Mục lục
Lãnh Cung Thái Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường kiếm bạc lóe lên rất nhanh rất tàn nhẫn bổ thẳng về hướng Long Y Hoàng, Long Y Hoàng chưa từng học qua chút công phu nào chỉ biết ngơ ngác nhìn không kịp né tránh, một sức mạnh đúng lúc đè nàng xuống đất, thay nàng cản nhát chém trí mạng.

Sức mạnh này hóa thành áp lực đè lên người Long Y Hoàng, nặng nề, đôi mắt Long Y Hoàng trợn to: “Ly Uyên!”

Ngay lúc độc phát, Phượng Ly Uyên dùng hết sức lực cuối cùng đẩy Long Y Hoàng ra, dùng thân thể đón lấy đường kiếm sắc bén!

"Hự…” Phượng Ly Uyên hoàn toàn xụi lơ, đè lên Long Y Hoàng, rất nặng nề, khóe miệng liên tục trào máu đen, dung nhan tuấn lãng vặn vẹo vì đau đớn.

"Ly Uyên!” Long Y Hoàng khẩn trương ôm lấy hắn, lòng bàn tay đặt ở trên lưng hắn, nhưng chạm phải thanh kiếm lạnh băng cắm trên lưng hắn, còn có chất lỏng ấm áp từ từ phun ra.

Long Y Hoàng giơ tay lên nhìn, nhất thời kinh ngạc, tay nàng toàn là máu!

Đột nhiên bóng râm che đi ánh sáng, nàng vội ngẩng đầu, thấy y phục tím tung bay!

Tóc dài đón gió bay loạn, tư thế anh hùng mạnh mẽ, gương mặt quen thuộc… Cùng ánh nhìn đầy sát khí!

"Tử Tuyển..." Long Y Hoàng không thể tin, nhìn kỹ diện mạo nữ nhân trước mặt, nhất thời suy nghĩ đình trệ.

Ánh mắt của nàng dời xuống, nhìn trường kiếm ánh bạc trong tay Tử Tuyển, mà một phần thân kiếm đã cắm sâu vào lưng Phượng Ly Uyên!

Tại sao lại thế này! Tử Tuyển không phải luôn giúp hắn sao, giúp hắn giết Mộ Dung…

Vô số ký ức vỡ vụn nghi hoặc và khó hiểu từ từ bao phủ trong đầu, Long Y Hoàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, lại vô thức ôm chặt Phượng Ly Uyên, tay lướt qua cầm chuôi kiếm thăm dò!

Nếu sâu hơn chút, Phượng Ly Uyên sẽ không toàn mạng!

Sát khí trong mắt Tử Tuyển càng đậm hơn, hai tay nắm chặt chuôi kiếm cố sức đâm vào, hận không thể xuyên qua cơ thể hai người: “Chết đi!”

"Tử Tuyển! Ngươi dừng tay!" Long Y Hoàng vội vàng quát: "Ngươi đang làm gì!"

"Giết ngươi, giết các ngươi!" Tử Tuyển phẫn nộ.

Lòng bàn tay Long Y Hoàng đã bị lưỡi kiếm bén ngót cắt qua, máu tươi chảy xuống thân kiếm, giống như con rắn đỏ uốn lượn, nhưng nàng không dám buông lỏng, dù đau đớn thấu tim!

"Tử Tuyển, khụ khụ, dừng lại! Ai cho ngươi làm vậy!" Ngoài cửa bỗng dưng có tiếng quát khẽ nhưng uy nghiêm, giọng nói mang theo một chút yếu ớt, lại khiến cho tim Long Y Hoàng chậm nửa nhịp.

Cái này... Cái giọng nói này, sao lại quen tai như thế?

Làm sao có thể! Hắn không chết... Hắn không chết sao!

Giọng nói đó chính là một mệnh lệnh, Tử Tuyển sửng sốt một lúc, bỗng quay đầu vội hét lên: “Minh chủ! Con yêu nữ này không thể giữ lại! Còn Phượng Ly Uyên vốn là phản đồ, chết không đáng tiếc!”

"Ta kêu ngươi dừng tay!" Trong giọng nói yếu ớt lộ ra tức giận: “Minh Yên, đem ả về!”

Long Y Hoàng không nhìn được cửa ngoài, chỉ thấy chớp mắt Minh Yên vọt đến trước mắt mình, lưu loát bổ một cái vào cổ tay Tử Tuyển, chờ tay ả hoàn toàn rời khỏi chuôi kiếm, lại thần tốc tóm lấy ả, rõ ràng võ công của hắn mạnh hơn Tử Tuyển rất nhiều, Tử Tuyển cố sức giãy dụa cũng phí công, Minh Yên thản nhiên nhìn lướt qua Long Y Hoàng đang kinh ngạc, mặt không đổi sắc lôi Tử Tuyển đi.

Long Y Hoàng không nghĩ ngợi nhiều, từ từ dịch người Phượng Ly Uyên sang, để hắn nằm sấp xuống đất, hai tay lại nắm chặt thân kiếm, nàng khẽ cắn môi, cố sức bẻ gãy nó!

"Coong!" Kiếm đứt kèm theo máu văng, lòng bày tay Y Hoàng đã nhuộm đẫm máu.

"Khụ khụ, nàng cũng hạ quyết tâm muốn giết hắn bằng độc, hà cớ gì còn muốn rút kiếm? Chẳng phải là làm điều vô ích sao?” Người vẫn đứng ngoài cửa chưa rời đi, ho khan không ngừng, giọng nói yếu ớt mang theo ý cười.

Tất cả mọi thứ đều quen thuộc như thế.

Long Y Hoàng đột nhiên rất sợ nhìn về phía cửa… Tận đáy lòng buốt lạnh cùng hoảng hốt quấn lấy, song, nàng vẫn không nhịn được nhìn ra đó.

Người ấy sắc mặt tái nhợt của người bệnh, khí chất yêu mị đều bị dáng vẻ suy yếu làm giảm bớt nửa phần, như hoa lan ngoài khung cửa lung lay vật vờ trong mưa gió, mắt phượng yêu mị mở to nhìn nàng, khóe mắt cong còn đầy ý cười.

Bạch y, xanh trúc, tóc đen, dung nhan như họa.

Không biết Minh Yên mang Tử Tuyển đi đâu, giờ khắp tòa lầu cũng không có ai khác, Phượng Ly Uyên nằm trên đất, Long Y Hoàng trợn mắt há mồm ngốc nghếch, còn có người ngoài cửa dáng vẻ bệnh tật… Mộ Dung Xá Nguyệt.

Đúng, chính là Mộ Dung Xá Nguyệt, cũng là nguyên do sau khi Long Y Hoàng nhìn thấy hắn thì mất hồn thế này, hơn một tháng trước… Hắn vừa mới chết do bị ám sát trong hôn lễ với mình.

Thân ảnh hắn đứng ngược ánh sáng nhìn rất gầy, bạch y đơn giản tựa hồ không có trải qua thử thách phong trần, đai lưng xanh trúc, dây buột tóc… Đều khiến người ta hoài niệm những ngày trước.

Long Y Hoàng đột nhiên như điên vội đứng lên, chạy về phía Mộ Dung Xá Nguyệt, Mộ Dung Xá Nguyệt không né tránh, khi cách hắn rất gần Long Y Hoàng mới dừng lại, hai tay đầy máu níu lấy y phục của hắn, máu từ từ thấm vào như nhuộm hoa đỏ trên xiêm y của Mộ Dung Xá Nguyệt.

"Mộ Dung... Mộ Dung..." Long Y Hoàng nhìn hắn chằm chằm, tâm tình kích động, giọng run run: “Ngươi còn sống! Ngươi… Ngươi không chết! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”

"Y Hoàng, ta chỉ là đến thăm nàng một lát.” Mộ Dung Xá Nguyệt si mê nhìn dung nhan Long Y Hoàng, ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng lướt lên đường nét khuôn mặt nàng, cười nhẹ: “Ta rất nhớ nàng.”

Long Y Hoàng như hóa đá: "Ngươi nói cho ta biết đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

"Dù chuyện xảy ra thế nào, Y Hoàng, nàng rất thông mình, không thể nào không đoán được.” Mộ Dung Xá Nguyệt hơi oán trách gõ trán nàng, cười cô tịch, nụ cười đầy âu sầu.

Tựa như hoa quỳnh điêu tàn trước bão tố, vừa tuyệt mỹ, cũng tuyệt vọng, chỉ trong chớp mắt sẽ biến mất.

"... Là ngươi thông đồng với Tử Tuyển, là một âm mưu… Đúng không!” Long Y Hoàng nhanh chóng xâu chuỗi lại sự việc đã từng xảy ra lại thêm biểu hiện của Tử Tuyển vừa rồi, hành động của Minh Yên, còn có Mộ Dung Xá Nguyệt đang sống sờ sờ trước mắt, đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Ngươi lợi dụng ta, lúc đó ngươi vốn không chết! Ngươi lợi dụng ta đội ơn ngươi mà biến ta trở thành kẻ sát nhân gián tiếp hại ngươi!”

Mộ Dung Xá Nguyệt cắn môi, cúi đầu, khẽ nắm tay Long Y Hoàng, đặt lên tim nằm bên trái lồng ngực mình: “Sở dĩ ta không chết… Bởi trái tim ta không nằm ở đây,” hắn chuyển tay Long Y Hoàng sang bên phải, cười gượng: “Rất kỳ quái đúng không? Trái tim ta, khác với người thường, trên thanh kiếm đó có bôi thuốc giả chết, nhưng nàng vừa nhìn thấy thanh kiếm đâm vào tim ta dễ dàng cho rằng ta không thể cứu được nữa, nên cũng không chú ý độc trên thanh kiếm.”

"Thuốc giả chết!" Long Y Hoàng phát cáu: "Ngươi dùng thuốc chết giả lừa ta!"

"Lúc đó ta cũng không biết,” Mộ Dung Xá Nguyệt vội giải thích: “Sau khi Minh Yên cứu ta, Tử Tuyển mới nói cho ta biết chuyện này, mà khi đó nàng cũng đã trở lại hoàng cung.”

"A, đó cũng là một phần kế hoạch của ngươi?” Long Y Hoàng cố sức giật tay ra khỏi tay Mộ Dung Xá Nguyệt, nổi nóng: “Cứu ta, cùng ta thành hôn, âm mưu sắp đặt chết giả, tất cả mọi thứ đều cũng vì hôm nay sao? Hiện giờ hoàng cung xôn xao náo động, đây không phải là thời cơ tốt để võ lâm minh ra tay?” Nàng cười lạnh lùng, thê lương tự giễu: “Minh chủ đại nhân, ngài thực sự càng ngày càng cao minh, biết lợi dụng tình cảm của người khác làm việc cho mình sẽ không thuận lợi cho nên tự mình ra trận sao? Nực cười… Ta lại rơi vào âm mưu này của ngươi!”

"Y Hoàng, chúng ta đừng nói đến những chuyện này nữa được không.” Mộ Dung Xá Nguyệt cười mỉm: “Khó khăn lắm ta mới có thời gian đến thăm nàng một lần, chúng ta hảo hảo tâm sự.”

Thấy hắn vươn tay về phía mình, Long Y Hoàng vô thức lùi lại, nói vài câu đơn giản đã đem toàn bộ nguyên nhân hậu quả của sự việc làm rõ ràng, nàng vừa nghĩ đến bản thân bị Mộ Dung Xá Nguyệt đùa bỡn trong tay, đùa bỡn tình cảm còn ngây ngốc mắc mưu, ngây ngốc báo thù vì hắn, không khỏi tức giận đùng đùng: “Vậy tại sao bây giờ ngươi lại nói ra sự thật! Không phải kế hoạch sắp thành công sao! Hiện giờ ở đây không có ai, Phượng Ly Uyên cũng không sống được bao lâu, mà ngươi vội vàng nói ra tất cả, có phải ngươi nghĩ thành công giết được ta! Ha! Nhưng ngươi đừng quên, nếu ngươi không giết chết ta, sau này người chết chính là ngươi!

"Chúng ta đừng nói cái này, Y Hoàng, ta sẽ rời khỏi đây rất nhanh,” Mộ Dung Xá Nguyệt hơi xấu hổ rụt tay về, ngoại trừ mỉm cười ra hắn cũng không có biểu tình khác: “Hôm nay tới thăm nàng một lát, có lẽ là lần cuối cùng… Sau này, chúng ta sẽ không gặp lại.”

"Ngươi đi đâu vậy?" Long Y Hoàng hỏi.

"Một nơi rất xa rất xa, có nói nàng cũng không biết… Nàng sẽ nhớ đến ta sao?” Mộ Dung Xá Nguyệt cúi thấp đầu, cử chỉ phong tình vô hạn, mị nhãn như tơ, nhưng giờ Long Y Hoàng nhìn thấy cũng không có cảm giác kinh diễm như lúc xưa.

"Ta sẽ không nhớ ngươi, người đùa bỡn tình cảm… Không đáng để ta nhớ!” Lòng bàn tay đầy vết thương, Long Y Hoàng siết chặt tay, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhờ đau đớn để mình tỉnh táo.

"Y Hoàng, ta sợ mình sẽ rời khỏi đây lâu… Sẽ không nhớ rõ diện mạo của nàng, nàng cho ta nhìn nàng kỹ một lần được không? Một lần cuối cùng.” Mộ Dung Xá Nguyệt cười khổ, từ từ bước đến gần Long Y Hoàng, Long Y Hoàng lại nhanh chóng rút trâm trên tóc bảo vệ mình.

"Trên trâm có độc, tốt nhất ngươi nên giữ kẻ một chút.” Nàng lạnh lùng: “Vừa rồi ngươi không nên vội vàng nói ra chân tướng, chỉ cần thêm vài phút nữa, ngươi tiếp tục lợi dụng tình cảm ta dành cho ngươi mà gạt ta, khi giết được ta rồi, lúc ta đang hấp hối ngươi nói cho ta biết những điều đó có lẽ hiệu quả sẽ rất tốt!”

"Đây không phải là kết quả ta muốn.” Mộ Dung Xá Nguyệt không hề thả chậm bước chân, coi lời nàng và độc trong tay nàng như không khí, vẫn đi đến trước mặt nàng, đuôi trâm đã dính sát vào ngực hắn.

"Ngươi còn muốn kết quả gì?” Cơn tức của Long Y Hoàng dâng cao, tay đột nhiên bị Mộ Dung Xá Nguyệt giữ chặt, nàng đang kinh ngạc cho rằng hắn muốn đoạt cây trâm nhưng sắc mặt Mộ Dung Xá Nguyệt vân đạm phong kinh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng đặt trước ngực hắn, đúng ngay chỗ trái tim mà hắn nói.

"Muốn đâm, thì đâm chuẩn một chút, sống không bằng chết mới là thống khổ nhất.” Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn mỉm cười, không che dấu nỗi thất vọng và bi ai của mình.

Long Y Hoàng hơi kinh sợ, không nghĩ rằng Mộ Dung Xá Nguyệt lại chủ động tìm chết, không hề giả vờ... Tay nàng giằng co, không khỏi tức giận mắng: “Ngươi làm gì!”

"Dù sao sớm muộn gì cũng chết, chết ở trong tay nàng, có lẽ có thể làm nàng nhớ kỹ ta.” Mộ Dung Xá Nguyệt thản nhiên đáp, nhắm mắt, tay buông cổ tay Long Y Hoàng ra, thả xuống bên người, nụ cười trên môi không tắt: “Động thủ đi, Y Hoàng, dựa vào giao tình của chúng ta, hẳn nàng sẽ không dùng độc gì gây ra đau đớn chứ, cho dù chết, ta cũng muốn chết một cách mỹ lệ, đừng quá khó coi.”

Long Y Hoàng chấn động, tay cũng run run.

Giết… Hay không giết.

Trầm tư, đấu tranh rất lâu rất lâu, Long Y Hoàng hạ quyết tâm vứt trâm xuống đất, quay lưng, tức giận run người: “Ta không giết ngươi! Ta nợ ngươi một mạng! Giờ trả lại cho ngươi!”

Cố sức hét hết câu, Long Y Hoàng lả cả người, ngươi hơi lắc lư, suýt ngất xỉu.

"Y Hoàng, nàng hận ta sao?” Giọng Mộ Dung Xá Nguyệt từ sau lưng truyền đến, có sức quyến rũ mê hoặc lòng ngươi, Long Y Hoàng không cho phép mình quay lại nhìn hắn.

"Ta hận ngươi! Ta rất hận ngươi hận ngươi hận ngươi!” Mới có thêm chút sức lực, nàng lại hét lên một chuỗi hận dài, không còn hơi để nói tiếp mới dừng lại, thở gấp, trong mắt phiếm lệ.

"Y Hoàng..." Mộ Dung Xá Nguyệt đi về phía nàng, Long Y Hoàng vội vàng thụt lùi, ánh mắt lo lắng lướt qua Phượng Ly Uyên đang nằm trên đất.

Bị thương rất nặng… Máu chảy rất nhiều… Chắc độc đã có tác dụng, hắn còn có thể cảm giác được đau đớn không?

Mộ Dung Xá Nguyệt thấy vẻ mặt nàng quái lạ, trong lòng nghi ngờ, xoay người nhìn về phía Phượng Ly Uyên, Long Y Hoàng như bị giẫm vào tử huyệt, bỗng dưng hét to: “Không phải ngươi muốn giết ta sao! Không phải ngươi muốn hoàn thành mục tiêu phá nát hoàng cung sao! Ngươi hao tâm tổn trí như thế, giờ chúng ta đang ở đây, nếu ta không chết, cả đời ngươi cũng đừng mong sống yên!”

"Ai nói ta muốn giết nàng?” Mộ Dung Xá Nguyệt buồn cười nhìn Long Y Hoàng: “Ta muốn giết nàng, sẽ động thủ từ trước rồi, không cần chờ đến bây giờ.”

"Ngươi cố ý đi đường vòng, để ta và người của hoàng thất nội chiến, và Ly Uyên tương tàn, chẳng lẽ không phải chính vì chờ đến ngày hôm nay sao!” Long Y Hoàng cất cao giọng, kích động đến nổi tay đổ mồ hôi lạnh.

"Ta nói lại lần nữa, đây là kế hoạch của mình Tử Tuyển, từ đầu đến cuối ta không hay biết, sau này ả mới nói ta biết ả đã động tay lên thanh kiếm, giờ ta mới còn mạng để gặp nàng.” Mộ Dung Xá Nguyệt không ngại phiền phức, gằn từng tiếng giải thích rõ ràng, dường như đã dùng sự nhẫn nại cả đời ở đây.

"Thật không, ngươi đã không chết, vì sao không sớm nói với ta! Ngươi rõ ràng đang lợi dụng ta, đang gạt ta!” Long Y Hoàng càng bức thiết, khi nói chuyện hàm cũng run run nhưng muốn khóc.

"Nàng cũng biết, thuốc giả chết phản phệ rất mạnh, sau này sống dở chết dở mà qua ngày, bọn chúng phong tỏa tin tức… Ta vốn không rõ, giờ dược tính đã giải, ta lập tức tới đây gặp nàng.” Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn bước từng bước đến cạnh Long Y Hoàng, muốn chạm tay vào nhưng lại càng sợ hãi đây chỉ là ảo mộng, để lại cho hắn chỉ có hư không.

"Dối trá! Vừa rồi Tử Tuyển đã làm gì, ngươi đều thấy! Ả muốn giết ta, muốn giết Ly Uyên!” Rốt cuộc cũng không thể lùi được nữa, Long Y Hoàng phát hiện mình đã lui vào góc tường, Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn không buông tha cho mình, chầm chậm bước về phía mình.

"Ngươi đừng lại đây! Ta sẽ giết ngươi!” Nàng nắm chặt cái nhẫn trong tay, tay lại phát run.

"Nàng sẽ không giết ta, Y Hoàng, nàng không xuống tay được, nàng nợ ta một mạng.” Mộ Dung Xá Nguyệt chưa từng thản nhiên thế này, vẫn đi đến trước mặt Long Y hoàng, khi không thể gần hơn được nữa mới dừng bước, tự tin: “Nếu nàng muốn giết ta, thì vừa rồi đã ra tay.”

"Cút!" Long Y Hoàng quát hết sức, muốn đẩy hắn ra chạy đi, nhưng cổ tay lại bị nắm lấy.

"Y Hoàng, hôm nay ta đến… Thật không có ý gì khác, ta chỉ đến thăm nàng một lát, nhìn một lát là được rồi.” Mộ Dung Xá Nguyệt gần như van xin nàng, giọng nói thê lương: “Một lần cuối cùng, sau này… Ta không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, ta sợ ta sẽ quên mất nàng, Y Hoàng, nếu có một ngày ta không nhớ được dáng vẻ của nàng, vậy thì thống khổ biết bao nhiêu?"

"Vậy giờ ngươi nhìn đủ chưa, nhìn đủ rồi, thì cút khỏi đây ngay lập tức!" Long Y Hoàng chỉ về phía cửa, phẫn nộ suýt không nói nên lời.

"Nhìn không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ,” Mộ Dung Xá Nguyệt lắc đầu, đầu ngón tay vừa chạm vào gò má Long Y Hoàng lập tức bị nàng gạt phăng, Mộ Dung Xá Nguyệt không còn dáng vẻ yêu dã như ngày thường hiện giờ thuần lương như nước: “Y Hoàng, sau này nếu không có ta, nàng sẽ rất vui vẻ đúng không?”

Một trận buồn nôn ập tới, Long Y Hoàng cúi đầu, há mồm thở dốc, tay đặt trên ngực, trong tim bị đè ép khó hiểu, cảnh vật trước mắt bắt đầu chao đảo: “Vui vẻ… Ta rất vui vẻ…” Nàng căm hận nghiến răng: “Không có ngươi, ta sẽ sống vui vẻ hơn bây giờ gấp mười lần!”

"Ừ, chỉ cần nàng vui… Hài lòng thì tốt rồi…” Mộ Dung Xá Nguyệt nghiêng đầu, không nhìn Long Y Hoàng nữa từ từ thả tay xuống.

"Y Hoàng, trước đây ta vẫn không thể hiểu nỗi tại sao Phượng Ly Uyên lại rời khỏi võ lâm minh… Giờ đây, ta đã hiểu được hắn… Rất thấu hiểu cho tâm tình của hắn,” Mộ Dung Xá Nguyệt lẩm bẩm: “Y Hoàng, nếu có kiếp sau, nàng còn hận ta không? Có kiếp sau… Chúng ta có thể là phu thê không?”

Long Y Hoàng không có tâm tình trả lời hấn, cận thận bám tường mà đi, chân như giẫm phải thứ gì đó rất nhẹ nhàng, dạ dày sôi sục, đầu óc bắt đầu mơ màng.

"Y Hoàng?" Mộ Dung Xá Nguyệt ở phía sau bỗng dưng hô lên một tiếng, Long Y Hoàng mơ màng nghe thấy hắn đang nói gì đó nhưng đầu choáng váng dữ dội, cũng không còn tâm trạng đâu để ý.

Đi vài bước, rốt cục cũng không chống đỡ được, chân mềm nhũn, cả người cũng ngã xuống đây, nhu nhược, không còn chút sức lực nào.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK