Nhưng có vẻ như không kịp mất rồi….
“Phập!!!” – Rìu của Dan chém thẳng vào người của Kai, máu tuôn ra như thác.
Ondo và Dawson sững sờ, không dám tin vào mắt mình.
Kai bị trúng đòn chí mạng, anh ngã xuống đất. Ondo bàng hoàng nhìn khung cảnh trước mắt. anh ngã khuỵu xuống, thở không ra hơi:
“Thầy…thầy ơi…Chuyện gì đang xảy ra vậy…”
Kura thở dài, tặc lưỡi: “Chà, không ngờ lại kết thúc sớm như vậy”.
Dawson bảo vệ Ondo: “Đội trưởng….đội trưởng đã….”
Kura bắt đầu thúc giục: “Dan, còn làm gì đó nữa, xử hết tụi nó đi”. Dan rút mạnh cây rìu ra khỏi cơ thể đẫm máu của Kai, rồi cười khoái chí: “Pháp sư hạng S của Fressia cũng chỉ có vậy thôi à?”- Hắn vừa nói vừa cầm rìu lao thẳng về Ondo và Dawson.
“Keng!!!” – Rìu đập mạnh xuống, nhưng có gì đó rất lạ….
Tên Dan kia tái mặt: “Cái….cái gì?”
Ondo từ từ mở mắt ra, trước mặt anh là một luồng sát khí cực lớn.
“Thầy Kai?”
Cơ thể phía trước đang che chắn bằng kết giới cho cả 2, đó không phải là hình dạng con người….
“Quỷ…quỷ thuật sao? Đội trưởng, không lẽ anh”- Dawson ngạc nhiên.
Phải, chính là Kai. Ấn thuật của quỷ đang lan ra khắp cơ thể đẫm máu khi nãy, vết thương cũng đang dần hồi phục.
“Mình khinh suất quá, lại phải dùng đến nó….” Kai cắn chặt răng, một mình kiểm soát kết giới phòng thủ.
Kura cũng bắt đầu ngờ vực: “Chậc, phiền rồi đây”.
Dan lập tức lùi lại. Hắn nhìn chằm chằm cái cơ thể nồng nặc mùi ám khí của Kai. Sau lớp áo choàng đó, thực sự chứa gì vậy?
Kai cảm thấy cả cơ thể nóng rát. Quá trình hồi phục vết thương đang diễn ra rất nhanh, vết rìu chém khi nãy cũng đang dần liền lại….
Anh khuỵu chân xuống, rồi nói với Ondo: “Đây là bí mật mà thầy đã giấu các em bấy lâu nay, Ondo. Chỉ có duy nhất một người biết được chuyện này. Bây giờ tôi sẽ tự tay xử lí chúng, hai người mau về hội quân cùng nhóm còn lại đi”.
Ondo vẫn không thể tin điều hiện hữu trước mắt: “Thầy….thầy thực sự đã lĩnh hội quỷ thuật sao? Đó là một loại cấm thuật, chẳng lẽ thầy đã kí khế ước với chúng….”
“Giống như tên Dan kia, thầy đã bị dính quỷ thuật, đó cũng là một câu chuyện dài đấy. Giờ thì đi ra khỏi đây đi”.
“Không, em nhất định sẽ ở lại chiến đấu. Thầy phải sống sót để giải thích cho em rõ ràng mọi chuyện!!!” – Ondo quát lớn. Kai không kịp phản ứng, thì tên Dan đã xông tới:
“Cũng là đồng loại như nhau, mà ngươi lắm lời thật!”
Kai vùng ra khỏi hắn: “Câm miệng, đừng có vơ ta vào với các ngươi!!” – Anh triệu hồi quỷ kiếm, rồi lao tới Dan.
“Quỷ kiếm? Chậc. Dan! Mau lùi lại, để ta”.
“Ờ” – Dan biết mình không thể đánh lại thanh kiếm đó, nên phải lùi lại. Kai liền nói:
“Dawson, hỗ trợ tôi!!”
“Rõ!!” – Dawson lập tức độn thổ xuống, rồi triệu hồi ma pháp hệ trói, trói chặt tên Dan từ phía sau.
“Cái…cái gì?”
Ondo cũng dần xông lên. Kai sử dụng quỷ kiếm chém xuống: “Đỡ lấy đi đồ khốn”.
Kai đánh thẳng vào tên Dan, khiến hắn trúng đòn chí mạng, văng xa hàng chục mét. Ondo cảm thấy kinh hãi trước thứ sức mạnh tà ác này. Kai đùng đùng sát khí nhìn về hướng Kura, cơ thể anh nóng rát cả lên. Kai vươn tay giật áo choàng ra khỏi người, khắp người đang là hắc ấn của quỷ, ấn chú này màu đỏ, khác với màu đen của tên Dan kia.
“Chết tiệt…cơ thể mình…” – Kai cắn chặt răng, rồi nói với Dawson: “Dawson, trói chặt tên Dan kia lại. Hắn đang bị thương, đó là lợi thế của chúng ta…Ư!!”
Ondo chạy tới bên Kai: “Thầy….!’
Kai lập tức đẩy Ondo ra: “Đừng lại gần đây….A….” - Ấn chú đỏ ngày càng lan rộng ra khắp cơ thể.
Kura cười, đáp: “Xem ra ngươi đã dồn hết ma lực vào đòn đánh khi nãy, nên bây giờ cũng sức cùng lực kiệt rồi”.
Ondo che chắn cho Kai, rút kiếm ra: “Đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa”.
“Vô nghĩa? Nhìn tên yếu ớt đó đi. Chẳng qua cũng chỉ là một tên thích chống lại số phận của mình” – Kura mỉm cười châm biếm.
“Ngươi nói thế là ý gì…” – Ondo trừng mắt. Kai run rẩy nắm lấy Ondo: “Em….mau chạy đi”.
“Đội trưởng, tên này đã chết rồi” – Dawson đang ở bên kia kiểm tra thi thể tên Dan. Dan đã bị trúng đòn ở tim, vị trí đó còn khắc lên hắc ấn đỏ giống hệt của Kai.
“Cái…cái ấn chú đỏ đó…” – Ondo quay sang nhìn. Kura lại tiếp:
“Ranh con, trông ngươi khù khờ thế kia, mà cũng tinh mắt phết đấy. Ngươi có biết, cái ấn chú đó có ý nghĩa gì không?”
Ondo tái mặt, lập tức quát lớn: “Anh Dawson, lập tức đưa đội trưởng Kai rời khỏi đây!!”
Kai không thể trụ vững được nữa, anh ho sặc sụa, máu tuôn ra từ miệng, mọi đau đớn bây giờ còn gấp bội so với lúc bị rìu chém trúng khi nãy…
Kura cười phá lên: “Vô ích. Nhóc con, ngươi hiểu rõ mà, đúng không. Cơ thể hắn bây giờ, sắp chuyển hoàn toàn sang trạng thái của quỷ”.
Ondo quát lớn: “Ngươi câm miệng!!”. Kai nắm chặt tay Ondo: “Mau chạy đi, cái thằng nhóc lì lợm này…”
“Anh Dawson, anh còn làm gì nữa vậy, mau lên! Đưa thầy ấy về, báo cáo mọi chuyện để nữ hoàng chuẩn bị!!”
Nghe Ondo nhắc đến Audrey, Kai càng cương quyết: “Không, đừng…”. Kai ngã quỵ xuống, hắc ấn đang đốt cháy cơ thể của Kai. Một nửa cơ thể hình người kia đang chuyển dần sang hình dạng nhớp nháp của lũ quỷ chốn tà đạo…Ondo hoàn toàn không dám tin vào sự thật này”.
Kura nhìn sang thi thể của tên Dan. Toàn bộ thi thể đang hóa thành tro bụi, rồi tan biến trong không trung. Đó chính là dấu hiệu sắp hoàn thành của quá trình quỷ hóa. Kai đau đớn gào thét trong vô vọng. Ondo nghiến răng, không giữ nổi bình tĩnh:
“Thầy…tại sao thầy lại. Nếu thầy biết rõ mình là bán quỷ, tại sao còn cố gắng dùng quỷ thuật để giết tên Dan…Nếu bán quỷ giết được một bán quỷ khác, chẳng phải quá trình quỷ thuần chủng hóa sẽ được hoàn tất sao. Tại sao! Tại sao!!” – Ondo điên cuồng hét lớn, anh hoàn toàn suy sụp, đổ gục người xuống đất. Dawson chạy tới đỡ lấy anh, rồi nói: “Ondo, em hãy bình tĩnh lại đã!!”
“Xem ra phần việc của ta ở đây đã xong, giờ thì chào” – Kura xoay người tháo chạy. Dawson cố gắng dùng một chút kiến thức ma pháp về thuật phong ấn lên Kai, nhằm làm chậm quá trình quỷ hóa. Kai nghiến răng, tay bấu chặt tim của mình.
“Ondo…Dawson…” – Anh thều thào nói.
Nước mắt không ngừng tuôn ra, Ondo hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng: “Tại sao…tại sao thầy lại…”
“Quỷ thuật…là cách duy nhất để thầy có thể bảo vệ em, Ondo…” – Kai cố gắng mỉm cười. Sợi dây chuyền mà Audrey trao lại cho Kai trước khi lên đường rớt ra từ trên cổ anh…
“Thịch!!”
Ở lâu đài, Audrey đang cùng với 1 pháp sư cận vệ đi thị sát xung quanh.
“Có chuyện gì vậy, thưa nữ hoàng?” – Người cận vệ cảm thấy có gì đó khác lạ.
Audrey nhìn sang những chú chim én đang bay về phương nam, cô lắc đầu: “Không…không có gì. Chúng ta đi thôi” – Cô quay người, tiếp tục bước đi. Trong lòng cô đang cảm thấy rất bất an…
“Kai…”
…
“Giết thầy đi, Ondo”.
“S…sao?” – Ondo đơ cả người. Thanh kiếm khắc gia huy của tộc Prym rơi xuống đất. Ánh nắng mặt trời phản chiếu lên lưỡi kiếm, rọi vào sợi dây chuyền ruby kia của Kai…
“Đội trưởng, anh…” – Dawson khuỵu gối bên cạnh Kai, rồi cúi đầu.
“Cơ thể của tôi…ra sao tôi tự biết…Dùng thiết xa đi, Ondo, nhắm thẳng vào tim” – Kai thở hổn hển…Ondo cười trong đau đớn:
“Thầy à, ha…ha…đây là lỗi của em mà. Nếu em không dũng cảm lao ra hỗ trợ thầy, thì thầy đã không phải dùng tới cái quỷ thuật chết tiệt này…”
“Đừng tự trách mình, Ondo. Bây giờ em không còn là một đứa trẻ thích đi bắt côn trùng như hồi trước nữa…cuối cùng, thì người mà em coi như anh trai, coi như thầy, lại chẳng để lại cho em chút gì…” – Kai gắng gượng cười, trong lòng đau như cắt. Ý thức của anh đang mơ hồ dần.
“Không được. Thầy…không…vậy còn cô Audrey, còn cả cha em, cả Mira và Jeck nữa…Thầy định để mọi người ở lại như vậy mà đi sao?” – Ondo khóc nức nở, lồng ngực như đau thắt lại.
“Hự!!” – Dawson kêu lên. Phong ấn của anh quá yếu, nên con quỷ đang dần thoát ra ngoài. Kai dùng chút ý thức còn sót lại của mình, nói với Ondo…:
“Ondo…nhớ lời người anh trai này của em…Nhất định phải…”
Ondo run rẩy, dùng tay gạt phắt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, rồi cẩn thận lắng nghe những lời cuối cùng của Kai…”
…
“Vâng…em hiểu rồi” – Ondo mặt không cảm xúc, từ từ đứng dậy. Kai lúc này đã chuyển hoàn toàn sang trạng thái quỷ thuần chủng. Quỷ thuần chủng khi vừa tiến hóa xong, thể trạng còn rất yếu, vậy nên chúng sẽ cố gắng để tháo chạy ra khỏi nơi nguy hiểm, rồi từ từ dưỡng thương và hồi phục sức mạnh…
Ondo đứng trước mặt thứ mà mình từng gọi là “anh”, là “thầy” kia. Hai tay triệu hồi thiết xa.
“Phập!!”
…
Tiếng kêu thất thanh vang lên trong khu rừng…
Dawson nhả tay ra, gục người xuống. Một tay gác lên trán: “Đội…đội trưởng Kai”.
Ondo đứng như trời trồng, gương mặt lanh tanh, không một chút cảm xúc…đôi tay rướm máu của anh như nói lên tất cả…
Nhìn thi thể của Kai, Ondo chẳng biết mình nên nghĩ gì…Anh lặng lẽ nhặt sợi dây chuyền đá quí đã dính máu dưới đất lên, rồi cất vào túi.
Đằng sau lưng anh, có tiếng người run sợ:
“Ondo…cậu…”
Đó là nhóm của Mira…Nhưng có lẽ, mọi thứ đã an bài…