Mục lục
Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dĩ nhiên.” Vân Thanh Nhiễm nặng nề gật đầu, bộ dạng của nàng giống như là đùa giỡn sao?

Quân Mặc Thần cau mày, tiến tới bên tai Vân Thanh Nhiễm nói: “Nhiễm Nhi, có phải nàng đang xấu hổ hay không?”

“Không có!” Vân Thanh Nhiễm không được tự nhiên phủ nhận.

“Thật không có?” Quân Mặc Thần nghi ngờ nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm: “Nhưng mà Nhiễm Nhi, cổ của nàng đỏ ửng rồi!”

“Lâu rồi không có phơi nắng, nên có thể ta quá nhạy cảm với ánh mặt trời.” Vân Thanh Nhiễm ổn định ung dung hồi đáp, cũng không biết cổ của mình đỏ ửng là thật hay giả.

“Thật sao, vậy để cho vi phu tỉ mỉ tới coi thử Nhiễm Nhi một chút, xem rốt cuộc có phải da mẫn cảm hay không.” Quân Mặc Thần vừa nói người cũng càng ngày càng đến gần, bày ra một bộ dáng muốn tiến hành kiểm tra Vân Thanh Nhiễm.

Mắt thấy Quân Mặc Thần sắp hôn lên đến nơi rồi.

“Khụ khụ!” Hán Vương gia không thể không dùng tiếng ho khan để nhắc nhở hai vị chủ tử trước mắt một chút, ông không phải cố ý không thức thời tới quấy rầy hai vị chủ tử giữa ban ngày ban mặt **, mà ông có chuyện muốn báo cáo.

Lập tức Vân Thanh Nhiễm lui ra mấy bước, cách xa Quân Mặc Thần.

“Nghĩa phụ, ngài có chuyện gì vậy?”

Trong lòng Hán Vương gia biết rõ cười trộm, lại không dám cười quá rõ ràng, nhìn đôi vợ chồng son một chút.

“Chủ tử, phu nhân, mới vừa rồi khi ám vệ đi xuống núi thu thập tình báo nhặt được một người, bởi vì nhất thời không biết xử lý như thế nào, nên tới thỉnh giáo chủ tử cùng phu nhân.” Hán Vương gia báo cáo.

“Nhặt được một người? Người nào?” Quân Mặc Thần hé mắt.

“Là Lạc Mộng Vân nữ nhi của Lạc thần y – Lạc Quyền Phong.” Hán Vương gia trả lời.

“A... Ta nhớ ra rồi, không phải chính là cái vị tự định chung thân cùng phu nhân kia sao!” Quân Mặc Thần vừa nói vừa có thâm ý khác nhìn Vân Thanh Nhiễm, Nhiễm Nhi, đây chính là nợ phong lưu của nàng nha!

“Hôm đó Lạc tiểu thư tự tiện chủ trương nói là cùng phu nhân... Ặc, là cùng công tử Vân Thanh do phu nhân nữ giả nam trang tự định chung thân, sau đó bị Lạc thần y đuổi ra khỏi nhà, từ đó lưu lạc đầu đường.” Hán Vương gia giải thích.

Vân Thanh Nhiễm nghe vậy nhớ lại nói: “Không lâu sau đó ca ca liền tới tìm ta, còn mang Lục hoàng tử phi tới thuyết phục Lạc thần y, hiểu lầm được cởi bỏ Lạc thần y không nói hai lời đáp ứng chữa trị cho Mặc Thần, sau đó ta liền cùng Mặc Thần vào sâu trong cốc bế quan.”

“Y thuật Lạc thần y cao minh, ngày thường tính cách nhưng có chút bảo thủ, vô cùng chú trọng gia phong, gia giáo lại nghiêm khắc, Nhị công tử cường bạo (cưỡng bức) Di nương của ông ta, may mắn không bị nhiều người biết, chỉ dừng lại phục vụ bằng gia pháp, nhốt vào sau núi để cho hắn ở phía sau núi dốc lòng học y, không cho phép hắn bước vào từ cửa lớn sơn trang Bình Nguyệt, vị tiểu thư Mộng Vân kia lại ở dưới tình huống danh không chính ngôn không thuận tự định chung thân với nam tử khác, còn ở ngay trước mặt thành chủ nói ra, Lạc thần y không nén được tức giận, không nói hai lời liền cho người đuổi nàng ta ra khỏi cửa.”

Chuyện này vốn có quan hệ không lớn với Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, ngày ấy Vân Thanh Nhiễm cứu Lạc Mộng Vân khỏi tay Lạc Diệc Bình, không có ý cần nàng ta báo đáp lại nàng, Lạc Mộng Vân lại tự mình nói có phương pháp có thể giúp được Vân Thanh Nhiễm, lại còn làm ra vẻ khôn ngoan nói mình cùng “công tử Vân Thanh” đã tự định chung thân rồi, dùng cái này để bức bách phụ thân mình ra tay cứu Quân Mặc Thần.

Nàng ta cảm thấy mình làm như vậy mình có thể một mũi tên hạ hai con chim, không những có thể hoàn toàn rời khỏi sơn trang Bình Nguyệt, còn có thể giúp được “công tử Vân Thanh”, làm cho hắn rủ lòng thương xót, đổi lấy một đoạn nhân duyên. Nàng ta cho là như vậy thì mình có thể cùng “công tử Vân Thanh” anh tuấn tiêu sái sống bên nhau trọn đời.

“Bây giờ nàng ta đang ở nơi nào?”

“Người đang ở trong biệt viện, có điều đã hôn mê, do đói mà bất tỉnh.”

“Nếu như ta nhớ không lầm, y thuật của nàng ta cũng không tệ lắm, cho dù bị Lạc Quyền Phong đuổi ra khỏi nhà, nàng ta vẫn còn có tay nghề trong người, không đến nỗi luân lạc không có nổi cơm ăn chứ?”

Lạc Mộng Vân cho dù chỉ học được hai ba phần y thuật của Lạc Quyền Phong, cũng đủ cho nàng ta đi mở y quán làm một vị đại phu sống qua ngày rồi, dân phong hoàng triều Thịnh Vinh rất cởi mở, không có ràng buộc nữ nhi gia (con gái của một gia đình) chỉ có thể đợi ở trong khuê phòng, nữ tử có tài giống vậy đều được người tôn kính, nếu không Lạc Quyền Phong cũng không dạy y thuật cho Lạc Mộng Vân.

“Cái này ta cũng không biết, có lẽ là bị chiến sự ảnh hưởng dẫn đến lang bạc kỳ hồ (*sống đầu đường xó chợ) cũng nên, thời điểm người của chúng ta phát hiện ra nàng ta đang ở trạng thái hôn mê, cho người ta kiểm tra, phát hiện ra là nàng ta đói quá mà bất tỉnh, lại nghĩ Lạc Quyền Phong phụ thân nàng ta đã cứu chủ tử, nên mới mang nàng ta trở lại trước, ta đã bảo người cho nàng  ta uống một ít nước cháo.” Hán Vương gia hỏi ý kiến Quân Mặc Thần:” Chủ tử, Nữ tử này nên xử lý như thế nào đây?”

Quân Mặc Thần chậm dãi nở nụ cười:” Chuyện này hỏi ta làm gì? Nàng ta là ‘Tình nhân’ của Nhiễm Nhi mà, đương nhiên phải hỏi ý kiến của Nhiễm Nhi một chút, không biết nữ tử “lộ thủy nhân duyên” (chỉ mối tình duyên ngắn ngủi, mang tính tạm thời) này, “công tử Vân Thanh” định xử lý như thế nào đây?”

“Nói thế nào Lạc Quyền Phong cũng đã cứu gia chúng ta, mặc dù nói, có vài người nửa chừng đã bỏ dở, nhưng không phải là do Lạc thần y người ta sai đúng không?” Vân Thanh Nhiễm quay về phía Quân Mặc Thần cười rạng rỡ.

Hán Vương gia nhìn tình cảnh người cười ta cũng cười của hai người như vậy, luôn cảm giác thấy cánh tay trong ống tay áo của mình nổi không ít da gà.

“Vậy rốt cuộc là nên xử lý vị Lạc tiểu thư này như thế nào đây?” Hai người các ngươi có thể cho ta một đáp án chuẩn xác được không? Ta đây cũng một bó tuổi rồi!

“Nhiễm Nhi, không bằng chúng ta đánh cuộc đi, như thế nào?” Quân Mặc Thần bỗng nhiên đề nghị.

“Đánh cuộc? Đánh cuộc gì?” Vân Thanh Nhiễm nghi ngờ nhìn Quân Mặc Thần.

“Lạc Mộng Vân này ta tin tưởng nhất định phu nhân sẽ đồng ý cứu, chỉ dựa vào một điểm nàng là nữ nhi của Lạc Quyền Phong, nếu không cứu chúng ta thật sự thành người bất nhân bất nghĩa rồi, nhưng mà người này nếu cứu, sợ rằng nàng ta sẽ không chịu bỏ đi đâu, chúng ta đánh cuộc một ván là giờ đây ‘công tử Vân Thanh’ có thể thoát khỏi Lạc Mộng Vân hay không.”

“Thoát khỏi Lạc Mộng Vân?” Vân Thanh Nhiễm đại khái hiểu được ý tứ của Quân Mặc Thần.

“Đúng, chẳng lẽ nàng quên, nàng ta đối với nàng ‘một lòng say mê’ như thế nào sao? Hiện giờ nàng ta đến bước đường cùng, gặp được nàng, dựa theo lẽ thường nhất định bám nàng không buông, với điều kiện là nàng không được tiết lộ thân phận nữ nhi của mình khiến cho vị Lạc tiểu thư này buông tha nàng. Nếu như có thể, vậy thì ta sẽ không hướng nàng thu hồi, nếu không có thể, thì nàng sẽ phải thực hiện cam kết đối với ta.” Trong lòng Quân Mặc Thần thầm nói: Tiểu lừa gạt nói một đằng làm một nẻo! Tiểu lừa gạt!

“Có gì không thể?” Dù sao nàng cũng đang rất nhàn rỗi, thân thể còn phải cần một khoảng thời gian nữa mới khôi phục, bọn họ còn phải ở trong biệt viện này một đoạn thời gian nữa.

“Vậy thì được rồi, Hán Vương gia, làm phiền ngài cho người chiếu cố Lạc tiểu thư được nhặt về trước, nếu người tỉnh lại hãy nói là công tử Vân Thanh Vân đã cứu nàng ta, ngoài ra, hãy đi làm mấy bộ nam trang cho phu nhân.” Quân Mặc Thần dặn dò Hán Vương.

Lão Hán Vương khẽ rụt cổ, được rồi, chủ tử và phu nhân “Đấu tranh” ông cũng không cần chen vào.

Lạc Mộng Vân hoảng hốt mở mắt ra, đập vào mắt là một gian sương phòng lịch sự tao nhã, nàng đứng dậy, thấy trên người mình đang đắp áo ngủ bằng gấm, y phục trên người mình cũng đã có người đổi qua.

Nàng đang muốn đứng dậy, thì thấy có một nha hoàn đang bước vào:” Lạc tiểu thư, người không nên đi lung tung, thân thể của người còn rất yếu.”

“Ngươi là ai, làm sao ngươi biết ta họ Lạc?” Lạc Mộng Vân nghi ngờ quan sát nha hoàn trước mắt, nàng không biết mình đã đến nơi nào.

“Là Vân công tử của chúng ta mang Lạc tiểu thư về, ta là một nha hoàn, chẳng qua chỉ phụng mệnh làm việc thôi.”

“Vân công tử? Vân công tử nào vậy?”

“Là Vân Thanh Vân công tử.”

“Là chàng?” Lúc này cặp mắt Lạc Mộng Vân lấp lánh ánh sáng: “Bây giờ người ấy đang ở đâu?”

“Công tử có chuyện phải xử lý, Lạc tiểu thư đừng chờ đợi uổng công.” Nha hoàn trả lời.

“Vậy lúc nào chàng tới gặp ta?” Lạc Mộng Vân gấp gáp hỏi.

“Việc này nô tỳ cũng không biết, ngoài ra nô tỳ cảnh cáo Lạc tiểu thư, Lạc tiểu thư đừng ra khỏi viện tử này, nếu làm hư quy củ của công tử, nô tỳ cũng không đảm đương nổi.”

Cái này gọi là có tâm phòng bị người, Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm đối với Lạc Mộng Vân không hiểu rõ, cứu nàng, nhưng cũng không muốn rước lấy phiền toái, Quân Mặc Thần liền cho người an bài nàng ta ở trong sương phòng của một biệt viện, tránh đưa tới phiền toái không cần thiết.

Về phần giao tiếp với Lạc Mộng Vân, thì giao cho Vân Thanh Nhiễm đến xử lý, đây cũng chính là nội dung bọn họ đánh cuộc.

“Ta đã biết, cám ơn ngươi, nếu như Vân công tử tới, làm phiền ngươi báo cho ta biết trước một tiếng.” Như vậy nàng mới có thể chuẩn bị tốt mọi thứ.

“Nô tỳ đã biết.”

Lạc Mộng Vân cầm trang sức trong phòng, trong lòng có một chút vui vẻ, tưởng rằng xui xẻo của mình đã chấm dứt, ông trời đã rủ lòng thương xót nàng, sau khi cho nàng nếm hết mọi khổ sở, rốt cuộc cũng được gặp lại công tử Vân Thanh!

Lạc Mộng Vân ăn chút thức ăn, rồi tô điểm hóa trang cho mình, buổi trưa chờ ở trong phòng, cuối cùng sẽ đến lúc gặp “công tử Vân Thanh”.

Lạc Mộng Vân thấy Vân Thanh Nhiễm nữ giả nam trang, lộ ra thẹn thùng của nữ nhi gia nói: “Vân công tử, từ biệt mấy tháng, không biết gần đây có khỏe không?”

“Ta rất khỏe, ngược lại là ngươi, tại sao ngươi phải rơi vào tình cảnh như vậy? Không phải ngươi biết một chút y thuật sao?” Vân Thanh Nhiễm ngồi xuống trong phòng, hỏi han tình cảnh của Lạc Mộng Vân, công việc bây giờ của nàng chính hỏi xem Lạc Mộng Vân cần hỗ trợ cái gì, hết lòng như vậy, coi như là vì trả phần ân tình phụ thân nàng ta cứu Mặc Thần.

Nếu như nàng ta thiếu tiền, nàng có thể cho nàng ta một khoản tiền, hoặc là có thể tìm một nơi ổn định mở cho nàng ta cái y quán, giúp cho nàng ta có thể tự nuôi mình sống an ổn qua ngày.

Chờ mấy ngày nay mới được gặp Vân Thanh Nhiễm, nước mắt Lạc Mộng Vân khẽ rơi xuống, mỹ nhân rơi lệ, bộ dáng làm cho người ta cực kỳ thương tiếc: “Ngày đó, ta vì giúp công tử giúp một tay, chọc phụ thân tức giận, bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà, vốn chút y thuật này của ta, tìm được một công việc trong y quán cũng không có vấn đề gì, ai ngờ ở y quán không tới hai ngày, liền gặp một tên đăng đồ tử (tên rê xồm), muốn lừa gạt ta, nạp ta làm thiếp, ta không theo, hắn định cường bạo ta, ta sợ, liền trốn, Cảnh Vương làm loạn, ta bất hạnh trốn vào trong trại lính, rồi bị cho là gian tế bị bắt đi...”

Nói tới chỗ này, Lạc Mộng Vân đã khóc không ra tiếng, Vân Thanh Nhiễm đưa một cái khăn cho Lạc Mộng Vân, để nàng ta lau nước mắt.

Sau khi Lạc Mộng Vân lau nước mắt liền nói tiếp: “Sau đó ta thừa dịp hai hai quân giao chiến mới trốn thoát, một đường chạy trốn, ai ngờ mới ra khỏi hang hổ lại vào ổ sói, bị người của thanh lâu bắt đi, bức ta làm kỹ nữ, ta không theo, bọn họ liền không cho ta cơm ăn, nhốt ta ở trong phòng chứa củi, bỏ đói ta mấy ngày, may mắn được một vị tỷ muội tương trợ, ta mới trốn thoát, nhưng lúc đó tinh thần và sức lực của ta đã cạn kiệt, đói bất tỉnh trên đường, sau khi tỉnh lại người cũng đã ở chỗ này rồi...”

Nước mắt Lạc Mộng Vân không ngừng rơi xuống.

Lạc Mộng Vân khóc một lúc lâu, một bên cầm khăn chấm nước mắt của mình, một bên liếc trộm Vân Thanh Nhiễm, nhưng không thấy hắn tiến lên an ủi nàng, có chút thất vọng.

Vân Thanh Nhiễm xoa nhẹ huyệt thái dương của mình, nàng ta không đi viết văn thật sự quá đáng tiếc nha, phim truyền hình bi kịch lúc tám giờ cũng không xuất sắc được như của nàng ta vậy.

“Ồ? Trước là bị người ta cưỡng ép làm thiếp, lại bị cho là gián điệp bị bắt đi, cuối cùng thiếu chút nữa là lưu lạc thanh lâu, cảnh ngộ Lạc tiểu thư gặp phải thật khiến người ta đồng tình, chỉ là ta hơi nghi hoặc một chút, chuyện bị người cưỡng ép làm thiếp ta sẽ không hỏi nhiều, nhưng chuyện bị cho là gian tế bắt đi, hẳn là sẽ bị nghiêm hình tra khảo, trên người nhất định để lại không ít vết thương do bị roi đánh, ít nhất sẽ bị in dấu, bởi vì đây là quy củ, một khi gian tế bị bắt, việc đầu tiên làm chính là ở trên người hắn in lại dấu vết, như vậy cho dù là người có trốn thoát, ngày khác cũng không thể làm gian tế tiếp, không biết Lạc tiểu thư được in dấu ở đâu vậy?”

Lạc Mộng Vân ngẩn ra, nàng là tiểu thư ở trong khuê phòng, đi theo phụ thân học tập y thuật, nào biết còn có chuyện như vậy.

Nàng nuốt một cái: “Dấu ấn ở trên người ta, chẳng qua là nam nữ khác biệt, không tiện để cho công tử xem.”

“Ồ? Phải không? Lạc tiểu thư chớ để ý, thủ hạ của ta có thể xóa bỏ dấu ấn ở trên người đi, nếu Lạc tiểu thư bị người ta in lên loại dấu vết lăng nhục này, Vân mỗ nhất định tận tâm tận lực giúp đỡ ngươi xóa bỏ nó đi, Lạc tiểu thư cảm thấy thế nào?” Vân Thanh Nhiễm mỉm cười hỏi.

Rốt cuộc trên người Lạc Mộng Vân có bị in dấu hay không, nàng không cần cởi y phục của nàng ta ra cũng có thể biết rõ ràng!

Lạc Mộng Vân ngẩn ra, cắn môi nói: “Vậy làm phiền Vân công tử rồi.”

“Lạc tiểu thư không nên khách sáo, phụ thân Lạc tiểu thư là đại ân nhân đã cứu bạn tốt của ta, hiện giờ Lạc tiểu thư bị người khác ức hiếp, ta không có đạo lý ngồi yên không để ý đến đúng không, không biết tên đăng đồ tử đã ức hiếp Lạc tiểu thư kia tên họ là gì, ta đây sẽ cho người đi trừng trị người nọ thật tốt, giúp Lạc tiểu thư người trút giận.”

“Ta, không rõ lắm, chỉ biết là người nọ họ... Khưu, lúc ấy ta vội vã chạy trốn, đối với người nọ cũng không có quá nhiều ấn tượng.” Lạc Mộng Vân trả lời.

“Vậy Lạc tiểu thư có còn nhớ rõ lúc ấy ngươi dừng chân ở trong y quán nào không?” Cái này ngươi cũng không thể nói là ngươi không biết nhé, chính mình đi tới huyện nào thành nào cũng không biết, có chút nói không thông nhỉ?

“Là huyện Thanh Tâm.” Lạc Mộng Vân trả lời.

Lạc Mộng Vân thấy “công tử Vân Thanh” quan tâm như vậy mình, trong lòng rất là cao hứng.

“Huyện Thanh Tâm là một huyện lớn, nếu như giúp Lạc tiểu thư báo thù chính là mò kim đáy biển rồi,” Vân Thanh Nhiễm tiếc rẻ nói nói: “Vậy Lạc tiểu thư có thể còn nhớ mình là ở nơi nào bị người ta cho là gian tế bắt đi không?”

“Là ở khu vực gần bãi Độ Hà.” Trước đó nàng từng nghe người ta nói qua quân đội của triều đình đánh một trận ác liệt với phản thần Cảnh vương ở khu vực bãi Độ Hà, liền lặng lẽ ghi tạc đáy lòng.

“Ngươi có biết dẫn quân là vị tướng quân nào không? Là người của Cảnh Vương hay là người của Triều đình?”

“Không biết, mỗi ngày ta đều bị tra tấn, chưa từng thấy qua một nhân vật quan trọng nào.”

“Vậy ngươi còn nhớ phía dưới khôi giáp (áo giáp) của binh lính bắt ngươi là màu đỏ hay là màu xanh chứ? Nếu là màu đỏ, chính là người của triều đình, nếu là màu xanh chính là người của Cảnh vương, mỗi ngày Lạc tiểu thư đều bị những binh lính đáng hận kia tra tấn, mỗi ngày đều gặp, hẳn là có chú ý tới. Cho dù Vân mỗ không thể tìm được người nào ngày đó đánh đập Lạc tiểu thư dữ dội, vậy tìm đến một người của quân đội đó để cho Lạc tiểu thư trút giận một chút cũng tốt.”

“Là màu xanh.” Nếu hai quân giao chiến ở bãi Độ Hà, nàng có nói là màu xanh da trời hay là màu đỏ cũng không có quan hệ.

“Nếu vậy còn thanh lâu kia, là thanh lâu nào đã bắt ngươi đi, Vân mỗ tự nhiên sẽ vì Lạc tiểu thư báo thù rửa hận.” Vân Thanh Nhiễm nhẹ nhàng cười, tiếp tục hỏi mọi chi tiết dọc theo chặng đường của Lạc Mộng Vân.

“Là...” Trong lòng Lạc Mộng Vân khẽ suy tư một chút vấn đề này, sau khi sửa sang suy nghĩ lại thật tốt, sau đó cẩn thận trả lời: “Là Phiêu Hương viện của thành Cam Châu, là một thanh lâu nổi danh nhất địa phương.”

Lạc Mộng Vân nói xong, ngưng mắt nhìn “công tử Vân Thanh”, chờ đợi động tác kế tiếp của hắn.

Không chờ được hắn tiến tới một bước an ủi, lại thấy hắn đứng lên, đi tới cửa, bảo một nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa cầm tới cho hắn một tấm bản đồ.

Lạc Mộng Vân buồn bực, hắn muốn bản đồ làm gì, định lập tức phái người lên đường báo thù cho nàng sao? Lạc Mộng Vân cúi đầu cười ngọt ngào, lão thiên gia đối xử với nàng thật không tệ, vì nàng đưa tới một vị Vân công tử tình thâm nghĩa trọng thắm thiết, phong thần anh tuấn, văn thao vũ lược như vậy.

Một lát sau, Vân Thanh Nhiễm cầm lấy bản đồ đi trở về đến trước mặt Lạc Mộng Vân, đặt bản đồ ở trước mặt Lạc Mộng Vân.

“Thành Tứ Phương ở chỗ Thịnh Vinh Hoàng triều giao tiếp cùng Bắc Yến, chính là chỗ này.” Vân Thanh Nhiễm chỉ vào một tòa thành trì nằm ở vị trí trung ương trên bản đồ cho Lạc Mộng Vân:” Mà huyện Thanh Tâm ngươi nói là ở chỗ này, ở hướng tây nam của Thành Tứ Phương, hơn nữa chặng đường cũng không xa, ngươi vừa mới bị phụ thân mình đuổi ra khỏi nhà, theo như tính tình phụ thân ngươi, hẳn sẽ không cho ngươi quá nhiều lộ phí, thậm chí có thể sẽ không cho ngươi lộ phí, dọc theo con đường này phải đi ngang qua nhiều huyện thành như vậy, nhưng mãi cho đến huyện Thanh Tâm nàng mới nghỉ ngơi hành nghề chữa bệnh.”

Lạc Mộng Vân nghe thấy Vân Thanh Nhiễm nói chợt giật mình: “Vân, Vân công tử, chàng nói chuyện này, là có ý gì, chàng hoài nghi ta ư?”

Lạc Mộng Vân điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Thanh Nhiễm, trong mắt có nước mắt chực trào ra.

“Mà bãi Độ Hà là ở chỗ này, thời điểm hai quân giao chiến xảy ra là mười ngày trước, thời gian hai quân dừng lại ở chỗ này cũng không quá mười ngày, coi như thời điểm ngươi bị quân đội bắt được ở bãi Độ Hà là vào hai mươi ngày trước, lại rất nhanh liền trốn được ra, như vậy trong thời gian hai mươi ngày ngươi một nữ nhân, không có ngựa, như thế nào lại đi từ bãi Độ Hà đến được thành Cam Châu chứ?”

Thân thể Lạc Mộng Vân không ngừng run rẩy, đôi tay gắt gao nắm chặt chiếc khăn trong tay, cặp mắt nhìn chằm chằm tấm bản đồ ở trên bàn kia.

“Đúng rồi, mới vừa rồi ta nhớ lộn một chuyện, tầng trong áo giáp quân đội binh lính triều đình và Cảnh vương mặc là dùng vải nguyên liệu màu đen, khác nhau ở chỗ trên cánh tay phải của binh lính Cảnh vương dùng màu đỏ làm ký hiệu, phải biết Cảnh vương tự phong vương, là nổi loạn, không phải ngoại tộc xâm phạm! Hãy nói một chút chuyện thiếu một chút nữa ngươi bị buộc làm kỹ nữ đi, vận khí của Lạc tiểu thư còn thực là không tồi, Phiêu hương viện là một cái kỹ viện lớn như vậy, phương pháp buộc nữ nhân sau khi bị bắt đi vào khuôn khổ xem ra cũng chỉ là giam các nàng lại bỏ đói mấy ngày mà thôi.”

Mánh khóe của Lạc Mộng Vân có hơi vụng về một chút, nói mình trải qua nhiều gian khổ như vậy, kết quả trên người chỉ bị trầy da vài chỗ, điều này sao có thể?

Lạc Mộng Vân bị Vân Thanh Nhiễm vạch trần tại chỗ, xấu hổ không chịu nổi, đột nhiên đứng thẳng lên: “Đúng vậy, ta không có trải qua những thứ này, sau khi ta rời khỏi Sơn trang Bình Nguyệt thì gặp phải một lão viên ngoại, hắn muốn lấy ta làm vợ kế, ta không có chỗ nương tựa, chỉ có thể tùy hắn định đoạt, sau đó hắn muốn vào kinh, ta liền đi theo hắn, kết quả trên đường đi gặp phải sơn tặc, hắn thì chết, ta thì trốn thoát! Chàng nghĩ rằng ta nguyện ý nói dối chàng sao? Nếu để cho chàng biết ta đã làm vợ kế của lão già kia, chàng sẽ còn muốn ta sao? Ta chỉ là sợ chàng không cần ta nữa, cái loại thấp thỏm bất an này, chàng biết không?”

Vân Thanh Nhiễm vuốt nhẹ chân mày, nàng có thể hủy ước hay không?

“Vân công tử, ta vì chàng mới bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà!” Lạc Mộng Vân dùng âm thanh thê lương khóc rống nói: “Chàng không thể không quan tâm ta được! Nếu như không phải là bởi vì bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà, không còn chỗ nương tựa, ta cũng sẽ không bị buộc làm vợ kế của lão già kia, mỗi ngày phải nhìn thấy một lão già, chàng có biết ta rất là đau khổ không, nửa năm nay ta quả thật sống không tốt, thật không tốt! Nhưng mà Vân công tử, chàng phải tin tưởng ta, ta vẫn là thân trong sạch, ta vẫn còn hoàn bích đấy!”

Lạc Mộng Vân vội vàng cường điệu nói.

Vân Thanh Nhiễm chẳng còn muốn đi kiểm chứng xem chuyện Lạc Mộng Vân nói bị buộc làm vợ kế người khác chuyện là thật hay giả.

“Ngươi suy nghĩ một chút, xem muốn cái gì đi, ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngươi, tối nay ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ, ngày mai ta lại tới gặp ngươi!” Vân Thanh Nhiễm còn không mau trốn, nàng thật là sợ Lạc Mộng Vân này rồi.

Thấy “công tử Vân Thanh” phải đi, Lạc Mộng Vân vội vàng đuổi theo, kéo tay Vân Thanh Nhiễm lại: “Vân công tử, chàng không thể bỏ ta, đây là do chàng nợ ta, chàng phải chiếu cố ta...”

Lạc Mộng Vân kêu khóc, đồng tử trợn trắng, cả người liền ngất đi, ngã vào lòng Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm vội vàng nghiêng người tránh đi, trơ mắt nhìn Lạc Mộng Vân té xuống đất, cũng không có dìu nàng ta lên, làm ơn đi, anh hùng mới cứu mỹ nhân, nàng không phải là anh hùng đâu!

Còn nữa, ai thiếu nợ Lạc Mộng Vân nàng ta cơ chứ? Nếu có thiếu nợ, nàng còn cứu nàng ta mà! Về phần nàng ta bị đuổi ra khỏi nhà, liên quan gì đến Vân Thanh Nhiễm nàng đây?

Vân Thanh Nhiễm nhanh chóng chạy trốn, việc đỡ Lạc Mộng Vân dậy giao cho nha hoàn xử lý là được rồi.

Vân Thanh Nhiễm vừa mới bước chân ra khỏi cửa phòng, Lạc Mộng Vân liền tỉnh, nàng đỡ một bên thân thể mình, nơi đó bị ngã rất đau, Vân Thanh, chàng không thể đối xử với ta như vậy được, chàng không thể dùng tiền tài để đuổi ta đi, chàng là của ta, ta sẽ không buông chàng ra đâu!

Vân Thanh Nhiễm trở về phòng, thấy Quân Mặc Thần đang chơi đùa với nữ nhi, nhất thời buồn bực.

“Nhiễm Nhi, đã trở lại? Như thế nào, giải quyết tốt chuyện Lạc Mộng Vân hay chưa?” Quân Mặc Thần thấy biểu tình Vân Thanh Nhiễm thật giống như đạp phải cứt chó kia cũng biết tình hình không được tốt lắm.

Vân Thanh Nhiễm liếc nhìn Quân Mặc Thần, bất mãn.

“Nhiễm Nhi, nàng cũng có thể nhận thua mà, chỉ cần nàng nhận thua, ngoan ngoãn thực hiện cam kết với ta, vậy cũng không cần tự mình đi đối mặt với Lạc Mộng Vân, tùy tiện để cho Hán Vương, Úy Trì, hoặc là Quân Kiệt đi đều có thể.”

“Ai nói ta nhận thua, trễ lắm rồi, ta mệt mỏi ta muốn đi ngủ, chàng cũng có thể trở về phòng của chàng đi.” Vân Thanh Nhiễm chỉ về phía cửa phòng.

Từ khi Vân Thanh Nhiễm sinh con đến bây giờ, bởi vì thân thể không tốt, hai người duy trì trạng thái chia phòng ngủ.

“Cũng được, hôm nay khẳng định nàng rất mệt mỏi, đêm nay nữ nhi để ta chiếu cố đi, ngày mai phu nhân còn có một trận ‘chiến’ muốn đánh đây!” Quân Mặc Thần cười xấu xa, sau đó ôm nữ nhi bước nhanh rời khỏi căn phòng của Vân Thanh Nhiễm.

Tên nam nhân khốn khiếp này, không phải chỉ thiếu hắn một câu nói sao, nhỏ mọn, lòng dạ quá hẹp hòi!

Ngày thứ hai, Vân Thanh Nhiễm đặc biệt chọn sau bữa ăn tối mới đi tìm Lạc Mộng Vân, tránh cho tâm tình một ngày không tốt.

“Như thế nào, ngươi cân nhắc thế nào?” Vân Thanh Nhiễm nói thẳng.

Lạc Mộng Vân buông mi mắt: “Ta biết, nữ tử đã tái giá cùng người khác giống như ta vậy không xứng với Vân công tử, giờ đây Vân công tử chịu ra tay tương trợ, đối với Mộng Vân, đã là hết tình hết nghĩa rồi, Mộng Vân cũng không dám hy vọng xa vời gì nữa, xin Vân công tử cho ta một khoản ngân lượng, Mộng Vân muốn tìm một nơi mở một cái y quán nhỏ, để kiếm sống.”

“Có thể.” Vân Thanh Nhiễm gật đầu.

“Ở chỗ này Mộng Vân cám ơn Vân công tử, chén rượu này, Mộng Vân kính Vân công tử, coi như là cám ơn đại ân đại đức của Vân công tử.”

Lạc Mộng Vân nâng chén rượu lên.

Vân Thanh Nhiễm nhận lấy chén rượu, nhưng vẫn không có ý định uống: “Xin lỗi, vài ngày trước ta bị thương, đại phu có dặn dò, là không thể uống rượu.”

“Chẳng qua chỉ là một chén nhỏ cũng không được sao?” Tầm mắt Lạc Mộng Vân dừng lại ở chén rượu trên tay Vân Thanh Nhiễm.

“Lạc tiểu thư trừ tiền tài ra còn có yêu cầu gì khác không?” Vân Thanh Nhiễm đặt chén rượu xuống.

“Nếu như có, chính là hy vọng Vân công tử có thể đối ẩm bồi Mộng Vân một chén, Vân công tử có chịu không?”

“Ta sẽ cho người ở phụ cận trong thành tìm một chỗ tốt, cho Lạc tiểu thư mở một y quán, sẽ cho Lạc tiểu thư một khoản ngân lượng, Lạc tiểu thư không cần vì ăn ở mà buồn rầu.”

Lạc Mộng Vân dừng mấy giây, không có tiếp lời Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm đứng dậy, nếu nàng ta đã chịu nói ra yêu cầu, cũng không còn hy vọng xa vời gì ở mình nữa, nhiệm vụ của nàng cũng đã hoàn thành, vì vậy Vân Thanh Nhiễm đứng dậy, mới vừa đi được hai bước, liền phát giác không đúng.

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Lạc Mộng Vân đã đến gần: “Vân công tử, hãy để cho Mộng Vân hầu hạ chàng một đêm đi!”

“Ngươi đã bỏ thuốc ta lúc nào?” Nàng không có uống rượu Lạc Mộng Vân đưa cho nàng mà!

“Vân công tử chớ có tức giận Mộng Vân, Mộng Vân lưu luyến si mê Vân công tử, tình thế bất đắc dĩ, không thể không làm như vậy, Mộng Vân sợ rằng hôm nay nếu mình không làm như vậy, sẽ hối hận cả đời.” Lạc Mộng Vân đến gần Vân Thanh Nhiễm, đưa tay chạm vào tay của Vân Thanh Nhiễm.

Nam nhân trúng thuốc của nàng, sẽ không thể nào có sức chống cự đối với nữ nhân! Chỉ cần một cái đụng chạm nhẹ nhàng, sẽ mang lại cho hắn kích thích cực lớn.

“Ngươi bỏ thuốc ta lúc nào?” Vân Thanh Nhiễm lại hỏi lại một lần nữa, nàng có cảm giác, nhưng tuyệt đối không phải đối với nàng ta có cảm giác, có cảm giác mới lạ, nàng là nữ tử mà!

“Là trên chén, ở trên chén ta có bôi một loại thuốc xuân dược, chỉ cần da thịt chạm phải, là thuốc sẽ thấm vào trong máu.” Lạc Mộng Vân đối với thuốc do mình điều chế rất có tự tin, ngày hôm nay khi nàng điều chế toa thuốc, nàng nói là dùng để điều dưỡng thân thể cho chính mình, nàng là thần y, đương nhiên sẽ không có người hoài nghi nàng. Lấy được dược liệu cần thiết nàng liền không ngừng nghỉ làm liều thuốc này.

Đời sau của Thần y thật đúng là danh bất hư truyền, kỹ năng dùng xuân dược cũng cao hơn người khác một bậc!

“Khi đó ta thật sự là nghĩ sai rồi, ngươi và ca ca *** ngươi đều tốt vô cùng, các ngươi thật đúng là phi thường xứng đôi!” Vân Thanh Nhiễm đẩy ra Lạc Mộng Vân, phất tay áo đi ra ngoài.

Đi tới cửa, Quân Kiệt thấy Vân Thanh Nhiễm thở hổn hển đi ra: “Phu nhân, làm sao vậy?”

“Coi chừng nữ nhân này cho ta, ta quay lại sẽ tìm nàng tính sổ!”

“Ách, phu nhân người đi gấp như vậy làm gì?” Quân Kiệt buồn bực nói.

“Ta đi tìm giải dược!”

Giải dược? Quân Kiệt gãi đầu một cái, phu nhân đi tìm thuốc giải hướng tới chỗ gia ở làm gì chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK