Vưu Chính Bình dùng hai tay cầm hộp mặt nạ, Liên Vũ Phàm đưa tay ra lấy, Vưu Chính Bình lại không buông.
Cục trưởng Tiêu và đam người Sầm Tiêu nhìn Vưu Chính Bình, người đang giữ chặt chiếc hộp không buông tay.
Liên Vũ Phàm nâng hai tay lên giật mạnh, nhận ra thực lực của ông không mạnh bằng Vưu Chính Bình, liền lễ phép tươi cười: "Đội trưởng Vưu, tôi chỉ là tạm thời mượn những chiếc mặt nạ này mà thôi, chờ điều tra kết thúc, đội trưởng Vưu sẽ tiếp tục phụ trách khu Húc Dương."
Cục trưởng Tiêu và đám người Sầm Tiêu nhìn về phía Liên Vũ Phàm gật gật đầu, chính là cái lý như vậy.
Vưu Chính Bình cắn răng nói: "Úc Hoa không có khả năng bị người khác thay thế, tôi đã sống với anh ấy nhiều năm như vậy, người yêu đổi thành người khác tôi còn không biết sao?"
Đám người vây xem nhìn thấy bộ dạng kiên định của Vưu Chính Bình, lại cảm thấy rất tin tưởng phán đoán của cậu.
Liên Vũ Phàm khác với Vưu Chính Bình, Vưu Chính Bình xử sự ngay thẳng, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, tình cảm vô cùng chân thành. Liên Vũ Phàm nói chuyện và làm việc một cách cực kỳ chính phủ, khách sáo, ông nói: "Tất nhiên chúng tôi tin tưởng vào khả năng phán đoán và trực giác của cậu với tư cách là đội trưởng, nhưng chúng ta cần đưa ra bằng chứng trong mọi việc, chúng ta không thể đưa ra kết luận dựa trên cảm xúc."
Ẩn ý đó chính là Vưu Chính Bình xử trí theo cảm tính, khả năng hai mắt đã bị khuất tầm nhìn.
Mọi người đều đồng ý rằng cảm xúc của Vưu Chính Bình đúng là có vấn đề, mới vừa rồi còn đập bàn của cục trưởng Tiêu.
Vưu Chính Bình đang rất tức giận, chẳng lẽ bài tập rèn luyện eo của cậu với Úc Hoa mấy ngày nay là giả sao? Nếu cậu không nhận ra người yêu mình ngay cả khi tiếp xúc với nhau ở cự ly âm, vậy không bằng cậu chết đi cho rồi.
"Tôi không phản đối việc điều tra Úc Hoa, điều tra rõ ràng thì chồng chồng chúng tôi mới có thể cởi bỏ khúc mắc, tiếp tục sống một cuộc sống bình yên. Nhưng tôi muốn đích thân điều tra, tôi phải tự mình chứng minh Úc Hoa vô tội!" Vưu Chính Bình dùng năng lượng bí mật, mặt nạ nano ông chú đẹp trai cứ tiền lại gần cậu hơn.
Tầm mắt mọi người dời đến hộp mặt nạ trên người Vưu Chính Bình.
"Đùa giỡn!" Liên Vũ Phàm thấy rằng sức mạnh của mình thực sự thua Vưu Chính Bình, liền âm thầm xé một góc của hộp mặt nạ và sử dụng khả năng sửa chữa để kéo chiếc hộp về phía mình, "Khi cậu ở căn cứ huấn luyện, thể chất, dị năng, tốc độ phản ứng, sức phán đoán quả thực là hạng nhất, nhưng thành tích về lý trí của cậu hết lần này đến lần khác đều không đạt tiêu chuẩn, mỗi lần thành tích của cậu trong cuộc thi thủ hộ quốc gia đều không bằng tôi, vạn năm là hạng hai!"
"Ồ, mỗi lần từ bỏ đồng đội khi đang nguy cấp, vì để giết "kẻ phá hoại" trong bài kiểm tra, tên khốn máu lạnh đầu tiên giết chết "con tin" và "người nhà" cũng chính là ông!" Vưu Chính Bình đột nhiên nhận ra nói, "Vậy thì tôi đây càng không thể giao Úc Hoa cho ông!"
Dùng dị năng đúng không, tôi đây không có dị năng à! Vưu Chính Bình nhìn ra kỹ xảo nhỏ của Liên Vũ Phàm, tâm niệm hơi động, dùng không gian vô hình bao bọc lấy mảnh nhỏ hộp giấy mà Liên Vũ Phàm đang đoạt đi, và sức mạnh dị năng của Liên Vũ Phàm giảm xuống mười lần, một lần nữa chiếc hộp lại nghiêng về phía Vưu Chính Bình.
"Tôi chỉ là làm theo lời dạy của huấn luyện viên thôi, đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất, tốt nhất để bảo vệ nhiều người nhất có thể!" Phần eo của Liên Vũ Phàm chùng xuống, dùng sức hạ bàn, bắt đầu tranh giành chiếc hộp mặt nạ bằng toàn bộ sức lực của mìn.
"Đánh rắm!" Vưu Chính Bình gấp đến độ chửi thề, "Ông chính là không có năng lực bảo vệ mọi người, vì vậy ông luôn bỏ rơi những người thân cận nhất của mình. Nếu ông không có đủ năng lực thì nên rèn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn, khi dễ người không có dị năng, người nhà, đồng đội bị thương làm gì? Người không có tiền đồ mới lựa chọn, lão tử đây thì tất cả đều muốn!"
"Cậu mới là đánh rắm! Sức mạnh của con người quá nhỏ bé trước hành tinh và vũ trụ, sức mạnh có giới hạn và năng lượng cũng có giới hạn. Bài kiểm tra lý trí không phải để kiểm tra xem cậu mạnh đến đâu, mà là kiểm tra nếu là cậu thực sự gặp phải tình huống tiến thoái lưỡng nan, mọi việc phải dựa trên lợi ích của đất nước và nhân dân. Để bảo vệ thế giới này, tất cả đều có thể hy sinh, bao gồm cả chính mình!"
Trái ngược với sự bình yên và tĩnh lặng của Úc Hoa, Vưu Chính Bình luôn có bản lĩnh làm người ta tức giận. Liên Vũ Phàm, người luôn quản lý cảm xúc một cách lý trí, đối xử với người khác bằng nụ cười lịch sự cũng bị Vưu Chính Bình làm cho phát điên, tức giận đến mức mắng luôn Vưu Chính Bình.
Hộp mặt nạ bị cánh tay hai người túm tới túm lui, tầm mắt của đám người Sầm Tiêu sớm đã giao tiếp xong với tiểu đội của Liên Vũ Phàm cứ liếc trái liếc phải theo sự di chuyển của chiếc hộp, cổ vặn đến rút gân.
Cục trưởng tiêu ngược lại bình tĩnh nghe hai người khắc khẩu, thậm chí còn một lý nước và cốc giữ nhiệt, hai tay cầm ly nước nóng rồi uống.
Hai người không ai chịu thua, bắt đầu cuộc chiến xung quanh chiếc hộp mặt nạ nano, dị năng của hai bên đều được kích hoạt hoàn toàn, không khí trong phòng chịu ảnh hưởng của năng lượng mà va chạm dữ dội, tạo ra một cơn gió xoáy nhỏ trong văn phòng.
Một tiếng nổ "Ầm" vang lên, chiếc hộp nano trong trung tâm năng lượng bị vỡ nát, mặt nạ bên trong chia năm xẻ bảy, hai người đồng thời lảo đảo về phía sau, người của họ nhanh chóng tiến tới đỡ lấy lão đại của mình.
Cục trưởng Tiêu cầm ly uống nước ngồi giữa trung tâm vụ nổ, một cốc nước nóng liền tạt thẳng vào mặt cục trưởng Tiêu, chiếc bàn mới vừa khôi phục lại bị gãy làm đôi.
Cục trưởng Tiêu bình tĩnh lau mặt, dùng thanh âm tràn ngập uy nghiêm nói: "Tranh ra cái cao thấp đủ chưa?"
Hai người cùng bò dậy, Vưu Chính Bình nhìn mặt nạ vỡ vụn, Liên Vũ Phàm lại một chưởng ấn vào đó, khuôn mặt ông chú đẹp trai lại hồi phục như cũ, mặt nạ cuối cùng không hư hao gì mà trong tay Liên Vũ Phàm.
Liên Vũ Phàm tuy có được mặt nạ, nhưng bộ dáng cũng rất chật vật. Năng lượng hai người va vào nhau, lông tóc Vưu Chính Bình không tổn hao gì, Liên Vũ Phàm lại bị nội thương. Bỏ đi các biểu hiện hình thứ khác nhau của dị năng, năng lượng của Vưu Chính Bình liền vượt xa Liên Vũ Phàm.
Liên Vũ Phàm lau vết máu trên khóe miệng, cố gắng hết sức dùng toàn lực để đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh cục trưởng Tiêu, cắn răng phục hồi cái bàn cùng cốc giữ ấm thành như cũ.
Có trời mới biết hắn đi những bước này khó khăn như thế nào, mỗi một bước đều cảm thấy chân mình bị gãy. Năng lực của hắn chỉ có thể hoạt động trên những thứ không phải cơ thể sống, đối sinh mệnh không có hiệu quả, bản thân mình bị thương cũng chỉ có thể chịu đựng mang thương tích.
Liên Vũ Phàm làm bộ rằng cuộc cãi vã và mất kiểm soát vừa rồi chưa từng xảy ra, giơ mặt nạ lên và ký tên vào danh sách bàn giao, nuốt xuống một ngụm máu đang muốn trào ra cổ họng, nở một nụ cười lịch sự: "Bàn giao đã hoàn thành."
Vưu Chính Bình siết chặt nắm tay, trận chiến tranh đoạt lần này, sức mạnh của cậu mạnh hơn, kết quả lại thua Liên Vũ Phàm.
Mới vừa rồi khi tranh đoạt, Vưu Chính Bình vẫn luôn dùng dị năng bảo vệ mặt nạ, lo lắng mặt nạ sẽ bị vỡ trong quá trình giành lấy. Cuối cùng khi cả hai bên cùng ra sức, Liên Vũ Phàm lại phá hủy mặt nạ bằng sức mạnh bí mật, chỉ có anh ta mới có thể phục hồi chiếc mặt nạ đã bị hủy hoại, một khi chiếc mặt nạ bị phá hủy, Vưu Chính Bình chắc chắn sẽ thua cuộc.
"Đê tiện!" Vưu Chính Bình âm thầm nói.
"Không phải là đê tiện," lúc này cục trưởng Tiêu mở miệng nói, "Là sức mạnh bảo hộ của cậu đã thua sức mạnh hủy diệt."
Vưu Chính Bình sửng sốt, cậu ngơ ngác nhìn về phía cục trưởng Tiêu.
Lãnh đạo nói đúng, nếu sức mạnh bảo hộ của cậu mạnh hơn, trận chiến tranh đoạt này cậu đã thắng.
"Bảo hộ còn khó hơn cả phá hủy," Cục trưởng Tiêu đứng dậy, khoanh tay đi đến trước cửa sổ, "Để xây dựng một tòa nhà cần phải tốn ít nhất mười ngày, nhưng muốn phá hủy nó chỉ là một việc trong nháy mắt. Chúng ta là người thủ hộ, gánh vác sứ mệnh cùng trách nhiệm, có đôi khi dựa vào sức lực bình thường là không đủ."
Vưu Chính Bình chậm rãi cúi đầu, cuộc tranh đấu vừa rồi khiến cậu nhận ra mình không có kinh nghiệm thực chiến, muốn bảo vệ người khác là việc khó khăn như thế nào. Chỉ cần có chút sai lầm, chính là vạn kiếp bất phục.
Liên Vũ Phàm cao ngạo ngẩng đầu lên, đau đớn trên người dường như cũng giảm bớt, lúc này cục trưởng Tiêu lại nói với hắn: "Nhưng tôi cũng không nói cậu là người đúng."
Cục trưởng Tiêu xoay người, quét mắt nhìn hai người đội viên trẻ tuổi, tuy rằng nhóm người thủ hộ này còn non nớt, nhưng lại có tiềm năng vô hạn.
Cục trưởng Tiêu cởi bỏ cúc áo, lộ ra một vết sẹo rất lớ trên người. Vết sẹo này kéo dài từ vai xuống thắt lưng và bụng, trực tiếp chém người thành hai nửa, mọi người đều hút một ngụm khí lạnh khi nhìn thấy vết sẹo này.
Cục trưởng Tiêu nói: "Đây là vết thương mà tôi phải chịu năm 25 tuổi, tôi bị thương vì một kẻ phá hoại dùng vũ kí laser ẩn hình, thân thể xé rách thành hai nửa, sắp thấy rằng sẽ chết đi. Tôi nói với người bạn đồng hành rằng không cần lo lắng cho tôi, năng lực của kẻ phá hoại này vô cùng đặc thù, có thể khiến tất moi cuộc tấn công bằng vũ khí trở nên vô thanh vô tức, phải có người đem tình báo truyền về, nếu không thì sẽ càng có thêm nhiều người chết.
"Nhưng hắn không có bỏ lại tôi, hắn kéo tôi tránh khỏi đòn đó của kẻ phá hoại, từ ống cống chạy trốn về căn cứ.
"May mà ngày hôm đó trời mưa rất lớn, trong cống nước chảy vô số, chúng tôi được giấu mình trong dòng nước bẩn nên kẻ phá hoại cũng không phát hiện ra.
"Khi đó, cho dù hắn từ bỏ tôi, tôi cũng không có bất cứ oán hận nào, có thể khiến bạn đồng hành đem tin tức trở về, cho dù có chết thì tôi cũng mỉm cười.
"Nhưng khi thương thế của tôi bình phục hẳn, về quê thăm họ hàng, nhìn thấy khuôn mặt cha mẹ mỗi này một già đi, tôi lại vô cùng cảm ơn người bạn kia, cảm ơn hắn đã cứu tôi.
"Nếu hắn bỏ rơi tôi, tôi sẽ ra đi ở cái tuổi 25, thật là một sự đả kích lớn đối với gia đình tôi, những người đã yêu thương tôi mà tôi không hề hay biết.
"Lý do sinh mệnh quan trọng, là bởi vì nó không chỉ mang cuộc đời của một mình ta, mà là mang theo niềm vui, nỗi buồn của một gia đình, một tập thể."
Nhìn vết sẹo chói mắt của cục trưởng Tiêu, ngay cả Liên Vũ Phàm cũng chậm rãi cúi đầu, lúc này vết thương hắc ám trên người hắn cũng dâng lên, Liên Vũ Phàm cũng không chịu nổi nữa, kịch liệt ho khan, ho ra máu, Vưu Chính Bình lấy khăn giấy đưa cho Liên Vũ Phàm, Liên Vũ Phàm do dự một lát rồi nhận lấy.
Cục trưởng Tiêu thấy sự tương tác giữa hai người, vừa lòng gật đầu, mặc xong quần áo nói: "Tôi không thể đánh giá ai trong hai người đúng hơn, dù sao thì trong quá khứ, có rất nhiều người bởi vì xử trí theo cảm tính mà gây ra thảm họa.
"Khi huấn luyện, chúng tôi dạy các cậu hành động theo lý trí. Nhưng, trong thực chiến, các cậu chỉ cần nhớ một điều, chúng ta là người thủ hộ, bất kể chúng ta bào vệ đồng đội, người thân hay bảo vệ cho quần chúng rộng lớn sau lưng chúng ta, điều đó là không sai."
"Rõ!" Vưu Chính Bình và Liên Vũ Phàm đồng thời ngẩng đầu, trịnh trọng làm lễ với cục trưởng Tiêu.
Sau khi chào xong, Vưu Chính Bình ấn dấu tay vào danh sách bàn giao và nói với Liên Vũ Phàm: "Tôi tin tưởng vào khả năng phân tích và phán đoán hợp lý của đội trưởng Liên, Úc Hoa trong sạch...... Làm ơn cậu hãy xác nhận điều đó!"
Liên Vũ Phàm cũng thân thiện đưa tay về phía Vưu Chính Bình: "Tôi cũng tin tưởng vào trực giác và khả năng phán đoán của đội trưởng Vưu đội trưởng, tôi sẽ tìm được chứng cứ."
Hai người bắt tay giảng hòa, Vưu Chính Bình hứa rằng cậu sẽ phối hợp hành động, Liên Vũ Phàm cũng tỏ vẻ tuyệt đối không quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của chồng chồng bọn họ.
Cục trưởng Tiêu hài lòng nhìn đôi bàn tay đang nắm chắt, gật đầu rồi uống thêm một ngụm rượu sói rừng.
Sau khi hai đội rời khỏi căn cứ, chạy ngược chiều nhau, sau khi không nhìn thấy đối phương, Vưu Chính Bình và Liên Vũ Phàm đồng loạt ăn miếng trả miếng.
Vưu Chính Bình: "Phi! Liên Vũ Phàm đánh không lại anh đây liền dùng ám chiêu cướp mặt nạ, lần sau anh đây dù như thế nào cũng phải lột chiếc mặt nạ ra vẻ đạo mạo của hắn."
Liên Vũ Phàm: "Phi! Cảm xúc của Vưu Chính Bình không ổn định đến mức làm vỡ mặt nạ cũng không muốn giao cho tôi, còn có thể có cái gì gọi là trực gián phán đoán nữa chứ. Sau đó hắn một mặt "mau tới gạt tôi đi", Úc Hoa nhất định phải bị thay thế, chờ tôi bắt được đuôi cáo của hắn ra!"
Hai bên đội viên: "......"
Sầm Tiêu ngẩn ngơ nghe Vưu Chính Bình nói: "Em cho rằng anh đã trưởng thành, ai mà ngờ...... Anh đúng thật là trưởng thành rồi, học được đạo đức giả!"
Vưu Chính Bình nói: "Đối phó Liên Vũ Phàm thì không thể thẳng thắn, huấn luyện tám năm, mỗi lần cả nước thi đấu, tên khốn này chính là kẻ áp chế anh đây! Một ngày nào đó anh phải giành được vị trí hạng nhất!"
Sầm Tiêu quay đầu lại nói với các đội viên: "Nhìn thấy không? Những biểu hiện này đã cho các cậu thấy rằng kẻ thù của cậu chính là người khiến cậu trưởng thành."
Vưu Chính Bình không quan tâm đến chương trình giáo dục tâm lý của đám người Sầm Tiêu, cậu tiêu sái bước đôi chân dài ra, leo lên chiếc xe điện mini của cảnh sát, đội nón bảo hiểm lên rồi nói: "Không phải muốn anh đây phối hợp công tác sao? Anh sẽ thuyết phục Úc Hoa từ chức!"
Dứt lời liền một người một ngựa chạy bằng điện phóng đi, cũng may tốc độ tối đa của chiếc xe điện này chỉ là 50, nếu không Vưu Chính Bình nhất định có thể đem xe ra thi đấu đua xe tốc độ.
Đám người Sầm Tiêu chậm mất nửa nhịp, chờ bọn họ lên xe, Vưu Chính Bình đã vô tung vô ảnh.
"Mau đuổi theo, anh ấy xúc động như vậy, đừng có kích động mà đem thân phận của chúng ta vạch trần ra ngoài." Đám người Sầm Tiêu vội đuổi theo.
Vưu Chính Bình nhanh chóng bay vào phòng làm việc của Chân Lê, không thèm chờ thang máy, cậu đã nhanh chóng leo cầu thang bộ lên tầng lầu 21.
Lúc này, Chân Lê đang đối diện điện thoại tập khiêu vũ.
Một trăm triệu cho ba năm, Úc Hoa gây áp lực quá lớn cho Chân Lê rồi. Hắn không muốn kiếm tiền như một tội phạm hình sự đâu, sau khi trả lại một trăm triệu này, hắn còn phải sống đời sống kiếp với cái tủ quần áo của mình nữa chứ, nếu phải ngồi tù, hắn chỉ có thể mặc đồng phục tù nhân mà thôi, mà trang phục tù nhân đối với Chân Lê thực sự xấu đau xấu đớn!
Biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra chính là, lợi dụng sự nổi tiếng đang tăng vọt và tư thế quỳ gối tiêu chuẩn của mình để xin người hâm mộ phần thưởng.
Chân Lê không biết hát cũng chả biết nhảy, cũng may là sau khi hoàn thành một thế giới hắn sẽ dùng tích phân để nâng cao thể chất của mình, một sức khỏe tốt mới là tiền vốn bảo mệnh, Chân Lê cũng không bủn xỉn trong vấn đề này. Vóc dáng hiện tại của hắn vẫn thuộc vào loại người thường, nhưng các chỉ số đã ở trên mức thiên tài của người thường rồi.
Chỉ sau mấy ngày học tập, Chân Lê đã nhảy rất ra dáng ra hình, trong buổi phát sóng trực tiếp, người hâm mộ đã chứng kiến sự tiến bộ của hắn, sôi nổi dâng lên phần thưởng.
Trong lúc Chân Lê khiêu vũ, Úc Hoa ngồi trên bàn làm việc mà camera trực tiếp không thể quay được, lật xem các báo cáo tài chính mới nhất, trong lòng nghĩ phải làm như thế nào để bán Chân Lê với giá tốt nhất.
Chân Lê đối với nguy cơ trong tương lai hoàn toàn không biết gì cả, sau khi được fans trong phòng phát sóng khích lệ, hắn vui vẻ nói với Úc Hoa: "Đại...... Khụ khụ, quản lý Úc của bộ phận nhân sự, anh nghĩ tôi nhảy tư thế này có chuẩn không? Có đẹp không?"
Úc Hoa không cho phép Chân Lê gọi anh là đại thần, cũng không cho hắn gọi tên đầy đủ, Chân Lê chỉ có thể gọi anh bằng cái tên này.
Đạn mạc nghe thấy lời nói của Chân Lê thì vô cùng kích động ——
【 đẹp đẹp đặc biệt đẹp! Nếu tui là quản lý Úc của bộ phận nhân sự, tui sẽ quỳ rạp xuống quần nhảy của anh ngay lập tức. 】
【 quản lý Úc là người duy nhất được nhận bởi Chân Lê, anh ấy tốt nghiệp đại học top 3 ở Trung Quốc, thông thạo 8 loại ngoại ngữ, từng là giám đốc điều hành của một công tay hàng đầu với mức lương một triệu một năm, vậy tại sao anh ấy lại từ chức đề đến làm trong văn phòng của ông chủ Chân chứ? 】
【 bởi vì yêu nha! 】
【 ông chủ Chân ới ời ơi, cho tụi tui nhìn xem quản lý Úc trông như thế nào đi, tui sẽ cho anh một trăm cái tàu ngầm! 】
【 Ông chủ Chân sẽ không để mọi người nhìn thấy quản lý Úc cho dù anh ấy có quỳ xuống đâu, vì vậy mọi người hãy từ bỏ đi thôi. Nhưng mà cái cách ông chủ Chân quỳ xuống thật là đẹp mắt, vừa thấy chính là thành thục công nha. 】
【 mỗi ngày một xoát: Khi nào mới có thể nhìn thấy giám đốc Úc đây? 】
Vưu Chính Bình vọt vào văn phòng, nhìn thấy Chân Lê đang tạo dáng khiêu vũ quyến rũ, hỏi Úc Hoa xem hắn có đẹp hay không. Cậu quét mắt nhìn điện thoại, thoáng nhìn thấy đạn mạc【 ở bên nhau 】, ngay lập tức phổi muốn nổ tung.
Không đẹp chút nào!
Tác giả có lời muốn nói: Vưu Chính Bình: Bắt kẻ thông dâm!
Chân Lê: Giám đốc Úc, cậu ta là ai? Không phải ngài chỉ có một mình tôi thôi sao? (một người hợp tác là tôi)
Úc Hoa (đối Vưu Chính Bình):... Em nghe anh giải thích
Úc Hoa (đối Chân Lê): Cậu đi chết đi!