Cắm cúi làm việc một lúc lâu, Doãn Chính Đạc ngẩng đầu nhìn. Lê Diệp vẫn đang ngủ, bên ngoài, mặt trời đã ngả về tây.
Dưới nhà truyền lên mùi thơm phưng phức, cả căn phòng ngập tràn hương vị bếp núc, không còn trống trải lạnh lẽo nữa.
Anh cử động cánh tay đau nhức, mặc dù vết thương trồng vết thương, nhưng may mà anh còn trẻ nên hồi phục nhanh, không có gì đáng ngại.
Dừng công việc lại, anh đứng dậy đi tới cạnh giường. Cô ngủ rất sau, lông mi rủ xuống, rợp một hàng bóng, thật sự tĩnh lặng, đến nỗi dường như cả thế giới cũng không gợi ra một chút ồn ào nào.
Doãn Chính Đạc ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn cô.
Anh có thói quen lên kế hoạch cho tất cả, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đều nằm trong dự tính của mình. Nhưng lúc này, hoàn cảnh này, lại khiến trái tim anh sinh ra nỗi hoảng hốt.
Đưa tay chạm vào tóc cô, động tác rất khẽ, cô không bị đánh thức.
Ánh chiều tà vàng vọt hắt qua cửa sổ, vương trên khuôn mặt hai người, mang đến một cảm giác hòa hợp đến lạ kỳ.
Chị giúp việc vào gọi, “Thưa cậu, cơm tối làm xong rồi, có cần mang vào phòng không?”
Nhìn cô gái vẫn đang ngủ, anh nghiêng đầu, “Mang vào đây đi.”
Chị giúp việc bước vào, bưng một cái bàn nhỏ cùng bữa cơm thịnh soạn vào.
Doãn Chính Đạc vỗ vỗ Lê Diệp, gọi cô, “Dậy đi.”
Không thấy cô động đậy, chị giúp việc nói, “Chắc cô ấy mệt quá đấy mà, hay là cậu ăn trước đi?”
Thấy cô ngủ say li bì, Doãn Chính Đạc lại cảm giác có gì đó là lạ, liền lắc lắc bả vai cô, “Lê Diệp, dậy!”
Đưa tay áp lên khuôn mặt cô, lạnh toát, anh nhíu mày, tóm lấy cằm cô, “Dậy mau, có nghe thấy không?”
Mấy người giúp việc không hiểu gì nên đành đứng yên, bỗng một người chỉ vào góc chăn và kêu lên, “Trời ơi…máu!”
Doãn Chính Đạc tóm lấy góc chăn rồi xốc mạnh lên, trong tích tắc, mọi người đồng loạt hít một hơi khí lạnh…
Một tay Lê Diệp cầm con dao dọc giấy, cổ tay kia hở ra một vết cắt, máu đã chuyển sang màu đỏ thâm, ngấm cả một mảng lớn trên chăn.
Đôi mày nhíu thật chặt, Doãn Chính Đạc vội lấy cà vạt quấn vào cổ tay cô, vừa ôm cô lên vừa rống vọng ra ngoài cửa, “Gọi tài xế lái xe lại đây!”
Chị giúp việc sợ đến mức không làm chủ được tinh thần, cuống cuồng chạy ra ngoài cửa…Đây là ngày tân hôn đầu tiên, không ai ngờ lại xyar ra chuyện đáng sợ như vậy!
Người giúp việc đầu tiên được gọi đến chăm Lê Diệp vô cùng hoảng sợ. Lúc đó, Lê Diệp nằm xuống rồi đắp chăn luôn, không ai phát hiện ra cô giấu một con dao, càng không ngờ cô sẽ ra tay nặng như vậy với chính mình!
Xe lao nhanh đến bệnh viện ở gần đó, chẳng quan tâm đến tình huống gì trên đường mà chỉ lo phóng vun vút về phía trước, còn vượt mấy lần đèn đỏ.
Doãn Chính Đạc vẫn thấy xe đi quá chậm. Lê Diệp dựa vào ngực anh, một chút phản ứng nhỏ cũng không có. Từ trên người cô, Doãn Chính Đạc không cảm nhận thấy chút ấm áp nào, anh siết chặt cánh tay, khóa cô trong lòng mình.
Chiếc cà vạt dần rịn ra giọt máu đỏ, Doãn Chính Đạc bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, tức giận gào lên với tài xế, “Lái nhanh lên chút nữa cho tôi!”
Viên tài xế đầm đìa mồ hôi, tốc độ của chiếc xe đã vô cùng kinh khủng rồi.
Áp vào tai cô, Doãn Chính Đạc cắn răng, “Lê Diệp, không được tôi đồng ý, em đừng hòng đi đâu hết…”
Vẻ tái nhợt và suy yếu hiện rõ ràng trên khuôn mặt cô, anh áp mặt lại, một tảng băng lạnh toát.
Trống ngực đã mất đi tiết tấu ổn định, hô hấp dồn dập không cách nào khống chế, Doãn Chính Đạc siết chặt hai tay, cúi đầu vùi vào gáy cô…Đây không phải là kết quả cuối cùng, tất cả còn chưa bắt đầu, không thể chấm dứt được, anh tuyệt đối không cho phép.
';