• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là tình huống lúc đó quá bất lợi, cũng có lẽ do bị Sở Ly bức đến độ tiến không được lui không xong, cuối cùng Thẩm Chi Hối cãi không lại thân phân của Thẩm Nghiên Tịch, nhưng tuyệt đối không thừa nhận mình đã trộm đứa bé khỏi mẫu thân nàng.

Ông nói thật ra chỉ có vài lần gặp gỡ với mẫu thân nàng, thậm chí chưa từng biết họ biết tên, cũng không biết nàng tới lui chỗ nào, đến kinh thành làm gì, về sau đi về phương nào.

Hắn nói là trên đường hắn nhặt được Thẩm Nghiên Tịch sắp không còn hơi thở bị vứt trên đường, nhận ra nàng qua tã lót quấn quanh người, vốn còn định đưa về bên cạnh mẫu thân, không ngờ lúc đó mẫu thân nàng đã rời khỏi kinh thành, cũng không biết đã đi đâu, lại không đành lòng vứt bỏ đứa bé này. Vừa vặn lúc ấy phu nhân hắn vừa hạ sinh một nữ nhi, cũng chính là chân chân chính chính Thẩm Nhị tiểu thư, nhưng đứa bé vừa sinh ra còn chưa tròn tháng đã chết yểu, hắn dứt khoát ôm Thẩm Nghiên Tịch về giao cho phu nhân nuôi dưỡng, tiện thể an ủi phu nhân quên đi nỗi đau mất con.

Thẩm tướng nói bản thân cũng không ngờ Thẩm Nghiên Tịch chính là muội muội ruột của Sở Ly, lúc đầu mãi không thừa nhận chuyện con ruột là do gần đây Thẩm gia gặp nhiều trắc trở, thật sự không muốn sinh sự cố đẩy Thẩm gia vào miệng lưỡi người đời, chứ không phải thật sự muốn ngăn trở nàng tìm hiểu thân thế mình. Huống chi ông cũng đâu biết lời của Sở Ly rốt cục là thật hay giả, cho dù nữ nhi này không phải con ruột mình, nhưng đã nuôi nhiều năm như vậy, vẫn không thể tùy tiện để nàng nhận thân thích, lỡ bị người khác lừa gạt lợi dụng thì biết làm thế nào?

Lời Thẩm tướng gia chân tình thiệt ý, nước mắt đầm đìa, mặc kệ tột cùng trong lòng Thẩm Nghiên Tịch và Sở Ly suy nghĩ như nào, nhưng người nghe xung quanh đều thấy cảm động, bầu không khí cổ quái khi nãy cũng bị quét sạch.

Dù sao, đường đường là mệnh quan triều đình, rể hiều của Hầu phủ, trong phủ hiền thê mỹ thiếp thành đàn, nào cần lo lắng chuyện con cái nối dòng, nói ông đi trộm con gái người ta đem về làm con nuôi trong nhà cũng thật có chút khó tin.

Như Thẩm tướng nói như thế lại hợp tình hợp lý làm sao, ban đầu không chịu thừa nhận cũng là có tình có lý, dù sao gần đây Thẩm gia cũng xảy ra không ít chuyện, bị truyền ra ngoài chúng dân nên danh tiếng cũng bị tổn hại không ít. Hiện tại thấy đại hôn của các vị tiểu thư đã gần kề, nếu còn gây thêm động tĩnh nhất định chỉ trăm hại mà không thấy một lợi a!

Phần lớn mọi người tin lời thoái thác của Thẩm Chi Hối, lại thấy ông nói năng khẩn thiết, thỉnh cầu Hoàng thượng tha thứ cho lời nói dối vừa rồi, những vị đại thần vốn có giao hảo tốt với ông đều tiến lên cầu tình.

Hoàng thượng suy tính đến Thẩm Đại tiểu thư sắp làm Trắc phi của thái tử, lại băn khoăn đến người sắp làm mẹ chồng của Thẩm Tam tiểu thư, Trưởng công chúa nên cũng khoan dung độ lượng không cùng Thẩm gia so đo nữa, huống chi sự tình này cũng xem như vẫn còn tình để nói. Còn về hôn sự của Thẩm Nghiên Tịch và Thất Hoàng tử thì…

Ngược lại, khi nhìn thấy vẻ mặt khó lường của Sở Ly, Hoàng thượng lại ôn hòa tươi cười, chúc mừng hắn: “Cũng phải chúc mừng khanh một tiếng, cuối cùng đã tìm thấy muội muội thất lạc bao nhiêu năm, cũng không uổng công Sở ái khanh khổ công lặn lội nhiều năm qua.”

“Tạ Hoàng thượng. Thần quyết định sẽ đãi một yến tịch cỡ lớn để ăn mừng vấn đề này. Nếu Hoàng thượng hào hứng, thỉnh đến phủ chung vui một bận.”

“ha Ha Ha!” Hoàng thượng dường như bị những lời của hắn làm cho vui vẻ, sảng khoái tươi cười, lại nói thêm, “Trẫm cũng không dám đi, không thể nói trước vừa tới ngưỡng cửa nhà khanh đã bị đạp phá, cũng không biết tiểu tử phúc khi nào có thể cưới được bảo bối muội muội của Sở ái khanh đây!”

Cơ hồ thần sắc của mọi người đều biến đổi, chẳng lẽ hôn sự của Thất điện hạ và Thẩm Nghiên Tịch không cần tính đến nữa?

Ngay tại khi những lời này của Hoàng thượng được nói ra, chúng thần mới vừa có suy nghĩ đó thì Quân Thương đột nhiên ngẩng cao đầu, nhìn thẳng phụ hoàng đang ngồi trên long ỷ phía cao, đáy mắt một mảng âm u.

Đại hoàng tử đang đứng cạnh bỗng chốc giật mình, lặng lẽ lui nhanh ra sau một bước.

Cái lạnh mà hắn tỏa ra hoàn toàn không giống với Sở Ly.

Sở Ly là lạnh lẽo như ác quỷ tái sinh khiến cho đáy lòng người ta lộn ngược.

Còn hắn ngoài lạnh lẽo như hàn băng vạn năm còn pha thêm sự hờ hững, tựa hồ thờ ơ với toàn thế giới, một cái nhìn đã đủ khiến vạn dặm đóng băng, nếu ánh nhìn đó rơi vào người khác nhất định từ tứ chi đến máu huyết hay linh hồn đều bị đông cứng.

Hắn vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu khiến cho những người đứng trong vòng bán kính ba thước đều chìm trong băng giá, ngay cả Hoàng đế cao cao tại vị bên trên cũng bị cái nhìn này đông cứng.

Tất cả mọi người cũng vì cái ngẩng đầu của hắn mà nhấc theo, cũng không biết tiếp theo hắn sẽ phản ứng như nào.

Cho tới nay, tất cả mọi người đều cho rằng hắn nguyện cưới Thẩm Nghiên Tịch hoàn toàn cũng bởi vì hôn sự này do Quý phi nương nương lúc sinh thời định ra, chứ thật ra hắn cũng không thực sự thích con người này.

Hoặc là chuẩn xác mà nói, ngay tại lúc hắn ngẩng đầu, cả sảnh đường từ Hoàng tử đến các đại thần, thậm chí Hoàng đế trên long tọa cũng nghĩ vậy.

Nhưng vào lúc này, bọn họ hầu như không dám khẳng định nữa.

“Sính lễ đã nhận rồi.”

Hắn nhàn nhạt phun ra mấy chữ cũng như bày tỏ thái độ của mình đối với hôn sự này.

Sính lễ cũng đã nhận làm gì có chuyện trả lại!

Hai gò má của Hoàng thượng run lên, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, nhưng trong giọng nói vẫn cực kỳ ôn hòa, tựa như đang cẩn thận dụ dỗ một đứa bé, “Năm đó mẫu thân của con định ra là Thẩm gia Nhị tiểu thư. Bây giờ Thẩm Nghiên Tịch đã không còn là Thẩm gia Nhị tiểu thư, cũng không phải con cái Thẩm gia, hôn sự này hiển nhiên cũng không thể tính rồi.”

Quân Thương lại xoay người nhìn Thẩm Chi Hối, hỏi: “Năm đó đính hôn, nàng đã vào phủ rồi hay chưa?”

Mồ hôi lạnh túa đầy đầu, nhưng Thẩm Chi Hối có chết cũng không dám nói dối, dù sao nữ nhi thật của mình còn chưa đầy nửa tháng đã chết yểu rồi.

“Là sau khi Tịch Nhi nhập phủ.”

Quân Thương gật đầu, cực kỳ bình thản và nghiêm túc nói, “Chính là nàng!”

Hoàng thượng há mồm còn muốn nói gì đó, Quân Thương lại không nghe, thậm chí nếu không phải để xác nhận thân phận nàng có danh chính ngôn thuận hay không thì trước đó cả một câu hỏi thăm cũng chẳng có!

Tất cả mọi người cho rằng hắn chỉ vì mẫu phi nên mới nguyện ý cưới nàng, chỉ cực số ít người biết rõ hắn muốn kết hôn với nàng thật sự không liên quan gì đến ý nguyện của mẫu phi đã khuất.

Hắn vốn chỉ muốn trước ngày thành thân có thể bảo vệ nàng chu toàn, bởi vì Thẩm Gia không có hảo ý rồi thì làm sao chịu che chở nàng. Đúng là nàng khá lợi hại nhưng mấy trò âm ngoan tranh đấu, trăm phương ngàn kế thì nàng cũng khó tránh khỏi có lúc bị sơ sẩy, mà trước sau hắn vẫn ngoài tầm tay không thể nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Tướng phủ được.

Nhưng bây giờ, hắn tin tưởng Sở Ly tuyệt đối không để người trong phủ bắt nạt nàng, đám yêu ma quỷ quái cũng không dễ dàng tiến được vào Hữu tướng phủ, mà bên ngoài phủ Hữu tướng thì đã có hắn rồi!

Cho nên dứt bỏ sự cố kỵ cuối cùng, hắn cũng không cần che giấu tình cảm của mình đối với Thẩm Nghiên Tịch, đang lúc mọi người, kể cả Sở Ly chăm chú nhìn vào mình, hắn tiến đến trước mặt Thẩm Nghiên Tịch, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng trực tiếp rời khỏi Tuyên Chính điện.

Hắn cứ như vậy mà rời đi!

Kéo theo Vương phi của hắn, dưới ánh mắt chăm chăm của nhiều người, hất tay rời đi!

Chư thần đồng loạt trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Sở Ly cũng kinh hoàng sững sờ tại chỗ, cho nên đến khi hoàn hồn lại thì bảo bối muội muội đã bị mang đi rồi.

Hữu tướng đại nhân nhất thời cảm thấy toàn thân bất ổn, muội muội mình khó khăn lắm mới đoạt lại được trong nháy mắt đã bị mang đi làm cho hắn hân hoan chưa xong đã bị đánh đến tan nát. Sở Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn về nơi Quân Thương vừa rời đi, ánh mắt híp lại vô cùng nham hiểm.

Tên Quân Thương chết tiệt!

Hôm nay cả triều Đông Lâm nhận lấy toàn bộ sự kinh hãi của đời mình, đầu tiên vốn là được thấy Thất điện hạ mười ngày nửa tháng cũng chưa từng lâm triều, sau đó là Hữu tướng đại nhân cáo trạng Thẩm gia đoạt muội muội mình hại hắn một nhà tan nát, cốt nhục chia lìa suốt mười bảy năm, tranh đấu kịch liệt với Tể tướng trong triều, cuối cùng là Hoàng thượng muốn rút lại hôn sự của Thất điện hạ, sau đó Thất điện hạ thờ ơ kéo Thẩm Nghiên Tịch nghênh ngang rời đi… vậy là hết chuyện!

Mỗi một sự kiện xảy ra trong đây đều gõ liên tục vào nội tâm nhạy cảm của mọi người, ai nấy đều rối rít đưa mắt nhìn Thẩm Nghiên Tịch, từ Nhị tiểu thư phủ Thẩm tướng chuyển thành muội muội duy nhất của Hữu tướng đại nhân, nhưng điều không thay đổi là quan hệ giữa nàng với Thất điện hạ vẫn khắng khít như xưa.

Buổi lâm triều kết thúc, Sở Ly dẫn đầu rời khỏi, hoàn toàn lờ đi những người muốn tiến đến chúc mừng mình, vội vã ra khỏi cung đi tìm muội muội.

Mà lúc này, Thẩm Nghiên Tịch bị Quân Thương kéo đi khỏi Tuyên Chính điện, trực tiếp dẫn về Kỳ vương phủ, hiện tại đang ngồi trong đình hóng mát của hậu viện, tay đang chống cằm ngắm phong cảnh, cũng thuận tiện suy nghĩ chút việc.

Quân Thương yên lặng ngồi bên cạnh như chưa từng tồn tại, lẳng lặng nhìn nàng khó có được lúc nào trầm mặc như vậy, trong thần sắc của hắn đã lộ ra chút ân cần và lo lắng mà không dễ phát giác được.

“Ngài đang lo lắng cho ta sao?”

Nàng đột nhiên quay đầu nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, vẻ mặt vừa ngây thơ lại đáng yêu.

Hắn sửng sốt một lát.

Hix, thoạt nhìn nàng lúc nàng hoàn toàn không giống đang ở trong trạng thái tồi tệ a?

Nàng chỉ ngồi ở đó, tựa lưng vào cột đình, nhìn bộ dạng ngơ ngác của hắn, hai vầng mắt nàng khẽ cong lên lộ chút giảo hoạt, “Ngài đang lo lắng cho ta sao? Bởi vì đột nhiên xuất hiện một người thân, lại đột nhiên bị thay thân đổi phận, ngài đang lo lắng ta không biết phải tiếp nhận như nào nên tâm trạng sẽ không tốt?”

Hắn khẽ gật đầu, nhưng nhìn thấy bộ dáng nàng lúc này, xem ra cũng không cần phải lo lắng nữa.

Nhìn sao đi nữa nàng cũng không giống chưa tiếp nhận được sự thật a.

Nàng nghiêng nghiêng người nằm sấp trên rào chắn, cái đầu cứ lệch qua một bên để nhìn hắn, dịu dàng cười nói: “Thật ra hiện giờ trong lòng ta hơi rối, cũng không biết về sau phải làm thế nào cho đúng, ngài không định an ủi ta một chút sao?”

Đôi mắt hắn đen như mực nhìn nàng chằm chằm, vẫn là không có biểu cảm gì nhưng nhìn kỹ lại thì rất giống hắn đang ngây người.

Thẩm Nghiên Tịch càng nhìn càng thấy thuận mắt, tâm trạng tốt đến độ có thể huýt sáo rồi.

Mà quả thực nàng đã làm như vậy, tiếng huýt gió vang lên thanh thúy giữa đình, thổi trúng vào Thất điện hạ khiến cho ánh mắt hắn lộ ra chút bất đắc dĩ, hơn thế nữa là dung tung, cũng có sự yên tâm. Đường cong xuất hiện nơi khóe miệng càng rộng mở đến mê người.

Vào thời điểm Hữu tướng đại nhân bước tới, chứng kiến đúng một màn tình tứ phấn hồng ngập trời, tâm trạng càng rơi tọt xuống đầm sâu, cả khuôn mặt xinh đẹp đều nhăn lại rồi.

Ảnh Cửu đang dẫn đường cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, quả thực không dám tin đến cuối cùng Hữu tướng đại nhân làm cách nào mà có thể biến cả khuôn mặt nhăn nhúm như vậy, đã nhàu nát thế rồi có thể khôi phục nguyên trạng sao?

Nghe nói vị này chính là ca ca ruột của Vương phi, chẳng phải cũng được xem như là cữu ca ca của chủ tử? Mà… coi bộ phiền toái sắp đến cửa tìm chủ tử rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK