Lê Diệp không quan tâm họ nói gì, chỉ quay đầu nhìn Doãn Chính Đạc, “Em thật sự không biết tại sao lại thế này.”
Anh đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, rồi nhìn viên cảnh sát, “Đến chùa là chủ ý của mẹ tôi, trước nay Lê Diệp chưa từng đến đó, cô ấy không thể nào biết bình chữa cháy đặt ở đâu, một thân một mình, làm sao cô ấy có thể thành thục tìm được chỗ mà cất giấu tất cả chứ?”
Viên cảnh sát ngẫm nghĩ, lại nhìn Lê Diệp. Cho dù là lần đầu tiên cô gái này đến đó, nhưng cô ta cũng có thể thăm dò ngay trong mấy ngày đầu, sau đó giấu bình chữa cháy đi.
“Cô nói không biết gì, vậy mấy ngày ở trong chùa, cô có gặp người nào hoặc chuyện gì kỳ lạ không?” Viên cảnh sát hỏi Lê Diệp.
Lê Diệp lắc đầu, “Không, tôi không thấy gì hết, mấy hôm nay tôi chỉ nghe tụng kinh, đọc sách kinh, không xảy ra chuyện gì cả.”
“Vậy cô cảm thấy, người gõ cửa lúc xảy ra vụ cháy, là muốn giúp cô, hay muốn hại cô?”
Sao Lê Diệp có thể nghĩ được, lúc ấy cô còn đang luống cuống, hoàn toàn không biết là đang xảy ra chuyện gì.
“Tôi không biết…”
Viên cảnh sát nhìn cô với gương mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, “Thế thì cô nghĩ đi, nếu còn quên cái gì thì mau nói cho chúng tôi biết.”
Viên cảnh sát rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại cả nhà ba người.
Lê Diệp nhìn Doãn Chính Đạc. Mẹ và chị gái anh bị thương, trong đó còn có một người đang trong thế tính mạng bị đe dọa, còn cô thì lại bình an vô sự. Đổi lại là người khác, chắc chắn đều nghi ngờ cô.
Doãn Chính Đạc thấy cô nhìn mình chằm chằm thì liền đưa tay vỗ nhẹ đầu cô, “Đừng nghĩ ngợi nữa, anh biết chuyện này không liên quan đến em.”
Cô nghe xong mà mãi lâu sau vẫn không nói được một lời nào.
Cảm giác được tin tưởng, luôn khiến người ta thấy ấm lòng.
Xoa nhẹ mặt cô, rồi anh nói, “Anh sang nói chuyện với bác sĩ, xem tình hình của mẹ thế nào rồi.”
Lê Diệp bế Hi Hi, “Em cũng muốn đi.”
Anh không nói gì, cứ thế đưa cô và thằng nhỏ đi.
***
Hai ngày sau, Doãn Kính Lam xuất viện, còn Trần Oanh thì vẫn chưa tỉnh lại, phải nằm trong phòng bệnh theo dõi. Mọi người không dám nói cho ông cụ ở nhà thấy, nhưng xem ra cũng không thể giấu được lâu.
Ngày ngày Lê Diệp vẫn cùng Doãn Chính Đạc đến thăm. Tình hình của bà không mấy lạc quan, cứ vậy đến mấy hôm sau cũng không thấy có chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào.
Phía cảnh sát nói nguyên nhân của vụ cháy là do mạch điện có vấn đề, nhưng là sự cố hay do người nào đó gây nên, thì vẫn chưa thể xác định được.
Ngoài cửa phòng bệnh, cô và Doãn Chính Đạc gặp Doãn Kính Lam.
Khuôn mặt Doãn Kính Lam có vết thương, một mảng da bị bỏng, phải bôi thuốc liên tục nếu không sẽ để lại sẹo. Chị ta vẫn dán gạc. Cho đến giờ, sự việc kia vẫn như một bóng ma đối với chị ta, mỗi lần nhìn thấy Lê Diệp, là chị ta lại để lộ ánh mắt thù hận.
Nhìn thấy cô, Doãn Kính Lam tức giận nói, “Thấy mẹ tôi không chết, có phải là cô thất vọng lắm không?”
Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Tốt nhất là chị đừng có ăn nói lung tung.”
“A Đạc, em đang bịt tai trộm chuông rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Ba người ở đó, chỉ có cô ta là không làm sao, em cảm thấy có chuyện trùng hợp như thế không? Có người báo cháy cho cô ta, có người âm thầm giúp đỡ cô ta ư? Là ai làm như vậy? Nếu không phải là cô ta đang nói dối, thì tức là cô ta có đồng bọn!”
Lê Diệp không thể nào cãi lại nổi. Chính cô còn không biết vì sao lại có người đến gõ cửa, nhưng cô biết mình không thẹn với lương tâm.
“Phỏng đoán vô căn cứ, đừng có lôi ra mà nói nữa.” Doãn Chính Đạc bực tức, liếc mắt nhìn Doãn Kính Lam, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
“Em bị nó mê hoặc rồi!” Doãn Kính Lam tức giận nói, “Người nằm trong kia là mẹ em, là bà mẹ nuôi dưỡng em đấy!”
“Em biết, không cần chị nhắc nhở.”
Doãn Kính Lam tức đến phát run. Chuyện này không liên quan đến Lê Diệp ư, chị ta không tin. Làm sao lại trùng hợp như vậy được? Căn bản là đứa con gái này đang nói dối, sự việc chắc chắn do cô ta làm, cô ta oán giận chị ta và Trần Oanh ngăn cản cô ta và Doãn Chính Đạc ở bên nhau, nên mới nhân cơ hội trừ cỏ tận gốc, có thể cô ta mới sống yên ổn ở nhà họ Doãn được.
“Kính Lam.” Khang Đức Văn ôm lấy bả vai chị ta, trấn an chị ta, “Đừng kích động, rồi sẽ điều tra ra được manh mối của sự việc thôi, anh tin là cảnh sát sẽ không để ai bị oan, cũng sẽ không bỏ sót kẻ nào cả.”
Doãn Chính Đạc liếc nhìn họ, “Lệnh điều động của anh sắp có hiệu lực rồi đấy… về thu dọn hành lý đi.”
Khang Đức Văn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, “Cậu hai, tôi chỉ lo cho chuyện trong nhà một chút thôi, cậu hấp tấp quá đấy.”
“Không có ai gây phiền, tôi ắt sẽ không phải hấp tấp.” Anh chẳng buồn quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm vào người ở bên trong qua tấm cửa kính.
Doãn Kính Lam thấy anh cứ thiên vị Lê Diệp như vậy thì vội trách, “Mày cứ tiếp tục hồ đồ như thế đi! Mẹ nuôi mày tốn công vô ích, mới để mày đi dung túng cho hung thủ!”
Thấy họ đùng đùng bỏ đi, Lê Diệp đưa mắt nhìn anh. Một chút thay đổi cảm xúc anh cũng không có, trông anh có vẻ chẳng hề để tâm đến lời nói của họ.
Thăm Trần Oanh xong, hai người cùng lên xe về nhà.
Trên đường về anh kêu đói bụng, mấy hôm nay chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và công ty, anh chưa được một bữa cơm tử tế nào.
Đỗ xe ở ven đường, anh tìm một nhà hàng không quá nổi bật rồi đi vào.
Lê Diệp đi theo anh. Qua cái tủ kính, anh chọn mấy món hải sản. Ông chủ vẫn cứ nhiệt tình giới thiệu, rồi nhanh chóng mang ra phía sau để chế biến.
Thật ra, Lê Diệp không ngờ anh sẽ đến chỗ này. Vốn dĩ anh rất kén chọn, trước giờ, những nơi anh đến đều thuộc hạng cao cấp không dính một hạt bụi.
Cầm bát đũa lên, cô dùng nước ấm tráng qua, rồi lại lau khô sạch sẽ.
Doãn Chính Đạc chống lên trán, có vẻ mệt mỏi, anh tự day day lên thái dương đau nhức.
Thấy anh như vậy, Lê Diệp liền đứng dậy, đi ra phía sau anh, rồi xoa bóp thay anh. Anh cảm thấy thoải mái, từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ.
Lê Diệp không nhịn được, bèn hỏi anh, “Doãn Chính Đạc…”
Anh thấp giọng ừ một tiếng.
“Anh tin em sao?…” Có đôi khi cô cảm thấy chuyện này quá kỳ quặc, nếu đổi là người khác, cô cũng sẽ nghĩ lời giải thích như thế vừa gượng ép lại vừa lạ lùng.
Anh đưa tay vỗ vai cô, “Sao anh lại không tin em chứ.”
Lê Diệp hé miệng, “Em… Em quả thật là mối nghi ngờ lớn nhất.”
Anh cười khẽ hai tiếng, “Bằng hiểu biết của anh, không phải là em.”
Cô cảm thấy không có gì có trọng lượng bằng lời này, nhẹ nhàng day day thái dương cho anh, động tác thong thả mà vô cùng cẩn thận.
Anh ngồi yên đó, “Là người trong chùa làm.”
Lê Diệp có chút kinh ngạc, anh nói tiếp, “Biết được ai ở phòng nào, có thể nắm rõ giờ nghỉ ngơi của mọi người, tránh được người đi tuần đêm, biết bình chữa cháy đặt ở chỗ nào… Còn chưa đủ rõ ràng sao? Chỉ có người trong chùa mới quen được hết với những việc này.”
“Nhưng mà…” Lê Diệp không hiểu mấy, “Sao người trong chùa lại phải làm vậy? Hồi trước bác gái cũng đến đó vài lần rồi, chưa từng phát sinh chuyện này bao giờ mà?”
“Kẻ đó chỉ phóng hỏa ở phòng mẹ anh, chứng tỏ mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là mẹ và chị anh. Về chuyện gõ cửa phòng em, anh nghĩ, hắn không muốn giá họa cho em, mà là muốn nhắc nhở em.”
Lê Diệp không mấy tin, “Tại sao lại nói như vậy?”
“Hắn hà cớ gì phải gõ cửa phòng em, em phát hiện cháy, chẳng lẽ lại không lập tức tìm người dập lửa? Nếu người được cứu ra kịp thời, mồi lửa của hắn chẳng phải là thả vô ích rồi không? Hiện tại chị anh không sao, mẹ anh thì hôn mê, chắc hẳn không phải là kết quả hắn muốn?”
Lê Diệp cũng không nghĩ thông được, “Có khi nào, là chuyện ngoài ý muốn không, mạch điện không tốt, cháy cũng là bình thường.”
Anh hừ nhẹ, “Nếu như vậy, thì thật ra đỡ phải cố đoán xem là ai làm… Nhưng dấu vết quá rõ ràng, không thể không nghi ngờ được.”
“Là nhằm vào nhà họ Doãn sao?” Lê Diệp nhìn anh. Nếu kẻ phóng hỏa muốn giết Trần Oanh và Doãn Kính Lam, như vậy thì hắn đã không đạt được mục đích. Rồi hắn sẽ thu tay lại? Hay vẫn tiếp tục làm điều ác?
Chạm đến làn da ấm áp của anh, Lê Diệp thoáng lo lắng.
“Anh phải về hỏi ông nội xem, rốt cuộc là đã đắc tội với ai, mà để người ta ra tay độc như vậy.” Quả là đau đầu, Doãn Chính Đạc hít sâu một hơi.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng ra. Lê Diệp múc một bát cháo cua, thổi thổi rồi đưa cho anh.
Đây rõ ràng là xót mình, anh cười cười, nhận lấy, “Anh không sao, nhưng mà em ấy, đưa Hi Hi đi đâu phải cẩn thận, ra ngoài nhớ để tài xế đi cùng.”
Lê Diệp gật đầu, “Anh cũng phải chú ý đấy.”
Anh khẽ vỗ mu bàn tay cô. Giờ khắc này, có một cảm giác cùng chung hoạn nạn, kết chặt hai người lại với nhau.
';