Thác Bạt Kỳ thầm nghĩ, Ký Bắc Vương này thật đúng là không biết thu liễm! Có điều hắn ta quả thật cũng có tư cách để cuồng vọng, sớm nghe nói quyền thế của mấy thế gia đại tộc ở hoàng triều Thịnh Vinh đã ảnh hưởng đến quyền thế hoàng thất, xem ra xác thật là có việc này. Như vậy cũng tốt, hoàng triều Thịnh Vinh càng loạn, đối với Đảng Ngụy bọn họ mà nói lại càng hữu ích.
“Không biết nay Thiên vương gia tìm đến bổn hoàng tử là vì chuyện gì?” Thác Bạt Kỳ cũng không quanh co lòng vòng, hắn trực tiếp hỏi ý đồ đến đây của Hách Vu Thiên, lén lút đến dịch quán tìm hắn, còn không cho người thông truyền.
“Bổn vương biết trong lòng Kỳ hoàng tử đối với hoàng thượng có oán, đặc biệt đến trợ giúp Kỳ hoàng tử.”
Đến giúp hắn à? Thác Bạt Kỳ không phải đứa nhỏ ba tuổi, tự nhiên là biết sự trợ giúp trong miệng Hách Vu Thiên nhất định có điều kiện và giá của nó, hơn nữa cái giá này tuyệt đối sẽ không nhỏ.
“Không biết Vương gia có chỗ nào cần bổn hoàng tử tương trợ?” Thác Bạt Kỳ không định đáp ứng Hách Vu Thiên, cũng không tính bác bỏ mặt mũi của Hách Vu Thiên, Hách Vu Thiên và Dạ Hoằng Nghị hắn đều không muốn đắc tội.
“Ha ha…” Hách Vu Thiên chỉ cười, nhưng không lên tiếng, hắn ta dần dần đến gần Thác Bạt Kỳ, hắn ta tới gần khiến Thác Bạt Kỳ có dự cảm không tốt rất mãnh liệt.
“Ngươi…” Lúc lưỡi dao lạnh như băng dán lên cổ mình, Thác Bạt Kỳ hoàn toàn ý thức được nguy hiểm, hành động của Hách Vu Thiên căn bản không ở trong dự liệu của hắn! Hắn ta muốn giết hắn?! Thác Bạt Kỳ tuy rằng dự liệu được phải trả giá, nhưng không nghĩ tới thứ Hách Vu Thiên muốn lại là mạng của hắn.
Võ công của Hách Vu Thiên hiển nhiên ở trên Thác Bạt Kỳ, hắn ta chế trụ Thác Bạt Kỳ, để cho hắn mất đi sức phản kháng, thanh chủy thủ đặt ở trên cổ Thác Bạt Kỳ hiện giờ đang uy hiếp sinh mệnh Thác Bạt Kỳ.
“Ha ha… nếu sau chuyện Yến công chúa, Kỳ hoàng tử cũng xảy ra việc ngoài ý muốn ở trong kinh thành, không biết hoàng đế Đảng Ngụy có thể bởi vì chuyện này mà tức giận không đây? Như vậy biên cảnh hai nước nhất định lại phải phân tranh, Dạ Hoằng Nghị sẽ lại nên đau đầu, ha ha… Kỳ hoàng tử ngươi an nghỉ mà đi Địa phủ trình diện đi, bổn vương sẽ không quên ngươi đâu.”
Nói xong, Hách Vu Thiên nắm chặt tay, lưỡi dao đang muốn cứa cổ Thác Bạt Kỳ, thì một trận tiếng bước chân truyền đến.
“Thế tử gia, ngài chậm một chút, chậm một chút…” Thanh âm đã ở ngoài cửa.
Hách Vu Thiên không thể không thu hồi lưỡi dao mình đang muốn hạ xuống, giấu chủy thủ vào trong tay áo. Nếu sau đó xuống tay, hắn ta không có thời gian chạy trốn, sẽ bị phát hiện.
Một giây sau, cửa phòng bị mở ra, ngoài cửa phòng là Quân Mặc Thần Quân Kiệt hầu hạ bên cạnh hắn.
“Khụ khụ khụ… Vương gia, sao ngài lại ở đây… khụ khụ khụ… thật là khéo.” Quân Mặc Thần vừa nói vừa ho, có lẽ là lúc lên lầu bị mất sức, khiến hắn lúc này còn chưa hít thở thông thuận.
Quân Kiệt nhanh chóng đưa trà nhuận hầu cho thế tử gia, để thế tử gia uống một ngụm.
Lại đưa khăn tay bằng bông, khẽ lau miệng.
Tiếp tục đưa lên một viên thuốc, để thế tử gia ngậm lấy.
Quân Kiệt giống như cái rương bách bảo, cái gì cũng đều có thể móc ra từ trên người. Làm thị vệ thiếp thân của thế tử gia chính là phải hiểu biết nhiều hơn thị vệ nhà người ta một chút, còn phải kiêm cả làm bảo mẫu.
Không khí khẩn trương bởi vì động tác liên tiếp của thế tử gia mà trở nên có chút kỳ quái, trên trán Thác Bạt Kỳ còn ra mồ hôi lạnh, tuy rằng không biết Quân Mặc Thần đột nhiên đến thăm là vì cái gì, nhưng nếu vừa rồi không phải hắn đến đúng lúc, thì hiện giờ sợ rằng hắn ta đã là một cỗ thi thể.
“Thế tử gia sao lại đột nhiên đến dịch quán?” Hách Vu Thiên nhíu mày hỏi, sao lúc này Quân Mặc Thần lại đột nhiên xuất hiện? Là đúng lúc hay là… cố ý? Nếu như là đúng lúc, vậy chỉ có thể nói vận khí của Thác Bạt Kỳ thật sự rất tốt, nếu như là cố ý, như vậy Quân Mặc Thần làm sao biết được hành động của hắn ta?
“Khụ khụ khụ… đến dịch quán đương nhiên là tìm Kỳ hoàng tử, khụ khụ… Bản thế tử đối với Kỳ hoàng tử vừa gặp đã thương, đặc biệt tìm đến Kỳ hoàng tử để khai thông cảm tình…” Quân Mặc Thần nói, vẫn là vẻ mặt người chết, không diễn cảm, chỉ có thần sắc bị bệnh.
“Gia, không phải là vừa gặp đã thương, mà là mới quen đã thân.” Quân Kiệt uốn nắn lời nói Quân Mặc Thần, cái loại vừa gặp đã thương này, gia vẫn cứ dùng trên người thế tử phi nương nương đi!
“Khụ khụ khụ… không phải đều giống nhau à?” Quân Mặc Thần vô tội nói, “Kết quả không phải bản thế tử tới nơi này tìm Kỳ hoàng tử ư? Đúng rồi, không biết Vương gia tìm đến Kỳ hoàng tử là có chuyện gì?”
“Mục đích mà bổn vương tìm đến Kỳ hoàng tử cũng không khác thế tử là mấy, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, thuận tiện hỏi một chút xem việc tìm kiếm Yến công chúa đã tiến triển đến đâu, nếu có gì cần bổn vương, bổn vương nhất định sẽ tận lực giúp đỡ. Nếu thế tử gia tới tìm Kỳ hoàng tử có việc, vậy ta làm trưởng bối sẽ không quấy rầy hai người trẻ tuổi các ngươi.”
Quân Mặc Thần xuất hiện hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của Hách Vu Thiên, khiến hắn ta không thể không buông tha ý niệm giết chết Thác Bạt Kỳ trong đầu, ít nhất hôm nay thì không thể.
“Khụ khụ… Vương gia là gừng càng già càng cay, già nhưng chí chưa già, không hề thua người trẻ tuổi chút nào, càng không cần nói đến người sắp chết như bản thế tử đây, khụ khụ khụ…”
Hách Vu Thiên nghe vậy trong lòng cả kinh, thầm nghĩ, Quân Mặc Thần này, là đang ám chỉ hắn cái gì? Nói thật, hắn không thích Quân Mặc Thần, bởi vì hắn ta và cha mình giống nhau, tự cho là thanh cao, năm đó Quân Vô Ý rõ ràng bị Dạ Hoằng Nghị lợi dụng, hiện tại lại vẫn khăng khăng một mực bán mạng cho Dạ Hoằng Nghị, uổng phí Quân Vô Ý ông ta còn là Chiến thần trong miệng mọi người ngày trước, hắn xem ra căn bản chính là chiến trùng.
“Thế tử gia đừng nói như vậy, tuổi tác bổn vương đã lớn rồi, nhiều lúc cũng rất lực bất tòng tâm.”
“Vương gia thật sự là quá khiêm nhường, trong kinh thành này ai mà không biết… khụ khụ khụ… ai mà không hiểu… Vương gia khí khái anh hùng vẫn không giảm so với trước kia… Nghe nói gần đây Vương gia lại nạp mấy ái thiếp xinh đẹp… khụ khụ khụ… Nghe nói, nữ tử trong phủ Ký Bắc Vương cũng sắp vượt qua cả hoàng cung rồi, cũng không biết… khụ khụ là thật hay giả…”
Nạp thiếp là sự thật, nhưng lời này nghe từ trong miệng Quân Mặc Thần lại không phải chỉ có như vậy.
“Ha ha…” Hách Vu Thiên chỉ biết cười gượng hai tiếng, cười đến khó nghe, “Thời gian không còn sớm, bổn vương còn có công vụ phải xử lý, vẫn nên cáo từ trước. Có rảnh bổn vương sẽ mời thế tử gia và Kỳ hoàng tử đến phủ Ký Bắc Vương ngồi chơi, chúng ta lại tán gẫu với nhau.”
Ký Bắc Vương nói xong cáo từ hai người, đi có chút vội vàng.
Tuy rằng trong cả quá trình trên mặt Ký Bắc Vương đều nở nụ cười, trong lòng lại âm trầm hơn bất kỳ ai.
Ký Bắc Vương vừa đi, trong dịch quán chỉ còn lại Quân Mặc Thần, Thác Bạt Kỳ cùng với hai người thị vệ.
Trên trán Thác Bạt Kỳ còn có mồ hôi lạnh, cả người kinh hồn bất định.
Quân Kiệt thấy Ký Bắc Vương cuối cùng cũng đi, nên nói ngay, “Ký Bắc Vương gia này, căn bản một chút cũng không để hoàng thượng vào mắt, thiếu chút nữa dẫn đến một hồi phân tranh giữa biên cảnh hoàng triều Thịnh Vinh cùng Đảng Ngụy, hắn ta ngược lại vui vẻ tự tại, kết quả không phải chỉ khổ dân chúng biên cảnh à!”
“Khụ khụ khụ… bản thế tử nghĩ, khụ khụ… Kỳ hoàng tử đối với… tình cảnh của chính mình… đại khái đã hiểu rõ, là tiếp tục lưu lại kinh thành làm chuyện vô nghĩa, khụ khụ… hay là sớm quay về Đảng Ngụy có tính toán khác, khụ khụ… Kỳ hoàng tử suy nghĩ cẩn thân. Bản thế tử có thể cứu ngươi một lần, chưa chắc có thể cứu ngươi lần thứ hai.” Quân Mặc Thần thản nhiên nói.
Hách Vu Thiên không phải một người sẽ dễ dàng buông tha như vậy, hắn ta là loại người vì đạt được mục đích sẽ không từ một thủ đoạn nào.
“Ngươi…” Thác Bạt Kỳ ngơ ngẩn nhìn Quân Mặc Thần, không biết vì sao, nam tử tinh thuần như trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian trước mắt này lại cho hắn một loại cảm giác thần bí, “Ngươi vì sao phải cứu ta?”
Thác Bạt Kỳ không nén được nghi hoặc trong lòng.
“Có lẽ, là gia nhàm chán…” Quân Mặc Thần không trả lời chính diện.
“Vậy làm sao ngươi biết Ký Bắc Vương sẽ xuống tay với ta?” Ký Bắc Vương tự mình đến động thủ, ma ốm Quân Mặc Thần này sao lại biết? Trong lòng Thác Bạt Kỳ tràn đầy nghi hoặc.
Quân Mặc Thần vì sao lại biết? Bởi vì Hách Hữu Phong. Hách Hữu Phong lén đem tính toán cùng hành động của Hách Vu Thiên truyền lại cho Quân Mặc Thần biết.
Có điều chuyện này Quân Mặc Thần không cần phải nói cho Thác Bạt Kỳ.
“Điểm này, Kỳ hoàng tử không cần phải biết.”
Quân Mặc Thần không nói, Thác Bạt Kỳ cũng rất tự mình biết mình không hỏi tiếp nữa.
“Bất kể thế nào, hôm nay cũng đa tạ thế tử gia, nếu không có thế tử gia ra tay, bổn hoàng tử hiện giờ sợ là đã bị mất mạng rồi.”
“Khụ khụ khụ… lưu lại tiếp tục đối mặt nguy hiểm hay là rời đi, Kỳ hoàng tử tự mình quyết định, khụ khụ khụ… Bản thế tử chỉ muốn nói vậy, khụ khụ… Quân Kiệt, đẩy gia trở về, gia mệt mỏi, muốn hồi phủ nghỉ ngơi.”
“Vâng, gia.” Quân Mặc Thần đẩy Quân Mặc Thần ra khỏi phòng, chỉ để lại Thác Bạt Kỳ còn lâm vào trầm tư ở bên trong, là muội muội của mình trọng yếu, hay là tánh mạng của hắn trọng yếu, đây là vấn đề mà Thác Bạt Kỳ phải đối mặt.
Chờ rời khỏi dịch quán, Quân Kiệt không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, “Gia, ngài luôn không quan tâm việc này, hôm nay vì sao đặc biệt đến ngăn cản Ký Bắc Vương gia, còn nói vậy với Kỳ hoàng tử?”
Quân Kiệt theo Quân Mặc Thần nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy Quân Mặc Thần quan tâm đến loại chuyện này, cho dù bên ngoài chiến sự ngất trời, có rất nhiều dân chúng bị chịu liên luỵ, thế tử gia cũng sẽ không hỏi tới một câu, thế nhưng hôm nay, thái độ của thế tử gia thật khác thường.
Trừ phi sự tình có quan hệ đến vương phủ, có quan hệ với Vương gia Vương Phi, bằng không gia bọn hắn cũng lười biết…
Chậm đã…
Quân Kiệt bỗng nghĩ tới điều gì, “Gia, có phải bởi vì Yến công chúa là bị thế tử phi nương nương bắt đi, cho nên gia mới nhúng tay chuyện này không?”
Quân Kiệt thầm nghĩ, Kỳ hoàng tử vẫn luôn không từ bỏ ý định truy xét chuyện Yến công chúa mất tích, đây đối với thế tử phi mà nói, hoặc nhiều hoặc ít chính là một uy hiếp.
Nếu Kỳ hoàng tử thật sự bị Ký Bắc Vương gia giết chết, chuyện của Kỳ hoàng tử và Yến công chúa sẽ trở thành mầm tai vạ của hai nước, đến lúc đó vẫn sẽ bị truy xét ra.
Tốt nhất chính là khiến Kỳ hoàng tử tự mình mang theo tin tức Yến công chúa mất tích trở lại Đảng Ngụy đi, cứ như vậy cho dù là hoàng đế Đảng Ngụy cũng không thể nói gì. Bởi vì là con trai của mình làm mất muội muội, ông ta có thể tìm ai để nói lí đây?
Quân Mặc Thần tựa vào trên nệm êm, nhắm hai mắt, chậm rãi nói một câu, “Lắm miệng.”
“Gia, ngài nói cho thuộc hạ đi…” Quân Kiệt tràn đầy lòng hiếu kỳ, mặc dù chính hắn cũng nghĩ ra đại khái, nhưng luôn cảm giác mình còn chưa hiểu được toàn diện, chuyện này, đầu óc của hắn cũng không đủ dùng, hắn vẫn muốn gia nhà bọn họ chính mồm nói cho hắn biết.
“Quân Kiệt…”
“Vâng?”
“Gần đây có phải gia rất nuông chiều ngươi rồi không, hử?”
“Không, không… Thuộc hạ đỡ gia lên xe ngựa, gia ngài kiềm chế chút…”
“Ừm…”
Kỳ thật Quân Kiệt đoán được đại khái, giữ lại người sẽ uy hiếp đến thế tử phi của hắn, Quân Mặc Thần tất nhiên là phải nghĩ biện pháp giải quyết, nữ nhân của hắn, hắn tất nhiên sẽ toàn lực bảo hộ.
—— Lời tác giả ——
Quân Kiệt: Khuyết gia, ngày mai thêm một vạn được không?
Tử Khuyết: (nhìn ngón tay) được… được rồi…
Quân Kiệt: sao lại miễn cưỡng như vậy?
Tử Khuyết: không biết phải viết tới khi nào mới có thể viết xong…
Quân Kiệt: yên tâm, gia nhà ta không gấp, ta tuyệt đối cũng không vội!
Tử Khuyết: thật sự?
Quân Kiệt: đương nhiên, cơ mà điều kiện tiên quyết là, ngươi phải nhanh cho gia nhà chúng ta ôm được mỹ nhân về.
Tử Khuyết: …