• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất điện hạ đó giờ đối mặt với bất kỳ sự trêu chọc nào cũng không thay đổi bản tính trầm lạnh của mình, cho nên giờ phút này hắn cũng chỉ nhìn nàng một cái rồi cúi đầu thưởng phẩm tách trà nóng trước mặt, tựa hồ đây thật sự là một món trà thơm rất trân quý.


Trên thực tế, đây chỉ là lá trà rất bình thường do phủ Tể tướng trang bị cho nàng, nàng chỉ uống qua một lần đã trực tiếp đem gác xó, bây giờ dùng để chiêu đãi Thất điện hạ còn gì thích hợp hơn.


Loại trà này nếu dùng ở những gia đình bình thường cũng có thể coi như là trà ngon, đằng nào cũng đáng giá một hai lượng bạc một cân mà, nhưng rơi vào phủ Tể tướng thì thật sự phải xem là hàng kém chất lượng rồi. Đặc biệt là, trà này được cất kho ít nhất một năm trở lên, chỉ sợ đến cả ma ma và bọn nha hoàn đều khinh thường không uống.


Cũng không biết do đám hỗn trướng nào lại dám qua loa mang loại trà kém chất lượng này đến cho đích tiểu thư, chẳng lẽ cho rằng nàng từ nhỏ sinh trưởng ở vùng sơn dã thì tuyệt đối không biết gì về trà? Hay là cảm thấy loại trà như vậy đã xứng cho nàng dùng? Lại hoặc là cảm thấy nàng tuyệt đối cũng sẽ không có khách khứa quan trọng gì đến năm, trà… có hay không cũng chẳng sao?


À à, sức khỏe của Nhị tiểu thư vốn đã không tốt, ít uống trà một chút thì tốt hơn.


Có điều, Thất điện hạ lại uống trà một cách rất nghiêm túc, tựa hồ mùi vị của nó thật sự không tệ, chọc cho Thẩm Nghiên Tịch gõ gõ bàn, tức giận nói: “Ta hỏi, ngài rốt cục đến đây làm gì? Sao ngày càng qua lại một cách tự nhiên như không vậy? Thậm chí ngày một tiến dần từng bước, không phải ngài cho rằng đây cũng là nhà cũng mình chứ?”


Hắn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bừng bừng sinh động của nàng, đôi mắt thoáng lóe lên, khai kim khẩu, “Hôm qua Trưởng công chúa tiến cung đợi đến đêm khuya mới trở về phủ, tự mình đi thỉnh thánh chỉ ban hôn.”


Đuôi lông mày của Thẩm Nghiên Tịch hơi động, có chút không hiểu hỏi lại: “Vì sao Trưởng công chúa lại nhất nhất muốn cưới Thẩm Nghiên Huyên về làm con dâu? Theo lý mà nói, danh tiếng của Thẩm Nghiên Huyên hiện giờ cũng không được tốt, như thể nào cũng phải tránh càng xa càng tốt mới đúng chứ.”


“Cô ta cực sủng Hạ chinh.”


Quân Thương chỉ nói đúng vài chữ xem như giải thích, sau đó ngậm miệng lại không nói gì thêm, trầm trầm như đang bước vào thế giới lạnh nhạt của chính hắn.


Thẩm Nghiên Tịch lại thấy lúc hắn nói câu đó, ánh mắt lộ ra chút hâm mộ và tịch mịch.


Nàng hơi ngẩn ra, nghĩ đi nghĩ lại chút cảm xúc đã sớm không còn hình bóng, duy còn sót lại sự thâm thúy sâu kín, một đôi mắt lạnh nhạt khó lường như mọi ngày.


Trưởng công chúa rất thương yêu Hạ Chinh sao? Yêu chiều đến độ phàm là điều hắn muốn, vô luận chính bà có thích hay không, tất cũng sẽ đem hết khả năng toàn thành cho hắn, cho dù hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, rất hiển nhiên Hoàng thượng sẽ không còn tâm tư để ý đến những chuyện này đi nữa, thậm chí long nhan còn đang hừng hực lửa giận muốn chém người thời khắc, bà vẫn không chút sợ hãi đến thỉnh chỉ ban hôn …


Có phải hắn đang ngưỡng mộ? Hâm mộ Hạ Chinh có phải không? Hâm mộ hắn có một người mẹ ruột yêu thương và sủng ái đến vậy?


Nàng hơi khép mắt lại, thật ra nàng cũng không biết cảm giác có mẫu thân thương yêu rốt cục là như thế nào.


Trước đó không lâu, nàng từng cho rằng sẽ được Thẩm phu nhân Kim thị thương yêu như vậy, quan tâm thân thể của nàng, lo lắng cho an nguy của nàng, đương lúc nàng bị ủy khuất còn vì nàng mà xử bất bình.


Mà rốt cục cũng chỉ đến đó mà thôi.


Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện, đó cũng không phải tình cảm quan tâm bảo hộ của một người mẹ dành cho con mình, chẳng qua đó chỉ là tượng trưng làm trước mặt cho người ngoài nhìn mà thôi. Ít nhất nếu so sánh với Thẩm Nghiên Huyên, đối với nàng càng giống như đối với một chú cún hay một chú mèo nhỏ, cùng lắm chỉ là thân thiết hơn người ngoài một chút mà thôi.


Cùng là con gái ruột mà đối đãi chênh lệch lớn như vậy, cho dù tính là thiên vị đi nữa dường như cũng hơi bị quá lố, thậm chí khiến nàng có chút hoài nghi, không biết bản thân rốt cục có thật là con gái nhà Thẩm gia không nữa?


Chẳng lẽ thật sự bởi vì thuở nhỏ sức khỏe nàng không được tốt, chịu không nổi sự trọng dụng nên tự nhiên cũng không được người khác coi trọng?


Hay bởi vì do mang hôn ước với Quân Thương nên khiến cho Thẩm gia lúng túng khi đối mặt với Hoàng hậu và Thái tử, làm cho Thẩm phu nhân đối mặt với tỷ tỷ ruột cũng như nhà mẹ đẻ mình có chút không tự nhiên, thế nên đẩy tất cả không vui lên người nàng? Vì vậy mới tùy ý thuở nhỏ tống nàng ra khỏi kinh thành, gửi nuôi trong ni cô am chốn sơn dã để mặc nàng tự sinh tự diệt?


Nếu không, đường đường Thẩm gia đích tiểu thư, cháu gái của Hoàng hậu nương nương, cho dù gửi ra ngoài dưỡng bệnh cũng không nên chỉ có một bà vú đi theo hầu hạ, hơn nữa còn là một bà vú không biết an phận, tay chân không được sạch sẽ, dám trộm đồ của chủ tử dự định chạy trốn, cuối cùng lại chết trong tay nàng lúc còn nhỏ, còn bị vứt xác nơi đồng hoang mặc cho dã thú gặm nhấm.


Kiếp trước, nàng cũng không biết cha mẹ mình là ai, cho nên thật sự đến bây giờ nàng cũng không biết cảm giác được mẫu thân sủng ái là như nào, nhưng mà chắc hẳn hắn phải biết rõ hơn nàng mới phải?


Thế nhân đều biết hắn là Thất điện hạ được Hoàng thượng sủng ái nhất, sủng đến độ hầu như không còn đạo lý để nói, ngược lại chỉ là chính hắn không muốn gặp chính phụ hoàng mình, mặc dù không đối chọi gay gắt nhưng cũng chỉ hờ hững đứng nhìn, hầu như không mảy may có ý kính nể.


Lúc An Quý phi quy tiên hắn cũng chỉ mới được bốn tuổi, một đứa trẻ bình thường ở độ tuổi này còn chưa có khả năng ghi nhớ hình ảnh nhiều. Đương nhiên, với trình độ IQ của hắn, lại một lòng kính trọng Quý phi nương nương như vậy, nhất định mơ hồ vẫn có chút ấn tượng mới phải.


Nàng cũng không biết những mối dây quan hệ xảy ra trong đó nên hiển nhiên không hiểu vì sao hắn chỉ luôn kính trọng hoài niệm mẫu thân nhưng lại hoàn toàn lạnh nhạt và hờ hững đối với phụ hoàng, nhưng từ ánh mắt đầy hâm mộ và tịch mịch khi nãy nàng có thể thấy được, hắn đích xác để tâm đến mẫu thân nhiều hơn phụ thân mình.


Nàng giương mắt nhìn hắn, tròng mắt linh lợi xoay hai vòng, đột nhiên tiến sát về phía hắn, mang theo chút dè dặt thăm dò, hỏi: “Quý phi nương nương là một người như thế nào vậy?”


Hắn nghe xong rõ ràng ngẩn ra một lát, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ đề cập vấn đề này.


Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt linh động pha chút dè dặt khiến gánh nặng trong lòng hắn được thả lỏng, ánh mắt hắn nhanh chóng hòa hoãn trở lại, thần sắc lóe lên rồi ảm đạm đi, “Ta cũng không nhớ rõ.”


Thật sự hắn không nhớ rõ.


Lúc mẫu phi rời đi hắn chỉ vừa được bốn tuổi, đến nay hoàn toàn không nhớ nổi hình dáng của người như nào, chỉ là ngẫu nhiên trong giấc mộng sẽ có một hình dáng mơ hồ, song vẫn không rõ ràng lắm.


Ánh mắt của hắn vừa ảm đạm lại pha chút mờ mịt, đâu còn sự nhạt nhẽo cô lạnh, một chiến thần Thất điện hạ máu lạnh vô tình?


Thẩm Nghiên Tịch nhìn hắn một hồi, nội tâm không hiểu sao dấy lên một sự đau xót khó tả, ma xui quỷ khiến như nào lại vươn tay vuốt ve đỉnh đầu hắn.


Động tác này vừa ra, hắn ngẩng ra một lát, ánh mắt đột nhiên lóe lên mạnh mẽ, dường như từ trong hốc mắt có gì đó sắp tuôn trào, mà trong nháy mắt nàng lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy bản thân bị hành vi của chính mình dọa một trận rồi.


Nàng mạnh mẽ thu hồi móng vuốt tựa như mới vừa bị điện giật, lập tức rụt về sau lưng giấu đi để phòng ngừa tôn quý Thất điện hạ một lúc nóng giận muốn chặt đứt nó đi.


Ánh mắt loạn chuyển một hồi, thật sự nàng chưa bao giờ chột dạ và rối rắm như vậy, khóe miệng hơi rút lại khiến da thịt hai bên má khẽ chau như người đang bị chuột rút vậy.


“A ha, xin đừng hiểu lầm. Tiểu nữ nhất thời xúc động đã làm ra hành vi rất không nên làm, mạo phạm đến Thất điện hạ thật không phải. Hay là vậy… ngài vẫn chưa giao hết tiền giải độc, bây giờ ta trừ bỏ những số lẻ phía sau xem như bồi thường, có được không?”


Đầu của nam tử đâu phải là nơi có thể tùy tiện sờ soạn, lại còn là cái đầu của một nam tử tôn quý nhất nhì thiên hạ, chỉ cần sơ hở một chút nhất định sẽ phải dùng chính đầu của nàng để bồi thường.


Mặc dù nàng cũng không quá để tâm những vấn đề này, nhưng đứng trước một người mạnh hơn mình thì dù sao cũng không thể không cẩn thận. Tuy nàng đã âm thầm phát triển thế lực không nhỏ của bản thân nhưng cũng không có cách nào địch lại một Hoàng tử vương gia nắm giữ vài chục vạn tinh binh trong tay a!


Bà nó chứ, chỉ mới sờ đầu hắn một cái mà rớt mất của bà mấy ngàn lượng hoàng kim, tính ra nàng thiệt thòi quá lớn rồi!


Tâm tư nàng giờ phút này đều hiện rõ trên mặt, vừa ảo não, lại bực mình và u ám, vừa xót của lại rối rắm, phải nói là vẻ mặt nàng vô cùng đặc sắc rất đáng để nghiên cứu, Thất điện hạ khẽ giương khóe môi, tùy ý yên lặng quay mặt sang một hướng khác.


Nhưng mà động tác này rơi vào mắt Thẩm Nghiên Tịch lại thành ra hắn đang tức giận, khinh thường cách dùng tiền lấy lòng, nhằm lấp liếm tội lỗi của mình.


Nàng trừng to mắt và chau mày, quai hàm quạt lên, từ trong mũi ‘hừ’ ra một hơi, nhịn không được nói ngay: “Ngài chớ nên được lợi mà còn khoe mẽ, sao không tính tính xem số lẻ phía sau được bao nhiêu, ta không tính toán mà xóa nợ cho ngài… thật sự đau lòng lắm chứ! Uổng công ta vừa nãy thấy ngài có chút đáng thương, chủ động an ủi, nào ngờ…”


Đột nhiên nàng im bặt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt vừa quay sang nhìn mặt, khóe môi hé ra đến tận mang tai, hai mắt như biết cười, chớp mắt như có một cơn gió xuân thổi sang mang theo hương hoa đào thơm ngát khiến lòng người ngà ngà say! Đúng là một trang nam tử tuyệt sắc tao nhã, một dung nhan khuynh thành khuynh thế có một không hai trên đời!


Quả đúng là… Y.Ê.U N.G.H.I.Ệ.T!


Quen biết hắn cũng không ít ngày nhưng nàng chưa từng được thấy hắn cười một cách sáng chói rạng rỡ như vậy, trước đó cho dù rất vui cũng chỉ hơi nhướng khóe miệng tạo ra một độ cong nếu không nhìn kỹ cũng đừng hòng phát hiện được!


Tâm tư nàng thoáng có chút chập chờn.


Đầu óc có chút ngẩn ngơ.


Trái tim… nhịp đập hơi bị tăng tốc.


Nhưng sau một hồi ngây ngốc, nàng lập tức nổi đóa nhăn lại đôi mày thanh tú, ánh mắt đầy phiền muộn phất phất tay vươn tay đánh thẳng vào gương mặt cực kỳ vô sỉ kia.


Tay từ không trung xé gió vụt qua như muốn trực tiếp đánh cho khuôn mặt yêu nghiệt kia thành cái đầu heo quay!


Hắn vẫn ngồi yên trên ghế, bàn tay đặt lên mặt bàn, dường như chỉ nhẹ nhàng đẩy một tý cả người và ghế cùng lui về sau đẩy chiếc bình dời ra ngoài, vừa vặn tránh được cái tát đầy khí thế này.


Một chưởng đầu bị thất bại cũng không thể khiến nàng từ bỏ dự định, lập tức bước lên tấn công hắn.


Trong nháy mắt hai người quấn quít đánh nhau, nàng một mặt công kích thì hắn một mặt ngăn cản, nhưng mà quyền phong trận trận, thối ảnh tầng tầng, giao kích lẫn nhau gây ra tiếng vang răng rắc, lập tức kinh động Hương Hương và Hoa Hoa mới vừa lánh mặt ra ngoài, hai người đẩy cửa vọt vào.


“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Hoa Hoa vừa mở miệng xong lại lập tức ngậm miệng vào, hai mắt trợn to nhìn hai người đang giao đấu trong phòng, quyền cước túi bụi thật đặc sắc làm sao!


Ánh mắt nàng như lửa nóng, xoa xoa tay nhảy một vòng muốn tìm khe hở xông vào, miệng hô to: “Tiểu thư, để muội vào giúp người một tay!”


Nhưng mà lời này vừa nói ra lập tức cảm giác như có một trận kình phong vô hình vô chất đánh thẳng tới, một áp lực khổng lồ treo nàng lên bầu trời tống thẳng nàng ra ngoài.


Một tiếng ‘ ầm xuyên qua cửa sổ nện thẳng xuống đất khiến cho lồng ngực Hoa Hoa đau nhói, thiếu chút nữa là ngất ngay tại chỗ.


Thậm chí nàng cũng không nhìn thấy rõ bản thân bị vung ra ngoài cửa sổ như thế nào, nhưng mà nàng tuyệt đối có thể khẳng định người động thủ không phải tiểu thư nhà mình!


Hương Hương lại rất tỉnh táo, khi nhìn rõ tình thế trong phòng liền tự giác lui về phía sau, nhưng thấy tình cảnh của Hoa Hoa lại cảm thấy mình đứng lui ở góc này cũng không đủ an toàn, lúc này nhanh chóng xoay người rời đi, mượn cớ là muốn xem Hoa Hoa bị rơi như nào rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK