Tiệc đầy tháng đêm đó, Long Y Hoàng vẫn vắng mặt, vốn dĩ nàng đã chuẩn bị tốt cũng vội vã đến hội trường, kết quả dọc đường đi bị gió lạnh thổi trúng làm đau đầu, vài lần suýt té xỉu, Phượng Trữ Lan đi theo sau nàng, phát hiện bất thường, lập tức kéo nàng lại, vừa sờ trán, nóng.
Long Y Hoàng vẫn khăng khăng đến dù tiệc đã bắt đầu, nhưng Phượng Trữ Lan phớt lờ, không hề nói nhiều trực tiếp bế nàng về, cho truyền thái y đến, thái y vừa lắc đầu vừa bắt mạch cho Long Y Hoàng: "Hiện Thái tử phi rất yếu, quả thật không chịu nổi gió lạnh."
Vì thế, kế hoạch muốn đi tham gia tiệc tối trực tiếp bị Phượng Trữ Lan hủy bỏ, nàng nằm trên giường vùng vẫy, Phượng Trữ Lan lại luôn ép nàng phải uống thuốc rồi tính, uống thuốc xong liền điểm ngủ huyệt, làm cho nàng ngủ mất.
Sau khi Long Y Hoàng tỉnh lại, bệnh trên người đã đỡ hơn một nửa, nhưng vừa thấy sắc trời, cũng đã là sáng sớm hôm sau, nàng nhìn cửa sổ tinh thần bắt đầu sa sút, cự tuyệt dùng bữa và uống thuốc, sau đó nghe nói yến tiệc tối qua Hoàng hậu ôm tiểu hoàng tôn tham dự, nàng không nói hai lời liền đuổi Phượng Trữ Lan ra khỏi phòng, còn mình ngã xuống giường kéo chăn buồn bực, khóc thút thít.
Nghe nói, khi đó Phượng Trữ Lan vẫn luôn đứng ngoài cửa, cũng không nói gì tránh làm nàng tức giận thêm, cũng không đi vào kích thích nàng, tuyết rơi ngày càng nhiều, gió thổi mạnh, tuyết rơi đắp hắn thành người tuyết, lúc này Long Y Hoàng hai mắt đỏ hồng mới đi ra mở cửa phòng, để hắn vào.
Phượng Trữ Lan vào phòng, cũng chỉ lặng lẽ nhìn nàng, Long Y Hoàng liếc hắn một cái, tiếp tục bước từng bước chật vật nhào lên giường, kéo chăn che đầu.
Xế chiều hôm đó, có cung nữ đưa một phong thư đến, yêu cầu đưa tận tay Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng nhìn nhìn phong thư, mới, không kí tên.
Lại quan sát Phượng Trữ Lan, trầm tĩnh, không nói câu nói.
Nàng không hề nghĩ nhiều, cũng lười đọc, ném thẳng vào chậu than, đốt.
Bức thư bị ngọn lửa thiêu rụi, ngọn lửa nhảy nhót như con mèo Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại không đọc?"
"Có lẽ lại là tên Mộ Dung nhàm chán kia, giờ ta không có sức để xử lý hắn," Im lặng nửa ngày cuối cùng Long Y Hoàng vẫn mở miệng, sắc mặt khó coi.
"Nàng vẫn còn trách ta sao?" Phượng Trữ Lan nhìn nàng.
"Ta không trách ngươi..." Đôi mắt Long Y Hoàng đỏ hơn: "Ta chỉ là tự trách mình không có bản lĩnh, ở chỗ này hèn yếu một tháng... Ngay cả mặt con cũng chưa thấy..." Câu nói cuối đã mang nỗi kiềm nén.
"Chuyện này cũng không thể trách nàng, là mẫu hậu quá đáng..." Mắt thấy Long Y Hoàng càng ngày càng uể oải, Phượng Trữ Lan nhanh chóng đến trước mặt nàng.
Long Y Hoàng cắn chặt môi, nước mắt vẫn chảy xuống.
Tối ngày hôm đó khi dùng bữa, lần đầu tiên Long Y Hoàng ăn rất nhiều, tất cả thuốc bổ cũng uống hết mãi cho đến khi thật sự nhét không nổi nữa, hơn nữa cách đây không lâu, nàng lại vâng theo lời thái y cho người đem lên một chén thuốc lớn rất đắng, lần này không hề do dự cũng không nhăn mày uống vào, kết quả bị sặc.
Phượng Trữ Lan nhẹ nhẹ vỗ lưng nàng, lòng rối rắm: "Có tinh thần là chuyện tốt, nhưng nàng liều mạng như thế chính là đổi cách tra tấn mình, từ từ sẽ đến, việc này không thể gấp được..."
Long Y Hoàng lau miệng, nghiến răng: "Ta chỉ là muốn sớm nhìn thấy Kỳ Hàn..."
"Ta cũng muốn, nhưng ít nhất bây giờ Kỳ Hàn cũng không có chuyện gì không phải sao? Chẳng may cơ thể nàng lại suy sụp, sau này làm sao có sức để đoạt lại Kỳ Hàn từ tay mẫu hậu?" Phượng Trữ Lan ôn nhu nói.
Hắn cứ ôn nhu như thế, ôn nhu đến mức làm cho Long Y Hoàng muốn nổi nóng cũng không được.
Không biết tại sao, nghe được cái tên Kỳ Hàn từ miệng hắn, Long Y Hoàng lại muốn khóc, lúc này nàng vẫn chịu đựng, nghiêng người, đột nhiên ôm lấy eo Phượng Trữ Lan, vùi đầu trong lồng ngực hắn, vẫn luôn chịu đựng không khóc: "Ta nhớ Kỳ Hàn... Thật sự, ta thật sự nhớ... rất nhớ Kỳ Hàn..."
"Ta cũng rất nhớ nó, Y Hoàng, bây giờ nàng hãy điều dưỡng thân thể cho tốt, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, chúng ta cùng đi đón nó về được không?" Phượng Trữ Lan cười, trở tay ôm lại nàng, vươn tay vuốt ve mái tóc dài của nàng.
"Ừm." Long Y Hoàng cười cười, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ngoan ngoãn dựa vào người Phượng Trữ Lan, im lặng hưởng thụ sự yên bình hiếm có.
Giờ phút này, dù bất luận thế nào nàng cũng không nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau này, ông trời cũng còn rất thương Long Y Hoàng, khi nàng cho rằng có lẽ từ nay về sau cũng không có cơ hội gặp lại người ấy, hắn lại thần bí xuất hiện, làm Long Y Hoàng trở tay không kịp, cằm cũng rơi xuống đất.
Đó là chuyện của sáng hôm sau, nàng lôi kéo Phượng Trữ Lan đi tìm Hoàng hậu, đến Tê Phượng các, không thấy bóng dáng, ngay cả cung nữ thường ngày chuyên trách hầu hạ Hoàng hậu cũng giảm đi một nữa, hai người bất giác cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi cung nữ, mới hiểu được, nguyên lai là có khách quý đến đây, Hoàng đế và Hoàng hậu đều đi nghênh đón vị khách quý đó.
Long Y Hoàng vẫn cảm thấy quái lạ: "Là khách quý nào? Phụ hoàng và mẫu hậu cả hai đều đi nghênh đón, tại sao ta không nghe được chút tin tức nào?"
Phượng Trữ Lan ở bên cạnh gật đầu phụ họa, tỏ vẻ mình cũng rất ngạc nhiên.
"Chuyện này nô tỳ không biết," Cung nữ đáp: "Nghe nói vị khách quý đó tới rất đột ngột, trước đó Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương cũng không nhận được tin tức gì, vừa rồi mới nhận được tin tức, nên quyết định tạm thời ra ngoài nghênh đón, phỏng chừng ở trong cung cũng không mấy người biết."
"... Vậy khi nào mẫu hậu trở về?" Long Y Hoàng uể oải.
"Nô tỳ không biết." Cung nữ tiếp tục trả lời.
Nhìn Long Y Hoàng khổ sở, Phượng Trữ Lan vỗ vỗ vai nàng, an ủi: "Đừng buồn, bây giờ chúng ta đến Ngự hoa viên dạo một chút đi, có thể lát nữa mẫu hậu sẽ về, còn vị khách quý đó, phụ hoàng và mẫu hậu đều coi trọng hắn như thế, chắc chắn cũng là đại nhân vật, không chừng lát nữa chúng ta cũng phải đi qua đó."
"Ta muốn tìm bà, bà ta không ở đây, không tìm, hết lần này đến lần khác bà ta cố tình tìm đến cửa gây phiền phức!" Long Y Hoàng nắm chặt tay, chứng tỏ mình đang rất căm hận, giương mắt, hung hăng trừng mắt nhìn tấm bình phong khảm phượng hoàng.
"Được rồi, đừng tức giận đừng tức giận, hôm nay thời tiết tốt thế này, tinh thần nàng cũng thoải mái, chúng ta ra bên ngoài dạo một chút chứ?" Phượng Trữ Lan nắm tay nàng, cười nói.
"Cũng được, lát nữa chúng ta lại quay lại đây." Long Y Hoàng vô cùng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể tùy ý Phượng Trữ Lan kéo ra ngoài, ở trong Ngự hoa viên đi loanh quanh.
Nàng không có tâm trạng để thưởng thức cảnh sắc xung quanh, đi một hồi đột nhiên Phượng Trữ Lan ngừng bước, nàng thấy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa vặn thấy một đám người vừa nói vừa cười bước từng bước trên đất tuyết đi về hướng nàng.
Đám người đó, đứng từ xa nhìn lại đã cảm thấy khí thế áp đảo mọi người, nhìn kỹ hơn, trừ bỏ một đoàn tùy tùng phía sau còn lại là những gương mặt quen thuộc.
Hoàng đế, Hoàng hậu, Phượng Mộ Tử, Phượng Nghĩa Dương, còn có ai? À... Phượng Ly Uyên đã lâu không thấy, Vân Phượng Loan cũng có mặt, hơn nữa bây giờ thêm nàng cùng Phượng Trữ Lan, có thể trực tiếp mở gia yến?
Đi bên cạnh Hoàng đế chính là nam tử được gọi là khách quý, hơn nữa có thể sánh bước cùng Hoàng đế, đem người liên quan như Hoàng hậu bỏ lại sau lưng, nhất định địa vị không phú cũng quý.
Đám người từ xa đi lại gần một chút, đột nhiên Long Y Hoàng ngây ngẩn cả người.
Ơ... Thân ảnh vị khách quý đó, tại sao nhìn quen mắt thế? Càng càng nhìn gần càng quen mắt... Là ai?
"Chúng ta đi qua đó đi, Y Hoàng... Y Hoàng?" Phượng Trữ Lan nghiêng đầu sang, chứng kiến Long Y Hoàng mở to hai mắt nhìn nhìn đám người trước mặt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng nặng nề, hắn hơi chút nghi hoặc: "Nàng sao thế?"
Càng ngày càng gần, nam tử trung niên đi cùng Hoàng đế... Long Y Hoàng cũng nhìn rõ ràng.
Nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi, y phục màu nhạt, nhưng thần thái phấn chấn, gương mặt thành thục, nhất cử nhất động mang theo khí tức tuấn lãng, lại không mất đi vẻ phong lưu thuở niên thiếu và thân phận cao quý, gương mặt đó và ký ức Long Y Hoàng khắc sâu trong lòng lại chồng lên nhau, khiến nàng gần như nghẹt thở.
Là hắn! Quả nhiên là hắn!
Thật sự... Là hắn!
"Y Hoàng?" Nhìn Long Y Hoàng mãi lâu không có động tĩnh, mà đoàn người Hoàng đế, Hoàng hậu và vị khách quý cũng dần dần chú ý đến họ, Phượng Trữ Lan nhịn không được vỗ vỗ bả vai Long Y Hoàng, vỗ rất đúng lúc, vỗ, đột nhiên Long Y Hoàng liều mạng chạy tới đám nguời đó.
Trên mặt tuyết in sâu dấu chân nàng, hơi thở như bị đông cứng, lạnh đến mức làm hai mắt và gương mặt nàng đỏ bừng, nhưng cũng không thể ngăn cản bước chân nàng.
Chứng kiến Long Y Hoàng chạy tới không ra thể thống gì, sắc mặt Hoàng đế và Hoàng hậu vô cùng khó coi, vẻ mặt Phượng Ly Uyên càng nặng nề hơn, những người khác lại không biết tại sao.
Khách quý đứng bên cạnh Hoàng đế cũng nhìn thấy nàng, nhưng không có kinh ngạc hay sửng sốt gì, trái lại mỉm cười, kế tiếp, đã bị người chạy tới nhào vào lòng.
Mọi người ở đây đều cả kinh, nhưng vị khách quý đó thân là nhân vật chính lại không hề khó chịu nửa phần, trái lại một tay nhẹ nhàng ôm Long Y Hoàng.
"Quân Linh!" Long Y Hoàng dùng hai tay ôm chặt cổ nam tử, kích động nói: "Quân Linh! Thật là ngươi!"
"Đúng vậy, nha đầu," Nam tử cười hì hì, đỡ lấy eo nàng: "Ta tới thăm ngươi."
Long Y Hoàng đã không còn chú ý đến lễ tiết gì, cũng quên mất những người đang đứng bên cạnh, chỉ một mực ôm Quân Linh, tựa như muốn mượn nó để bù đắp vào trái tim đã vỡ nát của mình.
"Ngươi còn biết đến thăm ta!" Hai mắt Long Y Hoàng đỏ hồng, đột nhiên buông tay ra, lập tức nắm chặt cổ áo của nam tử tên Quân Linh kéo lên, lạnh lùng nói: "Lúc đó, khi ta được gả đến đây, ngươi cũng không có một chút tin tức nào! Trải qua lâu như vậy mới nhớ đến thăm ta! Lương tâm ngươi chết đi đâu rồi hả!"
Hoàng đế và Hoàng hậu đều hít khí lạnh, nhìn hành vi của Long Y Hoàng cảm thấy kinh hãi không thôi, Hoàng hậu nhanh chóng bước lên phía trước nói: "Y Hoàng, không thể vô lễ, đây là khách quý..."
Lần đầu tiên Long Y Hoàng trực tiếp coi Hoàng hậu như không khí, chỉ trừng đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn Quân Linh, hy vọng có thể tìm được đáp án từ mắt hắn.
Quân Linh vẫn cười cười, đã có chút đau khổ: "Ta biết... Ta xin lỗi ngươi, cũng rất xin lỗi mẫu thân của ngươi..."
"Ngươi cũng biết rất xin lỗi người sao! Người cũng... Người cũng đã mất lâu rồi, ngươi cũng không có đến thăm người! Chẳng lẽ những lời thề son sắt nói yêu người trước đây, đều là nói dối!" Long Y Hoàng tiếp tục kéo áo hắn, giọng nói bất giác tăng thêm vài phần.
Vừa khéo Phượng Trữ Lan đi đến sau lưng nàng, không đành lòng nhìn nam tử trung niên đó vài lần.
"Ta thật sự rất bận... Luôn vội vàng tìm người thừa kế, bây giờ cũng đã xong, thuận đường tới thăm ngươi một chút." Quân Linh sủng nịch vuốt vuốt tóc Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng nghiêng đầu nhìn nhìn đám người sau lưng Quân Linh đã ngây ra như phỗng, thả áo hắn ra, rồi lại cầm lấy cánh tay hắn, sống chết kéo hắn đi về hướng tẩm cung của mình: "Ở đây không tiện nói chuyện, đi! Đến tẩm cung của ta tính toán nợ nần, đi!"
Quân Linh không biết làm thế nào, chỉ có thể đi theo nàng đến đó, thậm chí ngay cả cơ hội xoay người để giải thích một chút cũng không có, vì thế, nét mặt Hoàng đế và Hoàng hậu từ hóa đá đến nứt ra.
Phượng Trữ Lan cũng bị Long Y Hoàng bỏ quên đứng tại chỗ, không khỏi thở dài ai oán, đột nhiên Phượng Ly Uyên đi đến bên cạnh hắn.
Khóe miệng Phượng Ly Uyên giương lên nụ cười đầy trào phúng: "Thái tử điện hạ, xin hỏi ngài, Thái tử phi có từng đề cập với ngài người tên Quân Linh này chưa?"
Lưng Phượng Trữ Lan cứng đờ, không nói gì.
Phượng Ly Uyên cười lạnh một tiếng, muốn bước đi, lúc này Phượng Trữ Lan mới từ từ khẽ mở miệng, lại dễ dàng đánh bại được toàn bộ kiêu ngạo của Phượng Ly Uyên, lời Phượng Trữ Lan nói nhẹ như lông hồng, lại vừa vặn lọt vào tai Phượng Ly Uyên, hắn nói rằng: "Y Hoàng chỉ nói, nàng còn muốn sinh thêm một nữ nhi."
Phượng Ly Uyên suýt không kiềm được muốn đánh người, Vân Phượng Loan nhanh chóng ngăn cản hành động của hắn, khẽ nói: "Vương gia, đừng quá xúc động."
Phượng Ly Uyên nắm chặt tay, dứt khoát bước nhanh.
Phượng Nghĩa Dươnng nhẹ nhàng bước đến cạnh Phượng Trữ Lan, nói: "Xem ra, giao tình của hoàng tẩu và vị Kiền quốc hoàng đế không phải là ít, hoàng huynh, người nghĩ sao?" Nghĩa Dương nhìn ánh mắt Phượng Trữ Lan, nghi ngờ chuyện này không hề đơn giản.
"Chúng ta cũng đi thôi, Y Hoàng sẽ giải thích." Phượng Trữ Lan chỉ cười cười, chắp tay sau lưng, nhìn như không lưu tâm đến quá khứ đó.
Mạnh mẽ kéo người ta về tẩm cung của mình, Long Y Hoàng thả tay ra, thở phì phì tiêu sái đến ghế quý phi ngồi xuống, nhướng mày, nàng lạnh lùng nhìn Quân Linh, nói: "Khi nào ngươi về? Ta hy vọng, trước khi ngươi đi về hãy đến trước mộ phần cha mẹ ta, nhìn họ, không biết ngươi còn có thời gian hay không?"
Quân Linh cười, ngồi xuống ghế cạnh nàng: "Yên tâm, ta tới nơi này thăm ngươi, trạm tiếp theo chính là quê hương của ngươi, nha đầu, ngươi có biết vì sao ta lại vội vàng chọn người kế vị không?"
"Ta làm sao biết ngươi nghĩ gì chứ!" Long Y Hoàng bĩu môi: "Ngươi già rồi, nhanh chóng chọn người kế vị cũng có thể nhanh chóng hưởng phúc."
"Ta đã viết chiếu thư, nếu hoàng trừ hiện tại có biểu hiện tốt, hắn có thể thuận tiện đăng cơ, mà ta, cũng có thể bỏ xuống gánh nặng." Cung nữ dâng trà thơm, Quân Linh chậm rãi tiếp nhận, động tác vô cùng tao nhã khẽ cúi đầu nhấm nháp.
"Ngươi muốn thoái vị?" Long Y Hoàng nhíu mày: "Vậy ngươi muốn đi đâu?"
"Ai cha cha... Chỉ mới vài năm không thấy nha, ngươi đã từ một tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu lột xác thành Thái tử phi," Quân Linh lảng tránh vấn đề này, ngẩng đầu đánh giá nơi ở của Long Y Hoàng: "Quốc mẫu tương lai đấy, lời đạo sĩ đó trước đây nói thật không sai, nhìn xem, cho dù ngươi không gả cho ta, vẫn làm quốc mẫu như cũ."
"Ta không phải ý này, đừng nói sang chuyện khác, cái ta muốn nói đích thực là…”
"Hình như ta tới đã muộn," Đôi mắt Quân Linh sáng long lanh, khóe miệng mỉm cười đầy nghiền ngẫm: "Nghe nói cách đây không lâu, ngươi đã thuận lợi sinh tiểu hoàng tôn đúng không? Chúc mừng ngươi a, không chỉ lập gia đình, còn có nhi tử, nhất định là một tiểu tử rất đáng yêu đây."
Long Y Hoàng im lặng, tâm giống như bị kim đâm đau vô cùng, Quân Linh này, nói cái gì không nói, lại chọn ngay điểm yếu của nàng, nàng líu ríu nói: "Đáng yêu..." Nàng không biết, ngay cả mặt đứa nhỏ nàng cũng chưa nhìn vài lần, chỉ có một lần mới nhìn thoáng qua một chút, nhưng cũng là gương mặt khi ngủ... Đứa bé đó, còn chưa gặp mẫu thân.
Long Y Hoàng bắt đầu thất thần, có chút bi thương: "Đúng vậy... Hắn rất đáng yêu..."
Quân Linh đứng lên, đi lại trong cung điện, nói: "Đứa bé đó đâu? Tại sao lại không ở đây, nha đầu, ngươi ném nó đi nơi nào thế?"
Đây vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng lại như xát muối vào vết thương trong lòng Long Y Hoàng: "Đúng vậy... Là ta vô dụng... Đã ném nó... Nó, ta còn không có..." Nàng vươn tay che miệng lại, đôi mắt càng đỏ sẫm.
Quân Linh là người rất giỏi quan sát người khác, chỉ liếc mắt đã phát hiện Long Y Hoàng bất thường, vội vàng ném vẻ mặt hài hước và trêu chọc, nghiêm túc nói: "Nha đầu, có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Quân Linh..." Long Y Hoàng vươn tay kéo tay áo người trước mặt, đau đớn nói: "Ta còn chưa thấy nó... Ta còn chưa ôm nó một lần nào... Nó đã bị người khác ôm đi, đó là con ta, ta cũng không thể tự mình chăm sóc nó, thậm chí cũng chưa từng chạm vào nó... Hình dáng của nó ra sao, ta cũng không biết!"
Quân Linh hơi chần chờ một lát, hình như đã hiểu được điều gì: "Ta cũng hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra... Nhưng mà bây giờ không thể vội vàng." Quân Linh cười cười: "Ta còn chưa chính thức trò chuyện thoải mái cùng Hoàng đế và Hoàng hậu của các ngươi, nha đầu giờ ta đi trước, buổi tối ta sẽ đến thăm ngươi."
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Quân Linh vừa xoay người đã thấy, Phượng Trữ Lan đến đây, tuy rằng hắn không biết người đến là ai, nhưng dựa vào trực giác cũng có thể đoán được vài phần: "Nha đầu, đừng khóc, phu quân của ngươi đã đến rồi, còn muốn giữ thể diện không đây?" Hắn cười khổ, giơ tay nhéo nhéo mặt Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng tàn nhẫn vò ống tay áo hắn để cảnh cáo: "Ta không khóc! Tại hồi nãy ở bên ngoài trời rất lạnh mà thôi!"
"Được rồi, ta phải đi trước, nếu không phải là khách thì ta cũng không để ý đến những chuyện lặt vặt này, ngoan ngoãn ở đây chờ ta biết chưa?" Quân Linh lại lợi dụng thân phận trưởng bối vỗ vỗ đầu Long Y Hoàng như đang dọa nạt tiểu hài tử, cười cười xoay người đi ra ngoài, khi lướt qua Phượng Trữ Lan còn hứng thú liếc nhìn hắn.
"A, Phượng Trữ Lan!" Vừa nhìn thấy người đến, Long Y Hoàng hiểu được lúc nãy mình quả thật quá kích động, ngay cả hắn cũng quên mất, chỉ có thể xấu hổ cười hai tiếng: "Thật ngại quá, nhìn thấy cố nhân, nhất thời cầm lòng không được cho nên mới quên mất ngươi... Lượng thứ, lượng thứ!"
"Nàng kích động cũng quên không ít người nhỉ!" Phượng Trữ Lan lạnh nhạt đi đến: "Nàng nhớ lại xem vừa rồi có nhiều người như thế, trừ bỏ vị khách quý đó, nàng còn nhớ đến ai?"
"Ta và hắn quả thật là đã lâu không gặp, nên thời điểm gặp lại khó tránh khỏi hưng phấn..." Long Y Hoàng cười gượng, hy vọng giấu diếm được hắn.
"Người đó là ai vậy?" Phượng Trữ Lan híp mắt bức cung.
"Hoàng đế Kiền Quốc, ngươi không biết sao? Chẳng qua ta luôn gọi thẳng tên hắn, Quân Linh, ha ha ha ha a..." Long Y Hoàng cười càng ngày càng giả, chợt cảm thấy Phượng Trữ Lan bây giờ tại sao lại giống như đang tức giận thế nhỉ?
Mặc dù đúng là nàng đã bỏ hắn ở đó, nhưng cũng đã nhún nhường giải thích rồi mà? Hắn còn muốn thế nào nữa?
Nhìn Phượng Trữ Lan càng ngày càng tới gần mình, Long Y Hoàng chỉ có thể dựa về phía sau, lại không cười nổi: "Phượng Trữ Lan, ngươi tức giận ư?"
"Hắn là gì của nàng?" Phượng Trữ Lan không quan tâm đến nàng đang nói gì, tiếp tục bức cung.
"Cái này... À, ừ, ta nên nói như thế nào đây... Một lời khó nói rõ, một lời khó nói rõ, tóm lại quan hệ giữa ta với hắn là vô cùng phức tạp, trong một lúc không thể nói hết... A!" Đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ bẫng, Long Y Hoàng bị ôm lấy, Phượng Trữ Lan quay người lại ngồi vào chiếc ghế mà nàng mới vừa ngồi, trực tiếp đặt nàng trên đùi mình, cười âm hiểm: "Nàng nghĩ nói dối là qua được sao?"
"Vậy ngươi muốn thế nào..." Cả người Long Y Hoàng đổ mồ hôi lạnh.
"Ta không hỏi cũng được, bất quá," Phượng Trữ Lan ôm chặt eo nàng, áp sát tai Long Y Hoàng, thì thầm: "Sinh cho ta một bé gái, ta sẽ không hỏi nữa."