• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Nguyệt theo Quân Thương cùng rời khỏi mật thất, mặc dù nhìn hắn vẫn như mọi ngày nhưng bàn tay nắm tay nàng lại đặc biệt chặt, đứng bên cạnh còn có thể cảm nhận được gân cốt da thịt hắn đang căng cứng toàn bộ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nứt toạt rồi nổ tung.

Đầu ngón tay nàng thu lại cũng nắm lấy tay hắn.

Sự thật đến quá đường đột, cả nàng còn khiếp sợ thì nói chi đến người trong cuộc, Quân Thương sẽ chấp nhận và tiêu hóa cú oanh tạc như sấm sét này a?

Nàng thật sự bận tâm và lo lắng muốn làm chút gì đó, hay nói chút gì đó làm cho lòng hắn dễ chịu hơn một ít.

Có điều, nàng còn chưa kịp mở miệng, hai người vừa định rời thư phòng thì cham mặt cánh cửa bị mở ra, Xuân Nhi đang thở hồng hộc, tốc độ chạy nhanh đến độ chật vật từ ngoài xông ngay vào.

Đúng vậy, hắn chính là trực tiếp dùng thân mình phá mở cửa phòng, trực tiếp xông vào trong.

Sở Nguyệt và Quân Thương chợt ngừng bước, có chút ngạc nhiên nhìn Xuân Nhi cũng đang đứng ở đó nhìn họ, đương lúc bọn họ còn đang nhìn hắn, hắn cũng đang mở to hai mắt nhìn lại… chuẩn xác mà nói… là đang nhìn Quân Thương.

Sau đó, hắn đột nhiên nhảy lên, trong miệng ngăn không được tiếng thét chói tai bén nhọn, xen lẫn sự nồng đậm sự kích động và hưng phấn, cứ như vậy thẳng tắp bay nhanh về phía Quân Thương.

Sở Nguyệt ngây người nhìn Xuân Nhi không hiểu tại sao lại hưng phấn như vậy, mắt thấy hắn rất nhanh sẽ đến gần, một giây nữa là bổ nhào vào Quân Thương rồi, thân thể nàng theo phản xạ tự nhiên nên đột nhiên chuyển động vượt lên đứng trước Quân Thương, nâng chân một bước đạp thẳng qua Xuân Nhi đang ở không trung bay tán loạn.

‘Ầm!’

“Á…”

Một cước đạp rất có lực, thêm vào tốc độ chạy như bay của hắn, hai bên va chạm nhau sẽ tạo ra một lực va đập không nhỏ, không chỉ khiến hắn bị dội ngược trở về và quan trọng nhất là vùng ngực và bụng trong lúc đó đau rát cực điểm, đến độ hô hấp cũng muốn dừng lại.

Tiếng thét chói tai của Xuân Nhi chạy tới rồi lại một tiếng thét chói tai dội bay trở về theo hắn cùng ném ngược lại ra khỏi cửa phòng, cuối cùng ‘pằng’ một tiếng ngã rơi xuống đất, co quắp thành một khối, mắt trợn trắng thiếu chút nữa là hôn mê rồi.

Vì cái gì mà người bị thương luôn là ta hở?

Hắn nằm ngoài cửa thư phòng, cuộn tròn thân mình, tay nâng ngực, nức nở lăn lộn một hồi.

Sở Nguyệt nhìn hắn, hai bên lông mi nảy lên liên tục, rốt cục nàng có nên ra ngoài giẫm lên khối vặn vẹo đó hai ba cước không nhỉ?

Nàng còn đang trăn trở vấn đề này nên không để ý Quân Thương được cản phía sau mình đang cong khóe miệng, ánh mắt mềm mại nhìn gáy sau của nàng, cảm giác khẩn trương buồn bực khi nãy cũng vô tình tiêu tán mất rồi.

Ừm… nếu như vị phu nhân kia sẽ đem nữ nhi nhà mình gả theo định ước của hai đình, như vậy người đang nằm lăn lộn trên nền đất đây… thân phận đã quá rõ ràng rồi.

Chính là Hoàng tôn điện hạ của Bắc Dực.

Có điều thân là Hoàng tôn điện hạ mà dùng thân phận nô bộc đi theo Sở Ly, vừa nhìn đã biết hàng năm không ngừng chịu ức hiếp… thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Mà vị Hoàng tôn điện hạ đã chịu đủ ức hiếp này… có thể nào lại chính là đệ đệ ruột của hắn a.

Không giống với Bát hoàng tử Quân Thịnh của Đông Lâm, hài nhi khiến mẫu thân chán ghét và khắc sâu khuất nhục kia… còn nhiều năm qua lấy hắn làm bia đỡ đạn chịu mọi âm mưu ám toán, ngay cả cái tình nghĩa huynh đệ một chút cũng không tồn tại.

Nhưng… mặc dù tâm hồ tạm nén lại, hắn cũng chỉ nhàn nhạt liếc Xuân Nhi một cái.

Từ mười bảy năm trước khi mẫu thân rơi xuống vách núi không biết sống chết ra sao, hắn đối với thế gian này không còn bất cứ kỳ vọng gì, cho nên rất có khả năng người nằm trên đất trước mắt đây là đệ đệ ruột thì đã sao, bất quá cũng chỉ có thể khiến hắn liếc mắt nhìn thêm một cái mà thôi, ngược lại chính hành vi của Sở Nguyệt mới hấp dẫn ánh mắt hắn, khiến cho tâm trạng đè nặng của hắn được giãn ra.

Cho nên lúc Sở Nguyệt ra khỏi thư phòng, muốn tiến tới giẫm thêm một chân lên Xuân Nhi, hắn chỉ yên lặng đứng cạnh nàng, chuyên tâm để ý từng hành vi cử chỉ của nàng, vẻ mặt biến đổi rất nhanh, ngay cả khóe mắt cũng không vui lòng bố thí cho Xuân Nhi đang rầm rì ở đàng kia.

Áp lực vô tình mà đến, Xuân Nhi rầu rĩ trong khoảnh khắc mới vừa sung huyết sống lại, lộn một cái ngay tại chỗ nên tránh được một chân đang hướng về mình, lại lộn mèo thêm một cái liền đứng phắt dậy.

Động tác đó như gió cuốn mây tan, trong nháy mắt hắn đã sinh long hoạt hổ đứng ở đó, phảng phất khối thịt co rúc biết nức nở nghẹn ngào lăn lộn khi nãy căn bản không phải là hắn.

Hắn tự tay vuốt vuốt lồng ngực mình, nhe răng trợn mắt, tiếng hút không khí liên hồi, cả gương mặt bánh bao đều chau lại thành một khối, đôi mắt sáng long lanh lộ vẻ ẫn nhẫn đau đớn đầy ủy khuất, thập phần u oán.

Sở Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút mặc cảm tội lỗi khi bắt nạt một đứa bé.

Có điều, xác thực hắn nhỏ tuổi hơn họ một ít, hiện tại cùng lắm cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi mà thôi, vẫn chỉ là một vị thành niên non nớt tuổi đời a.

Biết như vậy, Sở Nguyệt cũng thu liễm một chút, nhìn bộ dạng u oán kia… vẻ mặt nàng ngược lại càng hiền hòa… hiền hòa nhiều hơn nữa.

Xuân Nhi lạnh run người, lặng lẽ xê dịch bước chân lùi nhanh về sau, thần sắc u oán cũng không dám thi triển, hai má chỉ phồng lên, cực kỳ lên án nhìn Sở Nguyệt, sau đó lại đem tất cả sự chú ý tập trung lên người Quân Thương.

Ngay một phút đồng hồ trước, hắn nhận được tin tức của Sở Ly, biết được tất cả sự thật mà bản thân cũng không nên biết.

Hắn phải mất hơn nửa khắc mới chìm vào sự ngẩn ngơ và khiếp sợ, sau đó lại dùng thêm nửa khắc thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây mang theo sự kích động hưng phấn chưa bao giờ có, còn pha trộn thêm chút ủy khuất đầy phức tạp.

Từ nhỏ hắn cũng biết bản thân rất có khả năng có thêm một huynh trưởng hoặc trưởng tỷ lưu lạc bên ngoài, nhưng cũng bởi mẫu thân bị mất trí nhớ nên cơ hồ không thể nghiệm chứng được, ngay cả nguyên do mất tích của mẫu phi năm xưa cũng bị dọn dẹp sạch sẽ không chút dấu vết, ngoại trừ biết được có liên quan đến Đông Lâm, những chuyện khác đều vô pháp biết được. Lại thêm Bắc Dực mấy năm trước ở trong trạng thái rung chuyển hổn loạn, thế nên cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội tốt để truy xét vấn đề này.

Cho dù vậy, trong những năm mẫu phi bị mất tích cũng từng được hoài nghi là Đông Lâm An Quý phi, nhưng theo mật thám điều tra cho biết, dáng vẻ của người đó cũng không giống mẫu phi của hắn, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không một nét tương tự a.

Hắn tin tưởng lời của Sở Ly, cũng như tin tưởng tên hỗn đản Sở Ly không xem hắn như một tên nô dịch bình thường mà ức hiếp mỗi ngày.

Hắn nói cái gì chứ? Bổn công tử dù gì cũng đường hoàng là Hoàng tôn điện hạ, Sở Ly dù tôn quý hơn nữa cũng chỉ là Thế tử nhà Trấn Quốc Công, suy cho cùng vẫn chỉ là thần sao dám đi khi dễ Hoàng tôn một nước, kia chẳng phải là xem Hoàng thất của đế vương không ra gì sao?

Chậc, lời này phải dành cho tên hỗn đản Sở Ly mới đúng a! Hắn cũng hy vọng tên hỗn đản kia tuân thủ nghiêm ngặt lễ quân thần, đối với hắn cung kính có lễ a!

Đáng tiếc tất thảy chỉ là suy nghĩ từ một phía của hắn mà thôi, hoặc chờ đến một ngày hắn có thể tang thêm một bước, sơ lược phải khiến Sở Ly kính cẩn với mình.

Cho nên, sau khi tiêu hóa được sự khiếp sợ do những gì liên quan đến việc mẫu thân mất tích cùng thân thế của Quân Thương, hắn lập tức chạy nhanh tới đây.

Không nghĩ tới cửa thư phòng vừa mở ra đã nhìn thấy người, vị này ngay tại một phút trước còn là Đông Lâm Thất hoàng tử mà hắn từng nguyền rủa, cảm thấy tất thảy đều do hắn ta dụ dỗ Sở Nguyệt mới khiến cho tên biến thái Sở Ly quyết định ở lại Đông Lâm, về sau cũng không có ý định nói ra thân phận thật sự của Sở Nguyệt a.

Đương nhiên, hắn thề, hắn đối với Sở Nguyệt tuyệt đối không có một tia mơ tưởng, có trời mới biết những năm gần đây hắn hy vọng có thể sớm tìm được trưởng tỷ hoặc huynh trưởng đến cỡ nào, có như vậy hôn ước trên người hắn mới có thể được thu hồi, lại có thể sớm ngày cưới muội muội thất lạc nhiều năm của Sở Ly về giúp hắn mau chóng thoát ly khổ hải.

Cho nên khi vị huynh trưởng này thật sự xuất hiện trước mắt, hắn lại kích động hưng phấn không kiềm chế được, ngoài ra còn có người thay thế hắn chịu sự ức hiếp của Sở Ly, tâm lý ủy khuất đầy phức tạp như vậy khiến hắn vừa thấy mặt đã muốn lập tức nhào tới, muốn ôm ôm hôn hôn vài cái cho trọn tình trọn nghĩa.

Lại không ngờ ôm còn chưa được ôm thì lập tức nhận ngay một cước mạnh bạo của Sở Nguyệt, đạp hắn dội trở về.

Siêu… siêu cấp đau đớn ấy chứ!

Hắn xoa xoa ngực nhe răng trợn mắt, phối hợp với bộ dáng ủy khuất vốn có, cả khuôn mặt đều bày biện ra một hình thái quỷ dị vặn vẹo, làm cho Sở Ly mới vừa hiện thân trong thư phòng nhìn thấy cũng cảnh giác dừng bước chân, ánh mắt hắn như đang nhìn một gã ngu xuẩn, không ngờ kể cả việc tiến lên hay lùi bước đều có thể rối rắm đến vậy.

Có điều không đợi hắn kịp đưa ra kết quả cuối cùng, Xuân Nhi rốt cục đã nhìn thấy hắn, cùng nhìn thấy ánh mắt vạn phần ghét bỏ của hắn, nên lập tức trừng trừng mắt đáp lại, lẩm bẩm một cách rất bất mãn chỉ trích: “Không phải huynh nói đã điều tra rõ hướng đi của mẫu thân ta khi mất tích năm đó sao? Vị này chính là huynh trưởng bị thất lạc nhiều năm qua của ta sao? Sao huynh còn không mau đến nói rõ với hắn thân phận thật sự của ta?”

Sao có thể nhìn hắn bị ăn một cước rồi còn ra vẻ không hợp tác như vậy?

Người gì đâu mà ác như thế chứ!

Sở Ly lập tức ghé mắt, tà tà liếc qua hắn, ánh mắt lộ rõ sự miệt thị cực điểm, “Đệ cho rằng ai cũng có thể ngốc như mình, phải nói rõ ràng ra thì mới hiểu được vấn đề hở?”

Ý hắn là sao? Là chửi hắn ngu xuẩn… có đúng không hả?

Chàng thiếu niên Xuân Nhi tỏ ra vô cùng tức giận, lườm hắn một cái, sau một giây lập tức thu hồi mọi tức khí, nhếch mỏ nhìn Quân Thương, dường như muốn huynh trưởng có thể nhìn thấy sự oán giận này của mình.

Nhưng hắn thật sự ôm kỳ vọng mong Sở Ly có thể đổ mọi sự ức hiếp lên người Quân Thương, người gì đâu mà lúc nào cũng chỉ biết để ý người trong lòng mình, đối với người đệ đệ xa cách này nhìn một cái cũng không buồn nhìn.

Ngược lại đối với Sở Nguyệt tỷ tỷ mới vừa đạp hắn một cước kia lại đang cười tủm tỉm nhìn hắn, hai bên so sánh với nhau… qua thực nàng không khác gì tiên nữ hạ phàm cả!

“À, lúc trước có nói người muốn thực hiện hôn ước với ta là đệ, vậy nếu thân thế của Quân Thương là thực… vậy chẳng phải hắn sẽ cướp đi vị hôn thê của đệ rồi sao?”

Xuân Nhi tức muốn ói máu, không dám nhìn thẳng ánh mắt lạnh lẽo của Quân Thương, chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên trời cao, một bụng bi phẫn không chỗ để phát tiết a.

Ai nói nàng đẹp như tiên nữ giá trần hả? Đích thị là ác ma cái thế… quỷ dữ hiện hình thì có!

Ai có hôn ước với tỷ chứ? Lão tử vô ích chịu ức hiếp hơn chục năm qua vốn chỉ là bị bức ép vào đường cùng thay huynh trưởng thực hiện định ước thôi, kết quả… các người dùng cách này để báo đáp ta sao? Còn không mau báo đáp cho ta đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK