Người hâm mộ thì vô cùng ngạc nhiên, không biết Chân Lê mặc màu tím gay như thế nào lại tạo thành bộ dáng nhỏ nhắn, tươi tắn và ngây thơ, đại khái vẫn là do khí chất quá ngốc bạch ngọt, hoặc nói là do biểu cảm quá buồn.
Bên cạnh hắn là Nguyên Lạc Nhật vẫn không hỗ động mặc một bộ đồ bó màu đen ngàn năm bất biến, dùng tầm mắt bề nghễ thiên hạ nhìn Chân Lê khoe khoang giá trị nhan sắc, cảm giác sự nhẫn nại của mình đã đến cực hạn. Hắn khá mất kiên nhẫn với hành động của Chân Lê, như vậy thì phải mất bao lâu hắn mới có thể thông quan?
Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không lạ gì đối với cái cảnh của Nguyên Lạc Nhật, căn bản không thể xào nổi CP nếu như không tương tác, cho dù có đổ đầy bịch đường thì một chút cũng không ngọt, bọn họ lại còn cự tuyệt buộc chặt thương nghiệp.
Cuối cùng cũng vất vả thông qua chương trình phát sóng trực tiếp vào khung giờ cố định từ 10 đến 12 giờ hàng ngày, Chân Lê tắt phòng phát sóng trực tiếp, thở dài một hơi.
Hắn rõ ràng chỉ là một tay mơ mới vượt qua bốn cấp trong mười lăm năm, nhưng lại phải quản lý một phòng làm việc, thu về một trăm triệu nhân dân tệ trong vòng ba năm, nhóm giám đốc cấp dưới không chỉ không theo sự hướng dẫn của hắn, còn có thể đe dọa tính mạng của hắn bất cứ lúc nào.
Lấy ví dụ về phòng phát sóng trực tiếp này đi, người nổi tiếng nào trên internet phát sóng trực tiếp vào mỗi buổi sáng chứ? Không phải hầu hết mọi người đều chọn thời điểm lượng người đông đúc vào khoảng 8 giờ tối sao? Buổi sáng phát sóng trực tiếp, còn muốn kiếm tiền không?
Nhưng Úc Hoa không đồng ý, anh nói buổi tối phải về nhà nấu cơm và xem Bản Tin Thời Sự, không muốn làm thêm giờ ở công ty vì chương trình phát sóng trực tiếp, hơn nữa buổi tối hai người tăng ca thật không trong sáng, trở về sẽ không có biện pháp giải thích với Tiểu Vưu.
Chân Lê chỉ có thể ủy khuất đem phát sóng trực tiếp điều chỉnh đến buổi sáng, như vậy cũng có hút fans nhờ tủ quần áo của hắn, mặc dù vậy, Úc Hoa vẫn còn ghét cơ sở đạo cụ của hắn quá kém.
Không chỉ bị cấp dưới trút giận, Tổ Chức Thủ Hộ Thế Giới cũng theo dõi Chân Lê. Bị thẩm vấn về thân phận của Úc Hoa và Nguyên Lạc Nhật cũng không sao, Chân Lê sớm có chuẩn bị, nhưng kêu hắn dẫn Nguyên Lạc Nhật đi công viên giải trí là nhiệm vụ ma quỷ gì thế, làm sao để khiến đối phương đồng ý mà không hề phòng bị gì hắn đây?
Ngày mai chính là ngày hẹn hò, Chân Lê chịu ván kẹp khí gấp đến độ muốn khóc, vốn dĩ chỉ số thông minh của hắn không cao, hơn phân nửa chỉ số thông minh là nằm trên giá trị nhan sắc rồi, sao có thể nghĩ ra biện pháp đây, chỉ có thể dựa vào sự mưu lược và thông minh tuyệt đỉnh của Úc Hoa.
Kể từ khi phát sóng trực tiếp, Chân Lê nháy mắt ra hiệu với Úc Hoa, hy vọng đại thần có thể đưa ra ý tưởng.
Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đã phát hiện ra sự liếc mắt đưa tình của Chân Lê, sôi nổi dò hỏi ông chủ Chân có phải thật sự chịu không nổi giám đốc Nguyên hay không, muốn thay đổi cộng sự, giám đốc Úc ở ngoài màn hình vứt mị nhãn. Chân Lê nhìn đạn mạc quả thực sợ chết khiếp, ánh mắt tức khắc dại ra, sợ Úc Hoa sẽ móc mắt hắn.
Không ai giúp hắn nghĩ cách hết, Chân Lê chỉ có thể trò chuyện câu được câu không với Nguyên Lạc Nhật sau khi phát sóng trực tiếp.
"Anh trải qua bao nhiêu thế giới rồi?" Chân Lê hỏi.
"37."
"Thật nhiều nha, thật là tuyệt." Chân Lê vỗ tay trầm trồ khen ngợi một cách vô hồn, trong lòng nghĩ tới của đại thần là 3841 thế giới, nhiều hơn của hắn ta hơn một trăm lần.
Nguyên Lạc Nhật nói: "Tôi như vậy thì tính là gì, nghe nói mười vị cao thủ đứng đầu Liên Minh Thông Quan đều đã vượt qua 100 thế giới, người đứng đầu đã vượt qua 218 thế giới, đó là tồn tại mạnh nhất trong số những sấm quan giả."
Úc Hoa bên cạnh giả bộ bận rộn: "......"
"Ồ, 218 cấp nha," Chân Lê lén lút liếc nhìn Úc Hoa, "Thật là...... Thật nhiều nha, thật quá tuyệt."
"Tuyệt cái gì mà tuyệt, cho dù là 218 cấp, khoảng cách mà hắn ta thông quan cũng còn quá xa. Thật không biết năm đó Thông Quan Giả thứ nhất đến tột cùng là vượt qua bao nhiêu thế giới, ít nhất cũng phải 500 thế giới đi." Nguyên Lạc Nhật ngồi ở trên bàn, cong một chân, hai tay ôm lấy chân này, cằm gác trên đầu gối, thoạt nhìn có chút cô đơn.
"500 thế giới...... Có lẽ cũng không đủ đâu." Là quá không đủ luôn, số lẻ cũng không đủ.
"Ai mà biết được? Tôi nhiều lúc cũng không tưởng tượng nổi nữa." Trên mặt Nguyên Lạc Nhật hiện lên một chút yếu ớt, hắn rút ra một con dao găm từ thắt lưng ra rồi dùng sức đâm vào bàn, hung tợn nói, "Lần này là một nhiệm vụ nhiều người chơi, hệ thống cam kết là chỉ cần tham gia thì sẽ được thông quan. Thế giới thứ 37 của tôi là cửu tử nhất sinh, thế giới sau chưa chắc đã có thể sống sót, cơ hội lần này nhất định tôi sẽ không bỏ qua!"
Úc Hoa liếc nhìn mặt bàn, ở trên《phiếu nhu cầu đồ dùng văn phòng》điền lên số lượng bàn làm việc second-hand, số lượng là 50 chiếc.
"Ừm, phải không?" Tâm tình Chân Lê vô cùng phức tạp, cầm lấy chiếc lồng chim của Nguyên Lạc Nhật lên, chọc chọc con vẹt bên trong, "Anh liều mạng suy nghĩ muốn thông quan như vậy, vậy sau khi thông quan thì anh định là cái gì?"
"Bớt đụng vào con vẹt đi." Nguyên Lạc Nhật đoạt lại con vẹt, "Đương nhiên là mang theo sức mạnh cường đại có được từ hệ thống, đến một thế giới...... An toàn giống như thế giới này, chiếm lĩnh lấy nó, tôi muốn cho ánh mắt mọi người đều tập trung lên người tôi!"
"Ồ, vậy anh có thể làm được bằng cách hút fans ở đây nè." Chân Lê nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Chân Lê cố tránh con vẹt, cho nên Nguyên Lạc Nhật không có nghe được hắn nói.
Nói tới nguyện vọng sau khi thông quan, tâm trạng của Nguyên Lạc Nhật dường như bị kích động, hắn nói chuyện phiếm với Chân Lê: "Cậu nói xem thần tượng của tôi, có phải đã chiếm lĩnh hệ thống hay không, trở thành chúa tể của vô số thế giới?"
"Thần tượng của anh là ai?" Vẻ mặt Chân Lê hoảng sợ.
Nguyên Lạc Nhật: "Đương nhiên là Thông Quan Giả trong truyền thuyết rồi."
Úc Hoa: "......"
Nguyên Lạc Nhật nói: "Lúc anh ấy thông qua thì tôi đang chịu khổ ở thế giới 19, thế giới đó quá khó khăn, thân thì bị trọng thương, lập tức sẽ chết đi. Lúc này hệ thống phát ra thông báo, tuyên bố để kỷ niệm sự ra đời của Thông Quan Giả thứ nhất, độ khó của tất cả các thế giới đều giảm xuống mười lần. Tôi có thể may mắn sống sót toàn bộ đều dựa vào anh ấy, anh ấy chính là ân nhân cứu mạng của tôi.
"Tôi muốn thông quan, ngoại trừ việc sống sót, cũng hy vọng có thể gần gũi người không thể địch nổi kia."
Úc Hoa thật sự nghe không nổi nữa, anh ném tờ giấy《phiếu yêu cầu đồ dùng văn phòng》vừa điền tốt qua một bên, mặt vô biểu tình nói: "Thông Quan Giả sao lại không để muộn vài phút rồi hãy thông quan chứ."
Nguyên Lạc Nhật nghe Úc Hoa chửi bới người mà hắn sùng kính nhất, nghiến răng nói: "Nếu không phải do yêu cầu phải ẩn nấp, bản thân mày còn dùng được, tôi đã sớm......"
"Đừng đừng đừng!" Chân Lê vội vàng làm người điều giải, ngăn Nguyên Lạc Nhật lại, "Chính sự quan trọng, đừng để lộ thân phận, Tổ Chức Thủ Hộ rất lợi hại đó!"
Lúc này Nguyên Lạc Nhật mới nín nhịn, nếu Mục Tiêu Nhiệm Vụ hệ thống thật sự là thủ lĩnh của Tổ Chức Thủ Hộ, hắn xác thật không thể liều lĩnh được.
Úc Hoa thấy hai người vụng trộm nửa ngày cũng không nói chuyện hẹn hò ở công viên vào ngày mai, anh liền viện cớ cho Chân Lê: "Ông chủ, công việc của tôi hôm nay đã hoàn thành, tôi xin về sớm, ngày mai tôi cùng người yêu ra ngoài hẹn hò, hôm nay muốn về sớm để chuẩn bị một chút."
"Ồ, đúng rồi, cậu về trước đi, tính cho anh đủ chuyên cần." Chân Lê nói.
Sau khi Úc Hoa rời đi, Chân Lê nói khẽ với Nguyên Lạc Nhật: "Tôi có chuyện muốn thẳng thắn."
"Chuyện gì?"
"Thật ra, thân phận của tôi đã đã bại lộ, tối ngày hôm qua, một nhân vật cấp đội trưởng của Tổ Chức Thủ Hộ đã phục kích tại nhà tôi, ép hỏi tôi nói ra trong hai người anh với Úc Hoa, rốt cuộc ai là sấm quan giả." Chân Lê nói.
"Mày......" Nguyên Lạc Nhật nghe thấy Chân Lê thế nhưng dễ dàng bại lộ thân phận như vậy, tức giận rút ra dao găm, "Mày là đồ phế vật!"
Chân Lê co được dãn được nói: "Đúng đúng, tôi là phế vật, nhưng tôi chưa có bại lộ thân phận của anh, tôi nói Úc Hoa mới là sấm quan giả."
"Coi như cậu thức thời, nhưng bọn hắn sẽ tin sao?" Nguyên Lạc Nhật chậm rãi thu hồi dao.
"Chúng ta có thể để cho bọn họ tin tưởng," Chân Lê nói, "Tổ Chức Thủ Hộ dự định ngày mai sẽ động thủ kiểm tra xem Úc Hoa có năng lực đặc thù nào hay không, chúng ta chỉ cần âm thầm theo dõi, tạo ra biểu hiện giả dối về dị năng của Úc Hoa, những nghi ngờ đối với anh sẽ được giải trừ, đây là điểm mạnh tiềm tàng của sát thủ đi."
Nguyên Lạc Nhật dùng ống tay áo rộng của Chân Lê lau con dao, tán dương nói: "Cuối cùng thì cậu cũng thông minh một lần, nhưng mà còn chưa đủ tàn nhẫn. Tôi không chỉ muốn dùng hắn để xóa bỏ sự nghi ngờ, mà còn muốn Tổ Chức Thủ Hộ giết chết hắn. Tôi vì giấu giếm thân phận nên không thể đụng vào hắn, để Tổ Chức Thủ Hộ tự mình ra tay không phải là được rồi sao, ha ha ha ha ha!"
Chân Lê ngửa đầu nhìn Nguyên Lạc Nhật, nghĩ thầm cười tiếp đi, anh cũng chỉ có ngày hôm nay mới còn cười được thôi.
Cuối cùng hắn cũng thành công việc lừa gạt Nguyên Lạc Nhật, những sự việc còn lại không phải là vấn đề của Chân Lê, hắn thoải mái vỗ vỗ ống tay áo, định rời khỏi văn phòng.
"Từ từ," Nguyên Lạc Nhật gọi Chân Lê lại, nghi ngờ hỏi, "Hắn mới vừa xin nghỉ với cậu, Tổ Chức Thủ Hộ tối hôm qua làm sao biết ngày mai hắn ta đi hẹn hò?"
Chân Lê cũng bị hỏi, nghi ngờ nói: "Có phải do đăng ký tên thật do mua vé ở trên mạng không?"
"Tôi không quá yên tâm, tối nay tôi và cậu đến công viên giải trí đặt bẫy trước." Nguyên Lạc Nhật nói.
"Hả? Tôi cũng đi á." Chân Lê kinh ngạc nói, "Khuôn mặt này của tôi đã được đăng ký bên người thủ hộ, sẽ bị người ta giám sát đó."
"Không thành vấn đề, tôi sẽ cải trang." Nguyên Lạc Nhật từ trong không gian hệ thống lấy ra một cái mặt nạ ông già nhăn nheo.
"Không cần đâu." Chân Lê kháng cự nói, hắn ngay cả hệ thống cũng không còn, chỉ có một cái dạ dày thứ nguyên, đi công viên giải trí không phải là chịu chết sao?
"Phải đi." Nguyên Lạc Nhật dùng sức bóp chặt cổ Chân Lê.
Chân Lê, người có số phận bị bóp cổ cự tuyệt không thành, rưng rưng suốt một đêm đi theo Nguyên Lạc Nhật đặt bẫy ở công viên giải trí.
Chân Lê bận rộn một suốt đêm, nhưng Vưu Chính Bình và Úc Hoa cũng không ngủ ngon. Hai người đều là cao thủ giả bộ ngủ, cứ tưởng là ngủ ngon lành suốt một đêm, nhưng trên thực tế là một đêm chưa ngủ.
Để hợp lý hóa các hành động của Tổ Chức Thủ Hộ, Vưu Chính Bình đã rêu rao khắp nơi trong cục cảnh sát là cậu có buổi hẹn hò vào cuối tuần, và cậu cũng đã thay đổi nhiều ca làm với đồng nghiệp để được nghỉ ngày hôm nay. Bởi vì cậu quá tú ân tú ái, rất nhiều người đều biết hành trình của cậu, không có gì đáng ngạc nhiên nếu Tổ Chức Thủ Hộ hỏi về điều đó, Úc Hoa cũng không nghi ngờ gì.
Hai người tâm sự nặng nề ôm nhau ngủ một đêm, gần sáng Úc Hoa lại "tỉnh" trước đồng hồ báo thức như mọi ngày. Anh mở to mắt, tâm tư phức tạp nhìn gương mặt đang say ngủ của Vưu Chính Bình, nhìn một chút rồi nhéo nhéo cái mũi của người yêu, nói nhỏ vào tai cậu: "Rời giường thôi, hôm nay hành trình rất dày đặc, em phải dậy sớm."
"Ừm......" Vưu Chính Bình, người rõ ràng đã tỉnh ôm chăn nói, "Để em ngủ thêm năm phút nữa, buồn ngủ quá à."
Cậu vốn là không dậy sớm, nếu như lập tức rời giường thì sẽ không phù hợp với lẽ thường.
"Anh đi chuẩn bị một bữa ăn đơn giản trước, em chỉ có thể ngủ tiếp mười phút thôi đó, được không?" Úc Hoa nói.
"Ừm, làm xong cơm thì kêu em." Vưu Chính Bình "Mơ mơ màng màng" nói.
Bữa sáng hôm nay là sữa và sandwich tự làm, Úc Hoa chiên hai quả trứng, dùng máy làm nóng bánh mì, chuẩn bị thịt và rau cải, phết nước sốt salad lên mặt trong của hai lát bánh mì, lần lượt đặt các lát thịt, trứng và rau cải vào và nướng chúng, hai chiếc bánh mì sandwich đơn giản đã sẵn sàng trong vòng chưa đầy năm phút.
Đem sữa tươi đi đun nóng đến nhiệt độ thích hợp, rót vào ly, lúc này Úc Hoa mới đi kêu Vưu Chính Bình rời giường.
Vưu Chính Bình giả bộ giãy giụa một lát, gian nan lết xuống giường với đầu tóc bù xù, nhanh chóng đánh răng, ăn sạch sẽ bữa sáng Úc Hoa làm chỉ với vài ngụm.
Khi Vưu Chính Bình tắm, Úc Hoa nhanh chóng dọn dẹp chén bát, lau khô rồi đặt chúng trên giá, sắp xếp cho ngăn nắp, rồi sau đó thay một bộ đồ thoải mái thích hợp vận động, ở trước cửa đợi người yêu.
Tốc độ tắm rửa của người yêu cũng thật nhanh, khi ra ngoài tóc vẫn còn ướt, Úc Hoa sợ cậu cảm lạnh, cầm lấy máy sấy giúp Vưu Chính Bình sấy tóc, mãi đến khi tóc khô hẳn, hai người mới mang giày thể theo rồi đi ra ngoài.
Trên xe mở bài hát mà Vưu Chính Bình thích nghe nhất, cậu ngồi ở ghế phụ, chụp ảnh Úc Hoa đang nghiêm túc lái xe, gửi cho nhóm bạn bè rồi viết "Hôm nay tôi đi hẹn hò, thức dậy quá sớm nên có chút buồn ngủ, cũng may là có thiên sứ lái xe cho tôi, tôi có thể ngủ bù một chút nha".
"Tại sao không ai like hết vậy!" Năm phút sau Vưu Chính Bình nín thở nói.
Úc Hoa cảm thấy buồn cười trước sự thiếu kiên nhẫn của người yêu: "Ngày nghỉ thì đám người Sầm Tiêu sẽ không tỉnh dậy nếu như chưa tới giờ trưa, bây giờ mới 7 giờ, bạn bè của em còn chưa rời giường đâu."
"Một đám làm cú đêm, sớm muộn gì cũng hói đầu." Vưu Chính Bình bất mãn nói.
Trong lòng cậu rõ ràng, Sầm Tiêu và những người khác đã đến công viên giải trí lúc 3 giờ sáng, lúc này họ đang rất tỉnh táo.
Tiểu đội Vưu Chính Bình là nhân viên ngoài biên chế, nhưng lần này phải đối phó với hai thậm chí là ba kẻ phá hoại cùng một lúc, cục trưởng Tiêu vô cùng cẩn thận, yêu cầu Sầm Tiêu tạm thời dẫn đội để hỗ trợ Liên Vũ Phàm.
Công viên giải trí mở cửa lúc 8:30, Úc Hoa lái xe mất một tiếng mới đến vùng ngoại thành. Anh đỗ xe xong, từ trong xe cầm ra một giỏ đồ dã ngoại, bên trong là vịt quay, gà quay cùng một số đồ ăn vặt đã chuẩn bị hồi tối hôm qua, những thực phẩm này được quấn trong giấy bạc để giữ chúng luôn tươi ngon.
Cái công viên giải trí này đã hoang vắng đến mức không có cửa hàng ăn uống, trước mắt chỉ có một siêu thị nhỏ, thực phẩm để du khách chọn lựa cũng chỉ có bánh mì, mì ăn liền và nước khoáng. Liên Vũ Phàm không muốn làm tổn thương đến người vô tội, giờ phút này tất cả nhân viên trong công viên giải trí đều đổi thành nhân viên ngoài biên chế của Tổ Chức Thủ Hộ, những người này thân thủ mạnh mẽ, cũng được đào tạo bài bản, điểm khác biệt so với người thủ hộ là không có dị năng.
Người thủ hộ và nhân viên ngoài biên chế đều mang mặt nạ nano, ngoài trừ người dẫn đầu là Liên Vũ Phàm sử dụng mặt nạ ông chú đẹp trai, những người còn lại đều là khuôn mặt bình thường.
Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê cải trang thành bác trai bác gái mua vé tại hiện trường, trong tay "Bác trai" Nguyên Lạc Nhật cầm theo con vẹt, chú vẹt cảnh giác mà quan sát những người chung quanh, "Bác gái" Chân Lê thì rón rén hết mức có thể, làm bộ như mình không tồn tại.
Toàn bộ người bình thường trong công viên giải trí đều đã được đưa đi, chỉ có Vưu Chính Bình và Úc Hoa là hai người duy nhất có ngoại hình thật, không hề có một dân chúng bình thường nào, tất cả bọn họ đều là người có siêu năng lực hoặc bộ đội đặc chủng từng trải qua nhiều trận chiến.
8:30 mở cửa, cặp chồng chồng sầu muộn nắm tay nhau đi vào công viên giải trí, đập vào tầm mắt là tấm băng rôn "Chào mừng quý khách", các cửa hàng đóng chặt, đài phun nước khô queo, bãi cỏ vàng óe, đóa hoa héo tàn cùng với phương tiện vui chơi "Kẽo cà kẽo kẹt".
Vưu Chính Bình: "......"
Thật là một nơi hoàn hảo để giết người và phóng hỏa nha! Nếu gặp nạn ở chỗ này chỉ sợ là kêu trào máu họng cũng không ai tới cứu!
Úc Hoa cũng bị sốc trước sự hoang vắng của công viên giải trí, anh chỉ vào bãi cỏ nói: "Uh...... Em có chắc là muốn tìm hồi ức ở đây không?"
"Đương nhiên!" Vưu Chính Bình ngoan cố chạy đến một sạp hàng rong đã đóng cửa, "Em còn nhớ rõ lúc em 8 tuổi, ở chỗ này ăn kẹo đường, ăn xong rồi còn muốn ăn thêm một cái, ba em lại không mua cho, nói ăn nhiều sẽ không tốt cho răng. Khi đó em là một đứa trẻ phản nghịch, tức giận đến mức khóc lóc lăn lộn trong đám đông, những người xung quanh thì chỉ trích ba em, nói trẻ nhỏ muốn ăn kẹo đường thì mua cho nó đi."
Vừa nói cậu vừa nhớ lại, đứng bên cạnh sạp hàng kẹo đường, vuốt ve khung gỗ đã cũ nát.
Úc Hoa đặt chiếc giỏ trên tay xuống, cầm lấy chiếc máy ảnh DSLR đeo trên cổ, chụp lại cảnh Vưu Chính Bình hoài niệm thời thơ ấu.
"Sau đó thì sao? Ba chúng ta có mua kẹo đường cho em không?" Úc Hoa lấy chồng, cha mẹ Vưu Chính Bình cũng là cha mẹ của anh.
"Ba em mới không quen em," Vưu Chính Bình cười nói, "Ông ấy dẫn em tới gian hàng bán kẹo đường, mua một hơi 20 viên kẹo đường rồi bắt em ăn hết, ông ấy nói nam tử hán phải chịu trách nhiệm với lời nói của chính mình. Từ đó về sau, em cũng không dám ăn kẹo đường nữa."
Nhớ tới mùi vị ngọt ngào của 20 viên kẹo đường, Vưu Chính Bình không khỏi sờ sờ bụng, lúc đó khi ăn đồ ngọt thì đầu lưỡi của cậu chết lặng, thật sự là một bóng ma tâm lý.
"Có chút tàn nhẫn." Úc Hoa nghĩ về bộ dáng của cậu thì có hơi đau lòng.
Vưu Chính Bình nói: "Cũng không phải là thật sự ăn hết, ba ăn hết phần còn lại. Ba không thích ăn đồ ngọt, nhưng ngày hôm đó ba nói để con trai la lối khóc lóc ở nơi công cộng là lỗi của ba, ba cũng muốn gánh vác một phần trách nhiệm. Hôm đó hai cha con ăn hết 20 viên kẹo đường, ông ấy thoạt nhìn còn đau đớn hơn cả em. Khi còn nhỏ em là một đứa trẻ đầu gấu và nghịch ngợm, mèo ngại chó ghét, cũng nhờ có ba ít nhiều là gương tốt, mới dẫn dắt em từ những con đường quanh co đến con đường đúng đắn."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện nhưng công viên giải trí hoang tàn khủng khiếp, mỗi khi đến một chỗ, Vưu Chính Bình đều nói một chút những kỷ niệm khi còn nhỏ, Úc Hoa thì chụp ảnh lưu lại kỷ niệm.
"Đừng luôn chụp mình em thôi, hai chúng ta chụp chung mới được." Vưu Chính Bình nói, "Chúng ta tìm người hỗ trợ chụp ảnh đi, chú ơi, giúp tụi con một chút được không?"
Liên Vũ Phàm bị gọi là "chú" đờ đẫn xoay người, nhận lấy camera, trong lòng thầm mắng Vưu Chính Bình, trên mặt thì bình tĩnh không gợn sóng mà chụp tấm ảnh chung cho hai người.
Úc Hoa không ngờ rằng Vưu Chính Bình sẽ chọn ngay người phụ trách của Tổ Chức Thủ Hộ, vẻ mặt cứng đờ nắm tay Vưu Chính Bình rồi để ông chú đẹp trai chụp ảnh.
"Bác gái" Chân Lê cách đó không xa nhìn thấy một màn đội trưởng người thủ hộ chụp hình cho kẻ phá hoại mạnh nhất, suýt nữa dọa rớt hoa râm tóc giả, đây là cảnh tượng nổi tiếng thế giới gì chứ!