Khói bụi súng bay còn chưa dứt...
Bầu trời vẫn còn tối tăm lắm, một cái tối tăm thật mịt mù thăm thẳm làm sao...
Hứa Chinh lè lưỡi, liếm hết máu dính trên môi...
Ánh mắt hoang dã mang theo tính uy hiếp liếc qua đám tang thi xung quanh...
Sau đó, anh ta lao về ngôi nhà dân cũ...
Mới bước chân vào cửa...
Nội tâm Hứa Chinh dấy lên một chút bất an kì dị...
Này, mọi thứ không phải quá yên ắng đi...
Có biến!
Dự cảm của Hứa Chinh đúng rồi!
Có biến, mà biến này đâu chỉ là biến thường...
Nó là biến to đấy!
Hứa Chinh phi thường lo lắng, tâm trạng càng thêm căng thẳng.
Trong nhà không có mùi máu...
Thế nhưng vào khoảnh khắc mà trông thấy người đàn ông mặc áo trắng, tư thái đầy vẻ ưu nhã điềm đạm ngồi trên ghế sô pha kia...
Con tim bé bỏng của bạn nhỏ Hứa Chinh gần như sụp đổ rồi!
Cố Niếp Tranh ngâm nga một khúc hát...
Vắt chân đung đưa trên ghế...
Tay trái đùa nghịch quả táo đỏ...
Rõ ràng điệu bộ của anh ta vô cùng tùy hứng, ấy thế mà trong dáng vẻ tùy hứng đấy lại đang ẩn chứa một cái gì đó rất ư là nguy hiểm.
Vô cùng nguy hiểm...
Rèm cửa bị gió quật bay, bóng đêm như muốn tràn vào căn phòng nhỏ lạnh lẽo này mà cuốn lấy gã đàn ông nguy hiểm đang ngồi ở ghế kia.
Ánh đèn trắng yếu ớt chiếu lên thân hình cao lớn đó, Cố Niếp Tranh ngước mắt...
Một cái nhìn, lại không khác gì đầm băng không đáy.
Cổ họng Hứa Chinh hoàn toàn bị chặn lại, nghẹn ắng...
Anh ta lò mò bước chân, quỳ sụp hai chân xuống...
Áy náy dập đầu.
"Vương, tôi biết tội!"
Đáng chết!
Anh ta lẽ ra không nên bỏ ra ngoài.
Cố Niếp Tranh lẳng lặng cắn một miếng táo, nhai rồm rộp...
Hoá ra đây là hương vị bé ngốc thích...
Đây là quả táo anh vì cô ấy mà chuẩn bị...
Và...thật đáng buồn, cô đã lén bỏ đi đâu đó...
Bỏ đi tất cả mọi thứ của anh...
Vật không nghe lời, xứng đáng bị vứt bỏ!
Đem phần còn lại của quả táo ném mạnh vào đầu Hứa Chinh...
Cố Niếp Tranh lại thư thái nghiêng đầu, hai tay đan vào nhau và đặt lên bụng.
Nhìn cái trán rơm rớm máu của gã thuộc hạ nhà mình...
Nam chủ đại nhân tính tình biến thái liền cảm thấy có chút vui vẻ trở lại rồi.
Anh tuyệt đối chẳng ngại ngần gì, trực tiếp bật cười ra tiếng.
"Cậu làm trái ý tôi.
Bằng mọi giá, cậu không nên để cô ấy ở một mình."
"Nhưng xung quanh ngôi nhà đã được thiết lập vòng tròn bảo vệ..." Hứa Chinh cúi đầu: "Sẽ không một ai có thể xâm nhập vào ngôi nhà được, thưa vương!"
"Ý cậu là cô ấy tự động bỏ tôi?"
"Thuộc hạ không dám nhiều lời!"
Cố Niếp Tranh thở dài một hơi...
Hai ngón tay vân vê vào nhau...
Không một ai biết được anh đang nghĩ gì...
Một lúc sau đó, người đàn ông mới u ám cười.
Toàn bộ khí tức của bóng đêm như thiên quân vạn mã phóng ra, cơ hồ muốn đem lục phủ ngũ tạng của Hứa Chinh đè nát vậy.
Sắc mặt Hứa Chinh tái mét y màu gan heo.
Mũi giày của Cố Niếp Tranh lọt vào tầm mắt của ảnh.
Chỉ thấy trời đất lao đao quay cuồng...
Đem Hứa Chinh dẫm nát dưới nền đất, Cố Niếp Tranh hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu vô cảm nói.
"Tôi ghét kẻ không nghe lời."
Hứa Chinh bị áp lực đè nặng, nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể hoảng loạn lắc lắc đầu...
Đem mũi giày đụng qua sống mũi Hứa Chinh, Cố Niếp Tranh cười đến chói loá rạng ngời.
"Dùng nốt những khả năng cậu có đi.
Tôi mong trước khi trời hửng sáng, cậu sẽ giữ được mạng sống."
Bạch Lạp Sa...
Là điều gì...đã khiến em chủ động muốn dời bỏ anh?
Bỗng dưng, Cố Niếp Tranh biến sắc mặt...
Chẳng lẽ cô ấy biết anh không phải là người sao?
Không thể nào!
Tức khắc, đầu óc Cố Niếp Tranh phủ nhận cái đáp án đầy hoang đường này!
Mắt lạnh nhìn Hứa Chinh lao đao chạy ra ngoài...
Anh đi đến bên cửa sổ...
Ngắm nhìn trời đất hoang vu...
Hai tay bên hông siết chặt đầy kiềm nén...
Gân xanh trên trán gồ nhẹ...
Thực sự...hễ nghĩ tới chuyện không dưng bé ngốc lại dời bỏ mình, Cố Niếp Tranh lại muốn phát điên.
Anh ta móc từ trong không gian ra một chiếc roi da, khoé môi cong cong...
Gương mặt vốn ôn hoà dĩ vãng chợt hoá thành quỷ dị đáng sợ...
Mặt trời cũng không thể chiếu sáng sự tối tăm của mảnh đất này...
Chẳng quan trọng nữa...
"Bé ngốc...Em nói xem, anh yêu em như vậy, em thế nào lại muốn bỏ anh đây?" Mơn trớn chiếc roi da đó, tưởng tượng khi nó giáng mạnh xuống thân thể mềm mại xinh đẹp kia...
Nước mắt của cô ấy, chan hoà với máu tươi...
Chậc, cảm giác này, không tồi!
Cố Niếp Tranh nheo mắt mỉm cười, lầm bà lầm bầm một cách quái dị.
Giọng điệu nhuốm vẻ thương tiếc.
"Bé ngốc, cũng đừng có trách anh.
Là do em phạm lỗi trước, phải không?"
Phải vậy không?
Anh là Tang thi vương.
Cả thiên hạ này đều là của anh...
Dù cho cô có đi đến chân trời góc bể, anh vẫn có thể chạy tới và trói cô lại bên mình, thế thôi!
...
Một đêm khó ngủ...
Bạch Lạp Sa trơ mắt ngồi một chỗ...
Đoạn, cô lại ngắm nhìn sườn mặt ngủ ngon đầy an tĩnh của nam chủ.
Nha, cẩu nam nhân này cư nhiên lại ngủ ngon đến thế!
Còn bé đến cả nhắm mắt cũng cảm thấy khó khăn.
Nhìn đi nhìn lại bộ quân phục trên người anh...
Bé Sa nhướn mày, có điểm không hiểu.
Hơi quái!
Trước giờ cô thấy Cố Niếp Tranh chỉ thích mặc đồ trắng thôi, đã bao giờ thấy qua dáng vẻ anh ta mặc quân phục đâu.
Chà, nhưng đổi mới thì nhìn khác thật, không thể phủ nhận độ đẹp trai của anh khi khoác lên mình một bộ quân phục.
Vẫn là quá chướng mắt bộ dạng gáy khò khò này của Cố Niếp Tranh...
Tính xấu của bé Sa nổi lên...
Cô móc đâu ra bút dạ mà bữa trước cô kêu anh tìm cho cô, vẽ lem nha lem nhem lên khuôn mặt đẹp đẽ như tượng tạc kia...
Phi, xem mai anh có mặt mũi ra đường không!
Vẽ bậy vẽ bạ xong, bé còn không quên cầm điện thoại chụp ảnh tách tách.
Hớ hớ hớ, cái nết của cô nó kì dị ó!
___________________________________
Likes nhiều thế bản tiên mới có động lực chứ.
Trước đây học nhiều, ra chương đều mà lượt like thì lẹt đà lẹt đẹt, nhìn nản phát khiếp! ????
Ừm, chap này có vẻ kích thích, cho đủ 75 likes thì bản tiên sẽ ra chap mới.
Không thì thôi =))))..