Mục lục
ĐÍCH NỮ TRUYỆN KÝ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vải lụa là đã chuẩn bị xong từ trước, lúc các cung nữ đi xuống chuẩn bị vải lụa Hạ Mạt Hồi liền đem tấm đã động tay chân đưa qua. Hạ Liên Phòng tốn suốt cả một ngày một đêm nhỏ thuốc nước do Lục nương cùng Trần thái y nghiên cứu ra lên, loại nước này vô sắc vô vị, nhưng đối với hồ điệp lại có lực hấp dẫn cực mạnh, chỉ là nước này bốc hơi phi thường chậm, Hạ Liên Phòng đánh đàn chờ hương bay đi. Rồi sau đó để Thiên Tuyền cùng Cầm Thi trải vải lụa, hồ điệp tất nhiên sẽ dựa theo chỗ đã bôi dược thủy mà đậu, mực nước kết hợp cùng dược thủy, chờ một lát liền sẽ nhất nhất hiển hiện ra. Mà bên trong nghiên mực lại bỏ thêm một loại dược thủy khác, loại dược thủy này phát huy tính mạnh, có thể nhanh chóng hấp dẫn hồ điệp bay tới, sau khi mùi hương trong nghiên mực bay đi thì dược thủy trên vải lụa bắt đầu phát huy tác dụng, hồ điệp nhận thấy được mùi vị đó tất nhiên sẽ thành đoàn kết đội bay qua.



Chỉ vì hai tấm vải lụa này mà Hạ Liên Phòng một đêm chưa từng chợp mắt, nàng đầu tiên là dùng bút lông dính nước vẽ trên vải lụa, sau đó từng chút đem dược thủy nhỏ lên, còn phải tính toán thời gian hiện ra cho khớp, có thể nói, cầm trung họa này chỉ là nhìn thì ngăn nắp xinh đẹp, vất vả trong đó lại không muốn ai biết. Nếu trong này xuất hiện bất kỳ một chút sơ hở nào thì hôm nay liền là ngày Hạ Liên Phòng mất hết mặt mũi. Cho nên trước khi quyết định biểu diễn cầm trung họa Hạ Liên Phòng đã thí nghiệm qua vài lần. Nhưng bởi vì điều phối dược thủy cùng bắt hồ điệp cũng không dễ dàng, cho nên Hạ Liên Phòng vẫn phải cố ý khống chế lượng dùng dược thủy cùng với số lượng hồ điệp. Cũng may mỗi lần thí nghiệm đều thành công viên mãn, không uổng công nàng chuẩn bị lâu như vậy.



Chỉ là chân tướng như vậy, nàng không cần nói rõ với Thái hậu, vẫn là để lại một cái ảo giác tốt đẹp cho lão nhân gia đi! "Thái Hậu nương nương, cái này không thể nói, Liên nhi còn muốn nhờ vào bản lãnh này, để về sau còn lấy lòng ngài đó!"



Thái Hậu cũng không phải thật sự muốn biết, tài nghệ như vậy, trên đời người biết càng ít càng tốt, tùy tiện nói ra cách làm sợ là lại có người muốn bắt chước theo. Vì thế bà cười nói: "Hoàng Thượng, màn biểu diễn của Liên nhi hôm nay ngài cho rằng thế nào?"



Hoàng Thượng bị câu Đại Tụng thiên thu vạn đại kia vỗ mông ngựa đang vô cùng vui vẻ thoải mái, Hạ Liên Phòng lại là hòn ngọc quý trên tay tâm phúc đại thần của hắn, tất nhiên là gật đầu như giã tỏi khen ngợi: "Thật là tuyệt, tuyệt, tuyệt! Hay lắm! Hạ khanh, ngươi có một nữ nhi như vậy, quả nhiên là đại phúc khí nha!"



Hạ Lịch đứng dậy khẽ chắp tay đáp: "Đa tạ Hoàng Thượng khích lệ." Trên mặt ông vẫn là vẻ nghiêm túc, nhưng dưới đáy lòng đã cười ra hoa.



Có ai làm phụ mẫu mà không hi vọng con cái của mình trở nên nổi bật, được khen ngợi đâu? Hạ Lịch tất nhiên cũng không ngoại lệ.



"Hi, nói tới, Tiêu Vĩ cầm kia tại sao lại đột nhiên bị đứt dây?" Thập Lục hoàng tử vạch áo cho người xem lưng, cau mày suy nghĩ, đồng thời cũng lớn tiếng đem nghi hoặc của mình nói ra. "Tiêu Vĩ cầm chính là danh cầm Thượng Cổ đứng đầu, trong thiên hạ chỉ còn một chiếc này, không phải Tổ mẫu còn định đem cái đàn này đưa cho Bình Nguyên cô cô sao? Nay dây đàn đã đứt, nên làm thế nào cho phải đây? Lúc mẫu phi còn tại thế, từng nói với nhi thần, Tiêu Vĩ cầm vào nước không ngấm gặp lửa không cháy, là bảo vật vô giá, tại sao bảo vật này không sợ nước lửa, lại phựt một tiếng đứt rồi?"



Nếu không phải trên đại điện quá nhiều người, Hạ Mạt Hồi thật sự muốn giơ cho thập lục hoàng tử một ngón tay cái! Gia hỏa này từ lúc nào lại trở nên sắc bén như vậy? Chẳng lẽ phụ thân chỉ bảo thật sự có tác dụng? Bùn nhão cũng có thể trát tường? Quả thực là một bất ngờ nha!



Hạ Liên Phòng cũng lên tiếng nói: "Thập lục hoàng tử nói đúng vậy, khi ta chạm vào dây đàn đã cảm thấy có chút không chắc chắn, nửa đường dây đàn còn cùng lúc đứt đoạn, nếu nói là trùng hợp thì không khỏi có chút quá trùng hợp rồi."



Kỳ thật những lời này hoàn toàn không cần phải nói ra, trong lòng mọi người đều biết, tất nhiên là có người đã động tay động chân. Vấn đề là, ai làm, tại sao muốn làm, quan trọng nhất là, muốn xem thái độ của Hoàng Thượng, hắn nguyện ý truy cứu mới có khả năng truy cứu tiếp, nếu Hoàng Thượng muốn nhân nhượng cho khỏi phiền thì Hạ Liên Phòng cũng chỉ có thể vâng theo. Ai bảo hắn là quân, mà nàng là thần đâu?



Cố tình Thái Hậu lại lên tiếng trước một bước: "Thật là thật to gan! Tiêu Vĩ cầm này là năm đó tiên đế tặng cho ai gia. Tài đánh đàn của ai gia không tinh xảo bằng Liên nhi nên vẫn đặt nó ở Thọ Ninh cung, rất ít khi mang ra. Hôm nay vốn muốn mượn cơ hội đem cái cầm này ban cho Liên nhi, lại có người cả gan làm loạn như thế, dám động tay động chân vào Tiêu Vĩ cầm!"



Thái Hậu là người cực kỳ thâm tình, bà cùng tiên đế tình thâm ân ái, tín vật đính ước tiên đế tặng cho bà bị hủy, tất nhiên giận tím mặt. Hoàng Thượng vừa nghe đây là tín vật đính ước của phụ hoàng mẫu hậu, nhất thời cũng nổi giận: "Tra! Người tới, đi bắt cung nữ lúc trước đưa cầm đến đây!"



"Không cần phiền toái như vậy." Đột nhiên, Thanh vương mở miệng, hắn hơi nhìn về phía sau, thản nhiên nói: "Thiên Xu, vừa nãy ngươi đã thấy được những gì, hai năm rõ mười nói ra."



Phía sau hắn phút chốc liền xuất hiện một nam tử cao lớn mặc cẩm bào màu xanh bước ra: "Bẩm vương gia, thuộc hạ nhìn thấy Thập Nhất công chúa len lén cắt đứt dây đàn, sau đó đem dây đàn đã đứt quấn lại để che giấu, rồi để cho cung nữ đưa đến đại điện."



Giọng nói của hắn bình thản rõ ràng, như đang kể chuyện. Hạ Liên Phòng vừa nghe tên của hắn liền biết vị này chính là lão đại của Bắc Đẩu thất ám vệ, Thập Nhất công chúa lại hét to lên một tiếng, nhưng lại không dám tỏ thái độ gì với Thanh vương, chỉ có thể nhìn chằm chằm Thiên Xu, sau đó bị ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn khiến cho cả người phát run. Thiên Xu là người hai tay dính đầy máu tươi, Thập Nhất công chúa dù có tâm kế cũng chỉ là một kim chi ngọc diệp, chưa gặp qua đại sự gì, bị sát khí trên người Thiên Xu tỏa ra dọa cho sợ tới mức run run không thôi. Nhưng mặc dù như thế nàng vẫn không chịu thừa nhận là bản thân mình gây nên, cố chống nói sạo: "Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy! Bản công chúa cắt đứt dây đàn lúc nào, ngươi không được nói bừa! Bản công chúa vẫn luôn ngồi ở đây chưa từng rời đi, sao ngươi dám nói xấu bản công chúa như thế!"



Thanh vương liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe miệng lại nổi lên một nụ cười giống như thật mà là giả: "Nghe ý của ngươi, là nói Thanh y vệ của bản vương đang nói dối?"



Ba chữ Thanh y vệ vừa ra, có người kinh ngạc, có người cảm thán, cũng có người sợ hãi. Đây chính là Thanh y vệ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi dũng mãnh thiện chiến trong truyền thuyết kia bên người Thanh vương đấy! Mọi người chỉ từng nghe nói có một đội ngũ thần bí như vậy, nhưng đều chưa từng gặp qua, hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt. Lập tức có người không ngừng đánh giá Thiên Xu, đáng tiếc đối phương mang theo mặt nạ bảo hộ màu xanh che nửa khuôn mặt, chỉ lộ cằm cùng môi ra bên ngoài, đây nhất định cũng là một mỹ nam tử.



"Tối hôm qua, vương gia ở Thọ Ninh cung nói chuyện cùng Thái Hậu, Thập Nhất công chúa trùng hợp đến thỉnh an, nghe được Thái Hậu nói muốn đem Tiêu Vĩ cầm ban cho Bình Nguyên công chúa, liền thừa dịp lúc vương gia Thái Hậu nói chuyện với nhau lẻn đi vào cắt đứt dây đàn. Lúc ấy có thuộc hạ ở trên cây nhìn thấy rõ ràng, còn nhặt được một cái khăn của Thập Nhất công chúa." Kỳ thật cái khăn này là hắn trộm từ trên người Thập Nhất công chúa, vì chính là để có chứng cớ, đương nhiên, Thiên Xu sẽ không ngốc đến mức nói thật.



Nhìn thấy cái cái khăn màu tím nhạt thêu hai chứ Thập Nhất kia, Thập Nhất công chúa cả người xụi lơ ngã xuống. Nàng vốn chỉ là muốn hả giận một chút, muốn khiến Hạ Liên Phòng công chúa giả kia sau khi lấy được Tiêu Vĩ cầm, bởi vì dây đàn đều đứt hết mà bị hoàng tổ mẫu trách phạt, thậm chí sẽ bởi vậy bị coi là điềm xấu. Hôm nay vừa nghe nói Hạ Liên Phòng muốn đánh đàn, đưa lên lại là Tiêu Vĩ, Thập Nhất công chúa liền cảm thấy bản thân mình gặp may, nhìn xem, thiên thời địa lợi nhân hoà, mọi người đều đứng ở bên phía nàng ta! Dù phụ hoàng muốn tra người cắt đứt dây đàn cũng không quan hệ gì đến nàng, bởi vì nàng vẫn ngồi ở chỗ của mình chưa từng rời đi nha!



Nhưng ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một sát tinh!



Thập Nhất công chúa căm giận nhìn chằm chằm Thiên Xu, xem dáng vẻ kia như là muốn bằm thây hắn ra làm vạn mảnh. Thanh vương phất tay, Thiên Xu liền lại nhanh chóng biến mất. Mạt cươi nơi khóe miệng hắn biến mất vô tung, giờ phút này thoạt nhìn phá lệ lãnh khốc bạc tình: "Thu hồi nước mắt của ngươi, làm việc gì sai nên nhận được trừng phạt."



Thanh vương công bình chính trực, đây là chuyện thế nhân đều biết, nếu việc này giao cho Thanh hoàng thúc xử trí thì nàng thật sự phải chịu đau khổ! Nhưng nhìn gương mặt lãnh đạm tới cực điểm của Thanh vương, Thập Nhất công chúa lại sợ tới mức nói không ra lời. Từ nhỏ đến lớn nàng đều là duy ngã độc tôn, đôi khi còn dám đi kéo râu phụ hoàng, mẫu hậu dù muốn đánh nàng nàng cũng không sợ. Nhưng tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất cũng có khắc tinh, đó chính là Thanh vương. Cũng chẳng biết tại sao, Thập Nhất công chúa sợ hắn, cũng may Thanh vương hàng năm rời kinh, nếu hàng năm hắn đều sống ở Yến Lương thì đóng họa nàng gây ra sợ là cũng có thể làm cho nàng chết chìm rồi!



Nhìn đến ánh mắt đáng thương của nữ nhi, Hoàng Hậu lập tức liền mềm lòng, nghĩ muốn giảng hòa, nể mặt mình Thanh vương vô luận thế nào đều sẽ lui một bước: "Vương gia, Tiểu Thập Nhất còn nhỏ không hiểu chuyện, kính xin vương gia cùng Bình Nguyên đừng trách. Tiểu Thập Nhất, còn không mau nhận lỗi với Thanh hoàng thúc cùng với Bình Nguyên cô cô?"



Cũng may Thập Nhất công chúa là kẻ thông minh , hiểu đạo lý đại trượng phu co được dãn được, lập tức ngậm nước mắt đi nhận lỗi với Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương, ngôn từ thành khẩn, quả thực làm người ta lã chã rơi lệ, nhưng Hạ Liên Phòng không quên trước một khắc ánh mắt của nàng còn tràn ngập sát khí. Tuổi nhỏ đã tâm ngoan thủ lạt như thế, sau này nếu trưởng thành thì không biết được ở trong tay nàng sẽ có bao nhiêu tính mạng vô tội bị mất đi!



Hạ Liên Phòng lựa chọn tiếp thu xin lỗi, dù sao mình không phải người Hoàng gia chân chính, chuyện lập uy này làm một chút là được rồi, bằng không còn không phải là cho người ta cái cớ để ở sau lưng đâm nàng một đao nói nàng cáo mượn oai hùm, tự cho là kim chi ngọc diệp, kỳ thật căn bản không đem Thái Hậu cùng Hoàng Thượng để vào mắt sao!



Nay đương sự cũng nguyện ý tha thứ, nhưng Thanh vương nguyện ý sao?



Mọi người đồng loạt nhìn qua, lại thấy Thanh vương âm thanh lạnh lùng nói: "Nỗi đau da thịt có thể miễn, cấm túc thì không tránh được! Hoàng huynh, thần đệ khẩn cầu để Thập Nhất công ở trong trong tẩm cung tu thân dưỡng tính một thời gian, đợi cho nó nhận ra được sai lầm của mình mới được thả ra."



Hoàng Thượng sao có thể không đồng ý chứ? Hôm nay biểu hiện của Thập Nhất đích thật quá tệ... so sánh với huynh đệ huyết mạch tương liên thì tất nhiên là người sau trọng yếu hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK