Nàng cũng không muốn biết rõ Quân Thương dùng cách gì mà dẫn được nàng ra khỏi đây, đồng thời không tiếng động đem Thập hoàng tử Quân Mân vào trong nội cung Tê Hoàng, còn thuận lợi giá họa lên người Lục công chúa Quân Mẫn Nhi.
Cũng mặc kệ tột cùng hắn có dự định gì, lại càng không quản về sau Hoàng hậu nương nương sẽ xử trí Quân Mẫn Nhi to gan dám động vào bảo bối cưng Thập hoàng tử của mình như nào, cũng như về sau Hiền Phi, chống lưng cho Lục công chúa và Thái hậu sẽ tranh đấu với Hoàng hậu ra sao.
Tất thảy những thứ này chỉ là sự tranh đấu nơi hậu cùng, một người ở cung ngoài như nàng chắc là sẽ không bị liên lụy vào.
Mà chuyện cần xác định nay đã có kết quả, tiểu cung nữ đó đích xác là người của Lục công chúa, cũng nhận lệnh Lục công chúa dẫn nàng đến Tê Hoàng cung, hòng náo to sự việc để làm nàng khó ở.
Cho nên, thân gửi Lục công chúa điện hạ đáng yêu ạ, cả đời hãy đi mà làm bạn với căn ‘bệnh chó dại’ này đi nhé!
Vốn chỉ định trừng phạt cô ta một tý, mặc dù hôm đó Lục công chúa này cũng không tốt bụng gì, nhưng cuối cùng cũng không thật sự tổn thương đến nàng, cho nên nàng dự định lần tiến cung này sẽ tìm một cơ hội gặp mặt Quân Mẫn Nhi, giải sạch bệnh độc trong cơ thể cô ta.
Đáng tiếc, những gì đã xảy ra hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của nàng, ngược lại cũng giúp nàng tiết kiệm sức lực và mớ thuốc giải vô cùng trân quý này.
Nàng dạo đúng hai vòng gần ngự hoa viên, sau đó theo vị thái giám chịu trách nhiệm liệu lý hoa cỏ trong ngự hoa viên trở về Lệ Tú điện.
Ngay trước cổng vào Lệ Tú điện liền chạm mặt một đám người cuồn cuồn bước tới, nàng dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn họ, vẻ mặt vừa kinh hoảng lại mờ mịt, tựa hồ có chút bối rối, ngơ ngác không kịp phản ứng.
Những người đang bước tới cũng nhìn thấy nàng, bước chân cùng nhau dừng lại, ánh mắt quái dị và khuôn mặt đầy kinh ngạc nhìn nàng, bởi vì tất cả đều không ngờ lại ở đây nhìn thấy nàng.
Lúc trước nghe nói trước cổng cung gây ra chuyện lớn tày trời, nguyên nhân chính là nàng, nhưng khi tới đó lại không thấy bóng dáng của nàng, phái người đi tìm khắp nơi cũng không thấy, mọi người còn đang nghĩ chẳng lẽ đúng như lời Hữu Tể tướng nói, nàng đã gặp chuyện bất trắc gì đó? Không ngờ vừa quay lại Lệ Tú điện đã thấy nàng đứng ngay trước cửa!
“Tịch Nhi, sao con lại ở đây?”
Thẩm phu nhân kịp thời phản ứng đầu tiên, bước đến trước mặt nàng, ánh mắt quét khắp người nàng một hồi, dường như muốn kiểm tra xem nàng còn hoàn hảo hay không, trên mặt đầy lo lắng và hoảng sợ, có vẻ thật sự khi nãy đã bị chuyện xảy ra ở Tê Hoàng cung dọa cho một phen.
Thẩm Nghiên Tịch hơi nháy mắt, ánh mắt âm thầm quan sát từng người một đang dắt tay nhau lúc này, phát hiện đã thiếu đi rất nhiều nhân vật trọng yếu, Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu và hậu cung chư vị nương nương cũng không có ở đây, Hoàng tử cũng ít đi rất nhiều, tỷ dụ như Thập hoàng tử Quân Mân, Thái tử, ngoài ra còn có… Quân Thương.
Cung yến hôm nay được kết thúc một cách qua loa, tan rã trong sự thất lạc của mọi người.
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy có chút hả hê, Thẩm Nghiên Tịch thu hồi tầm mắt, vẻ mặt rất vô tội vạ nói: “Con chỉ vừa đi dạo xung quanh hít thở không khí một lát, không ngờ lại đi đến ngã rẽ tìm không ra đường về, phải vòng vo một hồi rất lâu, vòng cả qua ngự hoa viên bên kia, may mắn mới gặp được một vị công công, thỉnh người dẫn ta trở lại. Nhưng vừa về tới đây lại thấy trong điện vắng vẻ, vừa quay mặt đã thấy mọi người từ xa đi tới. Mẫu thân, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Vẻ mặt này, giọng điệu này, một bộ dạng mờ mịt vô tội như vậy thật khiến người ta muốn hoài nghi nàng đang nói thật hay nói dối cũng rất khó khăn, đặc biệt là bên cạnh nàng, đích xác đang có một vị công công khoanh tay đứng ngay đó.
Thẩm phu nhân cũng quay đầu nhìn sang bên cạnh, tự phụ gật đầu với hắn một cái, “Như vậy ta phải đa tạ công công đã dẫn tiểu nữ trở về, không biết ngươi hiện đang hầu hạ cung nào?”
“Hồi bẩm phu nhân, nô tài được phân công chăm sóc hoa cỏ trong ngự hoa viên, cũng vừa trùng hợp gặp Nhị tiểu thư có vẻ đang bị lạc đường không biết phải đi lối nào mới phải, thành ra mới cả gan tiến đến hỏi thăm, và cũng đưa Nhị tiểu thư trở về đây.”
Từ đầu chí cuối hắn chỉ cúi đầu nói chuyện nên người ta không thể nhìn thấy một vết sẹo dữ tợn trên mặt hắn, cũng tiện để tránh làm các quý nhân hoảng sợ.
Cũng bởi vậy nên vừa rồi không ai chú ý đến hắn, cho đến khi hắn nói hết câu, Thẩm phu nhân nhìn hắn một lúc lâu mới nhận ra, da thịt trên má bà đột nhiên giật giật rất không thích hợp với phong thái của một quý phụ, bà phản xạ một cách rất có điều kiện như muốn kéo Thẩm Nghiên Tịch lui về sau.
Đúng lúc này hắn cũng ngẩng đầu lộ ra một vết sẹo dài ngoằn to tướng như con rết đang bám trên đó, lập tức hù dọa đám tiểu thư quý phụ một phen, chỉ có một số rất ít người đã từng trải qua hoặc nghe qua một vài người nào đó bí ẩn thì trong thần sắc lộ chút cổ quái, lại có chút khinh bỉ, trong sự khinh bỉ lại mang theo một chút kiêng kỵ.
Chính những phản ứng vừa kịch liệt lại kỳ quái này khiến cho đuôi lông mày Thẩm Nghiên Tịch hơi chau lại, quay sang nhìn vào mắt hắn, có chút nghiên cứu và tìm tòi gì đó.
Lúc trước nàng chỉ cho rằng đây là một nội thị bình thường, cũng không biết ở trong cung đã trải qua hung hiểm gì mà bị hủy dung, có lẽ chính là được Quân Thương ra tay cứu giúp, thế nên mới mang ơn dùng thân lập thề có ơn tất báo, trở thành một tâm phúc nội ứng cho Thất điện hạ ở trong cung.
Nhưng bằng tình huống trước mắt, tựa hồ nàng cho rằng bản thân đã suy nghĩ quá đơn giản.
Đầu tiên, một nộ thị bình thường tuyệt đối sẽ không thể khiến cho các vị quan to trong triều và quý nhân phản ứng kịch liệt như vậy, cho dù sự phản ứng đó chỉ là thiểu số, nhưng từng người một trong số đó, lại là những người có phẩm cấp cực kỳ tôn quý.
Thêm vào đó, hiện tại nàng cũng chưa nghĩ nhiều, kỳ thật một người mang dung mạo dữ tợn xấu xí như vậy tuyệt đối không thể nào tiếp tục ở lại trong cung cấm.
Xem ra trong thâm cung đại viện này… bí hiểm trùng trùng!
Đôi mắt nàng khẽ chuyển động nhưng trong lòng đã nghĩ ra rất nhiều bước ngoặc, mà sau khi người đó ngẩng đầu lên cũng không để ý đến những quý nhân luôn được yêu thương chiều chuộng đang kinh hãi, chỉ sơ lược quét qua một vài sắc mặt đột nhiên thay đổi, lại nhìn sang Thẩm phu nhân đứng cách hắn chừng ba thước, cuối cùng mới quay sang nhìn Thẩm Nghiên Tịch, khom lưng hành lễ với mỗi nàng: “Nếu Vương phi không còn gì căn dặn, nô tài xin được cáo lui trước.”
Một tiếng ‘Vương phi’ vang ra lại khiến cho sắc mặt của nhiều người biến đổi, mọi ánh mắt một lần nữa tập trung lên người Thẩm Nghiên Tịch.
Ai nấy cũng chỉ thấy vẻ mặt nàng mông lung, tỉnh tỉnh giống như không biết nên phản ứng như nào, chỉ nhìn hắn rồi ấp úng gật đầu thật nhẹ.
Hắn lại hành lễ, sau đó lui xuống đi về phía ngự hoa viên.
Bầu không khí trở nên là lạ, sau khi hắn rời đi Thẩm Nghiên Tịch quay đầu nhìn mẫu thân đang đứng bên cạnh, đích xác là một bụng đầy nghi vấn, u mê hỏi: “Mẫu thân, vị công công này có vấn đề gì sao?”
Thẩm phu nhân cả kinh hoàn hồn, vội vàng nói: “Không có gì, chỉ là bị dọa cho một phen. Tịch nhi, sao con lại gặp phải hắn?”
“Lúc nãy con đi lạc, cũng không biết đang ở đâu, bỗng nhiên thấy hắn đang chăm sóc hoa cỏ, còn định tiến lên hỏi đường thì bị hắn phát hiện, hắn cũng chủ động tiến lên hỏi thăm, chủ động dẫn con về đây.”
Nàng mở to hai mắt bịa chuyện, dù sao cũng không thể kể lại đúng tình hình thực tế, không thấy từ Hoàng thượng đến Thái hậu, những nhân vật trọng yếu đều không có mặt sao, hiển nhiên là đi giải quyết nội bộ chuyện nhà của mình rồi.
Chuyện như vậy rốt cục cũng không biết có gây ra sự kiện đổ máu nào không, cho nên một người ngoài bé nhỏ không đáng kể như nàng, chỉ cần tránh được thì phải tránh xa ra một chút, dù sao cũng đã có Quân Thương ở phía trước làm bia đỡ đạn rồi.
Nàng đã suy nghĩ một cách rất vô trách nhiệm như vậy đó, nhưng trên mặt vẫn không hề biến sắc, vẫn tỏ vẻ không hiểu nhìn tầng tầng lớp lớp người trước mặt, lại hỏi thêm: “Mẫu thân và mọi người vừa đi đâu về vậy? Không phải nói hôm nay tuyển tú và bố trí cung yến ở ngay đây sao?”
Ánh mắt Thẩm phu nhân hơi lóe lên, hiển nhiên rất không muốn nói chuyện này nữa, Thẩm tướng ở sau rốt cục đã chịu mở miệng, sắc mặt ủ dột, thanh âm trầm thấp, “Tốt rồi, nơi này đã không còn chuyện gì nữa, chúng ta cũng nên xuất cung thôi. Về sau con đừng tùy ý chạy loạn khắp nơi, nếu lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ai cũng không thể cứu được con!”
Nói xong liền dẫn đầu bước qua Lệ Tú điện, hướng theo cổng chính của hoàng cung mà đi.
Những người khác vẫn một bộ mặt không biết đề cập vấn đề này, khách sáo chào hỏi lẫn nhau rồi dắt tay gia quyến, cũng chuẩn bị rời khỏi hoàng cung.
Lúc Thẩm Nghiên Huyên đi ngang qua nàng, hung hăng lườm nàng một cái, tức giận nói: “Cũng là tỷ lắm chuyện, không biết xem xem đây là nơi nào mà dám chạy lung tung, thật là không có giáo dưỡng và quy củ!”
Lời này mắng ra cũng khiến cho sắc mặt Thẩm phu nhân trầm đi, nói tỷ tỷ mình không có giáo dưỡng có khác nào đang chửi chính bà không biết cách làm mẫu thân người ta sao?
Bà trừng mắt nhìn Thẩm Nghiên Huyên, đứa nhỏ này sao không nhìn lại hiện giờ đang ở đâu, trong trường hợp nào, sao càng ngày nói năng càng không biết nặng nhẹ như vậy?
Thẩm Nghiên Tịch không có phản ứng gì, chỉ mím môi cười như có như không nhìn nàng ta lướt qua mình đi lên trước, nàng ngạc nhiên phát hiện Thẩm Tam tiểu thư hiện tại đã có tinh thần hơn lúc vừa tiến cung rồi, tựa như tâm trạng lúc đầu còn trầm trầm áp chế, có lẽ bây giờ chuyện gì đó trong lòng đã được giải quyết nên loáng cái đã đắc ý quên mất xung quanh.
Hôm nay trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng đã tức giận rồi nên việc tuyển tú hay xem mặt gì đó cũng vô tình bị hủy, Trưởng công chúa tất nhiên không kịp nhắc tới chuyện ban hôn cho Hạ Chinh, con trai mình. Hơn nữa, việc làm thánh thượng nổi giận này lại cơ hồ chiếm cả tâm tư ông về việc Tê Hoàng cung đột nhiên bị người ta tự tiện xông vào, nào còn tâm tư để ý tới việc tuyển tú, để ý tới việc ban hôn cho các vương công quý tử, thiên kim kiều nữ nữa chứ?
Đối mặt với chuyện này, có người thất lạc u buồn, có người lại vui vẻ trong lòng, dĩ nhiên trong đó Thẩm Nghiên Huyên thuộc loại thứ hai, không bị Hoàng thượng ban hôn, kế tiếp nàng phải đi làm chính là khiến cho Hạ Chinh từ bỏ ý định kết hôn với nàng, đối phó với một gã đầu óc bị thiếu vài mảng không phải càng dễ như trở bàn tay?
Chỉ là hiển nhiên nàng đã vui mừgn quá sớm, vừa rời cung trở về phủ Tể tướng, nàng còn chưa kịp giải quyết chuyện Hạ Chinh thì sáng ngày thứ hai, phủ Tể tướng lại một lần nữa thu được thánh chỉ ban hôn.
Vì sao dùng từ ‘lại’ á? Đương nhiên là bởi vì trước đây không lâu, Hoàng thượng mới hạ thánh chỉ ban Thẩm Nhị tiểu thư thành thân cùng Thất điện hạ, đồng thời lập ra ngày thành thân.
Lần này, đương nhiên là vì Thẩm Nghiên Huyên, ban hôn nàng với Anh Dũng Hầu, Hạ Chinh.
Thẩm Nghiên Huyên vừa nhận được thánh chỉ này, sợ hãi quá độ cơ hồ chân đứng không vững nữa, lảo đảo như sắp ngất đi được rồi.
Tại sao có thể như vậy? Không phải tuyển tú hôm qua đã qua loa xong việc rồi sao? Không phải Hoàng thượng long nhan phẫn nộ vì chuyện đột nhiên có người xông vào Tê Hoàng cung sao? Đáng lý ra không thể tức thời có tâm trạng hạ chỉ ban hôn như vậy chứ?
Mà lúc này đây, Thẩm Nghiên Tịch đang ở trong Phù Hương viện cũng đồng dạng nhận được tin này, đang đối mặt với vị khách không mời mà tới, lần này còn công khai leo tường tiến vào, Thất điện hạ. Ngón tay nàng vấn quanh lọn tóc rủ xuống trước ngực, ánh mắt lại ung dung dạo một vòng quanh người hắn, khóe môi nhẹ nhấp, thoáng cái lộ ra một đường công rất mỏng nhưng so với lúc nàng tươi cười sáng lạn lại càng ôn hòa hơn rất nhiều.
“Không biết hôm nay Thất điện hạ hạ giá đến đây là muốn khởi binh vấn tội tính nợ chuyện cũ hay là tới báo cho ta biết tin tốt này để mong nhận được sự khen ngợi?”