Doãn Chính Đạc về cũng thỉnh thoảng cùng cô tìm tên cho đứa nhỏ trong bụng, rồi tính ngày dự sinh, cả việc có phải báo cho người nhà họ Doãn tin này hay không nữa.
Lê Diệp thì không muốn nói cho nhiều người biết, bởi niềm vui quá lớn thường khiến người ta có cảm giác bất an. Doãn Chính Đạc cũng có cùng suy nghĩ đó, nhưng cái anh sợ không phải là mối nguy hiểm mơ hồ nào, mà anh chỉ sợ nhiều người đến sẽ quấy rầy cuộc sống thanh tịnh của Lê Diệp.
Chuyện của Lê Thiên Tố gây nên một hồi sóng gió không hề nhỏ. Anh từng cảnh báo Vương Mãnh là một vừa hai phải thôi, anh chỉ bảo anh ta dạy cho cô nàng đó một bài học để sau này cô ta biết điều hơn mà thôi, kết quả là Vương Mãnh lại làm ra to chuyện thế này. Nhưng dù sao con người kia đã làm không ít chuyện xấu, nói không ít những lời độc địa, có kết cục ngày hôm nay cũng không đáng để cảm thương. Doãn Chính Đạc chẳng buồn nghĩ đến cô ta nữa, nằm trong phòng, ngoài vợ và hai đứa con ra thì chẳng rảnh mà nghĩ chuyện khác.
***
Nhà họ Lê.
Trốn trong phòng khóc rưng rức suốt, Lê Thiên Tố ôm mặt, Đường Thu Bình ở bên cạnh thì vừa xót vừa mắng cô ta, “Đáng đời mày, mẹ đã bảo rồi, khi không mày ít ít ra ngoài chơi thôi, mày có nghe đâu, giờ mới xảy ra cơ sự này đấy! Thể diện của cả nhà vì mày mà mất hết rồi!”
“Rốt cuộc mẹ có phải là mẹ con không!”, Lê Thiên Tố trừng mắt với bà ta, “Con xảy ra chuyện thế rồi, mẹ chẳng nghĩ hộ con xem sau này nên làm thế nào thì thôi, lại chỉ lo chuyện mẹ mất mặt!”
Đường Thu Bình thấy cô ta như vậy thì đành thở dài, “Còn có thể làm gì được bây giờ! Hay là mày ra nước ngoài đi, mấy năm nữa chẳng ai nhớ chuyện này nữa đâu, đến lúc đấy nếu mày muốn về thì về.”
Lê Thiên Tố cực kỳ kích động, “Mấy năm nữa thì về? Sao con phải đi lâu thế chứ! Con ra nước ngoài tứ cố vô thân, sống thế nào được!”
“Coi như đi du học đi, mày học hành chả ra đâu vào đâu, nhân dịp này đi học bù.”, Đường Thu Bình lắc đầu, “Mẹ đi hỏi thăm chuyện du học cho.”
“Mẹ, con không muốn đi!”, Lê Thiên Tố lại bắt đầu khóc, “Đều là tại bọn chó đấy, con không thù không oán với bọn nó, thế mà lại hại con! Đáng ra con không nên nghe lời mẹ, lại đi báo cảnh sát, kết quả là chọc tức bọn nó, danh dự con giờ như rác rồi!”
Đường Thu Bình nhìn cô ta, “Chẳng lẽ mẹ lại muốn mày bị như thế này à! Không báo cảnh sát, bọn nó cầm tiền mà không giao ảnh thì sao? Thế thì không phải là mày mất cả chì lẫn chài à! Bố mày thì lại chẳng chịu tranh giành, ở công ty chẳng có lấy một tí địa vị nào, mỗi tháng cầm về được có vài đồng tiền lương, nhà mình lấy đâu ra lắm tiền mà phung phí thế!”
Lê Thiên Tố càng nghe càng bực mình, quẳng cái gối đi, “Cái gì con cũng không bì được với Sơ Vũ, mẹ với bố cũng chẳng bằng chú thím ba! Ngày trước, hai chú thím ấy được xem trọng hơn bố mẹ, giờ chú thím ấy ra nước ngoài mở công ty, tiền nhiều hơn hẳn bố mẹ. Tại sao con lại đầu thai vào chỗ bố mẹ chứ, trời sinh ra đã xếp sau người ta rồi!”
Đường Thu Bình tức tối giáng luôn cho cô ta một phát tát, “Mày đúng là đồ vong ân phụ nghĩa! Mày còn mặt mũi nhắc đến Sơ Vũ à! Nó chết thế nào, trong lòng mày là rõ ràng nhất!”
Sắc mặt Lê Thiên Tố tự nhiên tái đi, cô ta lắp bắp, “Con… Không phải con cố ý, là tự nó muốn chết!”
“Mày còn nói à!”, Đường Thu Bình che miệng cô ta lại, “Câm miệng cho mẹ! Để người ta biết được là mày rũ tù đấy con! Đến lúc đấy, mày có muốn đi du học thì cũng là chuyện nằm mơ!”
Lê Thiên Tố để lộ vẻ sợ hãi, mãi một lúc lâu sau, Đường Thu Bình mới buông cô ta ra, “Chuyện lần này chắc không phải là tự dưng đâu, mày nghĩ lại xem có đắc tội với ai không, chỉnh mày đến độ này thì thù oán không phải là nhỏ đâu.”
“Con không đắc tội với ai hết!”, Lê Thiên Tố hét lên, rồi đột nhiên im bặt, cô ta nghĩ nghĩ, “Người con đắc tội… Hồi trước, ở quán bar, con có cãi nhau với Phương Đồng, còn lúc đi mua sắm thì tranh hàng số lượng có hạn với Lộ Lộ… Còn…”
Cô ta nhìn mẹ, “Con còn chửi Lê Diệp nữa.”
Đường Thu Bình liếc cô ta một cái, “Sao mày thích gặp rắc rối thế hả con!”
“Mẹ, nhưng là ai? Những người đó có khi nào đã hại con không?”
“Không hẳn, giờ mày không ra ngoài được, cảnh sát cũng chưa có cách nào nên chưa điều tra ra được cái gì… Mày vẫn cứ chuẩn bị đi, chuẩn bị ra nước ngoài ấy, mẹ đi cùng mày một thời gian đầu, ổn định rồi tính tiếp.”
Thấy bà ta đi gọi điện thoại, Lê Thiên Tố trùm chăn suy nghĩ. Nếu chuyện lần này là do có người cố ý trả thù, thì cách thức hẳn nhiên là được bày ra trong khi tâm trạng cực bình tĩnh, Phương Đồng và Lộ Lộ là hai đứa con gái chỉ biết sống phóng túng, tâm cơ chắc chắn không sâu xa được như vậy.
Người duy nhất…
Nghĩ thế nào cũng vẫn cảm thấy Lê Diệp là người không tầm thường, từ ngày đầu tiên cô ta đến nhà họ Lê là đã khiến cho người ta cảm thấy không vừa mắt rồi, giờ cô ta làm chuyện này, cũng không hẳn là không có khả năng.
Lòng tràn đầy oán hận, cho dù chuyện lần này không phải do Lê Diệp làm thì cũng là cô ta xúi Doãn Chính Đạc. Cũng giống như một sự tồn tại đến chướng mắt, rồi có ngày Lê Thiên Tố sẽ khiến Lê Diệp phải biến mất khỏi thế giới này!
***
Năm giờ, trời còn chưa sáng, đèn trong phòng ngủ đã bật.
Hi Hi đang ngủ ngon, còn Doãn Chính Đạc thì ngồi trên giường cúi đầu bóp chân cho Lê Diệp.
Vừa rồi cô định đi vệ sinh, nhưng vừa đưa chân xuống thì bị chuột rút, bước hụt một bước nên lao người xuống, may mà dùng tay đỡ được phần nào nên cũng không quá nghiêm trọng.
Nghe thấy tiếng động, Doãn Chính Đạc lập tức chạy sang. Hôm qua anh bị đuổi về lại phòng khách, nhưng cả đêm anh không đóng cửa, Lê Diệp cũng không đóng. Anh chạy tới, xoa bóp chân cho cô. Có lẽ lúc bình thường cơ thể đã không khỏe mạnh, giờ mang thai, không theo kịp tiêu chuẩn dinh dưỡng nên mới có phản ứng xấu này. Phải kiểm tra toàn diện rồi bồi bổ kĩ càng mới được.
Thấy anh vẫn kiên trì bóp chân cho mình, vẻ mặt chăm chú, không hề có vẻ dữ dằn nào, Lê Diệp hít một hơi, “Doãn Chính Đạc.”
Nghe thấy cô gọi mình, anh chợt đoán ra được là vì sao nên liền ngẩng đầu nhìn cô.
“Chuyện của Lê Thiên Tố, là anh làm hả?”
Doãn Chính Đạc không hề phủ nhận, “Cô ta tự làm bậy thôi.”
“Giờ đã to chuyện thế rồi, đủ rồi, còn tiếp tục nữa, cô ta thật sự sẽ bị hủy hoại đấy.”
Doãn Chính Đạc vẫn bóp chân cho cô, mãi một lúc sau mới ừ một tiếng.
Như vậy cũng có nghĩa là đồng ý. Lê Diệp nhìn anh, có đôi khi cô cảm thấy anh là người tốt, anh đối xử tốt với Hi Hi, với mình cũng vậy, nhưng lại có khi, anh trở nên cực kỳ độc, mỗi một hành vi đều khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
“Đỡ không?”, anh nắm bàn chân cô trong tay, gầy như vậy, đủ dinh dưỡng mới là lạ.
Cô cựa quậy, “Đỡ, không thấy gì nữa rồi.”
“Từ hôm nay trở đi, em ăn đến chết cho anh, anh không tin là em không béo lên nổi.”, anh cảnh cáo một cách quyết liệt.
Ý thì tốt, nhưng nói ra lại thật khó nghe, Lê Diệp nhíu mày, ăn đến chết, thế mà anh cũng nói ra được.
Thấy cô nhíu mày, anh lại nhướng mày lên, “Nôn ra xong lại ăn, ăn đến khi nào không nôn ra nữa thì thôi!”
Lê Diệp lườm anh, “Anh đi mà ăn.”
Thấy cô tranh luận, anh tóm lấy đầu ngón chân cô, bẻ quặt vào trong. Khớp xương kêu lên răng rắc, đau mà lại không quá đau, nhưng Lê Diệp vẫn nhíu mày, “Doãn Chính Đạc!”
Anh lại bắt nạt cô thành nghiện, bẻ tiếp ngón khác, đủ mười ngón chân mới thôi.
Lê Diệp không dám kêu quá to, sợ sẽ đánh thức Hi Hi, nhưng nhịn cũng thật vất vả, cả mặt đỏ lên vì nghẹn.
Thấy cô có dáng vẻ đó, anh lại không kiềm chế được mà muốn bắt nạt cô ác hơn. Cổ họng giật giật, anh tiến lại gần, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Cái hôn này còn kích thích hơn cả hôn môi, Lê Diệp giật mình nhìn anh.
“Diệp Nhi.”, Doãn Chính Đạc nhìn cô, vuốt vuốt mái tóc cô. Đã lâu lắm rồi không có khoảnh khắc thân mật như vậy, không thù hận, không cãi cọ, chỉ có sự ấm áp và bình thản. Thật ra anh cũng không biết phải nói gì. Đối với tương lai của họ, anh vẫn không nhìn thấy rõ con đường phía trước, nhưng anh không thể bỏ rơi hai đứa con, lại không thể để cô rời đi. Những lời hứa hẹn hòa hợp, giờ không sao nói ra được, anh vuốt tóc cô, nghiêm túc nói, “Chăm sóc mình tốt nhé.”
Khóe miệng Lê Diệp khẽ giật, cô hơi muốn cười, nhưng lại cảm thấy trong lòng còn vài phần chua xót. Cắt không đứt, để tâm thì vẫn rối bời, anh và cô, trong khoảng thời gian rất lâu sau này, e rằng vẫn sẽ còn dây dưa mãi.
Khẽ đỡ cô nằm xuống gối, vẫn còn sớm, Doãn Chính Đạc tắt đèn ngủ, cùng cô mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần.
Trong bóng tối, không ai có thể nhìn rõ gương mặt của đối phương, nhưng lại có thể cảm giác được, trong ánh mắt mỗi người đều có đối phương.
';