“Khụ khụ khụ… tiểu thư nhà ngươi đã đi ngủ?”
Nhìn thấy Quân Mặc Thần, Lục Trúc có chút kích động, lòng bàn tay nàng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, “Bẩm thế tử gia, hôm nay tiểu thư có hơi mệt mỏi, đã sớm đi ngủ rồi.”
Lục Trúc nói dối, Vân Thanh Nhiễm lúc này căn bản không có ở trong phòng.
Kích động rất nhỏ của Lục Trúc không thoát khỏi ánh mắt của Quân Mặc Thần.
“Khụ khụ khụ… hôm nay bản thế tử muốn ái phi thị tẩm, ngươi và Quân Kiệt đều chờ ở bên ngoài đi.” Quân Mặc Thần nói xong đi về hướng trong phòng.
“Thế tử gia không được…” Lục Trúc cũng không biết lấy lá gan ở đâu, lại ngăn ở phía trước Quân Mặc Thần, tuy chân đã bước ra, trong lòng Lục Trúc vẫn rất hoảng sợ, nàng khiếp sợ liếc nhìn Quân Mặc Thần một cái, sau đó âm thầm cắn chặt răng, tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, lúc này nàng tuyệt đối không thể bán đứng tiểu thư!
“A? Không được à? Khụ khụ khụ…”
“Vâng, vâng… trước khi tiểu thư đi ngủ đã dặn dò nô tỳ, tối nay thân mình tiểu thư rất mệt mỏi, muốn ngủ một giấc thật ngon… Cho nên, cho nên… Thế tử gia…”
“Khụ khụ khụ… vậy bản thế tử càng nên đi thăm ái phi…”
Quân Mặc Thần tiến lên từng bước, thân ảnh chợt lóe, lướt qua Lục Trúc, đẩy cửa mà vào.
Lục Trúc nhớ rõ ràng là đã che ở trước mặt thế tử gia, sao trước mắt bỗng lóe lên một cái, thế tử gia đã không thấy đâu rồi? Vừa quay đầu lại, đã thấy thế tử gia đã đẩy cửa đi vào, nàng muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Quả nhiên, trong phòng không có một bóng người.
“Khụ khụ khụ… xem ra ái phi của bản thế tử, thật đúng là ‘mệt chết’ rồi nhỉ!”
Bị vạch trần, Lục Trúc chột dạ gục đầu xuống, chờ Quân Mặc Thần trừng phạt nàng.
“Nàng ấy đi đâu?”
“Nô tỳ, nô tỳ không biết…” Lục Trúc chỉ phụng mệnh che giấu cho Vân Thanh Nhiễm, về phần Vân Thanh Nhiễm cụ thể đi đâu, Lục Trúc cũng không rõ ràng lắm.
Lục Trúc càng nói lòng bàn tay càng ra nhiều mồ hôi, nàng cảm giác được không khí xung quanh giống như bị người ta rút sạch, khiến nàng không thể hô hấp.
Nữ nhân này, hơn nửa đêm còn đi nơi nào! Đôi môi Quân Mặc Thần mím thành đường thẳng, không nói lời nào.
Vân Thanh Nhiễm không thấy, không chỉ về muộn, mà lần mất tích này còn mất tích suốt cả buổi tối, Kim Dật Hiên thậm chí toàn bộ phủ Trấn Nam vương đều lâm vào trong áp suất thấp, ngay cả vương gia và vương phi bên kia đều đã biết.
Mãi cho đến khi trời sắp sáng, Vân Thanh Nhiễm mới trở lại vương phủ, vốn định vụng trộm trở về phòng…
Vân Thanh Nhiễm nằm ở trên tường vây, nghiêng thân, muốn lật từ một bên của tường vây sang bên còn lại.
Vân Thanh Nhiễm thầm mắng ở trong lòng, quả thực không thể sử dụng năng lực nhìn thấu quá nhiều, thân thể thực sự chịu không nổi, vừa rồi vì muốn tìm vị trí chính xác của hải đường bảy màu ở Tần gia cùng với loại trừ nguy hiểm tiềm ẩn, nàng sử dụng rất nhiều lần, thế nên lúc này ngay cả khí lực để dùng khinh công suất khí bay qua tường vây cũng không còn, chỉ có thể dựa vào tứ chi không chút cường tráng cố gắng làm hành động trèo tường nguyên thủy nhất, bộ dáng muốn 囧 bao nhiêu thì có 囧 bấy nhiêu.
Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, bộ dạng leo tường đáng khinh này của nàng nếu để cho Quân Mặc Thần thấy được, hắn khẳng định sẽ ngồi ở một bên che miệng cười trộm, thuận tiện còn nói mát vài câu.
Vân Thanh Nhiễm biết mình bây giờ hình tượng gì cũng đều không còn, nhưng lại không có cách nào, một chân đã thành công chuyển từ bên này sang bên kia tường vây, còn một chân vẫn đang cố hết sức nhấc qua.
Thành công ở ngay trước mắt. minhnguyetgiatrang
Rốt cục, sau khi đạp mấy cái, Vân Thanh Nhiễm trọng tâm không vững rơi vào bên trong, sau đó nàng nhìn thấy Quân Mặc Thần đứng dưới tường vây, chợt thấy kinh hách, nàng vốn đã hư thoát không thể khống chế được chính mình, từ trên tường ngã thẳng xuống dưới, sau đó rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, nàng vì quá suy yếu nên đã lâm vào hôn mê.
★
Vân Thanh Nhiễm mông lung mở hai mắt ra, cảm giác được dưới thân là đệm giường mềm mại, đỉnh đầu là màn trướng quen thuộc của mình, đang cố gắng nhớ lại mình trở về vương phủ khi nào, thì cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của nam nhân bên giường.
Ánh mắt Quân Mặc Thần nhìn nàng không thể gọi là ôn nhu, đường nét trên mặt hắn có chút cứng ngắc, giống như đang ẩn nhẫn điều gì.
Vân Thanh Nhiễm không biết mình đã ngủ bao lâu, đại khái là mệt mỏi quá độ, cho nên có cảm giác đã ngủ rất lâu.
Nàng lấy tay chống lên mặt giường, đang muốn đứng lên.
Quân Mặc Thần liếc mắt lạnh lùng nhìn Vân Thanh Nhiễm một cái rồi xoay người đi đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy một gốc cây hải đường bảy màu mà Vân Thanh Nhiễm mất cả buổi tối, tử thủ Tần gia mới tìm được, ném lên mặt đất.
“Ngươi làm gì vậy?” Lúc này Vân Thanh Nhiễm đứng dậy, nhìn thấy hải đường bảy màu do chính mình bận rộn cả đêm mới lấy về được bị Quân Mặc Thần giẫm lên, Vân Thanh Nhiễm cũng nổi nóng rồi.
Quân Mặc Thần lại giống như không nghe thấy tiếng hỏi của Vân Thanh Nhiễm, vẫn hung hăng đạp cho gốc hải đường bảy màu kia một cước, đôi giầy trắng muốt không chút lưu tình giẫm lên gốc cây hải đường bảy màu rực rỡ, chà đạp cánh hoa và cành lá yếu ớt, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Quân Mặc Thần ngươi có ý tứ gì, lão nương tìm hải đường bảy màu cho ngươi cho dù ngươi không cảm kích cũng không cần phải giẫm đạp lên như vậy chứ?” Vân Thanh Nhiễm hướng về phía Quân Mặc Thần quát lên, hắn tính làm cái gì? Hắn không cần thì không cần, làm gì phải giẫm nát cây hải đường bảy màu mà nàng tân tân khổ khổ đi lấy về đó?
Quân Mặc Thần đi tới của phòng thì dừng chân, hắn quay đầu, “Nhiều chuyện!”
Nói xong hắn không hề nhìn Vân Thanh Nhiễm nữa, sải bước rời khỏi phòng.
Lục Trúc nhìn cây hải đường bảy màu bị giẫm đạp đến loạn thất bát tao ở trên mặt đất kia, tức thì khóc lên.
“Thế tử gia, ngài ấy sao có thể như vậy? Tiểu thư cả đêm không ngủ, chỉ vì đi tìm thứ này cho ngài ấy, nhưng ngài ấy lại…” Lục Trúc bất bình thay Vân Thanh Nhiễm, lập tức khóc lên, bộ dáng hư thoát lúc tiểu thư trở về thật sự khiến nàng sợ hãi, tiểu thư vất vả như vậy là vì ai, thế tử gia ngài không cảm kích còn chưa tính, sao có thể tùy tiện giẫm lên tâm ý của tiểu thư chứ?
Lục Trúc càng nghĩ càng khổ sở, liền khóc lên. Vừa khóc Lục Trúc vừa dùng nắm tay đánh lên người Quân Kiệt đang đứng bên cạnh nàng để phát tiết bất mãn của chính mình, nàng chỉ là tiểu nha đầu, không thể làm gì thế tử gia, chỉ có thể đem toàn bộ ủy khuất phát tiết lên người Quân Kiệt.
Quân Kiệt cũng bị hành động của Quân Mặc Thần làm cho hoảng sợ, hắn cũng không biết vì sao đột nhiên thế tử gia lại làm ra hành động này, lại nhìn cây hải đường bảy màu kia, đây chính là dược liệu quý đó, thế tử phi nương nương mất nhiều công sức như vậy mới lấy được thứ này tới tay, nói không chừng thật sự có thể có trợ giúp rất lớn đối với bệnh tình của thế tử gia, nhưng mà gia, ngài ấy sao lại…
Quân Kiệt mặc cho Lục Trúc đánh mình, lúc này hắn cũng không biết phải biện giải thay gia cái gì.
Hồng Mai tiến vào thì nhìn thấy Lục Trúc khóc lóc đánh Quân Kiệt, “Lục Trúc, ngươi sao lại khóc, tiểu thư thật vất vả mới tỉnh lại, phải hầu hạ rồi.”
Được Hồng Mai nhắc nhở Lục Trúc mới lau nước mắt đi, đúng rồi, tiểu thư ngủ mê lâu như vậy, hẳn là rất đói bụng, vội bưng thức ăn lỏng đã được chuẩn bị tốt, cho Vân Thanh Nhiễm đã hôn mê cả một ngày dùng.
Vừa làm nước mắt vẫn còn đang rơi.
Lúc cây hải đường bảy màu lọt vào tầm mắt Hồng Mai, thì nhận ra đó là cái cây mà lúc Vân Thanh Nhiễm trở về vẫn cầm trên tay, nên vội ngồi xuống nhặt lên, còn tưởng là ai không cẩn thận làm rơi xuống đất.
“Sao hoa lại rơi xuống đất thế này, nguy rồi, sao lại bị giẫm nát rồi!” Hồng Mai khẩn nhặt hoa lên.
“Hồng Mai, ngươi giao cái này cho ta đi.” Quân Kiệt cũng có chút đau lòng cho đóa hoa kia, nghĩ nên thu lại trước rồi nói sau.
Quân Kiệt thật cẩn thận dùng khăn tay bao lại gốc cây hải đường bảy màu đã vô cùng thê thảm kia, nhét vào trong lòng mình.
“Ngươi lấy nó làm gì, gia cũng không cần, còn giẫm nát rồi!” Lục Trúc thấy thế hung hăng trừng mắt nhìn Quân Kiệt một cái, giống như đem toàn bộ bất mãn của mình đối với Quân Mặc Thần đều chuyển hết lên trên người Quân Kiệt.
Vân Thanh Nhiễm xoa nhẹ ấn đường của mình, lại không còn khí lực để tức giận, cảm giác đã ngủ lâu lắm, làm cho thân thể nàng rất nặng nề, muốn đứng lên, lại cảm thấy có chút váng đầu, quả nhiên năng lực kia vẫn không nên sử dụng quá độ, bằng không thân thể thực sự sẽ không chịu nổi.
Ăn một vài thứ, xong Vân Thanh Nhiễm đi đến nơi ở của vương phi, chuyện hôm qua cả đêm không về vương phủ đều biết rồi, làm một thế tử phi, nàng không đủ tư cách, sau khi tỉnh lại nên đi thỉnh tội với vương phi nương nương.
Cho nên Vân Thanh Nhiễm sau khi nghỉ ngơi liền cùng Lục Trúc và Hồng Mai đi đến nhà chính.
Vân Thanh Nhiễm ngủ cả một ngày, trở về lúc mặt trời còn chưa sáng, hiện giờ mặt trời đã sắp xuống núi rồi.
Đạp lên ánh tà dương của trời chiều, Vân Thanh Nhiễm tiến vào nơi ở của vương phi nương nương.
“Nhi thần thỉnh an mẫu phi.” Vân Thanh Nhiễm đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ bị trách phạt.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm quỳ xuống thì dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thấy Quân Mặc Thần, hắn cũng ở nơi này.
“Nhiễm Nhi con đã tỉnh, thân thể có chỗ nào không khoẻ không?”
“Bẩm mẫu phi, nhi thần mạnh khỏe, hôm qua cả đêm không về, xin vương phi nương nương trách phạt.”
“Nói cái gì mà phạt với không phạt, người bình an là tốt rồi.” Vương phi đã biết được nguyên nhân mà cả đêm qua Vân Thanh Nhiễm không về, con dâu đã bất chấp nguy hiểm để tìm thuốc cả đêm cho con trai bà, bà làm nương sao có thể đi trách cứ con dâu được chứ.
Vương phi nói xong thì liếc Quân Mặc Thần ở bên cạnh một cái, lại thấy Quân Mặc Thần vẫn là gương mặt lạnh lùng, so với vẻ tái nhợt lúc bình thường, hắn lúc này càng lộ vẻ lạnh lùng.
“Thân là thế tử phi, cả đêm không về, không để quy củ Vương phủ vào mắt, như vậy còn không trừng phạt sợ rằng ngày sau khó khiến kẻ dưới phục tùng.” Quân Mặc Thần chậm rãi mở miệng, gằn từng chữ, nét mặt không chút thay đổi.
Vương phi đã nói không phạt Vân Thanh Nhiễm, nhưng Quân Mặc Thần lại không chịu bỏ qua.
Vương phi đưa mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái, đáy mắt có chút bất đắc dĩ, “Vậy Thần nhi nói xem, nên phạt như thế nào?”
“Mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ đều do mẫu phi làm chủ, thế tử phi đã làm sai, hẳn nên do mẫu phi định tội.” Quân Mặc Thần nghiêng đầu, lại đá quả bóng sang cho vương phi.
Mặt thì lạnh lùng, miệng cũng nói là phải trừng phạt Vân Thanh Nhiễm, nhưng nếu hỏi hắn muốn trừng phạt Vân Thanh Nhiễm như thế nào, Quân Mặc Thần cũng không biết.
Phạt trượng? Hắn không đành lòng, nghĩ cũng không nghĩ đến.
Cấm túc? Hắn không muốn hạn chế hành động của nàng, không muốn trói buộc nàng.
Kết quả là càng nghĩ, ngay cả chính Quân Mặc Thần cũng không có một chủ ý nào.
Hiểu con không ai bằng nương, tâm tư khác của Quân Mặc Thần vương phi chưa chắc đã hiểu được, nhưng lần này, tâm tư của hắn vương phi lại nhìn thấy rõ ràng.
“Lần này Nhiễm Nhi cũng có công, nếu thật sự muốn phạt, thì phạt Nhiễm Nhi về sau lại có tâm tư như thế nhất định phải nói cho thế tử gia, hoặc là ta và vương gia.” Vương phi suy nghĩ, chọn một phương thức trừng phạt thỏa hiệp, nói là trừng phạt, chẳng bằng nói là lập một ước định với Vân Thanh Nhiễm, “Nhiễm Nhi có gì dị nghị không?”
“Nhi thần không có ý kiến.”
Khóe mắt Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần, chỉ thấy Quân Mặc Thần vẫn lộ ra khuôn mặt người chết, lúc trước là sắc mặt hắn tái nhợt giống như người chết, hiện tại biểu tình lại giống như người chết, đây rõ là một gương mặt người chết không hơn không kém!
Vân Thanh Nhiễm thừa nhận mình đã phá quy củ của Vương phủ, nhưng mà Quân Mặc Thần dựa vào đâu lại giẫm lên thành quả lao động của nàng? Hắn có thể cự tuyệt không lấy hải đường bảy màu, nhưng hắn không có tư cách làm như vậy. Lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú, xú nam nhân đáng giận này!
“Như vậy Thần Nhi thì sao?” Vương phi lại hỏi ý kiến Quân Mặc Thần, hiện tại người nắm lấy điểm yếu của Vân Thanh Nhiễm, nói muốn trừng phạt Vân Thanh Nhiễm chính là Quân Mặc Thần.
“Khụ khụ khụ… mọi chuyện trong phủ đều do mẫu phi làm chủ… khụ khụ khụ… Nhi thần không có ý kiến.” Quân Mặc Thần che miệng khẽ ho, ánh mắt không nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm, mà nhìn về nơi nào đó ngoài cửa sổ, không biết hắn giờ phút này đang sinh ra hứng thú với thứ gì ngoài đó.
“Ừ, nếu Thần Nhi đã không có ý kiến, vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi.” Vương phi thấy đây vốn không có chuyện gì, nếu không phải ngại thân phận vương phi của mình, thân phận của đương gia chủ mẫu, thì bà còn muốn khen ngợi Vân Thanh Nhiễm thật nhiều kìa, con dâu chịu mạo hiểm vì con trai bà, vì sao bà lại không ca ngợi một phen chứ? “Đúng lúc, đến bữa tối rồi, hai con đều ở lại dùng bữa với ta đi.”
Lúc này vừa khéo đến bữa tối, tuy Vân Thanh Nhiễm vừa mới tỉnh lại cũng đã ăn qua rồi, vương phi nương nương mời cũng không tiện cự tuyệt, chẳng qua, cùng ngồi ăn cơm với người luôn lộ ra gương mặt người chết, thực sự là không tiêu hóa nổi!
Đám nha hoàn rất nhanh đã bưng đồ ăn lên, với sự mời mọc nhiệt tình của vương phi, Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần cùng ngồi vào bàn.
Không khí trên bàn cơm có chút quỷ dị, Vân Thanh Nhiễm cúi đầu gẩy cơm, nàng vừa đúng thiếu ba bữa cơm, vừa vặn bổ sung trở về.
Còn Quân Mặc Thần, lạnh lùng ngồi đó, ưu nhã gắp đồ ăn cơm, không liếc nhìn Vân Thanh Nhiễm lấy một cái, giống như Vân Thanh Nhiễm căn bản không tồn tại.
“Nhiễm Nhi, lại nếm thử cái này, đây là đậu cô ve xào thịt mà ta rất thích, con thử xem.”
Vương phi gắp thức ăn cho Vân Thanh Nhiễm, đũa mới vừa vươn ra, còn chưa có đụng tới đĩa đậu cô ve xào thịt kia, một bàn tay của nam nhân đã bưng đồ ăn đi trước một bước rồi.
“Khụ khụ khụ… nhi thần đột nhiên cảm thấy món này thật ngon miệng, muốn thưởng thức một chút.” Trước lúc nói những lời này Quân Mặc Thần đã để đĩa đậu cô ve xào thịt đó đến trước mặt mình.
Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu liếc Quân Mặc Thần một cái, sau đó hai tay đặt ở trên bàn, dùng sức một cái, đem cái bàn hình tròn xoay một trăm tám mươi độ, để đĩa thịt xào đậu kia đến trước mặt mình.
Sau đó dứt khoát lấy đậu cô ve xào thịt làm cơm ăn.
Bàn tay Quân Mặc Thần lại vỗ mạnh xuống mặt bàn một cái, để lại trên mặt bàn một chưởng ấn thật sâu, làm cho đĩa đậu cô ve xào thịt trước mặt Vân Thanh Nhiễm bị bắn ra, sau đó Quân Mặc Thần cầm lấy bát cơm của mình, đem toàn bộ đậu với thịt bị chưởng kình của hắn đều rơi vào trong bát.
Hai người tranh nhau, vương phi vỗ bàn, “Người tới, bảo phòng bếp làm thêm mười đĩa đậu cô ve xào thịt bưng lên!” Thật sự là không nhìn nổi nữa!
★
Thế tử gia và thế tử phi chiến tranh lạnh, phủ Trấn Nam vương này ai cũng có thể nhìn ra, ngay cả vương gia và vương phi cũng dùng tôn chỉ lo cho sinh mệnh đáng quý của mình, hai ngày nay cố hết khả năng không ở cùng một chỗ với hai người bọn họ, có điều người từ trong hoàng cung đến thì lại không biết.
“Cửu điện hạ, thế tử gia ngài ấy…” Quân Kiệt nhìn Dạ Minh Uyên, có chút không biết nên nói rõ với ngài như thế nào.
“Không sao, ta đến tìm thế tử phi nương nương, không phải đến tìm Mặc Thần.” Dạ Minh Uyên không đọc hiểu được ý tứ của Quân Kiệt.
“Thế tử phi nương nương ngài ấy…” Quân Kiệt nghĩ nghĩ, so ra thì tình huống hiện tại của thế tử phi nương nương tốt hơn rất nhiều, sau khi náo loạn với thế tử gia thì vẫn ăn ngon ngủ ngon, trừ lúc thế tử gia từ trong phòng đi ra hung dữ với thế tử phi nương nương hai câu thì đã không còn tức giận nữa.
Riêng điểm này, Quân Kiệt không thể không bội phục tính tình dễ chịu của Vân Thanh Nhiễm, đổi lại là hắn, vất vả đi tìm thuốc cho thế tử gia như vậy, kết quả đổi lấy sự lạnh nhạt khó hiểu của thế tử gia, khẳng định chịu không nổi, cho dù không khóc lớn một trận, thì cũng phải đến tìm vương gia và vương phi đòi phân xử.
Quân Kiệt nào biết đâu rằng tính tình Vân Thanh Nhiễm căn bản không phải là tốt, tính tình của Vân Thanh Nhiễm ấy mà, rất khó chịu nha!
“Có vấn đề gì à? Có phải có gì bất tiện không?” Dạ Minh Uyên cũng biết hắn thân là hoàng tử lại tùy tiện chạy đến phủ Trấn Nam vương tìm thế tử phi là không thích hợp, nhưng hắn thực sự có việc cần Vân Thanh Nhiễm hỗ trợ.
“Thế tử phi nương nương…”
“Cửu điện hạ tìm ta có chuyện gì?” Vân Thanh Nhiễm đi đến cửa Kim Dật hiên, thấy Dạ Minh Uyên và Quân Kiệt đang đứng nói chuyện với nhau, đoán rằng Dạ Minh Uyên tới Vương phủ là để tìm người.
“Tư Vũ sinh bệnh, ta muốn nhờ thế tử phi giúp ta chiếu cố muội ấy một chút.” Dạ Minh Uyên nói rõ ý đồ đến đây.
“Công chúa Thiên Hà sinh bệnh? Ta không phải đại phu, điện hạ tới tìm ta làm gì?” Vân Thanh Nhiễm khó hiểu nhìn Dạ Minh Uyên.
Dạ Minh Uyên cười khổ một tiếng, “Mẫu phi Tư Vũ qua đời từ rất sớm, phụ hoàng cũng không muốn quan tâm đến Tư Vũ, thậm chí vì một vài nguyên nhân từ mẫu phi Tư Vũ, mà rất nhiều người trong cung đều không muốn đến gần Tư Vũ, con bé bị bệnh hai ngày ta mới được biết, đã gọi thái y đến khám, nói là bị lạnh, đã phát sốt hai ngày, phát hiện có hơi trễ, cho nên đã bị viêm phổi, nhất thời khó mà khỏi được.” dongnghicac
Dạ Minh Uyên trong tình huống nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được một người có thể tin tưởng nên đành phải tìm đến Vân Thanh Nhiễm, “Mấy nha hoàn của Tư Vũ đối với muội ấy cũng không để tâm, bằng không cũng sẽ không để muội ấy bệnh thành như vậy, muội ấy vẫn chỉ là một đứa nhỏ, vừa sinh ra đã không có mẫu thân, lại lớn lên trong thâm cung… Bây giờ ta lại chính vụ quấn thân, không có thời gian chiếu cố muội ấy, ta mạo muội muốn mời thế tử phi trong lúc nhàn hạ giúp ta chiếu cố Tư Vũ.”
Dạ Tư Vũ tuy là công chúa Thiên Hà, nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ có cuộc sống tốt hơn các cung nữ sống trong thâm cung một chút mà thôi.
Nét cười hồn nhiên của công chúa Thiên Hà quả thực khiến Vân Thanh Nhiễm cảm thấy thả lỏng.
“Có thể.” Vân Thanh Nhiễm đáp ứng thỉnh cầu của Dạ Minh Uyên, “Ta đi chuẩn bị một chút rồi sẽ tiến cung với ngươi, mấy ngày này nếu có thời gian, ta sẽ đi thăm muội ấy.”
“Đa tạ thế tử phi.” Dạ Minh Uyên cảm kích nói.
“Không cần khách khí, ta nguyện ý đi chăm sóc công chúa Thiên Hà, cũng bởi vì muội ấy là một đứa trẻ khiến ta cảm thấy vui vẻ, không phải vì người tới nhờ cậy ta hôm nay là Cửu điện hạ ngài.”
“Ha ha…” Dạ Minh Uyên phát ra tiếng cười từ nội tâm.
Vân Thanh Nhiễm lại nói chuyện với Dạ Minh Uyên thêm mấy câu, rồi sau đó theo hắn cùng nhau rời khỏi Vương phủ.
Quân Kiệt thấy Vân Thanh Nhiễm nói chuyện với Dạ Minh Uyên một hồi rồi sau đó đi theo Dạ Minh Uyên, trong lòng không khỏi sốt ruột, đây rốt cuộc là đang có chuyện gì, thế tử phi nương nương vừa mới cãi nhau với thế tử gia, quay người lại đã vừa nói vừa cười với Cửu hoàng tử, tình huống này… sao lại có cảm giác không đúng như vậy.
Vân Thanh Nhiễm theo Dạ Minh Uyên vào cung, nơi ở của công chúa Thiên Hà là địa phương tương đối hẻo lánh trong cung, nhìn từ xa có chút tiêu điều, cung nữ thái giám hiển nhiên cũng ít lui tới rất nhiều.
Trong căn phòng to như vậy, thân thể nhỏ bé của Tư Vũ nằm ở trên giường lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng, còn đỏ tươi không bình thường.
Vân Thanh Nhiễm tiến lên, đưa tay sờ lên trán Tư Vũ, cơn sốt còn chưa hoàn toàn giảm đi.
“Đã dùng thuốc rồi chứ?” Vân Thanh Nhiễm hỏi cung nữ phụ trách hầu hạ Dạ Tư Vũ.
“Bẩm thế tử phi nương, đã cho dùng rồi.” Cung nữ thấy Dạ Minh Uyên cùng Vân Thanh Nhiễm đến, liền khôi phục lại tinh thần, đổi lại tư thế cẩn thận khác hẳn ngày thường, cung kính trả lời vấn đề của Vân Thanh Nhiễm.
“Phải không? Vậy ngươi có thể giải thích một chút gói thuốc ngươi giấu ở trong ống tay áo kia là thế nào?” Vân Thanh Nhiễm lạnh lùng nói, sau đó bắt lấy cổ tay cung nữ kia, gói thuốc nàng ta giấu ở bên trong tay áo cũng theo đó mà rơi ra.
Động tác của Vân Thanh Nhiễm làm cho cung nữ bất ngờ, gói thuốc nàng ta giấu ở bên trong tay áo xác thực là thuốc mà thái y kê cho công chúa, thái y bốc cho năm gói thuốc, nói là để cho công chúa Thiên Hà dùng trước, cung nữ này từ trong đó trộm đi một thang, muốn đem dược liệu bên trong chia ra, tích tiểu thành đại, tích góp một thời gian là có thể đem ra ngoài bán. Làm loại chuyện này cũng không chỉ có mình nàng ta, trong cung cũng không thiếu những cung nữ vụng trộm làm chuyện này, các nàng mang thuốc trộm đến đưa cho một tên thái giám thường xuyên xuất cung mua đồ đi ra ngoài bán lấy ngân lượng.
Dạ Minh Uyên nhặt gói thuốc rơi trên mặt đất lên, từ giấy bọc thuốc đã có thể khẳng định là thuốc của Thái Y viện bốc, giấy dùng để bọc thuốc bốc từ nơi khác sẽ không như vậy, đây là giấy chuyên dụng của Thái Y viện, bên trên còn đóng con dấu riêng của Thái Y viện.
Cung nữ thấy mình bị bại lộ, lập tức quỳ xuống, “Cửu điện hạ tha mạng, thế tử phi nương nương tha mạng, nô tỳ nhất thời bị quỷ ám, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ khẩn cầu Cửu điện hạ và thế tử phi nương nương bỏ qua cho nô tỳ lần này, từ năm mười bốn tuổi nô tỳ đã tiến cung làm cung nữ, chỉ vì trong nhà có mẫu thân bệnh nặng nằm ở trên giường, mấy năm nay mẫu thân đều nhờ vào thuốc để duy trì tính mạng, tiền lương hàng tháng nô tỳ đều gửi về cho mẫu thân, nhưng vẫn không đủ, nên mới nổi lên ý xấu, trộm thuốc của công chúa, nô tỳ thề, thuốc của công chúa Thiên Hà nô tỳ đã cho dùng rồi, Thái Y viện tổng cộng kê năm thang thuốc, nô tỳ chỉ trộm một thang.”
Cung nữ liên tục dập đầu, cầu Dạ Minh Uyên và Vân Thanh Nhiễm buông tha cho nàng ta.
Dạ Minh Uyên thấy cung nữ có tâm hối cải, lại nghe từng câu từng chữ khẩn thiết của nàng ta, nên động lòng trắc ẩn, “Thôi, niệm tình ngươi…”
“Không thể dễ dàng tha thứ.” Vân Thanh Nhiễm đánh gãy lời nói của Dạ Minh Uyên, “Bản cung hỏi ngươi, nếu hôm nay không phải ngươi đúng lúc bị bản cung và Cửu hoàng tử bắt gặp, hành vi như vậy của ngươi còn có thể tiếp tục không? Nhìn vào mắt bản cung để trả lời.”
Vân Thanh Nhiễm lạnh lùng nói với cung nữ kia.
Cung nữ run rẩy, cũng không dám làm theo lời Vân Thanh Nhiễm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Không dám trả lời? Bởi vì nếu hôm nay ngươi không bị chúng ta bắt gặp, thủ đoạn vơ vét của ngươi vẫn sẽ tiếp tục, vậy ngươi có nghĩ tới hay không, lượng thuốc mà đại phu kê đều đã được tính toán tốt, lượng đổi sẽ khiến cho chất đổi, ngươi trộm đi một thang thuốc, hoặc là trộm đi một vị thuốc trong một thang thuốc, thì có thể hại chết sinh mạng của một người, đợi cho sự tình bị bại lộ mới thừa nhận sai lầm của mình, mới nói mình biết sai rồi, vậy tính là giác ngộ cái gì?”
“Nhưng mà…” Dạ Minh Uyên có điều muốn nói.
“Câm miệng, nhân từ nương tay không phải dùng trong trường hợp này!” Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn Dạ Minh Uyên, trừng đến mức Dạ Minh Uyên có chút phẫn nộ, hắn là hoàng tử lại bị thế tử phi trừng mắt, “Ngươi dung túng cho nàng ta, không phải là ngươi thiện lương, không phải là ngươi nhân từ. Mặc kệ nàng ta có lý do hay không, nàng ta làm sai chính là sai, một ngựa đổi một ngựa, cũng giống như ngươi không thể bởi vì một người từng có quá khứ bi thảm mà xóa bỏ toàn bộ những việc thương thiên hại lý hắn đã làm ra sau này!”
“Huống chi…” Vân Thanh Nhiễm ngồi xuống, tầm mắt nhìn thẳng vào cung nữ, “Bản cung hỏi ngươi, nương ngươi bị bệnh gì, ốm đau trên giường vài năm, uống thuốc gì có thể kéo dài tính mệnh, ngươi nói rõ ràng một năm một mười ra, bản cung hôm nay làm chủ, chẳng những bỏ qua cho sai lầm của ngươi hôm nay, còn cho phép ngươi về nhà, đồng thời cho ngươi bạc để ngươi cho nương ngươi chữa bệnh.”
“Nô tỳ… nô tỳ…” Cung nữ bị khí thế của Vân Thanh Nhiễm làm cho sợ hãi, đối mặt với Vân Thanh Nhiễm gần trong gang tấc, thân thể cung nữ không ngừng run rẩy, ấp úng nửa ngày lại không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Làm sao? Không dám nói, hay là sợ không bịa ra được? Lần sau trước khi nói nương ngươi bệnh nặng nằm ở trên giường nhớ lấy trâm vàng trên đầu mình xuống!” Bàn tay trắng nõn của Vân Thanh Nhiễm chỉ trâm vàng trên đầu cung nữ kia, không có tiền xem bệnh cho nương lại có tiền mang trâm vàng? Mà bất luận nương của cung nữ này có thật sự bị bệnh hay không, nàng đối với hiếu tâm của nàng ta, vẫn bảo trì thái độ hoài nghi!
Lúc này Dạ Minh Uyên mới chú ý đến cây trâm vàng tầm thường trên đầu cung nữ này, tuy rằng thợ chế tác không được khéo léo, nhưng xác thực là dùng vàng để tạo thành. Dạ Minh Uyên bị Vân Thanh Nhiễm nói đến mức mặt đỏ bừng, sờ sờ mũi mình, cảm giác mình giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện đang bị trưởng bối răn dạy.
Đúng vậy, nếu hôm nay không bị bọn họ bắt gặp, hành vi của cung nữ này có thể vẫn sẽ tiếp tục, cứ như vậy nói không chừng một ngày kia Tư Vũ bị nàng ta hại chết, chuyện như vậy không thể dung túng được. Dạ Minh Uyên không thể không thừa nhận bản thân thực không quả quyết.
“Người tới, đưa cung nữ này đến chỗ Lý đại nhân, giao cho Lý đại nhân xử lý.” Dạ Minh Uyên nghe xong mấy lời Vân Thanh Nhiễm nói, quyết định không dung túng cung nữ trộm thuốc này nữa.
Dạ Minh Uyên nhìn Vân Thanh Nhiễm, không thể nói rõ là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy nữ tử này không giống với nữ tử mà hắn từng nhận thức trước kia, thực sự không giống.
Dạ Minh Uyên nhìn Vân Thanh Nhiễm mặc dù không được thuần thục nhưng vẫn dốc lòng chăm sóc Tư Vũ, nhất thời Dạ Minh Uyên cũng đã quên mất mình còn việc chưa xử lý.
Tiểu Tư Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Dạ Minh Uyên và Vân Thanh Nhiễm, liền nhếch môi, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, “Cửu ca ca, Vân tỷ tỷ…”
“Tư Vũ, có cảm thấy không thoải mái không, không thoải mái thì nói cho Cửu ca ca biết được không?” Dạ Minh Uyên ngồi xuống bên giường, bàn tay to lớn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tư Vũ, an ủi cổ vũ cô bé.
Dạ Tư Vũ lắc lắc đầu, “Không khó chịu.”
“Tư Vũ ngốc, bệnh thành như vậy còn nói không khó chịu, muốn lừa Cửu ca ca phải không?” Dạ Minh Uyên vuốt ve mái tóc mềm mại của Tư Vũ, tóc của tiểu hài tử rất mảnh, rất mềm mại, sờ lên thực thoải mái.
“Cửu ca ca hôm nay có thể ở bên muội không? Cả Vân tỷ tỷ nữa.” Da Tư Vũ tràn đầy chờ mong nhìn Dạ Minh Uyên và Vân Thanh Nhiễm.
Dạ Minh Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chờ mong của Tư Vũ, làm cho tâm hắn không đành lòng, ở trong lòng tính toán những việc mình phải xử lý, quyết định để đến tối sẽ đi làm, Tiểu Tư Vũ bị bệnh, vậy ở lại bồi muội ấy đi. Chỉ là Vân Thanh Nhiễm…
Dạ Minh Uyên nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm, không biết nàng có thấy khó xử hay không.
“Không sao.” Vân Thanh Nhiễm cũng không có việc gì cần phải muốn làm, nếu so ra, thì hiển nhiên Dạ Minh Uyên còn bận hơn nàng.
“Thật tốt quá…” Tiểu Tư Vũ cười tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận khác thường giống như con tôm bị nấu chín đến đáng yêu, làm cho người ta có một loại xúc động muốn sờ nắn, muốn khi dễ một phen. Ở trong thâm cung, mặc dù không có mẫu thân, Tiểu Tư Vũ vẫn có chỗ đáng yêu của cô bé, khó trách Dạ Minh Uyên và Quân Mặc Thần đặc biệt chiếu cố cho cô bé.
Vân Thanh Nhiễm và Dạ Minh Uyên bồi Tiểu Tư Vũ chơi cả một ngày, cuối cùng đợi khi Tiểu Tư Vũ không chịu nổi mệt mỏi ngủ thiếp đi thì Vân Thanh Nhiễm mới trở về vương phủ. Lần này Vân Thanh Nhiễm ra khỏi vương phủ mọi người đều biết, biết được nàng tiến cung với Dạ Minh Uyên, hơn nữa là ban ngày đi ra ngoài, cũng không tính là mạo phạm quy củ của Vương phủ ha?minhnguyetgiatrang
★
Đêm dài yên tĩnh, một bóng đen xẹt qua Kim Dật hiên, lại không khiến các thủ vệ phát giác, thân ảnh tránh được tầm mắt của đám người Quân Kiệt, lặng yên không tiếng động tiến vào phòng Vân Thanh Nhiễm.
Bóng đen đi tới trước giường Vân Thanh Nhiễm, đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng, làm cho nàng chìm sâu vào giấc ngủ, bảo đảm chắc chắn nàng sẽ không phát hiện ra mình.
Sau đó bóng đen lưu loát cởi quần áo trên người mình ra, vô cùng quen thuộc chui vào trong sự ấm áp thuộc về Vân Thanh Nhiễm.
Bóng đen ôm Vân Thanh Nhiễm vào trong lòng, để đầu Vân Thanh Nhiễm gối lên vai hắn.
“Nàng là nữ nhân hư hỏng, lần trước một mình leo xuống vách đá dựng đứng bị thương không nói, lần này chạy đi tìm thuốc cho ta nàng cũng không nói, nàng có biết ta sẽ lo lắng không? Ta nghĩ muốn sống lâu một chút không phải vì để nàng chết sớm hơn ta!” Quân Mặc Thần ôm Vân Thanh Nhiễm đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự nghiến răng nghiến lợi mắng.
Ôm thân hình mềm mại của Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần có một loại xúc động muốn bóp chết nàng, hắn giận nàng, giận nàng cậy mạnh, giận nàng cứ mỗi lần đều đưa bản thân vào tình cảnh nguy hiểm.
Càng nghĩ càng tức giận, Quân Mặc Thần giơ bàn tay lên, hung hăng đánh hai cái vào mông Vân Thanh Nhiễm, “Biết đau không? Biết đau thì lần sau không cho phép lại làm những việc này nữa có biết không? Ta sẽ chăm sóc tốt cho thân thể của mình, nhưng mà ta không muốn để nàng bất chấp nguy hiểm đi đổi, hiểu không?”
Vốn muốn đánh thêm mấy cái, nhưng sau khi đánh xong hai cái chính mình lại không nỡ nặng tay đánh tiếp, đoán chừng hai cái vừa rồi cũng đã để lại hai dấu tay đỏ thẫm trên cái mông trắng trắng mềm mềm của Vân Thanh Nhiễm.
“Nữ nhân hư hỏng, nàng muốn ta tức chết có phải không, kết quả là ta không bị một thân bệnh tật này dày vò đến chết, mà bị nàng làm cho tức chết trước rồi, thật đúng là đáng mừng! Nữ nhân hư hỏng, ta là trượng phu của nàng, có chuyện gì nàng không thể nói cho ta biết trước một tiếng hay sao? Cũng không phải ra ngoài đội nón xanh cho ta, vẫn cứ gạt ta à? Ta là trượng phu của nàng, là trượng phu của nàng…”