Ông cụ ngoảnh đầu nhìn thấy cô hít một hơi thật sâu, có chút sợ hãi, gương mặt nghiêm nghị của ông lộ ra chút ý cười, con bé này đúng là khiến người ta thấy thương hơn mấy tên nhóc, “Ngửi có thấy thơm không?”
Tô Tinh Dã có chút ngại ngùng, nhưng vẫn gật đầu, “Thơm lắm ạ, Thẩm Vọng Tân nói lúc nhỏ anh ấy thích nhất mùi mực thơm trong phòng sách của ông ngoại ạ.” Hôm nay rốt cuộc cô cũng đã ngửi được hương mực thơm đã làm bạn cùng anh suốt thời thơ ấu và cả tuổi thanh xuân.
Lúc này Tô Tinh Dã tựa như phát hiện ra gì đó, trong mắt chợt “ting” sáng lóe lên một cái, “Ông ngoại, ông cũng thích tác phẩm của thấy Tào Mô ạ?”
Nhất thời ông cụ chưa phản ứng kịp, “Hửm?”
Tô Tinh Dã tiến đến sát gần bức tranh chữ treo trên tường, ánh mắt phát sáng, muốn đưa tay để s0 soạng, nhưng rồi lại không dám, sợ mình sẽ sờ hư mất. Cô ngoảnh đầu vẻ mặt đầy vui mừng nhìn ông cụ, “Ông ngoại, ông vậy mà lại có được bức phú thanh thượng của thầy Tào Mô, quả là may mắn ạ.”
Ông cụ nhướng mày, “Cháu thích chữ của thầy Tào Mô?”
Tô Tinh Dã gật đầu, lúc trước khi cô còn yêu thầm Thẩm Vọng Tân đã bắt chước nét chữ của ông ấy, “Dạ, trước kia thầy Thẩm còn tặng cho cháu một quyển chữ mẫu của thầy Tào Mô, cháu thường hay luyện viết mô phòng theo ạ.”
Sắc mặt Ông cụ vẫn bình thản hỏi: “Là cuốn nào?”
“Tự nhất.”
Ông cụ lộ ra một vẻ mặt như đã sáng tỏ, chẳng trách năm ngoái lúc ông hỏi thằng nhóc thối đó làm nó ấp a ấp úng cả nửa ngày, cảm tình yêu mến là đã mang đi lấy lòng vợ, nhìn tới điểm này ông không thèm tính toán với thằng cháu nữa.
Ánh mắt của Tô Tinh Dã lại bị chiếc tủ kính ở cách đó không xa thu hút, nhìn từ hơi xa xa bên trong hình như trưng bày các loại cúp các loại giải thưởng, trong nháy mắt sự ngưỡng mộ cô dành cho ông ngoại lại thêm dâng cao, “ Ông ngoại, ông đoạt được những giải thưởng này ạ?”
Ông cụ cười gật đầu.
Tô Tinh Dã hưng phấn chạy bước ngắn sang, từng dãy cúp từng dãy giải thưởng nhìn mà hoa cả mắt, “Giấy bổ nhiệm, bổ nhiệm ngài Tào Mô vào hiệp hội thư pháp Trung Quốc... Tào, ngài Tào Mô?”
Tô Tinh Dã theo bản năng quay đầu liếc nhìn ông ngoại đang đứng sau lưng mình, rồi nhìn lại họ tên trên giấy bổ nhiệm, lại đảo qua người đoạt giải thưởng trên bằng khen, Tào Mô??
Ngón tay Tô Tinh Dã luống cuống chỉ vào, “Ông, ông ngoại?”
“Hửm?”
“Cái đó... cái này... ông…”
Giọng ông cụ trở nên hiền hòa, “Cháu có biết họ của dì cháu là gì không?”
Tô Tinh Dã lắc đầu nguầy nguậy.
“Dì ấy họ Tào.”
Thế nên ông ngoại cũng họ Tào... suy nghĩ táo bạo dần dần hiện ra trong đầu Tô Tinh Dã…”Vậy, vậy ra ông ngoại là thầy Tào Mô?”
Ông cụ nở nụ cười tràn ngập hiền từ, “Chính xác "
Tô Tinh Dã ra sức lấy tay che miệng lại, ánh mắt toát ra đầy vẻ kinh ngạc, chả trách sao nét chữ Thẩm Vọng Tân lại giống của thầy Tào Mô đến thế, dường như còn có thể làm giả đánh tráo, chẳng trách sao anh ấy lại có bảng chữ mẫu quý giá của thầy Tào Mô, thì ra thầy Tào Mô lại là ông ngoại ruột của anh ấy!
Ông cụ bước ra sau bàn viết thư pháp(1), phủi nhẹ nhàng một chút, “Đây là chiếc bàn thư pháp Vọng Tân ngôi từ nhỏ đến lớn.”
Ông cụ trải giấy phẳng phiu xong, ngoắc ngoắc tay với cô, “Cháu qua đây viết vài chữ cho ông xem xem.”
Hai tay Tô Tinh Dã nhận cây bút lông, sau khi ngồi xuống thì lưng điều chỉnh ngồi thật thẳng.
Ông cụ gật gật đầu, cũng rất có khuôn phép.
Tô Tinh Dã viết bốn từ, Bình an suôn sẻ.
….
Bởi vì cả hai đều có công việc phía sau, cho nên họ chỉ ở lại ba ngày, trưa ngày hôm kia thì rời đi, mẹ Thẩm đặc biệt làm cơm trưa cho bọn họ, nấu một bàn toàn các món Tô Tinh Dã thích ăn, lại còn hầm một tô canh sườn với bắp, sau đó lúc họ đi còn đưa cho cô một bao lì xì siêu dày, cô trực tiếp rút tay lại.
Mẹ Thẩm thuyết phục: “Đây đều là tâm ý của tất cả người lớn trong nhà chúng ta.”
“Ông ngoại đã cho cháu rồi ạ.” Ông ngoại đã lấy bức phú Thanh Thượng quý giá đem tặng cho cô rồi.
“Đó là quà ông ngoại tặng, còn đây là phần của dì và chú của cháu, đâu có giống nhau, đây là lần đầu tiên cháu đến nên đây là lẽ tất nhiên.” Mẹ Thẩm không cho phép cô từ chối.
Mẹ Thẩm cũng đã nói đến mức này rồi, Tô Tinh Dã cũng không có cách nào cứ mãi khăng khăng, cuối cùng đành phải nhận lấy.
Mẹ Thẩm thấy cô đã nhận lấy, cười đến mắt cong cả lại, “Con gái ngoan, sau này có thời gian rảnh thì đến đây, có biết chưa?”
Tô Tinh Dã gật đầu lia lịa, “Dạ, nhất định sẽ như thế ạ.”
Sau khi về đến nhà, Tô Tinh Dã lấy bức phú Thanh thượng mà ông ngoại tặng cho cô ra, Thẩm Vọng Tân lại không biết ông ngoại đã tặng cho cô bức phú Thanh Thượng này, cực kì kinh ngạc, “Đây là quà ông ngoại tặng em?”
Tô Tinh Dã nhướng nhướng mày với anh, trong ánh mắt chứa chút đắc ý nhỏ, “Đúng vậy, ông ngoại thích em nên tặng cho em đó.”
Thẩm Vọng Tân nhìn vẻ mặt đắc ý của cô thấy đáng yêu, cúi người hôn lên môi cô một hồi, “Đúng vậy, em tốt như vậy, cả nhà anh đều rất yêu thích em.”
Tô Tinh Dã bổ nhào vào lòng anh, Thẩm Vọng Tân giữ chặt cô trong lòng, “Tất nhiên rồi, em thích anh nhất.”
***
Điểm quan trọng tạm thời của Đặng Khôn lúc này là ở chỗ thay đổi hình tượng của Thẩm Vọng Tân, anh ta chọn lọc rất kỹ càng kịch bản, sau này vừa mắt một tập kịch bản điện ảnh có đề tài người lính 《Đường về》. Dựa vào độ nổi tiếng hiện tại của Thẩm Vọng Tân, Đặng Khôn rất dễ dàng liên lạc được với đạo diễn 《Đường về》, nhanh chóng có được một cuộc hẹn ăn tối.
Sau khi Thẩm Vọng Tân vào phòng bao, đạo diễn Tương chủ động bắt tay anh chào hỏi: “Thầy Thẩm, nghe danh tiếng anh đã lâu.”
Thẩm Vọng Tân gập người cúi chào, lịch sự nói chuyện: “Đạo diễn Tương nói gì thế này, phải là tôi đã nghe danh tiếng của anh từ lâu mới đúng.”
Trong giới giải trí Thẩm Vọng Tân nổi tiếng khiêm tốn. Đạo diễn Tương và nhà sản xuất Tôn nhìn nhau, “Đến đây nào, ngồi xuống ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Công việc trong giới giải trí đều được bàn bạc trên những bữa ăn xã giao, vì thế cứ ăn rồi ăn tự nhiên sẽ bàn tới bộ phim điện ảnh 《Đường về》của bọn họ, nam chính Trần Tiêu của bộ phim 《Đường về》là một cảnh sát chống m4 túy nằm vùng trong băng nhóm buôn m4 túy, một lần đi là sáu năm, trong sáu năm này anh nhờ vào ý chí siêu mạnh mẽ kiên cường của mình mà vẫn luôn giữ vững được tâm tính ý chí của bản thân, vừa lá mặt lá trái với bọn buôn m4 túy vừa phải cung cấp tin tức cho đồng đội ở bên ngoài, cuối cùng anh cùng với đồng đội trong ứng ngoại hợp một lần tiêu diệt trùm buôn m4 túy.
Trong quá trình truy đuổi, Trần Tiêu trong nguyên tác có ba lần bị trúng đạn, ở lần bị trúng đạn thứ ba đã qua đời, nhưng khi ở trong tay bọn họ, họ lại không muốn kết cục này cho lắm, cho nên dù hiện tại bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị nhưng phần kết cục vẫn còn đang chờ hoàn thiện.
Vì thế nhân cơ hội trong bữa ăn này hỏi Thẩm Vọng Tân, “Tiểu Thẩm, cậu thấy sao?”
Thẩm Vọng Tân cân nhắc một chút rồi nói: “Bộ phim điện ảnh của chúng ta là Đường về, nếu đã là Đường về thì nên có đường thì mới có thể về chứ, nếu chúng ta không có cách nào lựa chọn Trần Tiêu là sống hay chết, thế thì khỏi cần quay.”
Lúc Thẩm Vọng Tân nói những lời này, đạo diễn Tương và nhà sản xuất Tôn lại lần nữa nhìn nhau, không thể không nói anh tình cờ lại trùng ý nghĩ với bọn họ.
Đạo diễn Tương bưng một ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, “À, phải nói thế nào nhỉ?”
“Nếu chúng ta đã không có cách nào lựa chọn, vậy thì để cho khán giả lựa chọn, để kết thúc mở, là sống hay chết thì do khán giả quyết định.”
Khi Thẩm Vọng Tân nói xong, đạo diễn Tương nói: “Có thể thấy được là cậu có xem qua, vậy có lẽ cậu cũng biết, Trần Tiêu là cảnh sát nằm vùng ở hang ổ buôn m4 túy, với vai diễn này diễn viên sẽ phải hy sinh rất nhiều, cậu cảm thấy mình có thể không?”
Dẫu sao trước mắt Thẩm Vọng Tân vẫn đi con đường lưu lượng, hình tượng đối ngoại ôn nhu như ngọc đã ăn sâu bén rễ, điều này không thể nói là cố tình tạo dựng, mà phải nên nói là, Thẩm Vọng Tân trong cuộc sống đời thường cũng là một người ôn hòa, lễ phép lịch sự, khiêm tốn, còn Trần Tiêu lại không giống như vậy. Trần Tiêu tuy là cảnh sát chống m4 túy nhưng lại là nằm vùng, để ẩn giấu bản thân được tốt nhất, hình tượng Trần Tiêu trong kịch bản để tóc đầu đinh, hút thuốc uống rượu.
Nói đến đây thì Đặng Khôn đã biết vai này ổn rồi, tiếp theo sau phải xem Thẩm Vọng Tân nói chuyện ra sao, tất nhiên chẳng lẽ anh không thể sao? Ngay từ ban đầu bọn họ vì vai diễn này mới đến đây mà.
Thẩm Vọng Tân, “Phục vụ vai diễn là việc một diễn viên nên làm.”
Công việc trong ngành giải trí đều nói trên bàn ăn mà thành, có thể nói bữa ăn này là đã phóng đại niềm vui.
Thời gian khai máy của 《Đường về》đã được xác định là giữa tháng 2, cách thời gian khai máy còn hơn nửa tháng, vì vậy, Đặng Khôn đã giúp đẩy lùi một số hoạt động trong nửa tháng này để anh có thể hoàn toàn nhập tâm vào kịch bản.
Dương Vân cũng gửi cho Tô Tinh Dã tập kịch bản của một Chương trình giải trí, Chương trình giải trí phát sóng trực tiếp 24 giờ 《Cuộc sống của chúng tôi》, cứ ba ngày là sẽ mời ít nhất hai nghệ sĩ đến, cứ ba ngày phát sóng trực tiếp làm hậu kỳ xong sẽ cắt ra làm thành một tập riêng lẻ, ghi hình chia thành hai tháng, một tháng ghi hình 4 tập, một lần là 12 ngày.
Chương trình phát sóng trực tiếp này còn có một điểm thu hút chính là khán giả có thể chuyển đổi ống kính tùy theo ý thích và tùy chỉnh chia màn hình lớn nhỏ.
Tô Tinh Dã cũng biết đến Chương trình giải trí này, không chỉ vì mùa đầu tiên đã được phát trên mạng rồi, mà còn một lý do khác chính là Lương Đẳng là host cố định trong mùa đầu tiên.
“Lục Khả của mùa đầu tiên vì trùng lặp một số hành trình cá nhân mà từ chối ghi hình mùa hai, bên đó gửi cho em một cuốn kịch bản, em xem xem có muốn đi hay không.” Dương Vân làm việc với Tô Tinh Dã vẫn luôn có sự thương lượng, bàn bạc.
Gần đây Tô Tinh Dã cũng không nhận phim gì mới, vả lại lúc trước có xem qua thấy cũng thấy thú vị, “Được ạ.”
“Được, vậy xem như nói xong rồi nha, thời điểm ghi hình bên này có lẽ là tầm 20 tháng 2.” Vừa vặn có thể ghi hình xong xuôi trước ngày 5 tháng 3.
Tô Tinh Dã ngẫm nghĩ một chút, kịch bản mới của Thẩm Vọng Tân là 18 tháng 2, vậy vừa đúng lúc sau khi anh vào đoàn phim, cô cũng sẽ đi ghi hình Chương trình giải trí rồi.
Sau khi xác nhận với Dương Vân những chuyện này xong, tối hôm đó Tô Tinh Dã nhận được điện thoại Lương Đẳng gọi đến, điện thoại vừa được kết nối, truyền đến một giọng nói vui vẻ, “Chị Tư, em nghe đạo diễn nói chị đã đồng ý ghi hình Chương trình Cuộc sống của chúng tôi rồi ạ?”
“Ừm, chị cảm thấy rất thú vị.”
“Vậy quá tốt rồi, vậy chúng ta có thể cùng nhau ghi hình Chương trình rồi!”
Thẩm Vọng Tân đang ngồi kế bên sắp xếp kịch bản và ghi chú, quay sang nhìn cô rồi nói “Cho anh nói với cậu ấy vài câu.”
Tô Tinh Dã đưa điện thoại cho anh ngay lập tức.
Thẩm Vọng Tân bật chế độ loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, thuận thế kéo Tô Tinh Dã ngồi lên trên đùi mình rồi ôm lấy cô, Tô Tinh Dã cứ kiểu này kiểu nọ nghịch tóc anh, có thể sẽ không còn bao lâu nữa cô chẳng thể nghịch được nữa rồi, cả cái đầu tóc đen rậm rạp này sẽ phải bị cạo sạch.
“Chờ đã.”
“Ơ, anh”
“Chị của em chưa từng ghi hình Chương trình giải trí, không có kinh nghiệm, tới lúc đó em phải chú ý chăm sóc nhiều hơn một chút.” Thật ra tuổi tác không quan trọng chút nào.
“Chuyện này còn cần anh phải nói sao, tất nhiên em sẽ làm thế rồi, anh yên tâm nhé.”
“Anh có thể tin tưởng cậu không?”
“Tất nhiên rồi.”
Tô Tinh Dã mím môi mỉm cười, nói thầm: “Em cũng không còn là trẻ con.”
Thẩm Vọng Tân liếc xéo cô một cái: “Ở chỗ anh thì đúng là vậy.”
“Không phải.”
“Phải.”
"... "
Lương Đẳng ở bên kia điện thoại, hai người các vị có phải quên mất em rồi không...
- --
(1) ------oOo------