Doãn Chính Đạc cầm lên xem, không có cuộc gọi nào, chỉ có một tấm ảnh được gửi đến kèm một hành chữ.
Nhìn thấy ảnh của hai đứa nhỏ, mọi người đều thấp thỏm không thôi. Đoan Đoan là con gái ruột của Khang Đức Văn mà hắn vẫn đối xử với con bé như vậy, đúng là chẳng còn nhân tính nữa.
Đọc xong yêu cầu của đối phương, Doãn Chính Đạc lập tức đi liên hệ để chuẩn bị xử lý, bất kể thế nào, phải cầm chân được Khang Đức Văn cái đã.
Sợ gây thêm phiền phức, Lê Diệp không dám hỏi nhiều. Nhưng nhìn thấy tấm ảnh hai đứa trẻ mà Khang Đức Văn gửi tới, cô thật sự lo lắng không biết chúng thế nào rồi.
Chuẩn bị xong xuôi, Doãn Chính Đạc mang theo thứ cần mang rồi cùng Cố Dũng đi gặp Khang Đức Văn.
Lúc gần đi, Doãn Kính Lam kéo Cố Dũng lại. Khang Đức Văn chỉ đích danh anh phải đi, mục đích quá rõ ràng, nhất định anh sẽ gặp nguy hiểm, nhưng anh không thể không đi. Dặn đi dặn lại nhưng chị vẫn chần chừ không muốn buông tay để anh đi.
Doãn Chính Đạc biết Lê Diệp cũng lo lắng, chỉ là không nói ra mà thôi, anh nựng gương mặt cô, “Chờ anh về, nhất định không có chuyện gì đâu, anh cam đoan.”
Lê Diệp gật đầu, “Không ai được làm sao đâu đấy.”
Sờ bụng cô một lát, lại nhìn thời gian không còn sớm nữa, anh cùng Cố Dũng rời đi.
Địa điểm gặp mặt là quảng trường công viên. Lúc này đang là giờ đông khách, tuy đã bố trí người theo dõi chặt chẽ nhưng hiện trường đông đúc vẫn dễ dàng tạo cơ hội để kẻ đó chạy thoát.
Rốt cuộc cũng có liên lạc, Khang Đức Văn đọc địa chỉ cụ thể để hai người đến.
Cách đó không xa có một nhóm người đang khiêu vũ, âm thanh rất lớn.
“Bọn chúng kìa.”, Cố Dũng huých Doãn Chính Đạc. Hai người cùng nhìn một tốp đi ra từ trong đám đông.
Khang Đức Văn mặc một chiếc áo choàng rộng, cổ áo dựng thẳng, thoạt nhìn không rõ gương mặt. Đến trước mặt Doãn Chính Đạc, Khang Đức Văn nhìn chiếc túi trong tay anh, “Mang đến cả rồi chứ?”
Doãn Chính Đạc đưa cho hắn, “Bọn trẻ đâu?”
“Ở một nơi rất an toàn… nếu chúng mày không giở trò.”. Kiểm tra chỗ tiền mặt xong, Khang Đức Văn có vẻ hài lòng, “Coi như mày nghe lời.”. Nói xong, hắn chuyển tầm mắt sang Cố Dũng, “Hôm nay là ngày tân hôn của mày nhỉ? Để tao xem xem chú rể trông thế nào nào.”
Đến bên cạnh Cố Dũng, Khang Đức Văn để lộ ra vẻ uất hận, “Mày với con đàn bà kia bắt đầu từ khi nào? Lúc tao ngồi tù, bọn tao vẫn còn chưa ly hôn cơ mà?”
Cố Dũng nhìn hắn, “Là sau khi hai người ly hôn.”
“Thế ư?”, Khang Đức Văn nghi ngờ, “Từ trước đó tao đã thấy chúng mày qua lại rồi, mày tưởng tao là thằng ngu à?”, nói xong, hắn tung một cú đấm vào bụng Cố Dũng, khiến anh nhất thời gập người lại.
Doãn Chính Đạc đỡ lấy Cố Dũng, rồi nhìn Khang Đức Văn, “Tiền cũng đã cho rồi, bọn trẻ đâu?”
“Mày sợ tao đối xử tệ với bọn nhỏ hả?”, Khang Đức Văn lắc đầu, “Đoan Đoan là con gái tao, Hi Hi là cháu tao, sao tao lại xử tệ với bọn nó được? Giờ bọn nó ăn ngon ngủ kĩ, còn chẳng biết vui đến mức nào nữa.”
“Bọn nhỏ đâu?”, Doãn Chính Đạc trừng mắt, bước đến tóm cổ áo hắn.
Khang Đức Văn không phản kháng, “Mày càng sốt ruột, tao lại càng không muốn nói cho mày biết… Doãn Chính Đạc, chẳng phải mày rất lợi hại sao? Tao muốn mày phải cầu xin tao, quỳ xuống, cầu xin tao như chó ấy, thế thì tao sẽ nói cho mày biết.”
Nhìn hắn mà Doãn Chính Đạc càng cáu hơn.
Cố Dũng quỳ phịch xuống, “Tha cho bọn trẻ đi, anh muốn thế nào thì cũng đều là ân oán của người lớn, anh đừng làm tội làm tình bọn trẻ, chúng còn nhỏ.”
Doãn Chính Đạc lập tức nâng Cố Dũng dậy.
“Ôi chao, cái gì thế này.”, Khang Đức Văn tỏ vẻ trêu tức, “Đúng là ông bố dượng tốt, chẳng trách mà dỗ dành được cả nhà nó đồng ý cho hai đứa mày lấy nhau… Thì ra là biết đối nhân xử thế cơ đấy, chẳng nhẽ mày định nói với tao là, mày yêu thương Đoan Đoan, còn hơn cả ông bố đẻ là tao?”
“Tôi xin anh, thả bọn nhỏ ra trước, ân oán gì thì để người lớn giải quyết.”, Cố Dũng khẩn thiết nói.
“Giải quyết thế nào?”, Khang Đức Văn liếc hai người, “Tao hận đến mức chúng mày chết tao mới hả giận, chúng mày chịu đi chết không?”
“Cái gì cũng được!”, Cố Dũng ôm chân Khang Đức Văn, “Chỉ cần anh thả bọn trẻ ra, chết tôi cũng chịu!”
Thấy anh như vậy, Khang Đức Văn càng sôi bụng tức, hắn giơ chân đạp anh túi bụi.
Doãn Chính Đạc không thể đứng nhìn nổi liền lao đến ngăn hắn. Khang Đức Văn thở hổn hển nhìn họ, “Tao không rảnh đánh chết mày, giờ tao còn phải mang tiền đi hưởng thú tiêu dao, mày thích chơi con đàn bà dâm đãng đấy thì cho mày chơi đấy. Có điều, chúng mày phải tranh thủ mà đi tìm bọn trẻ con, chúng nó còn nhỏ, không ăn không uống, chẳng chịu được lâu nữa đâu.”
Phá lên cười, rồi Khang Đức Văn bỏ đi.
Doãn Chính Đạc đuổi theo hắn, “Bọn trẻ ở đâu?”
“Chết rồi, vừa nãy đánh người tốn sức quá nên tao quên rồi.”, Khang Đức Văn nở nụ cười nham hiểm, “Tao đúng là lực bất tòng tâm… Chỉ mong chúng mày có thể sớm tìm được hai đứa nhỏ đáng thương.”, nói xong, hắn quay đầu bỏ chạy.
Doãn Chính Đạc thấy hắn bỏ chạy thì cũng không đuổi theo nữa, anh nâng Cố Dũng dậy, “Anh thế nào rồi?”
Ôm bụng, Cố Dũng thở hổn hển, “Không sao, bị thương ngoài da thôi… Còn hai đứa nhỏ phải làm thế nào bây giờ? Hắn còn chưa nói gì cả!”
Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ, dường như anh chẳng có chút sốt ruột nào, không biết là do quá bình tĩnh hay thật sự có cách khác. Quay đầu đưa Cố Dũng lên xe, anh lái xe rời khỏi công viên.
Cố Dũng không nhịn được liền hỏi, “Chúng ta đi đâu trước đây? Khang Đức Văn chạy mất rồi.”
“Hắn chạy không thoát được đâu.”, Doãn Chính Đạc quả quyết. Chỉ một lát sau, di động của anh đổ chuông, sau khi bắt máy, anh lập tức quay đầu xe rồi lao đi vun vút.
Cố Dũng đoán anh có phát hiện gì mới.
Xe dừng lại, hai người cùng xuống xe. Cả hai đi vào một cao ốc cũ kĩ, thẳng một đường lên tầng cao nhất.
Cùng lúc đó, có một người chạy đến. Đôi bên chạm mặt, Vương Mãnh chỉ vào một cánh cửa, “Tôi vừa hỏi rồi, tầng cao nhất của tòa nhà này là kho hàng bỏ trống đã lâu, những tầng khác đều là căn hộ gia đình, lâu lắm rồi không có ai lên tầng này, vậy mà hôm nay lại có, tôi đoán chính là chỗ này đấy.”
Tìm được một cây gậy lớn, Doãn Chính Đạc và mấy người có mặt cùng phá cánh cửa ra. Bên trong tối đen như mực, còn có thứ mùi ẩm thấp nồng nặc.
“Hi Hi!”, Doãn Chính Đạc lao vào, “Đoan Đoan!”
Gọi một hồi lâu vẫn không có tiếng thưa, Cố Dũng vô cùng lo lắng, “Làm thế nào mà lại xác định là chỗ này?”
Vương Mãnh vừa tìm trong các xó xỉnh vừa nói, “Không phải chứ, chắc chắn là chỗ này. Chẳng lẽ bị bọn nó phát hiện ra?”
Lời vừa dứt thì phía Doãn Chính Đạc đã có phát hiện.
Anh xốc chiếc bao tải đựng hàng lên, bên dưới quả nhiên là hai đứa nhóc đang ngủ say li bì. Tựa đầu vào nhau, hai đứa ngủ trông đến ngon lành, chẳng hề hay biết người lớn đang lo đến nỗi sắp phát điên lên.
Mỗi người bế một đứa ra, Cố Dũng thấy Đoan Đoan không sao liền thở phào, “Tạ ơn trời đất con bé không sao. Đoan Đoan, Đoan Đoan dậy đi nào.”
Đoan Đoan mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy Cố Dũng và Doãn Chính Đạc, con bé không nhịn được khóc ầm lên, “Bố, cậu, sao bố với cậu đến muộn thế! Con sợ quá!”
Hi Hi cũng tỉnh, ôm chặt lấy bố, chảy mấy giọt nước mắt, “Bố ơi, con nhớ mẹ, con đói lắm.”
Doãn Chính Đạc bóp mũi nó, “Có bị đau không?”
“Không ạ!”, Hi Hi vỗ ngực, “Con dũng cảm cực kỳ, con không sợ tí nào luôn! Con biết thừa là bố sẽ đến mà!”
Thấy cả hai đều khá thoải mái, Cố Dũng nhìn Doãn Chính Đạc, “Sao cậu biết bọn trẻ ở đây?”
Doãn Chính Đạc bế Hi Hi, nắm lấy bàn chân nó. Trên giầy của thằng bé có gắn một thiết bị đặc biệt, khi bấm vào sẽ phát ra tín hiệu.
Lúc tỉnh lại ở kho hàng, Hi Hi đã thông qua thứ này để gửi ám hiệu cho bố, có điều chỗ này hơi kín, tín hiệu không tốt cho lắm, cho người đi tìm mãi mới được.
“Bố dạy con đấy.”, Hi Hi nhìn chiếc giầy của mình, “Bố bảo, nếu gặp nguy hiểm thì dùng cái này phát tín hiệu với bố, chắc chắn bố có thể tìm thấy con.”
“Thì ra là thế.”, Cố Dũng nhẹ nhàng thở ra, “Khang Đức Văn thì sao đây? Hắn đang cầm tiền, chắc chắn đã cao chạy xa bay rồi.”
“Chưa chắc.”, Doãn Chính Đạc lắc đầu, “Tìm được tụi nhỏ rồi, chúng ta không còn phải dè chừng hắn nữa.”
Nhanh chóng gọi điện về nhà báo bình an. Nghe thấy tiếng bọn trẻ, mọi người trong nhà đều vô cùng phấn khởi. Chúng rời bố mẹ hơn nửa ngày rồi, ai nấy cũng đều lo lắng đến nỗi sắp phát điên lên được.
Hai đứa nhỏ được đưa ra khỏi kho hàng. Hiện tại, điều quan trọng nhất là đưa chúng về nhà.
';