Lúc hai người sắp đến phòng hóa trang, trợ lý Tiểu Lâm của Trì Hủ không biết từ đâu chui ra, tay cầm điện thoại hướng về phía Trì Hủ la to: “Tiểu Trì, điện thoại điện thoại.”
Trì Hủ nhìn cậu ta một cái, sau đó nói với Thẩm Vọng Tân: “Anh à, em đi nghe điện thoại trước.”
Thẩm Vọng Tân gật đầu, lúc Trì Hủ đi về phía trợ lý, anh đi đến phòng hóa trang trước, lúc đến chỗ mà bọn họ được sắp xếp, Thẩm Vọng Tân thoáng đã thấy người trang điểm cho bọn họ đứng tựa người vào bàn trang điểm, trông có vẻ không ổn lắm, anh vội bước tới, hỏi: “Cô Tần, cô sao vậy? Không thoải mái sao?”
Tần Nhàn nghe thấy tiếng của Thẩm Vọng Tân thì ngẩng đầu nhìn anh, miễn cường cười một chút, lắc đầu, “Bệnh dạ dày, bệnh cũ thôi, anh ngồi trước đi, tôi lập tức hóa trang cho anh.”
Thẩm Vọng Tân hơi chau mày, hỏi: “Thế cô có đem theo thuốc không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nhàn lắc lắc đầu, “Sáng đi vội, quên mất, nhưng không…”
Cô ấy chưa nói hết câu, liền thấy Thẩm Vọng Tân đột nhiên mở ba lô của mình ra, móc từ bên trong ra một vỉ thuốc, “Cô Tần, vừa khéo tôi có mang theo thuốc dạ dày, cô uống trước đi…” nói giữa chừng, anh nhìn thấy ly nước không của Tần Nhàn, lập tức cầm ly đi rót một ly nước ấm cho cô ấy.
“Uống chút nước ấm đi.”
Tần Nhàn nhìn thuốc trong lòng bàn tay cùng với nước ấm anh đem tới, trong lòng bỗng dâng lên một niềm ấm áp. Thật ra từ những ngày đầu anh nhập đoàn cô ấy đã chú ý tới anh rồi, chủ yếu là người con trai này cương trực quá đi mất, dáng người thẳng, trên mặt luôn mang ý cười lịch sự hòa nhã, ngay cả đối với nhân viên hóa trang nhỏ bé trong đoàn phim như bọn cô cũng lịch sự mà gọi tiếng “cô”, muốn người ta không để ý cũng khó, chỉ là con đường nổi tiếng không may mắn lắm.
Gương mặt tuấn mỹ như vậy hoàn toàn có thể đảm nhiệm những vai diễn xuất sắc hơn, nhưng lại chỉ có thể diễn một nam thứ số 5 nhỏ bé không quan trọng. Bởi vì vai diễn không lớn, nên trang điểm không thể quá nổi bật, nhưng không làm lu mờ sự hiện diện của người ta là được, nếu trang điểm cho người ta lên hình thì phải đẹp đẽ thanh tú, anh thì hay rồi, không những không thể đẹp đẽ thanh tú, mà còn phải mượn trang điểm để át chế bớt đi.
Thẩm Vọng Tân thấy Tần Nhàn hình như đang ngẩn người ra, bèn gọi một tiếng, “Cô Tần?”
Tần Nhàn phản ứng lại, đón lấy nước, uống thuốc, sau khi uống thuốc xong thì dạ dày đỡ hơn không ít.
Lúc định bắt đầu trang điểm thì Tần Nhàn buột miệng hỏi anh, “Tiểu Thẩm, tuổi anh còn trẻ sao đã mắc bệnh dạ dày rồi?”
Thẩm Vọng Tân cười cười, “Tôi không bị bệnh.”
Tần Nhàn vô cùng kinh ngạc, “Anh không bị bệnh, sao lại mang theo thuốc bên người?”
“Ban đầu là vì anh tôi, anh ấy có bệnh dạ dày, nhưng lại luôn quên mang theo thuốc, nên đành phải mang hộ anh ấy, về sau mang mãi thành thói quen thôi.”
Tần Nhàn nghe anh nói như vậy, bị kích thích tò mò, “Anh còn có một anh trai sao? Anh ruột hả?”
“Vâng, anh ruột.”
Tần Nhàn phát hiện khi Thẩm Vọng Tân nhắc tới anh trai của mình, vẻ mặt hòa nhã đi rất nhiều, thế là nói: “Xem ra tình cảm của hai anh em rất tốt.”
“Đúng là khá tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Tần Nhàn đang chuẩn bị vẽ chân mày cho anh, tay cầm cọ dừng lại một chút, sau đó lúc vẽ dáng mày thì sửa lại kiểu dáng một chút, Thẩm Vọng Tân vừa ngẩng đầu lên liền chú ý tới sự biến đổi dáng mày của mình, anh vô thức nhìn về phía nhân viên trang điểm, “Cô ơi, kiểu dáng chân mày hôm nay…”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh quay phim, vì thế đối với quy tắc trang điểm trong giới vẫn có chút am hiểu, giống như vai diễn không quan trọng gì mấy của anh, trang điểm tất nhiên cũng không thể quá nổi bật, nhưng dáng mày ngày hôm nay quả thực làm thay đổi hẳn khuôn mặt vốn đã trang điểm của anh, khí chất thoáng chút đã biến đổi.
Nhân viên trang điểm cười với anh, “Ừ, sửa một chút không vấn đề gì, rất hợp với anh.”
Thẩm Vọng Tân nhếch miệng rồi nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn cô Tần.”
***
Lúc Tô Tinh Dã đi theo Tiểu Mặc qua đó, Triệu Hoa đang cầm loa chỉ đạo toàn trường quay, sau khi trông thấy Tô Tinh Dã thì ánh mắt sáng lên, vội bước về phía cô, đặc biệt khi thấy cô để mặt mộc thì con ngươi càng sáng thêm bội phần, “Tiểu Tô, cô tới rồi à?”
Tô Tinh Dã lễ phép chào hỏi đạo diễn Triệu, “Đạo diễn Triệu, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng chào buổi sáng.”
Triệu Hoa trước hết là đưa Tô Tinh Dã đi chào hỏi phó đạo diễn và mọi người trong tổ chế tác, sau đó dẫn cô đến phòng huấn luyện mà họ đã bố trí tạm thời trong đoàn phim, “Tiểu Tô à, cô có hai điệu múa trong “Triều Dương công chúa”. Một biên đạo múa sẽ đến dạy cô hai điệu này, cô xem có ổn không?”
Tô Tinh Dã gật đầu, “Vâng, được ạ.”
Lúc Triệu Hoa dẫn Tô Tinh Dã đến cửa phòng huấn luyện thì biên đạo múa cũng vừa khéo đi về phía bọn họ, Triệu Hoa đánh tiếng chào bà, “Cô Hạ, đây là Tô Tinh Dã, sinh viên Học viện múa Bắc Kinh, người đóng vai Tiên Lạc đó.”
Tô Tinh Dã nhìn Hạ Nghi Lâm đang đi tới, hướng về phía bà khom lưng cúi chào, “Chào cô Hạ.”
Hạ Nghi Lâm đảo mắt nhìn khuôn mặt cô hai lần, gật gật đầu với cô, sau đó nói với Triệu Hoa: “Tôi biết rồi, đạo diễn Triệu có bận gì thì đi trước đi.”
“Được, vậy người giao cho cô nhé, tôi đi trước đây.”
Sau khi Triệu Hoa đi, Hạ Nghi Lâm nói với Tô Tinh Dã: “Cứ vào trong trước đã.”
Tô Tinh Dã theo sau Hạ Nghi Lâm đi vào phòng huấn luyện, cô nghe thấy Hạ Nghi Lâm hỏi cô, “Học viện múa Bắc Kinh à?”
“Vâng, đúng ạ.” Tô Tinh Dã nhã nhặn trả lời.
“Đằng kia có đồ múa sạch, thay đồ trước đi.”
“Vâng.”
Đến khi Tô Tinh Dã thay xong đồ múa bước ra, tóc dài sau vai được cô cột lên, để lộ ra cái cổ thon dài, vai gọn eo thon, quần múa ôm sát hai chân thon dài thẳng tắp, vóc dáng hoàn mỹ, trong mắt Hạ Nghi Lâm lóe lên một tia hài lòng.
“Học múa trường phái nào?”
“Múa cổ đại ạ.”
Hạ Nghi Lâm gật gật đầu, “Cô đi thay đồ, em tự làm nóng người đi.”
Hạ Nghi Lâm thay đồ xong đi ra, Tô Tinh Dã vừa làm xong động tác co giãn.
Bởi vì Tô Tinh Dã là sinh viên Học viện múa Bắc Kinh nên Hạ Nghi Lâm không phí nhiều thời gian để giảng giải cho cô, hơn nữa đưa clip cho cô xong thì để cô tự mình mày mò trước. Thực tế chứng minh, khả năng lĩnh hội của Tô Tinh Dã quả thực rất mạnh, xem một lần xong có thể học được chín phần vũ đạo trong clip. Sau khi diễn cho Hạ Nghi Lâm xem thử một lần, sự hài lòng trong mắt Hạ Nghi Lâm càng thêm rõ rệt hơn.
“Động tác và nội dung cơ bản đều không có vấn đề gì, nhưng có một điểm, trái lại là vấn đề lớn nhất.”
Tô Tinh Dã nhìn về phía bà.
Hạ Nghi Lâm cười cười, “Cô nghĩ rằng em vẫn chưa xem qua kịch bản nhỉ.”
Tô Tinh Dã thật sự vẫn chưa xem qua kịch bản.
“Khi múa vũ điệu này, cảm giác em đem lại cho cô là Tô Tinh Dã, nhưng cái cô muốn là Tiên Lạc.” Hạ Nghi Lâm đưa kịch bản ở bên cạnh cho cô, “Buổi chiều hôm nay trước mắt không cần tập nữa, em ở đây nghiên cứu cho nhuần nhuyễn nhân vật Tiên Lạc này rồi chúng ta hẵng tiếp tục.”
Tô Tinh Dã đón lấy kịch bản, gật đầu.
Hạ Nghi Lâm đưa kịch bản cho cô xong thì đi thẳng ra khỏi phòng luyện tập.
Các nhân viên đi ngang qua phòng huấn luyện sáng nay sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như này: một cô gái vóc dáng mảnh khảnh mặc trang phục múa ngồi khoanh chân trên sàn, kịch bản đặt trên đùi và cây bút cầm trên tay, vẻ mặt ung dung khoan thai, bút theo tay hí hoáy viết viết vẽ vẽ trên kịch bản.
***
Sau khi điệu múa cuối cùng kết thúc, Hạ Nghi Lâm đứng dậy đưa ly nước ở bên cạnh cho Tô Tinh Dã, bà giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai của cô, “Hôm nay so với hôm qua cảm giác tốt hơn rồi, vô cùng tốt đấy.”
Hôm qua bà cho Tô Tinh Dã thời gian một buổi sáng để nghiền ngẫm về nhân vật Tiên Lạc trong kịch bản, đến buổi chiều phát hiện trong vũ đạo của cô quả thực có đến mấy phần bóng hình của Tiên Lạc rồi, và trải qua vài ngày tiếp xúc, biểu đồ cảm tình của bà đối với Tô Tinh Dã đã “tằng tắng tăng” một đường thẳng tưng.
Cho dù không thích nói nhiều, nhưng chịu sao nổi con nhà người ta vừa nghiêm túc vừa chịu khó, quan trọng nhất là rất thông minh, cho dù vũ đạo hay kịch bản đều là học một biết mười, học sinh thế này làm giáo viên ai mà không thích chứ?
Bởi vì ngày mai Tô Tinh Dã chính thức bắt đầu quay, nên tối nay Hạ Nghi Lâm luyện tập cho cô nhiều hơn hai tiếng, lúc ra khỏi phòng huấn luyện đã là hơn bảy giờ tối rồi.
Hạ Nghi Lâm nhìn Tô Tinh Dã hơi thở đều đặn không đổi, có chút kinh ngạc. Bà đã kèm cặp cô hai ngày rồi, cơ bản đều luyện tập từ sáng đến tối, cô không hề lộ chút mệt mỏi, giống như là tập miết thành quen rồi, bà không nhịn được hỏi cô: “Cường độ luyện tập tăng lên mà em không thấy mệt chút nào sao?”
Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn Hạ Nghi Lâm, “Vâng, thực ra vẫn ổn ạ.”
Hạ Nghi Lâm nghĩ một hồi, thực ra cũng có thể hiểu được. Bà có thể cảm nhận được nền tảng vũ đạo của cô vững chắc biết bao, không phải là điều mà sinh viên năm ba có thể luyện thành, ước chừng từ khi nhỏ xíu đã bắt đầu học múa mới hình thành ra những kĩ năng cơ bản. Để có thể luyện thành như vậy, tất nhiên phải khổ luyện hơn người thường rất nhiều.
Sau khi hai người tạm biệt nhau xong, Tô Tinh Dã trước khi rời đi thì như thường lệ đi đến xưởng phim chào hỏi đạo diễn Triệu.
Khi cô đi tới, đạo diễn Triệu và nhà sản xuất Trương hình như đang thảo luận vấn đề nào đó. Đạo diễn Triệu nhìn thấy cô liền mỉm cười, ông đã nghe biên đạo Hạ kể, rằng khả năng lĩnh hội của cô gái nhỏ này vô cùng tốt, trong quá trình cô huấn luyện ông cũng đi qua xem mấy lần, quả thực vô cùng kinh diễm, nghĩ tới ngày mai nếu mặc trang phục của Tiên Lạc lên, vẻ đẹp kinh diễm này sẽ được phóng đại gấp mười lần.
Tô Tinh Dã chào đạo diễn Triêu và nhà sản xuất Trương một tiếng.
“Hôm nay tập luyện xong rồi hả? Cảm giác thế nào?”
“Cảm thấy không tệ ạ.”
“Thế thì tốt, ngày mai chính thức quay, không cần sợ, không sao đâu.”
Tô Tinh Dã gật đầu, “Cảm ơn đạo diễn Triệu.”
“Không còn sớm nữa, cô mau về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Tô Tinh Dã hướng về phía bọn họ khom người chào rồi mới đi, lúc quay người lại, trước mắt cô nhìn thấy một thanh niên cao gầy đi tới.
Anh mặc một chiếc áo thun đen đơn giản, quần jeans, ngược sáng bước tới, sống lưng thẳng tắp như cây tùng. Đến gần rồi cô mới thấy rõ toàn bộ diện mạo của anh, da rất trắng, mắt ngọc mày ngài, đường nét khuôn mặt góc cạnh, nhưng lại toát lên một sự dịu dàng khó tả.
Ở một khoảnh khắc nào đó, Tô Tinh Dã có thể cảm nhận rõ ràng tim đập nhanh hơn mấy nhịp, rõ ràng chỉ ngắn ngủi như thế nhưng cô lại có thể nhận ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Hehe, anh ấy đến rồi anh ấy đến rồi, con trai ruột của tôi đi tới chỗ các bạn rồi đó.
Thẩm Vọng Tân, ngoài mềm trong cứng, là nam chính dịu dàng nhất chân thật nhất dưới ngòi bút của tôi! Tôi yêu anh ấy quá đi mất!
Danh Sách Chương: