"Cậu con mẹ nó tránh xa tôi ra!"
A, cái biểu cảm hưởng thụ y con chó đang ngửi thịt thơm thế là sao má?
Nam chủ đại nhân tính tình ngày thường hư hỏng biếng học thích đi đấm đấm đá đá.
Nay anh ta lại trưng thêm cái vẻ mặt khát cầu ra cho bé Sa nhìn thấy.
Bạch Lạp Sa chỉ cảm thấy muốn chửi bậy!
A! Tác giả là cái đồ mắt mù!
Trên đời này đâu thiếu những con người với bao hình mẫu tốt đẹp của riêng họ.
Ấy thế mà, nó lại cố ý đi chọn cái hình mẫu ngu ngốc bại hoại vậy để làm nam chủ!
Nam chủ của thế giới này điển hình là loại người kiểu không làm nhưng vẫn có ăn.
Học ngu thì ngu đấy, ngoài cái mã đẹp trai ra anh ta chẳng được gì cả.
Thần Đèn ngồi chỗm hỗm trong Tinh Không.
Lặng yên dỏng tai lắng nghe khế ước giả của mình lảm nhảm về vấn đề nam chủ ngu ngốc, nam chủ bại hoại, nam chủ thế nọ, nam chủ thế kia các thứ!
Lão đem tám quyển kịch bản về các thế giới sau thả xuống đất.
Lắc đầu thở dài một hơi, một hơi đấy song lại chan chứa bao nỗi buồn!
Uồi, Bạch Lạp Sa à!
Ta sẽ gắng rèn luyện cho nhóc một trái tim bền vững nhất có thể.
Tại vì!
Hic hic, Cụ Ấm Nước già nua đáng thương thật sự đã bị nội dung kinh khủng của mấy quyển kịch bản kia doạ cho sợ.
Lão còn sợ, thì không biết người trong cuộc - kẻ phải gánh chịu tất cả, Bạch Lạp Sa sẽ cảm thấy thế nào a?
Nhóc con, so với những tên nam chủ quỷ súc trong tương lai, Khương Trạch cũng có thể là người tốt rồi!
Thay vì sắp xông lên đấm người ta một cái, nhóc nên cảm tạ vì những giây phút hạnh phúc này mới đúng!
!
Bạch Lạp Sa nào có biết lúc này trong đầu Thần Đèn, lão ta đang thầm thương hại mình.
Một cước đạp văng nam chủ đang bám trên người ra, cô hừ lạnh: "Cậu cút ra ngoài!"
"Không cút! Tôi cút trên giường nha!" Khương Trạch trơ tráo nói.
Nói xong anh liền cảm thấy thiệt dễ chịu.
Tỏ tình với cô xong, dù cô ấy không đồng ý, nhưng bản thân anh lại có thể trước mặt cô vô sỉ càn rỡ được rồi!
Hì hì hì!
Nhìn dáng vẻ như thằng dở hơi của nam chủ.
Bạch Lạp Sa nhất thời có chút không chấp nhận được.
Cô nhớ Khương Trạch ngày xưa quá.
Cái tên Khương Trạch mà mấy tháng trước bóp tím tay cô ấy.
Anh ta khi ấy trông dễ coi hơn nhiều.
Trong đầu Bạch Lạp Sa bỗng dưng nảy ra hàng loạt thuyết âm mưu bí ẩn!
Có khi nào! Khương Trạch đang giả vờ thích cô không?
Anh ta nói là thích cô, thực chất là đang cố bày trò cho!
Còn chưa nói nghĩ xong, con chó tham thịt trước mặt lại dán lên người cô, ngửi ngửi.
"Tôi, Khương Trạch muốn theo đuổi cậu, nhé?"
Hành vi của anh ta có bao ấu trĩ, song nó lại thành công đánh bay mấy cái ý nghĩ thuyết âm mưu thuyết dương mưu gì gì đó đang chạy loạn trong đầu cô.
"Sao cậu lại thích tôi?"
"Thích một người cũng cần có lý do sao?"
Khương Trạch mặc kệ Bạch Lạp Sa đẩy đẩy mình ra, vẫn ngoan cố bò tới gần cô.
Anh thích cô, theo đuổi cô, thì sao chứ?
Phi! Hễ nghĩ tới Khương Trạch lại thấy cay!
Đến cả một tên xấu xí răng lệch ngố tàu còn tự tin theo đuổi cô kìa.
Dựa vào đâu anh lại không được theo đuổi cô, khiến cô yêu mình?
Dựa vào đâu hửm?
Nếu cua mãi không đổ thì sau khi tốt nghiệp ép hôn cô là được rồi!
Một tờ giấy hôn thú, hoàn toàn khống chế em lại bên tôi.
Đến lúc đấy em muốn chạy cũng không còn chân đâu.
Nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp sẽ xảy ra trong tương lai, tâm tình Khương Trạch cơ hồ vui tới độ có thể bay lên thiên đàng a~!
Hai tay chống má, anh tí tửng huýt sáo.
Bạch Lạp Sa vẫn là cảm thấy ói mửa với dáng vẻ này của anh.
"Tôi đã lật bàn của cậu!"
"Ừ, nhưng tôi vẫn thích cậu.
"
"Tôi chê cậu học ngu.
"
"Nếu mẫu bạn trai cậu là người học giỏi, tôi sẽ cố học tập thành tài.
"
"Tôi ghét mặt cậu.
"
"Không sao, về sau phải thích.
"
"! " Tự tin ghê ha!
Cô rút ra một nhành hoa cúc, lại ném nó thẳng vô gương mặt điển trai của anh.
"Cậu không hiểu sao? Tôi là chướng mắt cậu.
"
"Về sau kết hôn rồi thì sẽ không chướng mắt nữa.
"
Độ mặt dày của Khương bò mộng, đúng là không hề tầm thường.
Thậm chí anh ta còn đang ngẫm coi, sáng mai nên đăng trên diễn đàn trường học một cái tiêu đề như thế nào để khoe ra hôn ước của bọn họ một cách thật lãng mạn tuyệt vời đây?
Bạch Lạp Sa bị anh ta chọc tức đến mức bật cười!
Hôn ước?
Đánh rắm hả!.