Đương nhiên, điều này chủ yếu là do văn phòng Chân Lê không có tài sản gì, ngoại trừ những vật phẩm tương đối di động như máy tính tài liệu, đầu vào nhiều nhất chính là đồ dùng trang trí văn phòng và những thiết bị phát sóng trực tiếp, những đồ vật này đều nằm trong tay của Liên Vũ Phàm để bảo quản và sửa chữa kịp thời bất cứ lúc nào, lỡ đâu trong lúc di chuyển có bị va đập gì, thì hắn có thể sửa chữa nó không lộ dấu vết.
Nguyên Lạc Nhật quyết tâm phải mang theo chiếc giường gập và tấm nệm, đem chậu rửa mặt, cây lau nhà, cây chổi và các đồ dùng khác bỏ lên chiếc giường, dùng dây thừng cột chặt, một tay khiêng lên trên vai rời đi.
Chân Lê đem vali đầy đồ trang điểm đưa cho Nguyên Lạc Nhật, bản thân mình thì mang theo cameras, mở chương trình phát sóng trực tiếp ra, phát sóng trực tiếp để thông báo việc chuyển nhà.
"Nghe nói giám đốc Úc đã thuê cho tụi tui một văn phòng mới, hôm nay phải chuyển nhà nè." Chân Lê nói với màn ảnh phát sóng trực tiếp.
【 làm tui sợ muốn chết, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt đầy những vết đỏ, hội chứng sợ mật độ cao sắp xảy ra rồi. 】
【 đang chuẩn bị xem mỹ nam rửa mắt thì hiện tại tui đã mất đi mục tiêu trong cuộc sống rồi. 】
【 sau khi nhìn thấy chương trình phát sóng trực tiếp thì tui hưng phấn tiến vào, sau đó lại âm thầm buông mắt kính xuống, hôm nay tui, là phiên bản Nguyên Lạc Nhật không mang mắt kính. 】
【 ông chủ Chân bị dị ứng sao? Nhanh chóng dùng filter hoặc là dùng phấn thật dày che lại đi! Tui biết khuôn mặt của anh rất đẹp ngay cả khi không trang điểm, tui hiểu điều đó, nhưng dùng gì thì chúng ta đang ở trong một mối quan hệ giả dối, vì vậy tốt nhất là nên giữ mối quan hệ đơn giản này thôi. 】
"À, hôm nay tôi trang điểm hủy dung," Chân Lê có chút ưu thương mà thở dài, "Khúc sau tôi sẽ cố gắng tránh ống kính, để mọi người có thể nhìn thấy công tác chuyển nhà có chút lộn xộn của chúng tôi."
Màn ảnh nhắm ngay Nguyên Lạc Nhật, cây lau nhà mà hắn mang theo thật sự quá dài, mang theo cách nào cũng không thuận tiện nổi, hắn đứng đối diện với cây lau nhà mà phát sầu.
Lúc này Úc Hoa ôm văn kiện hộp đi tới, nhíu mày nói: "Cậu lấy cái này làm gì?"
"Đây là những món đồ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày?" Nguyên Lạc Nhật đặt cái vòi hoa sen nhét vào thau rửa mặt.
Gân xanh trên trán Úc Hoa nhảy lên một chút: "Cậu đem vòi nước nóng trong nhà vệ sinh đi theo để làm gì?"
"Dùng để tắm rửa," Nguyên Lạc Nhật thản nhiên mà nói, "Cái vòi phun trước đây hơi bị nghẹt, tôi đã mượn Liên Vũ Phàm 15 tệ để mua nó đó, dùng vô cùng dùng tốt. Tôi lo vòi của văn phòng mới dùng không được tốt nên đã cố tình mang cái này theo."
"Được rồi, cậu mang theo đi." Úc Hoa lạnh lùng nói, anh quyết định tháo hết tất cả các vòi hoa sen trong các căn hộ chung cư và nhà ở ký túc xá nhân viên và thay vào đó là cái voi phun 15 tệ.
"Chờ đã," Vưu Chính Bình cũng ôm một chiếc hộp đi ra ngoài, "Tòa nhà văn phòng mà anh mới thuê không có thau rửa và cây lau nhà sao?"
Úc Hoa nhàn nhạt nói: "Toàn bộ trang thiết bị đều là đồ mới, còn có người máy quét dọn và máy hút bụi, vì những người vệ sinh đều thích mấy thứ này, cho nên đem những dụng cụ thông minh này lên trang web second-hand rồi bán chúng đi."
"Cái gì?" Nguyên Lạc Nhật chấn kinh rồi, "Phòng làm việc mới thế nhưng có một dụng cụ cao cấp là máy hút bụi sao? Hồi trước lúc tôi tiến vào tổ chương trình, thì đã vô cùng hâm mộ người dọn vệ sinh trong đó có máy hút bụi để dùng đó."
【 ha ha ha ha! Máy hút bụi là một dụng cụ cao cấp sao? Nguyên Lạc Nhật ơi cười chết tui rồi? 】
【 Nguyên · nhan sắc soái ca · cận thị cộng loạn thị · thiên tài vũ đạo· điên cuồng học luật · tiểu thiên sứ keo kiệt · Lạc Nhật, cậu ấy rốt cuộc quay chương trình như thế nào chứ? Hiện tại tui đối với "Thần tượng ánh sáng" vô cùng tò mò nha! 】
【 đã thêm thẻ hội viên chờ xem anh trai nhỏ Nguyên Lạc Nhật. 】
"Em cầm nhiều đồ như vậy làm gì?" Úc Hoa nhìn thấy Vưu Chính Bình cũng ôm một cái hộp, không vui nói.
"Em giúp đỡ." Vưu Chính Bình phô ra cho Úc Hoa xem cơ bắp của mình.
"Sức lực của em cũng chỉ có thể nâng đồ vật nặng hai ba trăm cân thôi (100 – 150kg), đồ nặng như vậy thì đừng có cố hết sức, đưa cho Nguyên Lạc Nhật." Úc Hoa không khỏi phân trần, đem cái hộp mà Vưu Chính Bình đang ôm nhét vào trong tay Nguyên Lạc Nhật.
Nguyên Lạc Nhật: "......"
Hắn dần dần ý thức được địa vị của Vưu Chính Bình trong lòng đại thần, phản ứng cực nhanh mà nói: "Ngài không cần khiêng đồ đâu, toàn bộ cứ giao cho tôi!"
Dứt lời thì đoạt lấy tất cả các hộp đặt bên chân của Vưu Chính Bình, cọ một chút chui vào thang máy hội hợp với Liên Vũ Phàm.
Phong Khôi là người có sức lực lớn nhất, một tay hắn nâng các thiết bị âm thanh và các thiết bị khác, một tay nâng Hoàn Tử Hư lên, từ bộ bằng cầu thang, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói của Hoàn Tử Hư "Mau để tôi xuống" "Lầu 21 thì tôi có thể tự mình đi".
Giám đốc Hus đem tất cả đồ chơi, chậu cho chó, thức ăn cho chó, đồ ăn vặt, vòi uống nước và các vật dụng khác cho vào lồng sắt, dùng móng vuốt đóng cửa lồng lại, dùng dây cột vào cái lồng sắt, túm lấy sợi dây thừng chạy về phía thang máy giống như kéo xe trượt tuyết, dọc theo đường đi đồ vật trong lồng sắt phát ra âm thanh "Loảng xoảng loảng xoảng".
Không có phát sóng trực tiếp cảnh nó buộc dây vào lồng, các fan chỉ nhìn thấy một con Husky kéo theo gia sản của mình thì đã vô cùng kinh ngạc rồi, nếu như quay lại cảnh nó buộc dây thừng, đại khái sẽ khiến mọi người sợ ngây người luôn.
Bởi vì gia sản của phòng làm việc thật sự quá ít, bọn họ chỉ cần vận chuyển một lần là có thể mang theo hết toàn bộ. Chân Lê nói với các fans phai di chuyển địa điểm, chờ đến đơn vị mới sẽ phát tiếp, sau đó tạm thời tắt phát sóng trực tiếp, chen vào thang máy.
Thang máy có thể chứa 20 người, Vưu Chính Bình và Úc Hoa đứng chung một chỗ, ba người Liên Vũ Phàm Chân Lê Nguyên Lạc Nhật chen chúc trong một góc, Liên Vũ Phàm sợ nóng, muốn đứng chính giữa thì bị Chân Lê kéo lại.
"Hôm nay cậu là kéo dán vạn năng sao? Mấy lần liên tục cứ dán vào ngực tôi, còn khuôn mặt kia nữa, cậu là đang nghiên cứu cách trang điểm mớ sao, quá xấu." Liên Vũ Phàm bất đắc dĩ nói.
Trong lònh Vưu Chính Bình rõ ràng biết được nguyên nhân, âm thầm nhéo tay Úc Hoa, Úc Hoa cũng siết lại một chút.
Tính cách của Vưu Chính Bình vốn dĩ là nghịch ngợm, trong khoảng thời gian tiếp quản công việc ở khu Húc Dương thì trở nên trầm ổn hơn một chút, đã rất ít nói giỡn. Bây giờ đã được thả lỏng, lại thấy dáng vẻ này của Chân Lê, nhịn không được "Thấp giọng" nói: "Ông chủ Chân của anh đã quy tắc ngầm với giám đốc Nguyên rồi, giờ lại còn xuống tay với giám đốc Liên, phòng làm việc này của anh có phải hơi lộn xộn rồi hay không?"
Tuy là thấp giọng, nhưng thang máy lớn như vậy, hơn nữa thính giác của ba người vô cùng tốt đương nhiên sẽ nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Chân Lê suýt nữa thì ngất đi, còn may là Liên Vũ Phàm nói lời công đạo: "Lộn xộn như vậy còn không phải do Úc Hoa nhà cậu vì nhân khí mà không từ thủ đoạn sao, cả ngày ép chúng tôi xào CP, muốn trách thì trách anh ta."
"Không không không! Không trách anh ấy!" Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật trăm miệng một lời nói, "Đều là chúng tôi tự nguyện hết!"
Mặc dù biết cái sự "Ghen" rồi "Lo lắng" là việc đùa giỡn của Vưu Chính Bình, Úc Hoa vẫn là rất hưởng thụ, anh xụ mặt nói: "Anh sẽ không cùng với bọn họ lên ống kính đâu, luôn giữ mình trong sạch, không tin đợi lát nữa vào thời điểm mở phát sóng trực tiếp, em hỏi fans một chút thì biết."
Nhìn thấy dáng vẻ gương mặt trước Tiểu Vưu sau Tiểu Vưu của Úc Hoa, Liên Vũ Phàm thật sự muốn đâm thủng anh ta. Nhưng mà hắn kịp thời nhớ phòng làm việc mới dọn tới còn chưa được trang hoàng xong, liền ngậm chặt miệng, tuyệt đối không nói nhiều một chữ.
Lý trí nói với Liên Vũ Phàm, nhất thời nổi lên khí phách, điều hắn nhận được là vô số đồ trang hoàng và sẽ bị mất tiền, cho nên im lặng là vàng.
Mọi người đứng dưới lầu chờ đợi Phong Khôi và Hoàn Tử Hư, sau đó băng qua đường đi qua tòa nhà văn phòng đối diện. Tầng lầu mà Úc Hoa mua có hai thang máy chuyên dụng trực tiếp, một cái dùng cho nhân viên trong phòng làm việc, một cái chở người và chở hàng hóa. Sau khi Phong Khôi nhìn thấy không gian rộng rãi và tải trọng của thang máy, không tiếng động mà mỉm cười một chút, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc bước vào thang máy vận chuyển hàng hóa, sắc mặt của Hoàn Tử Hư cũng tốt lên không ít, đi vào đó cùng Phong Khôi.
Chân Lê lo lắng người thường là Vưu Chính Bình sẽ sinh ra sự nghi ngờ, còn giải thích nói: "Dáng người Phong Khôi quá cao, tương đối thích hợp với thang máy vận chuyển hàng hóa hơn."
Vưu Chính Bình nhìn Úc Hoa, nghĩ thầm Úc Hoa lựa chọn một tòa nhà văn phòng như vậy, có phải là đang suy xét tới Phong Khôi hay không?
Từ vẻ mặt đến dáng vẻ của Úc Hoa đều là "Kẻ phá hoại đều là nô lệ", Vưu Chính Bình cũng không chắc chắn lắm, đoàn người khiêng đồ đạc vào đơn vị mới, trong nháy mắt khi nhìn thấy không gian, ánh sáng và cách bài trí của văn phòng thì sợ ngây người.
Chân Lê dẫn đầu chạy vào căn nhà lớn nhất, căn phòng này đã được lát sàn với chất lượng cao với diện tích khoảng 300 mét vuông. Chân Lê bất chấp Vưu Chính Bình ở đây, hét lên một tiếng, toàn thân dán trên tường, lớn tiếng nói: "Giám đốc Úc, tôi không cần 30% tiền kia nữa, dùng nó để lắp một tấm gương xa hoa lên bức tường này đi!"
"Chỉ cần cậu có đủ tiền, có thể tùy ý sửa đổi." Úc Hoa nhàn nhạt nói.
Dù sao có thể đem số tiền mà Hoàn Tử Hư nhớ thương dùng hết là được rồi.
Chân Lê dán vào vách tường phòng vũ đạo không chịu nhúc nhích, còn Nguyên Lạc Nhật thì vô cùng buồn bực, một tầng lầu với diện tích lớn như vậy, để dọn dẹp sạch sẽ thì rất là khó khăn. Hắn đi vào phòng tắm vòi sen của phòng vũ đạo, nhìn thấy một phòng tắm độc lập bên trong, kích động đến mức nước mắt cũng phải chảy ra, nếu không phải Chân Lê ngăn cản, hắn thiếu chút nữa là thu dọn đồ đạc vào phòng tắm ở.
Ngay khi giám đốc Hus nhìn thấy một hành lang rộng rãi như thế, nó liền dang chân chạy tới chạy lui trên hành lang, phát tiết tinh lực của nó đến cực hạn, nếu không phải sợ bị người thường nhìn thấy, nó có thể dựa vào tốc độ mà thoát khỏi lực hút của trái đất rồi bay lê trời cao!
Liên Vũ Phàm thì lý trí hơn, hắn không kích động, mà thay vào đó là liếc mắt nhìn từng căn phòng, xác định đồ vật trang trí vẫn còn nguyên vẹn, không cần thay đổi gì nhiều, vật liệu trang trí đều là thân thiện với môi trường, không có Formaldehyde gì hết, vừa lòng thả vừa rụt rè mà cười một cái, nói với Úc Hoa: "Anh rốt cuộc cũng trở lại làm nhân sự rồi."
Ngay cả Hoàn Tử Hư với ánh mắt cực cao cũng khẽ gật đầu, không chỉ là bởi vì Phong Khôi thích thang máy chở hàng hóa, rốt cuộc hắn cũng không bị người ta cõng lên lầu nữa, mà là bởi vì hoàn cảnh văn phòng rất tốt, hắn càng tự tin đối với việc đàm phán kinh doanh với các nhà quảng cáo, hoàn toàn có thể đem mời đối phương đến công ty, để cho đối phương thấy rằng phòng làm việc của bọn họ là một công ty có tiềm năng và thương hiệu. Nhìn thấy hoàn cảnh như vậy, rất nhiều nhà quảng cáo nếu muốn ép giá đều phải suy xét một chút.
Mọi người đều vô cùng hài lòng với môi trường làm việc mới, Úc Hoa nói: "Một tầng lầu này đều là của các ngươi, mỗi người có một văn phòng độc lập, tuy nhiên thường ngày khi phát phóng trực tiếp thì phải vào phòng vũ đạo, khi nghỉ ngơi thì có thể về phòng. Tôi ở trên lầu, không cần biết xảy ra việc gì thì cũng không cần đến tìm tôi."
Nói xong anh nắm tay Vưu Chính Bình đi lên lầu, Liên Vũ Phàm nói: "Từ từ, một tòa nhà văn phòng như vậy mà có thêm một tầng nữa sao? Anh bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê thế?"
Úc Hoa mặt không đổi sắc nói: "Giám đốc quan hệ công chúng không có quyền hỏi đến tài chính của công ty."
"Giám đốc tài chính của chúng ta là ai?" Liên Vũ Phàm phản ứng một giây rồi nói, "Còn không phải là anh sao? Tuyển dụng, ghi chép chấm công, thảo luận về tài chính và công việc đều là cùng một người, như vậy quá không chuyên nghiệp. Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, tiền tiết kiệm của công ty chúng ta đủ để thuê một tòa nhà văn phòng lớn vậy sao?"
"Đủ!" Chân Lê nhớ tới một trăm triệu của Úc Hoa, vội giúp đỡ che dấu, "Cho dù không đủ, với trình độ phát triển hiện tại của công ty, chúng ta cũng có thể thu hút nhà đầu tư và cho vay."
"Không đúng, khoản vay ngân hàng không được xử lý nhanh như vậy, tuy rằng tôi không biết đến tài chính của công ty, nhưng tôi đã theo dõi dịch vụ hậu mãi cho từng tài khoản, đại khái biết được mình lời bao nhiêu tiền. Cái tòa nhà văn phòng ở khu vực này là tính phí theo ngày và theo mét vuông, còn muốn giao tiền thế chấp, nếu cộng hết số tiền của phòng làm việc chúng ta......" Liên Vũ Phàm nhanh chóng tính toán, "Thì cũng đủ để thuê một tháng, anh lãng phí nhiều tiền như vậy, còn thuê cho mình một tầng văn phòng chuyên môn, có phải quá lãng phí hay không? Một mình một lầu! Cái đãi ngộ đặc biệt gì thế?"
Hoàn Tử Hư nghe thấy Úc Hoa dành nguyên một tầng lầu văn phòng cho bản thân, hắn theo bản năng đem phần tiền này thành khoản trả trước của mình, thò đầu qua nói: "Nếu muốn hủy tiền thuê, tôi có thể nói chuyện với chủ nhà, miễn cho anh giữ lại một phần tiền đặt cọc và tiền thuê."
Chờ cho đến khi nó tới tay, hắn sẽ nhận tiền và trả khoản tiền đặt trước, thời gian thỏa thuận với nhà thương mại chỉ còn sáu ngày nữa, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng phải lấy tiền trước.
Úc Hoa nhìn Hoàn Tử Hư vắt óc tính toán để trả tiền, gợi lên một nụ cười tàn nhẫn, anh chậm rãi nói: "Tôi thuê tầng trên bằng tiền thu nhập cá nhân, các người không có quyền hỏi đến.
"Nhân tiện, giám đốc Hoàn, đối với việc chuyển tiền từ công ty nhân sự mà cậu đề cập ngày hôm qua, tôi đề nghị phương thức thanh toán nên chuyển trực tiếp từ tài khoản của công ty này sang công ty khác, không thể chuyển vào tài khoản cá nhân của cậu, nếu không thì cậu sẽ phải chịu khoản thuế không thể tính toán được.
"Cậu vẫn nên hỏi số tài khoản của công ty nhân sự đi, để tránh bị người ta hiểu lầm mà trốn thuế."
Úc Hoa nói xong, thưởng thức vẻ mặt như bay bay của Hoàn Tử Hư, tâm tình sung sướng nắm tay Vưu Chính Bình, dẫn cậu lên tầng lầu dành riêng cho mình.
- ----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Nhìn thấy dáng vẻ chật vật vì nhà ở của cậu ta không? Tôi không khỏi cảm động muốn đưa tay giúp đỡ hắn một chút, để xem hắn vì căn nhà này bùng phát sức mạnh cỡ nào.
Hoàn Tử Hư:......
Liên Vũ Phàm: Úc Hoa hôm nay vẫn chưa phải là người.