Mục lục
ĐÍCH NỮ TRUYỆN KÝ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn là, nàng đi tới giữa điện, thân mình mảnh mai linh hoạt nhảy lên, lại nhảy tới trên đỉnh cây quạt!



Mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm, nên biết cây quạt này tuy thoạt nhìn cứng cáp rắn chắc, nhưng thực ra lại nhẹ bẫng không chịu nổi gánh nặng, sao chịu đựng được trọng lượng của một người? !



Cố tình hai cung nữ đều nhỏ gầy kia lại không chút sứt mẻ gì, giống như người trên cây quạt đối với các nàng tạo thành một chút áp lực cũng không có. Nhưng điều này sao có thể chứ? Dù Hạ Mạt Hồi còn nhỏ tuổi, thân mình nhẹ, nhưng ít nhất cũng phải nặng mấy chục cân, tại sao đứng lên lại có thể khiến cây quạt kia không nhúc nhích chút nào?



Tiếng Huyên nổi lên, trầm thấp khàn khàn, thâm trầm ngưng trọng, như là một lão giả cô độc đang giảng thuật lại một câu chuyện tràn ngập bi kịch cùng rung động. Tuy nói tiếng huyên vốn réo rắt não lòng, nhưng một thiếu nữ chỉ mới mười ba tuổi có thể thổi ra đầy đủ cảm tình như thế, xác thực là làm cho người ta không dám coi thường.



Thiếu nữ tren cây quạt giơ một dải lụa lên, eo nhỏ xoay chuyển, người nhẹ như yến, mũi chân nâng lên, một chân đứng ở bên trên quạt, chậm rãi xoay tròn. Tiếng huyên kia như lập thu, thâm sâu thẳm giương, tựa hồ đang kể ra một truyền thuyết thần bí cổ xưa. Rất lâu rất lâu trước đây, đó là câu chuyện rất lâu rất lâu trước đây.



Kim qua thiết mã, khí thế như hổ nuốt vạn lý, cỏ hoang tùng sanh, bờ sông chất đầy thi cốt. Bạch cốt nơi hoang dã, ngàn dặm không tiếng gà gáy, tiếng huyên thâm trầm mà buồn lạnh này đang thong thả nói lên một trận chiến trầm thống mà lại không thể không tiếp tục.



Thiếu nữ vòng eo nhỏ mềm dẻo linh hoạt đứng trên quạt giơ hai tay lên, lộ ra một đôi cổ tay trắng noãn như ngọc như tuyết, nàng khẽ ngước cổ, bộ dáng giống như con thiên nga kiêu ngạo, nhưng thiên nga này là ưu thương cùng cô độc, tư té múa của nàng thong thả giống như tiếng huyên già cỗi, hình ảnh như dừng lại, đại để cuối cùng khi sinh mệnh biến mất cũng như thế, làm cho người ta vừa bi thống lại vừa cảm thấy chút ý triền miên.



Đột nhiên tiếng trì gia nhập. Khác tiếng huyên thê lương, tiếng trì trong trẻo nhu hòa, xà trạm nhiều lần nhiễu, thanh trần bốn năm dời, như anh nhi đề, tiếng trì vừa cất lên, thiếu nữ trên quạt liền cong eo nhỏ xuống, chân sau nâng lên, nháy mắt sau đó cả mái tóc đen trượt xuống, tôn thêm váy đào bạch y, đẹp không sao tả xiết. Hai loại tiếng nhạc hoàn toàn trái ngược hòa quyện, chẳng những không làm người ta cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại còn có một loại cảm giác dung hợp kỳ lạ. Tiếng huyên như lão giả, trì tiếng như thiếu niên, một già một trẻ, ngươi nói ta cùng, lại như là đang trò chuyện êm tai, lão giả khẽ kể, thiếu niên cao ngâm, đúng là chiến tranh và hoà bình, điêu tàn cùng mỹ mãn, tôn nhau lên thành cái hay, khiến người si mê.



Thiếu nữ trên quạt mĩ mạo tuyệt luân, hai người tay cầm nhạc khí cũng không hề kém, mỗi một cái đều cực thu hút ánh mắt, khiến người ta cảm thấy, nếu trong ba người này thiếu đi bất kỳ một ai sợ là đều không đủ hoàn mỹ.



Chậm rãi tiếng huyên ảm đạm xuống, giống như là chuyện cũ đã qua, thời đại mới sắp tới. Mà tiếng trì bộc phát vẻ tự tin đường hoàng, mỗi một trận chiến mang đến thương tổn cùng tử vong qua thời gian dài đều sẽ chậm rãi tiêu tan. Còn Hạ Mạt Hồi bay nhanh xoay tròn trên chiếc quạt, làn váy phấn bạch giống như đóa hoa rơi, ở chung quanh nàng hình thành một cái lốc xoáy to lớn, sau đó sinh mệnh mới dục hỏa trùng sinh trong cơn lốc xoáy đó. Nàng múa cũng giống như tiếng huyên, lúc ban đầu ngưng trọng, trầm thấp, ở giữa đề cao khí thế, phấn chấn lòng người, cuối cùng lại trở nên nhẹ nhàng khoái hoạt. Tâm tình của mọi người trong đại điện đều bị kéo theo, thậm chí có không ít người đã bắt đầu đánh nhịp nhẹ nhàng theo tiếng nhạc, ánh mắt của bọn họ không rời được thiếu nữ múa trên quạt, cũng luyến tiếc rời khỏi hai người đang thổi trì cùng huyên, hình ảnh ba người này kết hợp với nhau quả thực làm cho người thấy nhiệt huyết sôi trào.



Tiếng huyên chậm rãi biến mất, dư âm nhẹ nhàng rung động, phát ra một tiếng thật dài, như thở dài lại như buông tay. Mà tiếng trì thay thế địa vị ban đầu của tiếng huyên, tiếng nhạc du dương uyển chuyển, cùng điệu ua trê quạt tạo cho người ta một loại cảm giác phi thường vui thích.



Liền nghe được Hạ Liên Phòng cao giọng ngâm nga: "Tư tề đại nhậm, Văn vương chi mẫu, tư mị chu khương, kinh thất chi phụ. Đại tự tự huy âm, tắc trăm tư nam.



Huệ vu tông công, thần võng khi oán, thần võng khi đỗng. Hình vu quả phụ, về phần huynh đệ, lấy ngự vu gia bang.



Ung ung tại cung, túc túc tại miếu. Không hiện cũng lâm, vô xạ cũng bảo.



Tứ nhung tật không điễn, liệt giả không hà. Không nghe thấy cũng thức, không gián cũng nhập. Tứ thành nhân có đức, tiểu tử có tạo. Cổ chi không người nào dịch, dự mao tư sĩ."



Đoạn ngâm này là một bài phong nhã trong Kinh Thi Tiên Tần, tên là "Tư tề". Lý học đại sư Tiết Tuyên từng nói: bài thơ "Tư tề" bao gồm cả đạo lý tu thân, Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Toàn bài nhất mực tán dương một phen tổ mẫu Thái Khương, Mẫu thân Thái Nhậm cùng vương hậu Thái Tự của Chu Văn vương; còn nói Văn vương hiếu kính tổ tiên, nên được tổ tiên phù hộ Văn vương, khiến cho triều Chu thiên thu vạn thế; cuối cùng càng thêm khen ngợi Văn vương giữ mình trong sạch, làm gương tốt, có đạo trị quốc, biết cách trọng dụng người tài... Tóm lại chính là tất cả phẩm đức tốt đẹp đều thể hện một cách hoàn mỹ ở trên người Văn vương.



Hạ Liên Phòng ngâm bài thơ này là vô tâm sao?



Không, nàng đương nhiên cố ý !



Trên thực tế sau khi bốn biểu ca Lam gia nghe xong, xém chút muốn cười lên thành tiếng. Tổ phụ luôn nói tính tình Đại biểu muội giống cô cô nhất, xưa nay thanh cao khinh thường tranh đấu với người khác, cộng thêm cứng rắn quyết không cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng hiện tại bọn họ thật đáng tiếc tổ phụ không ở đây, bằng không cũng muốn để cho ông xem thử, ai nói Liên biểu muội tính tình thanh lãnh sẽ không vuốt mông ngựa
(nịnh hót)?Trên thực tế chuyện vỗ mông ngựa này, dù là kẻ chuyên vỗ mông ngựa trong triều cũng không bằng nàng nàng!



Triệu Khê Nhược là người nhà ngoại của Hoàng Hậu, cho nên vừa nãy biểu muội muốn hiến nghệ bọn họ còn đang lo lắng trong lòng, nếu thắng, sợ là tránh không được sẽ bị Triệu gia ghi hận, nhưng nếu thua, lại là khiến Thái Hậu nương nương mát thể diện, có thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, ba đứa nhỏ này sẽ dùng phương thức như thế để dâng lên cái gọi là "Chính là kỹ xảo" này! Hoàng Đế Thái Hậu cười sáng lạn cỡ nào thì không cần phải nói, ngay cả Triệu hoàng hậu xưa nay ương ngạnh kia đều cười thành một đóa hoa! Chung quy trên đời này ai mà không thích nghe lời hay, ai mà không thích được vuốt mông ngựa? Niệm bài thơ này ra không phải tuyên bố đang dùng Văn vương để ám dụ đương kim hoàng thượng hay sao? Từ đó suy ra, Thái Nhậm là Thái Hậu, Thái Tự thì là Hoàng Hậu, bất động thanh sắc liền nói rõ điệu múa này là hiến cho ai!



Nếu nói loại học vấn vuốt mông ngựa này, sợ là Liên biểu muội nhận thứ hai, không ai dám nhận đệ nhất! Nàng chỉ dùng một bài thơ liền đem ba người có địa vị tôn quý nhất thế gian này vỗ mông ngựa đủ nha!



Tiếng trì nhanh lên, sau một tiếng bén nhọn làm tâm hồn người nghe rúng động liền ngưng bặt, thiếu nữ múa trên quạt cúi lưng, thân mình hiện ra một loại độ cong làm người ta trợn mắt há hốc mồm, nàng đứng lại trên cây quạt, rồi cong eo đem cây trâm dưới đất cắn vào trong miệng!



Một lát sau, chỉ nghe Hoàng Đế vỗ tay kêu to: "Tuyệt, tuyệt, tuyệt!"



Về phần tiếng tuyệt này là chỉ điệu mua, hay là bài thơ của Hạ Liên Phòng, vậy thì mỗi người một ý .



Tỷ đệ ba người cùng quỳ xuống hành lễ, Hoàng Đế vội cho bình thân, nói với Thái Hậu cùng Hoàng Hậu: "Ba hài tử này thật không ngờ, trọng thưởng, phải trọng thưởng, trọng thưởng!"



Mấy biêu ca Lam gia chỉ muốn cười...



"Đứa bé ngoan, nhanh đến bên người ai gia." Thái Hậu vẫy gọi Hạ Liên Phòng, đợi nàng đến bên người mới có chút kích động hỏi: "Điệu múa này... điệu múa này chính các ngươi nghĩ ra được?"



"Bẩm thái hậu nương nương, đây là do vong mẫu chỉ bảo ba người tỷ đệ chúng ta dùng để tiêu khiển, trong đó huyên trì hợp tấu, cũng là vong mẫu muốn tỷ đệ chúng ta hòa thuận, giúp đở lẫn nhau, cả đời không phản bội. Chỉ là vong mẫu xuất thân từ võ tướng thế gia, nên điệu múa có chút sắc bén, dẫm lên đao kiếm cũng là vì muốn hỗ trợ quân uy. Hôm nay hiến nghệ, tỷ đệ ba người thần nữ mới tự tiện sửa, đem đao kiếm đổi thành cây quạt, trợ uy biến thành tự sự, nếu so sánh với vong mẫu, sợ là không đủ đại khí. Còn nữa, điệu múa này sợ là cũng chỉ có mấy năm nay là có thể nhảy, qua máy năm nữa đệ muội lớn lên, đao kiếm cũng được mà cây quạt cũng vậy, sợ là đều không chịu nổi trọng lượng nữa. Cho nên... nếu quả thật muốn so sánh với Triệu tiểu thư thì vẫn là thua một bậc, tỷ đệ chúng ta là ba người, nhưng Triệu tiểu thư cũng chỉ có một người nha!"



Nàng nói lời này thật đúng là có kỹ xảo, trên cơ bản ai cũng không đắc tội, ai đều lấy lòng, rồi lại không để người ta cảm thấy miệng lưỡi trơn tru, trên thực tế mọi người đều cảm thấy nàng nói chuyện rất chân thành, lại có hiếu tâm, làm cho lòng người vui vẻ, tức thì ngay cả Triệu Khê Nhược đều có chút hòa hoãn sắc mặt.



Nghe được không, nàng cũng không thua, ba người này vốn thắng không anh hùng, huống chi điệu múa này cũng không có giá trị gì, chỉ có thể nhảy một trận, căn bản là không thể đánh đồng với điệu múa điệp luyến hoa của mình.



Mà Hoàng Hậu cũng bị bài thơ "Tư tề" của Hạ Liên Phòng lúc nãy dỗ cho vui vẻ không ít, liền khen: "Còn nhỏ tuổi lại thổi được huyên tốt như vậy, bản cung vừa nãy nghe ngươi nói cầm kỳ thư họa đều am hiểu?"



"Bẩm hoàng hậu nương nương, thần nữ bất tài, cũng không dám nói tinh thông, chỉ là hiểu sơ."



Thái độ của Hạ Liên Phòng khiêm tốn như thế, Hoàng Hậu rất vừa lòng: "Không tồi, tuổi không lớn đã có bản lãnh như vậy, lại không chút tự cao nào, lúc bản cung lớn bằng ngươi cũng không hiểu chuyện bằng ngươi đâu."



Thái Hậu nhìn Hạ Liên Phòng, thật là càng xem càng thích, liên quan xem Triệu Khê Nhược cũng thấy thuận mắt rất nhiều. "Điệu múa này rất hay, ai gia chưa từng thấy qua điệu múa đẹp như vậy. Hoàng Thượng, mấy hài tử này ngươi đều phải trọng thưởng nha!"



"Đó là đương nhiên, mẫu hậu xin yên tâm." Hoàng Đế cười vui vẻ, "Trẫm xem mấy hài tử này cũng rất khả ái, tất nhiên là phải trọng thưởng."



Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm vừa trở lại vị trí của mình nhìn nhau, đều che miệng mà cười. Đại tỷ thật đúng là thông minh, đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày này, bằng không nói không chừng hôm nay bọn họ sẽ bị mất mặt.



"Đúng rồi, Liên nha đầu, điệu mua này có tên là gì? Vừa nãy điệu múa của Triệu gia nha đầu gọi là điệp luyến hoa, còn điệu múa này của ngươi tên gọi là gì?" Thái Hậu hỏi.



"Bẩm thái hậu nương nương, điêuj múa này vốn gọi Kiếm thượng, nhưng nay thần nữ... lại muốn gọi nó là Huyên Trì Huy Âm. Một là vì tình cảm của ba tỷ đệ thần nữ, hai là vì hôm nay hiến nghệ, thỉnh xin Thái Hậu nương nương ân chuẩn cải danh."



Trời ạ! Đám biểu ca Lam gia quả thực muốn đập bàn cuồng tiếu, bọn họ thật là hối hận, hẳn là đem tổ phụ tổ mẫu còn có phụ thân mẫu thân toàn bộ kéo tới! Liên biểu muội lời này nói được thật đúng là quá tạo hảo cảm ! Nếu nàng là nam nhi, sợ là bằng vào bản lĩnh nói chuyện này đã có thể phong hầu bái tướng !



Đột nhiên, Lam Thần, Lam Thưởng cảm thấy một trận đau tim, nghĩ bọn họ tân tân khổ khổ dùi mài kinh sử, thi đỗ mới có thể vào triều làm quan, nay cũng mới chỉ là tam phẩm, nếu bọn họ có bản lĩnh lưỡi nở hoa sen của Liên biểu muội thì lo gì không thành nhất phẩm đại quan đây! Ngày mai nên học chút kinh nghiệm chỗ biểu muội, cũng đỡ cho bọn họ luôn xem không hiểu sắc mặt trưởng bối mà bị đánh, chung quy thân là văn thần, thân thủ của bọn họ là có chút kém ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK