• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Y chưa từng nghĩ tới chuyện cả đời này sẽ cùng một người đàn ông ở nơi đây hôn môi.



Trình Dật không chỉ hôn cô mà còn ôm chặt hông cô nữa, đem cả người trực tiếp dựa vào tường.



Bên ngoài tiếng bước chân chồng chất, Trình Dật ở môi cô mổ mổ vài cái.



Nụ hôn này có lẽ là trừng phạt cô, tay Trình Dật bên hông cô bấm một cái, Tống Thanh Y không tự giác kêu lên đau đớn.



Tống Thanh Y mở mắt ra nhìn Trình Dật.



Anh ôm cô, bỗng nhiên nói: "Em không yêu bản thân, còn nghĩ ai yêu em?"



Trình Dật nhìn cô.



Tống Thanh Y bỗng nhiên rơi nước mắt,toàn bộ nước mắt đều dừng trên cánh tay Trình Dật.



Trình Dật cúi đầu tựa trán cô, nhắm mắt lại thở dài.



Nếu em không yêu bản thân, còn có anh yêu em.



Hơi thở Trình Dật toàn bộ ở bên tai Tống Thanh Y, anh nói, "Bác sĩ dặn em không được hút thuốc."



"Ai lại bắt nạt em? Em nói xem?"



"Người gọi điện thoại cho em? Trần Đạc hay là Thượng Nghiên?"



"Đừng đem lời nói bọn họ để trong lòng"



Tống Thanh Y nghe, bỗng nhiên nhón chân hôn môi Trình Dật.



Trình Dật lui, tránh đi.



Tống Thanh Y nhíu mày, dường như đang hỏi anh vì sao.



Anh cúi đầu ôm lấy Tống Thanh Y, đầu khoát lên bờ vai, thấp giọng nói: "Anh không thích em hút thuốc."



"Đối với thân thể em đều rất không tốt."



"Cho nên, đáp ứng với anh, không hút nữa có được hay không?"



Từng câu từng chữ đều mềm mại dừng ở trong lòng Tống Thanh Y.



Cô kỳ thật không thích hút thuốc.



Chỉ là tìm nó phát tiết cảm xúc bản thân mà thôi.



Tống Thanh Y vỗ vỗ lưng Trình Dật, nhẹ giọng đáp ứng.Hai tay để ở bên hông anh buộc chặt, cả khuôn mặt đều chôn ở aó T-shirt Trình Dật, nước mắt toàn bộ đều rơi trong lòng anh.



Cô thút thít nói"Cám ơn anh."



Trình Dật ôm cô, giúp cô bình tĩnh.



"Bọn họ thật quá đáng, em từng nghĩ sẽ trả thù bọn họ,từng người từng người một đã làm em tổn thương,Trình dật đôi khi thậm chí em cảm giác mình cũng rất ích kỉ " Tống Thanh Y khóc "Nhưng em lại không muốn mình giống bọn họ trở thành người không từ thủ đoạn, nếu em trả thù như vậy so với họ có cái gì khác nhau đâu?"



"Bọn họ uy hiếp, từng bước ép em thỏa hiệp nhượng bộ."



"Em không muốn như vậy..."



Tống Thanh Y khóc nhiều, cũng nói ra nhiều chuyện không vui.



Lúc sau, cô quay lưng đi, hai tay che con mắt, run run, âm thanh bình tĩnh nói: "Em sẽ ổn thôi phải không,Trình Dật?"



Trình Dật bên tai cô cọ cọ "Sẽ tốt thôi."



**



Trình Dật mang Tống Thanh Y trở lại, Ngụy Gia trong mắt đều là cô,xém chút xúc động mà nhào qua.



Tống Thanh Y nhìn ánh mắt Ngụy Gia mà hoảng sợ, cô trốn sau lưng Trình Dật.



Trình Dật đi qua, đá chân Ngụy Gia, Ngụy Gia lui về phía sau, ai oán nhìn Trình Dật, "Nam ca, anh bạo lực?"



Tống Thanh Y hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì.



Nếu đã đến KTV thì ca hát là chuyện khó tránh khỏi, mà Tống Thanh Y lại hát không hay, hơn nữa tâm tình lại đang rất không tốt, mọi người cũng không kêu cô hát, ngược lại đều kêu gọi Trình Dật.



"Nam ca, hôm nay sinh nhật anh, không hát là tụi em phạt đấy nha?" Ngụy Gia trốn ở sau lưng Từ Trường Trạch nói.



Trình Dật liếc cậu "Sinh nhật tôi, cậu không phải nên hát cho tôi nghe sao?"



"Cái này?!" Ngụy Gia lẩm bẩm, "Em hát cũng được, sợ là không ai dám nghe."



"Vậy thì Trạch Trạch." Trình Dật nói.



Từ Trường Trạch bất đắc dĩ lắc đầu....



Vừa dứt lời, trong phòng đã vang lên tiếng nhạc đệm, Tô Giang ngồi ở phía trước, chọn một bài «Last Dance ».



Tô Giang khẩu vị độc đáo, luôn nghe nhạc Rock,hiện tại...



Anh cầm micro, trực tiếp mở miệng hát,âm thanh thanh nhẹ nhàng ôn nhu....



" Tôi hát lên khúc nhạc này



Để trở về bên em



Người con gái xinh đẹp thuở ấy



Giá mà tôi có thể thấy em một lần nữa



Tôi sẽ cùng em buông mình vào từng nốt nhạc



Và bên nhau nhảy vũ khúc cuối



Hãy để khoảnh khắc này mãi trong tim đến tận cùng em nhé



Chỉ một điệu nhảy cuối này mà thôi...



..."



Ngụy Gia lại lặng lẽ đến gần Trình Dật "A Giang hôm nay làm sao vậy?"



Cậu ấy vậy mà chủ động hát trong KTV!



Hơn nữa còn là đặc biệt chọn bài ballad tình cảm!



"Các cậu không biết?" Trình Dật nhíu mày hỏi.



Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch đều lắc đầu.



Ngụy Gia hỏi: "Anh biết sao?"



Trình Dật cúi xuống, khẽ cười "Tôi cũng không biết."



Ngụy Gia & Từ Trường Trạch: "..."



Tống Thanh Y nghe các cậu nói, không khỏi nở nụ cười.



Trình Dật lột một viên kẹo ngọt, trực tiếp đưa bên miệng cô, Tống Thanh Y sửng sốt, chỉ thấy Trình Dật làm cực kỳ tự nhiên, bên kia anh còn đang cùng Ngụy Gia bọn họ nói chuyện, cô liếm môi dưới, cúi đầu ngậm.



Ngậm thật cẩn thận.



Loại kẹo hoa quả, đặc biệt ngọt.



Tô Giang hát xong, lại bắt đầu hát tiếp « Loser ».



Ngụy Gia lúng túng nói: "Cậu ta hôm nay thật sự...!"



"Đã xảy ra chuyện gì?" Trình Dật nhìn Từ Trường Trạch hỏi, "Hôm nay lúc ăn cơm còn rất bình thường mà"



Ngụy Gia chỉ bản thân "Sao anh không hỏi em?"



Trình Dật: "Cậu biết?"



Ngụy Gia lắc đầu.



Từ Trường Trạch cẩn thận nhớ lại, cau mày nói: "Lúc anh vừa mới ra ngoài, Giang Giang giống như nhận được tin nhắn, tên hiển thị là:Em."



"Cái gì, cậu như vậy mà dám....?" Ngụy Gia trừng mắt, một cánh tay đặt lên ngực Từ Trường Trạch, "Tại sao cậu không nói với tớ? Một mình nhìn.."



Từ Trường Trạch: "Điện thoại di động vừa mới run,cậu ta liền cầm,tớ chỉ thấy được tên thôi."



Trình Dật nhìn Tô Giang lúc sau lại thu hồi ánh mắt, hời hợt nói: "Phỏng chừng là bạn gái."



"Cái gì cái gì cái gì?" Ngụy Gia đột nhiên nói lớn, Từ Trường Trạch thấy không ổn, lập tức lấy tay bụm cái miệng cậu ta, Ngụy Gia im lặng..



Tô Giang lạnh lùng nhìn bọn họ một chút, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của bản thân ca hát.



Mặt Ngụy Gia đều bị Từ Trường Trạch bóp đến đỏ lựng.



Đợi Ngụy Gia bình thường, Từ Trường Trạch mới buông tay ra, trên tay đều là nước miếng Ngụy Gia, cậu rút khăn giấy đem tay mình lau sạch sẽ, sau đó lại đưa khăn giấy qua cho Ngụy Gia.



Trình Dật nhíu mày, "Cậu không sợ Giang Giang đánh cậu sao?"



Ngụy Gia ôm ngực, trợn mắt.



Ngụy Gia lại nói tiếp "Gì chứ? Em chỉ sợ A Giang nhà chúng ta thua thiệt mà thôi."



"Đừng nói nữa." Trình Dật nói "Giang Giang không thích mọi người xen vào chuyện cậu ấy đâu."



Mọi người đều im lặng, ai cũng không nói.



Ngụy Gia bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Giang, chọn một bài « Tình yêu chết tiệt này ».



Từ Trường Trạch cùng Trình Dật liếc nhau, đều cười bất đắc dĩ.



Thật là không nói nổi.



Ngụy Gia cùng Tô Giang,bình thường Tô Giang đặc biệt ghét bỏ Ngụy Gia ca hát, bởi vì cậu ta hát ra toàn là rống lớn,nghe rất đinh tai.



Nhưng hôm nay Tô Giang vậy mà cùng Ngụy Gia hát với nhau,lại còn rất nhiệt tình.



Trình Dật bưng kín lỗ tai Tống Thanh Y.



Tống Thanh Y khó hiểu, nhìn anh.



Trình Dật lại gần bên tai cô nói: "Âm Thanh Ma Hờn Qủy Sợ."



Tống Thanh Y nở nụ cười, bị anh bưng kín lỗ tai ngưa ngứa, nhéo tay anh "Không có sao đâu."



Cô cảm thấy rất vui vẻ.



"Nếu không anh đi lên hát một bài đi." Tống Thanh Y ghé vào bên tai anh nói.



Trình Dật hỏi, "Em muốn nghe bài gì?"



Tống Thanh Y nói "Anh hát bài << Không Chỉ Là Thích>>."



Trình Dật ánh mắt nhìn cô cong môi, gật đầu cười nói: "Được."



Vừa dứt lời, Ngụy Gia cầm microphone bắt đầu sửa bài hát.



"Vốn đều là người độc thân hoàng kim trong nhóm, nhưng lại kết hôn.



Sau khi kết hôn còn muốn đem tất cả ân ái phô ra ngoài, woooo



Mỗi ngày mọi người đều bị ăn một bụng cẩu lương, còn bị bắt nạt



Chúng ta làm người thật là khó, woooo "



Trình Dật cười đi qua đoạt micro, lại bị cậu ta tránh thoát.



Trong KTV không gian hẹp, bắt Ngụy Gia đối với Trình Dật mà nói cũng không phải khó khăn, không đến mấy phút, cánh tay Ngụy Gia ấn ở trên sô pha, cậu nhìn về phía Từ Trường Trạch điên cuồng cầu cứu, "Trạch Trạch cứu tớ."



"Chính mình tìm chết còn kêu người cứu?" Trình Dật ép cánh tay cậu chặc hơn chút nữa.



Ngụy Gia lại quay sang Tống Thanh Y "Chị dâu, chị làm chủ đi! Anh ấy muốn mạng em!"



Tống Thanh Y nhìn hai người bọn họ cười, thấp giọng nói "Trình Dật đừng làm rộn."



Ngụy Gia còn kêu, "Chị dâu! Nam ca không phải là người, chị mau kêu anh ấy ngừng tay!"



Tống Thanh Y bất đắc dĩ "Tôi nói rồi! Anh ấy đều không có nghe lời tôi!"



Vừa dứt lời, Trình Dật liền buông lỏng tay.



Ngụy Gia ngồi bệt xuống đất, Trình Dật cầm lấy micro.



Trình Dật bình thường không ca hát, nhưng tiếng nói anh rất tốt, rất hay.



"Anh biết rõ em đối với anh không chỉ là THÍCH



Thế nhưng trong mắt em lại không có đáp án mà anh muốn



Lúc nóng lúc lạnh như thế khiến anh muốn phát điên



......



Mặc kệ người khác nhìn nhận ra sao



Kiểu con gái không chủ động như em



Cần biết bao dũng khí để vượt qua sự mập mờ



Làm sao tránh khỏi những lúc khó xử.



Anh biết rõ em đối với anh không chỉ là THÍCH



Thế nhưng trong mắt em lại không có đáp án mà anh muốn



Lúc nóng lúc lạnh như thế khiến anh muốn phát điên



Trình Dật nhìn về phía Tống Thanh Y, "Em cùng anh hát."



Trong phòng yên lặng, Ngụy Gia lập tức kêu to đứng lên, "A a a, chúng tôi đã làm sai cái gì! Vì cái gì muốn cho chúng tôi ăn đầy cẩu lương! Chúng tôi sống cũng quá khó khăn!"



Trình Dật cười, "Ai bảo cậu độc thân."



Ngụy Gia: "..."



Trình Dật nhìn điện thoại di động là WeChat Tống Thanh Y vừa đăng.



Trình Dật cong môi, "Hâm mộ sao? Có bản lĩnh thì đi tìm một cô gái đi"



Ngụy Gia:...



Trình Dật hát hết đoạn sau, sau đó Ngụy Gia và Tô giang lại bắt thêm một bài lại một bài...



Hát đến gần mười hai giờ, cổ họng Ngụy Gia không phát ra nổi âm thanh, Tô Giang cũng say mèm.



Lúc này mới tan.



Tống Thanh Y đã sớm giúp bọn họ đặt phòng.



Đưa bọn Ngụy Gia về phòng, sau đó Tống Thanh Y cùng Trình Dật trở về.



Hai người không ở cùng tầng, nhưng Trình Dật lại theo Tống Thanh Y.



Đến phòng Tống Thanh Y, Trình Dật đứng ở cửa, nhìn về phía Tống Thanh Y nhíu mày, "Không cho tôi vào sao?"



Tống Thanh Y nhìn anh, nghiêng người, cho anh vào.



Nào ngờ vừa vào cửa, Trình Dật lập tức đóng cửa tiện thể còn khóa.



Tống Thanh Y:...



"Anh... Anh làm cái gì?" Cô hỏi.



Trình Dật khom lưng, đầu ở bả vai cô, hơi thở ấm áp ở gáy cô "Đêm nay không muốn đi."



"Muốn ôm em ngủ."



Tống Thanh Y thân thể cứng ngắc, về sau ôm lấy Trình Dật, thấp giọng được.



**



Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch cũng đang vội tham gia « diễn viên dự bị », Tô Giang cũng đang quay phim, qua ngày hôm sau cả 3 người đều quay về.



Trình Dật đưa bọn họ về sau đó lại quay về đoàn phim quay phim.



Trình Dật quay phim mà tâm trí lo lắng Tống Thanh Y,không biết buổi sáng cô có ăn sáng chưa, còn nghĩ chiều sẽ đưa cô đi bệnh viện khám lại, anh diễn mấy cảnh cũng không quá tốt.



Hà Đào luôn luôn khoan dung, hơn nữa Tống Thanh Y ở khách sạn không có người chăm sóc, cô cũng không yên lòng, vì thế liền cho Trình Dật nghỉ nửa ngày.



Cùng lúc đó, Tống Thanh Y sau khi rời giường liền vào phòng vệ sinh, cảm thấy trong lòng hơi vắng vẻ.



Cô nhìn xung quanh một hồi,gửi cho Trình Dật tin nhắn:Cục bông đâu?



Trình Dật trả lời:...



Tống Thanh Y:???



Cục Bông bị Trình Dật nhốt trong phòng,một ngày một đêm, không có cơm ăn.



Lúc Trình Dật trở về liền mở cửa, nó liền nằm bên giường.



Trình Dật gọi "Cục Bông."



Cục Bông lạnh lùng giơ mí mắt, nhìn anh một cái, lập tức cúi đầu, không nghĩ sẽ phản ứng với anh.



Tống Thanh Y đi sau lưng Trình Dật vào phòng, không nói hai lời liền đem nó bế dậy.



Cục Bông đáng thương,âm thanh nức nở, cọ cọ cánh tay của cô, giống như muốn cáo trạng Trình Dật.



Tống Thanh Y lập tức mềm lòng, ngẩng đầu liếc Trình Dật.



Trình Dật ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, đem đồ ăn đổ vào trong đĩa, tiến lên ôm Cục Bông, kêu cô "Em ăn cháo trước đi, anh cho nó ăn xong sẽ quay lại."



Tống Thanh Y nhìn Cục Bông.



Trình Dật trực tiếp vỗ vỗ đầu nó "Bình thường không cho mày ăn nhiều,hôm nay phá luật cho mày ăn nhiều một chút?"



Tống Thanh Y trừng anh, Trình Dật lập tức sờ đầu nó...



Cô ăn một nửa, Tống Thanh Y bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, "Anh ăn chưa?"



Trình Dật ngồi ở bên giường, hôm nay anh mặc áo sơmi trắng, bên trên có mở một cúc áo, có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh,anh nhìn cô mang theo chút ủy khuất.



Tống Thanh Y:...



"Anh đã ăn rồi." Trình Dật nói, "Em ăn đi, ăn xong anh mang em đi bệnh viện kiểm tra lần nữa."



"Hôm nay không cần quay phim?" Tống Thanh Y hỏi.



"Hà đào cho anh nghỉ nửa ngày." Trình Dật lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chọc màn hình, "Buổi tối có thể sẽ có cảnh diễn, nếu không kịp em ở trong bệnh viện đợi anh."



Cô thật sự không thích ở bệnh viện.



Nhất là buổi tối, cô độc, im lặng, u ám, mùi thuốc sát trùng khắp nơi, cảm thấy vị giác của mình đều muốn mất.



Giấc ngủ cô không tốt, một là không dễ dàng ngủ được, hai là ngủ được lúc sau nửa đêm bừng tỉnh.



Trong hành lang thường xuyên có người đi đi lại lại, cô ở bệnh viện chỉ ngủ một đêm, cảm giác tinh thần đều mất.



Gần đây cô ngủ không quá ngon, tối qua ở cùng Trình Dật cô ngủ rất ngon.Giống như cô bắt đầu ỷ lại anh.



Sau bữa cơm, Tống Thanh Y ngồi ở đằng kia nhìn Trình Dật, nhàm chán đến bên cửa sổ.



Di động bỗng nhiên vang lên.



Tống Thanh Y không để ý Trình Dật, ấn nghe.



Đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng nam quen thuộc "A Thanh."



Tống Thanh Y cứng nhắc, lập tức cắt đứt.



Trình Dật hỏi, "Ai vậy em?"



"Trần Đạc."



Trình Dật cũng im lặng sau đó nói: "Em đừng để ý đến cậu ta."



"Được." Tống Thanh Y vừa đáp, điện thoại lại vang lên.



Hiển thị: Bà nội.



Tống Thanh Y tắt hai lần, sau đó nhận được một tin nhắn: Hạo hạo có ở cùng em không? Em ấy mất tích rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK