Cô đi đến hành lang, tìm nơi yên tĩnh nhận.
Mẹ Trần Đạc là nữ cường nhân, cùng chồng tạo ra cơ nghiệp rộng lớn, nay công ty của bọn họ vô cùng không ngừng phát triển.
Hai người còn có một người con, tên là Trần Hạo, nay đã học lớp mười một, học tập cũng không tốt lắm, nên mẹ Trần giao lại công ty cho ba Trần, bản thân về nhà chăm sóc Trần Hạo, coi như là lui về nhà lo cho gia đình.
Trần Đạc cùng ba mẹ không thân thiết, cho nên Tống Thanh Y cũng không hay qua thăm họ, quan hệ cũng không tính là thân.
Số di động của bà cũng rất lâu rồi cô chưa từng liên lạc.
"Alo?" mẹ Trần âm thanh rất ôn hòa, mang theo sự ôn nhu "Thanh Thanh, con bây giờ đang ở chổ nào?"
"A thị ạ." Tống Thanh Y nói "Thưa dì, có chuyện gì sao ạ?"
"Không có chuyện gì." mẹ Trần nói, "Con cùng A Đạc rất lâu rồi không có trở về, lúc nào thì cùng nhau trở về nhà?"
Tống Thanh Y im lặng.
Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền ra một tiếng nói "Mẹ, mẹ không chê mất mặt sao? Anh hai làm ra nhiều chuyện trái lương tâm như vậy? Mẹ còn không biết hay là giả không biết? Hiện tại còn gọi điện thoại cho chị Thanh Thanh?Anh hai ngủ với bạn thân người ta cũng đủ mất mặt lắm rồi,mẹ còn gọi cho chị ấy làm cái gì..."
Điện thoại bị cắt đứt.
Tống Thanh Y nhìn màn hình ngẩn người.
Hai phút sau, điện thoại lại gọi đến.
"Thanh Thanh, con đừng để ở trong lòng, hạo hạo nó nói chuyện không có suy nghĩ."
Tống Thanh Y nghĩ, Trần Hạo nói không sai, bà nội ở nhà không hay xem tin tức nên không biết những chuyện cô và Trần Đạc, còn bà luôn luôn ở nhà đều không xem tin tức con trai của mình sao? Huống hồ, bà nội lại không biết chữ, chẳng lẽ bà còn có thể xem không hiểu? Hơn nữa, Trần Hạo đã trưởng thành, lời nói ra chẵng lẽ không suy nghĩ?
Chỉ là cô cũng không vạch trần dù sao bà cũng là trưởng bối, cho nên cũng không nói ra làm cả 2 khó xử.
"Con hiện tại ở A thị làm cái gì? Ở cùng tổ biên kịch sao?" Trần mụ hỏi.
"Phải ạ" Tống Thanh Y không mặn không nhạt đáp lời.
Hai người nói chuyện vài câu, đều là mẹ Trần hỏi, Tống Thanh Y trả lời.
Đợi đến khi nói xong, mẹ Trần mới chính thức tiến vào vấn đề chính.
"Thanh Thanh, chuyện của con và A Đạc ta cũng nên nói vài câu, ta đối với chuyện tình cảm không thể đi đến cuối cùng của các con vô cùng tiếc nuối, chỉ là, các con dù sao cũng cùng nhau lớn lên, không còn tình yêu cũng còn có tình bạn."
"Cho nên?" Tống Thanh Y thản nhiên nói.
"Dì hy vọng con có thể đem chuyện này giấu xuống, ít nhất không để bà nội biết. Con cũng biết, từ nhỏ dì không có chăm sóc A Đạc, người thân cận nhất với nó chính là bà nội và con, mà bà nội đối với con có bao nhiêu là tốt con cũng biết rõ, mấy ngày hôm trước bà nội đi khám bác sĩ,kết quả là bị u não, tuy rằng không có gì đáng ngại, nhưng bà lớn tuổi rồi, khẳng định chịu không nổi kích thích."
"Con nếu nguyện ý, dì luôn muốn nhận con làm con gái nuôi của dì."
"Về sau chúng ta vẫn là người một nhà, con thấy như vậy có được không?"
Tống Thanh Y im lặng.
Thật lâu sau, cô cắn chặt môi dưới, miệng đậm mùi máu tươi, nặng nề chậm rãi nói: "Dì Trần, con không nợ các người."
" Người một nhà sao lại nói như vậy?Nợ hay không nợ? Dì làm như vậy cũng là bởi vì thích con, coi như con không cùng A Đạc làm vợ chồng, nhưng còn có thể là bạn bè mà."
"Trái tim của dì đâu mất rồi?" Tống Thanh Y hờ hững nói.
"Con như thế nào lại..!" mẹ Trần hơi lớn tiếng "Dì là thật sự thích con, nhu thuận hiểu chuyện còn hiếu thuận..."
"Cho nên dì liền nghĩ con sẽ không cự tuyệt?" Tống Thanh Y cười lạnh "Con là người, con cũng sẽ ghen tị, sẽ ủy khuất, sẽ oán hận..." Cô thấy cảm xúc bản thân có hơi kích động, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy không có gì không đúng.
Tống Thanh Y có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tất cả lời nói một câu cũng không nói lên được, cô im lặng, lúc sau nghe được Trần Hạo ở đầu bên kia điện thoại nói chuyện, "Mẹ, Trần Đạc không có lương tâm,mẹ cũng không có sao? Anh hai làm ra mấy chuyện này cũng được coi là người sao! Mẹ biết rất rõ ràng như vậy mà còn vẽ đường cho hươu chạy! Anh hai đều không xứng với chị Thanh Thanh, mẹ cũng đừng đi tạo..."
Ba một tiếng, Tống Thanh Y sợ tới mức cả người đều run run.
Là cái tát vang dội.
Trần Hạo im bặt tiếng.
Điện thoại trở nên yên lặng.
Trần Hạo từ nhỏ đi theo ba mẹ, tính cách rất quái đản, hơn nữa thường hay phản nghịch, sau khi gặp Tống Thanh Y đều rất nghe lời cô.Khi nghe tin của cô thì luôn luôn bất bình.
Nay bởi vì chuyện của cô mà chịu một bàn tay.
Đầu bên kia điện thoại cắt đứt.
Nội tâm Tống Thanh Y không thể bình tĩnh.
Cô run tay gửi cho mẹ Trần tin nhắn: Về sau đừng để Trần Đạc đến nhà tôi.
Cô không yên lòng,tìm số Trần Hạo, gửi cho cậu ta một tin nhắn: Chị rất ổn,em phải học tập cho tốt, thành tích tốt sẽ khen thưởng cho em.
Trần Hạo không trả lời, có lẽ giờ phút này cũng không có thời gian mà trả lời.
Cầm điện thoại bỏ vào trong túi.
Cô quay lưng đi,Tống Thanh Y run tay từ trong túi lấy ra bật lửa.
Không có thuốc lá.
Cô đi đến quầy mua một bao, sau đó đi đến khu hút thuốc, đứng bên cửa sổ run run đốt một điếu.
Cô biết dì Trần nghĩ nhận cô làm con gái nuôi là có mục đích.
Trần Đạc có thể cùng Thượng Nghiên bình yên không nguy hiểm.
Cô triệt để trở thành người chen chân.
Nghĩ đến,trái tim càng thêm lạnh lẽo.
Cô nhớ rất rõ, lúc trước tiền nhuận bút đầu tiên cô nhận được,ngoại trừ cho ông nội cùng Bà nội,cô chỉ để lại một ít để tiêu vặt cùng với học phí, còn lại toàn bộ cho ba mẹ Trần Đạc mượn,công ty ba mẹ Trần Đạc đang gặp khó khăn, cô không hề giữ lại mà đưa cho bọn họ mượn.
Tống Thanh Y nhớ lại, trong lòng như dao cắt đau tận xương.
Rất nhiều chuyện cô cũng không muốn suy nghĩ, suy nghĩ cũng là phí công, bọn họ ngay từ đầu đã luôn lợi dụng cô.
Ở chung nhiều năm như vậy, ai cũng biết cô chưa từng làm khó dễ ai, vì thế mượn lòng tốt của cô bức cô từng bước lui về phía sau, thẳng đến khi không thể lui được nữa.
Bà nội bị u não?
Cô đã sớm biết.Thật sự xem cô ngu ngốc sao?
**
"F*ck f*ck f*ck! Nam ca!" Ngụy Gia vào nhà vệ sinh trở về sau lại kêu Trình Dật "Anh mau đi xem một chút."
Trình Dật cũng vừa nhận điện thoại, là ba mẹ Bạch gọi tới, chúc anh sinh nhật vui vẻ, tiện thể gửi cho anh một khoản tiền, anh hàn huyên một chút, Ngụy Gia liền vội vàng chạy vào.
Anh nói "Làm sao vậy?"
Tiếp theo quay đầu nhìn về chỗ Tống Thanh Y ngồi ban nãy, cô ra ngoài nhận điện thoại như thế nào mà lâu như vậy?
Anh vừa đứng lên, Ngụy Gia lập tức nhào qua, nếu không phải anh đẩy cậu ra kịp thời, đoán chừng anh phải ôm lấy cậu ta. Dù vậy, Ngụy Gia vẫn lắc bờ vai của anh " Nam ca! Em lúc trước tại sao mắt mù như vậy cảm thấy Thượng Nghiên so với chị dâu đẹp hơn nhiều? Bây giờ em có lẽ nên suy nghĩ lại!"
Trình Dật nghe Ngụy Gia nói không ngừng "Nói điểm chính đi."
Ngụy Gia tâm tình kích động bỗng nhiên đè xuống, nhưng vẫn che ngực của bản thân mình, "Chị dâu ở bên ngoài hút thuốc, em nhìn thấy, cứ ngỡ là thần tiên không ấy."
Ngụy Gia lời còn chưa dứt, cảm giác trước mắt có một trận gió thổi qua.
Cửa nhanh chóng kéo ra rồi lại đóng, Trình Dật nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ngụy Gia còn đang tiêu hóa cảnh tượng chính mình nhìn thấy.
Thiếu nữ mặc bộ váy dài màu trắng, tóc dài màu đen chạm đến eo,rơi tán loạn bên hông, ngón tay vân vê điếu thuốc, đứng ở bên cạnh cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, tư thế hút thuốc quen thuộc, chỉ là cô không hút,cứ để thuốc như vậy mà từ từ cháy hết.
Khói thuốc bao phủ xung quanh cô, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Ngay cả người luôn luôn không bát quái là Tô Giang cũng không nhịn được tò mò "Cậu đến cùng nhìn thấy gì?"
Ngụy gia nói "Tớ nhìn thấy chị dâu giống với kịch bản « ánh chiều tà » giống như chị dâu viết cho bản thân mình vậy,nguyên mẫu chính là Tống Thanh Y."
Tô Giang & Từ Trường Trạch: "Sao chứ?"
« ánh chiều tà » là tác phẩm của Tống Thanh Y, nữ nhân vật chính là Thượng Nghiên, lúc đó Thượng Nghiên còn là người mới, sau đó đóng một lần liền nổi tiếng.
Nữ chính là họa sĩ, yêu thích mặc váy dài đi dạo bờ biển, sau đó cô gặp gỡ một chàng trai, đối với anh vô cùng tốt,sau này phát hiện chàng trai đó là kẻ đào mỏ, mượn rất nhiều tiền của cô, đồng thời bên ngoài nuôi biết bao cô gái.
Chỉ là những tính toán của cậu ta bị phát hiện,lúc đó cậu ta cũng đang quen một cô gái khác,khi bị phát hiện dưới ánh chiều tà cùng cô chia tay.
Cậu ta không nghĩ những chuyện trước đây,cũng không nhìn lại đoạn thời gian hạnh phúc, cực kỳ tuyệt tình bỏ đi.
Cô gái trong đêm khuya luôn nhớ tới lúc hai người ở cùng một chỗ, bi thương lại khổ sở, vì thế cô đứng ở bên cửa sổ châm một điếu thuốc.
Hoặc là dưới chiều tà đi đến bờ biển sau đó họa một bức họa.
Câu chuyện kết cục là dưới ánh chiều tà nữ chính vẽ một bức họa nhớ lại khi xưa, ánh chiều tà chiếu vào trên người của cô gái ấy, nhiễm đỏ một màu.Chân lí là dù yêu thương nhiều đến đâu khi có tiền tài xen vào thì cái màu hạnh phúc cũng theo đó mà mất đi, tình nghĩa hay không người ta cũng chẳng nhớ! Sau đó là hình ảnh hoa hướng dương dưới ánh mặt trời nở rộ, thể hiện sự hy vọng trong tình yêu khi đến bờ vực bế tắt!
Rất nhiều người xem luôn ấn tượng đoạn kết.
Về bộ phim điện ảnh này, trong giới ai cũng đều xôn xao.
Có người nói tác phẩm này không hay, quá mức huyễn nhuyễn,dùng nhiều kĩ ảo.
Nhưng không thể không nói, năm đó bộ phim này đạt vị trí phòng vé rất cao.
Đối với Ngụy Gia mà nói, mê hay không mê, quan trọng là đẹp!
Tô Giang liếc xéo "Cẩn thận Nam ca đánh chết cậu."
Từ Trường Trạch cũng đi qua vỗ vai "Cậu mà rung rinh trước chị dâu, Nam ca sẽ đánh chết cậu,bọn tớ không cản?"
Ngụy Gia:...
Gì chứ lý trí của anh vẫn còn nha?
**
Trình Dật bước ra ngoài, liếc xung quanh liền thấy cô.Anh dừng bước chân
Cô gái đưa lưng về phía anh, tóc trong gió nhẹ nhàng lay đọng, khói thuốc bao lấy xung quanh cô.
Ai nhìn thấy cũng không thể ngừng xem.
Cô đem đầu thuốc lá dụi tắt ném vào thùng rác.
Trình Dật cho rằng cô sẽ không đốt nữa, không lường trước được cô lại lấy ra một điếu, run tay đốt lên.
Trình Dật đang muốn đi qua,lại gặp một cậu nhóc mười tám mười chín đang đến gần Tống Thanh Y "Chị, đi một mình sao?"
Tống Thanh Y quay đầu liếc cậu, không nói chuyện.
Cậu ta định chạm tay lên vai cô, Tống Thanh Y dịch hai bước, cau mày nói: "Cút."
Cậu ta nở nụ cười, "Tôi thích những người như chị vậy, hay là chúng ta lưu lại phương thức liên lạc?"
Tống Thanh Y không trả lời cậu ta, tay cậu ta định chạm vào cô, lại bị Trình Dật cầm cổ tay, lập tức kêu rên "A a a, đau đau đau."
Trình Dật cong môi "Cút."
"Anh là ai"
Tống Thanh Y cũng quay đầu lại, ánh mắt Trình Dật thâm thúy, nhìn không ra anh đang nghĩ cái gì.
Chỉ là bên người rất lạnh, làm cho người ta không dám tới gần.
Trình Dật đem từng chữ nói ra, buồn bã nói: "Chồng cô ấy."
Nói xong đem cánh tay cậu ta bỏ ra, kéo tay Tống Thanh Y qua.
Cậu ta nhìn hai người, khó chịu rời đi.
Tống Thanh Y ngốc tại chỗ, ngón tay còn đang đốt thuốc.
Chỉ thấy Trình Dật nghiêng đầu, cả người ở trước cô, che khuất ánh sáng, cô nhìn anh,sau đó lui ra sau, dựa vào tường.
Cô chột dạ cúi đầu.
Thật lâu sau, Trình Dật bỗng nhiên nắm cằm cô, đem đầu nâng lên, sắc mặt tái nhợt, đặc biệt mị hoặc.
Tống Thanh Y mơ hồ hỏi, "Anh định làm cái gì?"
Trình Dật không nói lời gì hôn xuống, môi anh mỉm cười che ở trên môi cô, răng nanh cắn môi dưới cô, mơ hồ không rõ nói, "Anh chính là chiều hư em rồi."