Tiêu Dực và Dương Lĩnh Dung vừa đi, Hạ Trác đã về, thắc mắc hỏi : " Chẳng phải gần đây Định Vương có dị động sao nàng không nhân cơ hội này giải quyết ?" Chuyện trên dưới Thiên Hải Lâu và Tiêu Dao Vương phủ, Hạ Trác tương đối nắm rõ, cơ mật triều đình hắn cũng biết không biết.
" Định Vương và Nam An Vương dạo này khá thân mật, tránh bứt dây động rừng vẫn không nên manh động. Chưa nói đến Vương phi Lâm Mặc Ân lại là nhi tử của Lâm Thừa tướng, dính líu đủ đường." Nàng vừa nói vừa gõ mấy tiếng lên mặt bàn," Chuyện ở Liễu Hàm ta đã kêu Tử Giai Âu Thần phái người đến , trước mắt không cần lo lắng." Trong lòng nàng đang cân nhắc, nàng từng nghe nói đến Dương Lĩnh Dũng, quả nhiên không tệ song không đủ kiên nhẫn. Trước tiên vẫn phải để nàng ta rèn luyện một chút, tránh sau này hỏng việc.
Hạ Trác gật đầu, nhớ ra mục đích đến tìm nàng mới vội vã nói : " Phải rồi, gần đây Khiếu Vân bên Quỷ Hải Sơn nói muốn thu mua một quặng sắt, ta vốn dĩ không để tâm lắm. Không ngờ thám tử tra được Định Vương kia cũng nhúng tay vào, hiện nay đang đấu giá rất kịch liệt."
Nàng bất giác nhíu mày : " Định Vương muốn thu mua mỏ quặng sắt ? Cho dù nàng ta tham ô ngân lượng và lương thực cứu trợ nhiều hơn nữa cũng không đủ để mua mỏ." Vốn các mỏ quặng thuộc quyền quản lý của triều đình nhưng có một số nơi triều đình không muốn khai thác hoặc dư ra sẽ đưa cho Hộ bộ giải quyết, dưới danh nghĩa triều đình tổ chức đấu giá mỏ quặng, dĩ nhiên giá không hề rẻ.
Hạ Trác không tỏ vẻ bất ngờ, đáp : " Ta cũng nghĩ vậy nên phái thêm thám tử đến Liễu Hàm, hóa ra Định Vương một tay che trời ngoại trừ trưng binh còn đãi vàng."
Xem ra Định Vương dã tâm không nhỏ ! Tư Nguyệt nheo mắt : " Đã thu được bao nhiêu ?"
" Núi Âm Ba có hai mỏ quặng vàng, hiện nay khai thác đã hơn mười vạn lượng." Mười vạn lượng vàng nguyên chất chính là hơn hai trăm vạn lương bạc a ! Ánh mắt Hạ Trác lóe sáng. Hắn xuất thân thế kiệt thương gia, đối với số lượng lớn như vậy dĩ nhiên đã muốn nắm gọn nó trong lòng bàn tay.
Nàng nhướn mày cười, hờ hững nói : " Nếu ngươi đã có chủ ý thì chuyện này cho ngươi giải quyết. Còn Định Vương đợi qua năm mới rồi hẵng tính."
Hạ Trác hưng phấn gật đầu, khóe môi nhếch lên một đường cong.
Đêm 29 vốn dĩ trong cung sẽ tổ chức gia yến nhưng một phần vì Phượng Lâm chưa có hoàng tử, hoàng tử, một phần các Vương gia đều ở tại đất phong nên Phượng Lâm đổi gia yến thành yến tiệc, các quan viên trên tam phẩm đều có thể mang theo gia quyến đến dự.
Mạc Thương là người lạnh nhạt, không thích thú với yến tiệc nhộn nhịp. Hạ Trác và Tử Giai Âu Thần thì ngày đêm tính kế đem số vàng kia về tay nên không thèm đi. Còn Hành Vân, yến tiệc này dĩ nhiên có Phượng Khải Ca tham gia, nàng hiển nhiên không thể đưa hắn theo. Vì thế Tư Nguyệt một mình đến dự yến khiến chúng nhân vô cùng kinh ngạc.
Lâm Thừa tướng dùng ánh mắt thần bí nhìn nàng : " Vương gia, ngài thật ích kỷ, mấy vị phu thị đều là mỹ nam hiếm có, ngài lại không muốn cho chúng ta ngắm nhìn."
Tư Nguyệt nhướn mày cười : " Lâm Thừa tướng nói sai rồi, mấy ngày trước bổn vương nghe nói ngươi vừa chuộc thân cho một hoa khôi thanh lâu. Bộ dáng hẳng không tệ !"
Lâm Thừa tướng không ngờ nàng nhắc đến chuyện này, vội ho một tiếng lảng tránh : " Không biết vương gia đã suy nghĩ chuyện kia đến đâu rồi ?"
Bởi vì Lâm Thừa tướng ngồi phía dưới Tư Nguyệt, thanh âm cũng rất nhỏ nên bọn họ không sợ người khác nghe thấy. Tư Nguyệt nhấp rượu, phi thường từ tốn : " Rượu này xem chừng là Ngọc Duyệt tửu của phương bắc, mùi vị không tệ !"
Thấy bộ dạng bình thản của nàng, Lâm Thừa tướng có chút sốt ruột : " Lục Vương gia là người tâm ngoan thủ lạt, hắn đấu với Thái tử Vệ quốc bao nhiêu năm qua chỉ thấy thắng không thấy bại. Hôm nay hắn cam tâm tình nguyện gả cho ngài, nói tốt không tốt, nói xấu không xấu. Thỉnh vương gia suy nghĩ kĩ càng !"
Mặc dù Lâm Thừa tướng không nói thẳng thừng nhưng Tư Nguyệt vẫn hiểu, bất quá Lâm thừa tướng dù sao cũng không phải là nàng. Trong mắt Lâm Thừa tướng nàng là người có dã tâm, hiện tại nàng dưới một người mà trên một người, cưới Vệ Tử Lăng địa vị ngược lại sẽ càng thêm vững chắc nhưng Tư Nguyệt biết rõ, đối với nàng hoặc là châp nhận hoặc là cự tuyệt, không có thỏa thuận !
Tư Nguyệt chăm chú thưởng rượu, đáy mắt sâu thăm thẳm khiến Lâm Thừa tướng giật mình, biết mình lỡ lời vội vàng im bặt.
" Hoàng thượng giá đáo ! Phượng quân giá đáo !"
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ! Phượng quân thiên tuế, thiên thiên tuế !"
Phượng Lâm vận cẩm bào màu vàng sáng thêu kim long ngũ trảo, tóc đen được búi tỉ mỉ bằng một bộ trang sức kim hoàn lấp lánh, khuôn mặt nàng hồng nhuận, mắt hạnh cong cong lộ rõ chủ nhân đôi mắt đang phi thường vui vẻ. Bất quá đôi mắt thủy linh thỉnh thoảng vẫn không kiềm được liếc sang người bên cạnh.
Bên cạnh nàng ta là một nam tử vận phượng bào đỏ thẫm, vạt áo thêu đuôi phượng tinh xảo, chỉ ngũ sắc hoa lệ. Mái tóc hắn búi gọn bằng một thanh bạch ngọc trâm, phượng mi tinh xảo, đuôi mắt hẹp dài như được tỉ mỉ chau chuốt hòa cùng làn mi rũ xuống, chốc chốc lại rung lên. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhàn nhạt, cả người hắn toát lên hơi thở ôn nhuận nhưng khuôn mặt tuấn mỹ như khắc luôn tỏ vẻ thanh lãnh khiến người khác không dám tới gần.
Tư Nguyệt nhìn nam tử kia, ly rượu trong tay như muốn bóp nát.
Mặc Băng Quân ngồi trên phượng ngai, kiềm chế thân thể đang run lên kịch liệt, hé mi đảo qua người Tư Nguyệt. Từ lúc chia tay nàng ở Vệ quốc hắn ngày đêm nhớ đến nàng, giày vò bản thân để không bị lún sâu hơn nữa song nghe tin nàng đến Thanh Loan quốc hắn vẫn không kiềm được mà vui mừng, hắn muốn gặp nàng...
Thế nhưng, hắn có thể lấy thân phận nào đi gặp nàng đây ?
Hôm nay nàng vận cẩm bào trắng thuần, vạt áo thêu mấy áng tường vân, tóc búi đơn giản, khuôn mặt không trang điểm vẫn xinh đẹp lạ thường mang thêm anh khí khiến chúng nhân choáng ngợp, chỉ cần nàng nở một nụ cười tùy thời thế gian sẽ điên đảo.
" A Thiên, đây là Phượng Quân của ta, Mặc Băng Quân." Có thể thấy Mặc Băng Quân chịu tham dự yến tiếc đã khiến Phượng Lâm cao hứng đến mức nào, từ lúc bước vào khóe môi nàng ta luôn cong lên như một vầng trăng.
" Phượng Quân !" Tư Nguyệt nhàn nhạt nói. Bây giờ nàng đã hiểu tại sao trong cơ thể Mặc Băng Quân ngoại trừ độc của Quái Mục còn mang thêm một huyết cổ độc rồi. Tương truyền đời đời trưởng tử Mặc gia sau khi sinh phải uống một loại thuốc mang huyệt cổ thệ, huyết cổ này sẽ áp chế hắn phải bảo vệ mẫu cổ mà tân đế đời kế tiếp mang, trừ phi hoàng đế chết nếu không hắn cũng không được chết...
Hai tiếng "Phượng Quân" khiến tâm Mặc Băng Quân rung lên, hồi lâu khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ, giọng nói hắn vẫn thản nhiên, hơi thở mang theo hương hoa lan nhàn nhạt : " Tiêu Dao Vương !"