Editor: Âu Dương Nhược Thần Đại môn đồ sộ từ từ mở ra, Long Y Hoàng chậm rãi đi vào, hai bên đều là tử sĩ. Đi đến cuối, một một người dáng điểu kẻ tỳ nữ đi tới, hai tay đặt bên người, quỳ gối với Long Y Hoàng, chỉ có quần lụa mỏng, lễ nghi vừa đúng điệu: “Cung nghênh Thái tử phi, minh chủ đã chờ rất lâu ở phía sau. ”Dẫn đường đi, ta cũng muốn gặp hắn ngay.” Long Y Hoàng nói. Thị nữ lại hạ thấp người, thập phần cung kính dẫn Long Y Hoàng đi đến phía trước, ra khỏi cánh cửa, trước mắt chính là các cung điện tráng lệ rộng lớn, được đèn lồng trang trí, lại xinh đẹp vô cùng, thị nữ nghiêng người, tay trái hướng về cầu thang hoa lệ bên cạnh , nói: “Xin người vào đây, thái tử phi.” Lầu gác thập phần rộng rãi, trên đó trang trí tơ băng hồng phấn và hoa màu tím nhạt, còn hai bên rất nhiều đèn lồng vàng nhũ chiếu sáng, trên lầu gác trải thảm hồng dày , tơ sợi màu vàng buộc vòng quanh hoa văn như mây bay , thị nữ hai bên lại đứng chỉnh tề , quần lụa mỏng cùng màu phiêu dật, màu tím nhạt cùng màu trắng giao nhau, cao nhã mà không tầm thường, nhìn kỹ sẽ không khó để phát hiện mặt trên thêu hoa đơn giản , nhìn cẩn thận , tuy y phục ở đây ngàn lần giống nhau, nhưng bộ dạng của thị nữ trang nghiêm rất khuynh quốc khuynh thành. Mộ Dung Xá Nguyệt người này… Thực ra, hắn rất có diễm phúc! Long Y Hoàng đỉnh đầu toàn mồ hôi lạnh, đi theo hướng thị nữ nghênh đón nàng lên phía trên, ở nơi nàng đi qua, thị nữ đứng ở hai bên rất có lễ phép mà quỳ gối. Một đường đi lên, cho đến đỉnh, Long Y Hoàng thật muốn chạy về nơi lúc đầu hét to một tiếng, có phải đi nhầm kỹ viện hay không ! Ở nơi đầu thành rất là bằng phẳng rộng lớn, bởi vì tương đối cao nên rất trống trải, gió lại thổi mạnh. Mái nhà tỏa ra khí nóng, ở trong khắp ngõ ngách có đội nhạc đặc biệt diễn tấu nhạc khúc, một cái đình nghỉ chân lộng lẫy tại kia, bao khắp bốn phía là vô số vũ cơ y phục hoa mỹ hứng gió mà múa, làn váy phiêu dật, theo gió bay lên, hóa thành đóa hoa lúc khép lúc mở, xinh đẹp không thể không nói lên lời, là một bức tranh cảnh đẹp vui tai vui mắt. Đình gác là do những cây cột đỏ thẫm tạo nên, trên xà nhà không ít tơ lụa mỏng lộ vẻ cũ kỹ, còn đèn lồng cùng nến chiếu sáng chung quanh, thị nữ dẫn Long Y Hoàng đi vào, thảm hồng kéo dài một đường từ dưới lầu đến trước đình, Long Y Hoàng thật sự cảm thấy được chuyến đi này rất đáng giá, mỗi một bước đều giá rất xa xỉ. ”Minh chủ, Thái tử phi đến.” Thị nữ ở trước đình dừng lại! Tất cung tất kính rất đúng lễ nói với người trong đình. ”Ừ, cho nàng đi vào.” Giọng nói yêu mị biếng nhác sau đó vang lên, tuy rằng không nhìn thấy người, nhưng trong lời nói của Mộ Dung Xá Nguyệt luôn hàm chứa ý cười rõ ràng . Long Y Hoàng đi vào, vốn tưởng rằng sẽ trực tiếp nhìn thấy Mộ Dung Xá Nguyệt này nhất định sẽ mở hội chào đón, nhưng vừa đi vào, nàng lập tức biết rằng mình nghĩ quá ngây thơ rồi, trong đình rộng lớn được thủy sa (*) màu trắng thêu hoa ngăn cách, thủy sa chia làm vài tầng, mảnh phía trước vừa vặn che khuất thân ảnh Mộ Dung Xá Nguyệt , xung quanh được treo hơi có bất đồng , không nhiều cũng không ít, vừa lúc đem đình chia thành hai, làm Long Y Hoàng xấu hổ toát mồ hôi là phía trước thủy sa ngăn cách còn có một mảng bức màn che lớn như thủy tinh rũ xuống , vững vàng đem thân ảnh Mộ Dung Xá Nguyệt giấu ở bên trong, chỉ nhìn thấy thân hình mơ hồ. (*): Một thứ vải dệt bằng tơ mỏng mà thưa để làm mũ hay áo mặc mát Long Y Hoàng cảm thấy buồn cười, một đại nam nhân lại biến mình trở thành Tiểu cô nương mười tám trong khuê phòng luôn đem mình giấu kín như vậy, nàng cũng sẽ không ăn hắn nha. Ở trước mặt nàng bày ra một ghế dài gỗ tử đàn , phía trên là nhuyễn tháp da lông màu trắng , trước nhuyễn tháp là một cái bàn dài, trên đó là những món ngon cùng hoa quả tốt, rượu thơm, đối mặt với màn lụa ngăn cách. ”Mời ngồi, thưa Thái tử phi cao quý.” Giọng nới yêu mị sau khi thị nữ rời đi lần thứ hai lại vang lên, tuy rằng không thấy rõ, nhưng bằng trực giác Long Y Hoàng có thể cảm nhận được Mộ Dung Xá Nguyệt tay vừa lướt qua, ý bảo nàng ngồi trên cái ghế kia. Nàng ngồi lên, da lông tính chất hảo hạng, tơi xốp mềm mại, rất thoải mái. Ngẫm lại, bọn họ bất quá chỉ gặp mặt ba lần, nhưng ba lần này đãi ngộ thật sự là cách biệt một trời một vực. Mộ Dung Xá Nguyệt nằm nghiêng trên nhuyễn tháp phủ lông xù, tóc đen rơi xuống sau người, dùng tơ lụa xanh ngọc buộc lên, trước mặt được đặt đàn tranh, còn có mỹ nữ rúc vào trong ngực hắn, hắn nắm cánh tay thật chặt, cánh tay gầy suông vươn ra, ngón tay như ngọc ở trên đàn tranh cầm huyền vô tình lướt qua , vang lên một đạo thanh âm thanh thúy , ở tiếng nhạc trong vang đầy trời , có vẻ hết sức không hài hòa. ”Thái tử phi bôn ba đường dài mệt nhọc, hiện tại thỉnh người nghỉ ngơi cho khỏe một chút, xem ca múa.” Mộ Dung Xá Nguyệt yêu mị vừa cười rồi nói. ”Ngươi bảo ta tới nơi này chỉ vì nghỉ ngơi cùng xem ca múa?” Long Y Hoàng quay đầu, nhìn vũ cơ ngoài đình vẫn không biết mệt mỏi, nhung lụa điểm xuyến, quạt ở trong tay các nàng rực rỡ. ”Không biết Thái tử phi đối với những nơi huyền ảnh này có cái nhìn như thế nào?” Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn cười, vẫn lảng tránh lời Long Y Hoàng. ”Không tồi, tuy rằng không phải là đúng chuẩn kỹ viện nhưng với kỹ viện cũng không khác lắm , Mộ Dung Xá Nguyệt, không nghĩ được ngươi còn có tiềm năng làm tú bà , trước kia ta thật sự là quá đánh giá thấp ngươi .” Long Y Hoàng thán phục. Mộ Dung Xá Nguyệt lại không có thái độ khác thường nào, không có phát hỏa, chỉ mơ hồ nhìn thấy hắn ngồi lên nửa người, mỹ nhân trong ngực cũng nũng nịu theo hắn ngồi dậy: “Hình như, đánh giá của Thái tử phi đối với việc này vẫn còn cao nha.” Khóe miệng Long Y Hoàng co một chút, nàng vô lực nói: ” Mộ Dung Xá Nguyệt, nếu ngươi đem ta tới chỉ vì nói những lời nhảm nhí này, hiện tại ta phải trở về rồi, thư từ liên hệ thì ta nghĩ hiện tại chúng ta cũng không có gì có thể nói.” ”Đi? Thành lâu huyễn ảnh này, tứ phía bị nước bao quanh, sao có thể nói đến là đến, nói đi là đi ?” Mộ Dung Xá Nguyệt ôm chặt mỹ nhân, trong ánh trăng mờ, hắn cúi đầu hôn hai gò má mỹ nhân , lập tức làm mỹ nhân mất hồn rên rỉ, hắn chậm rãi nâng mặt lên, tuy rằng bị ngăn cách bởi thủy sa cùng rèm che thủy tinh, nhưng từ trong đáy mắt hắn vẫn có ánh nhìn sắc bén, xuyên thấu qua những thứ ngăn cách dư thừa đó, thẳng tắp bắn về phía Long Y Hoàng: “Hoặc là, ngươi có phương pháp rời đi của mình, nhưng , ta sẽ làm chuyện gì xảy ra, nói vậy Thái tử phi cũng không thể đoán trước được? Đương nhiên, ta sẽ không xuống tay với ngài, nếu như vậy, ngài vẫn không cảm giác được bất cứ thống khổ gì, ngược lại, ta xuống tay với thái tử hoặc là duệ vương, ngài sẽ đau lòng gấp một ngàn trăm vạn lần đấy…” ”Trước đây, bởi vì có Khuynh Nhan, cho nên ngươi có thể kiềm chế Phượng Trữ Lan, lại bởi vì ta, có thể dao động được Phượng Ly Uyên, nhưng hiện tại, Khuynh Nhan đã chết, Phượng Ly Uyên sớm đã quên ta lánh tầm tân hoan (*), ta xem ngươi có bản lĩnh gì có thể động được bọn họ.” Long Y Hoàng cười lạnh đáp. (*): tìm tình yêu mới hay niềm vui mới! (mình thấy để vậy hay hơn là ghi là “ đi tìm tình yêu mới”) “Đúng vậy sao? Thái tử phi nương nương, ngài quá coi thường giá trị của mình rồi , cùng lắm thì ta đem toàn bộ thuyền trên hòn đảo này nổ tan, mọi người cùng nhau bị vây ở trên đảo, cũng không trở ngại gì cả?” Mộ Dung Xá Nguyệt cười to, thủ đoạn của hắn cực đoan, cũng không thua gì Long Y Hoàng khi mất đi lý trí . ”Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi cứ việc nói thẳng tìm ta tới làm gì là được rồi , ta không muốn nói nhảm với ngươi nhiều.” Long Y Hoàng nói.