Sáng sớm, lúc Vân Thanh Nhiễm tỉnh lại, cảm giác mình giống như bị vật gì nặng nghiền qua, sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, chẳng những không thấy thoải mái, ngược càng mệt mỏi hơn tối hôm qua.
Cùng lúc đó, trong phòng cách vách.
“Quân Kiệt, hải đường bảy màu đâu?” Quân Mặc Thần hỏi.
Nghe Quân Mặc Thần nhắc tới hải đường bảy màu, trong lòng Quân Kiệt căng thẳng, tưởng rằng Quân Mặc Thần biết hắn nhặt lại hải đường bảy màu, nên muốn hắn vứt bỏ, “Gia, tuy chưa xác định được hải đường bảy màu kia có tác dụng với thân thể của gia hay không, nhưng dù sao đó cũng là tâm ý của thế tử phi, nếu không hôm nào chúng ta tìm đại phu y thuật cao minh nhìn một chút, cho dù vô dụng, thì vứt đi cũng không tốt…”
“Lấy ra.” Nếu trả lời như vậy, Quân Kiệt khẳng định biết hải đường bảy màu ở đâu.
“Gia…” Quân Kiệt nhăn nhăn nhó nhó không muốn giao ra, hắn sợ hải đường bảy màu đã bị chà đạp rất thảm kia hoàn toàn biến thành tro tàn.
“Lấy ra.” Quân Mặc Thần nhíu mày, bàn tay thon dài trắng nõn đưa đến trước mặt Quân Kiệt, ý tứ rất rõ ràng.
Quân Kiệt không dám làm trái lời Quân Mặc Thần, đành phải lấy hải đường bảy màu mình nhét vào trong ngực ra, giao cho Quân Mặc Thần.
Đúng là hải đường bảy màu, tuy bởi vì lúc trước đã bị Quân Mặc Thần chà đạp không nhìn ra hình dạng, cánh hoa héo tàn.
“Đi hậu viện hỏi Mộc tiên sinh và con trai ngu ngốc của ông ấy xem, thứ này phải dùng thế nào.”
“A?”
Thế tử gia đây là có ý gì?
“Cần ta lặp lại một lần nữa?”
“Không, không cần…” Quân Kiệt không phải không nghe thấy lời nói của Quân Mặc Thần, mà là trong lúc nhất thời không có cách nào tiêu hóa được lời nói của Quân Mặc Thần, “Gia, không phải ngài ghét bỏ hải đường bảy màu này à?”
“Ta không ghét bỏ.”
“Vậy vì sao gia phải…”
“Nhiều chuyện, đi hỏi đi.”
“Gia định dùng cây hải đường bảy màu này à.”
“Ừ.”
Quân Kiệt dừng một chút, đối với hành động trước sau không đồng nhất này của Quân Mặc Thần có chút không hiểu, có điều thế tử gia chịu dùng là tốt rồi, cũng đỡ uổng phí nỗi khổ tâm của thế tử phi.
Quân Kiệt đi hậu viện tìm Mộc Bách Dương và Mộ Dung Tu hỏi về chuyện của hải đường bảy màu, sau khi Quân Kiệt đi rồi, Thu Ảnh tiến vào bẩm báo với Quân Mặc Thần, “Gia, công chúa Thiên Duyệt đến đây.”
“Khụ khụ khụ… một nữ nhi gia như nàng ta đến Vương phủ làm gì?” Công chúa Thiên Duyệt không khiến cho Quân Mặc Thần có hứng thú, ánh mắt hắn còn dừng lại ở cây hải đường bảy màu được bọc trong chiếc khăn trên tay mình.
“Gia, ngài đã quên rồi à, công chúa Thiên Duyệt được hoàng thượng đặc biệt cho phép, xem như nửa võ tướng.”
“Hử…? Loại chuyện này ta nhớ để làm gì?” Quân Mặc Thần không có hứng thú, “Nàng ta tới làm gì?”
“Bẩm gia, công chúa Thiên Duyệt có công cứu thái hậu nương nương, mấy vị hoàng tử công chúa công tử muốn chúc mừng công chúa Thiên Duyệt, nên mở yến tiệc ở Đỗ phủ.”
Dùng lời nói của Vân Thanh Nhiễm để phiên dịch một chút chính là một đám quan nhị đại*, phú n đại cùng long n đại ở cùng một chỗ mở party cao cấp, đương nhiên nội dung văn nhã hơn Hải Thiên thịnh diên** không ít.
(*: quan nhị đại là chỉ con nhà quan. Tương tự phú nhị đại là con nhà giàu, long nhị đại là con vua, từ đó suy ra phú n đại, long n đại.
**: là một bữa tiệc thác loạn nổi tiếng bên Trung, cụ thể search gg là ra.)
“Công chúa Thiên Duyệt không biết ngày ấy thái hậu được cứu, ta ‘rất không khéo’ đúng lúc có mặt ở Từ Vân tự à?”
“Thuộc hạ nghĩ hẳn là không biết, ngày đó thuộc hạ hộ tống thế tử phi nương nương cùng tiến cung, gặp được công chúa Thiên Duyệt trở về cung không lâu, thái hậu đã sai thế tử phi nương nương đi, thuộc hạ cũng không dám kết luận bừa. Có điều lấy thâm tình của công chúa Thiên Duyệt đối thế tử gia ngài mà nói, nếu nàng ta biết được ngài cũng biết chân tướng, hẳn sẽ không đến mời ngài.”
Gia của bọn họ bệnh tình nguy kịch không sai, nhưng không có nghĩa là ngài không có mị lực, tuy một thân bệnh tật dọa lui không ít thiên kim tiểu thư, khiến chúng nữ đối với việc kết hôn của thế tử gia tránh xa chín mươi dặm, nhưng vẫn có hai người mê luyến thế tử gia.
“Khụ khụ khụ… Thu Ảnh, ngươi nhiều chuyện.”
“Thuộc hạ biết sai, thuộc hạ sẽ không ở trước mặt thế tử phi nương nương nhắc tới chuyện này.” Hai ngày nay thế tử gia và thế tử phi đã đủ buồn phiền rồi, bọn họ là thuộc hạ, tự nhiên sẽ không lửa cháy đổ thêm dầu.
“Lời mời của công chúa Thiên Duyệt, từ chối thay ta.” Quân Mặc Thần đối với việc này không hề hứng thú, hiện tại hứng thú của hắn còn ở trên người Vân Thanh Nhiễm đang giận hắn và cũng khiến hắn tức giận.
“Gia, công chúa Thiên Duyệt đã đi đến nơi ở của thế tử phi nương nương.”
Quân Mặc Thần nghe vậy thì ngẩng đầu, “Vì sao bây giờ mới nói?”
Thu Ảnh chột dạ, “Công chúa Thiên Duyệt… Chúng thuộc hạ ngăn không được…”
Nơi mà công chúa Thiên Duyệt muốn đi, cho dù là ngự thư phòng của hoàng thượng cũng có thể tùy ý ra vào, huống chi chỉ là một phủ Trấn Nam vương, công chúa Thiên Duyệt sao có thể để vào mắt?
Công chúa Thiên Duyệt đẩy lui ý đồ ngăn cản nàng ta của thủ vệ vương phủ, đi thẳng đến phòng của Vân Thanh Nhiễm, phòng đó vốn là phòng của Quân Mặc Thần, thật ra là công chúa Thiên Duyệt muốn đến gặp Quân Mặc Thần, lại không biết Quân Mặc Thần đã đổi phòng.
Công chúa Thiên Duyệt không nhìn thấy Quân Mặc Thần mặc dù có chút thất vọng, nhưng nếu là Vân Thanh Nhiễm, nàng ta cũng không thể lập tức quay đầu bước đi.
“Ngươi là thế tử phi của Mặc Thần ca ca đúng không? Lại nói đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt. Về việc đoạt mất công lao của ngươi, ta rất xin lỗi, hy vọng ngươi có thể thông cảm, phương diện này liên quan trọng đại, quan hệ đến hoàng gia.” Công chúa Thiên Duyệt khẽ gật đầu, tạ lỗi với Vân Thanh Nhiễm về việc đoạt mất công lao của nàng.
Công chúa Thiên Duyệt vẫn giống lúc mới hồi cung, một thân trang phục đỏ thẫm, dáng người linh lung nổi bật không thể nghi ngờ, tùy tính, tiêu sái, tự tin cùng với đầy nhiệt tình là cảm giác nàng ta mang lại cho người khác.
Nghe nói vị công chúa Thiên Duyệt này là đối tượng được nữ tử sùng bái, đồng thời cũng là tình nhân trong mộng của rất nhiều công tử.
“Thần thiếp gặp qua công chúa Thiên Duyệt, không biết công chúa Thiên Duyệt đột nhiên đến thăm là có chuyện gì?”
“Thế tử phi không cần đa lễ, nói ra thật xấu hổ, ta rời kinh đã một thời gian, hảo hữu ngày trước muốn đón gió tẩy trần cho ta, mượn ánh sáng của ngươi, thuận tiện cũng chúc mừng vì việc cứu thái hậu lần này, hy vọng ngươi không để ý, không biết thế tử phi ngươi có tiện không, nếu tiện, mai ngươi và Mặc Thần ca ca cùng đến được không? Ngươi yên tâm, địa điểm ở Đỗ gia, trước đó đã để hạ nhân chuẩn bị tốt lò sưởi, đến lúc đó trong sảnh đường chắc chắn ấm áp, sẽ không khiến Mặc Thần ca ca bị lạnh, thân thể Mặc Thần ca ca trước giờ đều không tốt, nhất định phải chăm sóc cẩn thận mới được, chăm sóc như thế nào ta đều biết, sẽ không xảy ra sai lầm.”
Từ trong lời nói của công chúa Thiên Duyệt, Vân Thanh Nhiễm đọc được không chỉ một tin tức.
Nàng ta giống như đang kín đáo nói ra, ít nhất Vân Thanh Nhiễm cũng biết, nữ nhân này rất quen thuộc với Quân Mặc Thần.
“Việc này vẫn nên chờ thế tử gia trở về để người quyết định đi, thần thiếp không cho công chúa câu trả lời được.” Vân Thanh Nhiễm đáp.
“Ừ, không biết Mặc Thần ca ca lúc này đang ở nơi nào, ta tìm huynh ấy, vốn tưởng rằng trời đã vào thu, huynh ấy sẽ ở trong phòng đọc sách, xem ra hôm nay huynh ấy dường như không ở trong phòng.”
Ngay cả việc vào thu Quân Mặc Thần sẽ thu mình ở trong phòng đọc sách công chúa Thiên Duyệt cũng biết rõ ràng.
“Không, hắn ở trong phòng, có điều hiện tại phòng hắn đổi sang bên cạnh.” Vân Thanh Nhiễm chỉ chỉ cách vách nói.
Bên cạnh à?
Công chúa Thiên Duyệt khó hiểu nhìn Vân Thanh Nhiễm, “Vì sao Mặc Thần ca ca và thế tử phi ngươi không ở chung?”
“Khụ khụ khụ… Công chúa, đây là việc riêng của bản thế tử, khụ khụ… Không nhất định phải bẩm báo với công chúa chứ? Khụ khụ…” Quân Mặc Thần xuất hiện ở phía sau công chúa Thiên Duyệt, do Quân Kiệt đỡ vào phòng.
“Mặc Thần ca ca, huynh tới thật đúng lúc, vừa rồi thế tử phi đã đáp ứng tham gia tiệc đón gió tẩy trần cho ta, Mặc Thần ca ca cũng cùng đi chứ?” Công chúa Thiên Duyệt cũng hướng về phía Quân Mặc Thần nói ra lời mời.
Chậm đã, khi nào thì Vân Thanh Nhiễm đã đáp ứng rồi?
“Khụ khụ khụ… ái phi đáp ứng rồi?” Quân Mặc Thần vượt qua công chúa Thiên Duyệt, một đôi mắt sáng như sao khóa trụ Vân Thanh Nhiễm. Hai người vẫn đang trong chiến tranh lạnh.
“Bẩm thế tử gia, thần thiếp đáp ứng thì sao? Mỹ nhân đã mời, sao thần thiếp phải cự tuyệt?”
Đợi chút, thế tử phi nương nương, người đáp ứng từ lúc nào?
“Khụ khụ khụ… Nếu ái phi đã đáp ứng thay bản thế tử, vậy bản thế tử cũng không thể bỏ qua mặt mũi của nàng, đành gắng gượng thuận theo ý của ái phi nàng đi?”
Từ từ đã, thế tử gia, thế tử phi nương nương nói đáp ứng thay ngài lúc nào?
Lời nói của ba người cứ câu sau cao thâm hơn câu trước, đầu mà không dùng được, thì thực sự không hiểu bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, có một loại cảm giác ông nói gà bà nói vịt vô cùng…
Sợ là ngay cả công chúa Thiên Duyệt cũng không hiểu rõ kết cấu tư duy của Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần đi?
“Nếu Mặc Thần ca ca và thế tử phi đều đáp ứng rồi, vạy ngày mai ta ở Đỗ phủ chờ hai người.”
Nếu công chúa Thiên Duyệt biết ngày mai nàng ta sẽ bị Vân Thanh Nhiễm làm cho vô cùng chật vật, thì chỉ sợ lúc này sẽ không vui vẻ được như vậy đi?
★
Ngày thứ hai, hai người còn đang trong chiến tranh lạnh ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa, đi tới Đỗ phủ, cũng chính là nhà của Đỗ Phi Hà mà lúc trước Vân Thanh Nhiễm đã gặp qua, dọc đường đi hai người đều không nói một lời với đối phương, biểu hiện điển hình của chiến tranh lạnh.
Tuy nói là tiểu bối tụ hội, bởi vì trong đám người tham dự có hoàng tử công chúa, các gia trưởng của Đỗ gia cũng hết sức coi trọng, ngàn dặn vạn dò hạ nhân trong phủ, lại tốn công nhiều sức chuẩn bị lại sảnh đường để các tiểu bối tụ tập, còn đặc biệt dựa theo yêu cầu của công chúa Thiên Duyệt giữ cho sảnh đường ấm áp dị thường.
Vân Thanh Nhiễm ngồi ở một góc phòng không thu hút, nhìn nam nam nữ nữ trước mặt, bọn họ bận rộn, nói chuyện với nhau, cười vui, cũng không biết là có chuyện gì làm cho bọn họ cười tươi như vậy.
Những công tử ca thiên kim tiểu thư tụ lại với nhau ngược lại rất thoải mái, có tỷ thí quyền cước, có thi đối thơ, có ném thẻ vào bình rượu, có chơi tửu lệnh. Đa dạng đủ loại, túm năm tụm ba rất náo nhiệt.
Ngay cả Quân Mặc Thần cũng bị kéo vào vòng tròn của bọn họ, mọi người đều rất vui vẻ, ngoại trừ Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm hoàn toàn bị gạt vào trong góc phòng, từ công chúa điện hạ, cho tới con của các đại thần, đều rất có ăn ý duy trì một khoảng cách tương đối với Vân Thanh Nhiễm. Bọn họ uống, bọn họ ăn, bọn họ nói chuyện, những việc đó đều không có nửa phần quan hệ với Vân Thanh Nhiễm, giống như ở đây căn bản không tồn tại người nào là Vân Thanh Nhiễm.