• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nghiên Tịch vừa tắm rửa xong, bọn nha hoàn vừa thu thập quét dọn rời đi thì đã nghe được động tĩnh bên ngoài cửa sổ. Sau đó nàng chứng kiến nó mở ra, một người nhẹ nhàng nhảy vào.


Nàng trơ mắt ra nhìn, cảm thấy mí mắt đã cuồng loạn rồi, nếu không phải thấy được người đến một thân bạch y lộng lẫy, thiếu chút nữa nàng còn cho rằng là cái kẻ vô liêm sỉ đột nhiên đến nhận muội muội, ý đồ muốn rẽ y phục nàng kiểm chứng vẫn còn ở ngoài cửa không chịu rời đi.


Đây là lần tắm rửa duy nhất không được thoải mái từ trước đến nay của nàng, lúc ngâm trong nước vẫn luôn vẩn vơ chuyện vừa phát sinh, biết được cái gọi là chân tướng, còn có một cái bớt bên hông trái của Sở Ly…


Nàng có chút hỗn loạn, không biết chuyện này tột cùng là thật hay giả.


Nếu là thật, thì vì sao muội muội hắn lại bị cuỗm mất, vì sao lại biến thành Thẩm gia Nhị tiểu thư? Năm đó đã xảy ra chuyện gì, những năm gần đây lại phát sinh chuyện gì rồi?


Sau một hồi hỗn loạn, vai trái đặc biệt được rửa ráy sạch sẽ. Lại không ngờ vừa tắm rửa xong, tâm tư còn chưa kịp hồi phục thì lại thêm một vị khách không mời mà đến.


Mặc dù không phải Sở Ly nhưng tuyệt đối cũng không phải một vị khách tốt!


Nàng tà tà liếc hắn, vì Thất điện hạ đột nhiên xuất hiện trong khuê phòng mình mà tâm trạng càng cảm thấy buồn bực khó chịu.


“Có vẻ khinh công gần đây của ngài tiến bộ nhiều nhỉ. Ra vào khuê phòng của ta không một tiếng động, người không biết còn cho rằng ngài đang trở về tẩm điện của mình nữa chứ!”


Ủa… nàng đang khen khinh công của hắn tiến bộ sao?


Hình như là không phải!


Kìa…


“Nàng cũng có thể đến bất kỳ một chỗ nào trong Kỳ vương phủ, tuyệt đối sẽ không có ai dám ngăn trở nàng.”


Bà nó chứ! Ý mà bổn cô nương muốn biểu đạt đâu phải vấn đề này? Năng lực lý giải của Thất điện hạ ngài quả kỳ tài, thủ hạ dưới trướng ngài chính là chục vạn tướng sĩ đó, có biết không? Ngài xem chục vạn đại quân đang trấn thủ Bắc cương trọng địa kia thật sự không quan hệ gì với mình sao?


Chính vì câu trả lời của hắn mà nàng một bụng oán niệm cho nên không hề phát hiện đáy mắt hắn đang lóe lên chút vui vẻ và hài lòng khi nhìn bộ dạng này của này.


“Ai mà thèm đến Vương phủ của ngài!” Nàng bĩu môi khinh thường, cảm thấy khuê phòng của mình mà đem so sánh với Kỳ vương phủ của hắn tuyệt đối là hắn có hời, “Ngài cho rằng nơi này là nơi nào? Có thể tùy tiện để ngài muốn đến là đến sao? Một Vương phủ bình thường của ngài có thể so sánh sao?”


Lời này nếu để người ngoài nghe được nhất định sẽ mắng nàng đại nghịch bất đạo, Quân Thương nghe được nhưng cảm thấy không hề có ý miệt thị gì trong đó, ngược lại còn cho rằng nàng nói rất có đạo lý.


Khuê phòng của nàng xác thực không thể tùy tiện để cho người khác ghé vào, chỉ cần một mình hắn tự do xuất nhập là được rồi.


Lại nhớ tới bóng áo đỏ khi nãy vừa chứng kiến được, cũng không biết đó là người quen của Tịch Nhi hay là kẻ xấu có mục đích mà đến? Hắn cảm thấy ý nghĩ này phi thường cần thiết.


“Hôm nay trở về ta sẽ cho thủ vệ đến bảo vệ xung quanh, hộ nàng một thân chu toàn.”


Thẩm Nghiên Tịch ngây người, hai mắt trợn to nhìn hắn.


Hắn vừa nói gì đó? Cái gì mà phái người tới thủ vệ bốn phía? Hắn cho rằng đây là đâu? Nơi này là địa bàn của Kỳ vương phủ sao?


Nếu để cho người ngoài biết Thất điện hạ hắn phái thị vệ đến phủ Tể tướng bảo vệ an toàn cho Vương phi tương tai thì mọi người sẽ nghĩ hắn thế nào? Nghĩ Thẩm gia thế nào?


Đương nhiên những điều này đối với nàng mà nói không phải là trọng điểm, quan trọng nhất là nàng không vui lòng khi bên cạnh luôn có một đoàn người kè kè theo mình, bất cứ lúc nào cũng có thể hồi báo tất tần tật nhất cử nhất động của nàng cho chủ tử của họ.


Thế nên nàng tức giận nói: “Không cần! Mặc dù phủ Tể tướng này thủ vệ không nghiêm ngặt bằng Kỳ vương phủ của ngài, nhưng ta nghĩ nếu Tể tướng đại nhân muốn bảo vệ chu toàn cho con gái mình thì vẫn còn đủ khả năng đó.”


Uầy, có phải không?


Đôi mắt hắn đen sâu thăm thẳm nhìn nàng không rời, vẻ mặt hoài nghi rất không tin tưởng.


Nàng cũng không biết vì sao từ khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn lại nhìn ra sự hoài nghi và không tin cậy, dù sao bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng khiến nàng có chút mất tự nhiên.


Giãn giãn cơ thể, cũng tiện giãn ra tâm tình hơi rối rắm lúc này, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, liếc xéo hỏi: “Ta nói, nửa đêm nửa hôm ngài đến đây có chuyện gì? Chẳng lẽ tháng này chất độc trong người phát tác sớm?”


Hơi thở hắn hơi chậm lại.


Sao nàng không thể nghĩ tốt cho hắn một chút nhỉ?


Thẩm Nghiên Tịch nhạy cảm phát giác hơi thở của hắn trầm đi, vội ngẩng đầu, chỉ bắt gặp ánh mắt sâu kín đó đầy thâm thúy, lại mang theo chút hung ác đang nhìn mình.


Ý thức được nguy hiểm, tiền thân theo bản năng lui nhanh về phía sau.


Nhưng vẫn không kịp, bởi vì ngay khi nàng kịp cử động thì Quân Thương đã mạnh mẽ tấn tới như một con thú vồ mồi bổ nhào về phía nàng, hai người cùng ngã trên mặt đất, tuy va chạm rất mạnh nhưng nàng không hề cảm thấy đau vì hắn kịp thời vòng cánh tay đỡ cơ thể nàng.


Mặc dù như thế, lực chạm cường đại khiến cho hơi thở nàng tạm ngưng lại, còn chưa kịp hô lên đã bị hắn cường bạo cưỡng hôn một lần nữa.


Môi tiếp môi vô cùng mềm mại, nàng cố gắng kiềm nén cảm giác kích động trong lòng, hai mắt mở to ra trừng hắn.


Thật sự lần này từ trên xuống dưới hai tay hai chân nàng đều bị hắn khóa cực kỳ chặt chẽ, quả thật có muốn động đậy cũng khó, duy chỉ có đôi mắt còn năng động, có thể phát huy chút ít uy lực không mấy đáng kể.


Tên hỗn đản này, lại chưa được sự đồng ý của nàng mà dám cưỡng hôn!


Nhưng mà, nếu trước đó hắn có trưng cầu ý kiến của nàng, hỏi nàng một tiếng đi nữa, nàng nhất định… cũng không đồng ý!


“Bà nó chứ! Tên họ Quân kia, rốt cục ngươi đến đây làm quái gì? Đêm khuya yên tĩnh đặc biệt vào đây chỉ vì đẩy ngã và cưỡng hôn ta?”


Chẳng lẽ đây không phải là chuyện cực kỳ quan trọng sao?


Nhưng mà hôm nay hắn đến đây vốn thật sự không phải vì vấn đề này.


“Nhớ nàng.”


“…” Ông bà tổ tiên Thất điện hạ ngài, ngài có cần trực tiếp nói ra sự thật như vậy có được không? Tiểu nữ tử ta gánh không nổi a!


Thoáng cái nàng kinh ngạc ngây người, lại không biết bộ dạng mình lúc này vô cùng động lòng người, gò má đỏ hồng, đôi mắt mơ màng, tuy giương nanh múa vuốt nhưng lại không giấu được vẻ thẹn thùng e lệ khiến cho nội tâm người xem đều mềm nhũn ra.


Quân Thương chỉ im lặng nhìn nàng, đáy mắt lúc mờ lúc sáng như có điều suy nghĩ.


Tựa hồ nàng ngăn cản không nổi sự thẳng thắng của hắn, mỗi lần phản ứng đều đặc biệt đáng yêu, hoàn toàn không giống bình thường khoa tay múa chân.


Ừm, phải không ngừng cố gắng thôi!


Bên kia, Sở Ly tuy rời khỏi Phù Hương viện nhưng chưa trực tiếp rời đi mà còn đang lung lay dạo một vòng Tướng phủ, vào thăm hỏi vài vị chủ tử, mang theo một ít chiến lợi phẩm mới thản nhiên rời đi trở về Hữu tướng phủ của mình.


“Ủa, sao hôm nay đại nhân quay về sớm như vậy?” Chẳng lẽ đã hết kiên nhẫn và hứng thú rồi?


Cũng phải thôi, hắn và Thất điện hạ cũng không có xung đột gì to lớn, cả ngày chằm chằm đi nhìn lén hôn thê của người ta cũng kỳ, huống chi người như hắn chỉ hứng thú nhất thời nào có duy trì được bao lâu!


Tiểu Xuân Nhi càng nghĩ càng thấy mình có lý, tự mình tán thành và gật đầu, sau đó cũng không muốn cùng hắn lãng phí thêm thời gian, xoay người rời đi.


Nhưng chỉ vừa xoay người thì sau cổ căng thẳng, mặc dù bàn tay hắn chỉ đặt nơi cổ áo chứ chưa từng tiếp xúc nhưng vẫn mang đến chút mát lạnh cảm giác, kích thích vùng cổ Xuân Nhi nổi da gà.


“Xuân Nhi càng lúc càng không biết quy củ rồi, chủ tử còn chưa ra lệnh đã tự ý rời đi. Chẳng lẽ gần đây ta giảm nhẹ sự quản giáo thì đệ đã đắc ý quên mình?”


Giọng nói của Hữu tướng đại nhân tuy dịu dàng nhưng lộ chút quỷ quyệt, khiến cho người nghe rét run một cách khó hiểu, cảm giác như đang bị quỷ khí vây quanh.


Cả người Tiểu Xuân Nhi đã cứng lại tại chỗ, cố gắng ép bản thân quay về vị trí cũ, vừa xoay người lại lập tức nịnh nọt tươi cười với hắn, “Chủ tử thứ tội, nô tài đây thấy ngài vất vả cả ngày nên chắc là đã mệt mỏi, nên muốn đi hầu hạ ngài ngâm chân rửa mặt, nhất định ngài sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều a.”


Sở Ly nhìn tên nô bộc luôn nghĩ một đằng nói một nẻo kia, nhưng cũng không có ý đi vạch trần, hắn nới lỏng cổ áo, hài lòng nói: “Đệ có lòng rồi, nếu như vậy bổn quan chỉ đành chờ đệ đến hầu hạ ta ngâm chân rửa mặt.”


“…”


Tiểu Xuân Nhi mang theo một bụng oán niệm lui xuống chuẩn bị, trong lòng lại thầm mắng cho tên Sở Ly bắt hắn hầu hạ kia một trận cẩu huyết đầy đầu.


Lão tử ta chỉ thuận miệng nói như vậy thôi không được sao? Ngươi quả có can đảm bắt lão tử ta hầu hạ ngươi rửa chân… Hừ, coi chừng bị tổn thọ đấy!


Ngâm chân thì ngâm chân, lão tử phải bưng cho ngươi một chậu nước sôi, ngâm cho đến hai chân mi chín tái luôn!


Sở Ly biết tỏng Xuân Nhi chỉ cần quay đầu lại nhất định sẽ độc ác hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà mình, nhưng sớm đã thành thói quen, căn bản cũng không đáng quan tâm, bằng không sớm đã một tay bóp chết nó rồi.


Xuân Nhi vừa rời đi, hắn liền cho gọi ám vệ lên phân phó chút việc.


“Ta muốn biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở Thẩm gia trong mười bảy năm nay, nhất là những chuyện có liên quan đến Thẩm phu nhân và Thẩm Nhị tiểu thư. Ngoài ra còn tất thảy những gì mà Thẩm Nhị tiểu thư phải trải qua suốt mười bảy năm nay. Hy vọng trong một thời gian ngắn ta được biết rõ kết quả.”


“Tuân!”


“Ngoài ra phải đào cho hết tất thảy những lỗi lầm mà Thẩm tướng phạm phải trong những năm gần đây, cũng như toàn bộ sản nghiệp, cửa hàng của Thẩm gia. Kể từ hôm nay, mặc kệ phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, ta phải hung hăng chèn ép, ta muốn bọn họ ngay cả của hồi môn để nữ nhi xuất giá tuyệt đối không rớ vào được!”


Không cần tra xét cũng biết những năm này muội muội của hắn nhất định phải chịu khổ không ít, điều tra chẳng qua cũng chỉ muốn biết rõ ràng thêm mà thôi, mà tất cả khổ cực của muội muội đều do Thẩm gia ban tặng cho!


Thậm chí mười bảy năm về trước, muội muội mất tích không chừng có liên quan đến họ, bằng không sao muội muội lại rơi vào Thẩm gia, trở thành Nhị tiểu thư nhà đó? Vậy con chân chính Nhị tiểu thư của họ đã chạy đi đâu?


Cho nên, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho tội lỗi của Thẩm gia chứ?


Có điều, khi nhắc đến chuyện Thẩm gia gả con, Sở Ly đột nhiên nhớ đến một chuyện cực kỳ quan trọng… Mùng ba tháng tám, ngày đại hôn của Quân Thương và Thẩm Nghiên Tịch… hiện tại chỉ còn khoảng hơn một tháng thôi!


Cả người Hữu tướng đại nhân đột nhiên chấn động, cả người cảm thấy không ổn rồi.


Ám vệ đang quỳ trên đất chờ phân phó không nghe được động tĩnh gì, có chút nghi hoặc ngẩng cao đầu liền thấy đại nhân nhà mình đang ngây ngốc đứng đó, mặt mũi mọi người đều cứng ngắc dường như vừa phải chịu một đả kích rất lớn.


Ực, đại nhân sao lại ngây người? Loại nhân cách cực kỳ biến thái đó cũng bị đả kích sao?


Làm ơn đại nhân đừng kích thích trái tim nhỏ bé của họ chứ!


Ám vệ lại lặng yên cúi đầu, cố gắng làm như không trông không thấy, yên lặng chờ đợi đại nhân hoàn hồn trở về mặt đất.


Sáng sớm hôm sau, cả phủ Tể tướng, từ lão phu nhân đến phu nhân phát ra những tiếng thét chói tai đầy thê lương, ngắn ngủi trong nửa khắc cả phủ Tể tướng đều rối loạn lên.


Nghe nói, sáng nay lão phu nhân và phu nhân thức giấc, phát hiện tức cả châu báu trang sức trong phòng mình, vàng bạc ngân phiếu và tất cả những vật quý giá nhỏ đều không cánh mà bay, ngay cả cẩm hoa y phục trong tủ cũng bị cắt rách nát không còn hình hài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK