Cả căn biệt thự chỉ có anh ở mà rộng kinh khủng. Trong sân có một hồ phun nước, sân được thiết kế rất độc đáo. Cô đứng ở cửa, cảm thấy nơi này giống như tòa thành cô thấy trong truyện cổ tích vậy.
Mấy cô gái kia cũng lần đầu đến đây. Tuy rằng họ đã từng thấy nhiều nơi rộng lớn, nhưng với căn biệt thự này, ánh mắt vẫn để lộ ra vẻ tán thưởng.
Trong nhà quả thật vô cùng xa hoa, dưới sàn trải thảm kín, Lê Sơ Vũ cẩn thận quan sát một lúc, nhìn Doãn Chính Đạc đang đi về phía quầy rượu, “Anh hai, em từng nhìn thấy tấm thảm này rồi.”
Doãn Chính Đạc lấy ra hai chai rượu, đặt lên bàn, nhìn cô ấy, “Hả?”
“Đây là thảm thủ công Ba Tư…một lần em đi dự đấu giá với mẹ đã nhìn thấy.” Lê Sơ Vũ cúi đầu nhìn hoa văn tinh xảo, “Em xem cả tập giới thiệu rồi, tấm thảm này là độc nhất vô nhị trên thế giới, người làm ra nó là thợ thủ công rất nổi tiếng, ông ấy chưa bao giờ dựa vào bản thiết kế cả, đều là ngẫu hứng sáng tạo.”
Doãn Chính Đạc mở rượu ra, rót vào ly.
Lê Sơ Vũ nói, mọi người mới biết tấm thảm mình đang giẫm dưới chân giá trị đến mức nào, nên đều cúi đầu nhìn.
Đó là một tấm thảm hết sức tao nhã, sắc lam đen làm nền lót, ở giữa là hình một đóa bách hợp nở rộ, nhìn cẩn thận thì giọt sương trên cánh hoa hay con bướm đậu trên nhụy hoa đều rất sống động. Không ngờ chi tiết nhỏ như vậy mà cũng có thể làm được đến mức tỉ mỉ, như thể chỉ cần nhìn đã ngửi thấy hương hoa vậy.
Lê Tuyết Ca ngồi xổm xuống, sờ sờ rồi ngạc nhiên nói, “Mịn thế.”
“Đương nhiên mịn rồi, không phải lông dê, làm từ tơ tằm đấy.” Lê Sơ Vũ có chút nuối tiếc, “Lúc đấy em cũng rất thích tấm thảm này, đáng tiếc là đắt quá.”
“Bao nhiêu tiền cơ?…” Lê Tuyết Ca nhỏ giọng hỏi.
Lê Sơ Vũ giơ hai tay lên, Lê Tuyết Ca há hốc miệng, “Tám mươi vạn?”
Lê Sơ Vũ lắc đầu, “Hơn tám trăm vạn.”
Vừa nghe đến giá tiền, mấy người đều tỏ vẻ kinh hãi. Tấm thảm họ giẫm dưới chân, đắt đến mức đủ để mua mấy căn hộ.
Nghiên cứu tấm thảm xong, Lê Sơ Vũ lại phát hiện ra hai chiếc bình sứ đặt trong ngăn tủ, lập tức kinh ngạc kêu, “Đôi bình Sang Thu này, hóa ra là ở chỗ anh!”
Mấy cô gái cùng bước đến xem. Doãn Chính Đạc ngồi cạnh bàn, nghiêng người, nhìn cô nàng đang ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Cô không đến xem như những người khác, như thể chẳng hứng thú gì với thứ đồ khiến người khác hoa mắt. Cô chỉ đứng một chỗ, từ sau lúc Lê Sơ Vũ nói ra giá của tấm thảm, cô liền yên lặng dẹp sang một bên.
Vì vừa rồi ở nhà họ Lê cũng đã uống chút rượu, nên gương mặt cô đỏ lên. Xem chừng cô đang hối hận vì đến đây, đôi mắt đen lúng liếng cứ liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh đứng dậy, “Có muốn lên tầng hai không? Có kính thiên văn, có thể ngắm sao.”
“Thật ạ? Em muốn đi xem!” Lê Tuyết Ca vô cùng hào hứng.
“Đương nhiên là thật rồi.” Doãn Chính Đạc đứng dậy, dẫn họ lên tầng.
Lên đến nơi, Doãn Chính Đạc đưa họ đến một khoảng sân trống, điều chỉnh kính viễn vọng, “Đây là chòm Thiên Nga.”
“Em xem với!” Lê Thiên Tố sán lại, cúi người xuống, “Sao lại giống thiên nga nhỉ?”
Doãn Chính Đạc nhìn vào không trung, “Mấy cái chấm ở hai bên trái phải, là cánh của nó.”
“Cho em xem một tí nào.” Lê Tuyết Ca cũng xúm lại, mếu máo, “Đúng là nhìn không ra con thiên nga…Chỗ nào cũng là sao, làm sao phân biệt được.”
Lê Sơ Vũ cười, “Cái này chủ yếu dựa vào trí tưởng tượng thôi.”
Doãn Chính Đạc nhìn quanh nơi này. Anh lôi tất cả những thứ tốt nhất lại đây, chỉ vì muốn cho bầu không khí có thêm tình cảm. Có một ngày, anh muốn rằng khi mời khách đến, cô sẽ không để lộ ra vẻ mặt buồn rầu.
“Có sao băng ư?” Lê Tuyết Ca kêu lên.
Mấy cô nàng líu ríu túm tụm lại.
Anh đứng dậy, ra khỏi cửa lặng im không một tiếng động.
Đi xuống nhà, anh vừa bước đi, vừa nhìn cô gái đang tựa vào sô pha.
Cô không đi theo, mọi thú vui tiêu khiển ở đây đều chẳng có lực hấp dẫn đối với cô. Cô cúi đầu, có chút ủ rũ.
Anh đi xuống dưới, giẫm lên tấm thảm dưới chân và đến cạnh cô, “Sao lại ở đây?”
Lê Diệp hoảng sợ, ngẩng đầu, vừa thấy anh liền ấp úng, “Anh hai Doãn…”
Anh bắt gặp vẻ không hứng thú của cô, “Sao không đi chơi?”
Lê Diệp không hiểu mấy thứ xa xỉ đó, lại có sự cảnh giác theo bản năng, cô sợ mình sẽ làm hỏng, làm bẩn nó. Thứ nào cũng phải trên trăm vạn, bất kể thế nào cô cũng không đền được, cách tốt nhất chính là ngoan ngoãn không động vào cái gì cả.
Thấy cô tự ngăn cách mình với mấy cô gái kia, Doãn Chính Đạc cầm một chai rượu khác ở trên bàn, rót một chút vào ly rồi đưa cho cô, “Nếm thử đi, rượu đỏ tốt nhất năm nay đấy, rất thơm ngọt.”
Lê Diệp lắc đầu, cô không biết phẩm rượu, đồ đắt tiền cũng không nếm ra được vị tinh túy, có uống cũng chỉ tổ phí của.
Anh lại cố ý giơ cái ly lên, “Không muốn uống rượu anh đưa sao?”
“Không phải…” Lê Diệp không giỏi từ chối, nhận lấy cái ly rồi uống một ngụm.
Là người mù mờ về rượu, nhưng vừa uống đã thấy mùi vị rất ngon, Lê Diệp nhấp thêm ngụm nữa, quả thật hương thơm đọng mãi trong miệng.
Uống hết ly rượu, cô mới ý thức được động tác uống rượu của mình hình như hơi vô duyên. Hơi đỏ mặt, cô đặt ly xuống, “Cám ơn anh, ngon lắm.”
Anh lại rót thêm, “Vậy thì uống nhiều một chút.”
“Không được, không được.” Lê Diệp vội vàng từ chối, “Em không biết uống rượu.”
“Loại rượu này không mạnh đâu.” Doãn Chính Đạc đưa chiếc ly cho cô, cũng tự mình nâng ly, “Coi như là uống cùng anh.”
Lê Diệp nhìn anh. Đêm nay, hình như anh có gì đó là lạ, nhưng khác thường ở chỗ nào, cô không tả rõ được.
Mấy năm qua, số lần họ gặp nhau ít, mà cùng lắm cũng chỉ là chào hỏi mà thôi, sự hiểu biết của cô về anh chỉ dừng lại ở họ tên anh, mà tên anh viết thế nào cô còn không rõ lắm.
Nhưng đêm nay, có mấy lần, cô cảm thấy ánh mắt anh tràn ngập một vẻ khiến người ta không thở nổi.
Hết hai ly rượu, mặt Lê Diệp càng đỏ hơn, cô tựa vào sô pha, dáng vẻ đề phòng.
Doãn Chính Đạc vỗ vỗ bên cạnh, “Ngồi đây.”
Cô nhìn chiếc ghế sô pha da thật màu trắng, liếm liếm môi, không động đậy.
Anh đưa tay kéo cô lại.
Lê Diệp cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đầu óc váng vất, tay chân chẳng còn chút sức lực. Bỗng nhiên anh sán lại gần khiến cô kinh hãi, chiếc ly nghiêng ngả, tràn ra vài giọt rượu đỏ.
Cô vội vàng dùng áo lau đi, chất lỏng lại thấm rất nhanh, trên mặt sô pha trắng đã lưu lại một vài vết loang lổ.
“Em xin lỗi!” Lê Diệp luống cuống.
Anh lại chẳng có chút phản ứng nào, cầm lấy chiếc ly trong tay cô, đặt sang một bên, rồi rút khăn giấy, cúi đầu lau rượu dính trên tay cô.
Hai mắt Lê Diệp khó mà mở ra được, cô chỉ cảm thấy mọi thứ đều mờ cả đi, nhưng cô nhìn thấy anh lau tay cho mình, trên mặt rõ ràng là một vẻ dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cô bị mê hoặc, dịu dàng đến nỗi làm cho cô sợ hãi.
Lau khô tay cô, Doãn Chính Đạc không hề buông cô ra, mà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Hai người cách nhau quá gần, anh cao hơn một chút, hơi hơi cúi đầu, ánh mắt vẫn dừng trên dương mặt ửng đỏ của cô.
Nhịp tim bắt đầu dồn dập một cách khó hiểu, Lê Diệp giãy giụa để kéo thần trí mình thoát khỏi cơn say. Cô rụt tay lại, rồi đứng lên, “Anh hai Doãn, em…em muốn vào nhà vệ sinh…”
Anh cũng đứng dậy, đỡ lấy thắt lưng cô, “Anh dẫn em đi.”
Lê Diệp đi như bay, anh cũng không bỏ cuộc, vẫn đưa cô đến tận cửa nhà vệ sinh, anh còn dặn, “Cẩn thận trượt chân.”
Lê Diệp mở cửa, lách mình vào trong.
Doãn Chính Đạc đứng đợi ở ngoài một lúc lâu, không thấy cô đi ra, anh liền gọi, “Lê Diệp?”
Bên trong không có động tĩnh, anh lớn giọng hơn, “Lê Diệp? Nói đi!”
Anh đang định đạp cửa xông vào thì cánh cửa bật mở, cô nghiêng đầu, ra sức chớp mắt, đầu lưỡi líu cả lại, “Em, em ra đây.”
Vừa rồi, suýt chút nữa Lê Diệp ngủ gục trên bồn cầu, anh gọi ở ngoài thì cô mới tỉnh.
Cô vừa tránh sang một bên vừa xua tay, “Anh hai Doãn, em phải về đây, em buồn ngủ quá.”
Nói xong, cô ngã vào lòng anh.
Doãn Chính Đạc đưa tay ôm cô, hít được mùi hương rượu trái cây ngọt ngào trên người cô, khóe miệng anh cong lên, “Tửu lượng kém vậy sao? Mới uống được hai ly.”
Cô đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, dựa hẳn vào ngực anh, “Em phải về nhà…”
Anh cúi đầu, ôm lấy người con gái mềm mại, giọng nói khàn khàn, “Ở đây đi, có nhiều phòng lắm.”
Cô lắc đầu, “Không được, không thể tùy tiện ngủ ở nhà người khác được.”
Anh vuốt tóc cô, cúi đầu nhìn cô, “Đây là nhà em.”
Cô lắc đầu, hai mí mắt không ngừng gọi nhau, “Không phải, đây không phải…”
Anh nhắc lại, “Lê Diệp, đây là nhà em.”
Cô nghiêng đầu, ngả vào lòng anh, cuối cùng không nói gì nữa.
Thấy cô đã ngủ say, Doãn Chính Đạc cúi người, bế cô lên, sải bước đi lên tầng trên.
Nghiên cứu một vòng ngôi nhà, Lê Sơ Vũ và mấy cô gái kia định ra tìm anh, vừa lúc nhìn thấy anh bế Lê Diệp lên.
“Chị Diệp Diệp sao thế ạ?” Lê Tuyết Ca vội vàng hỏi.
“Cô ấy uống hơi nhiều, say quá lịm đi rồi…” Doãn Chính Đạc nhìn họ, “Cô ấy thế này có về cũng bị bà nói, đêm nay các em cũng ở lại đây đi, lát nữa anh gọi điện báo về nhà.”
“Có thể ở đây thật ạ?” Lê Tuyết Ca vô cùng vui vẻ, còn hai cô chị bên cạnh, dù không tỏ thái độ gì, nhưng xem ra cũng có vẻ rất muốn ở lại đây.
“Đi theo anh.” Doãn Chính Đạc bế Lê Diệp, dẫn mấy cô gái đến một dãy hành lang khác, nơi đó có ba phòng ngủ, anh hất cằm, “Mấy phòng này để các em ngủ, anh sắp xếp chỗ ngủ cho cô ấy.”
Nói xong, anh bế Lê Diệp đi về hướng khác.
Lê Sơ Vũ đuổi theo, nhìn Lê Diệp không hề có phản ứng gì, “Anh hai, Lê Diệp say thành ra như thế rồi, để một mình em ấy ngủ em không yên tâm, hay là em ngủ chung một phòng với em ấy đi.”
Doãn Chính Đạc không quay đầu, “Phòng có đủ, có người giúp việc chăm sóc cô ấy.” Nói rồi, anh rẽ vào một góc, nháy mắt đã không thấy đâu.
Lê Thiên Tố tức giận, “Không biết có phải con Lê Diệp cố tình không! Nhà họ Lê chưa từng cho nó uống rượu sao? Thế mà lại say thành ra như thế, còn mặt mũi nào không cơ chứ!”
Lê Tuyết Ca đảy cửa nhìn vào phòng ngủ, khiếp hãi kêu lên, “Nếu chị Diệp Diệp không say, đêm nay chúng ta chẳng được ngủ lại đây đâu…Em rất thích nhà của anh hai Doãn, anh ấy đúng là bỏ ra nhiều tâm huyết thật đấy, phòng nào cũng đẹp!”
Lê Sơ Vũ vào xem. Nơi này quá rộng, anh đưa Lê Diệp vào phòng nào ngủ, cô ấy cũng không rõ.
Từ lúc nhìn thấy đống ảnh của anh, Lê Sơ Vũ không muốn thừa nhận nhưng cũng hiểu được, người Doãn Chính Đạc cất giấu trong lòng là Lê Diệp.
Cô ấy nghĩ đến vô số tình huống, chỉ duy nhất điều này là không ngờ tới.
Kẻ địch của cô ấy, lại chính là Lê Diệp, một Lê Diệp đã có bạn trai và luôn xa cách với Doãn Chính Đạc.
“Các chị không đi xem phòng à? Phòng nào em cũng muốn ở, làm sao bây giờ?” Lê Tuyết Ca hào hứng chạy tới chạy lui.
Lê Thiên Tố trừng mắt liếc cô bé một cái rồi quay đầu đi vào một căn phòng.
Đẩy cửa ra, Doãn Chính Đạc bế Lê Diệp vào phòng ngủ chính.
Không giống với những căn phòng cho khách mới tinh, nơi này tràn ngập hơi thở con người. Trên kệ tủ đầu giường có một cốc nước đang uống dở, một vài cuốn tạp chí, có cả chiếc đồng hồ anh tháo ra.
Anh đặt cô nằm xuống gối, hẳn là do chiếc giường thoải mái, cô trở mình một cái rồi kéo chăn đắp lên mình.
Anh cúi người nhìn cô. Đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với cô gần đến vậy.
Anh phát hiện ra nhiều chi tiết của cô hơn… Cô gái này có hàng mi rất dài, cánh mũi lốm đốm mấy chấm tàn nhang, đôi môi hồng thắm mà rất đầy đặn. Anh cúi người lại gần, nếu hôn lên đó, hẳn là cảm giác sẽ rất tuyệt vời.
Nhưng anh không tiến lại gần nữa, chỉ nhìn cô ở khoảng cách gần, hơi thở của cô từ đôi môi vẫn còn vương mùi rượu.
Có tiếng gõ cửa, người giúp việc bưng ly sữa nóng vào. Doãn Chính Đạc ngồi thẳng dậy, đón lấy, anh không quay đầu lại mà chỉ nói, “Chuẩn bị một bộ chăn gối, đặt ở sô pha dưới nhà.”
Người giúp việc không hiểu ý của anh, “Chẳng…chẳng phải đã để cô ấy ở lại đây hay sao ạ?”
Doãn Chính Đạc nhìn cô ấy, “Tôi ngủ.”
Nhìn người con gái đang nằm trên giường, cô giúp việc còn tưởng đêm nay Doãn Chính Đạc sẽ ngủ cùng cô, dù sao thì đây cũng là phòng ngủ của anh.
Không ngờ, anh lại muốn ngủ ở sô pha.
Không nhiều lời, cô giúp việc quay đầu đi ra ngoài.
';