Quách Trung Minh vừa hô đóng máy, đoàn phim yên tĩnh trong nháy mắt rồi trở nên ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Vọng Tân rời khỏi môi cô, giọng nói có hơi nghèn nghẹn: “Đóng máy vui vẻ.”
Tô Tinh Dã cũng mấp máy đôi môi còn ẩm ướt của mình nói: “Đóng máy vui vẻ.”
“Mọi người lại đây, qua đây chụp hình đi, cùng chụp hình nào.” Quách Trung Minh lại bắt đầu cầm cái loa nhỏ hô hào khắp nơi.
Chụp ảnh tập thể xong sau đó lại chụp ảnh riêng, chụp xong xuôi rồi lúc này các diễn viên mới quay lại tẩy trang. Bởi vì cảnh quay này là cảnh quay cuối cùng nên diễn viên chính trong đoàn chỉ còn lại hai người họ, hơn nữa vì lý do đóng máy nên nhóm nhân viên công tác đều đặc biệt bận rộn, trong phòng hóa trang một bóng người cũng không thấy.
Tô Tinh Dã đưa tay lên xoa nhẹ trên cổ: “Cuối cùng cũng đóng máy…”
Còn chưa nói dứt câu, đột nhiên phía sau truyền tới một tiếng “Rầm” của cánh cửa đóng lại làm cô giật mình. Phản xạ tự nhiên làm cô quay đầu nhìn ra, nhưng vừa mới xoay lại thì cả người đã bị ôm lên, cô hoảng hốt kêu một tiếng đã bị ôm tới bàn trang điểm của anh đặt xuống, Tô Tinh Dã hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Ánh mắt của Thẩm Vọng Tân lúc này thâm thúy tới cực hạn: “Em mặc bộ váy này thật là đẹp.”
Tô Tinh Dã cũng cười nói: “Thật ra thì… Bộ đồ của anh cũng rất đẹp… Ưm.”
Lời còn chưa nói ra đã bị nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông nào đó chặn lại, đem nuốt toàn bộ những từ ngữ chưa hoàn chỉnh kia vào bụng.
Nụ hôn này hoàn toàn không hề giống với nụ hôn đơn giản chạm môi vào nhau ban nãy, mà là cạy mở răng để môi lưỡi dây dưa cùng nhau quyến luyến triền miên. Tô Tinh Dã lại một lần nữa bị hôn đến suýt chút là không thở được, cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy người đứng trước mặt ra, nhưng người đó tách ra chưa được một giây lại bắt đầu đè xuống người cô.
“Em…”
Tô Tinh Dã bị anh hôn đến nỗi đuôi mắt hơi phiếm hồng, hai người quấn quýt một lúc lâu, mãi cho tới khi bên ngoài có tiếng gõ cửa cẩn thận cùng với giọng nói của Đường Viên truyền vào: “Anh Thẩm ơi, lúc nãy đạo diễn có nói tối nay chín giờ mời mọi người tới Hồng Thiện Lâu dự tiệc đóng máy.”
Sau khi nghe cô ấy nói xong, Thẩm Vọng Tân mới buông Tô Tinh Dã ra, cô cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Thẩm Vọng Tân xoay đầu nhìn lại, giọng anh vẫn khàn khàn như cũ: “Được, anh biết rồi.”
“A, được rồi, vậy thì tốt quá.” Đường Viên đáp.
Tô Tinh Dã vẫn còn cảm nhận được độ tê dại trên môi mình, trong chốc lát cô lại nghĩ tới chuyện một lát nữa còn phải đi dự tiệc đóng máy, cô không khỏi lầm bầm một câu: “Đều tại anh hết, môi em chắc chắn sưng hết lên rồi.”
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng đưa tay lướt nhẹ trên môi cô rồi nói: “Không có sưng, chỉ hơi đỏ một chút thôi mà.”
Tô Tinh Dã dĩ nhiên là không tin lời anh, nghĩ lại phía sau lưng là gương trang điểm nên cô quyết định xoay người lại tự mình nhìn, kết quả là nói sưng thì không sưng nhưng lại đỏ hơn bình thường. Cô liếc mắt nhìn anh qua gương: “Dù gì thì cũng tại anh hết đó.”
Thẩm Vọng Tân ôm lấy eo của cô rồi xoay người cô lại, trong ánh mắt hiện lên ý cười dịu dàng: “Ừ, tại anh, đều tại anh hết.”
Tô Tinh Dã phồng hai má lên, duỗi tay đẩy anh đi: “Anh mau đi tẩy trang rồi thay quần áo đi.”
Thẩm Vọng Tân dùng một tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nhẹ nhàng thả cô từ trên bàn trang điểm xuống.
Sau khi hai người tẩy trang và thay quần áo xong, Đường Viên cùng Tiểu Thuần mới đi vào trong bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trước khi dự tiệc Quách Trung Minh đã nhắc mọi người trong đoàn nhớ đăng hình đóng máy lên Weibo. Toàn bộ những ảnh chụp của đoàn phim đều nằm trong một nhóm lớn “La Phu truyện”, nhưng hình Tô Tinh Dã đăng lên không phải nằm trong group đó mà là do Thẩm Vọng Tân gửi riêng cho cô.
Cho nên tối hôm đó hai người lâu nay không phát Weibo lại cùng nhau đăng bài, mà bài đăng của mỗi người chỉ có hai tấm hình. Một tấm là ảnh tập thể với đoàn làm phim, tấm còn lại là ảnh hai người đang mặc lễ phục cưới, trên tay mỗi người đều cầm một bó hoa tươi.
Tô Tinh Dã S: Đóng máy, La Phu.
YLQSL Thẩm Vọng Tân: Đóng máy, Ngô Việt.
Fan couple cùng fan only của cả hai nhà đều ở dưới bình luận đều vui sướng, chúc mừng thần tượng của mình đã đóng máy và thả cái rắm cầu vồng (1) trên Weibo, sau khi chúc mừng thần tượng xong bọn họ đều chạy về siêu thoại của nhà mình ăn mừng, tất cả thật sự là vui sắp điên rồi! Hai tấm ảnh, một tấm tập thể và một tấm chụp riêng! Họ lại còn mặc nguyên đồ cưới nữa! Mẹ nó! Thật là bị bọn họ giết chết rồi!!
Tuy rằng không ít diễn viên đã rời đoàn trước khi đóng máy, nhưng do tiệc đóng máy được tổ chức ở Bắc Kinh mà đại đa số các diễn viên đều ở Bắc Kinh, cho nên tiệc đóng máy hôm nay bọn họ đều có mặt tương đối đông đủ. Bữa tiệc hôm nay rất vui nhộn, ngay cả người trước nay chưa từng uống rượu như Tô Tinh Dã cũng uống một ít rượu trái cây. Thẩm Vọng Tân nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn lúc uống rượu trái cây của cô cũng không tới ngăn cản, dù sao có anh rồi cũng không cần phải lo có chuyện xảy ra.
Thẩm Vọng Tân cũng bị mấy diễn viên khác kéo đi uống rượu cùng với đạo diễn, nhưng trước khi bị lôi đi anh còn dặn dò Tô Tinh Dã: “Em uống xong ly này thì không được uống nữa, biết chưa?”
Tô Tinh Dã nhấp một ngụm rượu trái cây ngọt ngào vào, ngoan ngoãn trả lời: “Em biết rồi.”
Lương Khởi Vũ thấy ly rượu trong tay Tô Tinh Dã trống rỗng, cô ấy chuẩn bị rót thêm cho cô một ly nữa. Tô Tinh Dã cảm thấy hơi chếnh choáng nên đưa tay ra che lại miệng ly rượu, sau đó đưa một ngón tay mảnh khảnh lên nói: “Tôi chỉ được uống một ly thôi.”
“Hử? Cô vâng lời đến thế cơ à?” Lương Khởi Vũ lên tiếng trêu chọc cô.
Nếu bây giờ Tô Tinh Dã còn giữ được sự tỉnh táo của mình chắc chắn cô sẽ không thể trả lời một cách trắng trợn như thế: “Ừ, đúng vậy đó.”
Lương Khởi Vũ nhìn thấy cô hơi nhướng mày thì mỉm cười rồi lắc nhẹ chai rượu trái cây vàng óng ánh trên tay, tiếp tục nói: “Ngọt lắm đó, thật sự không uống nữa à?”
Ánh mắt mơ màng của Tô Tinh Dã dừng lại ở chỗ rượu trái cây trong bình, đôi môi ửng đỏ của cô hơi mấp máy nhìn về hướng của Thẩm Vọng Tân ở đằng xa kia: “Nhưng mà…”
Lương Khởi Vũ “hừ” một tiếng: “Tôi không nói, Chi Phi cũng không nói, anh ấy làm sao biết được.”
Triệu Chi Phi mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, nên cầm ly rượu gật gật đầu nói: “Không nói, không nói đâu.”
Bởi vì có hai người ở bên cạnh xúi giục một hồi, cộng thêm rượu trái cây thơm ngọt cám dỗ, nên Tô Tinh Dã đem lời hứa lúc nãy với Thẩm Vọng Tân ném đi không thấy tung tích.
Đợi tới lúc Thẩm Vọng Tân phát hiện ra thì Tô Tinh Dã đã bị Lương Khởi Vũ với Triệu Chi Phi chuốc không ít rượu, cô đang ghé đầu nằm trên bàn ăn không có chút hình tượng nào, đầu thì gối lên cánh tay còn bàn tay kia vẫn đang cầm ly rượu của mình.
Lương Khởi Vũ cũng không tỉnh táo được bao nhiêu, nhìn thấy Thẩm Vọng Tâm đang đi về phía bên này, cô ấy hướng về anh mà nói: “Anh Thẩm, anh Thẩm à, tửu lượng của vị này nhà anh thật sự là không được chút nào. Cô ấy say rồi kìa.”
Thẩm Vọng Tân có chút bất lực, anh không thấy ngạc nhiên mấy khi Lương Khởi Vũ biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ, chẳng qua anh hiểu được trong đoàn phim hẳn là không ít người trong lòng đã biết chuyện này, chỉ là mọi người đều không nói ra, lại càng không nói với người bên ngoài.
Vừa vặn tiệc đóng máy cũng sắp kết thúc, ở ghế lô cũng không còn nhiều người tỉnh táo, đa phần mọi người đã say khướt và đều được trợ lý của mình đến đón về.
Lúc Tiểu Thuần đến để đón Tô Tinh Dã thì cả người của Tô Tinh Dã đang treo trên thân của Thẩm Vọng Tân. Nhìn thấy Tô Tinh Dã say đến như vậy, Tiểu Thuần dự định tối nay sẽ ở lại chung cư của cô để tiện chăm sóc, nhưng không ngờ là Tô Tinh Dã không hề có ý muốn đi về cùng cô ấy.
Tô Tinh Dã vẫn ôm chặt Thẩm Vọng Tân không buông, lại còn luôn miệng lẩm bẩm: “Chị không muốn…Chị muốn cùng anh trai đi về nhà…”
Anh trai!??
Tiểu Thuần: “…”
Đường Viên đứng ở một bên khẽ cong môi lên yên lặng không nói tiếng nào.
“Chị Tinh Dã?” Tiểu Thuần đưa tay ra định đỡ cô.
Tô Tinh Dã cố hết sức trốn trong người Thẩm Vọng Tân, cô nắm chặt lấy quần áo của anh, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “…Em muốn về nhà với anh.”
Thẩm Vọng Tân nghe được giọng nói này của cô, không kìm được mà cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô, sau đó anh quay sang nói với Tiểu Thuần: “Tiểu Thuần à, hôm nay phiền em phải đi một chuyến tay không về rồi.”
Tiểu Thuần liếc mắt nhìn idol nhà mình đang khóc lóc ăn vạ trong lồng ngực của người ta, khóc không ra nước mắt, nhìn một hồi lâu cô ấy vẫn không thể chấp nhận được. Sớm biết có tình cảnh này thì ngay từ đầu cô ấy đã chẳng thèm đến đón làm gì. Để cho một fan only như cô ấy nhìn thấy cảnh tượng thế này thật sự là quá tàn nhẫn mà!!!
Thế là Tiểu Thuần còn được chứng kiến cảnh Thẩm Vọng Tân ôm Tô Tinh Dã lên xe bảo mẫu của anh, trước khi rời khỏi Đường Viên còn vẫy tay nói với cô ấy: “Tiểu Thuần, bữa sau tôi mời cô trà chiều nha.”
Tiểu Thuần nhìn theo chiếc xe bảo mẫu đang chạy ra ngoài mà lòng đau như cắt. Tàn nhẫn! Thật sự là quá tàn nhẫn mà!!
Đường Viên đưa hai người họ xuống tận gara ngầm trong khu chung cư của anh.
Đêm đã khuya nên người qua lại cũng ít, Thẩm Vọng Tân lấy áo khoác đắp lên người Tô Tinh Dã rồi vòng sang ôm cô ra khỏi xe, sau đó anh nói với Đường Viên: “Hôm nay em vất vả rồi, trên đường về đi chậm một chút.”
Đường Viên “Ai” hai tiếng, đến khi tận mắt nhìn thấy hai người họ đã đi vào thang máy mới lái xe đi về.
Vào nhà rồi Thẩm Vọng Tân tạm thời đặt Tô Tinh Dã nằm trên ghế sofa, còn mình thì tự tay đi làm nước mật ong cho cô.
Trước khi Thẩm Vọng Tân đi pha nước mật ong đã bật máy điều hòa lên, một lúc sau cả phòng khách đều trở nên ấm áp, Tô Tinh Dã đang say mèm cũng bị hơi ấm làm thức giấc. Cô khó chịu đẩy đẩy áo khoác trên người xuống, nhưng không hiểu tại sao rõ ràng là cô đã cởi áo khoác ra rồi nhưng vẫn thấy nóng như vậy, thế nên cô lại tiếp tục cởi áo ra, lúc này cô mới phát hiện có chỗ không đúng lắm. Cô làm sao lại mặc tới hai cái áo khoác??
Thẩm Vọng Tân cầm nước mật ong đã pha bước ra, đã nhìn thấy cô gái ban nãy còn đang nằm trên sofa bây giờ đã ngồi thẳng dậy, đầu hơi cúi xuống, mấy ngón tay thon dài đang móc lấy cúc áo khoác. Nhưng bất kể là làm kiểu gì cô cũng không thể mở ra được, để ý một chút còn nghe được tiếng khóc nức nở. Tô Tinh Dã dường như cũng nghe được tiếng bước chân tới gần, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói cực kỳ tủi thân: “…Em không cởi được… Huhu…”
Đôi gò má thanh tú của Tô Tinh Dã vì uống rượu trái cây mà ửng hồng. Có lẽ là nóng quá nên trán cô thấm đẫm một tầng mồ hôi, cặp mắt xinh đẹp lúc này mơ mơ màng màng mang theo một tầng sương mù, cái miệng nhỏ đỏ bừng hết khép lại mở, âm thanh vừa mềm mại lại pha lẫn ấm ức.
Hầu kết của anh ngay lập tức lăn lộn, mãi cho tới khi Tô Tinh Dã một lần nữa oán hận “Không cởi được”, lúc này anh mới phản ứng lại mà nhanh chóng đi tới cạnh cô. Anh cầm lấy bàn tay nhỏ ấm áp đưa lên môi hôn một cái, giọng nói nhu hòa có hơi khàn khàn: “Không cởi nữa, cẩn thận bị cảm lạnh đó.”
Tô Tinh Dã không được thoải mái rút tay mình về: “…Nóng.”
“Ngoan nào.”
“Không cần mà… Nóng lắm.” Tô Tinh Dã thật sự là rất nóng, thấy anh không chịu cho cô cởi áo khoác ra, mấy giọt nước mắt của cô đã rơi xuống.
Vừa thấy cô rơi nước mắt, Thẩm Vọng Tân vội luống cuống thỏa hiệp. Kỳ thật cô gái nhỏ này ngoại trừ những lúc đóng phim thì ngày thường hiếm khi thấy cô khóc. Cả ba lần anh nhìn thấy cô khóc toàn bộ đều là vì chuyện với người trong nhà, còn sau này anh nhìn thấy cô khóc hình như chỉ có lúc… Khụ khụ…
Thẩm Vọng Tân nhìn cô nước mắt ngắn nước mắt dài thì không còn muốn nghĩ ngợi gì nữa, một bên anh vừa dỗ dành “Được, được, được” một bên cởi áo khoác giúp cô, cởi xong rồi thì tiện thể chỉnh nhiệt độ của điều hòa trong phòng khách lên mấy độ. Anh ngồi xuống sofa để cho cô tựa lưng vào mình, một tay đem ly nước mật ong kề sát miệng cô: “Ngoan, uống nào.”
Tô Tinh Dã mấp máy môi, lẩm bẩm: “Là cái gì vậy?”
“Là nước mật ong để giải rượu.”
Tô Tinh Dã bặm môi lại không nói tiếng nào.
Thẩm Vọng Tân cười cười mở miệng dỗ dành: “Ngọt mà, rất ngọt đó.”
Nghe lời này của anh xong Tô Tinh Dã mới ngoan ngoãn hé cái miệng nhỏ, nhấp một ngụm nước mật ong mà anh đưa cho. Sau khi uống xong cô còn thỏa mãn liếm liếm môi mình: “Ừm, ngọt thật.”
- -----oOo------