Mục lục
Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu - Lê Diệp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ký túc xá.



Chơi với Hi Hi một lát, rồi Lê Diệp đi rửa chút hoa quả. Đút cho thằng bé ăn một quả nho xong, cô lại được nó đút trả một quả, có điều, vừa ăn vào bụng là liền cảm thấy không thoải mái.



Một lát sau, nhìn Hi Hi quanh quẩn cạnh mình, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô đứng bật dậy.



Hi Hi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, “Mẹ, bế con cái.”



Lê Diệp vỗ vỗ nó, rồi quay đầu ra lật tờ lịch. Kỳ trước là vào cuối tháng, còn tháng này chưa thấy đâu. Vội nhiều việc nên cô cũng không để ý, loáng một cái mà đã đến cuối tháng của tháng sau rồi, vậy mà vẫn chưa đến.



Nhìn Hi Hi bám chân mình, trong lòng cô dâng lên một dự cảm bất an.



Hi Hi chơi một lát thì thấm mệt, thằng bé ngả vào lòng cô liu riu ngủ. Cho thằng bé ngủ yên ổn, nhờ đồng nghiệp để ý nó, rồi Lê Diệp mặc áo khoác, vội vàng đi xuống dưới.



Mua được que thử ở hiệu thuốc xong, cô lại vội vàng trở lại ký túc xá.



Nhìn tờ hướng dẫn, bàn tay cô hơi run rẩy, trước cô cũng tìm thông tin qua loa, tốt nhất là dùng nước tiểu lúc sáng sớm để thử là chính xác nhất. Thấp thỏm không yên, cô cất đồ đi, quyết định sáng mai sẽ lấy ra dùng.



Cô vào ôm Hi Hi. Bên ngoài trời đang giăng tuyết, trong phòng lại ấm áp vô cùng, thằng nhỏ nằm cạnh cô ngủ say sưa.



Cô rất yêu trẻ con, điều này là không thể nghi ngờ được. Có điều, cô và Doãn Chính Đạc đã thành ra như vậy rồi, thật sự không phải là thời điểm đúng để có thêm một đứa con. Lúc cô mang thai Hi Hi đã vô cùng không thoải mái, giờ lại thêm một đứa, cô rất rõ ràng gánh nặng mình phải mang như thế nào. Chỉ mong đây không phải sự thật, cô không thể đối mặt với tình huống như vậy, cô cũng không phải siêu nhân, cô biết mình không có năng lực đó.



Một đêm chập chờn, gần như chẳng ngủ nổi. Cuối cùng cũng đến hừng đông, nhìn Hi Hi còn say ngủ, cô cầm que thử, nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh.



Đợi một lát, kết quả đã có.




Tim cô thoáng thót lại, vạch đỏ chói mắt, cô đã đoán đến kết quả này, có điều, sau khi đã chứng thực thì vẫn cảm thấy như chưa sẵn sàng vậy.



Đêm đó Doãn Chính Đạc làm càn, cô vội vàng bỏ về, sau đó có thoáng nghĩ đến chuyện xử lý, nhưng không hiểu đầu óc thế nào mà lại chẳng chú ý đến nữa.



Tâm trạng cô thật sự rất phức tạp, không hẳn là hoàn toàn không chấp nhận, một sinh mệnh mới đến, cô quý trọng vô cùng, nhưng cái cảm giác choán phần nhiều hơn chính là, xót xa.



Giờ phút này, tình cảnh này, đứa bé đến thật không đúng lúc.



Còn đang rối rắm thì Hi Hi la lên gọi, cô vội chạy ra ngoài, thấy thằng nhóc vẫn đang ngái ngủ, hai tay giơ ra, “Xi xi, con muốn xi xi.”



Bế thằng bé vào nhà vệ sinh, nhìn dáng vẻ lanh lợi của nó, trong lòng Lê Diệp bỗng có chút căng thẳng…



Đêm đó Doãn Chính Đạc say mèm, ân ái với cô một đêm mà tới khi tỉnh lại là chẳng nhớ rõ gì, đủ thấy là anh uống nhiều thế nào. Anh như vậy, sinh ra đứa bé khỏe mạnh sao được. Thời này, vợ chồng muốn sinh con đều phải điều chỉnh lối sống lành mạnh, không thuốc không rượu, nếu không ngộ nhỡ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Hôm đó anh như vậy, lỡ như…



Càng nghĩ càng thấy lạnh người, cô cúi xuống nhìn bụng mình. Đứa nhỏ này, đúng là số khổ, nếu thật sự gây ảnh hưởng gì cho nó, vậy thì quá tội nghiệp. Bất kể xuất phát từ mối lo nào, cô cũng không thể giữ nó lại được.



Có điều, phải dùng thủ thuật giết chết nó, cô lại cảm thấy không đành lòng.



Biến cố xảy ra đột ngột, cô chỉ cảm thấy hoàn toàn bị động, trong lòng không hề có một chút phương hướng nào.



Theo kế hoạch, cô đưa Hi Hi đi công viên chơi một ngày.



Trong cô vẫn trùng trùng tâm sự, chẳng biết nên giải quyết chuyện này thế nào. Nếu nhận, cái giá này quá lớn, cô không nhận nổi. Để đứa nhỏ phải nhận lấy cái gia đình không bình thường này thì thật sự là quá vô trách nhiệm. Không nhận, cô không thể bỏ đi một đứa bé đáng yêu như Hi Hi ra khỏi người mình.



Mọi thứ rối tung đến mức đầu óc chẳng có lấy một phút tĩnh lặng. Cô không biết có nên nói cho Doãn Chính Đạc hay không, có lẽ rồi anh cũng sẽ bối rối như cô vậy. Hơn nữa, còn một điều băn khoăn, cô không biết liệu đứa bé có khỏe mạnh, hoặc cô phải đưa ra quyết định giữ hay không giữ.



Lần thứ hai lâm vào cảnh rối bời, cô quyết định đến bệnh viện kiểm tra đã.



Kiểm tra xong, bác sĩ nói cô đã mang thai được hơn một tháng, không chênh quá so với tính toán của cô. Về phần đứa nhỏ có khỏe hay không thì vẫn phải chờ thêm, hiện tại thai nhi chưa phát triển hoàn toàn, chưa nhìn ra được vấn đề gì.



Từ bệnh viện trở về, tâm tình Lê Diệp cực kỳ phức tạp. Cô không thể nào kể chuyện này cho ai, Doãn Chính Đạc còn đó, cô còn chưa biết nên nói như thế nào.



Đưa Hi Hi về, mà lòng cô vẫn không thôi tự trách mình. Cô quá hồ đồ nên mới để xảy ra chuyện này, lúc trước do sơ xảy nên mới có Hi Hi, đến lần thứ hai, cô vẫn phạm phải sai lầm tương tự.



Có điều, mọi thứ đã quá muộn, kết quả cũng có rồi, cô chỉ có thể chấp nhận mà thôi.





Cũng từ ngày đó, chẳng hiểu sao, Lê Diệp dần dần chấp nhận được sự thật. Cô cũng rõ ràng rằng, mọi chuyện, đợi đến khi xác định được đứa bé khỏe mạnh hay không rồi quyết định sau. Nếu nó khỏe, cô sẽ nói chuyện với Doãn Chính Đạc, nếu không, cô chỉ có thể tạm biệt nó mà thôi. Như vậy là tốt cho mọi người, cũng đỡ phải đưa ra lựa chọn khó khăn.



Trong bụng đột nhiên xuất hiện một sinh linh bé nhỏ, cảm xúc trong cô vô cùng kỳ diệu. Hi Hi rụi rụi vào người cô, cô liền véo má thằng nhỏ nghịch ngợm, “Hi Hi, con thích em trai hay em gái nào?”



Hi Hi nghiêng đầu, nhìn cô với vẻ khó hiểu.



Lê Diệp khẽ hôn nó. Nếu cô lại có con, chắc chắn đứa bé cũng sẽ đáng yêu giống thằng bé.



Con gái, cô luôn muốn có một cô con gái ngoan ngoãn, tình cảm. Những người mẹ sinh con gái mà cô quen đều rất hạnh phúc, họ nói con gái sớm biết thương mẹ, giúp mẹ san sẻ việc nhà. Lúc mang thai Hi Hi, cô học đan rất nhiều loại quần áo hoa, mũ, rồi cả dây buộc tóc, cuối cùng lại sinh ra một thằng nhóc, để nó dùng không ổn, sau chuyển nhà đi cũng mất dần.



Tình mẫu tử bỗng tràn ra, cô chợt muốn có một đứa con gái, nhưng sực nhớ đến tình cảnh trước mắt, tâm trạng lại trở nên u sầu.



“Em gái ạ.” Hi Hi bỗng cắn ngón tay, “Thích em gái!”



Lê Diệp xoa đầu thằng bé, nó lập tức nhào vào lòng cô, dẩu cái miệng lên giả vờ làm nũng.



“Mẹ ơi, em gái, em gái đâu?” Hi Hi kéo áo cô, đưa đôi mắt to tròn liếc xung quanh. Có lẽ thằng bé vẫn chưa biết em bé là gì, còn tưởng đó là món đồ chơi thú vị.



Lê Diệp kéo bàn tay nhỏ xíu của nó ra, đặt lên bụng mình, “Ở trong này này con.”



“Em ơi.” Hi Hi nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, còn lại gần nói chuyện với cái bụng cô, “Em gái, ăn quả.” Nói xong, nó giơ ngay cái chân ra.



Thấy dáng vẻ nghịch ngợm đó của nó, Lê Diệp không nhịn được cười, “Sao con lại cho em ăn cái này, con tự ăn đi.”



Hi Hi nghe xong liền há miệng cắn chân mình, khiến cô phải vội vàng ngăn lại. Thằng nhóc này, đúng là nghịch quá mà.



Đùa mệt rồi, thằng bé được Lê Diệp tắm rửa cho, rồi hai mẹ con cùng chìm vào giấc ngủ say.



***



Đầu giờ chiều hôm sau, Hi Hi vừa ngủ thì Lê Diệp liền mang chỗ quần áo mới thay đi giặt.



Vừa đi được một lát thì bỗng nghe thấy một tiếng uỵch, rồi ngay lập tức, tiếng khóc của Hi Hi cũng truyền đến, tim cô thót lại, vội vàng chạy vào thì nhìn thấy thằng bé nằm dưới đất. Nó nằm vật ra, miệng gào khóc ầm ĩ.



Bỏ đồ trong tay xuống, Lê Diệp chạy tới bế thằng bé lên. Cô sờ đầu nó, không có vết thương, cũng không có chỗ bị sưng, thế nhưng lòng vẫn lo lắng, cô vội đi nhanh ra ngoài.



Bước xuống cầu thang, bên ngoài đang có tuyết, cô lại đi vội, lòng bàn chân vừa đặt xuống đã trượt một đường. Tay ôm Hi Hi, cô kịp kiểm soát cơ thể mình, ngã xuống đất làm nệm đỡ cho nó.



Cú ngã có vẻ không nhẹ, đầu cô đập xuống đất, nhưng không có thời gian lo cho mình, cô đứng dậy, bế Hi Hi đi tiếp.



Có điều, vừa đứng lên, cô liền cảm thấy trước mắt tối đen. Lảo đảo mấy cái, cô mất đi ý thức.



Lúc tỉnh lại thì đã ở bệnh viện.



Lê Diệp chớp mắt, nhìn người đồng nghiệp ở bên cạnh. Đó là một chị gái rất nhiệt tình, thấy cô tỉnh lại, chị ấy cuống quýt nói, “Tỉnh rồi à! Dọa chết người ta, vừa nãy em hôn mê, gọi thế nào cũng không có phản ứng gì!”



Lê Diệp tỉnh táo hẳn, cô ngồi dậy, “Hi Hi đâu ạ? Con em đâu chị?”



“Không phải sốt ruột, vừa nãy nó hơi quấy, giờ được đưa đi mua kẹo rồi.” Chị ấy nói.



“Thằng bé thế nào ạ?” Lê Diệp tóm cánh tay chị ấy, “Ban nãy nó bị ngã từ trên giường xuống đất!”



“Bác sĩ kiểm tra cho nó rồi, không sao cả, trẻ con ấy mà, ngã từ trên giường xuống, không đập đầu vào đâu là chẳng có vấn đề gì hết.” Chị an ủi cô, “Có sao thì là em ấy, hôn mê lâu thế cơ mà. Có muốn đi khám kĩ lại không, hay là có vấn đề gì rồi?”



Lê Diệp bất giác sờ bụng. Chẳng có cảm giác gì khác thường cả, chắc là đứa bé không sao, bằng không cô đã phải cảm thấy gì đó.



“Mẹ ơi!” Cô đang thất thần, thì từ ngoài cửa truyền vào tiếng gọi của Hi Hi. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang bế Hi Hi.



Có chút bất ngờ, cô không nghĩ sẽ gặp được anh.



Tôn Bách Niên đặt Hi Hi xuống cạnh giường, thằng bé liền lập tức dính lấy cô như sam.



Nhìn thấy anh, Lê Diệp cảm thấy khá ngạc nhiên. Từ sau sự việc lần trước, loáng cái đã lâu lắm rồi không gặp anh, anh có công việc của anh, cô cũng không muốn quấy rầy.



“Anh Tôn, sao anh lại…” Lê Diệp tỏ vẻ kinh ngạc.



Chị đồng nghiệp chợt nói, “Lúc nãy em ngất ấy, bọn chị vội vàng gọi điện cho ban lãnh đạo, vừa lúc anh Tôn với sếp đang ở gần đấy, anh ấy đưa em đến bệnh viện đó.”



Lê Diệp cảm kích nói, “Cảm ơn anh.”



Tôn Bách Niên lắc đầu, “Trùng hợp thôi, nếu là người khác ngất, tôi cũng sẽ giúp, huống hồ chúng ta là bạn.”



Lê Diệp ôm Hi Hi, xoa xoa đầu thằng bé, may là không bị thương, nếu không thì cô ân hận cũng chẳng kịp.



Biết cô cảm thấy không tự nhiên, Tôn Bách Niên để chỗ kẹo vừa mua lại, rồi nhìn Lê Diệp, “Vậy cô nghỉ ngơi đi nhé, lúc nào cần thì khám lại lần nữa, ngất xỉu không phải chuyện nhỏ đâu, phải đề phòng.”



Lê Diệp gật đầu, anh cũng nói tạm biệt rồi đi ra.



Hi Hi có kẹo, lại có mẹ chơi cùng nên ngoan hẳn.



Chị đồng nghiệp nhìn thằng bé lanh lợi lại cảm thán, “Tiểu Lê à, tuy là không nghe em nhắc đến, nhưng mà bọn chị cũng đoán được, bố thằng bé không sống cùng hai mẹ con… Em còn trẻ thế này, thằng bé lại còn nhỏ, em vẫn nên tìm một người mà nương tựa. Chị thấy cậu vừa rồi được đấy, em thử suy nghĩ xem. Phụ nữ tái hôn là chuyện hết sức bình thường mà.”



Lê Diệp lắc đầu. Họ thấy cô một mình nuôi con, chắc là nghĩ cô đã ly hôn hoặc chồng mất, nhưng trên thực tế, cô vẫn còn duy trì danh nghĩa vợ chồng với Doãn Chính Đạc, cô đâu thể tái hôn được, mà cô lại càng không muốn nghĩ đến chuyện đó.



Thấy cô không nói gì, chị lại nói, “Thật ra… Cậu vừa rồi, không phải tình cờ ở gần đó đâu.”



Lê Diệp đưa mắt nhìn chị, chị ấy nói tiếp, “Tại bọn chị sợ em có chuyện gì nên báo cho ban lãnh đạo, sếp nói cậu ấy quen em nên báo luôn cho cậu ấy, nghe nói em bị như vậy thì cậu ấy lập tức đến. Chị thấy cậu ấy rất quan tâm đến em, vừa trông Hi Hi, lại vừa hỏi han bác sĩ tình hình của em. Đàn ông như thế giờ đâu có dễ tìm, chị thấy cậu ấy được lắm đấy.”



Lê Diệp cũng biết Tôn Bách Niên rất ưu tú, điều kiện của anh thừa để xứng với những người con gái tốt, còn cô, không phải là đối tượng đó.



Cô đưa tay xoa đầu Hi Hi, thằng nhóc bướng bỉnh, ngủ mà vẫn không chịu nằm yên. Cũng tại cô bất cẩn nên mới để chuyện như thế xảy ra. Nghĩ ngợi một lúc, trong lòng cô lại nặng nề… Mới một đứa đã như vậy, thêm một đứa nữa, chỉ sợ là lại vô trách nhiệm với nó, căn bản là cô không thể chăm lo chu toàn được.



Sờ sờ bụng, trong mắt cô thoáng hiện vẻ cương quyết, nhưng đấu tranh một lát, cô lại mềm lòng.



Luyến tiếc, vốn dĩ là cô vô cùng luyến tiếc…



May mà cú ngã không ảnh hưởng gì đến cả cô và Hi Hi, cô cũng đi kiểm tra cái thai, cũng không sao, vẫn phát triển bình thường trong bụng cô.



Thời gian trôi đi thật nhanh, đã lại đến ngày Hi Hi về nhà họ Doãn.



Doãn Chính Đạc tự lái xe đến đón Hi Hi. Cửa xe mở ra, Hi Hi ngồi vào mà vẫn mếu máo, lưu luyến nhìn theo Lê Diệp.



Ánh mắt Doãn Chính Đạc cũng không rời khỏi Lê Diệp. Mới có một thời gian không gặp mà đã cảm giác cô béo lên một chút, cho dù là vậy thì trông cô vẫn gầy gò như thể chỉ một cơn gió thoảng qua cũng đánh gục được.



Hạ cửa kính xe xuống, anh nhìn cô, “Về đi, không phải nhìn nữa, tôi ngược đãi được thằng bé chắc.”



Đương nhiên điều cô lo lắng không phải chuyện này. Lần chia tay nào cũng vậy, cô chẳng tập được thành quen, mà lần sau còn thấy khó khăn hơn lần trước.



Anh nói thế, cô cũng không nhìn theo nữa, chỉ dặn Hi Hi phải nghe lời rồi quay đầu đi.



Hi Hi khóc nức nở là chuyện đương nhiên, Doãn Chính Đạc cũng đã quen với biểu hiện thiếu nam tính đó của thằng bé, nên lập tức đưa nó về nhà họ Doãn.



Lần nào về thằng bé cũng không vui. Mua đồ chơi mới cho nó, nó cũng chỉ hờ hững nhìn qua, chẳng có tâm trạng chơi. Nó ngồi dưới đất, nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt buồn rười rượi.



Doãn Chính Đạc ngồi cạnh thằng bé, xoa đầu nó, “Có nhớ bố không?”



Hi Hi mếu máo, “Con nhớ mẹ, nhớ em gái.”



Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Con lấy đâu ra em gái?”



Hi Hi giơ chân lên, “Em gái.”



Hiện giờ thằng bé chưa nói được nhiều, câu nói cũng chưa logic, nên Doãn Chính Đạc chẳng nghiêm túc nghe. Anh tóm lấy chân nó, “Thối không nào?”



Hi Hi rút chân lại, tiếp tục trạng thái cúi đầu buồn bực.



Dỗ thế nào nó cũng không để ý, Doãn Chính Đạc liền nắn bóp cánh tay chắc nịch của nó, lại bất ngờ phát hiện ra trong túi áo của nó có kẹo. Anh lấy ra, đưa mắt nhìn Hi Hi, “Không phải là bà nội đã bảo con ăn ít kẹo đi à, mẹ mua cho con phải không?”



Hi Hi ngẩng lên, lắc đầu, “Chú Tôn.”



Với hai chữ đó, Doãn Chính Đạc đặc biệt mẫn cảm, hoặc phải nói, đó là nguồn gốc của cơn phẫn nộ trong anh. Anh nhìn Hi Hi chằm chằm, “Chú Tôn mua cho con? Chú đến tìm hai mẹ con lúc nào?”



Hi Hi đâu thể nói rõ ràng được, nó cướp kẹo lại rồi nói, “Em gái, cho em gái.”



Anh càng nghe càng cảm thấy lạ, liền hỏi, “Em gái nào? Ai nói em gái với con?”



Trẻ con tiếp xúc với Hi Hi, nhiều nhất là Đoan Đoan, nhưng Đoan Đoan là chị, thằng bé biết gọi, chứ từ em gái thì nó chưa học bao giờ, vừa trở về từ chỗ Lê Diệp thì lại nói. Đàn ông cũng có lúc đa nghi, Doãn Chính Đạc nhìn thằng bé, “Nói cho bố nghe, có phải mẹ dạy con gọi em gái không?”



Hi Hi nghĩ nghĩ rồi gật đầu.



“Em gái ở đâu? Mẹ có nói cho con biết không?” Anh hỏi dồn.



Hi Hi lại nghĩ, nó nhìn chân, xong hình như không đúng, nên lại ôm bụng rồi chỉ chỉ, “Em gái.”



Hi Hi vẫn còn nhỏ, nghe lời nó nói thì có phần hồ đồ, nhưng Doãn Chính Đạc lại cảm thấy không bình thường. Anh hỏi lại, tuy nhiên, vốn từ vựng của Hi Hi có hạn, ngoài từ em gái ra thì nó chẳng nói ra được manh mối có giá trị nào.



Doãn Chính Đạc nhìn theo thằng bé, nó ôm cái ô tô đồ chơi ra nghịch, trong lòng anh bắt đầu phân tích. Lúc nãy đến đón Hi Hi, anh thấy dáng người Lê Diệp có gì đó khác thường, hình như cô béo lên một chút, mà chi tiết đó hầu như rất dễ bỏ qua. Ngoài trời giăng đầy tuyết, nếu là trước đây, cô sẽ bất chấp mà đứng đợi cho đến khi anh và Hi Hi đi khuất mới thôi, nhưng vừa rồi, cô mau chóng quay vào, còn nữa, anh nhìn thấy dáng vẻ cô khi bước đi, hình như là hai tay đặt lên bụng.



Thế nhưng, anh không chú ý kĩ, mà chỉ có ấn tượng mơ hồ, thậm chí còn có thể là do anh hoài nghi mà thôi.



Dần không thể ngồi yên được, anh đứng dậy, đi đi lại lại vòng quanh Hi Hi.



Đoán nữa cũng vô ích, anh đột nhiên đi ra cửa, còn gọi ầm lên, “Mẹ ơi! Con ra ngoài một lát, mẹ trông Hi Hi nhé!”



Trần Oanh vừa ra đến nơi đã thấy Doãn Chính Đạc vội vàng đi xuống, ngay cả thời gian để hỏi anh đi đâu còn không có, loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu. Bà nhíu mày, nếu không nể Hi Hi đáng yêu, bà đã chẳng thèm quan tâm đến chuyện của anh.



Lái xe thẳng đến khu ký túc của Lê Diệp. Trước nay anh đều không vào, cô không muốn sự xuất hiện của anh khiến mọi người dị nghị, anh cũng phối hợp, mỗi lần đưa đón Hi Hi, hai người đều chọn một nơi cách chỗ đó một chút.



Xuống xe, anh nhắm thẳng đến dãy ký túc đã dò hỏi từ trước.



Người bảo vệ đang xem tivi, liếc mắt ra nhìn anh một cái. Có lẽ do cách ăn mặc lịch sự, không giống người xấu của anh, nên ông ấy cũng không hỏi gì.



Lên tầng, Doãn Chính Đạc nhắm thẳng đến phòng của Lê Diệp. Đúng lúc đi ngang qua phòng nước công cộng, anh bất chợt nghe thấy hai người ở trong thì thầm nói chuyện, “Chị biết gì không, Tiểu Lê ấy, hình như lại có thai rồi.”



“Gì cơ? Con bé có thai với ai? Không phải đã ly hôn rồi sao?”



“Ai mà biết được. Vừa nãy nó ra giặt ga, sắc mặt trông kém lắm, tôi thấy nó cứ như muốn nôn ấy.”



“Sao chị biết là nó có thai, ngộ nhỡ ăn linh tinh gì rồi bị thế thì sao?”



“Điên, tôi với chị đều chửa đẻ rồi, phản ứng đấy, liếc mắt một cái là biết ngay. Tôi thấy chắc là lai lịch đứa bé không rõ ràng, nó sợ bị người ta phát hiện ra thôi.”



“Có khi nào nó có với người đàn ông kia không nhở… Mấy hôm trước con bé bị ngất xỉu, cậu kia đi cả đoạn đường đến đưa nó tới bệnh viện đấy.”



“Số tốt thật đấy, kẹp nách theo đứa con mà vẫn tìm được người đàn ông tốt như thế, vừa đẹp trai, mà có vẻ là cũng có điều kiện, nghe nói là luật sư đấy.”



Hai người đang bàn luận thì chợt nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, hai con mắt nhìn họ chằm chằm. Hai người phụ nữ có vẻ chột dạ, lập tức quay đầu giải tán.



Sắc mặt Doãn Chính Đạc lạnh đi, anh nắm chặt tay, quay đầu đi thẳng đến phòng Lê Diệp.

















';

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK