Trong phòng ngủ, nhóc Phượng Kỳ Hàn ngủ say trong nôi.
Long Y Hoàng nhẹ tay nhẹ chân đặt đầu con lên gối nằm, để con ngủ thoái mái hơn, lại dặn dò thị nữ quạt nhẹ nhàng, sau đó, xoay người nhìn Phượng Trữ Lan nửa nằm nửa ngồi trên xích đu híp mắt nhìn nàng chằm chằm, dáng vẻ lười biếng yêu mị, cũng không mất đi khí phách trầm ổn.
Bộ dáng này thật làm người ta muốn phạm tội.
Long Y Hoàng đi qua, ngồi vào lòng hắn, hai tay ôm cổ hắn: “Kỳ Hàn tiến bộ nhanh quá, chỉ mới vài ngày mà đã chạy tới gọi mẹ rồi.”
Bởi vì động tác thình lình của nàng mà xích đu lắc lư mãnh liệt, Phượng Trữ Lan vươn tay ôm eo Long Y Hoàng, lợi dụng xích đu đang lắc lư lật người hôn nàng, sau đó cười nói: “Kỳ Hàn vốn dĩ thông minh, mấy ngày nay con vẫn học đi, chỉ có người làm mẹ như nàng không để tâm mà thôi.”
"Hiện tại có nhiều chuyện đang phát sinh, nên hơi sao nhãng nó, chờ sóng gió qua đi, nhất định sẽ bù đắp mà.” Long Y Hoàng mỉm cười, cuộn người nằm trong lòng Phượng Trữ Lan, vùi đầu vào ngực hắn: “Mệt quá, vừa mới đến Hình bộ một chuyến.”
"À, đi tìm Trọng Cẩn hỏi tiến triển hả? Sao rồi?” Phượng Trữ Lan vuốt tóc Long Y Hoàng, vuốt nhẹ nhàng trân trọng, ngón tay lướt đến tận ngọn mới lấy về.
"Tiến triển bất ngờ, ta gặp được người võ lâm minh,” Long Y Hoàng nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Không biết hắn nghe theo chỉ thị của ai đến giúp ta, đưa ta toàn bộ chứng cứ có thể đẩy Vân Phượng Loan vào chỗ chết, ta chờ Trọng Cẩn phán quyết xong mới về, để cho chàng chờ lâu, xin lỗi chàng…”
"Hà tất phải giải thích, ta chưa bao giờ trách nàng,” Phượng Trữ Lan hôn trán Long Y Hoàng, ánh mắt mê ly: “Kết quả thế nào? Trọng Cẩn định tội ả ra sao?”
"Trọng Cẩn vốn muốn cuối thu xử trảm, ta không chờ kịp, nên bảo hắn ngày mai thi hành, hỏa hình.” Long Y Hoàng lầm bầm, vẫn dựa vào lòng Phượng Trữ Lan.
"Ừm, ả chết, nàng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Y Hoàng, nhìn thần sắc nàng ỉu xìu, mệt lắm sao?” Phượng Trữ Lan cúi đầu nhìn nàng, chợt hỏi.
"Đúng vậy, mệt chết ... Ta ngủ một lát, Trữ Lan…. Nếu Kỳ Hàn dậy nhớ kêu ta…” Long Y Hoàng ngáp dài, giọng càng nhỏ đi.
"Đươc, ta sẽ gọi… Nàng ngủ đi.” Giọng Phượng Trữ Lan phiêu đãng bên tai, Long Y Hoàng cũng không biết mình bị gì nữa, sau khi ra ngoài một chuyến thì rất muốn ngủ, giờ cuộn người nằm trong lòng Phượng Trữ Lan càng không chống lại cơn buồn ngủ.
Ngủ rất lâu rất lâu, khi Long Y Hoàng tỉnh lại phát hiện mình đã được Phượng Trữ Lan ôm lên giường không biết tự lúc nào, mà Phượng Trữ Lan ở sau lưng ôm nàng rất chặt, hình như cũng đang ngủ.
Kỳ Hàn đâu? Long Y Hoàng lắc đầu suy nghĩ, từ từ gỡ tay Phượng Trữ Lan đang ôm eo mình ra, ngồi dậy, đi đến nôi của Kỳ Hàn,
"Cộc cộc cộc!" Không chờ Long Y Hoàng đi đến bên nôi, tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
"Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương! Thái tử!" Giọng thị nữ sốt ruột vang lên.
Bị nàng ta gọi to như thế, Long Y Hoàng giật mình, tức thì cơn buồn ngủ tan thành mây khói, ngay cả Phượng Trữ Lan cũng bị đánh thức, chống tay ngồi dậy, đôi mắt mơ màng nhìn phía cửa.
Chắc có chuyện gì gấp đây, Long Y Hoàng vội chạy tới mở cửa, khuôn mặt thị nữ lo lắng hiện ra ngay trước mắt, mà bâu trời bên ngoài cũng đã mờ mờ tối.
"Cung, trong cung có người đến! Nói bệnh của Hoàng Thượng tái phát... Hiện tại mời hai người nhanh chóng vào cung!” Thị nữ hoảng hốt mở miệng.
"Cái gì!" Long Y Hoàng hơi khiếp sợ, nhưng chưa kịp nói thêm gì, thình lình giọng Phượng Trữ Lan kinh ngạc truyền ra trên đỉnh đầu: “Ngươi nói cái gì?”
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đột nhiên phát bệnh... Thái giám trong cung mời ngài vào cung!" Thị nữ vội vàng cúi đầu.
"Đã biết, ngươi đi xuống đi, ta và Thái tử thay y phục xong sẽ đi ngay." Long Y Hoàng nói.
"Vâng." Thị nữ quỳ gối lui ra, Long Y Hoàng lại gọi người vào giúp nàng và Phượng Trữ Lan thay y phục.
Phượng Trữ Lan không rõ tâm trạng mình giờ phức tạp ra sao, từ nhỏ hoàng đế đối xử với mình không tốt, bây giờ hẳn là nên cao hứng mới đứng, nhưng dù sao cũng là cốt nhục tình thân… Tốt xấu gì, máu đang chảy trong người mình là của ông ta.
Long Y Hoàng nhìn thoáng qua dáng vẻ Phượng Trữ Lan mang đầy tâm sự, sau khi vội vàng thay y phục xong chạy đến trước bàn sách, nhấc bút, nhanh chóng viết vài chữ lên giấy đã đặt sẵn, sau đó gấp lại bỏ vào bì thư, giao cho thị nữ: “Lập tức đưa phong thư này đến Hình bộ, nhớ rõ, nhất định phải giao tận tay Thượng thư đại nhân.”
Thị nữ vâng một tiếng rồi lui ra, Long Y Hoàng bước đến trước mặt Phượng Trữ Lan, nắm chặt tay hắn, lo lắng: “Trữ Lan… Chàng có khỏe không?”
Phượng Trữ Lan gật gật đầu: "Không sao."
"Không thì chàng đừng đi, dù sao cũng là cha ruột của chàng…” Long Y Hoàng thở dài: “Ta cũng không nghĩ đến độc đó lại phát tác nhanh đến thế, có lẽ mỗi ngày phụ hoàng đều chạy đến thăm mẫu hậu, cho nên mới bị lây nhiễm nghiêm trọng đến thế.”
Phượng Trữ Lan nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu: “Nói là cha ruột, nhưng ông ta chưa bao giờ đối xử với ta như một đứa con trai? Ta đối với ông ấy cũng không vô tình vô nghĩa, Y Hoàng, nàng không cần lo lắng cho ta.”
"Một khi độc phát, sẽ không sống quá một ngày.” Long Y Hoàng trầm ngâm.
Mà Phượng Trữ Lan chỉ kéo tay nàng đi ra ngoài, lòng kiên định.
Dọc đường ngựa không dừng vó, hai người vội vã chạy vào hoàng cung, mà ánh hoàng hôn cuối chân trời cũng đã phai dần hơn nửa, sắc trời cũng đã mờ mịt.
Trong hoàng cung thắp vài ngọn đèn, cũng không náo nhiệt giống như xưa, chỉ yên tĩnh quạnh quẽ, tất cả mọi người không dám thở mạnh, cung nữ cúi đầu rảo bước nhanh, quân lính tuần tra tăng gấp đôi.
Hoàng cung trước kia chưa từng có áp lực như thế này.
Xuống ngựa, không kịp nghỉ ngơi, Phượng Trữ Lan lại kéo Long Y Hoàng chạy đến tẩm cung hoàng đế.
Người trong tẩm cung tuy nhiều, nhưng so với bên ngoài càng thêm an tĩnh, hầu như tất cả thái y đều tập trung trước long sàng, đồng loạt xếp hàng ngay ngắn, ai cũng cúi đầu, không dám thở mạnh, vô cùng cẩn thận.
Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan đứng ở cửa, thủ vệ nhanh chóng cho bọn họ đi vào, thái y thấy bọn họ đi tới, đồng loạt quỳ xuống hành lễ, giọng nói vừa đúng độ: "Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương."
Thấy trên trán bọn họ đều đổ đầy mồ hôi lạnh, Long Y Hoàng nhếch môi, phất tay: “Miễn lễ.”
Phượng Trữ Lan không để tâm đến bọn họ, đi tới bên giường, hoàng đế đang nằm bình thản, chăn lụa vàng đắp trên người, hai mắt có thần ngày thường sáng ngời giờ đã ảm đạm không ánh sáng, như lá sắp héo rũ, vừa nhìn là biết đã suy kiệt.
Nhưng Phượng Trữ Lan trước sau cũng không có lại gần, Long Y Hoàng cũng không lên tiếng.
Bên cạnh hoàng đế có một người đang ngồi, cẩm y ngọc quan, anh tuấn mạnh mẽ —— là Phượng Ly Uyên.
Hắn ngồi ở mép giường, quay lưng về phía Long Y Hoàng, nhìn ra được hoàng đế đang nắm chặt tay hắn không buông.
"Phụ hoàng biết rõ tình trạng cơ thể mình,” Long Y Hoàng âm thầm nắm chặt tay Phượng Trữ Lan, nhỏ giọng nói: “Hẳn đang dừng hết sức lực cuối cũng nghĩ di chiếu.”
"Ừm, cho Phượng Ly Uyên." Phượng Trữ Lan gật đầu nói.
"Ta sẽ không để cho hắn có bất cứ cơ hội gì." Long Y Hoàng chuyển đề tài, trong mắt bỗng hiện lên ánh sắc bén: “Chàng có biết vì sao vừa rồi ta muốn viết thứ cho Trọng Cẩn?”
"Nàng muốn điệu hổ ly sơn?" Phượng Trữ Lan hỏi.
"Không khác lắm, ta cũng muốn cho Vân Phượng Loan chết sớm một chút." Long Y Hoàng nén giọng, không khó nhận ra sự phẫn nộ trong đó.
Phượng Trữ Lan lại nhìn nhìn hoàng đế trên giường, nhất thời hơi khó lựa chọn, ngay lúc Long Y Hoàng đang định khuyên nhủ hắn thì ngoài cửa có cung nữ đi vào, hành lễ với nàng và Phượng Trữ Lan xong rồi từ từ đi đến bên Phượng Ly Uyên, cúi người nói nhủ gì đó với hắn.
Long Y Hoàng thấy vẻ mặt Phượng Ly Uyên đột biến, hắn ngạc nhiên: "Cái gì! Ngươi nói là sự thật!"
"Dạ thật," cung nữ thưa dạ nói: "Cho nên người ở Hình bộ đưa tin tới, mong ngài có thể đi qua."
"Không phải nói ngày mai sao!" Phượng Ly Uyên hơi tức giận, sắc mặt rất khó coi, hắn nhanh chóng dời mắt nhìn Long Y Hoàng, Long Y Hoàng khẽ quay đầu, phớt lờ hắn.
"Là Thượng Thư đại nhân vừa mới hạ lệnh... Nói phạm nhân không an phận, cho nên thi hành sớm.” Cung nữ bị ánh mắt sắc bén của Phượng Ly Uyên dọa sợ lùi bước.
"Không an phận! Đây là lý do hoang đường!" Phượng Ly Uyên chợt đứng lên, nổi giận đùng đùng.
"Khụ khụ... Con nên đi qua đó đi, Ly Uyên, trẫm… Sẽ chờ con quay lại.” Lúc này, hoàng đế suy yếu nằm trên giường đợt nhiên mở miệng.
"Phụ hoàng..." Phượng Ly Uyên rất khó xử, lưỡng lự không thôi…
"Khụ khụ... Khụ khụ..." Hoàng đế khụ khụ vài tiếng, sắc mặt càng trắng bệch, giọng nói càng ngày càng yếu: “Đi thôi, dù sao cũng là thê tử của con… Hơn nữa, trẫm cũng có chuyện muốn nói với Thái tử.”
Phượng Ly Uyên im lặng, quay đầu nhìn Phượng Trữ Lan, buộc lòng nói: “Vâng, nhi thần sẽ trở lại ngay.”
Nói xong, hắn vội vã chạy ra khỏi cung điện, Long Y Hoàng thở dài, tiếp đó lại nghe thấy giọng hoàng đế, tay hoàng đế tiều tụy chìa ra khỏi mép giường: “Khụ… Trữ Lan, Y Hoàng… Khụ, các con lại đây…”
Phượng Trữ Lan từ từ đi qua, mặt không đổi sắc, hắn đứng bên giường: “Phụ hoàng, người tìm nhi thần có việc?”
Long Y Hoàng yên lặng đi theo sau Phượng Trữ Lan, không nói một câu.
"Khụ khụ... Lại đây..." Tay hoàng đế vẫy vẫy với Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan sửng sốt một lúc, lại đến gần một chút, hoàng đế nói: “Ngồi xuống đi.”
Có lẽ, cũng là lần đầu tiên hoàng đế thân mật hòa nhã với hắn.
Long Y Hoàng liếc mắt nhìn động tác Phượng Trữ Lan mất tự nhiên.
Phượng Trữ Lan từ từ ngồi xuống, hoàng đế lại bắt lấy tay hắn: “Trữ Lan, trước đây là trẫm xem nhẹ con… Nếu nói đến tài năng, con là người rất ưu việt trong những người con của trẫm, trẫm lạnh lùng với con, cũng bởi vì sợ con ỷ tài mà kiêu, tạo thành tính cách không coi ai ra gì…”
Trong mắt Phượng Trữ Lan bỗng lóe lên tia sáng: "Nhi thần đa tạ phụ hoàng tán thưởng, hổ thẹn không dám nhận."
"Khụ khụ... Nhớ lại trong hai mươi năm qua, là trẫm có lỗi với con… Hôm nay con còn có bất kỳ nguyện vọng gì chưa thực hiện được? Trẫm.. Khụ khụ, trẫm sẽ dốc toàn lực làm giúp con.” Hoàng đế liên tục ho khan, giọng càng yếu hơn.
"Nhi thần đã không còn nguyện vọng gì, có hiền thê, lương tử (*), nhi thần không còn cầu gì hơn." Phượng Trữ Lan thất thần, chợt nói.
Hiền thê, lương tử (*): [mô phỏng theo câu hiền thê lương mẫu] đại loại như vợ đẹp con ngoan…
"Khụ khụ... Trước đây trẫm thực sự đã xem nhẹ con quá nhiều, con quả thật xuất sắc hơn so với những hoàng tử khác, ngôi vị Thái tử này, con hoàn toàn xứng đáng,” hoàng đế gắng gượng cười: “So với con, tính cách Ly Uyên tương đối nóng nảy dễ kích động, khụ khụ…”
"Phụ hoàng, người muốn nói cái gì?" Mắt thấy hoàng đế cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện, Long Y Hoàng nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Long thể người không khỏe, không bằng người tạm thời nghỉ ngơi trước, có chuyện gì chờ long thể bình phục rồi nói cũng không muộn.”
"Sức khỏe trẫm… Trẫm hiểu nhất,” hoàng đế nắm chặt tay Phượng Trữ Lan, trong mắt hiện lên tia kiên định: “Thời gian của trẫm không nhiều, giờ nhớ lại hành động trước đây trẫm đối với con… Khụ khụ, cảm thấy rất hổ thẹn, trẫm không có tư cách làm cha.”
"Nhi thần hiểu nổi khổ tâm của người, phụ hoàng, người nghỉ ngơi trước đi.” Phượng Trữ Lan thản nhiên nói, muốn rút tay về.
Hoàng đế bối rối, vội nói: "Trữ Lan, trẫm biết con không có bất kỳ quyến luyến gì với quyền thế địa vị, nếu ép con ngồi lên ngai vàng, con cũng không thoải mái… Khụ khụ, không phải sao? Muốn làm một đế vương thực sự… Quả thực phải trả giá rất lớn, hy sinh rất nhiều… Khụ khụ, sau này có thể, con sẽ vì nó mà mất tự do… Khụ khụ, còn cả người con yêu nhất.”
Nội tâm Long Y Hoàng chấn động mạnh, khó chịu nhưng không nói gì.
"Phụ hoàng, ý của ngài là..." Phượng Trữ Lan không hiểu hỏi.
"Hiện tại... Là cơ hội tốt,” hoàng đế vô cùng kích động, sắc mặt càng trắng bạch: “Trẫm biết trẫm có lỗi với con, giờ con có thể nói bất cứ điều kiện gì, tài phú… Hoặc địa vị, trẫm nhất định sẽ đáp ứng con tất cả… Khụ khụ, trẫm chỉ cần con hy sinh một chút… Không, cũng không tính là hy sinh, con vốn không thích ngai vàng… Khụ khụ, sau khi trẫm chết, nguyên lão lục bộ nhất định sẽ lựa chọn hoàng tử ưu tú kỳ tài, Ly Uyên kém con khá xa… Khụ khụ, trẫm hy vọng con có thể… Có thể tặng ngai vàng cho nó.” Kích động lại kích động, suýt nữa hoàng đế nghẹn lời.
"Thật không... Phụ hoàng, nhi thần nào tài nào đức gì, khiến ngài phải hạ mình lấy lòng chứ?” Phượng Trữ Lan cúi đầu cười gượng: “Nhi thần, bất quá chỉ là một kẻ ngài chán ghét nhất trong tất cả con trai của ngài mà thôi, từ trước đến nay ngài không bao giờ để nhi thần vào mắt không phải sao?”
"Trữ Lan…” Trong mắt hoàng đế lộ vẻ bi ai: “Trẫm chưa hề van xin con, trẫm thực sự có lỗi với con… Lại càng có lỗi với Ly Uyên, trẫm nợ con, nhưng nợ nó càng nhiều… Giờ, trẫm không biết nên dùng cái gì… Khụ khụ, để trả nó, con có Y Hoàng, có Kỳ Hàn… Khụ khụ, so với nó con hạnh phúc hơn nhiều, ngôi vị này… Bất quả chỉ là gánh nặng.”
Thấy Phượng Trữ Lan không nói gì, hoàng đề chợt kích động: “Trữ Lan… Trẫm xin con, trước khi lâm chung nguyện vọng cuối cùng của trẫm… Ta và con cốt nhục tình thân, con…”
"Phụ hoàng, trong lòng ngài, cuối cùng cũng chỉ có Phượng Ly Uyên.” Phượng Trữ Lan cúi đầu, thì thào: “Ngài chưa bao giờ hỏi nhi thần đã sống thế nào, mặc kệ nhi thần có bằng lòng hay không… Lại càng không quan tâm nhi thần có thích hay không, bởi trong tâm của ngài, từ đầu tới cuối chỉ có một mình Phượng Ly Uyên, cũng chỉ có Phượng Ly Uyên là xuất sắc nhất, cần gì phải dối lòng khen ngợi nhi thần?”
"Trữ Lan... Trẫm nói đều là thật." Hoàng đế hít sâu một hơi, vội la lên.
"Phụ hoàng nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn nhi thần buông tha ngai vàng, phụ hoàng, nếu mấy tháng trước ngài nói như thế, nhi thần nhất định lập tức đồng ý, nhưng giờ đâu, e rằng nhi thần phải cân nhắc thật kỹ,” Phượng Trữ Lan mỉm cười đối mặt với hoàng đế, nụ cười ấm áp này trong mắt hoàng đế như hàn băng ngàn năm lạnh giá: “Trước đây không nhận thức được, nhưng giờ nhi thần nhận thức được rồi, muốn bảo vệ người mình yêu thương, chỉ có thể dốc sức đứng ở nơi cao nhất, nếu chùn chân, chỉ hoàn toàn ngược lại, cả đời sẽ không được sống yên ổn.”
Long Y Hoàng bỗng dưng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
"Phụ hoàng, nhi thần phải bảo vệ Y Hoàng, bảo vệ Kỳ Hàn... Nhi thần không muốn để mẹ con nàng phải sống cuộc sống lang thang khắp nơi, nhi thần chỉ đành ra sức bắt lấy,” Phượng Trữ Lan cười, từng chữ từng chữ như khắc sâu: “Hơn nữa, phụ hoàng, nếu Phượng Ly Uyên quả thật có thể vượt qua nhi thần, thì nhi thần cam tâm tình nguyện thất bại… Bằng không, cuối cùng gặp tai ương chính là cả quốc gia.”
"Ngươi... Khụ khụ, khụ khụ khụ!" Hoàng đế bị một câu của Phượng Trữ Lan đả kích, chợt ho kịch liệt,
"Thái y, bệnh tình phụ hoàng rốt cuộc ra sao! Vì sao ai cũng đứng đó không nói gì!” Phượng Trữ Lan vỗ nhẹ nhẹ vào lưng hoàng đế, quay đầu nổi giận khiển trách thái y.
Thái y sợ hãi quỳ mạnh xuống đất: “Bẩm Thái tử… Vi thần tài sơ học thiển, thực sự không đoán được hoàng đế bệnh gì, sợ rằng… Xin Thái tử giáng tội!” Nói xong, cả đám người đồng loạt dập đầu.
"Một đám lang băm! Nếu phụ hoàng có gì bất trắc, toàn bộ phế!" Phượng Trữ Lan cả giận nói.
Thái y sợ đến mức không dám lộn xộn, Phượng Trữ Lan lại quay đầu nhìn Long Y Hoàng, Long Y Hoàng cười cười, nhún vai, cúi đầu giữ im lặng.
"Khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ khụ!" Hoàng đế khụ càng nhiều, chợt nghiêng người, lại khụ ra một vũng máu.
Phượng Trữ Lan cuống quít đứng lên, thái y luống cuống tay chân vây quanh long sàng, vội kiểm tra mạch cho hoàng đế.
Trong lúc hỗn loạn, Long Y Hoàng chậm rãi bước đến cạnh Phượng Trữ Lan, kéo cánh tay hắn, chỉ chỉ cửa, cười nói: “Trữ Lan, chúng ta ra ngoài đi.”
Phượng Trữ Lan lại nhìn thoáng qua hoàng đế, gật gật đầu.
Ngoài cung điện, không khí hết sức mát mẻ, sắc trời đã tối, bầu trời đầy sao, có tiếng dế kêu trong vườn.
"Độc huyết công tâm, đây là phụ hoàng tự tìm đường chết, ông ấy không nên kích động như vậy.” Long Y Hoàng đi trên hành lang, hết cách: “Nhìn dáng vẻ ông ấy, ta còn muốn cho ông ấy giải dược để sống thêm vài ngày, không ngờ, chỉ sợ ngay cả thần tiên cũng không cứu được.”
Phượng Trữ Lan vẫn không đáp, Long Y Hoàng khó hiểu xoay người, nhưng trong chớp mắt bị Phượng Trữ Lan ôm chặt.
"Y Hoàng, nàng sẽ không rời khỏi ta đúng không… Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng không rời khỏi ta, đúng không?” Phượng Trữ Lan ngập ngừng, Long Y Hoàng không nhìn rõ vẻ mặt hắn chỉ cảm nhận được trong giọng nói hắn kiềm nén rất nhiều tình cảm.
Nàng đau lòng, giơ tay ôm lấy hắn, nói: "Ta sao rời khỏi chàng? Trữ Lan... Chúng ta còn có Kỳ Hàn mà! Ta và Kỳ Hàn, ai cũng sẽ không rời bỏ chàng!"
"Y Hoàng... Ta thật sự... Thật sự thứ gì cũng không có…. Cái gì cũng không còn, ta chỉ có nàng, còn có Kỳ Hàn…” Lời nói đậm bi thương, Phượng Trữ Lan như muốn khóc.
"... Kỳ thật, Trữ Lan, dù chàng quyết định thế nào, ta cũng sẽ không vứt bỏ chàng, hoàng đế tối cao, hay một tên vô danh tiểu tốt thô lỗ, chúng ta đều ở cùng một chỗ.” Long Y Hoàng nói xong, mũi cũng cay xè: “Kỳ Hàn cũng sẽ không, chàng xem nó ngoan như thế, sao có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ mà không cần cha chứ?”
"Y Hoàng..."
"Chúng ta đi xem mẫu hậu đi, không phải không ai quan tâm đến bà ta cứ.” Long Y Hoàng nói nhỏ.
"Ừm… Y Hoàng, mặc kệ phát sinh cái gì, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, Kỳ Hàn, còn có các con gái tương lai, sẽ không để cho nàng và các con chịu thương tổn gì… Tuyệt đối sẽ không.” Phượng Trữ Lan nhắm mắt lại, tâm tình từ từ hồi phục.
"Trữ Lan, có chàng là đủ rồi.” Trong lòng trần đầy hạnh phục, Long Y Hoàng ôm chặt Phượng Trữ Lan.
Hai người ngọt ngào đủ rồi, còn phải tiếp tục làm chính sự, Long Y Hoàng lôi kéo Phượng Trữ Lan thẳng tiến Tê Phượng các, Tê Phượng các thập phần vắng vẻ.
Hoàng hậu nằm yên lặng, hoàn toàn không biết gì về sự thay đổi bên ngoài, trở thành một người thực vật hoàn toàn.
Long Y Hoàng đứng trước giường nhìn hồi lâu, sau đó nói với cung nữ, hoàng hậu cần phải tĩnh dưỡng, Tê Phượng các không thích hợp, hơn nữa mọi người đều vì chuyện của hoàng đế khẩn trương đến sức đầu mẻ trán, hoàn toàn không có thời gian chăm sóc bà ta.
Cung nữ nghi hoặc: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Có biện pháp tốt nha," Long Y Hoàng nửa quỳ xuống, bắt lấy tay hoàng hậu, cười nói: “Đưa hoàng hậu đến Bình Tâm điện đi, ở đó rất yêu tĩnh, thích hợp dưỡng bệnh, có lẽ không lâu sau, mẫu hậu sẽ khỏe hơn đấy chứ?”
"Bình Tâm điện." Cung nữ bị dọa: "Thái tử phi nương nương, đó... Đó chính là lãnh cung."
"Tê Phượng các này sắp đổi chủ, đương nhiên mẫu hậu không thể tiếp tục ở lại đây, hơn nữa, cho dù bà ấy ở lại cũng không có tác dụng gì, không phải sao?” Long Y Hoàng nâng tay che môi đỏ đang cười, nhìn Phượng Trữ Lan, mắt phượng quyến rũ, làm hại Phượng Trữ Lan suýt kích động, lại thấy ở đây có không ít cung nữ, hơn nữa hoàng hậu nửa sống nửa chết cũng đang ở đây, đành ho khan vài tiếng, cố chịu đựng.