tống Thanh Y liên tục chú ý hot search.



Không lâu sau, # hot search bị đưa lên, Tống Thanh Y nhìn đến, sau đó ấn xem, phát hiện là Thượng Nghiên đăng một tấm ảnh.



[ một người bạn gửi cho tôi,cô ấy đang học bên Bắc Truyền Thông,người trên ảnh chụp là học trưởng của cô ấy, anh ta từng cùng Tống Thanh Y xuất hiện ở trường, hơn nữa hai người có nhiều cử chỉ thân mật.]



Phía dưới một hàng bình luận:



[ Tống Thanh Y đã lớn như vậy còn trâu già gặm cỏ non? ]



[ Cho nên tôi đề nghị Tống Thanh Y về sau có thể nào buông tha cho Đạc Ca cùng chị Nghiên của tôi được không?. ]



[ Đạc Ca cùng Chị Nghiên thật đáng thương ]



[ Nói nhiều như vậy làm gì, tôi chỉ muốn biết, Tống Thanh Y có xin lỗi sao? ]



[... ]



Tống Thanh Y bị sốc bởi những bình luận này.



Không phải bởi vì những lời này mà là dính tới Trình Dật, tuy rằng chỉ là bóng lưng, nhưng trên mạng sẽ rất nhanh tìm ra anh thôi?



Cô vô cùng hoảng sợ.



Nhìn về phía Trình Dật, cắn môi xin lỗi "Thực xin lỗi."



Trình Dật không hiểu nhìn cô, không rõ "Em xin lỗi cái gì?"



Tống Thanh Y che mắt "Đều là vì em, anh mới bị lôi vào."



Tống Thanh Y sốt ruột dậm chân, âm thanh nghẹn ngào "Làm sao bây giờ đây?"



Trình Dật nhìn chằm chằm cô, không nói chuyện.



"Vô luận là cái gì, em sẽ không để việc này mà hủy hoại anh"



Trình Dật cầm tay cô, từng chữ nói: "Anh đang hỏi em, tại sao phải xin lỗi?"



Tống Thanh Y bỗng nhiên đỏ mắt.



Bởi vì giọng điệu của anh.



Lúc nói chuyện rất quyết liệt, làm cho trái tim Tống Thanh Y bị tổn thương.



Tống Thanh Y chằm chằm anh, mím môi không nói.



"Là em làm sai sao?" Trình Dật hỏi cô.



Tống Thanh Y không nói lời nào.



"Là em làm sai sao?" Trình Dật bỗng nhiên nắm cằm cô, buộc cô lại gần anh hơn, Tống Thanh Y nhìn người trước mắt vô cùng xa lạ.



Giống như lộ ra một mặt khác, không phải là Trình Dật ôn nhu mà cô biết.



Trình Dật cũng đỏ mắt, vài giây sau, anh bỗng nhiên nhắm mắt lại, môi phủ lên môi Tống Thanh Y, sau đó hai tay gắt gao ôm chặt cô ở trong lòng mình, môi anh kịch liệt trên môi cô, vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng.



Trình Dật ôm chặt Tống Thanh Y, sờ tóc của cô, "Em nào có làm sai, tại sao phải xin lỗi anh?"



Tống Thanh Y không nói chuyện, quay đầu đi, sau đó tại cổ anh cắn một cái, hơi đau, nhưng Trình Dật chỉ kêu rên một chút, không có đem cô ôm buông ra.



Tống Thanh Y cắn rất mạnh, cảm thấy có mùi máu giữa môi và răng, lúc này mới buông anh ra.



Trình Dật lại cười "Trút giận sao?"



Tống Thanh Y hừ, ở trong lòng anh không nhúc nhích.



Trình Dật sờ tóc cô, thấp giọng nói: "Anh chỉ muốn cho em biết, bất kể cái gì, em đều không cần nói với anh xin lỗi."



"Bởi vì anh yêu em, cho nên nguyện đem tất cả cho em."



Là chính anh tình nguyện cho, nên em tại sao phải xin lỗi?



Tống Thanh Y nhìn cổ Trình Dật còn in dấu răng, hơi ngượng ngùng.



Vừa rồi cô quá xúc động.



Tống Thanh Y ma xui quỷ khiến lè lưỡi liếm cổ anh.



Tống Thanh Y: "..."



Dứt khoát ôm máy tính hướng vào phòng.



Tống Thanh Y nhìn anh, đứng ở cửa phòng mình, rất chân thành nói: "Cám ơn anh."



Ngay lúc cô khổ sở nhất, anh vẫn còn ở đây.



**



Đêm đó, Tống Thanh Y đăng 2 tin lên weibo.



Thứ nhất là quá trình sáng tác « Người Tình Bảo Vệ ».



Thứ hai là giải thích rõ ràng mọi thứ xảy ra cách đây nửa năm Trần Đạc cùng Thượng Nghiên..



Nếu tất cả đều từ nơi này truyền ra, tất nhiên phải từ nơi này chấm dứt.



Cô đăng:



Trần Đạc, Thượng Nghiên, hai người bây giờ thế nào?



Chúng ta đã từng là bạn bè?



Có thể hai người chưa bao giờ coi tôi như một người bạn, nhưng tôi thực sự đặt hai người vào trái tim tôi.



Tôi cùng Trần Đạc, bảy tuổi đã quen biết, lại từ một con hẻm nhỏ lớn lên, tôi không hay nói chuyện, Trần Đạc sẽ thường đưa tôi đi chơi, sau này do duyên số, khi tôi học viết kịch bản, thì Trần Đạc lại học làm diễn viên, giống như định mệnh, tôi và Trần Đạc nếu không có những chuyện kia, đời này có lẽ tôi và Trần Đạc sẽ không như vậy mà chia cắt.Ngay cả bây giờ làm bạn bè cũng không thể.



Trước kia chúng tôi cũng tính là thanh mai trúc mã, sau này bởi vì một ít nguyên nhân mà quan hệ không tốt, nhưng tôi chưa bao giờ chen chân tình cảm giữa Trần Đạc và Thượng Nghiên.



Còn có Thượng Nghiên,tôi chưa từng trách cô, nhưng ngày sau nếu có chuyện gì xảy ra,tôi sẽ không giúp cô điều gì nữa. Dù sao, tất cả những người đánh mất mình vì tình yêu đều không đáng để thương hại.



Tình bạn giữa ba chúng tôi đã tan vỡ từ lâu.



Tống Thanh Y-tôi từ đầu tới cuối đều chưa làm qua chuyện gì có lỗi với hai người, cũng chưa bao giờ chen chân vào tình cảm cả hai người, hy vọng các người hãy rời xa và đừng chạm vào cuộc sông riêng của tôi nữa. Hãy ngưng việc viết bài về tôi, hãy viết nhiều tin tức có lợi cho đất nước và xã hội.



Đây là tôi cho Thượng Nghiên cùng Trần Đạc một chút thể diện cuối cùng.



Bởi vì Tống Thanh Y đóng bình luận, cho nên fans dồn dập liên tục add tên cô @Tống Thanh Y.



[ Tống Thanh Y cô thật quá đáng ]



[ Đây là đang nói cái gì thế? ]



[Tống Thanh Y cô là người mặt dày nhất tôi từng gặp]



[ Hãy đi Chết đi Tống Thanh Y! ]



[ Ý Tống Thanh Y là chị Nghiên làm tiểu tam? Ôi sao trên đời lại có người đổi trắng thay đen thế kia,mình làm mà không chịu nhận]



[... ]



Hai tin đăng trên weibo, gió tanh mưa máu khắp nơi.



Cũng làm cho rất nhiều người cả đêm không ngủ.



Trình Dật gọi điện thoại cho Bạch Kiếm.



Đã 12 giờ đêm, Bạch Kiếm nhận điện thoại.



Trình Dật thở dài "Anh."



"Có chuyện gì vậy?" Bạch Kiếm vẫn lạnh lùng như mọi khi.



"Giúp em hủy bỏ tiêu đề trên hot search." Trình Dật nói.



Kỳ thật,anh muốn để cho hot search tiếp tục, tốt nhất là từ trên mạng tìm ra anh, vậy anh có thể công khai thừa nhận quan hệ giữa hai người, nhưng Tống Thanh Y sẽ liên tục tự trách bản thân vì chuyện này.



Bạch Kiếm dừng lại vài giây "Cái gì hot search?"



Trình Dật mím môi, mấy giây sau cắn răng nói: "Em và vợ em lên hot search."



Đây là Trình Dật từ sau khi lớn lên lần đầu tiên tìm anh giúp đỡ.



Tất cả mọi người trong Bạch gia đều xem anh là người thân đối đãi, nhưng Trình Dật trong lòng luôn có một rào cản,khi anh ở chung với mọi người trong Bạch gia anh sẽ vui vẻ,không khó chịu,nhưng anh lại ít thân thiết với họ.



Nay Trình Dật điện thoại xin anh giúp đỡ, Bạch Kiếm không nói hai lời lập tức đồng ý.



May mắn là mọi người đều tập trung khúc mắc ở giữa ba người Tống Thanh Y cùng Trần Đạc, Thượng Nghiên, đối với Trình Dật cũng ít chú ý.



Đêm đã khuya.Cả hai đều không ngủ.



**



Lúc Trần Đạc nhận điện thoại của người đại diện, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mở di động tìm kiếm trên hot search, nhìn thấy bài đăng của Tống Thanh Y trên weibo.



Anh đọc đi đọc lại nhiều lần, sau đó định trả lời, nhưng các khung bình luận đều bị đóng. Hiện tại bây giờ đang ở đầu ngọn sóng, chỉ cần lên tiếng giải thích, vô luận là nói bất kì cái gì đều không thoát được.



Trần Đạc cầm di động, ở trong phòng khách châm một điếu thuốc.



Thượng Nghiên hình như đang ở trong phòng gọi điện thoại, anh cũng không còn tâm trí muốn đi vào.



Trần Đạc hút xong một điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác, sau đó lại mở di động tìm weibo Tống Thanh Y, ảnh cô đăng trên weibo rất đẹp.



Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ, nhuộm tóc màu xanh đen.



Đêm tối.



Trần Đạc vuốt ve màn hình di động, đem ảnh chụp lưu vào album ảnh, sau đó đặt điện thoại lên bàn trà.



Hôm nay trong đoàn làm phim quay cũng không thuận lợi, liên tục NG, nên anh quyết định về nhà.



Thượng Nghiên là anh chọn, nếu so sánh A Thanh với Thượng Nghiên thì Thượng Nghiên thích hợp với anh hơn.



A Thanh quá đơn thuần, đơn thuần trên mọi ý nghĩ.



Trong mắt anh, cô luôn là một cô bé cần được bảo vệ.



Lúc cười rộ lên môi mắt sẽ cong cong.



Nhưng chỉ cần hôn cô ấy, thì tim sẽ cảm giác đập mạnh.



Trần Đạc từng có suy nghĩ, sẽ bảo vệ cô một đời, chỉ là sau này nghĩ lại,cũng thật mệt.



Từ lúc mất A Thanh, sinh hoạt của anh cũng thay đổi, giống như mất đi một phần cuộc sống.



A Thanh tuy rằng lúc nào cũng bận bịu, nhưng khi rảnh rỗi đều ở bên anh ôn nhu im lặng, nếu không viết được bản thảo, có chút bực bội nhưng giọng nói của cô ấy vẫn sẽ rất dịu dàng. Thượng Nghiên tuy đối với anh cũng ôn nhu, nhưng anh lại thấy thiếu một chút gì đó.



Trần Đạc cũng không biết mình như thế là thế nào.



Hiện tại trong đầu anh đều là bóng dáng của Tống Thanh Y, nhất là hình ảnh cô mặc váy dài màu đỏ, nếu Tống Thanh Y ở dưới thân anh nở rộ, nhất định khiến anh thần hồn điên đảo, cam tâm tình nguyện dâng hết tất cả.



Nghĩ như thế, Trần Đạc nghĩ trở về phòng đem Thượng Nghiên mặc váy đỏ, đảm bảo sẽ vô cùng diễm lệ, đem cô đặt ở dưới thân mình, sẽ rất tuyệt.



Bước chân của Trần Đạc càng nóng nảy đi nhanh.



Cửa phòng đóng chặt, nhưng giọng nói Thượng Nghiên vô cùng lớn, hình như đang cùng người khác cãi nhau.



Trần Đạc nghe tên A Thanh, nắm tay ở cửa dừng lại, đứng tại chỗ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, lẳng lặng nghe.



Thượng Nghiên ở trong phòng nói chuyện, giọng cô hơi rối, nhưng âm thanh cực khuếch đại, giống như đang chứng minh điều gì.



"Chuyện này nhất định không thể để A Đạc biết, chị chỉ cần cắn chết không nhận, dù sao hiện tại tất cả các bằng chứng và dư luận đều hướng về phía chị, Tống Thanh Y sẽ được mọi người tin sao?"



"Không sao đâu. Tống Thanh Y không phải người như vậy, nhất định là bởi vì sau lưng có người chống lưng cho cô ấy, nhưng chúng ta chỉ cần nắm giữ chứng cớ lúc trước, cô ấy sẽ không dám làm gì chúng ta."



Không biết bên kia nói cái gì, giọng cô đột nhiên tăng lên "Tôi đương nhiên nhìn thấy! Cô ấy đâu có ý bảo chị kiện cô ấy?Chỉ nói rằng nếu có vấn đề về bản quyền thì hãy đi mà kiện,chúng ta không kiện cô ấy có thể làm gì được chúng ta? Chị đừng đáp lại, lúc trước weibo chị nói, do nhìn cô ấy đáng thương nên mới không khởi kiện, hiện tại chị không đáp lại cứ để fans tiếp tục đoán mò, sẽ nghĩ Tống Thanh Y bắt nạt chị, dư luận sẽ sục sôi phản kháng,qua vài ngày hot search sẽ giảm nhiệt, đối với chị là vô hại,chỉ có Tống Thanh Y tự biên tự diễn"



"Chuyện bây giờ còn chưa chắc chắn, chị đừng đem tất cả trách nhiệm đổ lên người em. Em đảm bảo khẳng định không có chuyện gì xảy ra, sẽ không ai nghĩ rằng em đã lấy điện thoại di động của Tống Thanh Y để gửi tin nhắn cho chị? Hiện tại bây giờ việc cần làm của chúng ta là không được loạn bên trong,những gì Tống Thanh Y nói ra hay đăng tin đều vô dụng mà thôi,chúng ta cứ bình thường không cần tác động hay giải thích điều gì."



Thượng Nghiên an ủi người trong điện thoại "Những gì fan muốn chính là chứng cớ, cho dù là giả. A Thanh sẽ không đưa ra bằng chứng cho dù giả hay thật, theo em được biết, Tống Thanh Y viết kịch bản chưa bao giờ lưu bản thảo, vì vậy cô ấy từ đâu lấy ra được chứng cớ?"



Dong.



Một chân Trần Đạc đá văng cửa phòng.



Trần Đạc đứng ở cửa sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, nắm tay siết chặt, làm Thượng Nghiên vừa giật mình vừa hoảng sợ, di động theo đó mà trượt xuống.



Trong điện thoại còn truyền ra giọng nói của Vạn Tịch "Thượng Nghiên? Em làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?"



"Không..." Thượng Nghiên âm thanh run rẩy, nước mắt rơi xuống "Không... không có chuyện gì."



"Đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Vạn Tịch nóng nảy, gầm lên bên kia điện thoại.



Thượng Nghiên muốn tắt di động, nhưng Trần Đạc lại tiến đến gần cô, hướng về phía di động hét lớn: "Cút."



Trần Đạc một chân đạp lên di động, dùng lực vặn vài cái, màn hình di động vỡ nát, rốt cuộc giọng nói Vạn Tịch cũng biến mất.



Đêm đã khuya, ở nơi này Trần Đạc cảm thấy cả người đều lạnh.



Thượng Nghiên nhìn Trần Đạc, hai người bốn mắt nhìn nhau, Trần Đạc giơ tay lên, Thượng Nghiên mắt không chớp, nước mắt giống như viên ngọc chảy xuống má,tay Trần Đạc cuối cùng không có rơi xuống.Anh quả thật không đành lòng, thật tội nghiệp,anh như vậy mà không biết tâm người bên gối mình lại sâu như vậy.



Chậm rãi tới gần Thượng Nghiên, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi "Lời em vừa mới nói đều là thật sự?"



Thượng Nghiên vội vàng ôm anh, nhưng Trần Đạc lại gỡ bàn tay cô ra.



"A Đạc, anh nghe em giải thích." Thượng Nghiên run run nói: "Em không phải cố ý, em cũng không nghĩ hại A Thanh, em chỉ là... Chỉ là..."



Thượng Nghiên nói không ra lời.



Thậm chí không biết nên cho mình cái cớ gì đê giải thích.



Trần Đạc nhìn cô, thật lâu sau, bỗng nhiên nói: "Tạm biệt."



Sau khi nói xong liền đi ra ngoài, Thượng Nghiên đưa tay kéo lại góc áo.



Trần Đạc cũng không quay đầu lại, đem tay cô tách ra khỏi áo anh: "Người tôi yêu là Thượng Nghiên trước kia, còn bây giờ không phải cô."



Thượng Nghiên kinh ngạc, sau đó nói "Anh nói sai rồi, người anh yêu không phải tôi,vẫn luôn luôn không phải!"



Trần Đạc dừng chân.



"Trần Đạc thật ra anh tự xem lại đi,anh có từng yêu tôi chưa, bởi vì anh ích kỉ không nỡ phá hư A Thanh, Cho nên lúc trên giường luôn đem tôi làm thế thân cô ấy, người trong lòng anh luôn không phải tôi Thượng Nghiên mà là cô ấy!"



Trần Đạc thật lâu sau không nói một lời,đi ra khỏi phòng.



Trần Đạc lái xe đi không có mục đích, bên ngoài ánh đèn rực rỡ, mà anh, lại không có nơi để dừng chân.



Đem xe đậu ven đường, lấy điện thoại gọi cho Tống Thanh Y, bỗng nhiên anh rất nhớ giọng nói của cô.




<<Gần 200 bình chọn rồi nhỉ, chạm móc 200 tớ sẽ đăng 4 chương liên tiếp ăn mừng nhé!Cảm ơn các bạn >>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK