Buổi sáng khi Tiểu Thuần tới đây đón Tô Tinh Dã, cô đang ăn bữa sáng cùng với Tô Châu, nuốt xong miếng cuối cùng uống ực chút sữa bò, “Ba ba, con đi đây.”
Tô Châu thấy dáng vẻ cô vội vã, đau lòng nói: “Sao giờ tới gần dịp Tết rồi còn bận như thế?”
“Không có cách nào, con đã ký hợp đồng rồi.”
“Nếu quá mệt mỏi con cứ bảo chị Vân lùi lại, cũng không phải không bồi thường nổi.”
Tô Tinh Dã cười trả lời: “Không cần, con thích.”
“Được rồi, con đi đây, buổi tối gặp lại, tạm biệt.”
Tô Châu cười vẫy vẫy tay với cô, lại dặn dò nói với Tiểu Thuần: “Chăm sóc cẩn thận.”
Tiểu Thuần vẫn có cảm giác cực kỳ kính nể với Tô Châu, gật đầu ngay lập tức, “Tô tổng yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm được.”
“Được rồi, đi thôi đi thôi.”
Tô Châu đứng ở cửa nhìn xe bảo mẫu ra khỏi cửa sân, cười lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy vui mừng cùng với kiêu ngạo.
Tô Tinh Dã ở trên xe đang gọi điện thoại cho Thẩm Vọng Tân, sau khi điện thoại được nhận, hỏi: “Anh ra ngoài chưa?”
“Ừm, đã ra cửa.”
“Vậy anh đến chỗ nào rồi?”
“Đến đường Thịnh Hồ, em ở đâu?”
“Em mới ra khỏi tiểu khu.”
“Không sau đâu, tới kịp thôi.”
Khoảng thời gian trước, Dương Vân và Đặng Khôn nhận không ít đại ngôn cho hai người họ, hôm nay đúng lúc lại chụp một đại ngôn về nguyên liệu gói quà cho Tết Âm Lịch, theo kế hoạch là sẽ chính thức phát ra trước lễ mừng năm mới mấy ngày.
Hai người dường như một trước một sau đi tới cao ốc để chụp hình, chào hỏi với người phụ trách ở hiện trường xong bắt đầu được lão sư hóa trang tạo hình, bởi vì là Tết Âm Lịch, bởi vậy trang phục của hai người vẫn lấy chủ đạo là màu đỏ nhiều may mắn, tới gần dịp Tết, chụp hình lại là nguyên liệu may mắn, bởi vậy bầu không khí ở trường quay khá nhẹ nhàng, không đến mười hai giờ giữa trưa đã chụp xong rồi.
Tối hôm nay Thẩm Vọng Tân còn có một hoạt động ở Hạ Môn, buổi chiều ba giờ rưỡi sẽ lên máy bay, còn có một khoảng thời gian khá dài. Tô Tinh Dã bèn lôi di động ra hứng thú bừng bừng mà tìm kiếm mấy nhà hàng ngon ở phụ cận, tìm thấy vài nhà hàng được khen ngợi không tồi, cô cầm điện thoại đi tới trước bàn trang điểm của anh nói, “Em phát hiện có một nhà hàng trông có vẻ khá ổn, lát nữa chúng ta đi ăn đi?”
Thẩm Vọng Tân không nói chuyện, mà chỉ cười nắm lấy cổ tay của cô, thoáng dùng sức, cả người cô đã ngồi xuống trên đùi anh.
“Nhà hàng nào thế, cho anh xem.”
Lúc này phòng nghỉ cũng chỉ có hai người họ, Tô Tinh Dã bèn thuận thế ngồi xuống, một tay vòng lấy cổ anh, một tay khác đưa điện thoại đến trước mặt anh, “Nhà hàng này này, đi thôi.”
Thẩm Vọng Tân cúi đầu nhìn thoáng qua, “Được, vậy ăn nhà này.”
Tô Tinh Dã nháy mắt với anh, nói: “OK.”
Thẩm Vọng Tân nhìn, đôi mắt hơi tối vài phần, sau đó duỗi tay giữ lấy gáy cô hôn xuống.
Tô Tinh Dã trừng lớn đôi mắt trong chốc lát, ánh mắt hơi liếc qua phía cửa phòng nghỉ còn đang hé mở.
Thẩm Vọng Tân một tay ôm eo cô một tay giữa gáy cô, nhìn cô bởi vì hồi hộp mà không dám nhắm hai mắt lại, lông mi thoáng run rẩy, khóe môi kề sát không khỏi cong lên, lại vẫn không vội không chậm mà miêu tả đôi môi anh đã quen, vài giây sau bấy giờ mới thăm dò đi vào, nhẹ nhàng tuần tra lãnh địa của mình.
Tô Tinh Dã “Ưm…” một tiếng, hơi thở d0c, khiến tim người bỗng dưng đập nhanh.
Ngoài cửa dường như truyền tới tiếng bước chân đi lại, Tô Tinh Dã gấp gáp mà không cẩn thận cắn lên đầu lưỡi đang dây dưa với mình.
“Ai…” Thẩm Vọng Tân ăn đau.
Lông mày của Tô Tinh Dã cũng nhíu lại trong nháy mắt, một bộ dáng vô tội muốn xin lỗi.
Thẩm Vọng Tân thấy thế, khẽ cắn xuống cánh môi rồi mới buông cô ra, Tô Tinh Dã vừa được buông ra lập tức nhảy xuống từ trên đùi anh, bước hai bước trở về chỗ ngồi của mình, mới vừa ngồi xuống, cửa phòng nghỉ vốn hé mở được đẩy từ bên ngoài vào, là chuyên gia trang điểm của bọn họ.
“Mở điều hòa à?” Chuyên gia trang điểm hỏi.
“Hả?”
“Nhiệt độ vẫn còn cao.”
Tô Tinh Dã yên lặng mà nhìn thoáng qua điều hòa vẫn chưa mở, trầm mặc.
***
Tô Tinh Dã cũng chạy xong lịch trình cuối cùng trong ngày hôm nay của cô, lúc kết thúc đã gần chín giờ tối.
Tiểu Thuần phủ thêm áo khoác cho cô, thuận tiện lấy di động của cô từ trong túi ra đưa cho cô nói, nói: “Tô tổng gọi điện cho chị.”
Tô Tinh Dã nhận lấy di động rồi gọi lại, đầu bên kia nhấc máy rất nhanh.
“Đã xong việc chưa?” Giọng nói của Tô Châu truyền tới.
“Vừa mới kết thúc công việc.” Tô Tinh Dã hơi rũ mi, dường như nghe được tiếng còi trên đầu xe của ông, hỏi, “Ba ở bên ngoài sao?”
“Đang trên đường tới đón con.”
“Hả? Ba tới đón con sao?” Tô Tinh Dã có hơi kinh ngạc.
“Ừ, ba đã đặt trước phòng ở nhà hàng mà con thích ăn nhất.”
Tô Tinh Dã khẽ cười ra tiếng, “Thật tốt quá, vậy con chờ ba tới đây nhé?”
“Còn khoảng mười phút nữa.” Tô Châu cười nói.
“Vâng.”
Bên này Tô Tinh Dã tẩy trang, thay quần áo xong thì Tô Châu cũng đã tới rồi, để mấy người Tiểu Thuần tam làm xong cô mới chạy chậm về phía chiếc xe quen thuộc kia, mở cửa xe ngồi xuống gọi một tiếng “Ba”, tâm tình vui vẻ thắt dây an toàn.
Tô Châu thấy khóe miệng cô còn chưa hạ xuống, cười nói: “Tâm tình tốt như thế à?”
Tâm trạng Tô Tinh Dã tất nhiên là tốt, cô hơi nghiêng người mình qua, cười nói: “Ba, đây hình như là lần đầu tiên ba đón con tan làm đấy.”
Tô Châu nghe xong nhất thời ngẩn ra hai giây, mỉm cười nói: “Vậy ngày mai ba sẽ lại tới đón con tan làm.”
Tô Tinh Dã vốn cũng không hề để những lời ông nói ở trong lòng, nhưng mà hôm sau khi kết thúc công việc ông cũng tới đón, mấy ngày sau cũng đều là ông tới đây đón cô, lúc này cô mới nhận ra, lần này bà của cô thật sự là nghiêm túc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã sắp tới giao thừa, lịch trình của cô đã chạy gần xong, những cái còn lại đều được Dương Vân sắp xếp vào năm tới, hai ngày này mỗi ngày đều ngủ tới mức tự tỉnh, nếu như Thẩm Vọng Tân ở Bắc Kinh thì cô sẽ tới thăm, không ở Bắc Kinh thì ở nhà đọc sách, luyện luyện múa, ngược lại cũng thích ý.
Bởi vì năm nay Tô Châu ở nhà ăn Tết, biệt thự náo nhiệt khác thường, từ sớm đã bắt đầu trang trí, treo xâu chuỗi, dán câu đối xuân dán chữ Phúc.
Vừa lúc chú Trương ở bên cạnh cũng trở về, thấy nhà cô náo nhiệt như thế, cách sân nói: “Tinh Tinh, năm nay ba con trở về à?”
Tô Tinh Dã cười đáp lại, “Vâng, chú Trương.”
“Vậy ba con đâu?”
Đang nói, Tô Châu có vẻ đã nghe được giọng nói bèn đi từ trong phòng ra, đều là lão hàng xóm đã nhiều năm, tất nhiên là quen thuộc, “Tôi không ở đây.”
“Cam lòng trở về rồi?” Hàng xóm trêu chọc nói.
“Nhìn lời ông nói xem.”
“Sang đây hạ bàn cờ chứ?”
“Được, chờ chút, tôi sang ngay.” Nói xong, Tô Châu đã cầm tách trà tới cách vách.
Trên mặt Tô Tinh Dã ẩn chứa nụ cười, năm nay không hiểu sao ánh mặt trời thật ấm, ngay cả không khí cũng ngọt.
30 Tết, toàn bộ Bắc Kinh đều tràn ngập hương vị năm mới.
Trước khi chưa ăn cơm tất niên, Tô Tinh Dã đang ngồi ở ghế treo* trong phòng gần ban công gọi video với Thẩm Vọng Tân.
“Thầy Thẩm, năm mới vui vẻ nha.”
“Cô Tiểu Tô cũng thế nhé, năm mới vui vẻ.”
Mẹ Thẩm biết Thẩm Vọng Tân đang gọi video với Tô Tinh Dã, bà đi tới, gọi: “Tinh Tinh, có nhìn thấy dì không?”
Thẩm Vọng Tân cười đưa điện thoại cho bà.
Tô Tinh Dã tất nhiên nhìn thấy mẹ Thẩm qua màn hình, cô lập tức cười vẫy tay, “Nhìn thấy rõ ạ, dì, năm mới vui vẻ.”
“Tinh Tinh Dã của dì cũng phải vui vẻ nhé, năm nay con chưa có tới đây dì còn tiếc nuối lắm.” Vốn bà còn nghĩ năm nay mời cô tới đây ăn Tết, nhưng ai biết được cha cô đã trở lại, bà cũng biết cha cô vẫn luôn rất bận, năm nay có thể trở về ăn Tết đã không dễ dàng gì.
Tô Tinh Dã cười nói: “Không tiếc nữa, mấy ngày nữa con sẽ tới chúc Tết mọi người, đúng rồi, ông ngoại và mọi người đâu ạ?”
Đang nói, video từ đầu bên kia đã truyền tới tiếng “ho khan”, Tô Tinh Dã nghe được.
Mẹ Thẩm cười nghiêng màn hình về phía Thẩm lão gia tử, Thẩm lão gia tử nhìn thấy Tô Tinh Dã trên điện thoại, khuôn mặt vốn hơi nghiêm túc trong nháy mắt đã nhu hòa lại.
Bái lạy năm mới trong video một vòng, mãi tới khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, là thím Trần, Tô Tinh Dã đáp lại một tiếng sau đó lưu luyến không buông mà ngắt điện thoại với Thẩm Vọng Tân ở đối diện.
***
Thẩm Vọng Tân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, trên màn hình không ngừng nhảy lên tên của Đặng Khôn, sáng sớm như thế anh Khôn đã gọi điện thoại cho anh à? Anh hơi dịch người, ngón tay quét qua nút nhận cuộc gọi, đưa điện thoại áp lên tai, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ hơi khàn khàn, “Anh Khôn, kỳ nghỉ đông của em còn chưa tới đấy?”
Đặng Khôn nghe xong lời này của anh, không khỏi trợn trắng mắt, cảm tưởng của cậu ta về anh chỉ là thúc giục công tác thôi à?
“Không phải là nói chuyện công việc với em, lúc trước không phải em bảo anh giúp em xem nhà à?”
Những lời này của Đặng Khôn nháy mắt làm cơn buồn ngủ của Thẩm Vọng Tân tan đi không ít, anh trở mình ngồi dậy, “Tìm được rồi sao?”
“Em biết Joy City* ở đường Chiêu Dương Bắc không? Không ít nghệ sĩ trong giới chúng ta đều ở đó, môi trường của tiểu khu* cũng cực kỳ tốt, quan trọng nhất chính là an ninh thật sự rất lợi hại, rất phù hợp với hộ gia đình. Nếu không phải lúc liên hệ tới, vị chủ nhà này bởi vì muốn định cư nước ngoài nên mới chuẩn bị bán ra, không thì thật sự là không mua được, mới chín phần mười thì cũng tương đương với mới hoàn toàn, sau khi em xác định mua xong thì em với Tinh Dã cũng có thể tự mình trang trí thành phong cách mà các em thích, như vậy đi, hôm nay em có rảnh không, nếu có rảnh, hôm nay chúng ta có thể đi xem phòng ở trước.”
“Có rảnh, chúng ta hẹn nhau ở đâu?” Thẩm Vọng Tân hỏi anh.
“Vậy chúng ta gặp nhau ở cửa tiểu khu nhé, có được không?”
“Được ạ.”
Sau khi ngắt điện thoại, Thẩm Vọng Tân xốc chăn lên xuống giường rửa mặt, chuẩn bị đơn giản một chút rồi đi xuống dưới tầng, vừa mới xuống thì đúng lúc đụng phải mẹ Thẩm đang bê thức ăn ra.
Mẹ Thẩm nhìn thấy anh đi xuống, nói: “Đi đứng thế, vội vội vàng vàng… Ai, con muốn ra ngoài à? Không ăn cơm sao?”
Thẩm Vọng Tân đang ngồi xổm ở cửa chính xỏ giày, vừa xỏ vừa trả lời bà, “Vâng, không ăn, có việc phải ra ngoài một chuyến…”
“Sao con cơm sáng cũng không ăn, cơm trưa cũng không ăn thế?”
“Không có việc gì, lát nữa con với anh Đặng ăn linh tinh chút là được, thế nhé mẹ, con đi đây.” Nói xong, anh đã lưu loát xỏ giày, lấy chìa khóa xe để trên một ngăn tủ bên cạnh rồi đi thẳng ra cửa.
Thẩm Vọng Trinh đang vừa ngáp vừa đi xuống tầng thì nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Vọng Tân vội vội vàng vàng, hỏi: “Nó vội vã đi chỗ nào thế ạ?”
Mẹ Thẩm lắc đầu, “Không biết nữa, con cũng thế, ngủ đến bây giờ, còn không mau lại đây ăn cơm.”
Thẩm Vọng Trinh “Vâng” một tiếng.
…
Thẩm Vọng Tân không phải là một người bề bộn qua loa, anh nghiêm túc xem qua phòng ở, bất kể là vị trí địa lý hay là an ninh anh cũng cực kỳ vừa lòng, tọa Bắc triều Nam*, phòng an ninh cũng gần với phía trước phòng, như vậy nếu đôi khi anh không ở nhà cũng sẽ yên tâm hơn nhiều, hơn nữa chủ nhà cũng là một người có tính tình hiền hoà, vì thế bọn họ đã nhanh chóng thống nhất xong, chờ chủ nhà bên này làm xong thủ tục sẽ bắt đầu ký hợp đồng bất động sản rồi chuyển đi.
Rất nhanh, tiểu kim khố của Thẩm Vọng Tân gần như cạn kiệt, mà trên tay Thẩm Vọng Tân cũng có thêm một tờ giấy chứng thực bất động sản.
Đặng Khôn giơ tay vỗ lên bờ vai của anh, “Đứa nhóc này, đủ quyết đoán! Có thể đảm đương được!”
Thẩm Vọng Tân cười nói với anh: “Haizz, anh Đặng, chờ em nghỉ đông xong, anh cứ thu xếp công việc cho em, em phải càng thêm nỗ lực kiếm tiền hơn nữa.”
Đặng Khôn liếc mắt nhìn anh, “Em cho rằng em ăn Tết xong sẽ còn thời gian nghỉ ngơi sao?” Ngoại trừ một số kịch bản anh ta đã để trống ra khỏi lịch trình, những lịch trình khác đã sắp xếp tới sang năm rồi, dẫn dắt một người đỉnh lưu thật sự không dễ chút nào!
“Anh Đặng, chuyện mua nhà này của em thật sự rất cảm ơn anh, như này đi, em mời anh ăn cơm, muốn ăn cái gì cũng được.” Thẩm Vọng Tân cười nói.
“Hôm nay thì thôi, để lại sau đi, hôm nay anh đã đồng ý với chị dâu em là về ăn cơm tối rồi.” Đặng Khôn từ chối nói.
Thẩm Vọng Tân về đến nhà vừa lúc kịp ăn cơm tối.
Người trong nhà đều để việc anh đi sớm về trễ mấy hôm nay trong lòng, hôm nay rốt cuộc cũng có thời gian hỏi anh, “Mấy ngày nay con đi sớm về trễ là đang bận cái gì thế?”
Hôm nay Thẩm Vọng Tân vừa mới lấy được giấy tờ chứng thực bất động sản, anh nghĩ một lúc, ăn ngay nói thật, “Con đã mua một căn chung cư.”
“Không phải là em có nhà rồi à?” Thẩm Vọng Trinh nói.
Thẩm Vọng Tân, “Nhưng căn này không giống thế.”
“Không giống là như nào…” Nói được một nửa đột nhiên im bặt, động tác gắp đồ ăn của anh ấy dừng lại.
Mà những người còn lại trên bàn cơm cũng rất ăn ý nhìn về phía anh.
Thẩm Vọng Tân buông chiếc đũa, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông ngoại, ba mẹ, anh, con muốn kết hôn với Tinh Tinh, cho nên bây giờ con đã mua phòng cưới.”
“Kết hôn? Phòng cưới? Thật sao? Các con thật sự suy xét kĩ muốn kết hôn à?” Vẻ mặt của mẹ Thẩm khó nén sự kích động, về kết hôn việc này không phải bà chưa từng nhọc lòng qua, nhưng bà cũng biết, hai người họ đều là người trong giới, cũng biết việc kết hôn này tạm thời còn chưa có thời gian, nhưng mà bà không nghĩ tới cuối cùng lại là chính anh nói ra trước.
Thẩm Vọng Tân mím mím môi mỏng nói, “Con rất nghiêm túc, nhưng con chưa đề cập tới chuyện này với Tinh Tinh, lúc trước cũng nghĩ là sau khi mua được nhà xong rồi sẽ nói.”
“Đây là chuyện tốt rồi, Tinh Tinh là đứa trẻ tốt, nếu đã làm xong mọi thứ, vậy con phải đối xử thật tốt với người ta.” Ba Thẩm cũng nói.
“Nói! Mau đi nói! Cầu hôn! Mau đi cầu hôn Tinh Tinh!” Mẹ Thẩm kích động tới mức cơm cũng ăn không vào.
Thẩm Vọng Trinh cười ở dưới bàn ăn duỗi chân đá đá anh, nhướng đuôi lông mày với anh.
Mà ông ngoại vẫn luôn không nói gì ho nhẹ hai tiếng, cũng mở miệng, “Nếu con đã có tính toán như thế, gia đình chúng ta cũng chuẩn bị đi thôi, rốt cuộc chúng ta là nhà trai, loại chuyện này tất nhiên không thể chờ nhà gái người ta mở miệng được, năm nay ba Tinh Tinh ở nhà ăn Tết nhỉ? Cháu hỏi thử Tinh Tinh, xem ba con bé có thời gian không, nhà chúng ta muốn tới thăm hỏi chút.”
Thẩm Vọng Tân tất nhiên hiểu rõ đây là ý gì, sắc mặt anh nghiêm túc, “Cảm ơn ông ngoại.”
Chú thích:
(*) ghế treo 摇篮椅: còn gọi là “ghế nôi”
(*) Joy City ở đường Chiêu Dương Bắc
(*) tiểu khu 小区: tiếng Anh là microdistrict hay microraion, tiếng Việt hiểu là “khu dân cư phức hợp”, là một khu dân cư lớn có môi trường sống tương đối độc lập trong một khu vực nhất định của thành phố với đầy đủ các tiện nghi từ trung tâm thương mại, trường học,... (*) tọa Bắc triều Nam 坐北朝南: quay lưng về phía Bắc hướng mặt về phía Nam