Bích Vân Các của Vân Thanh Nhiễm cùng Sơn Võ Các của Vân Tử Hy nằm cùng nơi, Vân Thanh Nhiễm khi còn nhỏ luôn theo chân Vân Tử Hy lớn lên, chỗ ở của hai người đương nhiên nằm ở cùng nơi, thậm chí trước lúc Vân Thanh Nhiễm sáu tuổi, đều ở tại Sơn Võ Các cùng với Vân Tử Hy, nói cách khác kỳ thật Vân Thanh Nhiễm có một chỗ ở cho riêng mình cũng chỉ được hơn một năm, sau đó thì bị điên.
Trong phòng của Vân Tử Hy ở Sơn Võ Các đều được an bày thoả đáng, trên giường vốn chỉ có một gối đầu, lúc này đã đổi thành hai cái, màu sắc chăn mền cũng đặc biệt đổi thành sắc đỏ thẫm vui mừng, nha hoàn phụ trách chuẩn bị không nhịn được oán hận, Thiếu phu nhân tương lai này quả thật là nữ tử man di, một chút quy củ cũng không hiểu, nào có nữ tử chưa gả đã chạy tới đồng sàng cộng chậm với phu quân trước chứ?
Làm hại các nàng còn phải chuẩn bị đệm giường tạm thời, nói thật, chuẩn bị để làm cái gì chứ? Cũng không phải đại hôn! Thiệt là!
Bọn nha hoàn ở dưới đáy lòng bất bình thay Vân Tử Hy, trong số các nàng không chỉ có một người trộm thương Vân Tử Hy, đều trông mong sẽ có một ngày có thể làm tiểu thiếp thông phòng cho Vân Tử Hy chẳng hạn, hiện giờ xuất hiện công chúa man di, chuyện này đã trở nên khó khăn rồi.
Thác Bạt Yến vào phòng, nhìn qua gian phòng được tỉ mỉ bố trí, chỉ hừ lạnh một tiếng, ai muốn gả cho tên Vân Tử Hy kia sao? Người nàng muốn gả là Quân Mặc Thần! Nàng đã trúng ý, thì nhất định phải thu vào tay, ai cũng không ngăn cản được nàng.
“Các ngươi toàn bộ đi ra ngoài cho ta!” Thác Bạt Yến vừa vào cửa đã đuổi người.
Nghe khẩu khí này của nàng ta, giống như đã thành đương gia chủ mẫu của Vân phủ vậy, đáy lòng mấy nha hoàn bên trong gian phòng càng thêm không vui, chẳng qua trở ngại thân phận Thác Bạt Yến mà không tiện mở miệng.
Sau khi đám nha hoàn bị nghẹn một hơi thối lui ra khỏi phòng, Thác Bạt Yến đi tới trước giường, xốc mền giường đỏ thẫm lên, sau đó từ trên người mình lấy ra một ống trúc nhỏ, nàng mở nắp ống trúc ra, chỉ thấy một con sâu đen tuyền từ trong ống trúc bò ra, rơi xuống trên giường đơn sạch sẽ.
Con sâu đó có sáu chân, vỏ ngoài cứng rắn màu đen, bộ dáng thoạt nhìn có chút ghê tởm.
Đây là một loại độc trùng đặc biệt của Đảng Ngụy bọn họ, sinh hoạt ở trong rừng sâu núi thẳm, trước kia từng có người lên núi bị con sâu này cắn, kết quả là chết.
Thác Bạt Yến nhìn độc trùng trào phúng trong lòng, tên Vân Tử Hy đó là cái thứ gì? Hắn muốn nàng gả cho hắn thì nàng phải gả à? Nàng không gả!
Hừ, cho ngươi bị độc trùng cắn chết, xem ngươi còn thú Bổn công chúa thế nào!
Thác Bạt Yến lại xếp gọn chăn mền, để độc trùng được giấu kín trong chăn.
Trên mặt Thác Bạt Yến lộ ra nụ cười hài lòng, đúng lúc đó, cửa phòng bị người mở ra, Vân Thanh Nhiễm từ bên ngoài tiến vào.
Thác Bạt Yến thấy Vân Thanh Nhiễm, vì chột dạ nên tươi cười cứng ngắc lại, lập tức đuổi người, “Ngươi tới làm gì? Nơi này là phòng mà ta và ca ngươi phải ngủ đêm nay, ngươi không rời đi nhanh chút?”
Vân Thanh Nhiễm không để ý đến Thác Bạt Yến, lập tức đi về phía giường.
“Ngươi muốn làm gì?” Thác Bạt Yến muốn đi ngăn cản Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm cũng nhấc chân trực tiếp cho nàng một cước, “Đừng ngăn trở ta, ta nhìn đã phiền.”
Vân Thanh Nhiễm đạp xong xốc chăn trên giường lên, con sâu đen tuyền ghê tởm lại xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua bên giường, tiện tay nhặt một chiếc giầy của Vân Tử Hy ở bên cạnh giường.
“Ba ——”
Tay phải giơ giầy, nặng nề đập xuống, trúng con độc trùng kia.
Mới vừa rồi trên giường được đám nha hoàn xử lý sạch sẽ lại xuất hiện một chiếc giầy, sừng sững ở đó, kỳ thật nó rất vô tội mà.
Thác Bạt Yến bị Vân Thanh Nhiễm đạp một cước, còn ôm bụng mình kêu lên đau đớn, chờ phục hồi tinh thần lại, thì độc trùng nàng ta mang đến đã bị cái giầy đè lên, từ một con độc trùng biến thành một cỗ thi thể.
Phỏng chừng còn là một khối thi thể dẹp lép không còn hình dạng.
Vân Thanh Nhiễm làm xong quay đầu nhìn lại Thác Bạt Yến, “Ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì? Có sâu không đập chết chẳng lẽ ngươi muốn đi ngủ cùng nó à?”
Thác Bạt Yến chán nản, vừa định ra tay với Vân Thanh Nhiễm, vừa vươn một bàn tay ra, đã bị Vân Thanh Nhiễm bắt được, Vân Thanh Nhiễm túm lấy cánh tay Thác Bạt Yến chuyển ra phía sau nàng ta, lại đem cánh tay còn lại cũng vặn ra sau lưng Thác Bạt Yến, khiến hai tay Thác Bạt Yến đều bị vặn ở phía sau đầu, không nhúc nhích được.
Vân Thanh Nhiễm lại một lần nữa lấy đồ tại chỗ, nàng thuận tay lấy cái đai lưng Bạch Ngọc của Vân Tử Hy treo ở trên kệ bên cạnh, trói hai tay Thác Bạt Yến. Đáng thương cho cái đai lưng thượng hạng này, bên trên còn được khảm mấy miếng Bạch Ngọc phẩm chất không tệ đó.
“Ngươi mau thả ta ra, ngươi mau thả ta ra!” Thác Bạt Yến giãy dụa, nàng ta càng giãy dụa Vân Thanh Nhiễm càng buộc chặt.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm buộc xong lại tỉ mỉ ngắm nhìn Thác Bạt Yến, ngày hôm nay Thác Bạt Yến mặc phục sức của hoàng triều Thịnh Vinh, nàng ta ở trong cung hai ngày, thái hậu đã cho người đặt mua.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi mau thả ta ra!” Thác Bạt Yến nóng nảy.
Vân Thanh Nhiễm đưa tay cởi bỏ búi tóc trên đầu Thác Bạt Yến, khiến mái tóc dài của Thác Bạt xõa xuống, sau đó Vân Thanh Nhiễm túm lấy tóc nàng ta, lôi nàng ta đi ra ngoài.
“Vân Thanh Nhiễm ngươi làm cái gì, ngươi buông tay cho ta!” Thác Bạt Yến muốn phản kháng, nhưng tóc của nàng bị Vân Thanh Nhiễm nắm chặt, không đi theo Vân Thanh Nhiễm thì da đầu cũng sẽ bị Vân Thanh Nhiễm kéo tới đau rát!
Lúc Vân Thanh Nhiễm mở cửa, những nha hoàn kia bên ngoài đều trợn to mắt nhìn, vừa rồi Vân Thanh Nhiễm đi vào các nàng còn không biết là có việc gì, thân là muội muội Vân Tử Hy, cùng tẩu tử tương lai trong khuê phòng lặng lẽ nói nói hai câu cũng rất bình thường, nhưng cửa vừa mở ra, không ngờ là Vân Thanh Nhiễm túm lấy tóc Thác Bạt Yến đi ra ngoài!
“Thế tử phi, ngài đây là… muốn cùng với Thiếu phu nhân đi nơi nào?” Không phải nha hoàn coi cửa lắm miệng, mà là tình huống này có chút kì quái.
“Mang nàng ta đi dạo trong phủ, hôm nay là lần đầu tiên nàng ta tới Vân phủ, khẳng định còn chưa được thưởng thức qua phong cảnh đẹp của Vân phủ, thân là Nhị tiểu thư Vân phủ, Bổn cung đương nhiên nên tận tình làm chủ.” Vân Thanh Nhiễm nói xong lực đạo trên tay càng thêm nắm chặt, khiến cho Thác Bạt Yến lại gào khóc kêu to, “Ngươi xem Yến công chúa rất cao hứng này! Đúng rồi, trên giường có một con rệp vừa mới bị ta đánh chết, nhớ cho người thay đổi đệm chăn đi.”
Trong tay kéo tóc công chúa, Vân Thanh Nhiễm vẫn có thể nói đến vô cùng thản nhiên.
“Ách… Vâng, vâng… Nô tì đã biết…” Nha hoàn nhút nhát nhìn qua, dẫn người đi dạo chung quanh quý phủ, có cần túm tóc vậy không? Hay đây là tập tục Đảng Ngụy? Thật đúng là đặc biệt… =))
Vân Thanh Nhiễm công đạo xong lôi kéo tóc Thác Bạt Yến tiếp tục tiến lên, nàng bước nhanh, Thác Bạt Yến không đuổi kịp, tốc độ của Thác Bạt Yến chỉ cần hơi chậm, tóc của nàng ta cũng sẽ bị dùng sức mà kéo xuống, đau đến mức nàng ta oa oa kêu khóc.
Vân Thanh Nhiễm túm lấy Thác Bạt Yến rời khỏi Sơn Võ Các, đi tới Bích Vân Các bên cạnh, lập tức vào gian phòng của nàng, hiện giờ bên trong phòng nàng có Quân Mặc Thần đang nghỉ ngơi.
Quân Mặc Thần đang định lên giường đi nghỉ, thì chứng kiến Vân Thanh Nhiễm kéo theo một bình dầu trở về, bình dầu kia còn không nhỏ, thể tích lớn không nói còn là một cái bình cổ cao, vì thế ánh mắt cũng rất cao, nhìn những người khác đều thấp hơn mình một đoạn.
“Khụ khụ, ái phi sao lại mang nàng ta đến đây?” Động tác lên giường của Quân Mặc Thần vẫn không đình chỉ, vừa chậm rãi đi, vừa nói chuyện với Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm nhìn động tác Quân Mặc Thần tự mình từ xe lăn xuống lại leo lên trên giường, có mấy phần ý vị của lão nhân đã thất tuần, động tác lên giường của lão nhân thất tuần còn nhanh hơn một chút so với hắn.
“Nàng không phải thích ngươi à, ta mang nàng ta tới làm ấm giường, ngươi thấy thế nào?” Vân Thanh Nhiễm cười khanh khách nói xong, Quân Mặc Thần nếu nói muốn nàng lập tức cởi sạch nữ nhân này ném lên trên người hắn, cam đoan phục vụ đến nơi đến chốn.
“Khụ khụ khụ… bản thế tử vẫn tương đối thích nàng làm ấm giường cho ta hơn, người khác làm ấm, bản thế tử không hiếm lạ.” Quân Mặc Thần cười như không cười trả lời.
Nàng cũng chưa từng làm ấm giường cho hắn được không?
“Ngươi đã không cần, ta sẽ ném nàng ta ra, thuận tiện cho ta mượn người.”
“Mượn người?”
“Người này nặng như vậy ta gánh không nổi, cho nên mượn ngươi một người đến phụ trách làm khuân vác.”
“Nàng định làm gì?” Quân Mặc Thần mỉm cười, nàng lại tính toán làm gì đây? Định ném công chúa Đảng Ngụy đi nơi nào?
“Giết người vứt thi, chưa nghe nói qua à?”
“Khụ khụ khụ… Người trên tay nàng vẫn còn sống.”
“Vậy vứt xong đồng thời giết chết.” Vân Thanh Nhiễm nói giống như Thác Bạt Yến không phải một người mà là một con con chuột tiện tay bắt được vậy.
Nghe Vân Thanh Nhiễm nói muốn nàng chết, Thác Bạt Yến càng thêm kích động giãy dụa, kết quả chỉ đổi lại bản thân càng đau mà thôi.
“Khụ khụ, ái phi muốn mượn người của bản thế tử, nếu bản thế tử cho nàng mượn người rồi, thì có chỗ tốt gì đây?” Quân Mặc Thần cười hỏi Vân Thanh Nhiễm, tựa hồ đang đợi Vân Thanh Nhiễm nói ra một điều kiện làm cho hắn thỏa mãn.
Vân Thanh Nhiễm im lặng ba giây, sau đó lưu loát xoay người, đi mất.
Quân Mặc Thần buồn bực, hắn cũng không phải không đồng ý cho mượn người mà, hắn chỉ là muốn nàng lấy lòng hắn một chút thôi, một yêu cầu nho nhỏ như vậy cũng không cho hắn có cơ hội nói ra, lại có thể xoay người đi mất!
Thật sự là tức chết hắn!
“Quân Kiệt.”
Quân Kiệt vẫn luôn chờ ở bên ngoài phòng, Quân Mặc Thần vừa gọi, hắn lập tức hiện thân, “Gia, có gì cần phân phó?”
“Ngươi đi giúp thế tử phi, thế tử phi muốn ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, chỗ nào khiến thế tử phi vất vả thì ngươi đều phải làm, đừng để cho nàng mệt nhọc.”
“Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh.” Quân Kiệt lĩnh ý chỉ của Quân Mặc Thần vội vàng đi ra cửa đuổi theo Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm không đi đến địa phương khác, mà là đi tiểu trúc nàng từng ở trước khi tỉnh lại.
“Ngươi buông ra, ngươi có nghe không hả!” Vân Thanh Nhiễm đi càng lâu, Thác Bạt Yến càng thống khổ, nàng cảm thấy da đầu của mình sắp bị Vân Thanh Nhiễm kéo rách, muốn đau bao nhiêu có đau bấy nhiêu, nàng lớn như vậy rồi còn chưa từng chịu qua loại ủy khuất này!
“Ngươi có muốn ta nhét cái gì đó vào trong miệng ngươi? Ven đường có không ít đá tảng thoạt nhìn rất được đấy, có muốn thử một viên?” Vân Thanh Nhiễm nghiêm túc hỏi Thác Bạt Yến.
Nhét đá vào trong miệng?
Thác Bạt Yến ngậm miệng lại, hung tợn trừng mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm, trừng mắt đi, ta nhất định sẽ đòi lại toàn bộ khuất nhục ngày hôm nay!
Vân Thanh Nhiễm kéo Thác Bạt Yến vào tiểu trúc, phía sau núi giả nơi đó có một lỗ nhỏ, chính nàng bỏ ra khí lực rất lớn mới đào được.
Vân Thanh Nhiễm ấn Thác Bạt Yến tới trước lỗ nhỏ, chỉ vào cái lỗ nhỏ kia ra lệnh cho nàng ta, “Chui qua đi.”
Thác Bạt Yến nhìn nhìn cái lỗ chó kia, nuốt nước miếng một cái, “Ta không muốn! Bổn công chúa đường đường là công chúa của một nước, sao có thể làm ra loại chuyện chui lỗ chó hạ tiện như vậy chứ!”
Thác Bạt Yến không chịu chui, Vân Thanh Nhiễm ấn đầu nàng ta xuống bắt nàng ta chui!
Cái gì mà lỗ chó, đó là cái lỗ tự do để nàng đi ra thế giới bên ngoài!
Vân Thanh Nhiễm thật sự ấn đầu Thác Bạt Yến xuống, sau đó nhấc chân đá mông Thác Bạt Yến.
“Mông để thấp một chút, bằng không ta đạp ngươi một cước ngươi cũng ra không được, ngươi muốn ta đạp thêm mấy đá nữa hả?” Vân Thanh Nhiễm nhấc chân, bộ dáng nóng lòng muốn thử khiến Thác Bạt Yến sợ tới mức “vèo” một cái đã chui qua.
Vân Thanh Nhiễm thấy Thác Bạt Yến chui qua rồi, bản thân thì lại leo tường vây, trèo tường đi ra ngoài, hiện tại thân thể nàng đã tốt hơn, không cần phải đi từ phía dưới, lúc có thể leo tường thì nên leo tường.
Vân Thanh Nhiễm vừa mới trèo qua tường vây đã nhìn thấy Thác Bạt Yến muốn chạy trốn. Nàng tiến lên túm tóc Thác Bạt Yến, lại giật nàng ta trở về, nữ nhân này, giây nào cũng phải nhìn theo, bằng không sẽ xảy ra chuyện.
Vân Thanh Nhiễm đang muốn mang Thác Bạt Yến rời đi, bên trong tường vây lại nhảy ra một người.
“Thế tử phi, thuộc hạ phụng mệnh thế tử chi đến đây, thế tử gia nói, có chuyện gì ngài cứ phân phó thuộc hạ đến làm là được.” Quân Kiệt thi lễ với Vân Thanh Nhiễm, cung kính nói.
“Không cần, ta tự mình làm sẽ tốt hơn, ta túm lấy tóc của nàng ta rồi, không cần xài quá nhiều khí lực.” Vừa rồi Vân Thanh Nhiễm muốn có người hỗ trợ giúp nàng ném Thác Bạt Yến từ trong Vân phủ ra ngoài, hiện giờ người đã ra rồi, cũng coi như là thỏa đáng.
“Thế tử phi, ngài thân thể thiên kim, loại việc nặng nhọc này cứ để cho thuộc hạ làm đi!” Quân Kiệt rất kiên trì, đối với nhiệm vụ mà Quân Mặc Thần đã công đạo xuống, Quân Kiệt bất kể thế nào cũng phải toàn lực ứng phó.
“Không nặng nhọc, chỉ có vài cọng tóc thôi.” Vân Thanh Nhiễm nói xong còn đặc biệt cho Quân Kiệt nhìn tóc Thác Bạt Yến mà nàng nắm trên tay, ý bảo chuyện nàng đang làm thật sự không hề nặng nhọc.
“Bẩm thế tử phi nương nương, thế tử gia để thuộc hạ đến trợ giúp thế tử phi, thuộc hạ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.”
“Mệnh lệnh của thế tử gia ngươi là mệnh lệnh, mệnh lệnh của ta lại không tính là mệnh lệnh à?” Vân Thanh Nhiễm hỏi lại Quân Kiệt một câu.
Quân Kiệt thầm nghĩ, mệnh lệnh của ngài đương nhiên cũng là mệnh lệnh.
Quân Kiệt tức khắc quỳ xuống trước Vân Thanh Nhiễm, khẩn cầu Vân Thanh Nhiễm, “Thế tử phi, ngài để cho thuộc hạ làm đi, van cầu người đem toàn bộ việc nặng nhọc đều giao cho thuộc hạ làm, thuộc hạ da dày thịt béo chịu đựng được.”
Vân Thanh Nhiễm vươn tay, kèm theo cả nắm tóc của Thác Bạt Yến đưa tới trước mặt Quân Kiệt, “Này cho ngươi, không cãi với ngươi, ngươi tới đi.” Nếu không đưa cho hắn, Vân Thanh Nhiễm sẽ cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, thuộc hạ tận lực cầu xin chủ tử cấp việc cho làm thật khó tìm mà, giống như lúc đi làm mãnh liệt yêu cầu ông chủ, ông chủ ngài đừng để tôi rảnh, ngài ngàn vạn lần đừng để cho tôi rảnh, ngài đừng tăng lương cho tôi, ngài ngàn vạn lần đừng tăng lương cho tôi,…
Thác Bạt Yến thật sự trợn tròn mắt, bản thân đường đường là công chúa của một nước bị người ta kéo tới túm đi không nói, còn để cho bọn họ thương lượng nửa ngày rốt cuộc do ai đến túm?
Hôm nay Thác Bạt Yến ở nơi này của Vân Thanh Nhiễm coi như triệt triệt để để nếm thử mùi vị bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân, đối phương căn bản không coi nàng làm công chúa, thậm chí cũng không coi nàng là người, chỉ coi nàng là một món hàng hóa kéo tới kéo lui!
“Ngươi là tiện nhân, ngươi mau thả ta ra, bằng không ngươi sẽ không được chết tử tế, ta cho dù chết cũng muốn kéo ngươi xuống làm đệm lưng cho ta!” Thác Bạt Yến nói xong nhổ một miếng nước bọt về phía Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm tay mắt lanh lẹ, nắm mép váy Thác Bạt Yến chắn ở trước người mình, nước miếng kia không hề chạm đến trên người Vân Thanh Nhiễm, mà là chết thảm ở trên chính chiếc váy của Thác Bạt Yến, xem như đã quang vinh hy sinh.
Vân Thanh Nhiễm lắc lắc đầu, sau đó chỉ nghe “Rẹt ——” một tiếng, Vân Thanh Nhiễm xé rách váy Thác Bạt Yến, kéo một phần nhiễm nước miếng kia xuống.
Sau đó, Vân Thanh Nhiễm nhét đống vải từ chiếc váy vào trong miệng Thác Bạt Yến…
Quân Kiệt thật sự là nhìn trợn tròn mắt.
Vân Thanh Nhiễm nói với Quân Kiệt: “Ngươi đã đến đây, thì phiền toái tìm một cái bao tải đến cho nàng ta vào rồi khiêng đi.” Tài nguyên thì phải lợi dụng đầy đủ, bằng không nàng cần Quân Kiệt tới, chỉ giúp nàng túm tóc, đây chẳng phải là quá lãng phí tài nguyên à?
Quân Kiệt bị Vân Thanh Nhiễm sai khiến làm này làm kia, còn một bộ dạng ngọt như đường.
Vân Thanh Nhiễm bảo Quân Kiệt khiêng Thác Bạt Yến đến Kim Nguyên Thông Bảo, tuy đã là buổi tối, những cửa hàng bên cạnh đã đóng cửa, nhưng Kim Nguyên Thông Bảo vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, tiếng người ồn ào bên trong, mọi người đang chơi rất cao hứng.
Quân Kiệt buồn bực, khiêng một người đến Kim Nguyên Thông Bảo để làm gì chứ? Còn không thể dùng để làm tiền đặt cược đánh bạc?
Trong lúc Quân Kiệt buồn bực, Vân Thanh Nhiễm đã tiến vào Kim Nguyên Thông Bảo rồi, Quân Kiệt muốn theo sau, lại bị Vân Thanh Nhiễm bảo dừng, “Ngươi chờ ở bên ngoài, ta lập tức đi ra.”
Quân Kiệt rất tò mò, nếu không phải chuyện của chủ tử người làm thuộc hạ hắn đây không nên hỏi đến thì hắn thật sự muốn hỏi Vân Thanh Nhiễm một chút xem nàng đang tính toán muốn làm cái gì.
Đại khái qua một chung trà, Vân Thanh Nhiễm từ bên trong Kim Nguyên Thông Bảo đi ra, có điều nàng không phải ra một mình, phía sau còn đi theo mấy Hỏa Kế của Kim Nguyên Thông Bảo, bọn họ hợp lực nâng bao tải chứa Thác Bạt Yến đi vào.
Quân Kiệt nhìn thấy Thác Bạt Yến bị người ta khiêng đi, trong lòng nghi hoặc càng sâu, chẳng lẽ thế tử phi bán người cho dân buôn đổi bạc à? Đây chính là công chúa Đảng Ngụy đó!
Chuyện này trở về hắn nên bẩm báo thế tử gia thế nào đây? Nói thế tử phi để hắn khiêng Thác Bạt Yến giúp người bán đi?
Xử lý xong Thác Bạt Yến, Vân Thanh Nhiễm liền lên đường hồi phủ, Quân Kiệt cũng đi theo Vân Thanh Nhiễm trở về Vân phủ.
Trở lại Vân phủ, Vân Thanh Nhiễm vẫn đi tường vây, có điều trên đường quay về Bích Vân Các gặp Vân Tử Hy.
Vân Thanh Nhiễm để Quân Kiệt đi về trước, nàng còn có chuyện cần nói với Vân Tử Hy.
“Thanh Nhiễm, muội có nhìn thấy Yến công chúa không?” Vân Tử Hy hỏi, lúc hắn trở về phòng thì không gặp Thác Bạt Yến, chỉ thấy cái giầy trên giường, cùng với con độc trùng bị đè chết dưới giầy, nha hoàn nói cho hắn biết là Thanh Nhiễm mang Thác Bạt Yến đi.
“Nàng à? Biến thành Hồ Điệp bay mất rồi.” Vân Thanh Nhiễm chỉ vào phương hướng hoa viên nghiêm trang trả lời.
“Cái gì?” Biến thành Hồ Điệp bay mất? Điều này sao có thể chứ?
“Có thể là nàng ta cảm thấy hoa trong hoa viên quá đẹp, cho nên hóa thành Hồ Điệp…”
“Người làm sao có thể biến thành Hồ Điệp được?”
“Có lẽ nàng ta là Hương phi chuyển sang kiếp khác.”
“Ai là Hương phi?”
“Hương phi… chính là nữ nhân rất thơm thành phi tử…”
Vân Tử Hy lắc lắc đầu, hắn đi lên sờ đầu Vân Thanh Nhiễm, “Thanh Nhiễm, là muội để nàng ta biến mất đúng không?”
Vân Tử Hy bất đắc dĩ cười cười, nhưng không có ý tứ trách cứ Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm gật đầu, nàng kỳ thật rất muốn chụp lấy bàn tay của Vân Tử Hy đang vuốt ve như có như không ở trên đầu nàng.
“Lần sau không được như vậy, chuyện của ca ca tự ca ca sẽ xử lý tốt, không cần mạo hiểm vì ca ca biết không? Ca ca không hy vọng muội phải chịu một chút thương tổn, phải ngoan ngoãn!” Vân Tử Hy rất nghiêm túc nói xong.
Vân Thanh Nhiễm thản nhiên cười một tiếng, “Muội đã xử lý tốt rồi, sẽ không rước lấy phiền toái cho Vân phủ.”
Vừa rồi Vân Thanh Nhiễm đi Kim Nguyên Thông Bảo tìm Mộ Dung Tu, định sử dụng lực lượng của Thương Lan giáo tiễn bước Thác Bạt Yến, Mộ Dung Tu cũng tỏ vẻ chuyện này không có vấn đề, bản lãnh này, Thác Bạt Yến chỉ sợ người cũng đã rời khỏi kinh thành rồi.
Dù sao tất cả mọi người đều nói giáo chủ Hồng Dược của Thương Lan giáo là một lão yêu bà luôn bắt đi nữ tử chưa gả mang về tu luyện yêu công khiến cho dung nhan bà ta không già, bắt đi một Thác Bạt Yến mà thôi, không có gì kỳ quái.
Vân Tử Hy nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Vân Thanh Nhiễm, bỗng nở nụ cười, “Thì ra Thanh Nhiễm của ta đã trưởng thành rồi, cũng sẽ bảo vệ ca ca!” Vân Tử Hy rất cao hứng, tuy rằng hắn không hy vọng Vân Thanh Nhiễm trêu chọc đến phiền toái, thậm chí vô cùng lo lắng về chuyện này, nhưng cái loại cảm giác lúc biết bản thân được Vân Thanh Nhiễm bảo vệ này khiến cho hắn cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc thì hạnh phúc, Vân Tử Hy vẫn không quên Vân Thanh Nhiễm đã gả đi rồi, “Mau trở về đi thôi, thế tử gia hẳn rất lo lắng muội.”
Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, sau đó trở về phòng.
Quân Kiệt vốn trở về phòng trước nàng đang báo cáo tình hình làm nhiệm vụ hôm nay với Quân Mặc Thần, lúc Vân Thanh Nhiễm đẩy cửa tiến vào Quân Kiệt cũng đã báo xong không sai biệt lắm, chẳng qua giải thích có chút cố hết sức, bởi vì chính Quân Kiệt cũng không hiểu được rốt cuộc Vân Thanh Nhiễm đã làm gì Thác Bạt Yến.
“Khụ khụ, ái phi đã trở lại, bản thế tử đã sớm mệt nhọc rồi.” Quân Mặc Thần bộ dạng uể oải nói, vì chứng minh hắn thật sự mệt nhọc, còn đánh một cái ngáp thật to.
“Mệt nhọc thì ngủ trước đi.” Nàng lại không bắt hắn chờ nàng trở lại, hắn thức đêm thì thức đêm, sao phải chụp mũ cho nàng?
“Ta chờ nàng đến cởi áo nới dây lưng cho ta.” Quân Mặc Thần nói.
Lại muốn cởi áo nới dây lưng à?
Vân Thanh Nhiễm vừa nghe đã nhức đầu.
Quân Kiệt thức thời lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại, để cho thế tử gia bọn họ có thể ở riêng một mình với thế tử phi.
Từ sau ngày đại hôn hai người ngủ chung ra thì bọn họ không còn ngủ cùng giường với nhau lần nào, trong Kim Dật Hiên phủ Trấn Nam Vương bọn họ mỗi người ở một phòng, hiện giờ đến Vân phủ, hai người không thể không ngủ cùng nhau.
Áo, cởi.
Quần, cởi.
Giầy, cởi.
Áo đơn, cái này vẫn giữ lại đi.
Vân Thanh Nhiễm đối với Quân Mặc Thần nửa nằm ở trên giường lôi kéo một phen, thứ gì nên cởi trên người hắn đều cởi bỏ, đồ không nên cởi cũng không cởi.
Vân Thanh Nhiễm tiếp đó bắt đầu cởi quần áo cho mình, y phục trên người nàng so với Quân Mặc Thần thì phiền toái một chút, nàng làm tương đối không thạo, lộ vẻ có chút ngốc.
Quân Mặc Thần cầm lấy bàn tay nàng đang ngược đãi quần áo chính mình, “Để ra tới giúp nàng đi.”
Quân Mặc Thần vẫn luôn thích tiền trảm hậu tấu, Vân Thanh Nhiễm chưa trả lời hắn không cần, hắn đã sớm hành động, ngón tay của hắn hết sức nhỏ cũng rất thon dài, động tác của hắn thong thả trước sau như một, cũng rất nhẹ nhàng, hắn không nhanh không chậm cởi bỏ từng y phục trên người Vân Thanh Nhiễm.
Quần áo, cởi.
Giầy, cởi.
Trang sức, cởi.
Yếm, cái này vẫn là giữ lại đi.
Cái yếm sắc xanh nhạt, không thêu lên bất luận hoa văn gì, đây là do chính Vân Thanh Nhiễm yêu cầu, không cho Lục Trúc thêu hoa, Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy phía trên yếm không phải chim uyên ương thì là hoa văn mẫu đơn biểu lộ hết sức không thích ứng.
Quân Mặc Thần cởi cho Vân Thanh Nhiễm xong thì tự mình hối hận, sớm biết vậy thì để cho nàng mặc thêm một bộ cho rồi.
Quân Mặc Thần đưa tay nâng chăn lên, ngay sau đó cả người Vân Thanh Nhiễm được chiếc chăn mềm mại che phủ, đồng thời Quân Mặc Thần ấn Vân Thanh Nhiễm lên trên giường.
“Thời gian không còn sớm, đi nghỉ sớm tốt hơn.” Quân Mặc Thần nói xong cũng tự mình nằm xuống.
Vân Thanh Nhiễm kỳ thật có chút không nguyện ý, nhưng nàng cũng sẽ không nói cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân buông tha cho cái giường ấm áp, chính nghĩa nói một câu, ngươi là người bệnh, giường tặng cho ngươi, ta ngủ trên sàn nhà. Loại chuyện này Vân Thanh Nhiễm chắc chắn không làm.
Đương nhiên nàng cũng không thể đạp Quân Mặc Thần một cước xuống sàn nhà được, như vậy lúc nàng đạp xuống là một người, sáng sớm ngày mai khi tỉnh lại nhìn qua trăm phần trăm chính là một khối thi thể đã cứng ngắc lại rồi.
Cho nên vẫn cứ chen chúc ở trong cái chăn ấm này đi.
Vân Thanh Nhiễm đưa lưng về phía Quân Mặc Thần, mặt hướng về vách tường, Quân Mặc Thần nhìn bóng lưng Vân Thanh Nhiễm, khẽ cười một tiếng, sau đó vươn hai tay từ phía sau ôm eo Vân Thanh Nhiễm, kéo Vân Thanh Nhiễm vào trong ngực của mình, để phía sau lưng của nàng dán lên lồng ngực của hắn.
“Ngươi làm gì thế?” Bị người đụng vào phần eo của mình, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy rất không quen.
“Bảo bối làm ấm giường nàng đưa cho ta đã quên mang tới rồi.”
Ý tứ của Quân Mặc Thần là không mang bình sưởi ấm tới đây, nên để cho Vân Thanh Nhiễm đảm đương thay vậy.
Thân mình Quân Mặc Thần rất lạnh, một cỗ lạnh lẽo từ lưng Vân Thanh Nhiễm truyền tới, cơn lạnh này đến từ Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm nghĩ, cũng không thể để cho hắn cứ lạnh như vậy, tạm thời mềm lòng một hồi, để cho hắn ôm đi, ngày mai lại sai Quân Kiệt về vương phủ đem bình nước nóng đến đây là được.
Thật lâu sau, tiếng hít thở của Vân Thanh Nhiễm trở nên bằng phẳng, thật sự đang ngủ, nét mặt Quân Mặc Thần biểu lộ tươi cười, mặt của hắn cọ xát lên trên cổ Vân Thanh Nhiễm, nhắm mắt lại, cũng chậm rãi ngủ đi.
Quân Mặc Thần có cảm giác ngủ rất ngon, qua nhiều năm như vậy đây là buổi tối ấm áp nhất mà hắn từng ngủ.
Sáng sớm, Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm bị một trận tiếng đập cửa dồn dập làm cho bừng tỉnh.
Quân Mặc Thần không vui nhăn mày, muốn người ở bên ngoài dừng lại, đừng ồn đến Vân Thanh Nhiễm trong lòng hắn.
“Thế tử gia, thế tử phi, hai người tỉnh chưa?” Người gõ cửa dường như rất khẩn cấp.
Tốt nhất là thật sự có chuyện gấp gáp, nếu không nhất định cho hắn quả ngon để ăn!
“Chuyện gì?” Ngữ điệu của Quân Mặc Thần tuy vẫn bằng phẳng như trước, nhưng âm mũi rõ ràng nặng một chút, hắn đang không vui.
“Hồi thế tử gia, nhà chính bên kia xảy ra chút việc, đại thiếu gia để tiểu nhân đến mời thế tử gia cùng thế tử phi qua đó.” Gã sai vặt ngoài cửa nói.
Nhà chính là chỗ ở của phu thê Vân Viễn Hằng, hai người bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Lời nói của người ngoài cửa khiến Vân Thanh Nhiễm mở mắt, nàng lật thân một cái, híp mắt nhìn cửa, đầu óc một lần nữa khởi động, phụ mẫu nàng lúc này thì có thể xảy ra chuyện gì?
“Được… Đã biết, chúng ta lập tức qua đó…” Vân Thanh Nhiễm hồi đáp, “Thuận tiện giúp ta gọi nha hoàn của ta tiến vào…”
Nói xong Vân Thanh Nhiễm từ trong chăn mền trượt ra, Quân Mặc Thần bởi vì nguồn nhiệt đột nhiên biến mất mà sinh ra một cảm giác mất mác mãnh liệt.
Lúc Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần bước vào vốn nên là phòng của hai người Vân Viễn Hằng và Vân Trần thị, không khí trong phòng dường như rất ngưng trọng.
Trên ghế quý phi đối diện cửa, Vân Trần thị nằm thẳng ở trước mặt, trên cổ của bà có hai vết đỏ rất rõ ràng, mà nguyên nhân tạo thành hai vết đỏ này rất có thể là loại hành động nguy hiểm cao.
Hai mắt Vân Trần thị nhìn nóc phòng, Vân Thanh Nhiễm không nhìn ra chút thần thái nào từ trong ánh mắt của bà.
Ở bên người Vân Trần thị là hai người Vân Viễn Hằng và Vân Tử Hy, nhưng Vân Trần thị lại không nhìn hai người bọn họ.
Mặt khác, Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy tỳ nữ xinh đẹp lúc ăn cơm chiều ngày hôm qua, nàng ta ngồi ở trên ghế bên cạnh, đầu cúi thấp, cũng không biết nàng ta lúc này đang có biểu tình gì.
“Phu nhân, bà nói một câu đi? Bà đừng như vậy…” Vân Viễn Hằng ăn nói khép nép với Vân Trần thị.
Vân Trần thị vẫn như trước một chữ cũng không nói, miệng của bà nhếch lên, như đang ẩn nhẫn cái gì.
“Ta nhận sai với bà được chưa? Bà như vậy ta rất khổ sở.” Vân Viễn Hằng nói, trên mặt lại có mấy phần khổ sở mấy phần chán nản, bà sao lại một chút cũng không biết thông cảm cho ông đây?
Rốt cục, Vân Trần thị cả sáng đều không nói gì cuối cùng cũng đã mở miệng, “Được, nếu ông đã biết sai, vậy thì đuổi nữ nhân này đi cho ta!”
Vân Trần thị giận không kiềm được nói, ngón tay của bà chỉ vào nha hoàn Xuân Đào giống như tiểu tức phụ cúi thấp đầu ngồi ở một bên, Xuân Đào vốn là đại nha hoàn bên người Vân Trần thị, bộ dạng có vài phần tư sắc, Vân Trần thị vẫn cảm thấy Vân Viễn Hằng độc sủng một mình bà, nên đối với nha hoàn bộ dạng xinh đẹp bên người cũng sẽ không để ý.
Nhưng chính nha hoàn này, thừa dịp Vân Trần thị hai ngày này giận dỗi với Vân Viễn Hằng mà bò lên trên giường Vân Viễn Hằng!
Thì ra đêm qua, Vân Viễn Hằng bởi vì Vân Trần thị buồn chuyện của Vân Yên Nhiên mà nhiều ngày qua phải ngủ ở thư phòng đã cùng với đại nha hoàn Xuân Đào bên người Vân Trần thị có một đêm triền miên, Xuân Đào tuổi trẻ mỹ mạo vóc dáng mê người, Vân Viễn Hằng tuy người đã qua trung niên nhưng cuối cùng vẫn là một nam nhân, hơn nữa tích tụ mấy ngày, không khống chế được, một đêm xuân qua đi, cũng không biết Vân Viễn Hằng là thực tủy biết vị hay là thế nào, sáng sớm hôm nay đã nói muốn Xuân Đào làm di nương.
Tăng một nha hoàn trong phủ lên làm di nương là chuyện rất bình thường, nhưng đặt ở Vân phủ lại có thể xưng tụng là tin tức lớn.
Vân Trần thị dưới sự giận dữ ba thước lụa trắng, treo cổ tự tử, may mắn Vân Tử Hy đến vấn an, phát hiện được sớm, nếu không lúc này trên cổ Vân Trần thị không đơn thuần chỉ có một vết đỏ, mà mạng cũng bị mất rồi.
Vân Trần thị vừa hét, Vân Viễn Hằng cũng nổi lên lửa giận.
“Yên Nhiên xảy ra chuyện ta cũng khó chịu, hoàng thượng hạ mệnh lệnh chẳng lẽ ta có thể chống lại sao? Bà chẳng những không lo lắng tâm tình của ta, cả ngày chỉ biết khóc than, không cho ta trở về phòng ngủ, ta nâng lên một di nương thì làm sao, những năm gần đây Vân Viễn Hằng ta tự nhận là đối đãi với bà không tệ!” Vân Viễn Hằng mấy ngày nay nín thở cũng đã đủ lâu, lúc này toàn bộ đều phát tiết ra ngoài.
“Được, ta già rồi, không còn đẹp như hồ ly tinh kia phải không?”
Bị Vân Viễn Hằng rống lên, Vân Trần thị không ngăn được nước mắt rơi xuống, lúc này lại gào trở về.
“Năm đó lúc ông ôm đứa nhỏ của nữ nhân kia cho ta đã đáp ứng với ta như thế nào! Hiện tại toàn bộ đều quên rồi phải không, tính toán muốn nữ nhân khác phải không! Định bỏ ta phải không!”
Vân Trần thị bi phẫn cùng cực, trong tiếng gào tê tâm liệt phế xen lẫn oán trách của bà đối với Vân Viễn Hằng…
Vân Viễn Hằng bị bà gào lên như vậy, lúc này tâm cả kinh, lập tức quay đầu nhìn những người khác, sợ bọn họ từ trong lời Vân Trần thị nghe ra điều gì.
Vân Viễn Hằng buồn bực Vân Trần thị nói sai, lại cũng không dám hung bà, sợ bà càng nói càng không để yên.
“Ai…” Vân Viễn Hằng thở dài một tiếng, “Người đâu, để phòng thu chi lấy hai mươi lượng bạc, trục xuất Xuân Đào khỏi phủ.” Vân Viễn Hằng thở dài xong ngược lại nói với quản gia đứng ở cửa.
Quản gia tuân lệnh lập tức đi xuống lo liệu.
Nghe vậy, Xuân Đào vừa rồi vẫn luôn cúi thấp đầu chợt ngẩng lên, nàng ta ủy khuất chạy lên bắt lấy tay Vân Viễn Hằng, “Lão gia, lão gia người đừng đuổi ta đi, ngày hôm qua người đã đáp ứng nô tì, sau này muốn cho nô tì ở lại bên cạnh ngài hầu hạ ngài… Lão gia đừng đuổi ta đi mà…”
Xuân Đào thật vất vả mới bắt được cơ hội bò lên trên giường Vân Viễn Hằng, không thể cứ không bệnh mà chết như vậy được.
Lời nói ở trên giường của nam nhân mà ngươi cũng tin? Cũng không ngẫm lại xem đêm qua Vân Viễn Hằng ở dưới dạng tình huống gì mới nói ra lời này.
Vân Viễn Hằng nhìn thấy Xuân Đào giữ chặt hai tay của ông tận lực cầu xin, nghĩ đến đêm hôm qua hai người triền miên, trong lòng rất không đành lòng, lại quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt ngoan tuyệt của phu nhân mình, vẫn lựa chọn vươn tay phất bỏ hai tay Xuân Đào, cho hạ nhân ở cửa một ánh mắt, để bọn họ đem Xuân Đào mạnh mẽ kéo xuống.
“Lão gia đừng mà, ta không muốn, lão gia…” Xuân Đào tận lực cầu xin, nước mắt lưng tròng nhìn Vân Viễn Hằng, hi vọng ông có thể thương cảm nàng.
Vân Viễn Hằng nhắm mắt, không để cho mình có cơ hội dao động, tùy ý Xuân Đào bị người trong phủ dẫn đi.
Xử lý xong Xuân Đào, Vân Viễn Hằng lại ngồi xuống bên người Vân Trần thị, làm yên lòng bà nói: “Phu nhân, bà xem, ta đã đuổi nàng ta đi, lần này là ta không tốt, là ta đáng chết, bà đừng tức giận nữa…”
Vân Viễn Hằng có ý vị lấy lòng rõ ràng.
Thái độ của ông ta khiến Vân Thanh Nhiễm có chút dở khóc dở cười, rõ ràng là một chuyện nghiêm túc thiếu chút nữa thành tai nạn chết người như vậy, mà Vân Thanh Nhiễm lại cảm thấy có chút buồn cười, vô cùng bi ai, người à, đúng là một loại động vật làm cho người ta khó có thể lý giải.
Hơn nửa ngày, sự tình mới xem như ổn định.
Vân Tử Hy vẫn luôn bồi ở bên người Vân phu nhân, sợ bà ta lại làm ra hành động thương tổn mình, mãi đến khi xác định Vân phu nhân yên tĩnh trở lại, Vân Tử Hy mới đứng dậy.
Vân Tử Hy quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần vừa vào cửa, sau đó đi đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, vẻ mặt có lỗi nói với Vân Thanh Nhiễm, “Sáng sớm đã bắt muội tới đây, thật xin lỗi.”
“Không có việc gì, rất tốt mà.” Vân Thanh Nhiễm nói rất tốt, là bởi vì sáng sớm đã cho nàng xem một vở kịch hay, để nàng kiến thức tình nghĩa phu thê một phen.
Vân Thanh Nhiễm không phải là không có cảm giác, người bên kia vừa khóc vừa náo vừa thắt cổ là mẫu thân của nàng, mà cái người làm sai chuyện là phụ thân của nàng, nhưng giới hạn chỉ là có chút cảm giác thôi.
Vân Thanh Nhiễm mỉm cười với Vân Tử Hy, nói cho hắn biết không sao, chuyện như vậy về tình về lý nữ nhi như nàng đây rất nên có mặt.
Vân Thanh Nhiễm đây là tư thế muốn xem cuộc vui, thoạt nhìn đối với chuyện trước mắt cũng không quan tâm. Về phần Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm cũng không quan tâm, Quân Mặc Thần càng thêm không quan tâm.
Vân Tử Hy lôi kéo Vân Thanh Nhiễm đến trước mặt Vân Trần thị, “Nương, tuy muội muội Yên Nhiên xuất gia, nhưng ngài còn có ta cùng muội muội, còn có Lâm Mị, đợi ngày muội ấy xin Hoàng thượng về nhà, là có thể đến thăm ngài.”
Vân phu nhân nhìn thật sâu vào Vân Tử Hy một lúc lâu, sau đó lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Vân Thanh Nhiễm, cuối cùng miễn cưỡng nở một nụ cười, bà có bốn đứa nhỏ, mất một người, chỉ còn lại ba…
Sau khi Vân Viễn Hằng làm yên lòng phu nhân của mình thì đứng dậy nói với Quân Mặc Thần, “Khiến thế tử gia chê cười.”
“Đừng ngại, khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần đối với chuyện này không có ý kiến gì, dù sao cũng không liên quan đến hắn, Vân phủ này cùng hắn có thể kéo ra quan hệ cũng chỉ có Vân Thanh Nhiễm.
Đại hôn sắp tới, tân nương tử lại không thấy!
Đồng thời, trong kinh thành cũng truyền ra lời đồn, nói là có người chứng kiến giáo chủ Thương Lan giáo, cái lão yêu bà không biết đã sống bao nhiêu năm lại bắt đầu ăn thịt người! Hơn nữa là ở bên trong kinh thành!
Có người tận mắt nhìn thấy một đêm Thác Bạt Yến mất tích lão yêu bà từ trong Vân phủ khiêng nữ nhân đi ra, chuyện này truyền vô cùng ồn ào huyên náo, tửu lâu tiệm cơm trong kinh thành đều nói chuyện này, vì thế trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng, trong nhà có nữ nhân chưa xuất giá lại bắt đầu lo lắng.
Thác Bạt Yến không thấy, người sốt ruột nhất là Thác Bạt Kỳ, Thác Bạt Kỳ vốn không cam lòng chạy tới Vân phủ lục soát tìm người, lại xin Hoàng thượng tìm kiếm toàn thành, nhưng vẫn không có tin tức gì, toàn bộ đồn đãi đều chỉ một hướng, đó chính là Thác Bạt Yến bị giáo chủ thần bí của Thương Lan giáo mang đi!
Muội muội của hắn thật sự là bị giáo chủ Thương Lan giáo mang đi? Nếu quả thật là do lão yêu bà làm, sự tình chỉ sợ không còn hi vọng.
Thương Lan giáo lấy thần bí cùng tà giáo mà nổi tiếng hậu thế, ngay cả triều đình cũng rất kiêng kị Thương Lan giáo, cũng may thế lực Thương Lan giáo vẫn luôn ở Thương Lan, cùng các quốc gia nước giếng không phạm nước sông, chưa từng tạo xung đột quá lớn, chỉ có số ít giáo chúng của Thương Lan giáo làm nhiều việc ác, làm hại nhân gian, khiến người trong thiên hạ muốn diệt trừ cho thống khoái.
Giáo chủ Thương Lan giáo lại càng giết người vô số, phần lớn đều là nam nữ trẻ tuổi, đồn đãi bà ta chuyên hút máu người bảo vệ dung nhan không già, nếu Thác Bạt Yến bị bà ta bắt đi, sợ là đã bị hút cạn máu, thi cốt không còn rồi.
Về phần giáo chủ Thương Lan giáo phải gánh tội oan, lúc này ngay tại trong phòng Vân Thanh Nhiễm, Thác Bạt Yến không tìm thấy, hôn lễ cũng sẽ không còn, hôn lễ đã không còn Vân Thanh Nhiễm cũng sẽ không chuyện gì, vì thế thời gian nàng ở Vân phủ đã chấm dứt trước thời hạn.
‘Ha ha, đồ nhi ngoan của ta thật nhàn nhã!” Hồng Dược cười đến giả tạo, rõ ràng là đang buồn bực, lại còn cố chấp tươi cười.
“Dù sao theo như đồn đại nữ tử bị bà làm thịt nhiều đến không đếm được, thêm một người cũng không thừa.”
“Ngươi có biết không, phàm là người tính kế ta, ta đều sẽ khiến nàng ta phải trả giá thật nhiều, cho dù đối phương có là đồ đệ của ta cũng sẽ không ngoại lệ.”
“À.” Đối mặt với uy hiếp của Hồng Dược, Vân Thanh Nhiễm ngay cả mày cũng không hề nhăn lại.