Sầm Tiêu đem những ghi chép thẩm vấn sửa sang một chút, in ra đưa cho mỗi người, một vị thủ hộ xấp xỉ tuổi cục trưởng Tiêu nói: "Nửa thật nửa giả, năng lực kể chuyện thực không tồi."
Ông nhẹ nhàng cười một cái, dường như nhớ lại đoạn năm tháng kia: "Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ phá hoại ngu như vậy, cộng thêm việc hắn chủ động tiết lộ app điện thoại cùng tên boss nhưng không có tự phát nổ, có lẽ hắn thật sự không phải kẻ phá hoại."
Nhóm người thủ hộ cũng không phải dễ lừa như vậy, bọn họ thân kinh bách chiến, gặp qua muôn hình muôn vẻ kẻ phá hoại. Cạm bẫy gì bọn họ cũng đã trải qua, sẽ không dễ tin lời Chân Lê nói.
Cục trưởng Tiêu nói: "Tôi đã yêu cầu đội kỹ thuật kiểm tra điện thoại không biết bao nhiêu lần, xác định không có cái app theo như lời Chân Lê. Tôi cũng đưa cho người thủ hộ giỏi về năng lượng để kiểm tra, vẫn như cũ mà không phát hiện được năng lượng đặc thù tồn tại. Hoặc là nguồn năng lượng trong điện thoại là loại mà chúng ta chưa từng tiếp xúc qua hoặc quan sát được, hoặc là ảo giác."
"Ảo giác?" Một người thủ hộ trẻ trong thế hệ của Vưu Chính Bình trong hội nghị lần này chỉ là theo quan sát và học hỏi, đi theo các tiền bối để hiểu thêm về kẻ phá hoại, đồng thời cũng có thể đưa ra một số đề xuất sáng tạo.
Một người thủ hộ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn mở máy chiếu, phát lên một đoạn video, trong video xuất hiện một số kẻ phá hoại khác nhau, sau khi nhóm người thủ hộ xác định thân phận, điều tra lộ trình của bọn họ và chọn một vài clip đại diện từ camera có độ phân giải cao ở những nơi công cộng.
Trong video, một số kẻ phá hoại giống như là đang nói chuyện với chính mình, hơn nữa còn chạm nhẹ vào khoảng không, như thể có một màn hình cảm ứng khổng lồ trước mặt họ.
"Thông qua nhiều năm phân tích và trao đổi với các tổ chức thủ hộ ở các nước khác nhau, chúng ta có thể xác định, kẻ phá hoại xác thực có tồn tại một "màn hình điều khiển" hoặc "giao diện hệ thống", giao diện này được cài trong bộ não và khi được sử dụng, giao diện được mở ra trước mặt những kẻ phá hoại và chỉ có bọn họ mới có thể nhìn thấy nó." Cục trưởng Tiêu giảng giải cho những người trẻ tuổi, "Từ trước tới nay chúng tôi chưa bao giờ thấy kẻ phá hoại sử dụng app điện thoại để điều khiển giao diện, nếu những lời của Chân Lê là đúng, hoặc hắn không phải là kẻ phá hoại, hoặc kỹ thuật của kẻ phá hoại đã bị đẩy lùi."
Đại não của Vưu Chính Bình nhanh chóng chuyển động, cậu nhớ lại biểu hiện của Chân Lê ở trung tâm thương mai, lập tức bắt được hai khoảng thời gian.
Cậu gọi giám sát trong trung tâm thương mại, đưa ra hai bức hình ở hai khoảng thời gian, chiếu lên màn hình lớn: "Vào thời gian thứ nhất, buổi sáng 10:03 phút, Chân Lê xuất hiện xoa bụng sau khi ăn hamburger ở lầu một, ợ no một phát chắc chắn bụng đã có cảm giác, nhưng lập tức hắn lại lên lầu hai mua bánh kem, sau khi bánh kem tới tay hắn cũng không lập tức ăn, mà là trên điện thoại click xuống rất nhiều, mới bắt đầu ăn bánh kem."
Camera ở trung tâm thương mại có độ phân giải rất cao, Vưu Chính Bình tìm một cái camera hướng vào điện thoại, không ngừng phóng đại video, mọi người nhìn thấy Chân Lê đang điên cuồng chạm chạm trượt trượt trên màn hình điện thoại, giống như đang lựa chọn cái gì đó, nhưng giao diện điện thoại của hắn vẫn không thay đổi, vẫn giữ nguyên giao diện chính. Sau khi Chân Lê chọt một cái thật mạnh vào điện thoại giống như hạ quyết tâm, hắn mới bắt đầu ăn bánh kem, sau đó lên lầu ba lầu bốn lầu năm mua đồ ăn.
"Từ đây có thể thấy được, ở lầu một thì Chân Lê đã ăn no, nhưng hắn chưa đã thèm, còn muốn ăn thêm cái gì nữa, lúc này mới dùng điện thoại, phải trả giá một điều gì đó mới có năng lực đi ăn tiếp." Vưu Chính Bình nói.
Sau đó cậu chiếu ra một đoạn video khác, là giữa trưa 12:54 phút, hình ảnh Vưu Chính Bình hóa thân thành ông chú đẹp trai cùng Chân Lê PK bóng rổ.
Vưu Chính Bình nói: "Trận đấu bóng rổ giữa tôi cùng Chân Lê đã tăng từ một lần ném hai quả bóng lên thành năm quả, vào thời điểm số lượng ném rổ là hai quả, Chân Lê không hề đụng vào điện thoại, khi tôi tăng số lượng bóng lên 3, vẻ mặt của hắn xuất hiện một tia cứng đờ, sau đó hắn kêu tạm dừng. Lúc ấy hắn nói với tôi là có một tin nhắn cần trả lời, lúc sau hắn cầm điện thoại lên bấm máy, sau khi hắn dùng xong, kỹ thuật ném rổ giống như có thần trợ giúp, số lượng bóng tăng lên 5 quả vẫn không e ngại gì. Tôi thiết lập một không gian quỹ đạo gần bóng rổ để ghi 5 quả vào rổ, hắn dựa vào cái gì?"
Vưu Chính Bình không thể nhìn thấy điện thoại của Chân Lê trong lúc thi đấu bóng rổ, lúc này đây thông qua camera cua trung tâm thương mại, có thể thấy rõ rằng Chân Lê không có trả lời tin nhắn, mà là một lần nữa nhấn vào những chỗ trống trong giao diện chính.
Vài vị thủ hộ lớn tuổi gật đầu nói: "Hắn thật là thông qua điện thoại kích hoạt năng lực gì đó, điều này cần phải đánh đổi một cái gì đó, cho nên hắn sẽ không dễ dàng sử dụng năng lực. Từ những bằng chứng trong vài giờ đồng hồ này, có thể khẳng định rằng có một cái app bí ẩn trong điện thoại di động. Bản chất của app điện thoại và bảng điều khiển đều vượt qua lý giải khoa học kỹ thuật và tầm hiểu biết của chúng ta, công nghệ của hiện tại của chúng ta không thể phát hiện kiểm tra. Nhưng từ những thay đổi của bảng điều khiển được cấy vào não lại chuyển sang app điện thoại, có thể thấy rằng công nghệ của kẻ phá hoại đang bị thụt lùi, tại sao lại xảy ra hiện tượng này?"
Cục trưởng Tiêu suy nghĩ một chút rồi đưa ra ý kiến: "Hai lý do, thứ nhất, nhóm kẻ phá hoại đã xuất hiện một số tình huống đặc thù, có lẽ là nội loạn, có lẽ là thiên tai, cho nên liên tục mười lăm năm qua thế giới chúng ta không xuất hiện kẻ phá hoại, sau khi trải qua khoảng thời gian này nghỉ ngơi lấy lại sức, kẻ phá hoại lại một lần nữa đi vào thế giới của chúng ta, nhưng bởi vì tình huống đặc thù này, đã có một sự thụt lùi về công nghệ kỹ thuật, điều này được phản ánh trong những thay đổi của bảng điều khiển và kẻ phá hoại không có khả năng tự bạo.
"Điểm thứ hai, Chân Lê không phải là kẻ phá hoại, hắn chỉ là người bình thường trong thế giới chúng ta, bị kẻ phá hoại nào đó nhìn trúng lợi dụng, muốn thông qua hắn để đạt mục đích nào đó."
Hai lý do đều có thể xảy ra, hiện tại họ chưa có bằng chứng thuyết phục để xác định điều nào có khả năng xảy ra cao hơn. Mà xử trí Chân Lê như thế nào, thì phải xem rốt cuộc thân phận của hắn là gì.
Nếu Chân Lê là kẻ phá hoại, hắn chính là kẻ địch, nhóm người thủ hộ sẽ nghiêm hình bức cung, tra hỏi thêm nhiều thông tin trước khi hắn tự bạo. Nếu Chân Lê là người bị lợi dụng, như vậy hắn chính là người bị hại, hơn nữa sau lưng hắn tồn tại một kẻ địch đáng sợ, khả năng nhóm người thủ hộ sẽ lựa chọn phương pháp bảo vệ giám thị.
Vưu Chính Bình đã nhiều lần xem các tài liệu và video về cuộc thẩm vấn của Chân Lê, khi tới một đoạn thời gian nhất định cậu liền ấn nút tạm dừng, nói với vài vị lãnh đạo: "Hắn ta trông như thế này, giống như là đang nhìn vào bảng điều khiển ảo?"
Cảnh tượng này xảy ra là khi mọi người lo lắng Chân Lê tự bạo thì rời khỏi phòng rồi sau đó quay trở lại, Chân Lê nhìn chằm chằm vào Vưu Chính Bình đang đi đầu rồi dụi dụi mắt. Thoạt nhìn giống như xác nhận danh tính đối phương, thế nhưng cẩn thận quan sát, tầm mắt của hắn dường như chuyển động từ phải sang trái, không giống như đang nhìn Vưu Chính Bình, mà là giống như nhìn một dòng chữ từ phải sang trái.
Nhóm người thủ hộ âm thầm phát lại đoạn video thẩm vấn Chân Lê, cục trưởng Tiêu cười lạnh một chút: "Nếu không phải Tiểu Vưu cẩn thận, suýt nữa thì hắn đã giấu diếm được dưới mí mắt của chúng ta rồi."
"Thời điểm hắn hoang mang khi mới vừa bị bắt tới không phải là diễn, khi đó Chân Lê không nhìn thấy bảng điều khiển. Mãi đến sau khi hắn tiết lộ thông tin không có tự bạo, mới có thể nhìn thấy bảng điều khiển." Người thủ hộ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nói.
Mọi người liếc nhìn nhau, phát giác ý kiến của cả nhóm đã thống nhất.
Không phải kẻ phá hoại xuất hiện vấn đề hay công nghệ kỹ thuật bị thụt lùi, mà là sau lưng Chân Lê có người, người kia mới là kẻ phá hoại!
"Thẩm vấn hắn một lần nữa!" Cục tưởng Tiêu nói.
-
Chân Lê cuộn tròn thân thể, đôi mắt nhắm chặt, nhớ lại sau khi nhóm người thủ hộ rời đi, trên chiếc gương hư không hắn nhìn thấy một đoạn văn: "Cậu nhìn thấy dòng chữ trên không này, bằng cách phát lại đoạn video thì sẽ nhận ra, bọn họ sẽ đoán ra sau lưng cậu có người sai khiến. Khi bọn họ thẩm vấn cậu lần thứ hai, cậu chỉ cần dùng hệ thống là nguyên mẫu, biến ra một người đàn ông đứng sau, nhất định bọn họ sẽ thả cậu ra, dùng cậu để dụ người đứng sau lưng cậu, đến lúc đó cậu đã an toàn. Sau đó tôi sẽ không nhắc nhở cậu một lần nào nữa, cậu cứ tự do phát huy."
Liệu thật sự giống như người thần bí kia nói sao? Chân Lê khẩn trương thầm nghĩ.
Nhóm người vừa rồi thẩm vấn hắn lại bước vào phòng, Chân Lê hoảng loạn đứng dậy, bày ra một mộ dáng vô tội: "Tôi thực sự đã nói hết rồi, không có nửa lời nói dối!"
"Phải không?" Cục trưởng Tiêu uy nghiêm nói, "Vậy tại sao cậu không nói nhưng nội dung mà cậu nhìn thấy trên hư không?"
Chân Lê giật mình, vẻ mặt của hắn hoàn toàn không che giấu, như là hoàn toàn không nghĩ tới nhóm người cục trưởng Tiêu sẽ phát hiện ra. Trên thực tế, hắn rất ngạc nhiên với sự hiểu biết của người sau gương, người kia căn bản không ở hiện trường, thế nhưng có thể dự đoán nhiều chuyện như vậy sao? Ngay cả phán đoán của đối phương cũng đoán được!
Cục trưởng Tiêu phát video, lặp lại phân tích của mọi người lại một lần, quát: "Tiếp theo nếu cậu còn nói dối, chúng tôi sẽ giết cậu ngay tại chỗ!"
Đám ngươi Vưu Chính Bình giơ súng lên phối hợp với cục trưởng Tiêu, nhắm ngay đầu Chân Lê.
Chân Lê sợ hãi tột độ, nhưng hắn không phải là sợ nhóm người thủ hộ, mà là cái người có thể đoán trước mọi thứ mà không cần xuất hiện ở hiện trường.
Hắn giơ tay lên nói: "Tôi nói tôi nói, thật là có người...... Không, tôi không biết đối phương có phải là người hay không, hắn cài một cái app trong điện thoại của tôi, yêu cầu tôi làm mọi việc theo phân phó của hắn, không nghe hắn sẽ giết chết. Tôi có thể dùng điện thoại đổi một ít năng lực, nhưng có hạn chế, chẳng hạn như năng lực ném bóng rổ chỉ có thể duy trì nó trong vòng một tiếng, nhưng dạ dày thứ nguyên có thể dùng trong 20 năm.
"Lúc trước tôi nói nhiệm vụ là bắt một boss không phải là giả, app nhắc nhở tôi, chỉ cần tìm được boss ẩn trong thế giới thì có thể vĩnh viễn đạt được tự do, có tiền đếm không hết, mỹ nữ, siêu năng lực, còn có thể thực hiện một nguyện vọng.
"Có một điều trước đó tôi chưa nói, app nói với tôi rằng không phải chỉ có một mình tôi thực hiện nhiệm vụ, có rất nhiều người muốn tiêu diệt boss ẩn, mọi người giành nhau hoàn thành nhiệm vụ đã thành một liên minh."
Lần này nhóm người thủ hộ tin lời Chân Lê nói, sau khi phân tích, bọn họ xác định rằng những kẻ phá hoại được chia thành hai lực lượng.
Một là boss mà theo như lời Chân Lê nói muốn diệt trừ, cục trưởng Tiêu nghi ngờ vị boss này chính là cổ năng lượng cường đại mười lăm năm trước, hóa ra hắn không có rời đi, mà là ngay từ đầu ẩn nấp trong thế giới này.
Phe bên kia là kẻ phá hoại đứng sau màn của Chân Lê, có thể là một người hoặc là một nhóm người, bọn họ muốn ẩn nấp săn bắn kẻ phá hoại mạnh mẽ mười lăm năm.
"Khinh người quá đáng!" Sau khi đưa ra kết luận, cục trưởng Tiêu cục trưởng tức giận đập vào bàn, "Đám kẻ phá hoại nội chiến, thế nhưng lấy thế giới chúng ta ra làm chiến trường, bọn chúng coi thế giới chúng ta là cái gì!"
Vưu Chính Bình siết chặt nắm đấm nói: "Bất kể lực lượng nào cũng không phải là người lương thiện, một tên chúng ta cũng không thể buông tha! Cần phải đuổi toàn bộ đám người đó ra khỏi thế giới này!"
"Không sai!" Cục trưởng Tiêu nghiêm túc nói, "Tôi quyết định tạm thời thả Chân Lê, để hắn ở bên ngoài để hắn làm những việc tương đối hấp dẫn. Bằng cách này, nếu có những kẻ phá hoại khác trong thế giới của chúng ta, thì có thể lợi dụng Chân Lê dẫn dụ bọn họ. Tiểu Vưu, Chân Lê ở khu Húc Dương, đó là phạm vi quản lý của cậu, cậu phải âm thầm theo dõi hắn, nhớ lấy, không thể để cho hắn phát hiện ra thân phận của cậu."
Vưu Chính Bình khi tiếp xúc với Chân Lê vẫn luôn dùng khuôn mặt của ông chú đẹp trai, bộ dạng thật sự của cậu và đám đàn em vẫn chưa bị bại lộ, Chân Lê cũng không rõ thân phận của bọn họ.
"Rõ!" Vưu Chính Bình cúi chào nói, "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Cục trưởng Tiêu nghiêm túc nói: "Ngoài ra, tôi không lo lắng những người thủ hộ khác, nhưng mà Tiểu Vưu cậu......Cậu là người đã kết hôn và sống ở khu Húc Dương, quan hệ rất thân mật với chồng của mình.
"Cậu hiện tại có hai lựa chọn, thứ nhất, nói cho người nhà biết sự thật, chúng tôi sẽ bảo vệ người trong cuộc là Úc Hoa thật chặt, sau khi sự việc được giải quyết, anh ta có thể sinh hoạt bình thường.
"Thứ hai, vẫn luôn giấu diếm, tuyệt đối không thể tiết lộ một chút nào hết.
"Đã có trường hợp gia đình người thủ hộ biết chuyện, trong lúc chiến đấu vì lo lắng người nhà theo sau, kết quả trở thành con tin của kẻ phá hoại, tạo thành tổn thất rất lớn.
"Từ đó về sau, chúng ta có quy định người thủ hộ muốn kết hôn, thì vợ hoặc chồng phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới có thể kết hôn, tất nhiên quy định này đã khiến cho tỷ lệ kết hôn của người thủ hộ giảm đáng kể.
"Cậu được sinh ra trong thời đại hòa bình, các quy định về kết hôn đã được nới lỏng, chúng ta không tiến hành huấn luyện tư tưởng chính trị với Úc Hoa, cho nên chỉ có thể chọn cách bảo vệ cực đoan."
Vưu Chính Bình ngẩn ngơ, cậu hỏi: "Thế thì...... Bao lâu nhiệm vụ của chúng ta mới có thể kết thúc?"
"Tôi không biết, đây có thể là cuộc chiến của mười năm, hai mươi năm thậm chí mấy thế hệ," Cục trưởng Tiêu nói, "Nếu cậu không hy vọng Úc Hoa cách ly với thế giới bên ngoài, bị bảo vệ cực đoan, hãy chuẩn bị tốt giấu diếm cả đời."
Vưu Chính Bình che lại trái tim của mình, Úc Hoa là người luôn khao khát một cuộc sống bình yên, sao có thể lôi kéo anh ấy vào một sự việc nguy hiểm như vậy?
"Tôi sẽ giấu nó đến cùng." Vưu Chính Bình thống khổ chua chát nói.
"Tốt," Cục trưởng Tiêu gật đầu, "Tôi sẽ sắp xếp cậu chuyển đến Cục Công An là cảnh sát phụ, như vậy cậu có thể xuất ngoại bất cứ lúc nào."
"Ừm, được." Vưu Chính Bình kìm nước mắt, cuộc sống bình yên của cậu với Úc Hoa đã biến mất, nhưng điều này là để bảo vệ tương lai của họ tốt hơn, còn tương lai của nhiều người nữa.
Nếu muốn mọi người trên toàn thế giới sống một cuộc sống hòa bình và bình yên, Vưu Chính Bình cần phải gánh chịu tất cả những điều này.
Úc Hoa, người được Vưu Chính Bình nhớ đến, lẳng lặng đứng trong phòng tắm và gửi một tin nhắn cho Vưu Chính Bình: Bây giờ đã là hơn 1 giờ sáng, khi nào thì em về?
Vưu Chính Bình nhận được tin nhắn, hướng lãnh đạo hỏi: Chắc là chiều mai, em phải làm việc bên ngoài.
Sau khi nhận được tin nhắn, Úc Hoa nhẹ nhàng thở ra, còn may, anh có thể tìm người lắp lại gương trước khi Vưu Chính Bình về nhà.
Chiếc gương dùng để truyền thông tin không chịu nổi sức mạnh của anh nên đã bị vỡ tan nát.
Úc Hoa vất vả thu dọn mảnh vỡ của chiếc gương, anh nhìn những mảnh gương, âm thầm hạ quyết tâm, vì cuộc sống bình yên của anh và Vưu Chính Bình, lần này nhất định phải hoàn toàn diệt trừ hệ thống.