Sư phụ con, vẫn luôn ở chỗ chúng ta."
"Đúng vậy, hắn là Ma tôn, một kẻ không xứng tồn tại trên đời.
Hắn chính là sự dơ bẩn nhất của thiên địa này, chỉ khi hắn chết đi, Ma tộc mới hoàn toàn lụi bại."
"Lạp Sa à, chúng ta đặt niềm tin vào con."
"Sư phụ con hiện bệnh tình trở nên trầm trọng thế này, đều do một tay đám Ma tộc đả thương.
Nếu con không vì sư phụ con báo thù, thật không xứng danh hảo đồ đệ."
Ống tay áo cùng làn tóc dài bay quần quật.
Bạch Lạp Sa mím chặt môi, ánh mắt lãnh đạm, mặc cho từng cơn từng cơn gió thổi quật vào mặt.
Hoa Dã Từ...
Không!
Phải gọi chàng ta là Hoa Phiệt...hoặc Xương Tà mới đúng.
Nam chủ của vị diện này...
Ban đầu nàng còn cảm thấy thật kì quái!
Chính mình chạy ra núi tuyết ở ẩn, cư nhiên nhặt được mỹ nam...
Mỹ nam lại không liên quan miếng nào đến nữ chủ.
Ai dè người ta không chỉ không liên quan đến nữ chủ.
Người ta còn trực tiếp là nam chủ cơ!
Chết tiệt!
Lừa đảo mà lại.
Nghĩ đến bé nam chủ nhỏ nhắn ngốc ngốc manh manh tám năm trước gặp, nàng nghĩ chắc bản thân mắt mù rồi đi?
Hay là do Hoa Phiệt thoát thai hoán cốt?
Rõ ràng là cùng một người, làm sao mà dung mạo trưởng thành lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất vậy?
Giơ lọ độc dược trong tay, Bạch Lạp Sa lại nhớ đến ánh mắt mỗi khi chàng nhìn nàng...
Thâm tình như vậy? Tưởng chừng chúng ta thấu hiểu nhau nhất.
Giờ quay đầu lại, mới nhói lòng phát hiện, nàng căn bản chẳng biết chút xíu gì về người đàn ông này cả.
Ngoại trừ cái tên ba chữ "Hoa Dã Từ" ra, nàng chẳng biết gì thật...
Ừm, và cái tên đó cũng là giả nữa!
Đáng giận!
Lừa nàng rồi khiến nàng rung động?
Đây là yêu sao?
Hay là một dạng trêu đùa tình cảm?
Bạch Lạp Sa không tức khi Hoa Dã Từ giấu thân phận Ma tôn.
Lý do nàng quạo, đơn giản thôi, nàng bị hố nên quạo đó!
Tạm thời vứt chuyện Hoa Phiệt ra sau đầu, nàng híp mắt, đầu óc bắt đầu phân tích thái độ của các vị trưởng lão trong cuộc gặp mặt tại điện Thiên Minh mới nãy.
Ôi, vậy là sư phụ nàng đang bị giam giữ?
Bọn họ đủ mưu mô hèn mọn, dùng chiêu nào không dùng, lại trực tiếp đi dùng cái chiêu bắt cóc uy hiếp này, mặc cho con tin bị giam giữ là người quen.
Đủ tàn độc!
Ai nói là chính đạo ngay thẳng liêm chính đâu?
Đều hùa nhau một đám giả dối cả!
Mấy ai đủ cương trực?
So với đám ma tộc, một kẻ ác công khai, một kẻ ác ngầm, không khác là bao!
...
Bạch Lạp Sa bước lên hiên nhà, tư thái đoan trang ôn nhã vuốt nhẹ mái tóc.
Nàng mở cửa, bước vào phòng.
Hoa Phiệt lúc này đang ngồi trên ghế, thẫn thờ ngắm cảnh tuyết đẹp bên ngoài.
Chàng thấy nàng về, chưa kịp cho nàng cất lời chào hỏi mình.
Một bàn tay to lớn đã vươn ra, kéo người phụ nữ vào ngực.
Một bàn tay khác nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, chàng ta gấp gáp muốn nhấm nháp hương vị của đôi môi xinh đẹp kia, nhanh chóng cúi mặt.
Hoa Phiệt hôm nay tâm tình có vẻ đặc biệt quái đản!
Bạch Lạp Sa đột ngột bị cưỡng hôn, nàng không có kịp phản ứng gì đâu.
Vào khoảnh khắc bản thân suýt thì chìm đắm trong màn hôn hít đầy hương diễm ướt át này, nàng mau chóng giơ tay đẩy đẩy ngực chàng, ý đồ muốn phản kháng vô cùng rõ ràng.
Nhưng ơ kìa! Nàng càng phản kháng, ai kia càng kích động!
Trực tiếp đỡ mông nàng lên bệ cửa sổ, Hoa Phiệt lực đè tăng mạnh, những cái trao đổi nồng thắm dần dần trở thành dã thú cắn nuốt...
Chàng ta hôn, lại hận không thể một ngụm nuốt luôn nàng vào bụng, khảm nhập nàng vào xương cốt mình, linh hồn hai người họ sẽ hoà quyện lẫn nhau, vĩnh viễn sẽ không tách rời được nữa.
"Hoa...Ưm..Ưm..." Gian nan rên rỉ nhè nhẹ, mặt Bạch Lạp Sa không khỏi đỏ bừng lên do hít thở không thông.
Bọn họ trước đây có hôn nhau.
Nhưng hôn kiểu xây xẩm mặt mày thế này, vẫn là lần đầu nàng được trải nghiệm.
Nước miếng từ miệng chàng, trao đổi với miệng nàng.
Do động tác quá nhanh, và do cả sự lắc đầu không chịu của nàng ấy, nước bọt chảy khỏi môi lưỡi hai người, chảy tong tỏng lên cằm họ.
Dơ muốn chết!
Bạch Lạp Sa muốn giãy đành đạch vì ngại bẩn.
Nhưng Hoa Phiệt như thể dính phải thuốc phiện, sống chết không buông tay.
Thở hồng hộc vài hơi, nàng hai tay đẩy mạnh chàng ra, trợn mắt bày tỏ nỗi niềm cáu kỉnh muốn đánh người.
Chỉ là biểu cảm tức kia của nàng, đi kèm với gương mặt đỏ y trái cà chua nọ, thật khiến cho bất kì gã trai nào cũng phải mê mẩn mà, rồi lại nổi lên cái tâm xấu mà cứ thế hôn ghẹo chết nàng ấy.
"Huynh..." Đã sớm bị nụ hôn cuồng dã của Hoa Phiệt cướp lấy dòng suy nghĩ.
Bạch Lạp Sa vươn ngón tay, sờ sờ vào bờ môi sưng mọng của mình, theo thói quen nhấp nhấp...
Tê!
Môi nàng nát bét rồi!
Xác thực rất nát bét!
Trông nó bây giờ không khác gì một đoá hoa hồng diễm lệ bị giày xéo bởi cơn mưa rào mùa hạ.
Đẫm nước lung linh mà cũng đủ thảm thương.
Tầm mắt Hoa Phiệt ẩn ẩn sắc tối...
Tách hai chân nàng ra, kệ xác nàng ấy có đang mặc váy hay không, Hoa Phiệt ngang ngược chen hông vào.
"Á!" Ngồi bệ cửa sổ, sau lưng không có điểm tựa, để giữ thăng bằng, Bạch Lạp Sa không còn cách nào khác, theo thói quen túm lấy vạt áo chàng.
Nàng oán giận: "Hôm này huynh làm sao thế hả?"
Về nhà chưa kịp chào nhau một câu đã giở trò cầm thú.
Biết tính chàng khi ôn nhu khi cầm thú rồi.
Nhưng không phải chàng hay cầm thú vào ban đêm sao? Thế nào ban ngày lại để cho cầm thú thoát ra?
Ta làm sao?
Ta có thể làm sao?
Ta thế này, đều không phải vì nàng sao?
Hoa Phiệt ngửi ngửi một đầu tóc thơm của nàng, nặng nề cười.
"Không có gì.
Mấy canh giờ không gặp tựa cách tam thu.
Chủ yếu là do ta quá nhớ nàng thôi."
Nhớ lắm, nhớ đến nỗi con tim nhức nhối, nhớ đến mức cõi lòng tan nát.
Chàng ngỡ nàng sẽ căm ghét, nàng sẽ tạm thời trốn tránh chàng, rồi bỏ mặc chàng.
Song thật vui làm sao!
Sau khi dời khỏi Xích Dương Môn, nàng ấy lập tức về bên chàng ngay.
Dẫu cho nàng về, khả năng cao để giết chàng.
Điều đó có sao không?
Hoa Phiệt không biết, chàng chỉ biết, nhìn thấy nàng, chàng cao hứng, không thấy nàng, chàng liền muốn hủy hoại cả thế giới này.
Lạp Sa...
Nàng là liều thuốc bổ duy nhất của ta...
Đồng thời, nàng cũng là kẻ duy nhất, nắm trọn sinh mệnh này.
Trước đây, khi chưa gặp nàng, Hoa Phiệt cảm thấy, một đời cô độc máu tanh chẳng sao cả.
Nhưng giờ lên thiên đàng sống sung sướng, mấy ai cam chịu quay trở về chốn địa ngục tối tăm?
Chỉ cần tưởng tượng nàng bỏ chàng đi...
Cuộc sống về sau của chàng, sẽ không có người con gái nào ngồi bầu bạn cùng chàng...
Không còn bĩu môi chọc quê chàng...
Không còn đêm đêm ôm nhau ngủ...
Thật kinh khủng!
Thật đáng sợ!
Hoa Phiệt thà đày chính mình vào địa ngục cũng không muốn mất nàng.
Địa ngục cũng được, thiên đàng cũng được...
Lạp Sa, liệu ta có thể cùng nàng đi suốt kiếp?
__________________________________
Mấy chương nữa là end vị diện này rồi.
Nhanh.