Nhưng khi so sánh lại với gã điên Phất Lai Minh, Bạch Lạp Sa mới cảm thấy, hai người bọn họ chính là khác nhau một trời một vực.
Chưa kể, nam chủ được bao phủ bởi vòng hào quang của Thiên Đạo.
Còn tên bệnh tâm thần họ Phất kia...hơi thở lúc nào cũng chìm đắm trong đám quỷ khí ẩn ẩn hiện hiện.
Cảm giác thế nào cũng không ăn khớp.
Cô lắc đầu, tự cười ngớ ngẩn.
Gì đây? Chỉ vì một tên nam chủ có bản mặt hao hao giống Phất Lai Minh mà cô hoang mang thế sao?
Sao bản thân mình có thể đặt hai người khác nhau hoàn toàn lên bàn cân mà so sánh được chứ?
Nực cười!
Bạch Lạp Sa theo chân giáo viên chủ nhiệm đi tới lớp học.
Là lớp năm cao nhị.
Giáo viên chủ nhiệm mở cửa.
Cả cái lớp đang láo nháo bèn trở nên dần dần im lặng.
Cô đi vào lớp, tiếp nhận những con mắt náo nhiệt nhìn về phía mình.
Giáo viên treo nụ cười trên mặt, bắt đầu giới thiệu: "Lớp chúng ta nay có thêm một bạn học mới.
Bạn ấy tên là Bạch Lạp Sa nhé.
Giờ thì bạn học Bạch, em muốn ngồi đâu nào?"
Chúng bạn học đều dùng ánh mắt như thể trông thấy bảo vật mà nhìn Bạch Lạp Sa.
Song lại chẳng có ai muốn mời cô tới ngồi cạnh mình cả.
Giáo viên chủ nhiệm hỏi một câu hỏi thực dư thừa.
Lớp học đâu còn chỗ nào để ngồi? Đùa nhau hả?
À còn một chỗ, nhưng chỗ đó là của nam chủ.
Bàn cuối tổ hai từ ngoài cửa vào.
Uy, vấn đề ở đây, Bạch Lạp Sa hơm có muốn ngồi cạnh nam chủ á.
Nam chủ trong mấy bộ tiểu thuyết đều có bệnh! Mặc dù không biết Khương Trạch có bệnh gì hay không, nhưng phiền phức, Bé Sa hổng có muốn dây dưa với thứ đó đâu.
Không! Khương Trạch ắt hẳn có bệnh.
Nếu không cả cái lớp này sao có mình anh ta ngồi một mình?
Cô dùng ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm giáo viên chủ nhiệm.
Nếu cô nói, cô muốn ra bệ cửa sổ ngồi, không biết có bị đánh không?
Giáo viên hiển nhiên cũng biết câu nói ban nãy của mình có bao nhiêu ngu ngốc.
Bà ta bị Bạch Lạp Sa nhìn cho tới nỗi cảm thấy mất tự nhiên.
Giáo viên giơ tay, chỉ vào vị trí trống cạnh Khương Trạch.
Từ ái cười, đẩy vai cô: "Em ngồi đó nhé."
Trong lớp, vang lên một trận hít khí lạnh.
Bọn họ nhìn Bạch Lạp Sa, ánh mắt nhìn bảo vật ban nãy bèn biến đổi, trở nên tiếc thương và cảm thông.
Bạch Lạp Sa không thể từ chối, dưới cái nhìn đồng tình của đám người, cô hiên ngang lẫm liệt đi tới đó.
Kéo ghế ra.
Đặt cặp xuống.
Và ngồi lên bàn.
Nam chủ được miêu tả là một học tra.
Lúc này anh ta đang gục đầu xuống, mặt hướng về bên kia.
Có lẽ anh ta đang ngủ đi.
Tiết học thứ nhất đã vào.
Thầy giáo dạy toán bụng phệ bước vô lớp.
Bạch Lạp Sa đặt một quyển sách quyển vở trên bàn, sau đó ngồi yên.
Người ngoài nhìn vào, nghĩ là cô chăm học.
Nhưng chỉ có mình cô biết, là cô đang thơ thẩn.
"Sao tôi lại ngồi cùng lớp với nam chủ?"
[ Do cốt truyện.
]
"Sao nữ chủ không học cùng lớp nam chủ?"
[ Do cốt truyện đó.
]
"Tại sao..."
[ Đừng hỏi thêm những cái gì liên quan tới nam nữ chủ, tất cả đều do cốt truyện hết.
] Thần Đèn nhanh nhẹn cắt lời cô.
Phi, cô không thèm hỏi lão nữa.
Bốn mươi lăm phút đầu trôi qua, tiếng chuông vang lên.
Vậy là hết tiết học thứ nhất.
Giáo viên dạy toán đã đi ra khỏi lớp.
Các bạn học lục tục đứng dậy, tiếng cười đùa nói chuyện dần dần xuất hiện.
Nhưng Bạch Lạp Sa lại cảm thấy có điều gì đó kì lạ.
Đó là chẳng có bạn học nào lại gần bắt chuyện với cô cả.
Mấy lần trước chuyển trường, lúc nào cũng bị tiếp đón nồng nhiệt.
Lần này lại không có ai nhìn đến mình, đúng là dễ chịu hơn nhiều, tính tình Bạch Lạp Sa thiên về hướng nội.
Cô chính là không muốn cùng bất kỳ ai nói chuyện cả.
Phải cảm ơn nam chủ rồi!
Phỏng chừng là do ảnh nên hông có ai dám lại gần đi.
Không biết danh tiếng của anh ta trên giới học đường là như thế nào nhỉ?
Bé Sa nhẹ đưa mắt nhìn người thiếu niên vẫn đang gục đầu trên bàn.
Anh ta vẫn ngủ ngon.
Bộ tối qua không ngủ hay gì?
Lại đến tiết thứ hai.
Hết tiết thứ hai là giờ giải lao mười lăm phút.
Bạch Lạp Sa không có bạn bè, giờ giải lao, cô cũng chỉ đành cầm điện thoại lên để lướt web.
Không ngờ, lúc này hai cậu bạn bàn trên lại quay đầu xuống.
Bọn họ nhìn chằm chằm Bạch Lạp Sa.
Bạch Lạp Sa cũng nhìn lại họ.
Cảm giác có chút quen mắt.
Nhưng lại không nhớ họ là ai.
Một trong hai người mở miệng: "Chào cậu, tôi tên là Triệu Nam."
Người kia cũng hé môi: "Còn tôi tên Lâm Phong."
Bọn họ đều dùng loại ánh mắt sùng bái mà nhìn cô.
Là tại cô đang ngồi cạnh nam chủ sao?
Người tên Lâm Phong tiếp chuyện: "Sáng nay chúng ta đã gặp nhau."
Bạch Lạp Sa nhướn mày, không hiểu.
"Cậu là người đã vứt đôi giày."
Triệu Nam cũng bày tỏ vẻ mặt quái đản: "Cậu cũng là người đầu tiên dám nhìn chằm chằm vào mặt anh Trạch đấy."
Bé Sa đặt điện thoại lên bàn, một tay chống cằm, tùy ý hỏi: "Sao lại gọi cậu ta là anh Trạch? Cậu ta lớn nhất sao?"
Hai người Phong - Nam nhìn nhau: "Tại anh Trạch là lão đại."
"Lão đại xứng đáng được tôn làm anh."
Đột nhiên, Triệu Nam thở dài: "Cậu không nên ngồi đây."
Lâm Phong gật gù: "Anh Trạch không thích có người ngồi cạnh mình."
Bạch Lạp Sa: "..." Thế tôi lên trời ngồi nhá?
...
Khương Trạch chính là đang ngủ.
Nhưng có một điều khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Đó là mùi hương.
Một mùi hương thơm thơm thoang thoảng lọt vào mũi anh.
Nó không giống như mùi của gió hay mưa, đó là một mùi thơm nhè nhẹ và dịu dàng.
Nhưng chính vì nó, nên anh mới cảm thấy khó chịu.
Khương Trạch chậm rãi chống tay ngồi dậy.
Xung quanh là những tiếng láo nháo ồn ào.
Thậm chí bên tai anh cũng có tiếng người hàn huyên trò chuyện.
Khương Trạch nhíu mày, sắc mặt khó chịu nhìn sang vị trí cạnh mình.
Có người ngồi, gương mặt này...khá quen thuộc.
Hai người Phong - Nam đang vui vẻ ngồi bốc phét với Bạch Lạp Sa, bọn họ vô tình phát hiện.
Vị bạn học xinh đẹp mới chuyển tới này không chỉ rất tốt tính mà chủ đề nói chuyện cũng khá hợp gu họ.
Ba người ngồi mà rôm rôm rả rả.
Song khi nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của lão đại đang nhìn mình, hai đứa đều im lặng.
Khương Trạch đưa tay vuốt vuốt mái tóc xù.
Sau đó ngang ngược giơ chân.
Rầm một cái!
Bèn đạp đổ luôn bàn học của Bạch Lạp Sa.
Hộp bút cùng vở rơi hết lên trên nền đất.
Ồ, nam chủ ngốc nghếch!
Anh ta muốn nổi hứng ngang ngược sao?
Anh ta không biết bản thân mình đang gặp Bạch Lạp Sa - cụ tổ của ngang ngược à?.