Ngày hôm sau, ánh nắng ít ỏi xuyên qua tấm rèm cửa chiếu vào phòng ngủ, trong nháy mắt sưởi ấm bốn phía. Lúc Thẩm Vọng Tân từ trên lầu đi xuống, Tô Tinh Dã vẫn còn ngủ, gối đầu mềm mại đặt bên cạnh, trước khi anh đi xuống lầu đã đắp lên tấm chăn mỏng cho cô nhưng không biết bị xốc lên từ lúc nào, đắp tới nửa eo, lúc này áo ngủ cũng bị xốc lên, lộ ra một cái eo trắng nõn mảnh khảnh, anh bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, đi qua cô.
Đưa tay ra giúp cô kéo áo ngủ lộn xộn xuống, đúng lúc đó còn nhìn thấy dấu vết xanh tím lộn xộn bên trên, nhìn vào nó ký ức đêm qua lại tràn vào trí óc, cái tay định kéo áo ngủ xuống cho cô không tự chủ được động tác thoáng dừng một chút.
Tô Tinh Dã đang ngủ ngon, mơ hồ cảm thấy có một đôi tay đặt ngang hông mình làm loạn, có chút ngứa ngáy, vì vậy bàn tay quơ lung tung, phảng phất như lúc đó đánh trúng cái gì, chỉ là cô không quá để ý, không thoải mái hừ vài tiếng, vô thức đem mình cuộn tròn trong chăn, âm thanh hơi khàn khàn, "Đừng nhúc nhích..."
Thẩm Vọng Tân thấy thế, rũ mắt, anh nhẹ nhàng nắm lấy bả vai gầy yếu của cô, nhẹ giọng kêu "Tinh Tinh?"
Kêu liên tục vài lần thì mới miễn cưỡng làm Tô Tinh Dã đang ngủ mơ tỉnh dậy, cô vô thức đưa tay kéo chăn che kín, có chút chưa muốn tỉnh ngủ, rầu rĩ nói "Làm sao vậy, em rất mệt mà, để cho em ngủ thêm tí nữa nha? Được không? Xin anh đó..."
Thẩm Vọng Tân bị những câu nói đáng yêu liên tiếp của cô công kích, cười rồi đẩy cô, "Không được đâu, anh nấu món cháo em ưa thích đấy."
"Em có thể không ăn không?" Cô trốn trong chăn tiếp tục lầm bầm.
"Không thể." Từ chối ngắn gọn mà dứt khoát.
"Em không dậy nổi." Cô trực tiếp chơi xấu, "Anh đêm qua đem em..." Chính là đang phàn nàn lại không hiểu sao mà không còn âm thanh gì nữa.
Thẩm Vọng Tân buồn bực cười ra tiếng, hỏi lại cô, "À? Đêm qua anh đem em làm sao?"
Tô Tinh Dã tưởng thật, thật sự nghĩ rằng anh đã quên không còn tí gì, "Cọ." bỗng chốc từ trong chăn chui ra, trở mình nằm xuống, vươn tay chất vấn, "Làm sao? Anh muốn chơi xấu à?"
Thẩm Vọng Tân cười không nổi, duỗi tay nắm chặt ngón tay cô, "Không dám không dám."
Tô Tinh Dã trề môi, cơn buồn ngủ của cô hiện tại đã bị anh giày vò biến mất, đôi mắt đen của cô đảo quanh một vòng, nói "Hiện tại em có chút nghi ngờ."
"Nghi ngờ cái gì?" Anh hỏi.
Tô Tinh Dã tiến lại gần anh hơn, "Em nghiêm túc nghi ngờ anh giả say."
Thẩm Vọng Tân cười, đưa tay quấn chăn cho cô sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Tô Tinh Dã đem cả người và chăn toàn bộ ôm lấy.
Tô Tinh Dã không hiểu sao bị bao lấy, chôn ở trong chăn cười không ngừng, "Anh xem, anh chột dạ à?"
Thẩm Vọng Tân ôm chặt cô, cúi đầu hôn đỉnh đầu lộ ra của cô, "Không có chột dạ." Đêm qua anh say thật, nhưng chuyện trong đêm anh vẫn như trước nhớ rõ ràng.
Tô Tinh Dã chui đầu ra khỏi chăn, Thẩm Vọng Tân giúp cô đem góc chăn dưới cằm xê dịch, cô nghiêng đầu nói "Được rồi, anh nhanh buông em ra đi, em muốn đi rửa mặt."
Thẩm Vọng Tân vừa cười vừa nói "Không sao, anh ôm em đi."
Tô Tinh Dã còn chưa kịp phản ứng với lời nói của anh thì một giây sau đã bay lên trên không, cơ thể cô liền được ôm đi đến phòng tắm.
Tô Tinh Dã bị anh ôm cực kỳ chặt, tay chân đều không cử động được, trực tiếp bị đặt lên trên bồn rửa mặt.
"Như vậy thì làm sao em rửa mặt được."
"Không sao, anh giúp em."
"Chời ơi, tóc em dính trên mặt á."
"Có sao đâu, anh vén lên cho em." Thẩm Vọng Tân lấy dây thun từ cái hộp nhỏ bên cạnh, đem mái tóc dài dày mềm của cô cột lên.
Tô Tinh Dã không khỏi cười nói, "Thầy Thẩm bây giờ cột tóc cũng thật quen tay nha."
Thẩm Vọng Tân vắt khăn nóng, "Đúng rồi đó, cái này còn phải thiệt thòi cho cô Tiểu Tô, về sau sẽ cố gắng cột tốt hơn."
"Tết tóc thì sao?"
"Chỉ cần cô Tiểu Tô thích thì anh sẽ học."
Khăn mặt có hơi vắt chưa khô, đọng lại nước ở góc chăn, "Nước dính trên chăn kìa."
"Không sao."
"Chăn ướt thì buổi tối ngủ không được."
"Hôm nay nắng tốt, tí nữa anh đem đi phơi nắng, không được thì tối nay chúng ta đổi giường khác."
Tháng chín, Dương Vân giúp Tô Tinh Dã nhận tài nguyên của một bìa tạp chí hàng đầu, trong lúc nghỉ ngơi giữa lúc quay chụp, Tiểu Thuần bắt gặp Tô Tinh Dã cầm điện thoại ngẩn người ngồi trước bàn trang điểm, đây giống như là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này cô ấy bắt gặp cô thất thần như vậy, cô ấy đem ly Iced American đặt xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi thăm "Chị, gần đây chị làm sao vậy?"
Tô Tinh Dã xoay người lại, "A? Cái gì làm sao vậy?"
"Chị gần đây thoạt nhìn có chút không mấy vui vẻ."
"Có, có sao?"
Tiểu Thuần ngồi xuống bên cạnh cô, "Có đó." Cô ấy nghĩ nghĩ, lại hỏi "Là cãi nhau với anh Thẩm?"
Tô Tinh Dã rũ mắt, cãi nhau sao? Dường như cũng không có, trong khoảng thời gian này nếu không quá bận thì mỗi ngày bọn họ đều gọi điện cho nhau, cũng trò chuyện trên Wechat, nếu anh kết thúc công việc sớm sẽ lái xe đến đón cô kết thúc công việc, nếu muốn ăn cơm bọn họ sẽ đến siêu thị mua nguyên liệu về nhà nấu cơm, không muốn làm cơm thì cùng nhau đi đến nhà hàng gần đó ăn xong thì về. Trước sau dịu dàng như một, trước sau săn sóc như cũ, nhưng không biết vì sao Tô Tinh Dã vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Trong khoảng thời gian này anh lén lút gọi điện thoại, nếu hỏi tới sẽ nói với cô có chút chuyện làm ăn, đôi khi nửa đêm lúc đang ngủ cô đột nhiên phát hiện anh không có bên cạnh, kêu cũng không trả lời, gọi điện thoại cho anh mới biết anh ở thư phòng, hỏi anh lại xử lý cái gì anh cũng nói là có chút chuyện làm ăn cần phải xử lý, hơn nữa trong khoảng thời gian này anh nửa đêm rời đi rất nhiều lần...
Tiểu Thuần thấy cô bắt đầu thất thần, đúng là tưởng rằng hai người bọn họ cãi nhau, sắc mặt lập tức không tốt. Cô ấy tuy hiện tại đã chuyển thành fan CP, nhưng cô ấy phải thừa nhận mình vẫn là một cái mông cong*, cong về Tô Tinh Dã nhà cô. Cô ấy thoáng "Vụt" một thoáng đứng lên, "Không được, hơi quá đáng, em phải..."
(*): người tự nhận là fan CP/nhóm nhưng thật sự chỉ thích một trong số hai người/nhóm đó.
Tô Tinh Dã đột nhiên kịp phản ứng, bắt gặp vẻ mặt nóng nảy của Tiểu Thuần, lập tức kêu cô, "Không phải không phải, bọn chị không có cãi nhau, em hiểu lầm rồi."
Vẻ mặt Tiểu Thuần hoài nghi nhìn cô, "Không cãi nhau sao chị lại có thể như vậy, chị lại gạt em?"
Tô Tinh Dã cười lôi kéo tay cô ấy ngồi xuống, "Thật không có cãi nhau mà."
"Thật sự?" Tiểu Thuần nghi ngờ như cũ.
"Thật sự thật sự."
Cứ như vậy thẳng đến xế chiều Tô Tinh Dã cũng kết thúc công việc, Thẩm Vọng Tân giống như bình thường đến đón cô, cô cũng như thường ngày đầu chui vào nguc anh, "Anh đã đến rồi?"
Thẩm Vọng Tân "Ừm" một tiếng, cúi đầu hôn đỉnh đầu cô, "Hôm nay mệt không?"
"Khá tốt, không tính là mệt mỏi."
"Thu dọn xong hết rồi sao?"
"Xong rồi."
"Vậy chúng ta đi thôi."
"Được."
Thẩm Vọng Tân dẫn Tô Tinh Dã đến chỗ làm việc của nhóm nhân viên công tác bọn họ chào hỏi, lúc này mới rời đi. Quay chụp đã ba ngày nay Thẩm Vọng Tân đều tự mình đến đưa đón lại để cho không ít nhân viên công tác không ngừng hâm mộ, thầy Thẩm quả thật rất sủng cô Tiểu Tô nha! Khó trách cô Tiểu Tô mỗi lần thấy thầy Thẩm đến đón trong mắt lúc ấy đều có những vì sao, quả nhiên là bị sủng mà ra đấy!!
Sau khi chào hỏi xong, Tiểu Thuần cầm balo cùng bọn họ xuống lầu, cô ấy nhìn hai người bọn họ nắm chặt tay nhau, anh Thẩm nghiêng mặt, dịu dàng nói với cô vài lời, trong lúc ấy cô ấy có chút hồ đồ rồi, bộ dạng này của bọn họ thật sự một chút cũng không giống như là bộ dạng cãi nhau, mỗi lần nhìn về phía Tinh Tinh nhà cô ấy đều là mỗi lần ánh mắt dịu dàng sủng nịch, bọn họ với tư cách người bên ngoài đứng xem sẽ rõ hơn, anh Thẩm thật sự thích Tinh Tinh, có thể nói là yêu, cho dù cô cau mày anh cũng cảm thấy đau lòng vô cùng, huống chi là chuyện cãi vã.
Sau khi ra khỏi thang máy, Thẩm Vọng Tân lúc này mới nói với Tiểu Thuần: "Tiểu Thuần, anh đưa Tinh Tinh về, em trở về đi, trên đường đi chậm một chút, chú ý an toàn."
Tiểu Thuần "Ài ài" hai tiếng, nhìn anh Thẩm giúp Tinh Tinh mở cửa ghế phó lái, Tô Tinh Dã cách cửa sổ vẫy tay với cô ấy, lúc này anh Thẩm mới lái xe đưa cô rời đi.
Hôm nay hai người không về nhà ăn cơm mà sẽ đi nhà hàng bọn họ thường ăn, Thẩm Vọng Tân đưa lại miếng bò bít-tết đã cắt cho cô, Tô Tinh Dã cũng đang ăn, Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng nói với cô "Sau khi ăn xong anh lại đưa em đến một chỗ."
Tô Tinh Dã hỏi "Đi đâu vậy anh?"
"Đợi tới đó em sẽ biết."
Tô Tinh Dã cũng không hỏi nữa, "Ừm" một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục ăn bò bít-tết, chỉ là ăn không đến mấy miếng, rõ ràng thịt đã được cắt rồi lại bị cô cắt thành những miếng nhỏ hơn, cũng không thấy cô nhai mà lại tiếp tục cắt một miếng khác, Thẩm Vọng Tân lúc này mới nhận ra, hứng thú của cô rõ ràng hơi không cao.
Anh buông dao nĩa trong tay, hỏi "Tinh Tinh, làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"
Tô Tinh Dã lắc đầu, "Không có."
"Em thoạt nhìn không vui?"
Tô Tinh Dã mím môi, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, sự dịu dàng trong mắt anh làm cho lòng cô mềm nhũn, nhưng trong khoảng thời gian này những... điều này nhiều vô số quả thật làm cho cô có hơi không nắm chắc và bất an, cô không phải là người thích truy hỏi đến cùng, nhưng cô vẫn rất muốn biết đến tột cùng anh đang bận cái gì.
Cô suy nghĩ, hay là hỏi ra, "Anh... Có phải có điều gì giấu giếm em không?"
Đôi mắt thẩm Vọng Tân thoáng trốn tránh, một giây sau khôi phục lại bình tĩnh, "Tại sao em hỏi như vậy?"
"Bởi vì trong khoảng thời gian này anh làm em có chút bất an, em có chút sợ hãi." Tô Tinh Dã dựa theo tình hình thực tế nói ra.
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy rõ ràng sự bất an và sợ hãi của cô, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng áy náy chua xót không nói nên lời, anh sao lại quên Tinh Tinh là một người cực kỳ nhạy cảm, anh làm như vậy quả thật khiến cô mất đi cảm giác an toàn, nghĩ tới đây anh lập tức đứng lên đi đến bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô, "Thật xin lỗi Tinh Tinh, trong khoảng thời gian này là anh không tốt."
Trong hốc mắt Tô Tinh Dã có chút phiếm hồng, hai gò má chôn ở eo bụng săn chắc của anh, hai tay ôm chặt.
Thẩm Vọng Tân yêu thương vu0t ve đỉnh đầu cô, "Em không phải muốn biết anh che giấu em điều gì sao?"
Bả vai Tô Tinh Dã hơi run, không lên tiếng.
Thẩm Vọng Tân buông cô ra, kéo cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, "Đi thôi."
Tô Tinh Dã sợ run lên, "Đi, đi đâu?"
"Đi xem anh trong khoảng thời gian này giấu em cái gì."
- -----oOo------