“Tránh né điều này cũng không có ý nghĩa gì, tỷ như ‘ ngươi nhìn ta không thấy kỳ quá sao?’ đừng nghĩ linh tinh.” Long y hoàng híp hai mắt, u dày đặc nói. “Ta…” “Tiểu đệ đệ ngoan ngoãn đáp lại, ” Long y hoàng lại một lần nữa cắt lời Phượng vũ thiên, vươn tay đi sờ sờ đầu của hắn, cười nói: “Thế giới lớn vậy,tuyệt đối có ngươi không nghĩ tới chuyện tình, cho nên không cần kinh ngạc như vậy.” “Không…” “Nhìn lại, đến cuối cùng là vũ cơ cái kiểu gì, có thể làm cho ánh mắt thái tử điện hạ mê muội như vậy.” Long y hoàng quay đầu đi, nhìn mặt vũ cơ đang nhanh nhẹn múa, lại một lần mữa không lưu tình mà cắt đứt lời nói của Phượng vũ thiên. Phượng vũ thiên tức cười, lại há hốc mồm, nói không ra lời, mân mím môi, cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía võ đài. Nhất thời không khí không dấu nổi quỷ dị. Được một chút, đoàn vũ cơ chậm rãi lui ra, tiếp theo lại một đoàn nữa lên sân khấu. Đột nhiên, Phượng trữ lan đứng lên, mắt xếch bị mở rất lớn,ánh mắt lộ tia kinh ngạc. Long y hoàng dùng dư quang khóe mắt đảo qua hành động quái dị của hắn, lại nhìn lên đoàn vũ cơ mới bắt đầu kia… Ách, cái…kia, cái…kia đứng ở …nhất trung gian, vóc người cao gầy mà sấu trường, có điểm xấu hổ, rồi lại ôn nhu dị thường, mang theo vô biên vô hạn ôn hòa… Người kia!Mặt mũi người kia,nhất định là Nhan phi!. Nàng đứng ở trong đám người, hơi hơi cúi đầu, có điểm không biết làm sao, so với những vũ cơ lão luyên khác, càng lộ ra vẻ trìu mến. Sau khi các vũ cơ khác đã chuẩn bị tư thế xong, bắt đầu người múa kẻ hát, ở giữa Nhan phi vẫn chỉ cúi đầu, vẻn vẹn mặc chéo áo, không nhúc nhích, nhìn kĩ còn phát hiện ra thân hình nàng đang run. Long y hoàng ổn định lại tinh thần, khôn ý mới vừa rồi trong nháy mắt trở nên không có gì, lưng đột nhiên thẳng tắp. Tình huống vừa rồi hình như không được tự nhiên cho lắm, Long Y Hoàng còn đang nghĩ Phượng trữ lan lúc này sẽ làm gì, chỉ thấy bàn tay to của hắn vung lên, vội vàng mà uy nghiêm, thanh âm khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ: “ Dừng lại hết cho ta! Toàn bộ dừng hết lại!” Toàn bộ những vũ cơ đều như tượng đá, dừng lại, sau đó từ từ lui sang hai bên, cúi đầu cung kính, Phượng Trữ Lan mang theo cơn tức tiến lên, đến trước mặt Nhan phi, túm lấy cổ tay nàng, sau đó không để mọi người kịp phản ứng kéo Nhan phi lui xuống đài, hướng phía hậu hoa viên mà tới. “Ai, lâm vào võng tình, mà lại có thể kiềm chế ah… Biểu hiện ra hết cả bên ngoài…!” Phượng Vũ Thiên cảm thán một tiếng,cầm lấy chén rượu, từ từ uống một ngụm rượu ánh mắt tà mị nhìn qua Long Y Hoàng. “Trước kia như thế nào không có phát hiện, Nhan phi cùng Phượng trữ lan ,thân cao dĩ nhiên không sai biệt lắm?” Long y hoàng tựa hồ là đang lẩm bẩm một mình, suy nghĩ một chút, mi nhăn lại: “ Nhan phi , dĩ nhiên so với Phượng Trữ Lan cũng thấp hơn một chút.” Ngẫm lại mới vừa rồi hai người đứng ở trên đài, trên cơ bản đều là nhìn thẳng mặt đối phương. Tràng điện , thật sự là quỷ dị nói không ra lời.
“Tránh né điều này cũng không có ý nghĩa gì, tỷ như ‘ ngươi nhìn ta không thấy kỳ quá sao?’ đừng nghĩ linh tinh.” Long y hoàng híp hai mắt, u dày đặc nói. “Ta…” “Tiểu đệ đệ ngoan ngoãn đáp lại, ” Long y hoàng lại một lần nữa cắt lời Phượng vũ thiên, vươn tay đi sờ sờ đầu của hắn, cười nói: “Thế giới lớn vậy,tuyệt đối có ngươi không nghĩ tới chuyện tình, cho nên không cần kinh ngạc như vậy.” “Không…” “Nhìn lại, đến cuối cùng là vũ cơ cái kiểu gì, có thể làm cho ánh mắt thái tử điện hạ mê muội như vậy.” Long y hoàng quay đầu đi, nhìn mặt vũ cơ đang nhanh nhẹn múa, lại một lần mữa không lưu tình mà cắt đứt lời nói của Phượng vũ thiên. Phượng vũ thiên tức cười, lại há hốc mồm, nói không ra lời, mân mím môi, cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía võ đài. Nhất thời không khí không dấu nổi quỷ dị. Được một chút, đoàn vũ cơ chậm rãi lui ra, tiếp theo lại một đoàn nữa lên sân khấu. Đột nhiên, Phượng trữ lan đứng lên, mắt xếch bị mở rất lớn,ánh mắt lộ tia kinh ngạc. Long y hoàng dùng dư quang khóe mắt đảo qua hành động quái dị của hắn, lại nhìn lên đoàn vũ cơ mới bắt đầu kia… Ách, cái…kia, cái…kia đứng ở …nhất trung gian, vóc người cao gầy mà sấu trường, có điểm xấu hổ, rồi lại ôn nhu dị thường, mang theo vô biên vô hạn ôn hòa… Người kia!Mặt mũi người kia,nhất định là Nhan phi!. Nàng đứng ở trong đám người, hơi hơi cúi đầu, có điểm không biết làm sao, so với những vũ cơ lão luyên khác, càng lộ ra vẻ trìu mến. Sau khi các vũ cơ khác đã chuẩn bị tư thế xong, bắt đầu người múa kẻ hát, ở giữa Nhan phi vẫn chỉ cúi đầu, vẻn vẹn mặc chéo áo, không nhúc nhích, nhìn kĩ còn phát hiện ra thân hình nàng đang run. Long y hoàng ổn định lại tinh thần, khôn ý mới vừa rồi trong nháy mắt trở nên không có gì, lưng đột nhiên thẳng tắp. Tình huống vừa rồi hình như không được tự nhiên cho lắm, Long Y Hoàng còn đang nghĩ Phượng trữ lan lúc này sẽ làm gì, chỉ thấy bàn tay to của hắn vung lên, vội vàng mà uy nghiêm, thanh âm khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ: “ Dừng lại hết cho ta! Toàn bộ dừng hết lại!” Toàn bộ những vũ cơ đều như tượng đá, dừng lại, sau đó từ từ lui sang hai bên, cúi đầu cung kính, Phượng Trữ Lan mang theo cơn tức tiến lên, đến trước mặt Nhan phi, túm lấy cổ tay nàng, sau đó không để mọi người kịp phản ứng kéo Nhan phi lui xuống đài, hướng phía hậu hoa viên mà tới. “Ai, lâm vào võng tình, mà lại có thể kiềm chế ah… Biểu hiện ra hết cả bên ngoài…!” Phượng Vũ Thiên cảm thán một tiếng,cầm lấy chén rượu, từ từ uống một ngụm rượu ánh mắt tà mị nhìn qua Long Y Hoàng. “Trước kia như thế nào không có phát hiện, Nhan phi cùng Phượng trữ lan ,thân cao dĩ nhiên không sai biệt lắm?” Long y hoàng tựa hồ là đang lẩm bẩm một mình, suy nghĩ một chút, mi nhăn lại: “ Nhan phi , dĩ nhiên so với Phượng Trữ Lan cũng thấp hơn một chút.” Ngẫm lại mới vừa rồi hai người đứng ở trên đài, trên cơ bản đều là nhìn thẳng mặt đối phương. Tràng điện , thật sự là quỷ dị nói không ra lời.
Danh Sách Chương: