Mục lục
ĐÍCH NỮ TRUYỆN KÝ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Hậu tuổi đã lớn, mấy năm gần đây thành kính tin phật, hàng năm đều sẽ chọn ngày đến Tướng Quốc Tự dâng hương, Hạ Liên Phòng nhận được tin tức trong cung liền thu thập một phen, trước đêm đi dâng hương liền vào cung làm bạn, Từ thị vào lúc nàng đi còn lưu luyến không rời lôi kéo tay nàng, nói tới nói lui đều lộ ra ý muốn nàng lấy lòng Thái Hậu cho tốt chớ nên chọc giận phượng nhan. Hạ Liên Phòng bật cười trong lòng, nếu cứ nịnh hót cùng thuận theo thì sao mấy thiên kim tiểu thư bên cạnh Thái Hậu trước đó lại đều không được ở lâu chứ?



Sáng sớm ngày hôm sau, Thái Hậu kiên trì muốn nàng cùng lên phượng liễn, dọc theo đường đi người đi đường đều bị cách ly, đi đầu là bọn quan binh kéo dài phải hơn hai dặm, Thái Hậu ngồi trên phượng liễn nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Liên Phòng nhẹ nhàng xoa bả vai cho bà. Lão nhân gia đã có tuổi tác, cho dù dưới sự điều trị của các vị thái y thân mình cũng khó tránh khỏi sẽ có ốm đau, nhất là bả vai, mỗi khi ngồi lâu liền đau, Hạ Liên Phòng cố ý thỉnh giáo Trần thái y cách mát xa, sau khi Thái Hậu thử qua một lần rất thích, càng thêm không rời được Hạ Liên Phòng. Nếu không phải lão thái quân Phủ Tĩnh quốc công có quen biết với bà thì bà còn sự thật muốn đưa diệu nhân nhi này đến bên cạnh tự mình nuôi dưỡng!



Đáng tiếc nha... Nếu bà cố ý làm như thế, sợ là lão thái bà kia có thể chộp lấy đại đao đánh nhau với bà, bà đã không còn trẻ tuổi, đã sớm qua cái tuổi xúc động đánh nhau với người khác.



Thái Hậu xuất thân võ tướng thế gia, từ nhỏ múa đao lộng thương, chẳng ai ngờ rằng cuối cùng bà có thể cùng tiên đế mến nhau, trở thành nhất quốc chi mẫu, mẫu nghi thiên hạ. Có thể thấy được trên thế gian này không có chuyện gì là không thể xảy ra.



"Haiz..." Bả vai được làm nóng thực thoải mái, Thái Hậu lại đột nhiên thở dài.



Hạ Liên Phòng ôn nhu hỏi: "Phải chăng có chuyện gì khiến ngài phiền nhiễu ạ?"



Thái Hậu mở mắt ra, nhìn cảnh sắc bên ngoài, hôm nay tiết trời cuối thu khí sảng, vạn dặm không mây, thật là một ngày đẹp trời, nhưng tâm tình bà lại không được tốt như vậy. "Hôm nay dâng hương là ai gia có việc muốn cầu xin, Liên nha đầu liệu có chuyện gì muốn cầu xin Phật tổ không?"



Hạ Liên Phòng mỉm cười đáp: "Nếu Phật tổ thương xót, thần nữ chỉ mong đệ muội bình an, trưởng bối thân thể trường kiện."



"Bản thân ngươi không có gì muốn cầu sao?" Thái Hậu hỏi.



Nàng có thể có cái gì để cầu chứ? Ông trời có thể cho nàng sống lại một lần, có cơ hội vãn hồi hết thảy bi kịch, đây đã là thiên đại ban ân rồi! Trên đời này có bao nhiêu người phải chịu cảnh oan khuất mà chết, lại chỉ có một mình nàng được sống lại, nàng còn có cái gì mà oán giận chứ? Ông trời cho nàng cơ hội, nếu nàng chưa thể bảo hộ được tốt cho thân nhân, ngăn cơn sóng dữ, cũng chỉ có thể nói năng lực của mình không đủ, không liên quan gì đến ông trời. "Trưởng bối trong nhà thần nữ từ ái, đệ muội ngoan ngoãn, lại được Thái Hậu yêu thích, nếu còn lòng tham không đáy thì sợ là Phật tổ sẽ đem hết thảy thu về." Đám người Thượng Quan thị, Trương Chính Thư, Kỳ Hoài Húc, sở dĩ lưu lạc đến tình trạng hôm nay chẳng lẽ không phải đều là hủy trên một cái chữ tham sao? Người không hiểu được thấy đủ, ông trời đương nhiên sẽ hạ trừng phạt.



"Haiz..." Thái Hậu lại thở dài, vỗ vỗ tay Hạ Liên Phòng, nhìn về phía phương xa nói: "Đạo lý này ai gia cũng hiểu. Nay ai gia có một nhi tử làm Hoàng Đế, một nhi tử khác thiếu niên đã thành danh, khiến bao nhiêu quân giặc nghe tin đã sợ mất mật, có thể nói ai cũng đều là nhân trung chi long (rồng trong đám người), ai gia lại là Thái Hậu, thiên hạ này đều là của Kỳ thị, khổ nỗi trong lòng ai gia luôn có một việc không thể đặt xuống, việc này không giải quyết, ai gia liền cả ngày lẫn đêm đều ngủ không yên nha!"



Nghe Thái Hậu nói vậy Hạ Liên Phòng mím môi cười: "Thái Hậu là đang lo lắng cho Thanh vương điện hạ sao?"



"Nha đầu này, quả nhiên là hiểu được suy nghĩ trong lòng ai gia, ai gia cái gì cũng không nói nhưng ngươi cũng nghĩ ra được." Nói xong lại là nhịn không được ai thán. "Thanh vương nay đã sắp đến tuổi trung niên (Mia: má ơi mới có đầu 2, há há), lại vẫn một thân một mình, còn trấn thủ biên quan không ở kinh thành, ai gia luôn nhịn không được phải lo lắng nó có bị thương hay không, có gặp chuyện không may hay không, lại đau lòng nó cô tịch độc thân. Thanh vương phủ kia từ lúc Hoàng Thượng ban cho, ai gia đưa bao nhiêu mĩ nhân đi vào nhưng nó đều không thèm nhìn liếc mắt một cái, liền đưa trở về lại hết cho ai gia! Trước đó vài ngày chuyện của hai vị thế tử ai gia cũng có nghe thấy, liền nhịn không được suy nghĩ, Thanh vươngnày, phải chăng cũng..." Nói đến phía sau không nói được nữa, chỉ có gương mặt ra vẻ u sầu, nhìn ra được lão nhân gia bà là thật sự rất lo lắng.



Nghe xong những lời này, Hạ Liên Phòng suýt nữa xì một tiếng cười ra. Nàng nhịn không được đi tưởng tượng vị lãnh khốc công chính lại bất cận nhân tình Thanh vương điện hạ kia neus giống như Hai vị Tề Lỗ thế tử đi làm chuyện hoang đường đó... Như thế nào cũng nghĩ không ra được!



Thái Hậu lại nói: "Mấy năm nay nó liên tục trấn thủ ở biên cương, Đại Tụng triều chúng ta không thịnh hành nam phong, nhưng có tiểu quốc nam sắc thành phong trào nha! Ai gia thật sự lo lắng, nó ở biên cương lâu cũng nhiễm phải cái thói quen này, nếu như vậy... Ai gia sau này đi gặp tiên đế thế nào?!" Nghĩ đến đây Thái Hậu liền rối rắm thống khổ đòi mạng. Trước đây lúc Thanh vương tuổi còn trẻ thì lo lắng nó sẽ trầm mê sắc đẹp hoang phế công khóa, kết quả người ta không chỉ không trầm mê, ngược lại là quá thanh tâm quả dục! Cho dù là tiên đế chim bay liền cánh thâm tình với bà cũng khó tránh khỏi sẽ có mấy đêm ngủ ở chỗ phi tần khác, nhưng tiểu nhi tử này của bà lại tuyệt đối không gần nữ sắc nha!



Trên đời này trừ bỏ người xuất gia có sắc giới, còn có ai miễn dịch với nữ sắc?



Đó không phải là người thích nam nhân sao!



Thái Hậu cảm thấy bản thân mình vẫn rất sáng suốt. Mấy năm nay Thanh vương không quan tâm đến nữ tử, ngay cả giai nhân như Triệu Khê Nhược cũng không chiếm được hắn ưu ái, bà cũng từng nghĩ tới, nếu tiểu nhi tử giống đại nhi tử thích một dân nữ bà cũng nguyện ý cho phép đối phương làm Thanh vương phi, không nghĩ tới Thanh vương căn bản không cho bà cơ hội gật đầu! Lo lắng tích lũy bấy lâu nay, cộng thêm chuyện của Kỳ Hoài Húc Kỳ Ngọc Hà làm Thái Hậu thấy, sự lo lắng của bà thật sự là quá có cần thiết!



Cả đời này bà chỉ có hai nam một nữ, nữ nhi Xương Bình chết yểu từ bé, đại nhi tử tuy quý làm Hoàng Đế lại sống cũng không mấy khoái hoạt, nếu tiểu nhi tử cũng có vấn đề gì thì Thái Hậu cảm thấy, bản thân mình thật sự là không có mặt mũi đi gặp tiên đế!



Hạ Liên Phòng mỉm cười trấn an: "Thái Hậu nương nương cứ việc yên tâm đi, Thanh vương điện hạ là đại anh hùng, đại hào kiệt, làm sao có khả năng sẽ làm ra chuyện như hai vị thế tử chứ? Thần nữ cảm thấy, ngài ấy chỉ là giữ mình trong sạch, không gặp được nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, liền dứt khoát chờ đợi mà thôi. Lui một vạn bước mà nói, dù cho Thanh vương điện hạ thích... nam tử, cũng sẽ không hồ đồnhư hai vị thế tử đâu, người có thể được Thanh vương điện hạ coi trọng, vô luận nam nữ, nhất định đều là cực xuất sắc. Nếu Thanh vương điện hạ ở kinh thành có thể không bị mĩ nhân vinh hoa mê hoặc thì sao có thể để thân tại biên cương mà yêu thích nam sắc chứ? Thái Hậu nương nương nên yên tâm đi, vương gia sớm muộn gì cũng sẽ trở về."



Thái Hậu được nàng khuyên sắc mặt tốt hơn nhiều, đúng vậy, nếu biên cương có thể mê hoặc Thanh vương, vậy tại sao Yến Lương thành phồn hoa lại không lọt được vào mắt hắn chứ? Bà khẽ thở dài, cảm thấy bản thân mình thật là quá mức nóng vội, cũng may hôm nay ở trước mặt bà là Hạ Liên Phòng, nếu là người khác, bà tất nhiên sẽ không nói ra những lời trong lòng như vậy. Cùng với mấy ngày nay ở chung, bà càng ngày càng thích đứa nhỏ Hạ Liên Phòng này, trong tiềm thức đã coi nàng như con gái của mình, nhưng Thái Hậu lại rõ ràng biết, Hạ Liên Phòng không giống tiểu Xương Bình của bà. Hạ Liên Phòng trầm tĩnh, ôn nhu, ẩn nhẫn; Xương Bình lại là đứa nhỏ hoạt bát ngây thơ không buồn không lo, chênh lệch như vậy khiến Thái Hậu càng thương tiếc Hạ Liên Phòng, nếu Hạ Liên Phòng là nữ nhi của mình, bà nhất định sẽ không để cho nàng còn nhỏ tuổi đã phải sống đau khổ như thế."Ai gia cũng quả nhiên là quá nóng vậy, đã quên đứa con kia xưa nay rất tỉnh táo, đâu cần ai gia đến khoa tay múa chân vào chuyện đời tư của nó chứ?"



Nói xong thở dài ra một hơi, "Hôm qua Hoàng Đế nói cho ai gia, Thanh vương sắp hồi kinh, ai gia cũng phải thừa cơ hội này có gắng khuyên giải một phen, xem thử nó có ý nguyện hay thành gia không có. Liên nha đầu, ngươi có danh môn thiên kim nào thích hợp đề cử ra không?" Bà không tin được người khác, nhưng Liên nha đầu là người có tâm tính kiên định, tất nhiên sẽ không lừa gạt bà.



Nghe được Thanh vương có thể sẽ thành gia, đáy lòng Hạ Liên Phòng nói không nên lời là tư vị gì, nàng đem cảm giác này quy về lo lắng. Chung quy Thanh vương cùng mình là minh hữu, hắn muốn cưới vương phi cũng nhất định là thiên kim thế gia thân phận cao quý, khó tránh khỏi sẽ chọn phải người đứng ở mặt đối lập với mình. "Thần nữ ngày thường rất ít lui tới cùng các thiên kim tiểu thư, cũng không biết các tính tình bản tính của các vị thiên kim, nhưng từng nghe nói vài vị đích xuất thiên kim thế gia đều là giai nhân tuyệt sắc trăm dặm mới tìm được một, nếu Thái Hậu nương nương muốn gặp các nàng, có thể lấy danh nghĩa yến hội đón gió tẩy cho trần vương gia mời chư vị thiên kim đến, chẳng phải thuận cả đôi đường sao?"



Thái Hậu vừa nghe cảm thấy đáng tin, lập tức gật đầu nói: "Biện pháp tốt, liền y lời ngươi nói." Liên quan tâm tình cũng khá lên rất nhiều, thoải mái nhìn ra xa xa.



Hạ Liên Phòng xem nhẹ cảm giác trầm trọng kỳ quái nơi đáy lòng, như cũ ý cười ôn hòa.



Đến Tướng Quốc Tự, nàng bồi Thái Hậu thắp hương, Thái Hậu nói có chút mệt liền hầu hạ bà đến sương phòng tạm nghỉ. Trong lòng Hạ Liên Phòng cảm xúc phập phồng, không muốn ở mãi trong sương phòng liền định đi ra ngoài hít thở không khí. Cùng Giang nữ quan nói một tiếng, một mình dẫn theo Cầm Thi đi dạo trong Tướng Quốc Tự.



Nàng tuy mang mạng che mặt, nhưng khí chất cùng dáng người xuất chúng kia lại vẫn thập phần hấp dẫn ánh nhìn. Ngày thường ở trong phủ hiếm khi có cơ hội ra ngoài như vậy nên Hạ Liên Phòng cũng không muốn trở về sớm. Nàng trước đây cũng đã tới Tướng Quốc Tự nhưng đều không có tâm tư ngắm cảnh, nay gánh nặng đã giảm bớt liền nổi hứng.



Cầm Thi đi theo phía sau nàng, luôn cảm thấy tiểu thư từ lúc xuống phượng liễn tâm tình liền có chút suy sụp. Đi theo một lát, vẫn là nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, ngài đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì không vui sao?"



Nghe vậy, Hạ Liên Phòng giật mình trong lòng. Tâm tình của nàng đã rõ rệt đến nỗi Cầm Thi có thể liếc mắt nhìn ra được sao?!



"Không có chuyện gì, ta chỉ là... Đầu có chút choáng mà thôi." Nói ra lời này nàng thật sự có chút chột dạ.



Cầm Thi liền vội vàng tiến lên, "Sao lại choáng váng đầu chứ? Chẳng lẽ là do vừa nãy ngồiở trên phượng liễn sao? Nô tỳ có mang theo Hà Hoa lộ Lục nương cho, tiểu thư mau ngửi một chút. Cũng đừng đi nữa, không bằng trở lại sương phòng nghỉ ngơi đi, đợi một lát rồi cáo biệt Thái hậu xin về trước!"



Nàng như pháo liên châu quan tâm khiến Hạ Liên Phòng càng thêm chột dạ, nàng tuy khi đối đãi với người khác sẽ mang mặt nạ, nhưng chưa bao giờ từng nói dối người thân cận, Cầm Thi quan tâm bản thân mình như vậy, nàng giả bộ tiếp nữa sao đây?



Tác giả có lời muốn nói: tìm chút cảm giác tồn tại cho vương gia.



Mia: Đúng là phải tìm chút cảm giác tồn tại rồi, có khi đầy người quên luôn ngài rồi ấy chứ ^^!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK