.
Rất là dài!
Đầu óc thật đau!
Cả người như bị trói buộc.
Lông mi đen dài nhẹ nhàng hé mở, ánh mắt sũng nước tràn ngập hơi sương vẫn đang lâm vào trong trạng thái mù mịt.
Bên tai văng vẳng một vài tiếng nói xa lạ.
"Chú rể, con đồng ý sao?"
"Con đồng ý.
"
Thế còn cô dâu, con đồng ý sao?"
"Cô ấy đồng ý.
" Chú rể nhàn nhạt đáp.
Dưới hai ba tiếng vỗ tay bốp bốp, cha xứ hiền hoà nói: "Vậy mời chú rể cô dâu trao nhẫn cho nhau.
"
Tầm nhìn của Bạch Lạp Sa trở nên rõ ràng hơn.
Sau đó, cô thấy, có một bàn tay xa lạ đụng vào tay mình.
Bàn tay kia lấy đâu ra chiếc nhẫn đính kim cương màu trắng, nhẹ nhàng xỏ vào ngón áp út cô.
Khi tận mắt trông thấy chủ nhân của bàn tay xa lạ đó, Bạch Lạp Sa chỉ muốn chửi thề một câu.
Mẹ kiếp!
"Tôi! tôi không đồng ý!!!" Cô kịch liệt giãy dụa, muốn phản kháng lại cái nghi lễ tà giáo trước mặt này.
Thế nhưng bé Sa lại kinh hãi phát hiện.
A a a! Dây thừng đang trói thân iem~!
Chu mi nga! Hép mi!!!
Đã vậy, trên người còn mặc váy cưới dài trắng muốt, tinh khôi nữa.
Nhưng quá muộn rồi.
Dưới ánh mắt của một vài diễn viên quần chúng, Khương Trạch trực tiếp bế xốc Bạch Lạp Sa lên, vác cô ra ngoài.
Thân thể bị trói lại y cục bánh tét, Bạch Lạp Sa chỉ còn đường giãy dụa cầu thoát.
Nhưng lực tay của người đàn ông trước mắt này thiệt ác.
Anh ta cơ hồ muốn bóp gãy đùi cô.
Bạch Lạp Sa mới tỉnh ngủ, đầu óc thì bị lắc cho xóc lên nảy xuống, nhất thời lại muốn sảng.
Máu dồn lên não, cô đánh mất hình tượng, gào to.
"Thả tôi xuống, thả tôi xuống! Cứu, đây là bắt cóc, cha mạ ơi bảo bối sắp thất thân rồi!"
Khương Trạch cảm thấy ngoài ý muốn, khi cô ấy tỉnh sớm hơn so với dự định của anh.
Song điều này chẳng làm khó được anh.
Thô bạo đem váy cưới của cô xé rách một mảng, nhồi vào cái miệng nhỏ không biết tốt xấu kia lại.
Họ Khương thoả mãn cười.
Kết hôn rồi, động phòng thôi~.
!
Bạch Lạp Sa cầu cứu Thần Đèn, cơ mà cái lão gia hoả này thiệt đáng ghét.
Thấy đối phương là nam chủ, lão liền đi ngủ roài.
Trước khi lăn đi còn không quên đánh một quả rắm.
[ Ây dà, Sa Sa bé bỏng, tự cầu bình an nga~.
]
Bạch công chúa giãy đành đạch y con vịt cạn sắp chết.
Bị ném lên giường, cô nhanh chóng bò tới góc.
Miệng kêu những âm thanh vụn vặt.
Ánh mắt cảnh giác hướng đến cái gã đàn ông đang đứng đầu giường kia.
"A uốn àm ì? Iẹ áu ồ iểu ăng!" ( Anh muốn làm gì? Mẹ cái đồ thiểu năng!)
Nhưng ngay từ đầu, Khương Trạch không hề hé môi một câu nào với cô.
Anh ta cúi đầu, lục lọi ở tủ đầu giường.
Móc ra một con dao bóng loáng sắc lẹm.
Đem lưỡi dao nhìn chằm chằm, nở nụ cười siêu cấp biến thái.
Thậm chí, lưỡi dao còn loé một tia sáng bén nhọn!
Bạch Lạp Sa hú con nhà bà hồn, hai mắt trợn to.
Cái đầu nhỏ lắc lắc điên cuồng.
Tình tiết ma quỷ gì đây?
Nam chủ đại nhân mẹ nó ép cô kết hôn, rồi giờ muốn mổ xác phanh thây cô ra cất vào tủ lạnh ăn à?
Đến cả cái này cũng nghĩ ra được, phải công nhận một điều là tâm trí của Bạch Lạp Sa có bao nhiêu đen tối.
Khương Trạch âm u hướng đôi mắt đen của mình.
Nhìn đến người phụ nữ tay chân đang bị trói nọ.
Tóc đen cùng váy trắng, đôi chân dài nõn nà quẫy đạp.
Hai tay bị trói ở sau lưng.
Mỹ nhan khuynh thành tái nhợt.
Nhưng dù lúc này cô trông có bao nhiêu thê thảm, cô ấy vẫn rất xinh đẹp thuần khiết.
Tựa nàng tiên nữ bị sợi dây nơi nhân gian trói buộc.
Kia, hình ảnh đây có bao nhiêu thác loạn?
Song chỉ có mỗi Khương Trạch biết, vẻ ngoài của cô ấy cùng nội tâm cô có bao nhiêu bất đồng?
May là anh nhanh tay!
Giờ bọn họ đã đăng ký kết hôn.
Họ là vợ chồng.
Không một ai có thể ngăn cản điều này.
Hễ nghĩ tới, Khương Trạch lại vô cùng hưng phấn.
Anh tà ác liếm môi.
Hơi thở xung quanh biến đổi.
Tựa con mãnh thú đang chậm rãi thưởng thức bữa điểm tâm của mình.
Anh dùng sức mạnh hòng khống chế cô.
Bạch Lạp Sa thật không dám giãy dụa.
Trong tay Khương Trạch đang có một con dao đó.
Là một con dao đó!!!
Nó không phải đồ chơi hay xúc xích, nó là con dao với độ sắc bén lên đến max level 1000+.
Chỉ cần Khương Trạch kề dao cứa cổ một phát.
Máu liền bắn tung tóe.
Bạch Lạp Sa bèn đi đời nhà ma luôn.
Hu hu hu, iem yêu mạng sống của mình lắm, người ta hổng muốn chết đâu!!!
"Ưm! Ì ĩ, ì ĩ, ông ên ậu ộng!" ( Ưm! Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu không nên manh động!) Cô khó nhọc thở một hơi, đem đùi mình cọ cọ với cái eo đĩnh bạt của người đàn ông.
Cơ mà Khương Trạch không nghe lọt vào tai.
Một thân anh cưỡi lên người cô.
Người đàn ông cong môi cười một cách quỷ quyệt.
Đáy mắt loé lên quang mang tàn nhẫn.
Hơn tất cả, giờ đây nhìn anh giống Phất Lai Minh đến lạ.
Ngay trước ánh mắt kinh hoàng của thiếu nữ, anh nhẹ nhàng giơ dao!
Kề cổ!
Ấn mạnh một cái!
Một chút máu đỏ chảy ra!
Sợi máu đỏ chảy xuống!
Thấm ướt một phần cổ áo sơ mi trắng tinh của anh!.