Giây tiếp theo, Úc Hoa đang ngồi ở ghế đối diện lại xuất hiện bên cạnh Vưu Chính Bình, ghế của anh biến thành ghế dựa, Úc Hoa hơi ngả người ra sau, dựa vào ghế, lẳng lẽ đánh giá Vưu Chính Bình.
Mỗi khi tầm mắt của anh quét qua một chỗ, Vưu Chính Bình cảm thấy có cái gì đó tê dại, khiến tóc gáy cậu đều dựng thẳng cả lên.
"Vì sao em lại xuất hiện trong thế giới nhỏ của anh?" Trong lòng Vưu Chính Bình tràn ngập nghi vấn, cũng mơ hồ nếu như lúc này cậu không nói gì, giống như sẽ xảy ra một chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
"Không phải đâu?" Úc Hoa bưng tách ra lên đưa tới bên miệng của Vưu Chính Bình, đút cậu uống xong, "Không phải là ở trong quy luật thời gian của Quan Thiều Quang sao?"
"Phốc!" Vưu Chính Bình phun một bàn nước trà, cậu vừa định dùng tay áo lau mặt thì thấy Úc Hoa không biết từ chỗ nào lấy ra một tờ khăn giấy, giúp cậu lau miệng.
Vưu Chính Bình phảng phất như đang nằm mơ ở trong nhà, giờ phút này, dáng vẻ của Úc Hoa có chút tương tự khi anh phát hiện chuyện cái quần của cậu, nhưng so với lúc đó thì lại còn đáng sợ hơn một chút.
Vưu Chính Bình không hề phản kháng, cũng không nhận lấy khăn giấy, thậm chí cũng không hỏi thêm câu nào, tùy ý để Úc Hoa cẩn thận giúp cậu lau mặt, lau tay.
Cậu chỉ là lặng lẽ nhìn Úc Hoa, trong mắt là hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại.
Úc Hoa ném khăn giấy đi, từ từ nói: "Tôi nhớ rõ lần gặp mặt lúc trước, Quan Thiều Quang muốn giết em. Hắn sẵn sàng làm một thành viên phụ trợ, rất ít khi tự mình ra tay, trừ khi là người không thể không giết."
"Đúng đúng đúng!" Vưu Chính Bình thấy Úc Hoa rốt cuộc đã đoán được, cậu không cần phải dùng cuộc đối thoại ông nói gà bà nói vịt nữa, vội vàng liên tục gật đầu.
Vưu Chính Bình không nhịn được kéo ghế dựa lại gần Úc Hoa một chút, nói: "Lần trước ở trong nhóm ý niệm, anh đã đoán được em chịu hạn chế của quy tắc thời không, rất nhiều chuyện không thể nói. Bây giờ anh đã đoán được là do bị năng lực thời gian của Quan Thiều Quang quấy phá, em không có xuất hiện bên cạnh Quan Thiều Quang, anh đã sớm phát hiện ra sự biến đổi của thời không và cứu em ra hay không?"
Thấy Vưu Chính Bình đang cách anh rất gần, hoàn toàn không màng đến hơi thở người sống chớ gần phát ra trên người anh, Úc Hoa cười nhạt nhìn về phía Vưu Chính Bình nói: "Đúng vậy."
"Anh cũng quá thông minh luôn đó!" Vưu Chính Bình mừng rỡ như điên, điên tới mức không biết cậu có thể nói ra được gì hay không, chỉ có thể lựa lời quan trọng mà nói với Úc Hoa, "Nghe em nói nè, Quan Thiều Quang muốn giết anh, em tới đây......"
"Tôi biết." Úc Hoa đánh gãy lời nói Vưu Chính Bình.
"Anh biết?" Suy nghĩ của Vưu Chính Bình hoàn toàn tán loạn, giật mình nhìn Úc Hoa.
"Em ở trong thế giới nhỏ của tôi nhìn thấy kế hoạch của bọn họ, chẳng lẽ tôi không nhìn thấy sao?" Nhắc tới những tên thuộc hạ muốn ám sát anh, Úc Hoa thu lại nụ cười.
"Đúng vậy, anh hẳn là có thể nhìn thấy." Vưu Chính Bình hoảng loạn gật gật đầu, "Vậy anh phải tự bảo vệ mình cho thật tốt! Cấp 500, năm người nắm giữ quy luật sức mạnh rất khó đối phó, bằng không anh vạch trần âm mưu của bọn họ đi, dứt khoát đánh bại từng người một, đầu tiên tìm một người đơn độc nói chuyện, nói là anh đã biết kế hoạch của hắn, là Quan Thiều Quang tiết lộ. Sau đó lại tìm người thứ hai, nói là người nói chuyện trước đó đã tiết lộ ra. Làm như vậy thì bọn họ sẽ mất đi sự tin tưởng lẫn nhau, chia năm xẻ bảy, hành động ám sát đó sẽ không còn khả năng thành công nữa."
Vưu Chính Bình đã cố gắng hết sức để nghĩ ra phương bảo vệ sự an toàn cho Úc Hoa mà không làm hại đến những người bạn cũ của anh ấy.
"Em thông minh hơn là tôi tưởng," Úc Hoa nghiêm túc nghe, thấy Vưu Chính Bình nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, lại đưa qua một ly nước ấm, "Uống nước."
"Ừm." Vưu Chính Bình "Ùng ục" "Ùng ục" uống cạn sạch một hơi, tiếp tục nói, "Nhưng mà cái tên Quan Thiều Quang kia, hắn......"
Nói tới đây, Vưu Chính Bình dừng lại, cậu nhớ đến Quan Thiều Quang từ những lần tiếp tiếp qua các thời kỳ khác nhau, trong lòng không khỏi hoài nghi, Quan Thiều Quang thật sự muốn giết Úc Hoa sao? Hắn có phải có lý do khó nói nào hay không?
"Quan Thiều Quang nên giết không?" Úc Hoa nói, "Vậy thì giết tất cả đi."
Vưu Chính Bình nhìn Úc Hoa, cảm thấy người trước mắt có chút xa lạ. Cho dù là Úc Hoa cấp 11, Úc Hoa cấp 398, hay Úc Hoa là người yêu của cậu đều sẽ không bao giờ không chút để ý mà nói ra những lời về việc ai nên bị giết tàn nhẫn như vậy.
Vưu Chính Bình rất muốn giết Quan Thiều Quang, cho dù đối phương có lý do gì, bị hệ thống khống chế cũng được, có nỗi niềm khó nói cũng thế, thời điểm Quan Thiều Quang vây bọn họ vào trong thế giới nhỏ này, muốn đi ra ngoài thì nhất định phải giết hắn. Về nguyên tắc, Vưu Chính Bình sẽ không do dự, nhưng mà Úc Hoa......
Nói không nên lời, cậu chỉ là cảm thấy, Úc Hoa trước mắt không nên là cái dạng như thế này.
Anh dường như thật sự giống như miêu tả của Quan Thiều Quang, tùy tâm sở dục, không kiêng nể gì, chẳng khác gì một "Bạo quân".
"Lần trước khi hai người chúng ta tách ra, anh có phải đã trải qua rất nhiều chuyện gì đó hay không?" Vưu Chính Bình tri kỷ hỏi.
"Còn tốt," Úc Hoa duỗi tay đè lên gáy Vưu Chính Bình, "Đừng nhắc tới "quá khứ" nữa, em nói một chút về những chuyện của "tương lai" đi."
"Nói, nói, tương lai, tương lai gì?" Vưu Chính Bình lạnh sống lưng, thân thể muốn thoát khỏi sự khống chế của Úc Hoa, nhưng bản năng lại ghìm chặt cậu vào ghế, không thể cử động.
Úc Hoa tới gần Vưu Chính Bình, dán môi vào bên tai cậu, nhẹ giọng nói: "Nói lý do tại sao em từ tương lai đi vào nơi này, nói em tới đây để làm gì, nói về mối quan hệ giữa em và tôi trong tương lai?"
Bờ môi Vưu Chính Bình khô khốc, cậu liếm liếm môi, nghiêm túc nhìn Úc Hoa: "Em không biết dưới sự tác động của quy tắc thì có nói được hay không, không bằng anh đoán đi, em gật đầu hay lắc đầu được không? Anh thông minh như vậy, nhất định có thể đoán được đại khái."
"Em tin tưởng chỉ số thông minh của tôi như vậy sao?" Thái độ của Vưu Chính Bình dường như đang lấy lòng Úc Hoa, khiến anh cười rất sung sướng.
"Đương nhiên tin rồi! Chỉ số IQ và EQ của anh đều đứng đầu đó!" Vưu Chính Bình chém đinh chặt sắt mà nói.
Có thể thi đậu vào top 3 trường cao đẳng đại học, top 100 giám đốc điều hành công ty, lương một năm vô cùng cao, tất cả mọi người xung quanh đều khen ngợi anh, còn có thể hành động dưới mi mắt của Tổ Chức Thủ Hộ và kẻ phá hoại, không ai có thể phát hiện ra thân phận của anh, còn dắt mũi Liên Vũ Phàm xoay vòng vòng. Úc Hoa như vậy, sao có thể không thông minh được!
"Được," Úc Hoa ngay sau đó hỏi ra vấn đề thứ nhất, "Nhắc tới tương lai thì em lại khẩn trương như vậy, có nghĩa là em đến từ tương lai, đúng không?"
"Đúng vậy." Vưu Chính Bình gật đầu.
"Người mang em tới là Quan Thiều Quang? Mục đích là tôi, Quan Thiều Quang muốn giết tôi, em muốn cứu tôi."
"Quá đúng!"
"Chỉ cần giết Quan Thiều Quang, em sẽ có thể trở về?"
"Đúng vậy, anh cũng thế."
"Phải không? Trở về?" Úc Hoa cười một cái không hiểu hàm ý, "Ở trong mắt em, nơi này là một thế giới nhỏ được lịch sử chế tạo do Quan Thiều Quang tạo ra trong tương lai khi không chế quy tắc thời gian, hay là lịch sử chân thật, hay là quay lại thời không?"
Khi được hỏi về điều này, Vưu Chính Bình có chút do dự, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ban đầu em nghĩ là vế đầu tiên, hẳn là cũng chỉ có thể là vế đầu tiên thôi. Nhưng mà anh còn có thể nhớ rõ em, chuyện này......"
"Nếu em trả lời không được, thì đổi sang một cái khác." Úc Hoa nhìn Vưu Chính Bình hỏi, "Em không kiêng dè gì mà tiếp xúc thân mật với tôi, thái độ thản nhiên, quan hệ trong tương lai của chúng ta là gì? Bạn bè? Bạn đồng hành? Cặp đôi?"
Vưu Chính Bình có chút đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "So với cái cuối cùng thì còn tiến thêm một bước nữa."
Úc Hoa nới lỏng nút áo chỗ cổ áo sơ mi, anh hỏi: "Có thể chứ?"
Vưu Chính Bình nháy mắt nổ tung tại chỗ, cậu còn nhớ rõ khi lần đầu tiên cậu yêu đương với Úc Hoa, trước khi rèn luyện thân thể lần đầu tiên, Úc Hoa cũng như thế này, đứng cạnh phòng tập thể dục ở tầng dưới trong một khách sạn năm sao, cởi bỏ một nút sao sơ mi, hỏi: "Có thể chứ?"
"Không, không có gì là không thể......" Vưu Chính Bình lẩm bẩm một câu, "Đều là chồng chồng mà."
Úc Hoa cười ẩn ý một cái, môi trường trong thế giới nhỏ lại biến hóa, từ một đình hóng gió trong ban đêm biến thành một gian phòng tối.
Một đứa bé trai và một con chó bị bắn ra khỏi thé giới nhỏ của Vưu Chính Bình, đứa bé và chú chó còn đang choáng váng, Úc Hoa tùy tay ném đi, đứa bé và chú chó liền biến mất không thấy đâu.
"Bọn họ?" Vưu Chính Bình che lại eo rồi đứng dậy một cách khó khăn.
"Đưa đến một căn phòng khác." Trong môi trường không thấy ánh sáng mặt trời, Úc Hoa thấp giọng hỏi, "Em không sao chứ?"
"Không có việc gì." Vưu Chính Bình xua xua tay nói.
Tuy rằng có vất vả hơn trước một chút, nhưng thân thể cậu vẫn còn tốt, vẫn luôn có thể đảm đương được.
Trong bóng đêm cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy mắt cá chân của Vưu Chính Bình, một tiếng "Răng rắc" giòn vang, trên mắt cá chân của Vưu Chính Bình bị một thứ lạnh lẽo gì đó đeo lên.
"Đây là cái gì?" Vưu Chính Bình đau lưng mỏi eo cố gắng gập người lại chạm vào món đồ có khuynh hướng cảm xúc kim loại kia.
Úc Hoa bắt lấy cánh tay cậu, dịu dàng nói: "Dụng cụ kìm hãm năng lực."
Vưu Chính Bình: "???"
Trong bóng đêm cậu không nhìn thấy biểu tình của Úc Hoa, chỉ có thể nghe thấy giọng điệu vẫn luôn ôn hòa nhưng lại mang ngữ điệu sởn tóc gáy lạnh sống lưng khi ra lệnh của anh.
"Tại sao lại mang cho em một dụng cụ kìm hãm năng lực?" Vưu Chính Bình khó hiểu hỏi.
Trong căn phòng không nhìn thấy năm ngón tay, Úc Hoa kiên nhẫn giải thích: "Năng lực của Quan Thiều Quang, cho dù trong tương lai hắn có đạt được sức mạnh của quy tắc thời gian thì hắn cũng không có khả năng chân chính đảo ngược thời không, hắn là dạng người như thế nào tôi cũng rất rõ, hắn làm không được. Em nghi ngờ chỗ này là lịch sử thật sự, tôi cũng đoán thế. Nhưng không phải là Quan Thiều Quang mang em tới, là chính em. Chỉ khi kết hợp năng lực thời gian và không gian, mới có thể nhận ra sự thay đôi của thời gian và không gian thực, đồng thời đem chính em và Quan Thiều Quang vào trong thời không này bằng chính tay em."
"Vậy sau đó em thay đổi lịch sử, xuất hiện một song song thế giới?" Vưu Chính Bình sợ hãi một trận, cậu hoảng loạn nhảy xuống giường tìm giày, "Không được, em cần phải nhanh chóng trở về."
Bây giờ khu Húc Dương vẫn còn hỗn loạn, ba kẻ phá hoại đã chết, một tên bị bắt, còn có Quan Thiều Quang và cậu không biết rõ tung tích, cậu không thể bị mắc kẹt trong thời không song song hàng ngàn năm trước được, vì vậy cậu phải nhanh chóng trở về!
"Trở về? Trở về nơi đó sao?" Úc Hoa bắt lấy mắt cá chân của Vưu Chính Bình, "Em muốn đi tìm ai?"
"Mang anh cùng nhau trở về đó!" Vưu Chính Bình nói.
Ngón tay Úc Hoa đặt trên dụng cụ kìm hãm năng lực, hồi ức nói: "Khi ở cấp độ 11, em xuất hiện một cách chớp nhoáng, hứa với tôi rằng sẽ cùng nhau chiến thắng hệ thống, em biến mất, tôi tìm em mấy trăm năm. Khi ở cấp độ 398, em đánh thức tôi từ trong nhóm ý niệm, nói vơi tôi phải chiến thắng hệ thống, chỉ có tôi mới có thể làm được, sau đó em lại biến mất, tôi lại đợi em gần ngàn năm. Em đến với tôi nhờ năng lực thời không, đi đến bên cạnh tôi, lại muốn cho tôi thấy một "bản ngã" khác mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, lần này em để tôi chờ mấy ngàn năm đây?"
"Em......" Vưu Chính Bình hoàn toàn không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào, hơn nữa nếu đây thực sự là một thế giới song song, cậu trở lại không gian ban đầu của mình, rời khỏi Úc Hoa, như vậy anh ấy còn gặp được một Vưu Chính Bình thứ hai không?
Cậu liên tiếp chuyển đổi nút thời gian nhiều lần, chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng Úc Hoa đã phải trải qua hàng trăm ngàn năm.
Úc Hoa trước mặt hoàn toàn khác với một người mặt lạnh tâm nóng, sẽ duỗi tay giúp đỡ sấm quan giả khác ở cấp 398, bây giờ thân thể anh lạnh lùng, trong ánh mắt không hề có nụ cười, coi thường hết tất cả mọi chuyện trên đời, không tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
"Trong khoảng thời gian này, anh đã trải qua điều gì?" Vưu Chính Bình vuốt ve khuôn mặt Úc Hoa, cố gắng nhìn thấy biểu cảm của anh trong bóng tối tuyệt đối này.
"Không có gì." Úc Hoa nhẹ nhàng hôn xuống khóe môi của Vưu Chính Bình.
Chỉ là cảm nhận được, cái gì gọi là cô độc.