“Nàng đang… làm… gì…” Hiện giờ mỗi câu nói của Quân Mặc Thần, đều rất cố sức, giống như câu nói đó đã dùng hết toàn bộ khí lực của hắn.
“Thử cứu ngươi, tuy rằng ta không xác định có thể hữu hiệu hay không.” Vân Thanh Nhiễm không nhìn Quân Mặc Thần, hiện giờ tâm trí nàng đều tập trung vào quyển sách mà Hồng Dược giao cho nàng trước khi chết.
“Nàng có nghĩ tới không, ta chết rồi… nàng có thể, có thể tự do, nàng yên tâm, phụ mẫu ta… sẽ, sẽ không bắt nàng thủ tiết vì ta, nếu nàng nguyện ý, tùy lúc có… thể đi.” Trước khi Quân Mặc Thần thú Vân Thanh Nhiễm đã sớm an bài tốt những chuyện này rồi.
“Không nghĩ tới, ta chỉ biết ngươi rất tốt với ta, ta sẽ nhớ rõ.” Vân Thanh Nhiễm chuyên tâm tiến hành chữa trị cho Quân Mặc Thần, bên trên rất nhiều huyệt đạo, nàng cũng không muốn chỉ vì một chút sơ xuất của nàng, sẽ đưa thế tử gia đến quỷ môn quan.
Quân Mặc Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thanh Nhiễm, nàng kiên quyết muốn dùng phương pháp của nàng tiến hành chữa trị cho hắn.
“Nàng hy vọng ta sống ư?” Quân Mặc Thần hỏi.
“Nói nhảm quá nhiều.” Hiện giờ Vân Thanh Nhiễm không rảnh để ý đến vấn đề mà Quân Mặc Thần nói có ý nghĩa gì, cái gì gọi là nàng hy vọng hắn sống sót không? Con người không phải đều nỗ lực sống sót ư? Tưởng rằng chết đi là việc rất vui vẻ à?
Vân Thanh Nhiễm dựa theo sách viết, xoa bóp từng huyệt đạo cho Quân Mặc Thần…
Vị trí huyệt đạo phải ấn thẳng một mạch từ cổ tới chân?
Tất cả các huyệt đạo bên trên Vân Thanh Nhiễm đều ấn xong, toàn thân Quân Mặc Thần cũng bị nàng lần mò mấy lần, ngay cả đùi cũng không quên.
Lúc bàn tay non mềm của Vân Thanh Nhiễm chuyển dời đến ngực Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần nhịn không được hỏi nàng, “Nàng, rốt cuộc, muốn… muốn làm gì?”
“Thử cứu ngươi.” Vân Thanh Nhiễm nói, đồng thời nàng dạng chân qua người Quân Mặc Thần, để tiện cho nàng hành động.
Xúc cảm ôn nhu, thân thể Quân Mặc Thần khẽ dao động, mặc dù lúc này thân thể Quân Mặc Thần vô cùng suy yếu, nhưng lại không thể coi như không có cảm giác được.
Vân Thanh Nhiễm xoa bóp trên ngực Quân Mặc Thần một lần, khắp ngực hắn không có chỗ nào thoát được.
“Bàn… tay,” Quân Mặc Thần tuy rằng không biết Vân Thanh Nhiễm muốn làm gì, nhưng nếu nàng không dừng tay, thì hắn sắp điên lên rồi, tuy rằng bệnh tình hắn nguy kịch, nhưng không có nghĩa là cơ thể hắn đã mất hết cảm xúc.
Vân Thanh Nhiễm không để ý tới hắn, dựa theo cách làm trong sách, xem tiếp theo lên làm như thế nào, bàn tay Vân Thanh Nhiễm đi về phía bụng Quân Mặc Thần, trên cái bụng bằng phẳng của hắn sờ đông sờ tây.
Vốn dĩ Quân Mặc Thần hít vào thì nhiều thở ra lại ít, nàng tiếp tục xằng bậy, khẳng định hắn phải sớm đến chỗ Diêm Vương trình diện.
“Nếu nàng… thật sự, thật sự không muốn ta… chết, đi, đi tìm một người nội lực thâm hậu đến…”
“Sau đó?” Vân Thanh Nhiễm nghĩ bây giờ nàng cũng được coi là một người có nội lực thâm hậu rồi? Tuy rằng nàng chưa thử qua, nhưng thời gian cấp bách, không có thời gian đi tìm người khác.
“Ta sẽ có… biện pháp…” Quân Mặc Thần cố hết sức nói.
“Nếu ngươi tin tưởng ta, thì ngươi dạy ta đi, để ta thử xem có được không?” Vân Thanh Nhiễm ném quyển sách mà Hồng Dược đưa cho nàng sang một bên, nàng làm theo cả nửa buổi rồi mà không thấy hiệu quả, hơn nữa dựa vào lời nhắn của Hồng Dược, cái này phải làm hằng ngày mới có thể kéo dài mạng của hắn, cũng giống như thuốc bổ, mỗi ngày phải uống một chút, sau thời gian dài mới có hiệu quả, bây giờ đang phát bệnh, hiệu quả tự nhiên sẽ không tốt.
Cho nên dưới tình huống Vân Thanh Nhiễm có lựa chọn khác, thì sẽ bỏ qua phương pháp Hồng Dược cho nàng.
Quân Mặc Thần chăm chú nhìn Vân Thanh Nhiễm trong chốc lát, sau đó cố sức gật đầu, “Ừ… nàng, trước hết hãy đưa nội lực vào hai huyệt đạo thiên trì, thiên khê của ta…”
Vân Thanh Nhiễm nghe vậy thì làm theo.
“Sau đó là… toàn cơ, hoa cái, tử cung, ngọc đường…”
Quân Mặc Thần bị bệnh lâu như vậy, đối với phương diện này, hắn rất rõ ràng, hắn biết dùng nội lực như thế nào để bảo hộ tâm mạch của mình, làm như thế nào để không cho khí lạnh xâm nhập, cũng hiểu được làm cách gì để bài trừ hàn khí.
Đối với người vừa mới có được một thân công lực của Hồng Dược như Vân Thanh Nhiễm mà nói, làm như vậy có chút quá sức, thân thể nàng vốn không tốt, được một thân công lực như thế này cũng không thể vận dụng tự nhiên được, có điều nàng không nói gì, nàng chỉ dựa theo mỗi câu nói của Quân Mặc Thần mà làm.
Thân thể Quân Mặc Thần dần dần thả lỏng, sắc mặt Vân Thanh Nhiễm trắng nhợt, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Ánh mắt Quân Mặc Thần dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc của Vân Thanh Nhiễm, dừng ở ánh mắt của nàng, từ ánh mắt nàng, Quân Mặc Thần thấy được sự kiên định, không có một chút tạp chất.
“Cuối cùng là cự khuyết…” Quân Mặc Thần nói, còn lại Quân Mặc Thần có thể tự mình làm nốt.
Sau cùng, Vân Thanh Nhiễm làm xong tất cả, đầu choáng váng phân nửa, quả nhiên là thân thể của mình cũng chẳng khá hơn. Những việc này, gần như đã vét sạch sức lực của nàng.
Thân thể Vân Thanh Nhiễm lảo đảo nằm úp sấp trên ngực Quân Mặc Thần.
“Quân Mặc Thần.” Vân Thanh Nhiễm mơ mơ màng màng gọi Quân Mặc Thần một tiếng.
“Ừ?” Thanh âm nặng nề, nhưng đã hữu lực hơn vừa rồi, lúc nãy giọng nói hắn đều run run.
“Ta đè nặng như vậy ngươi sẽ không chết chứ?”
“Sẽ không…”
“Vậy để ta nằm sấp một lát, ta không còn khí lực để cử động.” Vân Thanh Nhiễm cảm thấy mệt chết đi được, quả nhiên loại chuyện cứu người này không thích hợp với nàng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cứu người bán mạng như vậy, trước kia từng cứu, chẳng qua là vì nhiệm vụ.
Vân Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ rồi nặng nề nhắm hai mắt lại, mệt mỏi quá, mệt mỏi thì buồn ngủ.
“Ừ…” Quân Mặc Thần vươn tay nhẹ nhàng ôm Vân Thanh Nhiễm vào lòng, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng tái nhợt, mệt mỏi vì hắn.
Nàng thật sự dụng tâm liều mạng để cứu hắn, tuy nàng không trả lời hắn, nhưng lại dùng hành động nói cho hắn biết, nàng không muốn hắn chết.
Bàn tay Quân Mặc Thần vuốt ve mặt Vân Thanh Nhiễm, hắn có thể chứ? Thân thể bệnh tật ốm yếu này của hắn, có thể giữ lấy nàng ư? Trong lòng Quân Mặc Thần tự hỏi chính mình.
Muốn giữ lấy nàng, lại sợ làm lỡ dở cả đời nàng, nàng đáng ra có thể ở cùng một nam nhân khỏe mạnh cả đời, mà không phải hắn là khách qua đường xuất hiện ngắn ngủi trong sinh mệnh của nàng.
Nhưng mà hắn biết, hắn luyến tiếc buông tay, hắn không muốn nhìn thấy nàng tựa đầu vào trong ngực một nam nhân khác…
Ngoài cửa Quân Kiệt đã dẫn vương phi tới, đến cửa, vương phi nhìn thấy hình ảnh trên giường, Quân Mặc Thần đã không có gì trở ngại, Vân Thanh Nhiễm đang nằm sấp trên người hắn, cánh tay hắn gắt gao ôm chặt nàng.
Vương phi thản nhiên nở nụ cười, sau đó cho Quân Kiệt một ánh mắt, hai người không đi vào quấy rầy, trước khi đi còn đóng cửa phòng lại.
Lục Trúc dựa theo phân phó của Vân Thanh Nhiễm chạy tới chỗ của đại phu trong phủ lấy một ít thuốc chữa bệnh phong hàn, bởi vì đã muộn, đại phu đều đi ngủ, mà những đại phu kia chỉ phụ trách chữa bệnh cho hạ nhân trong phủ, còn bệnh của chủ tử đều do Mộc Bách Dương phụ trách.
“Vương phi nương nương, nô tỳ…”
Lục Trúc vừa muốn mở miệng, lại thấy vương phi đưa tay lên miệng bảo nàng chớ lên tiếng, “Thế tử đã không có việc gì, chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy hai người bọn họ.”
Lục Trúc ngơ ngác gật đầu, thế tử gia đã tốt rồi? Vừa rồi rõ ràng khủng bố như vậy, giống như không qua được đêm nay, lúc này lại không có việc gì?
Có điều vương phi nói là đã không có việc gì khẳng định là sẽ không có việc gì, ai có thể so sự khẩn trương đối với đứa con của mình hơn người làm mẹ đây?
★
Đúng như Quân Vô Ý đã dự đoán trước, Ký Bắc vương mang theo nhân mã xông tới. Lúc đến rừng phong, cũng chỉ còn Quân Vô Ý cùng với thi thể đầy đất.
Ký Bắc vương Hách Vu Thiên nhìn lướt qua thi thể trên đất, những người đó đều là người mà hắn dẫn đi trước, toàn quân bị diệt.
Hách Vu Thiên bảo người phía sau mình không cần đi theo, một mình hắn tiến lên phía trước, đi về phía Quân Vô Ý.
“Vương gia, nữ ma đầu của Thương Lan giáo đâu?” Hách Vu Thiên không thấy Hồng Dược, chỉ nhìn thấy Quân Vô Ý, tự nhiên sẽ hỏi Quân Vô Ý.
“Bà ta không ở nơi này.” Mặt Quân Vô Ý không chút thay đổi liếc mắt nhìn Hách Vu Thiên một cái, ông biết rõ ý đồ của Hách Vu Thiên khi đến đây.
“Nếu Hồng Dược không ở đây, vậy thì vì sao Trấn Nam vương phải đuổi đến đây?” Hách Vu Thiên hỏi ngược lại, hắn cân nhắc tình huống trước mắt nhiều lần, đoán xem Hồng Dược đi đâu, nếu người của hắn đã truyền tin nói Hồng Dược ở đây, vậy thì nhất định sẽ không sai.
“Hồng Dược là người như thế nào, Ký Bắc vương gia hẳn hiểu rõ giống bản vương, hành tung bà ta mơ hồ, quỷ kế đa đoan, bổn vương bị bà ta lừa đến nơi này, có lẽ bây giờ bà ta đã ra khỏi thành rồi.” Quân Vô Ý không lo thanh danh của mình sẽ bị hao tổn, từ trước đến giờ thanh danh đối với ông hoàn toàn không có ý nghĩa.
“Trấn Nam vương gia chẳng lẽ muốn nói với bổn vương, Hồng Dược ở dưới mí mắt ông chạy thoát rồi?” Tuy rằng Hách Vu Thiên không muốn xảy ra xung đột với Quân Vô Ý, nhưng chuyện về Hồng Dược rất quan trọng đối với hắn.
“Đúng.” Quân Vô Ý trả lời rất hào phóng.
Hách Vu Thiên không tin lời nói dối của Quân Vô Ý: “Vậy đã xảy ra chuyện gì với những thi thể này?” Những người này chính là người của hắn, bởi vì phát hiện ra tung tích của Hồng Dược nên phát tín hiệu cho hắn, cho nên khẳng định Hồng Dược đã từng có mặt ở đây!
“Bổn vương giết những người mặc hắc y này, là do họ đột nhiên xuất hiện, bổn vương nghĩ rằng đó là mai phục của giáo chủ Hồng Dược của Thương Lan giáo, tưởng bà ta cố ý dụ bổn vương đến đây, cũng bố trí mai phục, muốn lấy tính mạng bổn vương.”
Quân Vô Ý ôm mọi chuyện về phía mình, nói rất rõ ràng mạch lạc, cho dù trong lòng Hách Vu Thiên không tin, thì cũng không thể phản bác được, sao hắn có thể nói những người này là của hắn, bị hắn phái đi theo dõi Hồng Dược đây?
“Quân Vô Ý, sẽ không phải là ông giấu Hồng Dược đi đấy chứ?” Hách Vu Thiên hỏi, điều này cũng không phải là không có khả năng, ai không muốn trường sinh bất lão chứ? Bí mật trên người Hồng Dược thế gian này có ai mà không muốn, ví dụ như vị đứng đầu trong cung kia, ông ta ra lệnh cho Quân Vô Ý đi bắt Hồng Dược, hắn tin tưởng hoàng thượng cũng không phải thực sự muốn trừ gian diệt ác! Nếu không sao phải dặn dò Quân Vô Ý rất nhiều lần rằng chỉ được bắt giữ Hồng Dược? Không phải là muốn lấy bí mật trường sinh bất lão trên người Hồng Dược hay sao? Không phải muốn thất tuyệt Thương Lan ư?
“Bổn vương đối với bí mật trên người Hồng Dược không có hứng thú, cho nên cũng không cần phải giấu Hồng Dược đi.” Quân Vô Ý thản nhiên nói.
Sự thẳng thắn của Quân Vô Ý ngược lại đã lộ ra Hách Vu Thiên có chút tiểu nhân.
Hách Vu Thiên biết mình hiện giờ không thể xung đột với Quân Vô Ý, Quân Vô Ý tay cầm binh quyền, lại là thần tử mà hoàng đế tín nhiệm, hắn đang có mưu đồ nghiệp lớn, nếu được Quân Vô Ý trợ giúp thì dễ dàng hơn rất nhiều, còn không giúp đỡ thì hắn sẽ phải tốn rất nhiều tinh thần để ứng phó, Hách Vu Thiên luôn rất khôn khéo trong việc mua bán như thế nào để có lợi với mình.
“Một khi đã thế, vậy thì bổn vương sẽ lui binh, vốn tưởng Trấn Nam vương gia đi truy nã nữ ma đầu có thể sẽ gặp rắc rối, cho nên cố tình đến tương trợ, không ngờ rằng ma đầu kia giảo hoạt như vậy, thế nhưng cũng khiến cho Trấn Nam vương luôn thông minh hơn người phải hạ mũ.” Hách Vu Thiên lấy một lý do vô cùng hợp lý khi mang theo binh mã Ký Bắc Vương phủ tới đây.
“Ký Bắc vương gia có tâm.” Quân Vô Ý thản nhiên nói một câu, “Bổn vương còn phải hồi cung phục mệnh với hoàng thượng, đi trước một bước, Ký Bắc vương gia nếu còn lo lắng, có thể ở trong núi này cẩn thận tìm kiếm lượt nữa.”
Quân Vô Ý nói xong thì xoay người rời đi, trong cả quá trình nói chuyện cùng Hách Vu Thiên, từ đầu đến cuối Quân Vô Ý đều không có biểu hiện gì, bề ngoài lãnh khốc giống như năm đó.
★
Khi Quân Vô Ý trở về đã thấy Dạ Hồn đứng ở cửa chờ mình.
Nam nhân kiên cường, lạnh lùng mới vừa rồi kia khi nhìn thấy kiều thê mình, bách luyện cương cũng hóa thành nhiễu chỉ nhu.
(đại ý cứng rắn hóa mềm mại)
Quân Vô Ý cởi áo choàng xuống, đưa cho Dạ Hồn, “Đã muộn rồi, sao còn đứng chờ bên ngoài.”
“Đã quen chờ chàng trở về, biết ta đứng ở bên ngoài chờ chàng, nếu chàng đau lòng, sẽ sớm trở lại, nếu chàng không trở lại, ta lại chờ.” Dạ Hồn dựa sát vào trong lòng Quân Vô Ý, “Hồng Dược đã qua đời, một người dù rung chuyển trời đất thế nào, cũng không thoát khỏi cái chết. Ta bảo Mộc Bách Dương để thi thể Hồng Dược ở trong phủ hai ngày, chờ chuyện này lắng xuống sẽ đem đi an táng.”
“Nếu không phải nàng nhắn nhủ ta không tổn thương bà ta, việc bà ta làm tổn thương nàng ngày đó, ta nhất định sẽ đòi lại cho nàng.” Quân Vô Ý nghĩ đến việc năm đó bàn tay nắm lại thật chặt, ông không muốn trải qua cảm giác sợ hãi mất đi nàng một lần nữa.
“Lại nói, Thần Nhi như vậy cũng là do bà ta.” Dạ Hồn nhớ tới chuyện này trong lòng cũng rất áy náy, “Có đôi khi ta nghĩ, nếu năm đó ta không chạy đi tìm chàng, Thần Nhi sẽ là một đứa nhỏ khỏe mạnh.”
Chuyện năm đó, Dạ Hồn không hối hận, điều duy nhất mà bà tiếc nuối đó là đứa nhỏ của bà và Quân Vô Ý, năm đó lúc bà hoài thai Quân Mặc Thần bị trọng thương, kỳ tích là đứa nhỏ không mất, vẫn ngoan ngoãn ở trong bụng bà, nhưng khi sinh ra, hắn lại bị bệnh tật.
Quân Vô Ý nhẹ nhàng vỗ về Dạ Hồn, “Nói tới chuyện đó, nếu không do ta, nàng cũng sẽ không bị thương, nếu có giận, thì nên giận ta, nàng đừng nên giận chính mình.”
Dạ Hồn cười cười, vợ chồng bọn họ không có ai chịu thua thiệt, chỉ có đứa nhỏ của bọn họ mà thôi.
“Đúng rồi, lần này đứa nhỏ trở về với Mộc Bách Dương là con trai của Hồng Dược à?” Ngày đó Dạ Hồn gặp Hồng Dược là lúc Hồng Dược và Mộc Bách Dương tách biệt, người đang mang thai, tính tình hết sức nóng nảy, đứa nhỏ đó còn do Dạ Hồn đỡ đẻ.
“Đại khái vậy, Thanh Nhiễm đi với hắn, sợ rằng hai người ấy cùng nhau đi tìm Hồng Dược.” Quân Vô Ý nói.
“Tính tình Hồng Dược này, cùng Mộc Bách Dương nháo thành như vậy, thật sự thì chỉ khổ đứa nhỏ đó.” Thật sự thì Dạ Hồn rất thương tiếc Mộ Dung Tu, bất kể thế nào, Mộ Dung Tu cũng là do Dạ Hồn đỡ đẻ, còn bế hắn hai ngày, “Tính ra, đứa nhỏ đó không kém Thần Nhi đến một tuổi. Về phần quan hệ giữa Vân Thanh Nhiễm với thằng bé, không biết quen biết thế nào, nàng cùng bằng hữu giao tiếp cũng không có gì, chỉ sợ nếu nàng động tâm thì phiền toái.” Bộ dáng kia của Thần Nhi, sợ rằng đã động tâm, nếu Vân Thanh Nhiễm thích người khác, Thần Nhi sẽ phải chịu khổ.
Dạ Hồn không để ý Vân Thanh Nhiễm ở bên ngoài giao tiếp với ai, năm đó chính bà cũng giao tiếp rất nhiều, tất nhiên sẽ không yêu cầu nhi tức của mình phải tuân thủ quy củ.
“Con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta không thể can thiệp nhiều, Hồn Nhi nàng cũng đừng vì chúng nó mà hao tổn tinh thần, bằng không nàng lại đau đầu.” Quân Vô Ý ôm lấy Dạ Hồn đi vào trong phòng.
“Ừ, sáng sớm ngày mai ta cùng chàng tiến cung gặp hoàng huynh đi.” Dạ Hồn nói với Quân Vô ý, bà rất rõ ràng hoàng huynh muốn có thứ gì trên người Hồng Dược, thứ đồ không thực tế này, vì sao huynh ấy lại chấp nhất như vậy? Nhân sinh, một đời là đủ, tội gì phải trường sinh, nhìn Hồng Dược là biết, cái gọi là bất tử đều là giả đối, mặc dù hơn mười năm dung nhan bà ta không đổi, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chết.
“Mặc dù Hoàng thượng sẽ không nổi giận, cũng sẽ không phạt ta, ta đi là được, nàng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Quân Vô Ý biết hoàng đế Dạ Hoằng Nghị sẽ không động đến mình, ông khác với ba vương như hổ rình mồi kia, hoàng thượng sẽ không chặt đứt cánh tay duy nhất của mình.
Dạ Hồn lắc đầu, “Đúng lúc ta cũng có thể đi bái kiến mẫu hậu một chút, nhiều ngày không gặp lão nhân gia người rồi, cũng nên tiến cung thăm bà. Chàng đừng khuyên ta, ngày mai ta nhất định sẽ đi cùng với chàng.”
“Theo ý nàng vậy.” Quân Vô Ý không lay chuyển được kiều thê của mình, chỉ có thể đáp ứng.
★
Một đêm này Vân Thanh Nhiễm ngủ thật sự rất sâu, bởi vì quá mệt mỏi, cho nên khi tỉnh lại đã là buổi trưa, vừa mới rửa qua mặt, ăn một chút, muốn mang sách ra ngoài nằm phơi nắng một lát, đã thấy một nha hoàn tiến tới trước mặt, là đại nha hoàn bên người vương phi nương nương, bộ dáng của nàng không giống những nha hoàn ôn nhu yếu ớt yểu điệu khác, tuổi cũng lớn hơn nhiều so với những nha hoàn kia, nha hoàn trong vương phủ đến tuổi đều có thể về nhà lập gia đình, nghe nói Tuyết Tuệ này là do vương phi cứu về, sống chết không chịu về quê lập gia đình, cho nên đến bây giờ vẫn lưu lại trong phủ hầu hạ vương phi.
Đại nha hoàn bên người vương phi thoạt nhìn rất tinh luyện, dường như có mấy phần luyện công phu.
“Thế tử phi nương nương vạn phúc kim an, nô tỳ là nha hoàn Tuyết Tuệ bên người vương phi nương nương, phụng mệnh nương nương mời thế tử phi đến đại sảnh, vương gia và vương phi nương nương đã ở đó, giờ chỉ chờ thế tử phi nương nương.”
Thái độ của Tuyết Tuệ không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng nho nhã lễ độ, đối với Vân Thanh Nhiễm rất tôn kính.
“Đa tạ Tuyết Tuệ tỷ đã tự mình đến đây một chuyến, Lục trúc…” Vân Thanh Nhiễm cho Lục Trúc một ánh mắt, ý tứ là mau thưởng cho Tuyết Tuệ, Vân Thanh Nhiễm làm như vậy chỉ dựa theo quy củ mà làm việc.
Lục Trúc tiến lên, đã thấy Tuyết Tuệ cự tuyệt, “Đa tạ thế tử phi nương nương, đây là bổn phận của nô tỳ, thế tử phi nương nương chớ làm nô tỳ phạm sai, nô tỳ còn mời thế tử phi nương nương mau đến đại sảnh cùng nô tỳ.”
Ngay cả liếc mắt Tuyết Tuệ cũng không nhìn đến những ngân lượng kia, cúi người, cung kính nói.
Vân Thanh Nhiễm thấy, đại nha hoàn bên người mẫu phi này hoàn toàn không giống những nha hoàn khác.
Vân Thanh Nhiễm không nói gì thêm, để cho Lục Trúc thay nàng sửa soạn một phen sau đó đi đến đại sảnh.
Từ khi vào phủ đến nay, số lần mà Vân Thanh Nhiễm gặp vương gia và vương phi có thể đếm trên đầu ngón tay, bình thường khi gặp mặt, Trấn Nam vương Quân Vô Ý đều sẽ không nói cái gì, một nam nhân rất trầm lặng, mà vương phi thì sẽ lôi kéo tay nàng nói lời tri kỷ, ngược lại bà là một vị vương phi rất thú vị, đêm qua Vân Thanh Nhiễm đã chứng kiến năng lực của phu phụ Trấn Nam vương, hôm nay bọn họ cho người đến tìm nàng, cũng không biết có phải là vì chuyện đêm qua hay không.
“Nhiễm Nhi, đến đến đến, ngồi xuống bên cạnh nương.”
Vân Thanh Nhiễm vừa mới tiến vào, vương phi đã nhiệt tình vẫy tay với Vân Thanh Nhiễm, bảo nàng ngồi bên cạnh mình.
Vân Thanh Nhiễm tiến lên, hướng về phía vương gia vương phi hành lễ, “Thần thiếp thỉnh an phụ vương mẫu phi, phụ vương mẫu phi vạn phúc kim an.”
“Nhiễm Nhi, sau này đừng xưng hô phụ vương mẫu phi, nghe rất xa cách, người một nhà không cần câu nệ như thế.” Vương phi kéo Vân Thanh Nhiễm đứng lên, lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Trên mặt vương phi mang theo nụ cười từ ái, so với thân mẫu của Vân Thanh Nhiễm còn giống mẫu thân hơn.
Vân Thanh Nhiễm có chút buồn bực, trận thế ngày hôm nay, không phải là phụ vương cùng mẫu phi muốn hỏi về chuyện hôm qua à?
Vân Thanh Nhiễm dùng ánh mắt hỏi Quân Mặc Thần đang ngồi ở phía đối diện.
Trên mặt trắng mịn của Quân Mặc Thần thoáng hiện nụ cười yếu ớt, con ngươi sâu thẳm lẳng lặng nhìn Vân Thanh Nhiễm, ngón tay hắn cố ý xoay xoay chén trà trong tay, bộ dáng rất nhàn nhã.
Hắn chính là muốn xem kịch vui!
Đêm qua phát bệnh, sáng nay cùng nhau đến, Quân Mặc Thần lại khôi phục bộ dáng như cũ, chắc hẳn tình huống như vậy chính hắn cũng đã tập thành thói quen.
“Nhiễm Nhi, hôm nay nương gọi con lại đây, là có chuyện muốn nói với con.”
Vương phi đã mở miệng, Vân Thanh Nhiễm chăm chú lắng nghe, không hiểu vương phi tìm nàng là vì chuyện gì.
“Quân gia chúng ta nhất mạch đơn truyền, nương cũng chỉ sinh được một đứa nhỏ cho vương gia là Thần Nhi, nương hy vọng con có thể cùng Thần Nhi lưu lại hương khói cho Quân gia chúng ta.” Vương phi rất thâm tình nói với Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm nhìn về phía Quân Mặc Thần, lại thấy hắn dường như không nghe thấy những lời của vương phi, chỉ lo cúi đầu nghịch chén trà của mình, giống như chén trà kia có cái gì đó đặc biệt, làm cho hắn yêu thích không buông tay.
“Nương, chuyện này…” Vân Thanh Nhiễm không biết vì sao vương phi nương nương vẫn luôn không nhúng tay vào chuyện của nàng cùng Quân Mặc Thần, vậy mà hôm nay lại đột nhiên nói ra yêu cầu như vậy, ngày đại hôn thứ hai nàng và Quân Mặc Thần đã chia phòng, vương phi cũng không nói gì, hôm nay lại đột nhiên nói chuyện này…
“Nhiễm Nhi, đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, nương với vương gia đã lớn tuổi, tuổi Thần Nhi cũng không còn nhỏ, những công tử khác bằng tuổi nó, đều đã có mấy đứa nhỏ gọi phụ thân rồi.” Vương phi nói xong cũng không cho Vân Thanh Nhiễm cơ hội phản bác, “Chuyện này nương sẽ làm chủ, từ hôm nay trở đi, Thần Nhi và con sẽ ở cùng một phòng, tranh thủ thời gian sớm sinh cho Quân gia chúng ta một tiểu hài tử bụ bẫm.”
Vân Thanh Nhiễm dùng một giây tự hỏi, nàng có thể nói không được không? Vương phi nương nương đã nói như thế rồi, nay nàng đã là vợ người ta, không sinh cho người ta đứa nhỏ cũng không được, tuy rằng con nhà bọn họ là một ma ốm, có thể hoạt động trên giường hay không cũng là vấn đề.
“Dạ nương, con đã biết.” Vân Thanh Nhiễm cúi đầu, liếc trộm Quân Mặc Thần một cái, lại thấy hắn giống như không nghe thấy đối thoại của nàng và vương phi, không biết hồn vía đã bay đến nơi nào.
“Ừ, vậy Thanh Nhiễm đi về trước chuẩn bị một chút đi, đêm nay nương sẽ sai Tuyết Tuệ đi qua Kim Dật Hiên, con và Thần Nhi có gì không hiểu, đều có thể hỏi Tuyết Tuệ, mặt khác lễ vật mà ngày đại hôn thứ hai nương tặng cho con, con đã xem chưa?”
Lễ vật? Vân Thanh Nhiễm nhớ rõ ngày đại hôn thứ hai vương phi đích thực có đưa cho nàng lễ vật, là một cái rương nhỏ, lúc nhận lễ vật nàng đã nhìn qua một lần, bên trong là một quyển trục, nàng cũng không để ý, chỉ cho rằng vương phi đưa tranh chữ cho nàng, sau đó bảo Lục Trúc cất đi, không biết vương phi đột nhiên nói đến cái này làm gì.
“Nương đột nhiên hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, hóa ra con chưa xem qua, bây giờ đi về xem xét kỹ một chút, có chỗ nào không rõ, có thể hỏi Tuyết Tuệ, hoặc là tới hỏi nương cũng được.” Vương phi thần bí nói.
Tiếp theo vương phi lại lôi kéo Vân Thanh Nhiễm nói chuyện phiếm một chút, sau đó bảo Tuyết Tuệ đi theo Vân Thanh Nhiễm trở về Kim Dật Hiên.
Vân Thanh Nhiễm vừa đi, vương phi đã oán giận nói với Quân Mặc Thần, “Nương vì con, ngay cả chuyện buộc con dâu sinh đứa nhỏ cũng đã làm rồi.” =))
Vì để cho con bà có thể quang minh chính đại dọn về phòng ngủ, người làm bà bà như bà đây cũng đành ngang ngược một chút.
Đã nói vương phi vẫn luôn không có yêu cầu gì đối với Vân Thanh Nhiễm, nay lại nhúng tay vào chuyện của bọn họ, hóa ra là có người chủ động xin giết giặc.
Quân Mặc Thần gật gật đầu, “Cảm ơn mẫu thân.”
“Thần Nhi, mẫu thân có câu muốn nói với con, nếu con thật sự động tâm, thì không cần để ý những thứ khác, mặc kệ con còn sống được bao nhiêu ngày, ít nhất lúc còn sống nàng là của con, làm người đôi khi nên ích kỷ một chút.”
Ích kỷ một chút, được không?
Quân Mặc Thần gật đầu một cái.
“Đi đi, cảm tình này phải chậm rãi bồi dưỡng, nàng là thê tử của con, nhà ở ven hồ nên hưởng trước ánh trăng.”
★
Vân Thanh Nhiễm cùng đại nha hoàn Tuyết Tuệ quay trở lại phòng, “Lục Trúc, giúp ta tìm rương đựng lễ vật mà mẫu phi đưa cho ta vào ngày đại hôn thứ hai.”
“A.” Lục Trúc nghe xong chạy đi tìm cái rương đó cho Vân Thanh Nhiễm, bởi vì là của vương phi đưa cho tiểu thư, nên các nàng cũng không dám vứt lung tung, đều cất ở phòng cách vách nơi đựng đồ cưới của tiểu thư.
Một lát sau Lục Trúc mang rương nhỏ kia đi vào phòng Vân Thanh Nhiễm, “Tiểu thư chính là cái rương này, từ ngày ấy nô tì vẫn cất ở phòng bên cạnh, không mở ra.”
Vân Thanh Nhiễm cũng không nói gì, nhưng mẫu phi đã bảo nàng phải xem, vậy nàng nhìn một chút, huống chi Tuyết Tuệ tỷ cũng đi theo, nàng muốn không xem cũng không được.
Vân Thanh Nhiễm mở chiếc rương kia ra, bên trong chính là thứ mà lần trước nàng nhìn thấy, bức họa được cuộn tròn, Vân Thanh Nhiễm tùy tay lấy ra một bức, chậm rãi mở ra.
Lục Trúc tò mò nhìn, khi nội dung trong bức tranh kia đập vào mắt mọi người, Lục Trúc đỏ mặt, làm sao có thể… Xấu hổ xấu hổ xấu hổ! Nàng là một nữ tử chưa xuất giá đó…
Tuyết Tuệ thì lại vô cùng bình tĩnh, vốn dĩ vương phi bảo nàng đến đây là chỉ dạy Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần động phòng, nàng sao có thể chỉ vì bức xuân cung đồ này mà đỏ mặt được, huống hồ trước đó nàng đã biết trước trong tranh này vẽ gì.
Vân Thanh Nhiễm, không đến mức không dám nhìn giống như Lục Trúc, nhưng mà cũng không thể bình tĩnh giống như Tuyết Tuệ, nếu hôm nay là người khác muốn nàng nhìn, chắc chắn nàng sẽ xem trước bên trong là cái gì, khi đó nàng còn có thể bình tĩnh được, nhưng mà lúc này, vương phi muốn nàng xem đông cung đồ, thật là bổ não! Vừa nghĩ đến nàng sẽ trở thành nữ chính trong bức họa kia, Vân Thanh Nhiễm lại không có cách nào bình tĩnh nổi.
Vân Thanh Nhiễm tính cuộn bức hoạ lại, lại bị Tuyết Tuệ ngăn trở, “Nô tỳ biết nương nương sẽ không thích ứng ngay được, nhưng đây là quá trình cần phải làm, xin thế tử phi xem hết, nếu có chỗ nào không rõ, nương nương có thể hỏi nô tỳ.”
Thái độ của Tuyết Tuệ rất nghiêm túc, một chút đùa giỡn cũng không có.
“Toàn bộ đều phải xem à?” Vân Thanh Nhiễm hỏi, trong này có rất nhiều.
Tuyết Tuệ gật đầu, “Đây là đồ mà vương phi nương nương trân quý, ngay cả vương gia cũng không biết, thế tử phi nương nương chớ cô phụ tâm ý của vương phi nương nương.”
Mẫu phi người… Còn gạt vương gia tàng trữ thứ này á? Không biết vương gia mà biết thì sẽ có phản ứng gì.
Mẫu phi đại nhân thật uy vũ!
Lúc sau Quân Mặc Thần cũng đã trở lại.
Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy Quân Mặc Thần, cười nói với hắn: “Thế tử gia, mẫu phi chuẩn bị cho hai chúng ta một vài thứ tốt, lại đây cùng nhìn một chút.”
Vân Thanh Nhiễm kéo Quân Mặc Thần cùng nhau thưởng thức xuân cung đồ mà vương phi đưa tới.
Quân Mặc Thần khởi động xe lăn, chậm rãi mà tới, đi đến bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm đem đông cung đồ giao cho hắn, dù sao đông cung còn nhiều, đưa cho hắn nàng vẫn còn có thể xem cái khác.
Quân Mặc Thần từ trên tay Vân Thanh Nhiễm tiếp nhận đông cung đồ kia… Một giây, hai giây… một phút trôi qua, trên mặt thế tử gia vẫn không có biểu hiện gì, giống như trên tranh không phải là cảnh nam nữ giao hợp, mà là một bức tranh sơn thủy hoặc bức họa nhân vật bình thường không hơn.
“Thế tử gia có chỗ nào không rõ?” Tuyết Tuệ hỏi, “Vỗn dĩ thế tử gia nên sớm học tập, chỉ vì thân thể thế tử gia không khỏe, cho nên hiện giờ ngài cùng nương nương học tập đi.” Quân Mặc Thần nhìn trong chốc lát hỏi, “Ái phi giúp bản thế tử lấy những bức kia lại đây.”
Xem xong một cuốn còn muốn xem cuốn thứ hai, thế tử gia ngược lại xem đến say sưa như vậy à?
Lúc này Vân Thanh Nhiễm ném tất cả lên trên đầu gối Quân Mặc Thần, để hắn chậm rãi xem cho đủ.
Quân Mặc Thần cầm một cuốn lại một cuốn lên xem, không ai biết bên ngoài sắc mặt bình tĩnh nhưng trong đầu thế tử gia kỳ thật không thể nào bình tĩnh nổi, thử hỏi nam nhân nào học cái việc ăn lão bà mình vào bụng có thể bình tĩnh được đây?
Quân Mặc Thần không chỉ yên lặng xem đông cung đồ, trong lúc xem còn hỏi Tuyết Tuệ một số chỗ không hiểu, Tuyết Tuệ cũng nghiêm túc trả lời, bỗng nhiên Vân Thanh Nhiễm phát hiện trình độ của nàng quá thấp, cho nên quyết định làm như không nghe thấy gì.
Rốt cục Quân Mặc Thần cũng xem xong đống đông cung đồ, cũng đã hỏi xong, nhìn Vân Thanh Nhiễm, thấy nàng đã sớm ngồi ngây ngốc bên cửa sổ.
“Ái phi, đêm nay trong kinh thành sẽ có hội đèn lồng, sáng sớm Ký Bắc vương phi đã đưa thiệp mời tới, mời nàng cùng đi ngắm hoa đăng.”
“Thần thiếp có thể không đi không?” Vân Thanh Nhiễm không muốn đi, Ký Bắc vương phi tuy Vân Thanh Nhiễm chưa từng gặp qua, nhưng Dung trắc phi cùng mấy thị thiếp khác của phủ Ký Bắc Vương Vân Thanh Nhiễm đều đã gặp.
“Ái phi muốn dùng lý do gì để từ chối Ký Bắc vương phi đây?” Quân Mặc Thần nhẹ nhàng cười nói.
Vân Thanh Nhiễm trầm mặc một chút, nàng cũng không phải là không tìm ra lý do muốn gượng ép tìm một lý do, thì vẫn có, ví dụ như nàng bị bệnh, bị điên, ngây dại, choáng váng đều có thể. Có điều nhìn Quân Mặc Thần như vậy, tựa hồ còn có biện pháp cự tuyệt tốt hơn.
“Ta còn có lựa chọn khác không?” Vân Thanh Nhiễm hỏi lại.
“Có.” Quân Mặc Thần đáp, “Cùng bản thế tử đi ngắm hoa đăng.”
Vẫn là ngắm hoa đăng, chỉ là đổi từ việc đi cùng một đám nữ nhân chuyển thành đi cùng một nam nhân.
Vân Thanh Nhiễm cùng với thế tử gia đi ngắm hoa đăng, đừng nói Ký Bắc vương phi, cho dù là thái hậu nương nương cũng không thể từ chỗ thế tử gia cướp người, những ngày còn lại của thế tử gia người ta cũng không nhiều, muốn ở chung với thê tử mình lâu hơn, ai dám cướp người với hắn?
“Ta chọn vế sau.” Ít nhất ở cùng Quân Mặc Thần còn hơn việc phải đối mặt với đám nữ nhân kia.
Quân Mặc Thần vừa lòng gật gật đầu, “Vậy ái phi nghỉ ngơi một chút trước đi, bản thế tử đi đến chỗ phụ vương một lát, sau bữa tối chúng ta sẽ đi.”
Quân Mặc Thần nói xong thì bảo Quân Kiệt đang chờ ở cửa phụ giúp hắn rời khỏi phòng.
Đợi khi đã đi xa, Quân Kiệt nhịn không được hỏi Quân Mặc Thần, “Gia, khi nào thì Ký Bắc vương phi đưa thiếp mời tới cho nương nương?”
Quân Kiệt nhớ lại cả buổi, không nhớ ra là có chuyện này, sáng nay thế tử gia dậy rất sớm, mà thế tử phi ngủ thẳng đến trưa, thế tử gia sợ có người quấy rầy thế tử phi, cho nên sai hắn đứng ở ngoài canh giữ, không có lý do gì mà phủ Ký Bắc vương đưa thiệp mời tới hắn lại không biết.
“Khụ khụ khụ… Vậy à? Không đưa tới sao? Có thể là ngươi nhớ lầm rồi…” Quân Mặc Thần mỉm cười khoan thai nói.
Quân Kiệt lắc lắc đầu, hắn thật sự nhớ lầm à?
★
Sau khi dùng xong bữa tối, Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm đi ra khỏi phủ, Quân Mặc Thần không cho ai đi theo, chỉ có hai người là hắn và Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm giúp hắn đẩy xe lăn.
Lúc xuất môn sắc trời còn sớm, chờ hai người Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm đi tới phố xá sầm uất thì sắc trời đã tối, phố xá sầm uất đã lên đèn sáng trưng, nơi nơi thắp đèn, khắp chốn kết hoa.
Ven đường không hề thiếu những quán nhỏ, bán đủ các loại hoa đăng, chủng loại hoa đăng đa dạng, có đèn rồng, đèn cung đình, đèn sa, đèn hoa lam, đèn long phượng, đèn lăng giác, đèn cây, đèn pháo hoa, đèn nấm, làm cho người xem hoa cả mắt.
Trên đường người cũng rất nhiều, lễ hội hoa đăng này, mặc kệ có phải là nữ tử đã hay chưa xuất giá đều có thể xuất môn đi ngắm hoa đăng, nam thanh nữ tú kết bạn đi dạo, ngâm thơ tác đối, nâng cốc nói lời vui… Đoán đố đèn, thả đừn cầu nguyện, rất náo nhiệt.
“Thích hoa đăng loại gì, mua một cái?” Quân Mặc Thần hỏi Vân Thanh Nhiễm, tuy rằng tâm tư Vân Thanh Nhiễm không đặt ở lễ hội ngắm hoa đăng này.
“Đều được.” Vân Thanh Nhiễm tự nhận là không có nghiên cứu gì đối với hoa đăng.
Vì thế Quân Mặc Thần mua một chiếc đèn long phượng của một tiểu thương bên đường, thanh toán tiền xong thì đưa hoa đăng cho Vân Thanh Nhiễm, “Bản thế tử cảm thấy chiếc đèn long phượng này rất đẹp. Khụ khụ khụ… Đi lên trên lầu Vọng Giang, khụ khụ, ngắm nhìn một chút, ở trên đó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng phố xá sầm uất.”
Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, phụ giúp Quân Mặc Thần đi lên lầu Vọng Giang, lầu Vọng Giang xây trên Lâm Giang, mà con sông ở đây là do nó vắt qua sông Cảnh Long của kinh thành.
Đi lên trên lầu cao của Vọng Giang lâu, từ trên cửa sổ nhìn xa xa phía dưới, phong cảnh hai bên bờ sông Cảnh Long đều thu vào đáy mắt, hôm nay càng thêm tráng lệ, vô vàn hoa đăng, rất rực rỡ.
Mà nước sông lại phảng phất như từ dưới lầu chảy xuôi xuống dưới, có một loại phong tình khác biệt.
“Ái phi thích không?” Quân Mặc Thần hỏi Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm khẽ gật đầu: “Bầu trời lấp lánh ánh sao, nhân gian ngọn đèn rạng rỡ, trong nước gợn sóng lăn tăn, thật sự là cảnh đẹp.”
Vân Thanh Nhiễm thưởng thức, mắt nàng đột nhiên nhìn thấy một cái bao tải trôi nổi trên mặt sông, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, Vân Thanh Nhiễm không thể nhìn rõ bên trong bao tải chứa cái gì.
“Bên kia có một cái bao tải đang trôi, không biết bên trong chứa cái gì.” Vân Thanh Nhiễm nheo ánh mắt lại.
Quân Mặc Thần cũng nhìn thoáng qua, nhìn thấy một bao tải trôi nổi, trông cũng không nhỏ, “Chắc là giả lợn chết.”
“Lợn chết? Sao lợn nơi đây cũng thích nhảy xuống sông bơi lội vậy?”
“Cái gì?” Không phải năng lực lý giải của Quân Mặc Thần không tốt, mà là câu nói của Vân Thanh Nhiễm khiến hắn nghe không hiểu.
“Không có gì…” Vân Thanh Nhiễm nói qua loa, lúc này bao tải kia đã theo dòng nước trôi xuống, đi tới phía dưới của lầu Vọng Giang, khoảng cách gần, Vân Thanh Nhiễm nhìn một cái cho thỏa lòng hiếu kỳ. Vừa nhìn, lại chứng kiến được thứ khiến nàng kinh ngạc.
Bên trong bao tải chính là thi thể, nhưng không phải của lợn, mà là người, bởi vì ở trong nước đã lâu, thi thể đã phù lên trông thấy, không nhìn rõ mặt, nhưng quần áo mặc trên người, là váy sam lụa mỏng màu phấn hồng, trên đó còn thêu bươm bướm, giống với nữ tử mà trước đó Vân Thanh Nhiễm đã nhìn thấy! Hơn nữa… Vân Thanh Nhiễm phát hiện, trên người nữ tử này đã không còn giọt máu, tình trạng giống với bốn nữ tử trước đó.
“Thế tử gia, bên trong bao tải kia không phải chứa lợn chết, mà là người chết.” Vân Thanh Nhiễm quay đầu lại, nói với Quân Mặc Thần đang ở bên cạnh nàng.
“Khụ khụ, người chết, khụ khụ, kệ người chết đi, đó là, khụ khụ chuyện của quan phủ, không có quan hệ với hai người chúng ta, khụ khụ khụ… Không nên phá hỏng cảnh đẹp ngày hôm nay.”
Hai người đang nói, phía dưới đã truyền đến tiếng động lớn xôn xao, là do bao tải kia đã trôi đến bờ sông, có người tò mò mở ra, sau đó dọa sợ không ít người.
Đây là hoa đăng lần đầu tiên Vân Tử Hy tham dự sau khi hồi kinh, thời điểm hắn chưa theo quân đội, hằng năm hắn đều cùng Vân Thanh Nhiễm đi ngắm hoa đăng.
Lúc đầu hắn ôm tiểu Thanh Nhiễm của hắn, sau đó Thanh Nhiễm lại lớn hơn một ít, bướng bỉnh, sẽ không đồng ý để hắn cõng trên vai đưa đi, lớn thêm chút nữa thì chỉ nắm lấy bàn tay hắn…
Vân Tử Hy một mình một người đi tới, vừa đi, vừa nhớ lại chuyện hồi nhỏ của hắn cùng Vân Thanh Nhiễm.
“Công tử, mua một chiếc hoa đăng đi?” Lão bản của quán ven đường mời gọi Vân Tử Hy.
Vân Tử Hy quay đầu nhìn thoáng qua quán bán hoa đăng kia, ánh mắt dừng lại trên chiếc hoa đăng long phượng, “Lão bản, ta muốn một chiếc này.”
“Được.” Lão bản thu tiền, tay đưa chiếc đèn long phượng cho Vân Tử Hy.
Vân Tử Hy cầm lấy đèn long phượng, trong đầu vang lên tiếng nói của Vân Thanh Nhiễm hồi nhỏ: “Ca ca, huynh xem, đây là huynh, đây là Nhiễm Nhiễm, có được không?”