• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng đế lại một lần nữa tuyên triệu, không biết rốt cục có nên tiến cung một chuyến hay vẫn tiếp tục hẹn hò với Nguyệt Nhi thì tốt nhỉ? Quân Thương cũng không nỡ để cho Đông Lâm Hoàng thất vọng mà nóng giận đập vỡ thêm vài món trân bảo trong ngự thư phòng nên quyết định sẽ tiến cung.

Chỉ là, nghênh đón hắn cũng không phải là một việc gì khoái trá cả.

Đây cũng không phải là kết quả ngoài ý muốn, từ nhỏ hoàng cung này đối với hắn mà nói không một chỗ nào có thể khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

Hắn đứng lại ở cửa, một chân vẫn còn ở ngưỡng ngoài, con mắt rũ xuống liếc nhìn tách trà bị đập vỡ trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn thánh nhan của thiên tử đang nhăn nhó ngồi sau ngự án.

Cả khuôn mặt của Đông Lâm Hoàng đã co quắp lại rồi, hung hăng nhìn Quân Thương, thần thái hoàn toàn không còn chút sủng ái hiền hòa như mọi ngày, mặc dù nhìn ông giống như đang rất cố gắng áp chế điều gì đó, nhưng Quân Thương vẫn tinh ý bắt được thỉnh thoảng đáy mắt ông ta vẫn toán loạn chút chán ghét và căm hận.

“Trẫm đã cho gọi con nhiều lần như vậy mà vẫn không chịu tiến cung? Có phải con coi thường trẫm mọi khi cưng chiều nên mình có quyền xem trời bằng vung, tùy ý làm bậy hay sao? Trong mắt của con liệu có còn người phụ hoàng này hay không?”

Quân Thương rủ mi mắt xuống, hoàn toàn không chút động dung đối với sự chất vấn của Đông Lâm Hoàng, chỉ đặt nốt bàn chân còn lại tiến vào, lạnh nhạt mà lạnh mạc, “Không biết phụ hoàng cho triệu kiến có chuyện gì quan trọng?”

Không biết có phải ảo giác hay không, hai chữ ‘phụ hoàng’ của Quân Thương rơi vào tai Đông Lâm Hoàng đột nhiên khiến ông có chút không thoải mái, ánh mắt càng che lấp lại, vẽ mặt từ từ bình tĩnh lại, thậm chí còn bày ra vẻ bất đắc dĩ, cô đơn thở dài một tiếng.

“Trẫm biết rõ nhất định con đang oán trẫm ngăn cản hôn sự của con và Sở Nguyệt, nhưng sao con không ngẫm lại một chút, đã qua nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà trẫm không vì con suy nghĩ? Nếu nàng ta vẫn là nữ nhi của Thẩm gia, mặc kệ con muốn kết hôn hay nạp gì trẫm cũng tùy ý con định liệu, bởi vì Thẩm gia không thể uy hiếp được con. Nhưng bây giờ nàng ta lại là muội muội của Sở Ly, con người này dã tâm bừng bừng, tâm tư quỷ quyệt, căn bản cũng không đến lượt con quản, bản thân trẫm cũng rất hối hận vì trước kia trọng dụng hắn, đến nỗi hiện tại muốn xử trí hắn cũng không thể. Đã như vậy, sao trẫm lại có thể để cho muội muội của hắn trở thành Chính phi của con, mẫu nghi thiên hạ của Đông Lâm ta trong tương lai? Trẫm chỉ là lo lắng về sau con sẽ bị hắn khống chế thôi!”

Những lời này thích tình hợp cảnh làm sao, ái tình dào dạt đến nỗi Đông Lâm Hoàng cũng bị cuốn vào đó, ánh mắt mới rồi còn che lấp này nọ, bây giờ đỡ một mảng ôn tình dào dạt, từ ái của người làm cha thật chói mắt làm sao.

Đáng tiếc Quân Thương vẫn không hợp tác, hoặc nói đúng hơn là trước sau như một vẫn lạnh nhạt như vậy, ngay cả một chút mảy may dao động cũng không buồn ban phát cho Đông Lâm Hoàng, giống như căn bản không quan tâm, cũng không thèm để ý đến bất cứ lời nói nào của ông, hôm nay tiến cung chẳng qua là theo tuyên truyền của người làm vua, chỉ tới hỏi đúng một câu ‘Người tìm ta có việc gì’ mà thôi.

Điều này khiến cho Đông Lâm Hoàng nghẹn khuất, hơn nữa gần đây có một chuyện liên tục phát sinh khiến lòng ông thấp thỏm không yên, thiếu chút nữa đã không thể duy trì vẻ mặt nhu hòa được rồi.

Ông dùng sức hít sâu một hơi, hai hàng lông mày cùng nhăn lại, cố gắng biểu hiện ra thứ thần thái sủng ái rất bất đắc dĩ, tựa như một người cha đang đối mặt với hài tử phản nghịch của mình, cúi đầu chau chau mày, lại thở dài một hơi, “Haizz, cũng là do trẫm gấp gáp quá, chỉ mong con sớm ngày có thể thành gia lập thất, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy. Thật ra tuổi còn vẫn còn trẻ, cũng không cần phải sốt ruột như vậy, huống chi chuyện nữ nhi tình trường cũng không nên hao tổn quá nhiều tâm lực vào đó, tinh lực nên đặt vào những việc nên làm thì tốt hơn.

Trong nháy mắt, thần thái của Đông Lâm Hoàng đã bị lật đổ, tựa hồ khi Quân Thương vừa bước vào ngự thư phòng, cái người trong một lúc phẫn nộ đập vỡ tách trà không phải là mình.

Mà câu nói cuối cùng đó rốt cục đã có thể khiến Quân Thương ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn lạnh u không chút gợn sóng.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Đông Lâm Hoàng cảm thấy có chút chật vật, ánh mắt hơi nghiêng đi, ho nhẹ một tiếng: “Chắc hẳn con cũng nhận được tin tức, nơi biên cảnh bắc cương, quân đội của Bắc Dực dạo gần đây liên tiếp có điều động.

Quân Thương nhẹ nhàng nhếch khóe môi, cực mỏng mà cũng cực nhanh, ánh mắt nghiêng đi của Đông Lâm Hoàng lại vừa đúng bỏ lỡ đường cong giống như đang trào phúng này.

“Cái gì? Quân Thương phải đi Bắc cương ư?”

Trong phủ Hữu tướng, Sở Ly đang ngồi ở đó cười rất tương, có điều chứng kiến bộ dạng kinh ngạc đầy lưu luyến của muội muội khi nghe tin Quân Thương phải rời đi, hắn vội thu lại nụ cười đường hoàng, ánh mắt hơi chuyển, trong nháy mắt lộ vẻ u oán, rì rầm nói: “Đây không phải là chuyện rất tốt sao? Dù sao hắn cứ tiếp tục ở lại đâu cũng đâu ích gì, chi bằng cứ đến Bắc cương trước, ở đó ít ra cũng đỡ gặp nguy hiểm và phiền toái hơn nơi này.”

Sở Nguyệt không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Sở Ly, cảm thấy… dường như có chỗ nào đó không thích hợp lắm.

Sở Ly bị nàng nhìn đến tim đập chân run, tay nhẹ nhàng xoa ngực, lắp bắp nói: “Tiểu Nguyệt Nhi sao lại nhìn ca ca như vậy? Muốn dọa người sao!”

Đáp lại hắn chỉ là một tiếng cười lạnh, Sở Nguyệt chọn một băng ghế gần đó ngồi xuống, vẫn tiếp tục nhìn hắn, “Có phải huynh đang giấu ta chuyện gì không?”

“Có đâu có đâu! Những gì nên biết.. muội cũng đã biết rồi còn gì.”

“A? Vậy là còn có những chuyện muội nên biết, và cũng có những chuyện muội không nên biết?”

Sở Ly nháy mắt cười, cười đến độ mang theo chút ý xấu.

Kỳ thật cũng không có chuyện gì không nên biết, chỉ là hiện tại hắn chưa muốn nói thôi, giữ lại đến lúc đó để muội muội kinh hỷ một phen cũng rất hay.

Chỉ là không biết đến lúc đó… kinh hãi nhiều hơn hoan hỷ hay là hoan hỷ nhiều hơn.

Hắn trấn an vuốt ve đầu nàng, nói: “Không cần lo lắng làm gì, Quân Thương ở Bắc cương bao nhiêu năm mà vẫn sống sờ sờ đến giờ, hiện tại đến đó cũng không thể gặp bất trắc gì đâu.”

Sở Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, “Cho nên, lần này quân đội Bắc Dực liên tiếp điều động, dường như đang có ý huy động tấn công Đông Lâm với một quy mô lớn… là vì Quân Thương đó sao?”

“Ừm!” Hắn hàm hồ trả lời, còn nói thêm, “Xuân Nhi đã mang bức họa về đến cánh kinh đích thân giao vào tay của phụ mẫu mình. Cụ thể như nào huynh cũng không rõ lắm, chỉ nhận được tin báo Thái tử phi sau khi nhìn bức họa đó đã lập tức ngất xỉu, sau khi tỉnh lại cũng ngây ngây ngô ngô một lúc, nhưng xác thực cũng đã nhớ lại một số chuyện.”

Cho nên, ít nhất nàng ta cũng nhớ được trưởng tử của mình vẫn còn lưu lạc bên ngoài, hiện đang ở hoàng thất Đông Lâm sao?

Có điều, Xuân Nhi đã rời đi cũng không lâu lắm, không ngờ Bắc Dực nhanh như vậy đã có điều động, cũng không biết bọn họ sẽ an trí vị Hoàng trưởng tôn Quân Thương đang bị lưu lạc bên ngoài như nào a.

Trên trán nàng bị trầm tối lại, Sở Ly đưa tay vỗ nhẹ trán nàng, nhẹ giọng cười nói: “Đã bảo muội đừng lo lắng quá mà. Nói thật ra, hoàng thất Bắc Dực đơn giản hơn hai nước láng giềng Đông Lâm và Tây Nguyên, thế nên cũng không có quá nhiều yêu ma quỷ quái, tất nhiên Quân Thương sẽ được đón trở về với thân phận Hoàng trưởng tôn của Bắc Dực ta.”

“Rồi sau đó? Họ có thể dứt bỏ việc chàng sinh trưởng trong hoàng thất Đông Lâm được không? Chàng đã trấn thủ Bắc cương của Đông Lâm nhiều năm như vậy, người Bắc Dực chết trong tay chàng cũng không ít a?”

“Ừm, xác thực đúng như vậy. Có điều Tiểu Nguyệt Nhi cũng nên biết, chiến thần của địch quốc đột nhiên thay đổi trở thành Hoàng trưởng tôn của nước mình, đối với tướng sĩ và dân chúng một nước mà nói đều là một chuyện đáng mừng, cũng không đến nỗi khó tiếp nhận như muội đã nghĩ đâu. Hơn nữa, trong một mức độ nào đó, việc này còn có thể kích tích sĩ khí cũng như gia tăng sự oán giận của tướng sĩ Bắc Dực đối với Đông Lâm a.”

“Kể từ đó, chẳng phải người trong thiên hạ đều biết Bắc Dực Thái tử phi từng bị bắt đến hoàng cung Đông Lâm, còn hạ sinh Bát hoàng tử… Quân Thịnh a?”

Sở Ly hơi sững sờ một chút, sau đó mỉm cường, lại bấm tay gõ gõ sau ót nàng, nói: “Chuyện này có lớn lao gì đâu? Như muội còn biết nói là bị bắt đến Đông Lâm mà, nên có bị khiển trách cũng dồn về phía Đông Lâm Hoàng. Ây da, Tiểu Nguyệt Nhi à… có một vài điều ở Bắc Dực muội cũng nên hiểu rõ mới phải!”

Sở Nguyệt nghẹn họng, lại im lặng rồi.

Quả thật nàng cũng có chỗ thấu hiểu, bởi vì cũng từng được nghe qua vài lần chứ chưa biết nhiều, hơn nữa cũng chưa bao giờ đi qua Bắc Dực, lại đặt mình trong xã hội của thời đại này, cho nên vẫn không dám tin tưởng lắm, cảm thấy tất thảy chỉ được phóng đại lên mà thôi, sự thật luôn bị làm quá mà.

Nhưng đích xác là so với Đông Lâm hay Tây Nguyên, Bắc Dực vẫn có vẻ cởi mở hơn một chút, sau khi truyền tới tai của mỗi một vị bát nhân quái sĩ của Đông Lâm vốn bị lễ giáo trói buộc, vô thức bị khuếch đại, được đồn thổi quá mức thôi.

Nói như thế nào đi nữa, theo lịch sử trong kiếp trước nàng biết chỉ duy nhất có một vị nữ hoàng bệ hạ tại vị còn chưa được phóng khoáng như vậy, huống chi Bắc Dực bây giờ cũng không có nữ hoàng a.

Bộ dạng im lặng ngẩn người của nàng lúc này thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, nhìn đến hai con mắt của Sở Ly cũng sáng lên, bàn tay không kiềm chế được cứ vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của nàng, cảm thấy rất đã ghiền, nhéo nhéo bóp bóp đến độ đôi mày thanh tú của Sở Nguyệt chau lại, sắp sửa phải muốn đánh hắn đến nơi!

Sở Ly vội vàng thu tay về, nhưng tâm trạng vẫn rất tốt, nhẹ nhàng cười nói: “Thái hậu nương nương của Bắc Dực ta là một nữ hiền giả trung đại chân chính. Thời trẻ đã từng cùng tiên hoàng ngự giá thân chinh, rong đuổi sa trường, lúc hoàng đế hãy còn bị ám toán, tính mạng bị đe dọa, để cứu tiên hoàng nàng không tiếc tính mạng ủy thân vào đất địch, bây giờ trên dưới Bắc Dực không một ai dám bất kính hay khinh thị người. Ở trong triều, nàng phụ tá tiên hoàng, bày mưu lập kế, thậm chí còn phổ cập cho nữ tử vào trường đi học, trên dưới Bắc Dực ta đều chịu ơn huệ của người. Sau khi tiên hoàng đột ngột băng hà, nàng nâng đỡ đương kim thánh thượng, giúp ông bình gian sơn, trừ loạn đảng, không chỗ nào không có dấu tích công lao của người. Mà nay, Hoàng hậu nương nương cũng từng là Đại học sĩ, đến nay vẫn giúp trông coi Thư viện hoàng gia. Thái tử phi cũng một bụng tài hoa, lúc thành hôn cùng Thái tử cũng đã vào tới viện Hàn lâm, chỉ tiếc về sau lại xảy ra bao nhiêu biến cố như vậy.”

Sở Nguyệt nghe xong, sâu kín thở dài một hơn, “Muội vẫn luôn cho rằng tất thảy chỉ là truyền thuyết được phóng đại mà thôi, cho dù nữ tử thật sự được đến trường đi học cũng chỉ là trên danh nghĩa, đều mang một chức quan nhàn tản cho có lệ a.”

“Ấy… có lẽ năm tháng còn quá ngắn, nữ tử nhập quan trường cũng chưa được nhiều, vẫn có chút ngoan cố theo tuần hoàn dĩ vãng một chút đó mà.”

Sở Nguyệt hiểu rõ gật đầu, mà nghe hắn nói như vậy nàng cảm thấy hoàn toàn khác với những gì mình được biết trước kia, đối với vị Thái hậu nương nương đó hiển nhiên cũng chỉ tay khâm phục bà nhất đẳng nữ trung hào kiệt, chỉ tiếc là có muốn gặp mặt một lần cũng không thể, bởi vì nhiều năm trước bà đã theo tiên hoàng băng hà mất rồi.

“Ý huynh nói…” Nàng đột nhiên mở miệng, có chút buồn bã, “Đông Lâm Hoàng đã biết rõ mật thất mình đã bị trộm viếng sao?”

Sở Ly sững sờ… Cái gì? Chuyện này… lớn à nha! Sao muội muội lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?

Nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời, “Đúng là đã biết rồi.”

“Vậy sao ông ta vẫn an tâm cho Quân Thương đi Bắc cương?”

“Ừm, bởi vì ngoài Quân Thương ra… còn ai có thể đi Bắc cương đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK