Họ và tên: Úc Hoa
Giới tính: Nam
Tuổi: 27
Tình trạng sức khỏe: Tốt
Đơn vị công tác: Phòng làm việc của Chân Lê
Chức vụ: Giám đốc nhân sự
Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn
Thành viên gia đình: Cha mẹ đã qua đời, chồng Vưu Chính Bình, không con cái
Tính cách: Chăm lo nhà cửa một cách ổn trọng, xử sự mọi việc vừa phải
Sở thích: Nấu nướng, làm việc nhà
Lý do điều tra:
1, Trở thành nhân viên đầu tiên của kẻ phá hoại Chân Lê
2, Từ chức trong 25 ngày sau khi làm lãnh đạo bị thương
3, Xuất hiện tình trạng lãnh đạm thờ ơ với chồng
Quá trình điều tra:
1, Một cuộc điều tra từ nhỏ đến lớn đối với hồ sơ học tịch, phiếu điểm, sơ lược lý lịch công tác, đánh giá từ mọi người xung quanh từ nhỏ cho đến lớn
2, Một cuộc điều tra toàn diện về lịch trình hành động, lịch sử mua sắm, hồ sơ điều trị tâm lý, thái độ đối với mọi người trong vòng 25 ngày
3, Tiến hành kiểm tra nguy cơ, kiểm tra phản ứng của đối tượng điều tra đối với sự uy hiếp đến tính mạng.
Kết quả điều tra:
1, Khả năng đối tượng điều tra bị người khác thay thế: 0%
2, Khả năng đối tượng điều tra không phải là người phá hoại: 99%
Ký tên người điều tra: Liên Vũ Phàm
Tập tin đính kèm......
Một bản《 báo cáo điều tra 》đơn giản sau đó là hàng chục trang tài liệu đính kèm, cục trưởng Tiêu sau khi xem qua bản báo cáo hỏi: "Tại sao chỉ có 99%?"
"1% còn lại là trực giác của tôi, cho dù bằng chứng vô cùng xác thực, tôi cũng muốn giữ lại quyền nghi ngờ của mình." Liên Vũ Phàm nói.
"Tâm thế bảo trì cảnh giác cũng không có gì là xấu cả, phần cẩn thận này của cậu đáng được khuyến khích." Cục trưởng Tiêu nói, "Tuy nhiên, vụ án về Úc Hoa đến đây là có thể hạ màn, trừ khi sau này xuất hiện chứng cứ mới, nếu không thì không cần tốn nhân lực và tài lực để điều tra, trước mắt chúng ta xuất hiện một nguy cơ mới, tương lai trong một khoảng thời gian rất dài sẽ bị thiếu nhân lực."
"Rõ!" Liên Vũ Phàm không có bất ký lời phàn nàn nào, cúi chào nói.
Sau khi đọc bản báo cáo của Liên Vũ Phàm, cục trưởng Tiêu bày tỏ sự quan tâm với Vưu Chính Bình: "Tình hình của Úc Hoa sao rồi?"
Vưu Chính Bình nói: "Lúc trên xe đi về đã kiểm tra tỉ mỉ kỹ càng, không có năng lượng phản ứng trong cơ thể, không có dấu hiệu thức tỉnh dị năng, không có triệu chứng hoặc dấu hiệu gì của bệnh đặc biệt. Vết thương do mũi tên trước ngực đã khỏi hẳn theo như lời của người áo đen thần bí, chỉ có quần áo bị rách, cũng không bị ngoại thương. Chỉ có chịu ảnh hưởng của bong bóng độc nên trước mắt vẫn còn hôn mê, đã tiêm huyết thanh để cải thiện khả năng trao đổi chất và khả năng miễn dịch của cơ thể. Bác sĩ quân y nói, với thể trạng của anh ấy thì có thể tỉnh lại sau 4 đến 5 tiếng, hiện tại đưa đến khóa cấp cứu của bệnh viện nhân dân khu Húc Dương, chờ sau khi tỉnh dậy, kiểm tra kết quả đạt tiêu chuẩn thì có thể xuất viện."
"Không có ai thương vong trong sự kiện lần này là tin tốt duy nhất." Cục trưởng Tiêu nói.
Ông lại nói với Sầm Tiêu: "Kết quả cuộc thẩm vấn của Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật như thế nào?"
Sầm Tiêu báo cáo: "Chân Lê vô cùng phối hợp trong cuộc thẩm vấn, hắn thừa nhận năng lực của mình đã bị người áo đen thần bí lấy đi, trước mắt chỉ còn lại năng lực dạ dày thứ nguyên. Trong sự kiện lần này, Chân Lê đã nuốt từng quả bong bóng để bảo vệ tôi, cho tôi thời gian quý báu để hỗ trợ đồng đội.
"Hắn khẳng định rằng dạ dày thứ nguyên cũng không có mạnh như vậy, hắn cũng không biết đồ vật khi bị ăn xong thì được truyền tống tới nơi nào, hơn nữa nhược điểm lớn nhất của dạ dày thứ nguyên chính là kích thước của vật thể bị hấp thụ bị ảnh hưởng bởi kích thước miệng của hắn, và những thứ có thể bị hấp thụ rất hạn chế, lần này có thể thành công hấp thu bong bóng độc cũng là vì tính đàn hồi và biến dạng của bong bóng, nếu không thì hắn cũng không có cách nào.
"Mặt khác, hắn nói rằng miệng hắn đã trở nên to hơn nhiều sau trận chiến này, hy vọng rằng trước mắt Tổ Chứ Thủ Hộ không cần cung cấp những loại thức ăn cần phải há miệng to để cắn, như là hamburger, bánh mì, màn thầu là những loại đồ ăn hắn từ chối, hắn hy vọng có thể ăn chút cháo, cung cấp thêm một cái muỗng nhỏ thì tốt hơn."
Tiêu cục trưởng: "...... Yêu cầu còn rất nhiều."
Sầm Tiêu tiếp tục nói: "Chân Lê thẳng thắn một việc, hắn nói hắn thành lập phòng làm việc là do người áo đen thần bí xúi giục. Chủ trương của người áo đen đối lập với những kẻ phá hoại đứng sau màn, mục tiêu của nhóm kẻ phá hoại là giết chết người áo đen. Theo như lời Chân Lê, chỉ cần giết chết người áo đen, nguyện vọng của nhóm kẻ phá hoại có thể được thực hiện, cho dù những nguyện vọng này có khó tưởng tượng như thế nào.
"Nhóm kẻ phá hoại thành lập Liên Minh Thông Quan, khả năng sẽ xuất hiện ở thế giới chúng ta với quy mô lớn. Để diệt trừ những kẻ phá hoại, người áo đen ra lệnh cho Chân Lê thành lập phòng làm việc, càng nổi càng tốt, lập ra một cái bia ngắm hấp dẫn những kẻ phá hoại khác đến, Nguyên Lạc Nhật chính là người đầu tiên sa lưới."
Cục trưởng Tiêu: "Ý tưởng này thực sự trùng hợp với chúng ta, chỉ là không rõ ràng về thân phận người áo đen lắm."
"Báo cáo!" Vưu Chính Bình giơ tay xin lên tiếng.
Cục trưởng Tiêu gật đầu ý nói, Vưu Chính Bình nói: "Thông qua lời nói của người áo đen trong công viên trò chơi, tôi cho rằng hắn ta không phải là kẻ thù. Hắn nguyện ý tuân thủ trật tự, quý trọng sinh mạng, còn chữa thương cho Úc Hoa là người thường duy nhất, đủ để chứng minh lập trường của hắn, tôi còn có ý nghĩ muốn hợp tác cùng người áo đen."
"Ý kiến của cậu có giá trị tham khảo, nhưng cũng chưa chín chắn." cục trưởng Tiêu phân tích một cách hợp lý, "Trước mắt người đàn ông áo đen không hề tỏ ra bất kỳ sự hợp tác nào và thiện ý nào với chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng không rõ đến tột cùng là hắn ở đâu, thân phận thật sự như thế nào, nguyện ý tuân thủ pháp luật cũng chỉ là trạng thái hiện tại, tương lai có thay đổi hay không, không ai biết được cả. Chúng ta chỉ có thể tạm thời đem người áo đen đặt ở vị trí vừa là bạn vừa là địch, không cần quá thân cận, cần duy trì cảm giác nguy cơ, cùng với nỗ lực điều tra thân phận thực sự của đối phương để dễ dàng kiểm soát."
Cục trưởng Tiêu lại hỏi Sầm Tiêu: "Chân Lê có nói người áo đen liên lạc với hắn như thế nào không?"
Sầm Tiêu trả lời nói: "Chân Lê nói, người áo đen có thể chủ động thông qua bộ não để nhắc nhở hắn làm việc, hắn có thể trả lời trong lúc liên lạc, nhưng không thể chủ động liên hệ đối phương, hơn nữa vị trí của hắn cũng rất bị động. Thông qua cuộc nói chuyện của người áo đen với cái gọi là Liên Minh Thông Quan ở hiện trường, có thể khẳng định là hắn ta có khả năng này."
"Một người mạnh như thế, nếu như hắn có thiện ý theo như lời hắn nói thì còn tốt, nếu là kẻ địch, đó sẽ là một đòn tàn khốc đối với thế giới này. Hazz......" Cục trưởng Tiêu lắc đầu, trước mắt những gì chúng ta làm được là tích cực điều tra thân phận của người áo đen, không nảy sinh xung đột càng ít càng tốt.
Sầm Tiêu nói: "Về việc Úc Hoa được thuê, Chân Lê nói rằng hắn biết não mình không được tốt, không biết phát triển văn phòng và quản lý nhân viên như thế nào, cũng sợ sẽ bị những tên tư bản gian trá lười gạt, hắn đã không còn dị năng, cho nên muốn thành thành thật thật kiếm tiền, sống một cách an phận.
"Sự xuất hiện của Úc Hoa là vô cùng đúng lúc đối với Chân Lê, có một người có năng lực giúp hắn chia sẻ một phần công việc đòi hỏi sự động não, hắn chỉ cần thu hút người hâm mộ và mở rộng lực ảnh hưởng là được."
"Cậu hình như có cảm tình không tồi đối với Chân Lê." Cục trưởng Tiêu nhắc nhở nói, "Đừng vì hắn cứu cậu một lần, rồi vì tình nghĩa mà mất đi cách phán đoán."
"Thật ra cũng không hẳn," Sầm Tiêu nói, "Hắn thật sự mang lại cảm giác là người không tranh với đời, đi vào thế giới này cũng chưa từng làm ai bị thương, tôi cho rằng có thể tin tưởng hắn một phần nào."
"Nguyên Lạc Nhật đâu?" Cục trưởng Tiêu hỏi.
Sầm Tiêu: "...... Hắn bị thương không nhẹ, lúc đầu thì chống cự lại việc điều trị, sau khi tiêm thuốc an thần rồi mới đồng ý để bác sĩ trị liệu. Sau khi tỉnh lại thì bắt đầu tuyệt thực, chống cự rất tiêu cực, một bộ dáng không muốn sống nữa, cho dù hỏi cái gì, thì câu trả lời đều là "mày giết tao đi"."
Mọi người: "......"
Kẻ phá hoại này thật là làm người ta đau đầu.
"Tôi đã kêu Chân Lê tới khuyên hắn, bọn họ đều là kẻ phá hoại, hy vọng có thể mang tới một chút tác dụng." Sầm Tiêu nói.
Cục trưởng Tiêu nghĩ một chút rồi bật màn hình theo dõi phòng cách ly.
Trong phòng cách ly, toàn thân trên dưới của Nguyên Lạc Nhật được bọc lại y như một đòn bánh tét, chỉ lộ ra đôi mắt cùng miệng, nằm trên giường bệnh. Chân Lê ngồi bên cạnh giường bệnh gọt táo bằng máy gọt vô hại, sau khi cắt bỏ một nửa phần thịt, dùng dao răng cưa plastic khó khăn cắt nửa phần thịt còn lại thành những miếng nhỏ, xếp vào đĩa rồi nói với Nguyên Lạc Nhật: "Anh cũng nên ăn một chút đi."
Nguyên Lạc Nhật không thèm liếc mắt nhìn quả táo, Chân Lê nhìn chằm chằm đĩa trong chốc lát hỏi: "Tôi có thể ăn không?"
Nguyên Lạc Nhật: "......"
Hắn không trả lời, Chân Lê coi như hắn đồng ý, cái miệng nhỏ cắn một miếng nhỏ của miếng táo nhỏ, khóe miệng hơi hơi có dấu vết vỡ ra, là do ăn bong bóng.
"Quả táo này thật ngọt," Chân Lê vừa ăn vừa nói, "Anh cũng ăn một miếng đi."
Hắn "cạp cạp" cắn nuốt quả táo, Nguyên Lạc Nhật vốn không muốn ăn, nghe được âm thanh cắn nuốt, cũng phản xạ có điều kiện mà chảy nước miếng.
Mà giờ phút này, Chân Lê đã ăn sạch trái cây trong đĩa nhựa.
Nguyên Lạc Nhật: "......"
"Tôi thật không hiểu nổi anh khổ sở cái gì," Chân Lê nói, "Hệ thống bị lấy đi chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao? Trong đầu tùy thời tuyên bố nhiệm vụ, uy hiếp anh phải chết nếu như anh không làm, y chang như một quả bom hẹn giờ, hiện tại bom bị dỡ bỏ, không phải anh được tự do rồi sao?"
Môi Nguyên Lạc Nhật giật giật.
Chân Lê cầm lấy hộp cơm của Nguyên Lạc Nhật, bên trong là đồ ăn do Tổ Chức Thủ Hộ cung cấp, một trong số đó có món thịt kho tàu, Chân Lê ăn vào, trong miệng còn nói: "Thịt có chút già rồi, không đủ mềm, thịt kho tàu lần trước tôi ăn vào miệng là tan ngay, béo mà không ngán, vậy mới ăn ngon, phải yêu cầu Tổ Chức Thủ Hộ cải thiện nhà ăn."
Nguyên Lạc Nhật: "......"
Chân Lê vừa ăn vừa nói: "Anh là cảm thấy năng lực bị rút ra, từ đây biến thành người thường, không thể khống chế những người khác sao?"
Từ những biểu hiện trước đây của Nguyên Lạc Nhật, Chân Lê cảm thấy hắn có chút trung nhị, ảo tưởng dựa vào bạo lực để khống chế người khác, thế giới quan vẫn còn trong độ tuổi dậy thì, cho rằng cái gì cũng có thể dựa vào một trận đánh để giải quyết, nếu không thể, thì hai trận.
"Nhưng tôi cảm thấy, mất đi năng lực, sinh sống theo pháp luật, ngược lại là một loại bảo vệ đi, anh trước kia không phải bị Liên Minh Thông Quan chi phối sao? Ở chỗ này sinh sống thật tốt, phối hợp công tác với Tổ Chức Thủ Hộ, làm một người hạnh phúc khỏe mạnh không tốt sao?" Chân Lê khuyên nhủ người ta cũng không quên nói, "Ăn khoai tây này khi còn nóng đi, có chút khỏe hơn á."
Nguyên Lạc Nhật: "......"
"Lại nói tiếp, cho dù hoàn toàn thông quan, cũng không có khả năng đạt được sự tự do tuyệt đối. Người đàn ông áo đen từng nói với tôi là, hắn chính chính là Thông Quan Giả duy nhất kia, rõ ràng đã thông quan mà còn bị hệ thống đuổi giết, tôi cảm thấy kết cục sau khi chúng ta thông quan nhất định sẽ không tốt. Người áo đen giúp chúng ta rút hệ thống ra, ngược lại là chuyện tốt." Chân Lê nói.
Nguyên Lạc Nhật: "!!!"
"Tổ Chức Thủ Hộ kêu tôi tới khuyên nhủ anh, phối hợp công tác với bọn họ, giải thích năng lực của những sấm quan giả mà anh biết, đồng thời cùng với tôi kinh doanh phòng làm việc, gánh vác nhiệm vụ hấp dẫn lực chú ý của Liên Minh Thông Quan, Tổ Chức Thủ Hộ cũng sẽ bảo vệ chúng ta. Anh ở công viên giải trí đã phạm phải sai lầm rất lớn, may mà không gây nên thương vong nghiêm trọng, Tổ Chức Thủ Hộ hứa, chỉ cần biểu hiện tốt, có thể lập công chuộc tội."
Khi Chân Lê nói chuyện, lại ăn xong một quả quýt bên cạnh bàn của Nguyên Lạc Nhật, quả quýt được tạo thành hình cách hoa nhỏ, tương đối thuận tiện, sẽ không tác động đến vết thương nơi khóe miệng.
Thấy Nguyên Lạc Nhật vẫn không phản ứng, tuy nhiên trong mắt lại lộ ra một chút tia sáng, Chân Lê lại nói: "Đúng rồi, thiếu chút nữa có chuyện này quên nói với anh. Phòng làm việc là do thần tượng của anh kêu tôi mở, thần tượng của anh phải đối phó với âm mưu của Liên Minh Thông Quan, nhằm phá âm mưu của hệ thống."
Nguyên Lạc Nhật: "!!!"
Hắn đột nhiên ngồi dậy, quát vào mặt Chân Lê: "Tại sao cậu không chịu nói sớm!"
"Hả? Đã bị tiêm thuốc an thần rồi, sao tinh thần còn hưng phấn như vậy?" Chân Lê ngạc nhiên nói.
"Vô nghĩa, tôi tự mình chế tạo thuốc, cho dù năng lực bị rút ra, nhưng kháng thuốc vẫn còn ở đó, vừa rồi là giả bộ bình tĩnh mà thôi!" Nguyên Lạc Nhật đoạt lấy hộp cơm trong tay Chân Lê nói, "Đừng ăn! Chừa cho tôi chút coi, tôi chết đói rồi nè!"
Hắn cúi đầu vừa thấy, hộp cơm đã bị Chân Lê ăn hết bảy tám phần, chỉ còn lại một chút hành tây do Chân Lê không thích ăn
"Cậu sao không ăn luôn đi!" Nguyên Lạc Nhật cả giận.
Mọi người theo dõi giám sát: "......"
Tiêu cục trưởng ho nhẹ một tiếng nói: "Phương pháp của Sầm Tiêu quả thật không tồi, Nguyên Lạc Nhật đã hợp tác hơn nhiều, chúng ta hãy đi nói chuyện với hắn một chút, hỏi thăm tình báo, đồng thời thuyết phục hắn hợp tác làm việc."
Vài vị người thủ hộ đồng thời cúi chào.
Cục trưởng Tiêu lại nói: "Đội trưởng Vưu, việc điều tra Úc Hoa đã kết thúc, cậu lại tiếp tục phụ trách công việc của khu Húc Dương, hy vọng cậu có thể giống như trước đây, lấy sự tích cực hướng về phía trước để đối phó với kẻ thù."
"Rõ!" Vưu Chính Bình nói.
Cục trưởng Tiêu: "Đội trưởng Liên, với tư cách là người phụ trách chính của việc điều tra, hiện tại cậu được lệnh phải hoàn thành công việc cuối cùng. Đập lại chiếc điện thoại của Úc Hoa rồi đặt nó lại vị trí cũ, sau khi công việc kết thúc, cậu có thể bàn giao công việc với Vưu, kế tiếp tổ chức có một công tác quan trọng giao cho cậu."
"Rõ!" Liên Vũ Phàm nói.
"Từ từ," Vưu Chính Bình thấy Liên Vũ Phàm móc cây búa nhỏ tra đập điện thoại, đau lòng nói, "Có thể không cần đập điện thoại hay không, cứ như vậy mà trả thôi?"
"Một khi Úc Hoa phát hiện điện thoại được phục hồi như cũ, cậu muốn giải thích như thế nào đây?" Liên Vũ Phàm hỏi.
Vưu Chính Bình: "Tôi nói là tôi đã phát hiện ra, rồi trộm mua một cái mới, sửa chữa cơ sơ dữ liệu của điện thoại từ đám mây, khôi phục dữ liệu bên trong đó."
"Chỉ cần cậu có thể tự bào chữa thì như vậy cũng được." Cục trưởng Tiêu nói.
Điện thoại được giữ lại dưới sự khăng khăng của Vưu Chính Bình, Liên Vũ Phàm mang khuôn mặt ông chú đẹp trai trả điện thoại lại chỗ cũ. Nghe thấy điện thoại không cần bị đập nát, Sầm Tiêu cũng nhẹ nhàng thở ra, điện thoại cũng có máu và mồ hôi của hắn đó!
Khi Liên Vũ Phàm chuẩn bị cầm điện thoại rời đi, cục trưởng Tiêu bỗng nhiên nói: "Chờ một chút."
Cục trưởng Tiêu rời hỏi bàn làm việc, cẩn thận nhìn về phía ống quần của Vưu Chính Bình và Liên Vũ Phàm: "Đội trưởng Vưu, cái vết màu đen trên quần cậu là bị dính lúc nào? Khi chiến đấu sao?"
Trong bài kiểm tra nguy cơ, vì Nguyên Lạc Nhật là một nhân tố không ổn định, để đảm bảo Vưu Chính Bình cấp đội trưởng có thể tham gia trận chiến bất kỳ lúc nào, Liên Vũ Phàm cố ý chọn quần và giày giống với Vưu Chính Bình, để thuận tiện bảo hộ cho thân phận của cậu.
Vết đen trên chiếc quần dài màu xám nhạt rất mờ, lại giống như những bóng ma trên nếp gấp của chiếc quần, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phân biệt được.
Vưu Chính Bình từ lâu đã quên rằng chính chiếc quần này đã bị cậu làm hỏng, nhìn thấy vết màu thì cậu mới mơ hồ nhớ ra.
"Hai người đổi quần lại cho nhau đi," Cục trưởng Tiêu bình tĩnh nói, "Mấy ngày nay Tiểu Liên đi mua chiếcc quần đó, còn giữ hóa đơn mua hàng và nhãn mác không? Hãy vứt nhãn vào thùng rác nhà Tiểu Vưu khi tới trả điện thoại, hóa đơn mua sắm thì tùy tay để lên bàn hay kệ nào đó cũng được."
"Cần phải làm như vậy sao?" Liên Vũ Phàm có chút không tình nguyện khi mặc quần của Vưu Chính Bình.
Cục trưởng Tiêu nghiêm túc nói: "Cần thiết. Chân Lê đã thấy được các cậu chiến đấu, nếu chú ý tới vết màu trên ống quần, thì người nhà của Vưu Chính Bình cũng có thể nhìn thấy vết màu này, nói không chừng sẽ bị nghi ngờ. Mọi hành động của chúng ta từ trước đến nay đều là che giấu thân phận, cho dù Chân Lê thiện chí phối hợp, tôi cũng không hy vọng hắn phát hiện ra thân phận thật sự của các cậu.
"Nếu Úc Hoa phát hiện vết bẩn trên chiếc quần biến mất, Tiểu Vưu cũng có thể dùng cái phiếu nhỏ đó làm cái cớ để nói rằng cậu đã vứt chiếc quần đi rồi mua cái mới.
"Chiến đấu với những kẻ phá hoại, bảo vệ thân phận của chúng ta thì càng có lợi trong việc giành chiến thắng cho những trận chiến bất ngờ, không đến đường cùng thì không thể lộ ra dấu vết, về sau thì các cậu cần phải cẩn thận gấp đôi."
Hai người nghe lời dạy, rất không tình nguyện mà đổi quần cho nhau.
Sau khi kết thúc cuộc họp, cục trưởng Tiêu cùng với Sầm Tiêu đi khuyên bảo Nguyên Lạc Nhật, Vưu Chính Bình thì đến bệnh viện nhân dân khu Húc Dương giả bộ nằm viện, còn Liên Vũ Phàm thừa dịp khi cặp chồng chồng sầu bi nằm viện thì đến trả lại điện thoại cùng với chứng cứ quan trọng về việc mua quần vào nhà Úc Hoa.
-
Úc Hoa vẫn luôn ở giả bộ bất tỉnh, tâm tư phức tạp mà giả bộ bất tỉnh.
Nhóm người thủ hộ rất cẩn thận, ngoại trừ thời điểm Vưu Chính Bình kết thúc cuộc chiến có quan tâm xác nhận thương thế bên ngoài của Úc Hoa, cả quá trình sơ cứu và chuyển viện đều được tiến hành dưới sự giám sát của cảnh sát, để tránh cho người bị thương nửa mê nửa tỉnh mà nghe được thông tin cơ mật gì.
Anh nằm đến mức toàn thân tê dại, sau đó mở to mắt đúng vào thời điểm mà bác sĩ dự đoán tỉnh lại.
Lúc này trời đã khuya, hộ sĩ trực ban thấy anh tỉnh lại, vội đi kêu bác sĩ. Úc Hoa thì "Suy yếu" quan tâm hỏi: "Người yêu tôi đâu?"
"Vưu tiên sinh cũng chỉ là hôn mê, hiện đang nằm ở một phòng khác." Hộ sĩ nói.
"Tôi muốn đi nhìn em ấy." Úc Hoa giãy giụa bò dậy, đồng thời làm ra bộ dáng choáng váng do bị hôn mê quá lâu.
"Anh cẩn thận một chút, đợi bác sĩ đến kiểm tra giúp anh, bảo đảm anh có thể đi thì lúc đó anh đi cũng được. Yên tâm, Vưu tiên sinh không có gì trở ngại." Hộ sĩ nói.
Úc Hoa kiên nhẫn chờ bác sĩ kiểm tra, tuyên bố tim đập, huyết áp và các chỉ số khác đều bình thường, có thể uống nhiều nước, chậm rãi đứng dậy và vận động để thúc đẩy tuần hoàn máu, đẩy nhanh quá trình trao đổi chất của cơ thể, cố gắng chuyển hóa chất độc còn sót lại càng sớm càng tốt.
Úc Hoa uống một ly nước lớn, đỡ tường đứng dậy, chậm rãi đến phòng quan sát của Vưu Chính Bình.
Người yêu an tĩnh chìm vào giấc ngủ, sắc mặt có chút tái nhợt, là bởi vì tuần hoàn máu quá chậm trong khoảng thời gian dài bị hôn mê.
Úc Hoa ngồi ở mép giường, tri kỷ nhét chăn bông vào chân của Vưu Chính Bình, chú ý chiếc quần cậu đang mặc không bị dính màu.
Trong lúc nhất thời, nội tâm Úc Hoa ngũ vị tạp trần, anh dùng đầu ngón tay sờ vào mặt của Vưu Chính Bình, cẩn thận xác nhận,
Đây đúng là khuôn mặt của Tiểu Vưu, không hề ngụy trang chút nào cả.
Úc Hoa nhớ lại đủ loại chuyện trước khi ra khỏi nhà, tiếc rằng lúc đó vì quá quan tâm đến hoạt động trong công viên giải trí nên không chú ý quan sát quần áo của Tiểu Vưu, chỉ là đại khái biết được cậu mặc kiểu quần áo nào.
Quả thực không có vết dính màu trên quần, nhưng điều này không thể giải thích vết màu giống như đúc trên chiếc quần của người thủ hộ, không loại trừ khả năng khi anh hôn mê, Tiểu Vưu và đối phương đã đổi quần cho nhau.
Vì vậy, thứ mà Tiểu Vưu đang mặc rất có thể là quần của người khác.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Úc Hoa dần dần trầm xuống, ông chú đẹp trai đó rốt cuộc là ai, Sầm Tiêu sao? Hay là ai đó khác?
Không, vẫn chưa có bằng chứng xác thực, cũng không thể khẳng định Tiểu Vưu có phải người thủ hộ hay không.
Úc Hoa lắc đầu, đặt tay lên đôi mắt đang nhắm nghiền của Tiểu Vưu.
Trước khi thoát thân, Úc Hoa thừa dịp lợi dụng ánh sáng để tẩu thoát, cố ý để lại một vết tích ngắn trong mắt của hai người thủ hộ.
Đó là một đạo kim sắc đánh dấu vô hại, trong đồng tử của hai người bị đánh dấu sẽ có một đạo kim sắc nho nhỏ, sau 12 tiếng đồng hồ sẽ tự động biến mất.
Hiện tại đã mười một tiếng trôi qua kể từ lúc trận chiến ở công viên trò chơi kết thúc, lúc này nếu mở mí mắt của Tiểu Vưu, thì có thể xác nhận những điểm sáng.
Nhưng......
Chân tướng nằm ngay trước mắt, nhưng Úc Hoa lại có cảm xúc thụt lùi, nếu Tiểu Vưu thật sự là người thủ hộ, anh nên ở chung với người yêu của mình như thế nào đây?
Úc Hoa nhìn thời gian, còn 57 phút trước khi điểm sáng biến mất, nếu trước đó Tiểu Vưu mở mắt ra, điều đó có nghĩa là anh phải đối diện với vấn đề này. Nếu Tiểu Vưu tỉnh lại muộn hơn, điều đó có nghĩa là anh không cần biết bất kỳ điều gì vào lúc này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vưu Chính Bình, người đang giả bộ bất tỉnh cũng nhẫn nại. Cậu biết người yêu đang ở bên cạnh mình, nhưng lại không tìm được thời điểm tỉnh lại, cũng không biết tỉnh lại như thế nào cho tự nhiên nhất.
Sau 56 phút, mí mắt Vưu Chính Bình giật giật, nhắm mắt nói: "...... Nước......"
Úc Hoa vội vàng tìm chiếc cốc giấy, rót nước ấm cho cậu, đỡ Vưu Chính Bình uống nước.
Vưu Chính Bình uống nước xong, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn về phía Úc Hoa.
Úc Hoa nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, không thấy điểm sáng trong mắt, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi anh chuyển tầm mắt sang chiếc đồng hồ điện tử trong bệnh viện, anh phát hiện mình đã lãng phí hai phút trong lúc tìm cốc giấy tại máy lọc nước rồi.
Vưu Chính Bình tỉnh lại sau 58 phút và Úc Hoa đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để xác nhận.