"Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà*, chỉ cầu một đêm sung sướng." Nhiếp Tĩnh cũng có cái nhìn rất rộng mở, nhắc tới cũng kỳ quái, cảm giác của hắn với Hạ Liên Phòng ngay cả chính hắn cũng không giải thích được. Vừa muốn cùng nàng lâu dài, lại không để ý cuối cùng có thể được đến hay không, giống như chuyện thiên hoang địa lão này, hắn cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi. "Không hỏi tiền đồ." (*Dịch nghĩ: Trước chén rượu nên hát ca, Bởi vì đời người có được bao lâu. Đây là hai câu thơ đầu trong bài "Đoản ca hành" kỳ 2. Đoản ca hành là tên một khúc nhạc phủ, thuộc Tương hoạ ca. Tào Tháo có hai bài, bài thứ hai thể hiện tráng chí và ý nguyện cầu hiền tài. Lời bài thơ trôi chảy, khí vận trầm hùng, tiêu biểu cho phong cách thơ của Tào Tháo. Bài thơ này được cho là sáng tác vào năm Kiến An thứ 13 (208), trong đêm trước trận chiến Xích Bích. Nguồn )
Nhiếp Chấn ở một bên nhìn người này lại nhìn sang người kia, không hiểu hai người này rốt cuộc là đang chơi trò bí hiểm gì. Từ lúc vị Lục đệ thần bí này xuất hiện ở trước mặt bọn họ đem hắn cùng tam ca cứu đi, Nhiếp Chấn liền phát hiện, bản thân mình trước giờ đều không nhìn rõ Nhiếp Tĩnh. Rõ ràng hai người đều là nhất mẫu đồng bào, trong người chảy dòng máu giống nhau, nhưng vì sao Nhiếp Tĩnh lại luôn cho người ta một loại cảm giác vô pháp thân cận chứ? Rõ ràng dung mạo và khí chất của hắn đều thập phần ôn hòa, nhưng Nhiếp Chấn chính là không hiểu, vì sao rõ ràng dựa vào gần như vậy, lại vẫn xa như chân trời.
Giống như Hạ Liên Phòng là đại địch của Nhiếp gia bọn họ, cách làm chính xác nhất là mau chóng giết chết nàng, nhưng Nhiếp Tĩnh lại cố tình không làm như vậy, mà còn đem nàng tôn sùng, thậm chí nhân nhượng hạ mình cùng nữ tử nói chút lời sâu không lường được. Lấy tâm cơ của Hạ Liên Phòng, nếu bọn họ nhất thời sơ sẩy thả nàng chạy thì tất nhiên chính là thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng lớn, chi bằng trực tiếp giết chết nàng, cũng dứt khoát, đỡ phải sau này nàng mang đến phiền toái cho bọn hắn.
Nhưng trong lòng Nhiếp Tĩnh rốt cuộc nghĩ như thế nào đây? Nếu không phải không dám, Nhiếp Chấn đã sớm cầm bả vai Nhiếp Tĩnh lắc lư chất vấn hắn tại sao. Tuy rằng không thể triệt để đọc hiểu vị đệ đệ này, nhưng Nhiếp Chấn lại là người rất nhạy bén trước nguy cơ. Nhiếp Tĩnh có bao nhiêu nguy hiểm, hắn không biết, nhưng hắn biết mình tuyệt đối không thể chọc giận hắn. Người đệ đệ mười mấy năm chưa thấy lại đột nhiên toát ra này, giống như là bị bao phủ trong từng tầng khói mù, có vẻ như xa không thể với tới.
Cho nên tình cờ gặp được là giả, đến xem rốt cuộc là cái dạng nữ tử gì có thể khiến Nhiếp Tĩnh mê thành cái dạng này mới là thật. Nhiếp Chấn cũng đã thấy qua vô số nữ tử xinh đẹp, tuy rằng chưa thấy qua ai hơn Hạ Liên Phòng, nhưng dung mạo tương xứng với nàng cũng không phải là không có, chỉ nhìn từ bề ngoài, hắn thừa nhận Hạ Liên Phòng đích xác mĩ mạo hơn người, nhưng chẳng lẽ Nhiếp Tĩnh là người sẽ bị mĩ mạo mê hoặc sao?
Cũng giống như mọi người đều không biết khuôn mặt đích thật của Hạ Liên Phòng, một mặt khác của Nhiếp Tĩnh, cũng ẩn giấu dưới dưới lớp mặt nạ tao nhã lễ độ, dù là phụ thân hay huynh trưởng của hắn cũng không thể phát hiện. Xem từ mặt ngoài, tựa hồ hắn và Hạ Liên Phòng đều là cùng một loại hình người, vừa ôn nhu vừa thiện lương lại có tài hoa, nhưng mà trên bản chất, bọn họ kỳ thật lại là lạnh bạc vô tình nhất trên đời này. Hạ Liên Phòng coi trọng người nhà cùng bằng hữu, còn Nhiếp Tĩnh lại không đem bất cứ thứ gì để vào mắt. Hắn cảm thấy bản thân mình cùng Hạ Liên Phòng rất giống nhau, nhưng cũng canh cánh trong lòng chuyện nàng coi trọng người bên ngoài, cho nên bọn họ ở chung vừa có cảm giác tri kỷ gặp nhau, cũng có địch ý nhàn nhạt ở bên trong.
Chỉ là điều này muốn Nhiếp Chấn đi lý giải thì thật sự khó khăn. Dù là thành phủ sâu đậm như Nhiếp Sở hay lão hồ ly như Nhiếp Vô Tích cũng nhìn không ra thì làm sao hắn có thể hiểu thấu chứ?
Đối Hạ Liên Phòng mà nói, Nhiếp Tĩnh chợt xa chợt gần, đều trốn không thoát bản thân hắn cực độ tự phụ cùng ngạo mạn. Nếu có thể gặp hắn trước Thanh vương, Hạ Liên Phòng nghĩ bản thân mình tất nhiên là không trốn khỏi mị lực của người này, có lẽ nàng còn có thể dưới sự ảnh hưởng của hắn, ngay cả một chút nhân tính cuối cùng cũng mất đi, cùng Nhiếp Tĩnh dắt tay đem thiên hạ này quậy đến long trời lở đất. May mắn, nàng đã gặp Thanh vương trước. Cũng không bị trầm luân hấp dẫn trong của Nhiếp Tĩnh.
Một nam tử tuấn lãng giống như thần tiên, tài hoa hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, đối với ngươi lại là mối tình thắm thiết, thậm chí hết sức thấu hiểu ngươi, hắn tựa như là một phiên bản khác của ngươi. Nam tử như vậy, ai có thể cự tuyệt được? Dù cho đã biết linh hồn chân thực dưới mặt nạ của người này có bao nhiêu tàn khốc, cũng sẽ không ai có thể kháng cự. "Không hỏi tiền đồ, sợ là bởi vì tiền đồ đại hung đi?"
Nhiếp Tĩnh cười: "Những thứ như Hung Cát, hỏi quẻ bói toán, ta không am hiểu, nếu nàng muốn biết, ta ngược lại có thể thỉnh quốc sư đại nhân đoán một quẻ, thuận tiện cũng xem xem sau ngày hôm đó, đến cùng hươu chết vào tay ai."
Hạ Liên Phòng nhìn hắn, độ cong nơi khóe miệng cũng tương tự hắn: "Chúng ta là địch nhân, đây là điều vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Nếu không chiếm được tình yêu của nàng, thì được nàng hận cũng rất không tồi." Nhiếp Tĩnh nhìn ngắm quân đen trên bàn cờ, ngưng mắt nhìn Hạ Liên Phòng, trong ánh mắt tràn đầy tình ý ôn nhu và lưu luyến, nếu Hạ Liên Phòng thật sự thiếu nữ chưa có mối tình đầu, sợ là đã sớm chết chìm trong đôi mắt đen như hồ nước sâu của hắn. "Nàng xem, ta đây không phải đã làm cho nàng nhớ ta sao? Không có gì bất ngờ xảy ra, nàng sẽ nhớ rõ ta một đời, không còn ai có thể đánh đồng với ta —— trong đáy lòng nàng."
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng bỗng dưng nắm chặt quyền. Nhiếp Tĩnh thấy thế, khe khẽ thở dài, nói: "Liên nhi, nàng có một chỗ không tốt, đó là quá trọng cảm tình, người bị đoạt thân xử nữ kia chẳng qua chỉ là một tiểu thứ nữ không hề có liên hệ máu mủ với nàng, cũng không phải muội muội nàng yêu như chí bảo, nàng cần gì phải vì nàng ta mà hận ta như thế đâu?" Điều làm hắn thương cảm nhất là nàng đối với một ngoại nhân cũng tốt hơn so với hắn. Nếu người nọ là Hạ Mạt Hồi thì thôi, chung quy hai người là thân tỷ muội huyết mạch tương liên, nhưng Đường Thanh Hoan tính cái thứ gì? Vì nàng, Hạ Liên Phòng gần như đem hắn hận đến tận xương tủy, Nhiếp Tĩnh căn bản vô pháp lý giải loại tình cảm này. Hắn thấy, đây không phải là Hạ Liên Phòng nhất thời hồ đồ.
"Đây không phải là điều ngươi vẫn luôn mong muốn sao? Ta hận."
"Ta đích xác muốn điều này, nhưng ta không rõ, Đường Thanh Hoan rốt cuộc có chỗ nào lọt mắt của nàng?" Nhiếp Tĩnh chống cằm nhìn nàng, trầm tư nhiều lần, lại nói: "Còn có Yến Huy Âm của Yến gia kia, đây chính là một nam tử, nàng còn có thể cùng hắn kết giao bằng hữu, vì sao ta lại không được chứ?" Chẳng lẽ so với Yến Huy Âm, hắn còn có chỗ nào kém hay sao?
Hạ Liên Phòng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: "Chuyện kết giao bằng hữu, quan trọng nhất là một chữ duyên, chúng ta vô duyên, tất nhiên không làm được bằng hữu. Lại thêm trời sinh hai nhà đối địch, nếu chúng ta là bằng hữu thì mới là rất không ổn đó."
Nhiếp Tĩnh cảm thấy lời này có chút đạo lý, nhưng vẫn không thể giải quyết chỗ nghi hoặc sâu trong nội tâm hắn: "Đường Thanh Hoan cũng vậy?"
Vậy thì không phải, nhưng Hạ Liên Phòng cảm thấy không cần nói cho Nhiếp Tĩnh.
Chỉ cần nhìn ánh mắt Hạ Liên Phòng, Nhiếp Tĩnh liền biết nàng không định nói cho mình biết. Nhưng mà không sao, hắn có thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện nói ra: "Sau khi Đường Thanh Hoan quay về Yến Lương, phải chăng có nhiều chỗ rất không thích hợp?"
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng lập tức cảnh giác hỏi: "Sao ngươi biết được?"
"Nếu ta muốn biết, tất nhiên không có chuyện không biết được." Nhiếp Tĩnh cười nhẹ, ánh mắt quỷ quyệt khiến Hạ Liên Phòng nao nao. "Chẳng lẽ Liên nhi không muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao?"
Minh bạch hắn đây là đang yêu cầu trao đổi, Hạ Liên Phòng nheo mắt, rồi nói: "Nàng cho ta cảm giác rất giống Hồi nhi."
"Muội muội nàng?"
"Phải." Đặc biệt giống Hồi nhi khi bị ba mẹ con Thượng Quan thị khi dễ mất hết can đảm, cho nên cái nhìn đầu tiên khi gặp Đường Thanh Hoan, Hạ Liên Phòng liền quyết định sẽ dùng bất cứ giá nào cứu vớt nàng, trợ giúp nàng.
"Nhưng dù sao vẫn so ra kém thân muội muội đúng không?"
Điểm này Hạ Liên Phòng chưa từng nghĩ phủ nhận: "Không sai."
Nhiếp Tĩnh cười: "Nàng nói thật với ta, ta quả nhiên liền cao hứng."
"Hiện tại nên đến phiên ngươi nói cho ta biết, có chuyện gì ngươi biết, mà ta không biết?"
Nhiếp Tĩnh nhướn mày: "Nàng nhất định phải nghe?"
Hạ Liên Phòng gật đầu.
Vì thế Nhiếp Tĩnh dùng ngữ khí cực kỳ chậm rãi ôn hòa, đem chuyện đã phát sinh trên người Đường Thanh Hoan kể ra.
Nghe xong, Hạ Liên Phòng khiếp sợ chạm vào chén trà vỡ nát bên tay, nàng không dám tin trừng Nhiếp Tĩnh: "Đây hết thảy đều là do ngươi làm?"
"Vậy thì oan uổng cho ta rồi." Nhiếp Tĩnh kêu oan. "Nếu là chue ý của quốc sư đại nhân, tất nhiên đều là do quốc sư đại nhân làm, có quan hệ gì với ta đâu?" Nói xong, hắn hoạt bát chớp mắt, động tác này do người như tiên nhân giống hắn làm ra lại có vẻ thập phần đáng yêu. "Khi ở Đại Tụng, ta khắp nơi đối địch với nàng, bởi vì đối thủ là nàng. Liên nhi, nàng cũng đừng quên, khi Đường Thanh Hoan bị bắt đi ta vãn còn ở Yến Lương đấy."
Hắn tuy trợ giúp Nhiếp gia, nhưng không đại biểu cũng phải giúp Tế quốc sư. Từ đầu tới đuôi, hắn cũng chưa nói hắn muốn giống người Nhiếp gia thề sống chết nguyện trung thành với vị quốc sư đại nhân thân phận tôn quý đến không thể nào nói nổi kia!
Đây chẳng qua chỉ là cái cạm bẫy văn tự nho nhỏ mà thôi, nếu ai cũng không chú ý đến, hắn cũng cứ tiếp tục chơi tiếp.
Hạ Liên Phòng vẫn không thể hoàn hồn từ trong đả kích vừa nhận được, nàng đứng mạnh lên, hít một hơi thật sâu mà vẫn vô pháp ngăn cản mênh mông phẫn nộ cùng bi thương trong lòng. Trách không được... Trách không được! Trách không được đêm đó ở trong hoa viên, nàng cảm thấy Thanh Hoan đã thay đổi hoàn toàn so với trước đây! Trách không được vương gia muốn nàng không nên nhúng tay vào chuyện giữa Thanh Hoan cùng Kinh Thiếu Du... Nàng rốt cuộc cũng biết đều là tại sao! Nhưng Hạ Liên Phòng vẫn không thể lý giải, vì sao tất cả khổ sở trên thiên hạ này, tất cả đều bắt Đường Thanh Hoan thừa nhận?! Nàng đáng yêu như vậy, nhát gan như vậy, lại cố chấp như vậy, tại sao có thể có người nhẫn tâm thương tổn nàng?
Người nàng yêu không thể bảo hộ nàng, chỉ biết nhục nhã nàng, người nhà của nàng không thừa nhận nàng, căn bản không coi nàng là Đường gia tiểu thư, di mẫu nàng thân thể không tốt, chẳng những không thể chiếu cố nàng, ngược lại chỉ làm liên lụy nàng, nàng rõ ràng tốt như vậy, lại muốn chịu đựng ba lần bảy lượt thống khổ cùng thương tổn! Đối với một nữ tử chưa xuất giá, chuyện này có ý nghĩa? Ý nghĩa thân thể cùng linh hồn đều bị đả kích gấp hai, ý nghĩa thương tích đó quyết không thể có ngày khỏi hẳn!
Hạ Liên Phòng hận không thể mọc thêm hai cánh, bay trở về Yến Lương, đem Đường Thanh Hoan gắt gao ôm vào trong ngực.
Nàng cũng không nhiều bằng hữu, một là Yến Vân Kỳ, hai là Đường Thanh Hoan, nhưng hai nữ tử này, cố tình đều trôi qua bi thảm như vậy. Chữ tình hại người như thế, các nàng lại vẫn chết cũng không hối hận. Thâm tình như vậy, hai nam tử kia sao nỡ coi như không thấy chứ?
Thấy cảm xúc Hạ Liên Phòng có chút quá mức kích động, Nhiếp Chấn mở miệng nói: "Xét đến cùng, cũng là mệnh nàng không tốt. Ai kêu nàng lại xuất hiện trong quân doanh chứ?"
Trong lòng Hạ Liên Phòng tràn đầy sự tự trách, là vì nàng! Nếu không phải như thế, Đường Thanh Hoan căn bản sẽ không trà trộn vào đội ngũ khâm sai, vụng trộm đi đến biên cương!
Nàng từng nghĩ muốn trợ giúp và cứu vớt Đường Thanh Hoan, nay xem ra, người thật sự được trợ giúp cùng cứu vớt, kỳ thật là Hạ Liên Phòng nàng!
Một trận đau nhức ập đến, Hạ Liên Phòng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cả người không bị khống chế ngã về phía trước.
Nhiếp Tĩnh vừa muốn thò tay đi tiếp, khổ nỗi thân thể yếu ớt này đâu nhanh bằng Nhiếp Chấn tập võ, đối phương đã sớm một bước đem mĩ nhân nhi bị ngất ôm vào trong lòng. Thấy thế, Nhiếp Tĩnh thập phần bất mãn, nói với Nhiếp sở: "Đưa nàng cho ta."
Nhiếp Chấn vẫn có chút mê luyến nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, nhưng cũng không thể không nghe lời Nhiếp Tĩnh, chỉ đành vạn phần không muốn đem Hạ Liên Phòng giao cho đối phương, chỉ là không quên cuối cùng còn muốn ăn đậu hủ trên thắt lưng Hạ Liên Phòng một chút. Nhiếp Tĩnh thấy vậy, đáy mắt chợt lóe lãnh quang, nhưng ngoài miệng cũng nói cái gì, chỉ là cực kỳ ôn nhu đem Hạ Liên Phòng ôm vào trong lòng, sau đó đứng lên, đi về phía phòng ngủ.
Nhiếp Chấn không quên ở sau kêu với theo: "Xuân tiêu nhất khắc thiên kim
(một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng), Tĩnh nhi ngươi phải nắm chắc cơ hội tốt đấy!" Thừa dịp nữ tử này hôn mê bất tỉnh, nên chiếm tiện nghi một chút cũng không thể bỏ qua, đây mới là bản sắc nam nhi của Nhiếp gia bọn họ!
Nhiếp Tĩnh không đáp lại, vì thế Nhiếp Chấn lại nhắm mắt theo đuôi đi theo, vừa đi vừa hỏi: "Tĩnh nhi Tĩnh nhi, ngươi nói thật với Ngũ ca, ngươi có phải rất thích Hạ Liên Phòng hay không?"
Nhiếp Tĩnh gật đầu rất rứt khoát.
"Vậy ngươi không thể bỏ qua cơ hội tốt này!" Nhiếp Chấn vỗ đùi. "Không phải ngũ ca lừa gạt ngươi, mà là nữ nhân ấy mà, trời sinh đều cùng một dạng, không quan tâm nàng thường ngày biểu hiện trinh tiết liệt phụ như thế nào, chỉ cần đến trên giường, ngươi đủ cường hãn đủ kéo dài, chiếm được thân nàng, nàng liền sẽ khăng khăng một lòng đi theo ngươi!"
Nghe xong lời này, Nhiếp Tĩnh lại cũng không có tâm động, "Nàng không giống vậy."
"Chưa thử qua làm sao ngươi biết không giống?" Nhiếp Chấn ra sức giật giây Nhiếp Tĩnh, đương nhiên, muốn mộng đẹp của đệ đệ trở thành sự thật là giả, muốn cho Thanh vương đội nón xanh mới là thật! "Nếu ngươi không được, vậy ta giúp ngươi!" Nói xong liền muốn thò tay đi tiếp, Nhiếp Tĩnh cực nhanh né tránh, cau mày nói: "Ngũ ca, nếu lại để cho ta phát hiện ngươi tùy ý chạm vào nàng, đừng trách ta không nể tình. Giáo huấn lần trước còn chưa đủ sao?"
Vừa nói đến giáo huấn lần trước, cả người Nhiếp Chấn đều cứng lại, hắn cũng suýt quên rồi nha! Chính là chỉ nói mấy lời thô tục với bức họa của Hạ Liên Phòng, sau đó vị Lục đệ trọng sắc khinh huynh này của hắn liền tàn nhẫn ở trên người hắn hạ một loại dược kỳ quái, hại hắn suốt cả một tháng đều không thể "Cứng rắn" lên! Tư vị như vậy, Nhiếp Chấn đến chết cũng không muốn nếm thử lần thứ hai. Rõ ràng các bộ phận không thiếu không mất, đại phu bắt mạch xong nói công năng cũng đầy đủ, nhưng mẹ nó hắn chính là không dùng được, thật là muốn bao nhiêu bất thường thì có bấy nhiêu bất thường!
Tuy rằng biết giáo huấn không dễ chịu, nhưng Nhiếp Chấn lại vẫn nhịn không được lẩm bẩm: "Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, cần gì nhỏ mọn như vậy? Tốt xấu gì ta cũng là ca ca của ngươi, có thể tôn trọng một chút hay không ——" nói chưa nói xong, cửa phòng ở trước mặt hắn đã hung hăng khép lại, suýt nữa đập trúng mũi hắn.
Nhiếp Chấn không vui rồi, hắn trừng cánh cửa kia, hừ một tiếng, cảm thấy người đệ đệ này thật sự là không có tình huynh đệ, một mĩ nhân như vậy lại lưu trữ cho bản thân mình độc hưởng, chẳng lẽ huynh đệ bọn họ không thể cộng đồng chia sẻ một lần sao? Trước đây cùng những huynh đệ khác chia sẻ một người nữ nhân là chuyện bình thường, không nghĩ tới Nhiếp gia bọn họ lại sinh ra một kẻ tình loại.
Đem Hạ Liên Phòng ôm đến phòng ngủ, Nhiếp Tĩnh nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ của nàng trong chốc lát, rồi cầm cổ tay thon dài của nàng lên bắt mạch, vốn muốn xem nguyên nhân nàng bỗng nhiên ngất đi, bởi vì kkhi ở Yến Lương hắn đã biết nàng thân thể không tốt, kết quả lại làm cho thần sắc hắn đột biến! Nếu không cực lực khắc chế, sợ là hắn đã hoàn toàn không có cách nào nhịn xuống nộ khí mãnh liệt!
Nhiếp Tĩnh đứng bật dậy, hắn lãnh khốc nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng, một lát sau, xoay người rời khỏi gian phòng, sau đó đến chỗ lân cận bắt một đầy tớ đến sân viện của mình, đem người sống sinh sinh tra tấn dẫn tới chết, trong lòng mới thấy dễ chịu một chút.
Gần đây tâm tình của hắn đã khống chế càng ngày càng tốt, trước đây ít nhất phải giết mười người mới có thể ngăn chặn cuồng nộ, nay chỉ cần một người đã đủ. Nhưng mà ngoại trừ bản thân Nhiếp Tĩnh, không có bất kỳ ai biết tật xấu này của hắn, mọi người đều cho rằng hắn là khiêm khiêm quân tử ôn nhuận Như Ngọc, ai biết dưới mặt nạ này lại cất giấu một cái linh hồn đáng sợ mà tàn bạo chứ?
Rõ ràng đã được phát tiết, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến kết quả vừa nãy bắt mạch, Nhiếp Tĩnh liền lại một lần nữa bạo nộ! Hắn cực lực muốn khống chế nhưng mà đều phí công, càng muốn khống chế, lại càng dễ dàng thất khống, Nhiếp Tĩnh đã tới ranh giới sụp đổ. Loại phẫn nộ này dù giết nhiều người hơn nữa cũng vô pháp bình ổn, chỉ có dụi tắt ngọn nguồn làm hắn khó chịu nén giận kia!
Vì thế hắn nhanh chóng trở lại chỗ Hạ Liên Phòng ở, đẩy cửa ra đi vào, Hạ Liên Phòng vẫn như cũ an tĩnh nằm ở trên giường, chăn là cái trước khi đi hắn đắp cho nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn mĩ lệ không có chút huyết sắc nào, hình như là bị chuyện vừa nãy hắn nói triệt để đả kích lớn.
Nhưng Nhiếp Tĩnh biết, đó chỉ là chín trâu mất sợi lông, nguyên nhân chân chính khiến Hạ Liên Phòng không chịu nổi đả kích như thế là do nàng có tin vui.
Là hài tử của Thanh vương!
Nghĩ đến đây, Nhiếp Tĩnh liền muốn dùng ngân châm xóa bỏ đứa bé chưa thành hình trong bụng Hạ Liên Phòng, hoặc là làm cho nàng uống thuốc phá thai, tóm lại, cho dù đứa nhỏ này sống nhờ ở trong thân thể Hạ Liên Phòng, Nhiếp Tĩnh đối với nó cũng hoàn toàn không có một chút hảo cảm! Chỉ cần vừa nghĩ đến phụ thân đứa nhỏ là Thanh vương, Nhiếp Tĩnh liền cảm thấy một cỗ cuồng nộ cuốn tới!
Hắn hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị lấy ngân châm ra, liền thấy Hạ Liên Phòng trên giường ưm một tiếng, mở mắt. Nhiếp Tĩnh đem ngân châm lặng yên không tiếng động thu hồi lại, đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Hạ Liên Phòng —— hình như là lần đầu tiên nhìn như vậy.
Hắn vẫn luôn suy nghĩ, thời gian còn dài, hắn sẽ có biện pháp làm cho nàng vĩnh viễn nhớ tới hắn, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, nếu Hạ Liên Phòng mang thai thì làm như thế nào?! Đây là chuyện Nhiếp Tĩnh chưa bao giờ nghĩ tới!
Hạ Liên Phòng vừa mở mắt liền nhìn thấy Nhiếp Tĩnh đứng ở bên giường mình, đang sâu không lường được nhìn mình cằm chằm, ánh mắt kia có vẻ cực kỳ xa lạ, thậm chí mang theo một chút sát ý nhàn nhạt. Trong lòng nàng cả kinh, liền muốn muốn đứng dậy, lại bị Nhiếp Tĩnh cầm bả vai đẩy lại ổ chăn. "Nàng không thể đứng lên, phải nghỉ ngơi cho tốt."
"... Ta làm sao?" Hạ Liên Phòng sờ trán một cái, cảm thấy vẫn có chút chóng mặt.
Con ngươi tối đen của Nhiếp Tĩnh không nháy mắt nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc lâu, phun ra mấy chữ: "Chúc mừng."
Hạ Liên Phòng sửng sốt: "Chúc mừng?" Chúc mừng cái gì?
Nàng cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, hơi chút ngẩn ra sau đó liền nhìn thấy ánh mắt Nhiếp Tĩnh đang nhìn chằm chằm bụng nàng, thậm chí hai tay còn hơi run rẩy. Vì thế Hạ Liên Phòng lập tức hiểu, bản thân mình mang thai!
Ngay lập tức, nàng vui lo nửa nọ nửa kia. Vui chính là hài tử chờ hồi lâu rốt cuộc cũng đến, lo là tiểu tử lại chọn một thời cơ không tốt mà xuất hiện. Bọn họ bây giờ thân ở Đại Nguyên, nơi nơi nguy hiểm mọc lan tràn, đích thực không phải thời điểm có thai tốt nha!
Nhưng mà nếu Thanh vương biết, tất nhiên sẽ buồn vui nảy ra, vui, tất nhiên là bởi vì có đứa nhỏ, buồn, đại khái hắn sẽ cho rằng bản thân mình đã già thật rồi đi, chung quy hoàng tộc Kỳ thị phần lớn đều cao tuổi mới có con nha!
"Ta có thai." Hạ Liên Phòng nhẹ nhàng sờ bụng, đột nhiên cảm thấy thực kỳ diệu, nàng chưa từng nghĩ tới một ngày bản thân mình cũng có thai dựng dục đứa nhỏ trở thành mẫu thân, loại cảm giác này... Thật sự là thực thần kỳ.
Nhiếp Tĩnh thản nhiên ân một tiếng: "Nàng thoạt nhìn rất vui." Không đợi Hạ Liên Phòng trả lời, hắn liền lẩm bẩm, "Cũng đúng, nàng cùng Thanh vương thành thân đã mấy năm, cho tới nay mới có thai, cũng không sớm."
Hạ Liên Phòng mạc danh cảm thấy ngữ khí của hắn có chút không lọt tai, nhưng bởi vì quá mức vui sướng cho nên vẫn chưa miệt mài theo đuổi. Nhưng mà Nhiếp Tĩnh lại không muốn khiến nàng dễ chịu, để sát vào sau đó nhỏ giọng hỏi: "Nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, tất nhiên nàng sẽ hận ta tận xương đúng không? Hận hơn cả chuyện của Đường Thanh Hoan." Hận đến một đời một kiếp đều quên không được.
Hạ Liên Phòng cảnh giác: "Có ý tứ gì?"
"Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi." Nhiếp Tĩnh vẫn như cũ nhìn chằm chằm bụng Hạ Liên Phòng, thật sự chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi sao?
Hắn thật sự có loại xúc động mãnh liệt, muốn đem đứa bé chướng mắt xóa bỏ.
"Nếu đứa bé trong bụng ta có chút bất trắc nào, Nhiếp Tĩnh, ta quyết sẽ không hận ngươi, ngược lại, ta sẽ nhanh chóng giết chết ngươi báo thù cho đứa bé, sau đó dùng thời gian ngắn nhất quên đi ngươi không còn một mảnh." Hạ Liên Phòng uy hiếp nói. Nhiếp Tĩnh không sợ chết, cũng không sợ người nhà của hắn có nguy hiểm gì, hắn là người không hề có nhược điểm, điều duy nhất có thể làm cho hắn động dung, sợ cũng chỉ có chấp niệm đối với nàng. Trên thực tế cho tới bây giờ Hạ Liên Phòng vẫn không biết Nhiếp Tĩnh đến cùng coi trọng bản thân mình cái gì. Lấy điều kiện ưu tú của Nhiếp Tĩnh, muốn cái dạng nữ tử gì mà không có chứ? Hắn lại cố tình muốn dây dưa nàng.
"Quên mất ta?" Nhiếp Tĩnh ngớ ra.
"Ngươi là đại phu ưu tú nhất, trong phủ ta cũng có một vị bà tử am hiểu hoa cỏ, nàng nhất định có thể tìm được thảo dược khiến người quên mất ký ức tốt, ta muốn ngươi dù còn sống hay đã chết cũng đều không thể tồn tại ở trong đầu óc của ta." Hạ Liên Phòng lạnh lùng nhìn hắn. "Ngươi không tin hiện tại cứ việc ra tay."
Nhiếp Tĩnh lại đột nhiên nóng giận: "Nàng thật nhẫn tâm!"
"Ngươi đều muốn giết chết hài tử của ta, ta đối với ngươi chẳng lẽ còn chưa đủ nhân từ sao?" Nàng không chịu nhượng bộ.
Cuối cùng, vẫn là Nhiếp Tĩnh chịu thua trước: " Được, ta để cho nó sống sót là được."
"Nhiếp tam cùng Nhiếp ngũ, cũng quyết không thể ra tay." Hạ Liên Phòng lập tức tiếp lời.
"Có thể."
"Ta tin ngươi." Ít nhất hắn chưa từng lừa nàng.
Nhiếp Tĩnh lại nhìn chằm chằm bụng của nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Vì một người nam nhân sinh con dưỡng cái, nàng cảm thấy vui vẻ sao?"
Hạ Liên Phòng không rõ hắn hỏi vậy có ý gì, nhưng lại vẫn trả lời: "Vậy phải xem là ai."
"Đứa bé trong bụng nàng là củaThanh vương, nàng thực yêu hắn." Nhiếp Tĩnh có chút nghi hoặc. "Nếu nói như vậy, sao nàng còn có tâm tư chia cho người nhà cùng đứa nhỏ chứ?"
Ở trong mắt Nhiếp Tĩnh, "Yêu" thứ này, là chỉ có một phần, cũng chỉ có thể cho một người. Cho nên hắn phi thường không thể lý giải Hạ Liên Phòng, không hiểu vì sao nàng có thể sinh ra cảm tình với nhiều người như vậy.
Mia: Có bệnh, mà không trị...