Còn Hạ Chi, mới sáng cô bé đã mặc ngay cái áo hoodie vào để che đậy mấy vết trầy hôm qua rồi, may mà mẹ Hà và ba Đức không nhìn thấy. Từ sáng đến giờ cả hai đứa vẫn chưa nói chuyện với nhau nữa, lúc nãy khi xuống nhà cả hai có đụng mặt nhau, ấy vậy mà Hạ Chi chào anh mà anh cứ thế đi thẳng luôn.
Nói thật là bây giờ cô bé cảm thấy rất mơ hồ, không biết hồi tối mình có phải nằm mơ không nữa? Không biết anh có thật sự từng bảo thích cô hay chưa? Còn có, cái giấc mơ đêm hôm qua cũng trông rất thật nữa?
Sao mà mơ lắm thế này!
Lát sau, Hạ Chi muốn với tay đến hộp khăn giấy phía bên kia bàn nhưng với mãi không tới. Sợ cứ lằng nhằng lại làm lộ ra cái tay bị thương, Hạ Chi đang định đứng lên đi vòng qua thì... người nào đó đã nhanh tay kéo đến trước mặt cô bé.
“Cảm ơn anh nha.” Hạ Chi lên tiếng trước.
“Ừm.” Chỉ là, lại tiếp tục không quan tâm đến người ta.
“...”
Chẳng lâu sau, Khánh Minh đẩy ghế đứng lên:
“Con ăn xong rồi. Con đi học đây ạ.”
“Ừm.” Hai vợ chồng già đồng loạt gật gật đầu.
“Con, con cũng ăn xong rồi ạ.”
Hạ Chi cũng đứng lên theo, cô bé cố gắng thật nhanh dọn dẹp xong bát đũa là vội đuổi theo Khánh Minh.
“Cô chú ơi, con đi học đây ạ.” Cô bé lễ phép cúi đầu chào hai vợ chồng rồi đuổi theo người nào đó.
“Ừm.”
“Ừm!”
Cả buổi sáng, hai vợ chồng già vẫn gật gật.
Ba Đức cùng với hai con mắt thâm quầng, quay qua mẹ Hà hỏi nhỏ với tinh thần mệt mỏi:
“Mình này, chúng ta không hỏi thử xem Hạ Chi như thế nào à? Không biết hôm qua con bé bị té xe có sao không nữa?”
Mẹ Hà quay sang, đanh thép lắc đầu, trông bà cũng khá mệt mỏi vì thức khuya:
“Để cho Khánh Minh nó lo. Mình mà xen vào nói không chừng nó lại tìm cớ tránh mặt con bé đấy.”
“Ừm.” Ba Đức thấy cũng hợp lý.
Ba gật gật, nhưng nghĩ ngợi một lúc ba lại quay sang hỏi tiếp.
“Mình này, liệu chúng ta có nên báo tin dữ này cho ba biết không mình?”
“Làm sao cơ?”
“Thì, có vẻ thằng cháu trai đích tôn của ba tỏ tình cháu dâu nhỏ thất bại rồi đấy. Nhìn nó có vẻ đang trốn tránh người ta như tránh tà kìa, mà xem ra bây giờ hai đứa cũng khá gượng gạo với nhau nữa. Có khi, có chuyện chẳng lành rồi mình, nói để ba liệu mà tính đường mình à.”
Đúng là, mẹ Hà cũng đang rất phiền lòng với vấn đề này. Đêm qua, bà đã gần như thức trắng đêm để suy nghĩ về tình huống xấu nhất.
Số là, hôm qua hai vợ chồng thấy Hạ Chi có vẻ đáng nghi, vậy là cho đến Khánh Minh đi lên phòng hai vợ chồng cũng lén đi theo. Rồi, ngồi nghe lén ở ngoài cửa biết bao lâu. Dù hai vợ chồng nghe tiếng được tiếng không nhưng rõ ràng thằng con bà nói rõ nhiều, lúc đầu là nạt con gái nhà người ta phát khóc, sau đó thì cũng tự dỗ chứ ai. Cuối cùng là, được mỗi mấy câu cuối là nói ra hồn, cũng chịu bày tỏ với người ta rồi đấy. Nhưng ai mà có ngờ, chưa kịp mừng thầm thì lại thấy nó thất thỉu đi ra ngoài. Thế nên bà mới đau cả đầu, chuyến này, có khi thất bại rồi, con dâu nhỏ không ưng thì biết làm sao? Mà ai bảo thằng còn bà cái nết khó ưa quá làm chi, giờ con gái nhà người ta bỏ của chạy lấy người thì biết kêu ai bây giờ.
Mẹ Hà thở dài:
“Hay là, đợi thêm một thời gian nữa đi mình. Còn nước còn tát, em sợ ba không chịu đựng nổi đâu mình.”
...
“Áaaaa!”
Hạ Chi đang cố đuổi theo Khánh Minh bỗng la lên một tiếng rồi ôm chân ngồi thụp xuống.
Người nào đó vẫn cắm đầu đi ở đằng trước, nghe thấy tiếng la kia liền không đi nổi nữa rồi.
Khánh Minh đành phải quay lại, đi đến chỗ Hạ Chi.
“Sao em lại té nữa vậy hả?”
Khánh Minh không giấu được sự lo lắng, cau mày nói. Mắt đang xem xét Thịt Ba Chỉ xem cô bé có bị gì không.
“Thì tại... anh đi nhanh qua chứ bộ. Em đuổi theo không kịp.”
“Ai bảo em chạy theo, đi ra cổng đợi anh trước không được hả?”
Nghe cái dọng xẵng lè của anh, Hạ Chi ấm ức vô cùng: “Thì, thì em tưởng anh quên mất em rồi mà. Sáng đến giờ, anh có thèm quan tâm đến em đâu.”
“...”
Khánh Minh thật không biết phải làm sao.
Có thể nói là, hôm qua nói ra mấy lời kia bây giờ đã hối hận rồi không? Thật không thể nào có thể đối mặt với cô nhóc này được nữa mà. Đã không quan tâm lại còn chạy theo hắn làm gì? Là sợ hắn bỏ cho đi bộ đến trường đấy à?
Khánh Minh không trả lời, đưa tay phủi đi mấy vết bẩn còn lấm lem trên quần áo Hạ Chi rồi đỡ cô bé đứng lên, nói sang chuyện khác:
“Em có đau chỗ nào không? Có đụng trúng mấy vết thương không?”
Hạ Chi lắc đầu, nhưng mà mắt đang sắp ngập nước rồi.
“Thật không đấy, thật sự không đụng trúng mấy chỗ đau sao?”
“Không có.” Hạ Chi vẫn lắc đầu.
“Thế sao mặt mày lại thế này rồi hả?” Khánh Minh véo lên chóp mũi Hạ Chi, cái mặt nhỏ đang mếu xệch cả lên.
“Thì tại, anh bỏ mặc em mà.”
Tuy là không đụng trúng chỗ đau, Hạ Chi cũng chỉ vấp một cái vẫn chưa có té, là do cô bé cố tình ăn vạ thôi. Nhưng mà cả người cô bé còn đau ê ẩm là thật, lại còn đuổi theo anh nữa, còn anh thì đi nhanh ơi là nhanh không đợi người ta.
Khó khăn lắm mới đợi được anh nói thích mình, mà nói xong thì sáng ra anh lại không quan tâm đến người ta nữa cơ, đúng là thấy ghét mà.
Khánh Minh thoáng bần thần, nhưng nhìn đến cái mặt nhỏ đang mếu, hắn chỉ có thể thở dài, đành chịu vậy:
“Thôi được rồi, anh xin lỗi. Giờ đi nhanh lên này, sắp trễ học rồi đấy.”
Khánh Minh nói xong liền nắm lấy tay Hạ Chi đi nhanh lấy xe, suốt đoạn đường còn lại cũng chẳng dám buông tay ra nữa.
...
Hạ Chi ngoan ngoan ngồi phía sau xe, ngoan ngoan ngồi yên rất lâu. Nhưng lòng cô bé có nhiều chuyện lắm, có mấy lời muốn hỏi anh nhưng nhìn anh lạnh lùng quá cô bé cũng chẳng dám. Thật không biết tại sao hôm qua anh lại bảo không muốn quan tâm đến cô nữa? Không biết liệu anh có đang giận gì không? Có phải, còn chuyện gì mà cô bé không biết hay không? Còn có, có mấy lời muốn nói cho anh biết nữa... Mà, mà anh có vẻ không muốn nói chuyện thì phải làm sao?
Nghĩ mông lung một hồi rồi mãi nhìn ngắm những táng lá phượng vĩ xanh mướt bên đường, hai mắt Hạ Chi bắt đầu mơ màng, cái đầu nhỏ gật gù.
Hạ Chi không hay thức khuya đâu, nhưng mà, hôm qua tại vì lời anh nói làm cô bé không ngủ được mấy.
Vậy là, người nào đó đang chìm trong nỗi bộn bề với tỷ tỷ những câu hỏi trong đầu thì, tự dưng cảm nhận được có hai cánh tay đang vòng qua hông mình. Có một cái mặt nhỏ đang tựa lên lưng hắn.
Lại nữa rồi, con nhóc này đúng là chỉ biết ngủ thôi mà.
Có người, lại ngủ quên mất rồi.
Khánh Minh vẫn im lặng như thế, từng vòng quay xe đạp như mang theo thật nhiều nỗi muộn phiền.
Người ta là thật sự không thích mình sao? Nếu không thích tại sao không trốn tránh?
Liệu, có phải bản thân đã trở thành một trong những lựa chọn của người ta không? Vẫn thích mình, nhưng vẫn có người khiến cô bé ấy thích hơn? Trong mắt người ta, hắn chỉ là một thứ đồ thay thế chưa cần dùng đến thôi sao?
Giá mà, có thể đọc được suy nghĩ của ai đó. Hắn đã chẳng đắn đo rồi lại lo sợ đến thế này.
...