Mục lục
ĐÍCH NỮ TRUYỆN KÝ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẫu thân!" Dưới tình thế cấp bách, Hạ Lục Ý quên mất không thể gọi mẫu thân. Nàng ta lo lắng kéo cánh tay Thượng Quan thị lại, sau đó nhanh chóngphẫn nộ trừng tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng, lạnh lùng nói: "Hạ Liên Phòng! Ngươi dù không nể tình bà vì Hạ gia lao tâm lao lực nhiều năm như vậy, ít nhất cũng nể tình bà là mẹ đẻ của ta! Mẹ ta trước đây đối đãi với tỷ đệ ba người các ngươi thế nào mọi người đều là nhìn ở trong mắt, chẳng lẽ đây là chuyện ngươi muốn phủ nhận liền phủ nhận được sao?!"



Nàng ta nói lời này, đúng là một chút chột dạ cũng không có. Tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng lại cảm thấy buồn cười, Thượng Quan thị đối với bọn họ tận tâm tận lực? Không sai, xem ở mặt ngoài, đích thật là cái dạng này, nhưng sự thật thượng thì sao? Nếu Thượng Quan thị thật sự đối tốt với tỷ đệ ba người bọn họ, như vậy bọn họ nha hoàn bà mụ bên người tại sao đều bị biếm thành thô sử, trong sân như thế nào luôn có chút độc trùng kỳ quái lẫn vào, tỷ đệ ba người bọn họ vì sao luôn là thỉnh thoảng lại sinh bệnh, đồ cưới của mẫu thân tại sao lại đều thành đồ của Thượng Quan thị! Chẳng lẽ ngày ấy là Thượng Quan Ngộ tự hãm hại hay sao, đám người Thượng Quan thị có thể từ người làm hại biến thành người bị hại rồi?



Hạ Mạt Hồi cười nói: "Chính là bởi vì nể tình Thượng Quan thị là mẹ đẻ của tam muội cùng tứ muội, đại tỷ mới nhiều lần khoan dung, hơn nữa đối với bà ta thập phần lễ ngộ, bằng không ngươi ngược lại là đi ra ngoài hỏi một chút, di nương nhà ai có tư cách được gọi phu nhân? Nhưng mà trước mắt xem ra, tứ muội ngươi tựa hồ cũng không chịu nhận ân tình của đại tỷ. Một khi đã như vậy, sau này liền gọi bà ta là Thượng Quan di nương đi, như vậy cũng có thể để Thượng Quan di nương nhận rõ thân phận của bản thân, đỡ phải sau này vạn nhất trong phủ có quý nhân tới, lại không biết lớn không nhỏ mở miệng lung tung, tự ngươi mất mặt là chuyện nhỏ, hại Hạ gia chúng ta thì liền phiền toái rồi!"



Hạ Lục Ý nhất thời biến sắc, càng thêm tức giận, nếu không phải muốn đỡ Thượng Quan thị đầy mặt đau khổ lung lay sắp đổ, sợ là nàng ta đã nhào lên xé nát Hạ Mạt Hồi .



Trước đây đều là nàng ta khi dễ Hạ Mạt Hồi, từ lúc nào lại đến phiên Hạ Mạt Hồi nói với nàng ta như vậy? !



Từ thị nghe xong, cảm thấy như vậy không khỏi có chút quá bất cận nhân tình, vừa định mở miệng thay đám người Thượng Quan thị năn nỉ một chút, liền nghe được thanh âm Hạ Lịch từ trước cửa tiền sảnh truyền đến: "Hồi nhi nói đúng, nếu không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, bản các* liền mời giáo tập ma ma cho ngươi, để cho ngươi một lần nữa học lại quy củ."
(*cách xưng hô của đại học sĩ ở Thể Nhan các, kiểu như bản vương, bản thế tử)



Vừa nghe đến thanh âm lạnh như băng kia, Thượng Quan thị liền cảm thấy giống như bị ném vào trong hố băng, lanh cóng đến mức hốc mắt ả cũng đau. Ả hận Lam thị, hận ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng, nhưng hết thảy, không phải đều là vì Hạ Lịch sao!



Ả có thể nhẫn tâm đối đãi Lam thị, khắc bạc hãm hại Hạ Liên Phòng, những điều này đều sẽ không để cho ả do dự một chút nào. Chỉ rieng Hạ Lịch, chỉ có hắn! Chỉ cần một ánh mắt vô tình của hắn cũng có thể khiến ả cảm thấy đau thấu tâm can!



Bốn năm trước, hắn chán ghét ả thậm chí chán ghét đến không nguyện ý nhìn thấy ả, một mình rời phủ, trốn vào chùa miếu! Hắn đối với ả vốn là lãnh khốc, tuyệt tình như vậy, một chút nhu tình cũng không bằng lòng bố thí cho ả! Con cái Lam thị ở trong lòng hắn đều là bảo vật vô giá, hai nữ nhi ả sinh lại là cỏ mọc dưới đất! Mười mấy năm qua, Hạ Lịch thậm chí đều chưa từng ôm Hồng Trang cùng Lục Ý!



Thượng Quan thị không cảm thấy đây là lỗi của mình. Ả là vì tình yêu mới bám lấy Hạ Lịch, ả bỏ ra nhiều như vậy, hy sinh nhiều như vậy, Hạ Lịch dựa vào cái gì không đáp lại ả? Vốn ả có thể gả cho người khác làm chính thê, kết quả lại vì hắn làm một tiện thiếp, ả đối với hắn mối tình thắm thiết, hắn lại coi ả như không có gì!



"Phụ thân!" Hạ Mạt Hồi thấy phụ thân hồi phủ, lập tức lộ ra tươi cười, đi ra phía trước nghênh đón, sau đó đắc ý nhìn về phía mẹ con Thượng Quan thị, ánh mắt kia biểu tình kia, giống như là đang nói: mặc ngươi uổng phí tâm cơ, phụ thân cũng đối với các ngươi khinh thường nhất cố!



Hạ Lịch đi qua bên người Thượng Quan thị, biểu hiện giống như là căn bản không nhì thấy ả. Thượng Quan thị dùng sức hít vào một hơi, che giấu oán hận cùng bi phẫn nơi đáy mắt.



"Nếu ngươi cảm thấy đại tỷ ngươi đối với di nương ngươi không đủ tôn trọng, như vậy về sau trên dưới toàn phủ đều gọi nàng ta làm Thượng Quan di nương, nếu ngươi còn ngại không đủ, thẳng gọi Thượng Quan thị cũng được. Như vậy, ngươi vừa lòng chưa?" Hạ Lịch hỏi.



Vẻ mặt Hạ Lục Ý nhất thời tái xanh, nàng ta xưa nay kiêu căng tùy hứng, ai đều không để vào mắt, còn đem mình coi là tiểu thư cao quý nhất Hạ phủ. Nhưng duy độc lại sợ phụ thân Hạ Lịch, chỉ cần ông nhìn liếc mắt qua liền cảm thấy hai chân như nhũn ra, đầu lưỡi thắt lại, nói không ra lời. Nàng ta dám kêu oan với Từ thị, lại tuyệt đối không dám ở trước mặt Hạ Lịch biểu hiện ra một tia một hào bất mãn.



Vì thế nàng ta dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn phía Hạ Liên Phòng, trước đây nàng đều sẽ cầu tình giúp mẫu thân cùng mình, lúc này đây nhất định cũng vậy, chung quy Hạ Liên Phòng là nổi danh thiện lương rộng lượng!



Dĩ nhiên, nếu Hạ Liên Phòng không cầu tình, Hạ Lục Ý sẽ hận nàng, nhưng dù Hạ Liên Phòng tính xin tha, Hạ Lục Ý cũng cảm thấy đó là tự nguyện Hạ Liên Phòng, lại không ai bức nàng!



Cố tình lúc này đây Hạ Liên Phòng lại nhắc cũng không thèm nhắc đến. Nàng chỉ là đi đến bên người Hạ Lịch, nâng lên một đôi mắt phượng rưng rưng.



Hạ Lịch nhìn thấy tâm liền siết chặt lại. Hạ Liên Phòng tuy đáy mắt ngấn lệ, nhưng lại vẫn ra vẻ kiên cường nói: "Phụ thân, may mà ngài trở về rồi, bằng không thiên đại oan khuất này sẽ đổ hết lên người nữ nhi!" Nàng cúi đầu xuống, khi ngẩng lên vừa vặn nước mắt theo lông mi trượt xuống, hàng mi thấm ướt hình thành một độ cong tuyệt mỹ. Lúc này ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, làm nổi bật nước mắt bên trên, đẹp không sao tả siết. Hạ Lịch vốn đã sủng ái nữ nhi này, thấy nàng khóc càng thêm đau lòng. Ngay cả Trương Linh Chi căm thù đến tận xương tủy Hạ Liên Phòng, khi nhìn thấy nàng rơi lệ cũng đều có hơi thất thần.



"Liên nhi chớ hoảng sợ, đã xảy ra chuyện gì mau nói cho vi phụ biết." Hạ Lịch nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của nàng, sau đó toàn thân mắt lạnh nhìn Đại Từ thị: "Nghe ý tứ của di mẫu, là muốn đem việc này đổ lên trên người nữ nhi bản các?"



Ông tự xưng "Bản các", nói cách khác, giờ phút này ông cũng không phải là lấy thân phận vãn bối để nói chuyện với Đại Từ thị.



Hạ Lịch tuy rằng lãnh đạm với Trương gia, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn đầy đủ, ngẫu nhiên còn có thể chỉ bảo Trương Chính Thư. Nhưng Đại Từ thị tưởng, chuyện này là ván đã đóng thuyền, đứa nhỏ Linh Chi này đã bị hủy, nếu không ăn vạ Hạ Liên Phòng, bám chặt lấy Hạ gia, đứa cháu gái bà ta đã mất công bồi dưỡng còn có tác dụng gì? Đã là tàn hoa bại liễu, sau này đừng nói là gả vào cao môn, chính là một gả cho một nhà tử tế đã khó!



Chỉ có bám lấy Hạ gia, Trương Linh Chi mới có cơ hội ra mặt!



Trương Linh Chi cũng rất rõ ràng điểm này, bằng không nàng ta sẽ không cường chống thân thể mệt mỏi chờ ở tiền sảnh này. Rõ ràng giờ phút này không chịu nổi như thế, nhưng nàng ta vì phú quý vinh hoa sau này vẫn cắn răng nhịn xuống. Nàng ta cảm thấy trong mắt người nhà không có mình, kỳ thật chính bản thân nàng ta không phải cũng như vậy sao?



Đại Từ thị vỗ mạnh xuống bàn, chén trà tinh xảo bởi vì động tác của bà ta mà run lên, nước trà cũng sánh ra không ít, có thể thấy bà ta có bao nhiêu phẫn nộ! "Ta ngược lại là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi dạy ra cái dạng nữ nhi gì! Còn nhỏ tuổi mà tâm tư lại ác độc như vậy, Linh Chi là biểu tỷ của nàng mà nàng lại có thể nhẫn tâm hãm hại nó như thế!"



Hạ Lịch không giận mà cười: "Nói cách khác, Trương lão phu nhân hôm nay là muốn cùng bản các nháo đến cùng?"



Đại Từ thị nhất phái chính nghĩa lẫm nhiên: "Hiền chất ngươi là đại học sĩ Thể Nhân các, ta chẳng qua là cái bà già gần đất xa trời, Trương gia càng là không so được với Hạ gia —— "



Xì —— Hạ Lan Tiềm đột nhiên cười ra tiếng: "Hóa ra ngươi cũng biết a."



Đại Từ thị nháy mắt biến sắc, nhưng vẫn nói: "Nhưng chuyện hôm nay, dù muốn nháo đến trên bảo điện Kim Loan, lão bà ta cũng phải liều mạng đòi cái công đạo! Xem xem nhất phẩm đại quan triều đình này, có phải là thật có thể lấy thúng úp voi hay không! Dưỡng ra tiểu độc vật như vậy còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ!"



"Một khi đã như vậy, Hạ An, mời thế tử vào đây!" Hạ Lịch trầm giọng mệnh lệnh.



Hạ An lên tiếng lui ra, một lát sau, một mĩ thiếu niên mặc cẩm bào xanh da trời, eo đeo mĩ ngọc đầu đội ngọc quan nhẹ nhàng yên nhiên đi vào, không phải Tề vương thế tử Kỳ Hoài Húc thì là ai?



Hắn giờ phút này một bộ ngây thơ vô tội: "Hạ đại nhân, vừa hạ triều ngài liền túm ta đến phủ đại học sĩ, rốt cuộc là vì cái gì nha? Hôm qua ta bồi phụ vương đánh cờ một đêm, mệt muốn chết, nay vừa nằm xuống ngài liền phái người đến tìm, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì ?"



"Bái kiến Thế tử." Mọi người nhất tề hành lễ, Kỳ Hoài Húc rộng rãi vẫy tay: "Không cần đa lễ, không cần đa lễ."



Hạ Lịch nhìn hắn một cái, hỏi: "Thế tử, Trương gia tiểu thư nói hôm qua ngài sai đem nàng trở thành tiểu nữ Hạ Liên Phòng cướp đi, cũng hủy trong sạch của nàng ta, sớm hôm nay lại đem nàng ta để ở ngoài cửa phủ đại học sĩ, có việc này không?"



Kỳ Hoài Húc vừa nghe, nhất thời lộ ra biểu tình còn oan hơn cả Đậu Nga, giận không kềm được nói: "Nói đùa cái gì vậy! Nếu Bản thế tử ngưỡng mộ Hạ đại tiểu thư trong lòng, tất nhiên sẽ quang minh chính đại tới cửa cầu thân, dù tính bắt sai người, chẳng lẽ trên đời này còn có người thể có mĩ mạo hơn Hạ đại tiểu thư sao? Bản thế tử cũng rất kén chọn đấy! Hạ đại nhân, ngài thân là nhất phẩm đại quan triều đình, sát phạt quyết đoán, thế nhân xưng ngài là người vô cùng công chính liêm minh, ngài không thể bởi vì nghe lời nói của một bên liền nói xấu bản thế tử a!"



Hắn biểu hiện thập phần phẫn nộ, như là bị vũ nhục mà không vội vội vàng vàng giải thích, vô hình trung liền khiến người nghe tin tưởng với hắn. Bởi vì ai đều biết, Tề vương thế tử tính cách rất táo bạo dễ nổi giận, trên căn bản là loại người trong lòng nghĩ cái gì tất cả đều viết ở trên mặt, người như vậy làm sao có khả năng sẽ là người hủy trong sạch của Trương Linh Chi như trong miệng nàng ta nói chứ?



"Nga? Nếu như thế, tại sao Trương kia tiểu thư lại nói xấu thế tử chứ?" Hạ Lịch hỏi.



Kỳ Hoài Húc cười tiêu sái, quả nhiên là tuấn tú phong lưu, hắn liếc trắng Trương Linh Chi một cái, thấy đối phương không tự chủ được co quắp lại, trong lòng nhất thời lóe qua một tia khoái ý. Hắn tất nhiên sẽ không thừa nhận, nếu thừa nhận nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm, hắn không bằng lòng nạp cái giày rách làm thiếp đâu, hơn nữa cái giày rách này lại đã có tuổi. Với lại hôm qua hắn đem sự tình làm hết sức cẩn thận, sợ Trương Linh Chi sống không nổi qua tối qua, hắn còn cố ý sai người đút canh bổ cho nàng ta đấy! Chỉ cần thể lực nàng ta chống đỡ hết nổi liền đút bát canh duy trì sinh khí, bằng không hôm nay sao nàng ta có thể sinh long hoạt hổ như vậy? Sớm đã bị làm chết. "Hạ đại nhân, ngài cũng biết, bản thế tử năm nay mới mười bảy tuổi, ở trong Yến Lương thành, không phải bản thế tử nói khoác thổi phồng, người có ý với bản thế tử có thể xếp hàng từ hoàng cung đến sông đào bảo vệ thành đấy! Với dung mạo của vị Trương tiểu thư này... Ai, bản thế tử cũng thực đồng tình chuyện nàng gặp phải, nhưng bản thế tử thật sự chướng mắt nàng nha!"



Trương Linh Chi lần lượt bị nhục nhã, đột nhiên trợn tròn mắt, lại hôn mê bất tỉnh!



Tôn di nương nhất thời hô thiên thưởng địa gào khóc, bị Hạ Lịch trừng một cái, cũng không dám động nữa, chỉ đành ôm thân thể nữ nhi hơi hơi co quắp.



"Trương lão phu nhân cũng đã nghe thấy được." Hạ Mạt Hồi mỉm cười. "Vậy mấy lời nói đại tỷ ta lừa nàng vào hoàng cung, lại dùng áo choàng da Bạch Điêu giả cùng chu thoa dỗ nàng, làm cho nàng lên xe ngựa để bị thế tử cướp đi, sợ là cũng sự không phải thật đi? Ngay cả thế tử cũng đã tự mình đến giải thích, lão phu nhân còn có lời gì muốn nói?"



Vừa dứt lời Hạ Lan Tiềm liền nói tiếp: "Trương gia dù sao cũng là thân thích phủ đại học sĩ, cho nên ngày thường đại tỷ đều muốn hạ nhân đem các ngươi coi thành nửa chủ tử mà đối đãi. Nên chủ tử muốn đi chỗ nào chơi, hạ nhân sẽ không xen vào. Người Hạ gia chúng ta ra phủ đều báo lại cho tổ mẫu hoặc là phụ thân, nhưng Trương gia lại không cần. Cho nên, sợ là Trương đại tiểu thư ham chơi ra phủ, kết quả bị người ta làm hại đi? Đại tỷ ta đối với nhà các ngươi tốt như vậy, các ngươi lại vong ân phụ nghĩa như thế, muốn đem việc này ỷ vào trên người đại tỷ ta, đây là bực nào lang tâm cẩu phế a!"



Kỳ Hoài Húc cũng chậc chậc nói: "Quả nhiên là khiến bản thế tử phải mở rộng tầm mắt. Ở nhờ phủ đại học sĩ, tìm Hạ gia làm nơi nương tựa, lại còn muốn hãm hại tiểu thư nhà người ta? Hạ đại nhân, thân thích như vậy mà ngài cũng dám dưỡng ở trong phủ?"



Hạ Lịch lãnh đạm nhìn Đại Từ thị, gọi Hạ An tiến vào, phân phó nói: "Phái người đi giúp Trương lão phu nhân một nhà hảo hảo thu thập, nhớ ký phải cam đoan tài vật của bọn họ không được thiếu thứ gì. Lão phu nhân ở Hạ gia trụ đã lâu, sợ là cảm thấy phiền chán rồi, một khi đã như vậy, dưới sự chứng kiến của thế tử liền mời tìm chỗ khác đi. Hạ nhân trong khách viện là chính bọn họ tự mua, chớ quên đưa cả đi."



Thấy Đại Từ thị muốn nói chuyện, ông lại cười lạnh một tiếng: "Bản các cũng không sợ nháo đến trước mặt Hoàng Thượng, Hạ gia ta ai cũng đi thẳng dáng ngồi thẳng lưng, cũng muốn để hoàng thượng xem thử xem, cái gì gọi là bạch nhãn lang!" Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.



Tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng cũng chuẩn bị rời đi, rốt cuộc là phụ thân nha! Oai phong lại có quyết đoán, những lời này, bọn họ làm vãn bối không thể nói được, phụ thân đây là xả giận cho bọn họ đâu! Biết rõ Trương gia đã như mặt trời sắp lặn, không có của tích trữ, ông vừa đem người đuổi đi đồng thời còn nhắc nhở Hạ An, nhất định phải cẩn thận, không thể để cho Trương gia lấy đi bất kỳ vật gì không thuộc về bọn họ!



Trong lòng Hạ Liên Phòng cũng đang cảm thán, mình dù sao cũng là thân nữ tử, lại là tiểu bối, đến cùng không bằng phụ thân dứt khoát hẳn hoi, căn bản liền không muốn trộn lẫn với người Trương gia. Dưới uy áp của ông, người Trương gia đâu dám nói thêm cái gì!



Chỉ là... Hạ Liên Phòng lại nhịn không được lo lắng, Trương Chính Thư không phải là kẻ dễ dàng bỏ qua, hôm nay hắn cho tới giờ vẫn chưa xuất hiện, không biết sau này còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Còn có Đại Từ thị...



Nàng vừa đi được một bước, Kỳ Hoài Húc liền chắn trước mặt nàng, cười nói: "Mấy ngày không gặp, tiểu thư vẫn phong thái như xưa."



"Đa tạ thế tử khen ngợi." Hạ Liên Phòng mỉm cười đáp trả, khiến xương cốt Kỳ Hoài Húc mềm cả đi. "Hôm nay phụ thân làm phiền thế tử, mong thế tử thông cảm cho."



"Không phiền toái không phiền toái, Hạ đại nhân chịu tìm bản thế tử hỗ trợ, đó là vinh hạnh của bản thế tử." Hắn ý cười càng thâm, chặt chẽ nhìn chằm chằm mặt Hạ Liên Phòng, cảm thấy mỹ nhân nhi như thế, thân là nam nhân nếu không giành được thì là chuyện làm người ta bóp cổ tay cỡ nào! "Không biết tiểu thư có rảnh không, có nguyện nói chuyện phiếm cùng bản thế tử một hay không?"



Hạ Liên Phòng đang muốn từ chối, Hạ Lan Tiềm đột nhiên lại đây ôm lấy cánh tay của nàng, "Đại tỷ! Tỷ đã nói muốn xem việc học của đệ, không cho tỷ nuốt lời!"



"Đại tỷ tất nhiên là sẽ không nuốt lời." Hạ Liên Phòng mỉm cười, dư quang khóe mắt vẫn chú ý đến phản ứng của Kỳ Hoài Húc, thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần mục tiêu của Kỳ Hoài Húc tạm thời là chính mình, nàng liền không cần phải lo lắng Tiềm Nhi sẽ xảy ra chuyện.



Mia: Sảng khoái, Hạ đại nhân uy vũ~~~~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK